Với em anh là hoàng tử, còn với anh… em chỉ có thể là phù thủy.
Giai điệu bản nhạc hồ thiên nga vang lên êm dịu du dương khắp khán phòng vắng người. Những ngón tay thon dài của Gia Ái nhẹ nhàng lướt trên những phím đàn. Môi cô vẫn giữ nét cười dù đôi mắt rất tập trung. Khi bản nhạc kết thúc, Gia Ái hít một hơi sâu rồi toan đứng dậy. Cùng lúc với một tiếng vỗ tay phát ra từ phía bên kia căn phòng.
Nguyên Phong tán thưởng:
“Rất tuyệt vời! Anh trở thành fan của em rồi!”
Một nụ cười hiện ra trên khuôn mặt xinh đẹp của Gia Ái.
“Anh nghe nhiều như vậy mà giờ mới thành fan sao?”
“Vì lúc trước anh nghe không hiểu.” Nguyên Phong nhún vai với điệu bộ vô tội.
Gia Ái bĩu môi một cái rồi lại tươi cười.
“Mình về nhà nhanh đi! Em rất nhớ dì Lan, cả mấy món dì nấu nữa.” Cô nói xong thì chạy đi lấy hành lý của mình.
Họ về đến nhà đã hơn bảy giờ tối. Đáng lẽ cô đã không ghé qua nhà hát, nhưng lại có một số vấn đề cho buổi diễn ngày mai cần giải quyết gấp. Gia Ái đứng nhìn ngôi nhà một lát rồi bước vào. Đã ba tháng cô không về, căn nhà vẫn chẳng có khác biệt gì ngoài giàn dây trường xuân ngày càng bành trướng thế lực.
“Ái!” Dì Lan gọi to tên cô. Gia Ái vui vẻ chạy đến ôm dì.
“Con mua rất nhiều quà cho dì nè!” Cô nói rồi lôi từ trong đống hành lý Nguyên Phong vừa mang vào đủ thứ hộp lớn nhỏ.
“Đã nói con không cần tốn kém rồi!” Dì Lan nhắc nhở.
Gia Ái nhún vai:
“Biết sao được. Tại con nhớ dì quá nên mới mua quà coi như an ủi bản thân.”
“Vậy em có nhớ anh không?” Nguyên Phong hỏi.
“Dĩ nhiên là có rồi.” Cô đưa một chiếc hộp màu xanh cho anh.
Nguyên Phong bĩu môi phản đối:
“Thiệt không công bằng. Tại sao anh chỉ có một? Em nhớ anh ít quá.”
“Phong! Không được đòi hỏi chứ!” Dì Lan nói trước khi Gia Ái kịp trả lời.
Sau khi cô đem mấy món quà phát cho những người giúp việc còn lại trong nhà, Gia Ái đến ngồi xuống bàn ăn cùng dì Lan và Nguyên Phong.
“Con nhớ đồ ăn của dì đến chết mất. Ở đó họ chỉ cho con ăn mỗi khoai tây nghiền.” Gia Ái nói trong khi gắp liên tục thức ăn vào chén.
“Mẹ anh cứ than dài than vắn chuyện này. Nói như em sắp bị bỏ đói đến nơi.”
Nghe vậy dì Lan tặc lưỡi nhắc nhở còn Gia Ái thì cười tít mắt.
“Dì cũng là một nửa mẹ em. Vậy nên lo cho đứa con gái này là đúng thôi!”
“À phải! Nghe nói mai con lại có buổi diễn phải không?” Dì hỏi với nét mặt vui vẻ.
“Dạ! Nhưng trong nội ô thôi. Với lại chỉ có ba ngày, sau đó con sẽ nghỉ ngơi trường kỳ ở nhà. Ba cũng nói trợ lý sắp xếp cho con đi làm trong An Vĩnh rồi.”
“Vậy cũng tốt, dù sao cũng phải bắt đầu làm quen hoàn cảnh. Sau này con còn phải tiếp quản sự nghiệp của ông chủ nữa. Đâu thể cứ làm nghệ sĩ đàn dương cầm mãi được.” Dì Lan gật đầu tán thành.
Gia Ái bĩu môi thắc mắc:
“Làm nghệ sĩ được ra cả nước ngoài lưu diễn như con có gì không tốt sao dì?”
“Nhưng ông chủ cũng có tuổi rồi. Rồi sẽ có lúc giao hết mọi thứ cho con.”
Gia Ái mỉm cười, gật đầu cho qua. Cô vốn không hề có hứng thú gì với việc buôn bán kinh doanh. Vậy nên tốt nhất là kết hôn với một người có thể làm thay cô. Cũng may anh Hy là thiên tài trong lĩnh vực này.
“Đám hoa bạch trà của con sao rồi dì Lan?” Gia Ái hỏi.
