Thả cho giấc mộng bay đi, thả cho tình yêu trở lại.
“Sao con lại về giờ này?” Dì Lan ngạc nhiên hỏi.
“Con muốn gặp ba!” Gia Ái nhỏ nhẹ nói rồi đi lướt qua dì, tiến thẳng đến căn phòng của cha mình, cô mở cửa rồi đứng đó nhìn ông. Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ trên tường vang lên rõ mồn một, từng giây thời gian trôi đi trong im lặng.
“Ba à! Con về rồi!” Cô chậm rãi nói. “Con… con không biết ngày mai hay ngày mai nữa còn có thể đến đây không… Con làm sai rồi ba...” Giọng Gia Ái ngập ngừng. “Lúc nhỏ ba nói nếu làm sai thì phải biết xin lỗi… Con bây giờ rất muốn xin lỗi, nhưng bao nhiêu cũng không đủ.”
Cô im lặng rất lâu rồi nói tiếp:
“Ba biết không? Lúc còn đi học, các bạn hay hỏi con sao chỉ có bảo mẫu đi dự những buổi họp phụ huynh. Mỗi lần như vậy con đều bảo ba mẹ rất bận. Rồi có một lần họ biết việc mẹ bỏ đi còn ba thì luôn ra nước ngoài công tác, họ bắt đầu trêu chọc con, họ nói con là đứa trẻ bị bỏ rơi. Con phớt lờ tất cả, con nghĩ mình có thể phớt lờ tất cả, nhưng không. Con làm không được. Những gì họ nói dù vô tình hay cố ý con đều nhớ rất rõ...” Gia Ái nhắm mắt lại ngăn nước mắt mình trào ra. “Ông nội anh Hy luôn xem con như cháu ruột, cha mẹ anh ấy cũng tốt với con. Con bắt đầu hy vọng, con nghĩ rằng có thể kết hôn với anh ấy con sẽ có một gia đình thật sự, con không còn là kẻ bị bỏ rơi nữa. Nhưng thì ra không phải… bởi vì anh ấy không yêu con.... Anh Hy đi du học, ngày đó con tự nhủ sẽ chờ anh ấy, không phải con ngu ngốc mà là con đang tự gạt mình. Gạt mình khi anh Hy quay về con sẽ có một chỗ trong tim anh ấy, con không phải bị bỏ rơi mà là đang chờ đợi. Rồi anh ấy dẫn theo cô gái khác về, con nghe tim mình vụn vỡ, sau bao nhiêu nỗ lực hay ảo tưởng sự thực vẫn không thể đổi thay. Con lại bị bỏ rơi.”
Gia Ái bật cười chua chát, ánh mắt đầy vẻ đau thương.
“Có nhiều thứ con không rõ ràng, cái rõ ràng nhất chính là con không muốn sống như thế nữa. Rất nhiều việc đã xảy ra, con giờ đây đã có những thứ mình từng mong ước nhưng lại đánh mất nụ cười. Và có lẽ ngày mai… là đánh mất tất cả.” Gia Ái hướng mắt về cửa sổ như đang ngắm nhìn bầu trời phía sau tấm rèm. “Ngày mai, có lẽ con sẽ không bao giờ đến đây nữa. Ba phải thật khỏe mạnh! Ba là ba con, mãi mãi là như vậy.”
Cô nhẹ nhàng bước qua cánh cửa, đi ra vườn và dừng chân trước những đóa bạch trà. “Không cần chờ đợi nữa rồi!” Gia Ái mấp máy môi rồi quay đi, bước về phía bóng đêm.
--------------------------------------------------
Sau khi rời nhà họ Huỳnh, Gia Ái quay lại bệnh viện cùng anh chờ đợi ánh bình minh. Cô không biết rốt cục nó đang trôi nhanh hay chậm, chỉ thầm cầu mong ngày mai trời lại sáng. Bỗng nhớ đến cuộc trò chuyện với Thành Tâm, cô cảm giác như nó đã diễn ra cách đây hàng thế kỷ. Chuyến bay của cô chỉ còn cách thời điểm này vài tiếng, nhưng có thể cô sẽ không bao giờ đến nơi đó nữa. Gia Ái lúc này không hề lo lắng, sợ hãi hay buồn bã, duy chỉ có vẻ bình thản, đơn giản là vì cô đã có quyết định và chuẩn bị sẵn sàng cho điều sắp đến.
