Vừa ra khỏi cổng Hammy, Tuấn Khải nhận được một cuộc điện thoại liền lập tức bỏ đi, kêu Di Di về nhà trước, cô cũng thấy lạ nhưng không đòi theo, nghĩ là có việc gia đình của cậu nên thôi. Trở về biệt thự nhà Vương Tuấn Khải, người hầu đã đi làm lại, cô thở phào nhẹ nhõm rồi vào phòng khách, kêu quản gia pha ly nước cam
- Thiên tiểu thư không đi chơi với cậu chủ sao?
- Dạ cháu vừa mới về ạ, anh ấy có chuyện nên đi rồi
Ngồi coi ti vi được một lúc cô lại cảm thấy chóng mặt, phải chăng là di chứng hôm qua để lại
Reng!!! - tiếng điện thoại, là của Tuấn Khải
Cô vui vẻ nhấc máy
- A lô, Tiểu Khải, anh...
- Nhớ cậu ta rồi sao?
- Ngọc Quý? Sao ann lại cầm máy của...
- Có chuyện gì sao? Cậu ta hiện giờ có vẻ như hơi mệt mỏi đấy, muốn biết không?
- Di Di, đừng tin lời hắn, đó không phải... - có giọng Vương Tuấn Khải như hét lên nhưng liền ngắt quãng ngay sau đó
- Mày im đi thằng ngu này
Rồi cả những tiếng gậy đánh
- Anh đã làm gì anh ấy? - cô như gào lên
- Muốn biết? Căn biệt thự số 3 tại khu RED, đến mà chuộc mạng hắn về, Killer thân mến
- Hả?... Ê.... ê ...
Ngay sau đó điện thoại ngắt đi, cô gọi lại cũng không được
- Không xong rồi, chắc là do DIE rồi
Rồi cô gọi cho huynh đệ ở thế giới đêm
- Dạ tôi nghe
- Tập hợp huynh đệ tại trước khu biệt số 3 RED cho tôi
- Dạ vâng
Rồi cô cúp máy, chạy lên lầu thay một bộ đồ khá cá tính nhưng cũng nổi lên con người thật sự đầy hiểm độc, chiếc áo sơ mi đen kết hợp với quần jeans đen cứa đôi chỗ, đôi giày ba ta như nhuộm máu, thả tóc kèm theo khẩu trang đen
Cô bước xuống lầu nhẹ nhàng cầm theo điện thoại bên mình, mọi người hầu trong nhà nhìn thấy không khỏi kinh hoàng
- T,..tiee.....tiểu ...t...th....thu.... thư ....
- Ai nói chuyện này thì mất mạng sẽ là chuyện đơn giản nhất
Cô nhếch môi tạo thành đường cong hoàn hảo rồi lạnh lùng bước đi
- V....va... vâng
- Tiểu thư đi....
- Số 3 RED
.
.
.
Mọi người đều đã tập trung ở ngoài
- Đến đủ rồi! Vậy tôi cũng nói...
- Thiên tiểu thư! - 1 người bước lên
- Sao lại gọi thế? - cô nhướn mày
- tôi.... thật ra... cái tên công chúa có vẻ hơi khinh thường cô nên...
- tôi biết - cô ngắt lời - cái này là do Anna nói đúng không? Tôi đã nghe hết cuộc đối thoại lúc đó rồi, chính là vẫn còn xem thường, đa nghi tôi vẫn còn có tính trẻ con, chỉ là nhất thời nông nỗi nên mới quyết định gia nhập vào thế giới đêm, nhưng đó không phải là sự thật, mọi người cũng thừa biết tôi đã bất chấp bao nhiêu để cứu vãn cái thế giới đêm
- Tôi biết thưa công chúa
- Gọi tôi là Killer
- Vâng, Killer - mọi người đồng thanh
- Như cũ, khi nào có lệnh thì vào
Rồi Di Di bước vào bên trong hang cọp kia
- Mày vẫn tin con nhỏ ngây thơ kia? Thật là, tao nghĩ mày quá trong sáng đó, tao nói vậy mà mày còn cãi à, thực tế chút đi thằng nhóc, mày chỉ là để nó lợi dụng thôi, mày hiểu chưa? - một thằng côn đồ trạc tuổi Tuấn Khải đứng đi xung quanh cậu, chốc chốc lại tát tác lên mặt Tuấn Khải
- Mày nói dối, tao không tin. Di Di không phải như vậy, em ấy tốt bụng, hiền lành hơn ngươi tưởng nhiều, không phải là một con khỉ khát máu nãy giờ tao nghe, tao không quen nó - Tiểu Khải tức giận hét lên, người cậu hiện giờ không thể chuyển động vì thân thể đã sớm bị buộc chặt trên một chiếc ghế gỗ sờn cũ lâu năm
- Mày thật là... - tên kia lại lắc đầu, xoay mặt về phía Di Di nhưng nhắm mắt rồi lại quay sang Tuấn Khải
- Ngọc Quý? Thật sự là anh?
Cô lẩm bẩm
Pằng!!! - tiếng súng vang lên chói tai
- Vương Tuấn Khải, mày biết gì không? Con chuột nhắt đã lọt vào lưới của tao rồi, hahaha!!!
