Đêm động phòng hoa chúc, Giám Chính và Ti Học phát hiện vách tường còn mỏng hơn cả giấy.
Hai người vừa bực mình vừa buồn cười, mà rốt cuộc cũng chẳng thể làm gì, lòng ngứa ngáy một đêm.
Hôm sau, Giám Chính trang điểm giúp phu nhân, hai người cùng vào cung tạ ơn.
Trong giấc chiêm bao này, đây là lần đầu Hoàng Nhưỡng tiến cung.
Nàng đi theo Đệ Nhất Thu, thẳng qua cung đạo quen thuộc. Tự dưng nhớ đến giấc mơ trước, Đệ Nhất Thu bị trúng độc Hủy Xà, đúng là ở chỗ này phát cuồng chạy gấp.
Chuyện xưa rõ mồn một trước mắt, nàng không khỏi nắm chặt tay Đệ Nhất Thu.
Trước Tháp Viên Dung.
Hoàng Nhưỡng nhìn quanh tòa tháp cao chính tầng, mãi lâu, đột nhiên hỏi: “Tháp này xây dựng vào lúc nào thế?”
Đệ Nhất Thu đáp: “Rất lâu rồi, trước khi ta sinh ra đã có.”
Hoàng Nhưỡng ồ lên, từ lần đầu tiên gặp Sư Vấn Ngư, nghe ra giọng lão, Hoàng Nhưỡng đã âm thầm suy đoán nhiều lần.
— Ông ta là ai, sao có thể ban thưởng trà châm trong suốt dẫn mình vào mộng kia?
Hai người đợi ngoài tháp, Phúc công công vào thông bẩm, chỉ chốc lát nói luôn: “Giám Chính, Ti Học, mời hai vị đại nhân theo lão nô.”
Hoàng Nhưỡng đi theo Đệ Nhất Thu, chậm rãi bước vào tháp.
Nhiệt độ trong tháp dễ chịu, trên tường vẽ đầy bích hoạ các loại.
Hai người lên thẳng tầng thứ chín, Phúc công công ra hiệu cả hai quỳ đợi.
Hoàng Nhưỡng đành cùng Đệ Nhất Thu quỳ gối ngoài bức màn. Cách một lớp màn tơ mờ ảo, chỉ thấy bên trong khói thuốc lượn lờ. Tựa như Sư Vấn Ngư đang đọc một bản kinh thư.
Chờ mãi đến khi giọng hắn như dừng lại, Phúc công công mới nói: “Bệ hạ, Giám Chính và Ti Học đại nhân đến đây tạ ơn.”
Sư Vấn Ngư cất quyển kinh, nói: “Vào đi.”
Phúc công công vén rèm, Đệ Nhất Thu dẫn Hoàng Nhưỡng vào, hai người tham bái lần nữa.
Sư Vấn Ngư vẫn một bộ đạo bào trắng đen xen kẽ, tóc vấn thành búi, nhìn qua rất giống một tiên sĩ của đạo môn.
“Ti Thiên giám đã thấy quen thuộc chưa?” Lão thuận miệng hỏi.
Này càng khiến Hoàng Nhưỡng vô cùng vững tin, người mình thấy dưới tháp, đúng là ông ta.
Đệ Nhất Thu nói: “Nếu bệ hạ hỏi vi thần, tất nhiên đã quen. Nếu hỏi vợ thần, thì đổi lại có vất vả chút.”
Sư Vấn Ngư khẽ cười, nói: “Xem kìa, vừa thành thân đã học cách bao che khuyết điểm rồi.” Lão điềm nhiên như không, Hoàng Nhưỡng đương nhiên tò mò — ông ta có ký ức không nhỉ?
“Hạ thần không khổ, có điều đêm về nhiều mộng, thường xuyên hoảng hốt, thậm chí khó phân thật giả.” Lời nàng có hàm ý.