Mặt trời bắt đầu ló dạng phía trời đông, những tia sáng ban ngày rọi vào phòng xuyên qua khung cửa sổ. Cô khẽ mỉm cười ngắm nhìn thế giới rồi lặng lẽ xoay người về phía anh. Giờ đây mỗi âm thanh của máy điện tâm đồ giống như một tia sáng hòa vào ánh bình minh. Không cần nhìn thấy, chỉ cần nghe.
Gia Ái tựa đầu mình ngay cạnh cánh tay anh, giọng cô dịu dàng:
“Anh Hy! Em bây giờ rất lạnh. Anh có thể ôm em không?” Cô chậm rãi nhắm mắt lại, tự cười mình nhưng cũng tự an ủi bản thân. Tâm trí cô nhớ về những đêm ngủ trong lòng anh, hơi ấm đó thì ra lại quý giá như vậy.
Bỗng nhiên những sợi tóc xao động khiến cô như bừng tỉnh.
“Bà xã! Cuối cùng cũng đến lúc em thấy lạnh.” Minh Hy đang mỉm cười nhìn cô.
Gia Ái ngạc nhiên hết mấy giây rồi đứng bật dậy chạy ra ngoài chỉ lát sau cô quay lại với cả đội ngũ bác sĩ. Cô đứng đó chờ đợi họ kiểm tra cho anh, cho đến khi họ khẳng định anh sẽ hồi phục thì Gia Ái mới nhẹ nhõm thở phào.
“Em đâu cần phản ứng nhanh vậy.” Minh Hy nói, âm điệu vui đùa. “Anh cứ nghĩ là em sẽ cảm động lắm chứ! Vậy mà em cứ chạy thẳng.”
Im lặng, Gia Ái không trả lời chỉ ngồi nhìn anh, cô cần khẳng định mình không nằm mơ hay ảo tưởng. Đến lúc chắc chắn rồi thì cô lên tiếng:
“Cảm động? Anh có biết mình đã làm gì không?” Giọng Gia Ái vỡ òa. “Anh có biết mình có thể… Anh! Sao em lại lấy người ngốc như vậy được? Bao nhiêu việc không làm lại đi đỡ nhát dao cho em. Người Minh Thành muốn giết là em. Anh lại muốn em ân hận suốt đời đúng không?” Cô bật khóc, chẳng biết vì vui hay tức giận.
Minh Hy nghe xong thì nhẹ nhàng đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên má cô. Anh đã nghĩ đùa một chút sẽ khiến cô thoải mái hơn nhưng lúc này mọi chuyện lại trở nên khó kiểm soát.
“Ngoan đừng khóc!” Đó là tất cả những gì anh có thể nghĩ được, nhưng cô chỉ hờn dỗi gạt tay anh ra, nước mắt vẫn tuôn xuống không ngừng.
Minh Hy sốt ruột nói: “Em có phải muốn anh đau lòng đến chết không?”
Từ “chết” bỗng chốc làm cô im bặt, Gia Ái vừa bốc đồng vừa cảm động, mất thêm mấy giây nữa thì cô ôm lấy anh, thổn thức trong lòng người trước mặt.
“Em sợ lắm. Đừng làm vậy nữa. Đừng bao giờ làm vậy nữa!”
Minh Hy đưa tay vuốt tóc cô, anh cảm thấy an lòng hơn bao giờ hết. Nhưng nếu có lần sau anh e rằng mình vẫn sẽ lựa chọn như thế. Thật ra cũng không hẳn là lựa chọn, phần nhiều là phản ứng tự nhiên. Như khi Ngô Minh Thành giơ con dao lên, anh không hề suy nghĩ gì, chỉ biết không thể để cô bị tổn hại.