“Vẫn rất tốt. Chú Lương chăm sóc chúng hằng ngày.”
Nguyên Phong đề nghị:
“Hôm qua có mấy đóa bắt đầu nở rồi. Lát chúng ta cùng ra ngoài xem nhé!”
Gia Ái lập tức gật đầu lia lịa, cô thích nhất là ngắm hoa bạch trà nở. Đám hoa này là do tự tay cô trồng, cũng đã được năm năm rồi.
--------------------------------------------------
Trên bầu trời ánh trăng bắt đầu chiếu sáng, phủ một màng hào quang lên khu nhà kính trồng hoa. Gia Ái và Nguyên Phong cùng bước đến gần chỗ mấy đóa hoa trà màu trắng đang nở, tuy chỉ có mấy bông nhưng cũng đã rất lộng lẫy rồi. Gia Ái đưa tay chạm nhẹ vào một đóa, bờ môi anh đào khẽ cong lên.
“Sao em lại thích hoa trà như vậy?” Nguyên Phong hỏi.
“Anh quên tên tiếng Anh của em là gì sao?”
“Camellia.”
“Ừ. Em cũng là một đóa hoa trà mà.” Gia Ái nhẹ nhàng nói. Ánh mắt ngưng lại trên cánh hoa. “Anh ấy sắp về rồi. Chỉ cần chờ thêm một chút nữa.”
Giọng Nguyên Phong vang lên:
“Lần trước ông chủ về có ghé qua. Nhưng ông chủ chỉ nhìn chúng một giây thì quay người bỏ đi, nét mặt không được vui lắm. Anh và mẹ đều không hiểu. Nghe nói trước kia ông chủ cũng từng trồng rất nhiều bạch trà.”
Gia Ái lắng nghe nhưng không trả lời, chỉ cười buồn. “Bởi vì ông ấy không cần đến nữa rồi.”
--------------------------------------------------
Ngày cuối cùng của ba buổi biểu diễn, sau khi kết thúc bản nhạc. Đèn được bật lên, Gia Ái thanh nhã đứng dậy cúi chào khán giả. Vui vẻ đón nhận những tràn vỗ tay vang vọng. Đôi mắt cô đảo khắp khán đài, ghi nhận lấy mỗi nụ cười là một sự quan tâm. Và rồi… phía cuối khán đài, anh đang ở đó.
Gia Ái sững sờ nhìn dáng anh, cô biết mình không lầm. Cô đã dõi theo bóng anh suốt mười năm, vậy sao có thể nhầm lẫn được. Không hề suy nghĩ đắn đo, Gia Ái tức tốc chạy vào hậu trường, theo lối ra của nhân viên để đến gặp anh.
Ra đến bên ngoài, Gia Ái vừa chống hông vừa thở dốc, nhưng may mắn là cô đuổi kịp. Anh đang đứng phía trước cửa nhà hát.
“Anh Hy!” Cô gọi to rồi chạy đến trước mặt Ngô Minh Hy. “Anh đến xem em diễn sao? Em…”
Câu nói của Gia Ái nghẹn lại nơi cổ họng. Một cô gái vừa bước đến quàng tay mình qua tay anh. Dáng điệu ngọt ngào yêu thương.
“Cô là ai?” Giọng Gia Ái phút chốc lạc đi.
Cô gái kia trả lời:
“Tôi là bạn gái của anh ấy. Mà hai người có quen nhau sao?” Cô gái ngước lên nhìn Minh Hy. “Sao anh không nói cho em biết? Đã vậy còn không chịu đến đây nữa, bắt em phải ra sức năn nỉ.”
Gia Ái ở đây nhìn nét nũng nịu của cô gái kia cùng với nụ cười trìu mến của anh mà trái tim đau nhói. Thì ra cảm giác bị người ta đâm thẳng một nhát vào tim là như vậy.
“Tôi là đàn em của anh ấy ở trung học!” Gia Ái từ tốn giới thiệu, cảm nhận những giọt nước mắt đang chảy ngược vào lòng cùng với âm thanh của thứ gì đó đổ vỡ.
“Ra là vậy. Thật ra tôi rất hâm mộ cô. Hôm nào chúng ta cùng ra ngoài uống nước nha. Thật xin lỗi giờ chúng tôi có việc rồi. Hẹn gặp lại sau!”
Sau cái gật đầu của Gia Ái, hai người họ bước đi. Ngô Minh Hy thậm chí còn không thèm nói một câu với cô.
“Em không sao chứ?” Nguyên Phong hỏi. Anh vốn định đến đón Gia Ái, không ngờ lại chứng kiến luôn chuyện này.
Cô lắc đầu thay cho câu trả lời. “Không sao, mình sẽ không sao!”
