Khi giấc mơ trở thành hiện thực cũng là lúc mộng ước hóa thành bọt biển.
Cảnh cửa hé mở, bên trong phòng bệnh dài hạn là một phụ nữ trung niên đang nhỏ nhẹ trò chuyện với người bên cạnh dù người đó chỉ nằm yên bất động, không có vẻ gì là lắng nghe bà nói. Phía ngoài, Gia Ái khẽ nở một nụ cười rồi nhẹ nhàng rời đi, cô đến ngồi xuống băng ghế đá trong sân bệnh viện đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh xung quanh như thể đây là lần cuối cùng cô thấy chúng.
Thông thường một người mắc chứng RP sẽ mất dần thị lực trong một khoảng thời gian tùy thuộc vào bản thân người đó. Theo như bác sĩ Hùng nói thì tình trạng của Gia Ái không được khả quan, các tế bào tiếp nhận ánh sáng đang biến mất một cách đáng lo ngại và cô cần phải cấy ghép một thiết bị phục hồi võng mạc càng nhanh càng tốt, tuy nhiên ngay cả khi quá trình cấy ghép thành công cũng không thể đảm bảo việc cô sẽ lấy lại được thị lực. Thực lòng Gia Ái không quá lo lắng về việc này, thứ cô quan tâm là nếu cô phải sang Mỹ chữa trị thì ai sẽ chăm sóc cho cha mình và cả điều hành An Vĩnh. Bây giờ mẹ cô đồng ý quay về khiến Gia Ái nhẹ nhõm phần nào nhưng cô vẫn phải tính toán thật chu toàn mọi việc sắp đến, đặc biệt là làm sao để buộc Minh Hy đồng ý ký vào đơn ly hôn. Nếu hỏi cô sao nhất định phải làm vậy thì Gia Ái khó mà trả lời cho rõ, có thể cô sợ sẽ liên lụy anh nhưng cũng có thể chỉ vì không muốn liên quan gì đến anh nữa. Gia Ái hiểu rõ nếu ông nội biết bệnh của cô ông chắc chắn sẽ buộc anh bỏ lại tất cả để chăm sóc cho cô, nhưng Gia Ái không cần, cô có thể tự chịu trách nhiệm với bản thân, cho dù không thể lấy lại ánh sáng như trước cô cũng sẽ sống thật tốt. Những gì Gia Ái nói với Nguyên Phong đều là thật, cô đã quá mệt mỏi, dù chỉ mới hai mươi bốn tuổi nhưng dường như cô đã phải sống gấp đôi thời gian đó.
Rời khỏi bệnh viện Gia Ái đến quán bar của Kiến Tân, cô có hẹn với Bối Lâm ở đó và có vẻ như sau tai nạn hôm trước Bối Lâm có thể nổi đóa bất cứ khi nào không thể tìm thấy cô.
“Tay chân bị sao nữa?” Đây là câu chào của Bối Lâm khi cô nhìn thấy dải băng quấn trên tay Gia Ái.
“Đánh nhau với chồng! Nhưng yên tâm, mình cắn anh ấy chảy máu rồi!” Gia Ái vừa trả lời vừa ngồi xuống.
“Thật sao?”
“Ừ!” Gia Ái gật đầu rồi quay sang Kiến Tân. “Cậu ra tay cũng nặng nhỉ? Một tuần rồi mà vết thương trên má anh ấy vẫn chưa phai hẳn.”
Kiến Tân bật cười:
“Lúc đó cậu đứng trên lầu cũng thấy mà, sao không đến ngăn lại! Nhưng mình làm thế còn nhẹ lắm, nhớ bọn khốn hôm đó không? Hai hôm trước chúng bị đánh đến nỗi nhập viện và… chuyện đó không phải do mình làm.”
“Ý cậu là sao?” Gia Ái thắc mắc.