Vừa ra khỏi cổng Hammy, Tuấn Khải nhận được một cuộc điện thoại liền lập tức bỏ đi, kêu Di Di về nhà trước, cô cũng thấy lạ nhưng không đòi theo, nghĩ là có việc gia đình của cậu nên thôi. Trở về biệt thự nhà Vương Tuấn Khải, người hầu đã đi làm lại, cô thở phào nhẹ nhõm rồi vào phòng khách, kêu quản gia pha ly nước cam
- Thiên tiểu thư không đi chơi với cậu chủ sao?
- Dạ cháu vừa mới về ạ, anh ấy có chuyện nên đi rồi
Ngồi coi ti vi được một lúc cô lại cảm thấy chóng mặt, phải chăng là di chứng hôm qua để lại
Reng!!! - tiếng điện thoại, là của Tuấn Khải
Cô vui vẻ nhấc máy
- A lô, Tiểu Khải, anh...
- Nhớ cậu ta rồi sao?
- Ngọc Quý? Sao ann lại cầm máy của...
- Có chuyện gì sao? Cậu ta hiện giờ có vẻ như hơi mệt mỏi đấy, muốn biết không?
- Di Di, đừng tin lời hắn, đó không phải... - có giọng Vương Tuấn Khải như hét lên nhưng liền ngắt quãng ngay sau đó
- Mày im đi thằng ngu này
Rồi cả những tiếng gậy đánh
- Anh đã làm gì anh ấy? - cô như gào lên
- Muốn biết? Căn biệt thự số tại khu RED, đến mà chuộc mạng hắn về, Killer thân mến
- Hả?... Ê.... ê ...
Ngay sau đó điện thoại ngắt đi, cô gọi lại cũng không được
- Không xong rồi, chắc là do DIE rồi
Rồi cô gọi cho huynh đệ ở thế giới đêm
- Dạ tôi nghe
- Tập hợp huynh đệ tại trước khu biệt số RED cho tôi
- Dạ vâng
Rồi cô cúp máy, chạy lên lầu thay một bộ đồ khá cá tính nhưng cũng nổi lên con người thật sự đầy hiểm độc, chiếc áo sơ mi đen kết hợp với quần jeans đen cứa đôi chỗ, đôi giày ba ta như nhuộm máu, thả tóc kèm theo khẩu trang đen
Cô bước xuống lầu nhẹ nhàng cầm theo điện thoại bên mình, mọi người hầu trong nhà nhìn thấy không khỏi kinh hoàng
- T,..tiee.....tiểu ...t...th....thu.... thư ....
- Ai nói chuyện này thì mất mạng sẽ là chuyện đơn giản nhất
Cô nhếch môi tạo thành đường cong hoàn hảo rồi lạnh lùng bước đi
- V....va... vâng
- Tiểu thư đi....
- Số RED
.
.
.
Mọi người đều đã tập trung ở ngoài
- Đến đủ rồi! Vậy tôi cũng nói...
- Thiên tiểu thư! - người bước lên
- Sao lại gọi thế? - cô nhướn mày
- tôi.... thật ra... cái tên công chúa có vẻ hơi khinh thường cô nên...
- tôi biết - cô ngắt lời - cái này là do Anna nói đúng không? Tôi đã nghe hết cuộc đối thoại lúc đó rồi, chính là vẫn còn xem thường, đa nghi tôi vẫn còn có tính trẻ con, chỉ là nhất thời nông nỗi nên mới quyết định gia nhập vào thế giới đêm, nhưng đó không phải là sự thật, mọi người cũng thừa biết tôi đã bất chấp bao nhiêu để cứu vãn cái thế giới đêm
- Tôi biết thưa công chúa
- Gọi tôi là Killer
- Vâng, Killer - mọi người đồng thanh
- Như cũ, khi nào có lệnh thì vào
Rồi Di Di bước vào bên trong hang cọp kia
- Mày vẫn tin con nhỏ ngây thơ kia? Thật là, tao nghĩ mày quá trong sáng đó, tao nói vậy mà mày còn cãi à, thực tế chút đi thằng nhóc, mày chỉ là để nó lợi dụng thôi, mày hiểu chưa? - một thằng côn đồ trạc tuổi Tuấn Khải đứng đi xung quanh cậu, chốc chốc lại tát tác lên mặt Tuấn Khải
- Mày nói dối, tao không tin. Di Di không phải như vậy, em ấy tốt bụng, hiền lành hơn ngươi tưởng nhiều, không phải là một con khỉ khát máu nãy giờ tao nghe, tao không quen nó - Tiểu Khải tức giận hét lên, người cậu hiện giờ không thể chuyển động vì thân thể đã sớm bị buộc chặt trên một chiếc ghế gỗ sờn cũ lâu năm
- Mày thật là... - tên kia lại lắc đầu, xoay mặt về phía Di Di nhưng nhắm mắt rồi lại quay sang Tuấn Khải
- Ngọc Quý? Thật sự là anh?
Cô lẩm bẩm
Pằng!!! - tiếng súng vang lên chói tai
- Vương Tuấn Khải, mày biết gì không? Con chuột nhắt đã lọt vào lưới của tao rồi, hahaha!!!