Với em anh là hoàng tử, còn với anh… em chỉ có thể là phù thủy.
Giai điệu bản nhạc hồ thiên nga vang lên êm dịu du dương khắp khán phòng vắng người. Những ngón tay thon dài của Gia Ái nhẹ nhàng lướt trên những phím đàn. Môi cô vẫn giữ nét cười dù đôi mắt rất tập trung. Khi bản nhạc kết thúc, Gia Ái hít một hơi sâu rồi toan đứng dậy. Cùng lúc với một tiếng vỗ tay phát ra từ phía bên kia căn phòng.
Nguyên Phong tán thưởng:
“Rất tuyệt vời! Anh trở thành fan của em rồi!”
Một nụ cười hiện ra trên khuôn mặt xinh đẹp của Gia Ái.
“Anh nghe nhiều như vậy mà giờ mới thành fan sao?”
“Vì lúc trước anh nghe không hiểu.” Nguyên Phong nhún vai với điệu bộ vô tội.
Gia Ái bĩu môi một cái rồi lại tươi cười.
“Mình về nhà nhanh đi! Em rất nhớ dì Lan, cả mấy món dì nấu nữa.” Cô nói xong thì chạy đi lấy hành lý của mình.
Họ về đến nhà đã hơn bảy giờ tối. Đáng lẽ cô đã không ghé qua nhà hát, nhưng lại có một số vấn đề cho buổi diễn ngày mai cần giải quyết gấp. Gia Ái đứng nhìn ngôi nhà một lát rồi bước vào. Đã ba tháng cô không về, căn nhà vẫn chẳng có khác biệt gì ngoài giàn dây trường xuân ngày càng bành trướng thế lực.
“Ái!” Dì Lan gọi to tên cô. Gia Ái vui vẻ chạy đến ôm dì.
“Con mua rất nhiều quà cho dì nè!” Cô nói rồi lôi từ trong đống hành lý Nguyên Phong vừa mang vào đủ thứ hộp lớn nhỏ.
“Đã nói con không cần tốn kém rồi!” Dì Lan nhắc nhở.
Gia Ái nhún vai:
“Biết sao được. Tại con nhớ dì quá nên mới mua quà coi như an ủi bản thân.”
“Vậy em có nhớ anh không?” Nguyên Phong hỏi.
“Dĩ nhiên là có rồi.” Cô đưa một chiếc hộp màu xanh cho anh.
Nguyên Phong bĩu môi phản đối:
“Thiệt không công bằng. Tại sao anh chỉ có một? Em nhớ anh ít quá.”
“Phong! Không được đòi hỏi chứ!” Dì Lan nói trước khi Gia Ái kịp trả lời.
Sau khi cô đem mấy món quà phát cho những người giúp việc còn lại trong nhà, Gia Ái đến ngồi xuống bàn ăn cùng dì Lan và Nguyên Phong.
“Con nhớ đồ ăn của dì đến chết mất. Ở đó họ chỉ cho con ăn mỗi khoai tây nghiền.” Gia Ái nói trong khi gắp liên tục thức ăn vào chén.
“Mẹ anh cứ than dài than vắn chuyện này. Nói như em sắp bị bỏ đói đến nơi.”
Nghe vậy dì Lan tặc lưỡi nhắc nhở còn Gia Ái thì cười tít mắt.
“Dì cũng là một nửa mẹ em. Vậy nên lo cho đứa con gái này là đúng thôi!”
“À phải! Nghe nói mai con lại có buổi diễn phải không?” Dì hỏi với nét mặt vui vẻ.
“Dạ! Nhưng trong nội ô thôi. Với lại chỉ có ba ngày, sau đó con sẽ nghỉ ngơi trường kỳ ở nhà. Ba cũng nói trợ lý sắp xếp cho con đi làm trong An Vĩnh rồi.”
“Vậy cũng tốt, dù sao cũng phải bắt đầu làm quen hoàn cảnh. Sau này con còn phải tiếp quản sự nghiệp của ông chủ nữa. Đâu thể cứ làm nghệ sĩ đàn dương cầm mãi được.” Dì Lan gật đầu tán thành.
Gia Ái bĩu môi thắc mắc:
“Làm nghệ sĩ được ra cả nước ngoài lưu diễn như con có gì không tốt sao dì?”
“Nhưng ông chủ cũng có tuổi rồi. Rồi sẽ có lúc giao hết mọi thứ cho con.”
Gia Ái mỉm cười, gật đầu cho qua. Cô vốn không hề có hứng thú gì với việc buôn bán kinh doanh. Vậy nên tốt nhất là kết hôn với một người có thể làm thay cô. Cũng may anh Hy là thiên tài trong lĩnh vực này.
“Đám hoa bạch trà của con sao rồi dì Lan?” Gia Ái hỏi.