“Cha mình nói có người thuê một nhóm moi chúng ra rồi xử lý nhanh gọn! Đoán xem là ai nào?” Kiến Tân nói với tia vui thích, không có phản hồi nên anh nói tiếp. “Mình cứ nghĩ chồng cậu là một tên hèn chỉ biết nhận thôi chứ, xem ra cũng khá đàn ông nhỉ?”
Lời của anh làm Bối Lâm há hốc mồm nhìn sang cô bạn mình trong khi Gia Ái không hề thể hiện cảm xúc nào ngoài nét trầm mặc, cuối cùng cô nói:
“Mình đã đề nghị ly hôn rồi!”
Và Bối Lâm lúc này đã hoàn toàn á khẩu trong khi Kiến Tân phản ứng rất nhanh.
“Anh ta nói thế nào?”
“Cả đời cũng đừng hòng.” Gia Ái nói, tay đưa ly cocktail lên nhấp một ít.
“Khoan đã!” Bối Lâm lên tiếng với vẻ khó nghĩ. “Bây giờ là sao đây? Có phải anh ta đã thích bạn rồi không? Vừa tìm người đánh bọn khốn kia lại không chịu ly hôn, nhưng mà bạn sáng suốt ra rồi nha.” Mắt cô sáng lên. “Mặc kệ lý do đi Ái! Đơn phương ly hôn cũng được mà, đừng có để anh ta mê hoặc đó. Cứ cho anh ta hối hận đến chết là tốt nhất!”
Gia Ái phì cười rồi chuyển thành nét nghiêm túc:
“Mình không suy nghĩ lại đâu, chắc chắn mình sẽ ly hôn.” Cô quay sang cười nhẹ với Kiến Tân, chuyện để Minh Hy hiểu lầm rằng đêm đó cô thật sự xảy ra chuyện không thể cứu vãn cũng là ý của anh. Kiến Tân muốn Minh Hy phải cảm thấy có lỗi với cô còn Gia Ái chỉ mong có thể vịn vào lý do ấy để kết thúc cuộc hôn nhân này. Nếu bóng người trong giấc mơ mãi mãi không bước về phía cô thì cô sẽ thôi chờ đợi, quay đầu lại để kết thúc giấc mộng nửa đời người.
--------------------------------------------------
“Em định đi đâu?” Minh Hy hỏi, ánh mắt anh tập trung nhìn cô gái vừa bước từ trong phòng ra.
Gia Ái đáp: “Buổi tiệc từ thiện của kiến trúc Tân Mỹ!”
“Em mặc như vậy để đi sao?” Anh nói và Gia Ái nhìn lại chiếc váy mình đang mặc, nó mang màu tím thẳm với thắt lưng đính đá lấp lánh và cổ chữ V. Công bằng mà nói chiếc váy khá kín đáo nhưng khi Gia Ái mặc thì nó lại có phần gợi cảm.
“Có vấn đề gì đâu!” Giọng cô bình thản, từ trước đến nay chưa bao giờ Minh Hy quan tâm cô mặc thứ gì và Gia Ái đã qua thời muốn biết ý kiến của anh.
“Được!” Anh lên tiếng sau phút trầm ngâm. “Tôi cũng có thư mời, em đợi tôi ở đây!” Và chỉ một lát sau Minh Hy xuất hiện với một bộ lễ phục chỉn chu, anh vốn không có ý định sẽ tham dự buổi tiệc này nhưng quyết định đó vừa mới thay đổi.
Hành trình lần này chẳng có mấy khác biệt với nhưng lần trước, Gia Ái đã quen việc cứ ngồi cùng xe với Minh Hy là quay mặt về phía cửa sổ, một cách để bầu không khí bớt ngột ngạt hơn. Anh cũng không có ý kiến gì về chuyện này vì thật ra ngay cả Minh Hy cũng không biết giữa họ có chủ đề nào có thể cùng bàn luận. Khi đến nơi Gia Ái cũng từ chối nốt việc khoác tay anh đi vào hội trường, họ đã sắp ly hôn thì những thủ tục này là không cần thiết.