“Gia Ái! Anh không sao rồi mà!”
Cô gật đầu liên tục, nhưng vẫn không thể ngừng những tiếng nấc. Hết một lúc không hề có tiến triển, Minh Hy đành khuyên ngăn lần nữa.
“Nếu biết anh quý giá như vậy thì ngoan ngoãn dọn qua phòng anh đi. Sau này mỗi ngày đều có thể ôm.”
Có tác dụng, Gia Ái ngẩng dậy nhìn người vừa nói, cô hơi cau mày nhưng không đến nỗi khó chịu vừa lúc đó tiếng gõ cửa vang lên và cô đứng dậy tránh sang.
“Con tỉnh rồi!” Bà Ngọc nói, vui mừng bật khóc, ở bên cạnh bà nội cũng có cùng tâm trạng.
“Lúc nãy bác sĩ nói sao?” Ông nội hỏi.
Gia Ái lễ độ đáp:
“Dạ họ nói anh ấy sẽ khỏe lại, nhưng cần tịnh dưỡng nhiều.”
Bác Hoàng rời khỏi chiếc giường bệnh, bước gần phía cô lên tiếng:
“Gia Ái! Cha muốn biết sao Minh Thành lại muốn giết con?”
“Cha!” Minh Hy nói trước vẻ lưỡng lự của cô. “Cậu ấy là vì chuyện của Trung Dương nên làm vậy thôi.”
“Những chuyện đó không quan trọng!” Ông cất giọng uy quyền. “Dù sao nó cũng sẽ không có xu nào trong gia tài của ông. Gia Ái! Con ở đây cả đêm rồi! Về nhà nghỉ ngơi đi.”
Cô nghe vậy thì khẽ gật đầu, chào mọi người xong thì đưa mắt nhìn anh rồi bước ra ngoài. Bão đã tan nhưng dư âm vẫn còn chưa dứt.
Thả cho giấc mộng bay đi, thả cho tình yêu trở lại.
“Sao con lại về giờ này?” Dì Lan ngạc nhiên hỏi.
“Con muốn gặp ba!” Gia Ái nhỏ nhẹ nói rồi đi lướt qua dì, tiến thẳng đến căn phòng của cha mình, cô mở cửa rồi đứng đó nhìn ông. Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ trên tường vang lên rõ mồn một, từng giây thời gian trôi đi trong im lặng.
“Ba à! Con về rồi!” Cô chậm rãi nói. “Con… con không biết ngày mai hay ngày mai nữa còn có thể đến đây không… Con làm sai rồi ba...” Giọng Gia Ái ngập ngừng. “Lúc nhỏ ba nói nếu làm sai thì phải biết xin lỗi… Con bây giờ rất muốn xin lỗi, nhưng bao nhiêu cũng không đủ.”
Cô im lặng rất lâu rồi nói tiếp:
“Ba biết không? Lúc còn đi học, các bạn hay hỏi con sao chỉ có bảo mẫu đi dự những buổi họp phụ huynh. Mỗi lần như vậy con đều bảo ba mẹ rất bận. Rồi có một lần họ biết việc mẹ bỏ đi còn ba thì luôn ra nước ngoài công tác, họ bắt đầu trêu chọc con, họ nói con là đứa trẻ bị bỏ rơi. Con phớt lờ tất cả, con nghĩ mình có thể phớt lờ tất cả, nhưng không. Con làm không được. Những gì họ nói dù vô tình hay cố ý con đều nhớ rất rõ...” Gia Ái nhắm mắt lại ngăn nước mắt mình trào ra. “Ông nội anh Hy luôn xem con như cháu ruột, cha mẹ anh ấy cũng tốt với con. Con bắt đầu hy vọng, con nghĩ rằng có thể kết hôn với anh ấy con sẽ có một gia đình thật sự, con không còn là kẻ bị bỏ rơi nữa. Nhưng thì ra không phải… bởi vì anh ấy không yêu con.... Anh Hy đi du học, ngày đó con tự nhủ sẽ chờ anh ấy, không phải con ngu ngốc mà là con đang tự gạt mình. Gạt mình khi anh Hy quay về con sẽ có một chỗ trong tim anh ấy, con không phải bị bỏ rơi mà là đang chờ đợi. Rồi anh ấy dẫn theo cô gái khác về, con nghe tim mình vụn vỡ, sau bao nhiêu nỗ lực hay ảo tưởng sự thực vẫn không thể đổi thay. Con lại bị bỏ rơi.”