“Vẫn rất tốt. Chú Lương chăm sóc chúng hằng ngày.”
Nguyên Phong đề nghị:
“Hôm qua có mấy đóa bắt đầu nở rồi. Lát chúng ta cùng ra ngoài xem nhé!”
Gia Ái lập tức gật đầu lia lịa, cô thích nhất là ngắm hoa bạch trà nở. Đám hoa này là do tự tay cô trồng, cũng đã được năm năm rồi.
--------------------------------------------------
Trên bầu trời ánh trăng bắt đầu chiếu sáng, phủ một màng hào quang lên khu nhà kính trồng hoa. Gia Ái và Nguyên Phong cùng bước đến gần chỗ mấy đóa hoa trà màu trắng đang nở, tuy chỉ có mấy bông nhưng cũng đã rất lộng lẫy rồi. Gia Ái đưa tay chạm nhẹ vào một đóa, bờ môi anh đào khẽ cong lên.
“Sao em lại thích hoa trà như vậy?” Nguyên Phong hỏi.
“Anh quên tên tiếng Anh của em là gì sao?”
“Camellia.”
“Ừ. Em cũng là một đóa hoa trà mà.” Gia Ái nhẹ nhàng nói. Ánh mắt ngưng lại trên cánh hoa. “Anh ấy sắp về rồi. Chỉ cần chờ thêm một chút nữa.”
Giọng Nguyên Phong vang lên:
“Lần trước ông chủ về có ghé qua. Nhưng ông chủ chỉ nhìn chúng một giây thì quay người bỏ đi, nét mặt không được vui lắm. Anh và mẹ đều không hiểu. Nghe nói trước kia ông chủ cũng từng trồng rất nhiều bạch trà.”
Gia Ái lắng nghe nhưng không trả lời, chỉ cười buồn. “Bởi vì ông ấy không cần đến nữa rồi.”
--------------------------------------------------
Ngày cuối cùng của ba buổi biểu diễn, sau khi kết thúc bản nhạc. Đèn được bật lên, Gia Ái thanh nhã đứng dậy cúi chào khán giả. Vui vẻ đón nhận những tràn vỗ tay vang vọng. Đôi mắt cô đảo khắp khán đài, ghi nhận lấy mỗi nụ cười là một sự quan tâm. Và rồi… phía cuối khán đài, anh đang ở đó.
Gia Ái sững sờ nhìn dáng anh, cô biết mình không lầm. Cô đã dõi theo bóng anh suốt mười năm, vậy sao có thể nhầm lẫn được. Không hề suy nghĩ đắn đo, Gia Ái tức tốc chạy vào hậu trường, theo lối ra của nhân viên để đến gặp anh.
Ra đến bên ngoài, Gia Ái vừa chống hông vừa thở dốc, nhưng may mắn là cô đuổi kịp. Anh đang đứng phía trước cửa nhà hát.
“Anh Hy!” Cô gọi to rồi chạy đến trước mặt Ngô Minh Hy. “Anh đến xem em diễn sao? Em…”
Câu nói của Gia Ái nghẹn lại nơi cổ họng. Một cô gái vừa bước đến quàng tay mình qua tay anh. Dáng điệu ngọt ngào yêu thương.
“Cô là ai?” Giọng Gia Ái phút chốc lạc đi.
Cô gái kia trả lời:
“Tôi là bạn gái của anh ấy. Mà hai người có quen nhau sao?” Cô gái ngước lên nhìn Minh Hy. “Sao anh không nói cho em biết? Đã vậy còn không chịu đến đây nữa, bắt em phải ra sức năn nỉ.”
Gia Ái ở đây nhìn nét nũng nịu của cô gái kia cùng với nụ cười trìu mến của anh mà trái tim đau nhói. Thì ra cảm giác bị người ta đâm thẳng một nhát vào tim là như vậy.
“Tôi là đàn em của anh ấy ở trung học!” Gia Ái từ tốn giới thiệu, cảm nhận những giọt nước mắt đang chảy ngược vào lòng cùng với âm thanh của thứ gì đó đổ vỡ.
“Ra là vậy. Thật ra tôi rất hâm mộ cô. Hôm nào chúng ta cùng ra ngoài uống nước nha. Thật xin lỗi giờ chúng tôi có việc rồi. Hẹn gặp lại sau!”
Sau cái gật đầu của Gia Ái, hai người họ bước đi. Ngô Minh Hy thậm chí còn không thèm nói một câu với cô.
“Em không sao chứ?” Nguyên Phong hỏi. Anh vốn định đến đón Gia Ái, không ngờ lại chứng kiến luôn chuyện này.
Cô lắc đầu thay cho câu trả lời. “Không sao, mình sẽ không sao!”