“Gia Ái!” Tiếng gọi làm cô chú ý, Vũ Kỳ Đức đang tiến về phía này và may mắn là Minh Hy đang phải tiếp chuyện với những đối tác có mặt ở đây. “Tôi còn nghĩ buổi tiệc này sẽ chán lắm chứ! Bây giờ thì nó thú vị hơn nhiều rồi!”
“Vậy mà tôi còn tưởng anh là người có lòng nhân đạo nên mới đến đây!” Gia Ái mỉm cười. Sau ngày hợp đồng vay vốn của An Vĩnh và SCD được ký kết họ vẫn thường gặp nhau nên cũng dần thân thiết hơn.
“Thật ra đó mới là lý do thật sự… bên cạnh việc tôi là cổ đông của Tân Mỹ.” Anh nháy mắt. “Em có muốn uống gì không? Tôi sẽ phục vụ tận… Oh! Thì ra em không đi một mình.” Vũ Kỳ Đức thay đổi âm điệu khi nhìn thấy người đang đi đến phía sau Gia Ái, có lẽ Minh Hy cũng không mấy vui vẻ vì cuộc hội ngộ này.
“Chúng ta ra khiêu vũ đi!” Vũ Kỳ Đức nói trong khi dắt tay Gia Ái bước ra giữa hội trường, anh đã hành động trước khi Minh Hy kịp đến gần. Cô cũng không hề từ chối đây chỉ là một phép giao tiếp thông thường.
Hai người nhảy được không bao lâu thì Vũ Kỳ Đức ra dấu về phía Minh Hy:
“Chồng em có vẻ không vui! Tôi có nên trả lại em cho anh ta không?”
“Anh muốn sao?” Cô hỏi.
“Tôi nói đùa thôi… cướp được luôn thì càng tốt!” Anh tươi cười. “Nhưng em thích anh ta ở điểm nào vậy? Nếu là đẹp trai thì em nên suy nghĩ về người trước mặt đi.”
“Anh lại khuyên tôi ly hôn?”
“Tôi không khuyên… là yêu cầu, tôi đảm bảo mình sẽ đối xử với em tốt hơn anh ta.” Anh nói chắc chắn.
“Liên tục bảo người khác bỏ chồng hình như là hơi thiếu đạo đức. Anh thích tôi đến vậy sao?” Gia Ái hỏi sau khi xoay một vòng.
“Chính xác! Rất thích!” Vũ Kỳ Đức nói, cánh tay để trên eo cô khẽ kéo gần về phía mình, vừa lúc bản nhạc kết thúc và chỉ trong chốc lát Minh Hy xuất hiện rồi gỡ cánh tay người kia ra.
“Xin lỗi nhưng tôi nghĩ anh nên để vợ chồng chúng tôi có một thời gian riêng.” Minh Hy lễ độ nói nhưng âm điệu lại mang vẻ gai góc, và Vũ Kỳ Đức khẽ nhún vai, anh mỉm cười với Gia Ái rồi rời đi. Giọng Minh Hy vang lên khi bản nhạc mới bắt đầu. “Hai người có vẻ rất vui nhỉ?”
“Phải! Anh ấy rất hài hước!” Cô thản nhiên đáp làm Minh Hy bất giác cau mày. Cứ như vậy hai người khiêu vũ một cách nhịp nhàng nhưng không hề có sự giao tiếp, Gia Ái vẫn khăng khăng giữ mắt mình khỏi gương mặt của Minh Hy. Khi đến cuối bản nhạc thì anh không chịu được mà lên tiếng.
“Em ghét nhìn tôi đến thế sao?”
Coi như để anh vừa lòng, Gia Ái hít một hơi sâu rồi ngẩng mặt lên, hai người nhìn nhau được mấy giây thì Minh Hy đã làm một việc cô không thể ngờ đến.
Giữa hội trường, anh kéo người con gái trước mặt vào lòng mình và… đặt lên môi cô một nụ hôn nồng nhiệt, không hề quan tâm đến những ánh mắt xung quanh.