Gia Ái bật cười chua chát, ánh mắt đầy vẻ đau thương.
“Có nhiều thứ con không rõ ràng, cái rõ ràng nhất chính là con không muốn sống như thế nữa. Rất nhiều việc đã xảy ra, con giờ đây đã có những thứ mình từng mong ước nhưng lại đánh mất nụ cười. Và có lẽ ngày mai… là đánh mất tất cả.” Gia Ái hướng mắt về cửa sổ như đang ngắm nhìn bầu trời phía sau tấm rèm. “Ngày mai, có lẽ con sẽ không bao giờ đến đây nữa. Ba phải thật khỏe mạnh! Ba là ba con, mãi mãi là như vậy.”
Cô nhẹ nhàng bước qua cánh cửa, đi ra vườn và dừng chân trước những đóa bạch trà. “Không cần chờ đợi nữa rồi!” Gia Ái mấp máy môi rồi quay đi, bước về phía bóng đêm.
--------------------------------------------------Sau khi rời nhà họ Huỳnh, Gia Ái quay lại bệnh viện cùng anh chờ đợi ánh bình minh. Cô không biết rốt cục nó đang trôi nhanh hay chậm, chỉ thầm cầu mong ngày mai trời lại sáng. Bỗng nhớ đến cuộc trò chuyện với Thành Tâm, cô cảm giác như nó đã diễn ra cách đây hàng thế kỷ. Chuyến bay của cô chỉ còn cách thời điểm này vài tiếng, nhưng có thể cô sẽ không bao giờ đến nơi đó nữa. Gia Ái lúc này không hề lo lắng, sợ hãi hay buồn bã, duy chỉ có vẻ bình thản, đơn giản là vì cô đã có quyết định và chuẩn bị sẵn sàng cho điều sắp đến.
Mặt trời bắt đầu ló dạng phía trời đông, những tia sáng ban ngày rọi vào phòng xuyên qua khung cửa sổ. Cô khẽ mỉm cười ngắm nhìn thế giới rồi lặng lẽ xoay người về phía anh. Giờ đây mỗi âm thanh của máy điện tâm đồ giống như một tia sáng hòa vào ánh bình minh. Không cần nhìn thấy, chỉ cần nghe.
Gia Ái tựa đầu mình ngay cạnh cánh tay anh, giọng cô dịu dàng:
“Anh Hy! Em bây giờ rất lạnh. Anh có thể ôm em không?” Cô chậm rãi nhắm mắt lại, tự cười mình nhưng cũng tự an ủi bản thân. Tâm trí cô nhớ về những đêm ngủ trong lòng anh, hơi ấm đó thì ra lại quý giá như vậy.
Bỗng nhiên những sợi tóc xao động khiến cô như bừng tỉnh.
“Bà xã! Cuối cùng cũng đến lúc em thấy lạnh.” Minh Hy đang mỉm cười nhìn cô.
Gia Ái ngạc nhiên hết mấy giây rồi đứng bật dậy chạy ra ngoài chỉ lát sau cô quay lại với cả đội ngũ bác sĩ. Cô đứng đó chờ đợi họ kiểm tra cho anh, cho đến khi họ khẳng định anh sẽ hồi phục thì Gia Ái mới nhẹ nhõm thở phào.
“Em đâu cần phản ứng nhanh vậy.” Minh Hy nói, âm điệu vui đùa. “Anh cứ nghĩ là em sẽ cảm động lắm chứ! Vậy mà em cứ chạy thẳng.”