Khi giấc mơ trở thành hiện thực cũng là lúc mộng ước hóa thành bọt biển.
Cảnh cửa hé mở, bên trong phòng bệnh dài hạn là một phụ nữ trung niên đang nhỏ nhẹ trò chuyện với người bên cạnh dù người đó chỉ nằm yên bất động, không có vẻ gì là lắng nghe bà nói. Phía ngoài, Gia Ái khẽ nở một nụ cười rồi nhẹ nhàng rời đi, cô đến ngồi xuống băng ghế đá trong sân bệnh viện đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh xung quanh như thể đây là lần cuối cùng cô thấy chúng.
Thông thường một người mắc chứng RP sẽ mất dần thị lực trong một khoảng thời gian tùy thuộc vào bản thân người đó. Theo như bác sĩ Hùng nói thì tình trạng của Gia Ái không được khả quan, các tế bào tiếp nhận ánh sáng đang biến mất một cách đáng lo ngại và cô cần phải cấy ghép một thiết bị phục hồi võng mạc càng nhanh càng tốt, tuy nhiên ngay cả khi quá trình cấy ghép thành công cũng không thể đảm bảo việc cô sẽ lấy lại được thị lực. Thực lòng Gia Ái không quá lo lắng về việc này, thứ cô quan tâm là nếu cô phải sang Mỹ chữa trị thì ai sẽ chăm sóc cho cha mình và cả điều hành An Vĩnh. Bây giờ mẹ cô đồng ý quay về khiến Gia Ái nhẹ nhõm phần nào nhưng cô vẫn phải tính toán thật chu toàn mọi việc sắp đến, đặc biệt là làm sao để buộc Minh Hy đồng ý ký vào đơn ly hôn. Nếu hỏi cô sao nhất định phải làm vậy thì Gia Ái khó mà trả lời cho rõ, có thể cô sợ sẽ liên lụy anh nhưng cũng có thể chỉ vì không muốn liên quan gì đến anh nữa. Gia Ái hiểu rõ nếu ông nội biết bệnh của cô ông chắc chắn sẽ buộc anh bỏ lại tất cả để chăm sóc cho cô, nhưng Gia Ái không cần, cô có thể tự chịu trách nhiệm với bản thân, cho dù không thể lấy lại ánh sáng như trước cô cũng sẽ sống thật tốt. Những gì Gia Ái nói với Nguyên Phong đều là thật, cô đã quá mệt mỏi, dù chỉ mới hai mươi bốn tuổi nhưng dường như cô đã phải sống gấp đôi thời gian đó.
Rời khỏi bệnh viện Gia Ái đến quán bar của Kiến Tân, cô có hẹn với Bối Lâm ở đó và có vẻ như sau tai nạn hôm trước Bối Lâm có thể nổi đóa bất cứ khi nào không thể tìm thấy cô.
“Tay chân bị sao nữa?” Đây là câu chào của Bối Lâm khi cô nhìn thấy dải băng quấn trên tay Gia Ái.
“Đánh nhau với chồng! Nhưng yên tâm, mình cắn anh ấy chảy máu rồi!” Gia Ái vừa trả lời vừa ngồi xuống.
“Thật sao?”
“Ừ!” Gia Ái gật đầu rồi quay sang Kiến Tân. “Cậu ra tay cũng nặng nhỉ? Một tuần rồi mà vết thương trên má anh ấy vẫn chưa phai hẳn.”
Kiến Tân bật cười:
“Lúc đó cậu đứng trên lầu cũng thấy mà, sao không đến ngăn lại! Nhưng mình làm thế còn nhẹ lắm, nhớ bọn khốn hôm đó không? Hai hôm trước chúng bị đánh đến nỗi nhập viện và… chuyện đó không phải do mình làm.”
“Ý cậu là sao?” Gia Ái thắc mắc.
“Cha mình nói có người thuê một nhóm moi chúng ra rồi xử lý nhanh gọn! Đoán xem là ai nào?” Kiến Tân nói với tia vui thích, không có phản hồi nên anh nói tiếp. “Mình cứ nghĩ chồng cậu là một tên hèn chỉ biết nhận thôi chứ, xem ra cũng khá đàn ông nhỉ?”
Lời của anh làm Bối Lâm há hốc mồm nhìn sang cô bạn mình trong khi Gia Ái không hề thể hiện cảm xúc nào ngoài nét trầm mặc, cuối cùng cô nói:
“Mình đã đề nghị ly hôn rồi!”
Và Bối Lâm lúc này đã hoàn toàn á khẩu trong khi Kiến Tân phản ứng rất nhanh.
“Anh ta nói thế nào?”
“Cả đời cũng đừng hòng.” Gia Ái nói, tay đưa ly cocktail lên nhấp một ít.
“Khoan đã!” Bối Lâm lên tiếng với vẻ khó nghĩ. “Bây giờ là sao đây? Có phải anh ta đã thích bạn rồi không? Vừa tìm người đánh bọn khốn kia lại không chịu ly hôn, nhưng mà bạn sáng suốt ra rồi nha.” Mắt cô sáng lên. “Mặc kệ lý do đi Ái! Đơn phương ly hôn cũng được mà, đừng có để anh ta mê hoặc đó. Cứ cho anh ta hối hận đến chết là tốt nhất!”
Gia Ái phì cười rồi chuyển thành nét nghiêm túc:
“Mình không suy nghĩ lại đâu, chắc chắn mình sẽ ly hôn.” Cô quay sang cười nhẹ với Kiến Tân, chuyện để Minh Hy hiểu lầm rằng đêm đó cô thật sự xảy ra chuyện không thể cứu vãn cũng là ý của anh. Kiến Tân muốn Minh Hy phải cảm thấy có lỗi với cô còn Gia Ái chỉ mong có thể vịn vào lý do ấy để kết thúc cuộc hôn nhân này. Nếu bóng người trong giấc mơ mãi mãi không bước về phía cô thì cô sẽ thôi chờ đợi, quay đầu lại để kết thúc giấc mộng nửa đời người.
--------------------------------------------------
“Em định đi đâu?” Minh Hy hỏi, ánh mắt anh tập trung nhìn cô gái vừa bước từ trong phòng ra.
Gia Ái đáp: “Buổi tiệc từ thiện của kiến trúc Tân Mỹ!”
“Em mặc như vậy để đi sao?” Anh nói và Gia Ái nhìn lại chiếc váy mình đang mặc, nó mang màu tím thẳm với thắt lưng đính đá lấp lánh và cổ chữ V. Công bằng mà nói chiếc váy khá kín đáo nhưng khi Gia Ái mặc thì nó lại có phần gợi cảm.
“Có vấn đề gì đâu!” Giọng cô bình thản, từ trước đến nay chưa bao giờ Minh Hy quan tâm cô mặc thứ gì và Gia Ái đã qua thời muốn biết ý kiến của anh.
“Được!” Anh lên tiếng sau phút trầm ngâm. “Tôi cũng có thư mời, em đợi tôi ở đây!” Và chỉ một lát sau Minh Hy xuất hiện với một bộ lễ phục chỉn chu, anh vốn không có ý định sẽ tham dự buổi tiệc này nhưng quyết định đó vừa mới thay đổi.
Hành trình lần này chẳng có mấy khác biệt với nhưng lần trước, Gia Ái đã quen việc cứ ngồi cùng xe với Minh Hy là quay mặt về phía cửa sổ, một cách để bầu không khí bớt ngột ngạt hơn. Anh cũng không có ý kiến gì về chuyện này vì thật ra ngay cả Minh Hy cũng không biết giữa họ có chủ đề nào có thể cùng bàn luận. Khi đến nơi Gia Ái cũng từ chối nốt việc khoác tay anh đi vào hội trường, họ đã sắp ly hôn thì những thủ tục này là không cần thiết.