Im lặng, Gia Ái không trả lời chỉ ngồi nhìn anh, cô cần khẳng định mình không nằm mơ hay ảo tưởng. Đến lúc chắc chắn rồi thì cô lên tiếng:
“Cảm động? Anh có biết mình đã làm gì không?” Giọng Gia Ái vỡ òa. “Anh có biết mình có thể… Anh! Sao em lại lấy người ngốc như vậy được? Bao nhiêu việc không làm lại đi đỡ nhát dao cho em. Người Minh Thành muốn giết là em. Anh lại muốn em ân hận suốt đời đúng không?” Cô bật khóc, chẳng biết vì vui hay tức giận.
Minh Hy nghe xong thì nhẹ nhàng đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên má cô. Anh đã nghĩ đùa một chút sẽ khiến cô thoải mái hơn nhưng lúc này mọi chuyện lại trở nên khó kiểm soát.
“Ngoan đừng khóc!” Đó là tất cả những gì anh có thể nghĩ được, nhưng cô chỉ hờn dỗi gạt tay anh ra, nước mắt vẫn tuôn xuống không ngừng.
Minh Hy sốt ruột nói: “Em có phải muốn anh đau lòng đến chết không?”
Từ “chết” bỗng chốc làm cô im bặt, Gia Ái vừa bốc đồng vừa cảm động, mất thêm mấy giây nữa thì cô ôm lấy anh, thổn thức trong lòng người trước mặt.
“Em sợ lắm. Đừng làm vậy nữa. Đừng bao giờ làm vậy nữa!”
Minh Hy đưa tay vuốt tóc cô, anh cảm thấy an lòng hơn bao giờ hết. Nhưng nếu có lần sau anh e rằng mình vẫn sẽ lựa chọn như thế. Thật ra cũng không hẳn là lựa chọn, phần nhiều là phản ứng tự nhiên. Như khi Ngô Minh Thành giơ con dao lên, anh không hề suy nghĩ gì, chỉ biết không thể để cô bị tổn hại.
“Gia Ái! Anh không sao rồi mà!”
Cô gật đầu liên tục, nhưng vẫn không thể ngừng những tiếng nấc. Hết một lúc không hề có tiến triển, Minh Hy đành khuyên ngăn lần nữa.
“Nếu biết anh quý giá như vậy thì ngoan ngoãn dọn qua phòng anh đi. Sau này mỗi ngày đều có thể ôm.”
Có tác dụng, Gia Ái ngẩng dậy nhìn người vừa nói, cô hơi cau mày nhưng không đến nỗi khó chịu vừa lúc đó tiếng gõ cửa vang lên và cô đứng dậy tránh sang.
“Con tỉnh rồi!” Bà Ngọc nói, vui mừng bật khóc, ở bên cạnh bà nội cũng có cùng tâm trạng.
“Lúc nãy bác sĩ nói sao?” Ông nội hỏi.
Gia Ái lễ độ đáp:
“Dạ họ nói anh ấy sẽ khỏe lại, nhưng cần tịnh dưỡng nhiều.”
Bác Hoàng rời khỏi chiếc giường bệnh, bước gần phía cô lên tiếng:
“Gia Ái! Cha muốn biết sao Minh Thành lại muốn giết con?”
“Cha!” Minh Hy nói trước vẻ lưỡng lự của cô. “Cậu ấy là vì chuyện của Trung Dương nên làm vậy thôi.”
“Những chuyện đó không quan trọng!” Ông cất giọng uy quyền. “Dù sao nó cũng sẽ không có xu nào trong gia tài của ông. Gia Ái! Con ở đây cả đêm rồi! Về nhà nghỉ ngơi đi.”
Cô nghe vậy thì khẽ gật đầu, chào mọi người xong thì đưa mắt nhìn anh rồi bước ra ngoài. Bão đã tan nhưng dư âm vẫn còn chưa dứt.