“Gia Ái!” Tiếng gọi làm cô chú ý, Vũ Kỳ Đức đang tiến về phía này và may mắn là Minh Hy đang phải tiếp chuyện với những đối tác có mặt ở đây. “Tôi còn nghĩ buổi tiệc này sẽ chán lắm chứ! Bây giờ thì nó thú vị hơn nhiều rồi!”
“Vậy mà tôi còn tưởng anh là người có lòng nhân đạo nên mới đến đây!” Gia Ái mỉm cười. Sau ngày hợp đồng vay vốn của An Vĩnh và SCD được ký kết họ vẫn thường gặp nhau nên cũng dần thân thiết hơn.
“Thật ra đó mới là lý do thật sự… bên cạnh việc tôi là cổ đông của Tân Mỹ.” Anh nháy mắt. “Em có muốn uống gì không? Tôi sẽ phục vụ tận… Oh! Thì ra em không đi một mình.” Vũ Kỳ Đức thay đổi âm điệu khi nhìn thấy người đang đi đến phía sau Gia Ái, có lẽ Minh Hy cũng không mấy vui vẻ vì cuộc hội ngộ này.
“Chúng ta ra khiêu vũ đi!” Vũ Kỳ Đức nói trong khi dắt tay Gia Ái bước ra giữa hội trường, anh đã hành động trước khi Minh Hy kịp đến gần. Cô cũng không hề từ chối đây chỉ là một phép giao tiếp thông thường.
Hai người nhảy được không bao lâu thì Vũ Kỳ Đức ra dấu về phía Minh Hy:
“Chồng em có vẻ không vui! Tôi có nên trả lại em cho anh ta không?”
“Anh muốn sao?” Cô hỏi.
“Tôi nói đùa thôi… cướp được luôn thì càng tốt!” Anh tươi cười. “Nhưng em thích anh ta ở điểm nào vậy? Nếu là đẹp trai thì em nên suy nghĩ về người trước mặt đi.”
“Anh lại khuyên tôi ly hôn?”
“Tôi không khuyên… là yêu cầu, tôi đảm bảo mình sẽ đối xử với em tốt hơn anh ta.” Anh nói chắc chắn.
“Liên tục bảo người khác bỏ chồng hình như là hơi thiếu đạo đức. Anh thích tôi đến vậy sao?” Gia Ái hỏi sau khi xoay một vòng.
“Chính xác! Rất thích!” Vũ Kỳ Đức nói, cánh tay để trên eo cô khẽ kéo gần về phía mình, vừa lúc bản nhạc kết thúc và chỉ trong chốc lát Minh Hy xuất hiện rồi gỡ cánh tay người kia ra.
“Xin lỗi nhưng tôi nghĩ anh nên để vợ chồng chúng tôi có một thời gian riêng.” Minh Hy lễ độ nói nhưng âm điệu lại mang vẻ gai góc, và Vũ Kỳ Đức khẽ nhún vai, anh mỉm cười với Gia Ái rồi rời đi. Giọng Minh Hy vang lên khi bản nhạc mới bắt đầu. “Hai người có vẻ rất vui nhỉ?”
“Phải! Anh ấy rất hài hước!” Cô thản nhiên đáp làm Minh Hy bất giác cau mày. Cứ như vậy hai người khiêu vũ một cách nhịp nhàng nhưng không hề có sự giao tiếp, Gia Ái vẫn khăng khăng giữ mắt mình khỏi gương mặt của Minh Hy. Khi đến cuối bản nhạc thì anh không chịu được mà lên tiếng.
“Em ghét nhìn tôi đến thế sao?”
Coi như để anh vừa lòng, Gia Ái hít một hơi sâu rồi ngẩng mặt lên, hai người nhìn nhau được mấy giây thì Minh Hy đã làm một việc cô không thể ngờ đến.
Giữa hội trường, anh kéo người con gái trước mặt vào lòng mình và… đặt lên môi cô một nụ hôn nồng nhiệt, không hề quan tâm đến những ánh mắt xung quanh.