Đệ Nhất Thu không hiểu, Sư Vấn Ngư lại nói: “Có mơ cũng tốt, người trẻ tuổi đều thích mơ mộng. Còn nữa, nếu là giấc mơ đẹp thì sao phải phân thật giả chứ?”
Xem ra, ông ta biết thật.
Hoàng Nhưỡng càng hiếu kì trong lòng, song nàng không dám vọng động.
Việc này quả là ly kỳ, nếu nàng nói thẳng ra, Đệ Nhất Thu sẽ tin chăng?
Nếu Đệ Nhất Thu không tin, mình chứng minh thế nào đây?
Lòng Hoàng Nhưỡng rối rắm, Sư Vấn Ngư lại nói: “Đã tạ ân xong, vậy về sớm đi.” Nói xong, lão còn bồi thêm một câu, “Mua nhà đi.”
…
Hoàng đế này, cứ như chân không bước ra khỏi tháp, mà biết cả mọi chuyện.
Hoàng Nhưỡng đi theo Đệ Nhất Thu, như chạy trốn đi ra khỏi tòa tháp.
Mãi đến khi nhìn thấy bầu trời bên ngoài, nàng mới thở một hơi dài.
Đệ Nhất Thu hỏi: “Đêm nàng hay gặp mơ, sao ta không rõ nhỉ?”
Hoàng Nhưỡng kéo cánh tay y, nói: “Mấy chuyện ấy nói sau, ôi đi mua nhà đi! Vừa nghĩ đến việc chúng ta về lại quan xá, da mặt em muốn bốc cháy luôn rồi!”
Mua! Nhà nhất định phải mua!
Giám Chính dẫn theo phu nhân, bắt đầu đi xem trạch viện.
Nội thành có chỗ đình dán thông báo, trên đình dán rất nhiều bản cáo thị mua bán.
“Nhà chúng ta ấy, chắc chắn phải Nam Bắc thông suốt, yên tĩnh tránh người, còn phải ở gần Ti Thiên giám nữa… chỗ đất này tốt đó, nhưng giá ở nội thành cũng đắt quá.” Hoàng Nhưỡng xem từng tờ một, “Căn nhà cổ của em ở ngoại thành kia, giờ đã không còn tác dụng, bù lại có thể bán đổi thành tiền.”
Bỗng Giám Chính chỉ vào một tấm thông báo, thì thầm: “Căn nhà này do chủ nhà nhảy giếng mà chết, gia quyến nguyện bán giá thấp này.”
Hoàng Nhưỡng sáng mắt, hai người nhìn nhau, lúc lâu, trăm miệng một lời: “Đi!”
Đôi này vợ chồng mới cưới đi thẳng đến thành Tây, gần đến nội thành sông Hộ Thành. Sông Hộ Thành thông đường thuỷ vận, thuyền hàng qua lại trên ấy vô cùng náo nhiệt.
Hai người đi theo dọc theo bờ sông. Cái lạnh mùa xuân tháng ba chưa cởi, dương liễu mới chớm xanh. Ánh nắng dìu dịu như vải sa, Hoàng Nhưỡng như muốn treo cả lên người Đệ Nhất Thu.
Giám Chính ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, dĩ nhiên là tình nồng tràn ngập.
Nếu có thể cả đời thế này, đời người còn sợ gì?
Mà đúng lúc này, bỗng nghe tiếng người ồn ào trên thuyền hàng. Hoàng Nhưỡng nghiêng tai nghe ngóng, nghe người trên thuyền nhao nhao hô: “Không ổn rồi, thuyền sắp chìm!”
Tiếng la lớn dần, hai người dừng bước, từ hàng rào đá trắng nhìn lại lòng sông.
Quả nhiên, một con thuyền chở hàng đã ngậm sâu vào nước, thân thuyền dần nghiêng lệch.
Thuyền hàng gần đấy nhìn thấy cũng đành hô: “Nhanh cứu người!”
Thân thuyền nghiêng nửa, thấy sắp lật úp vào dòng sông, người trên thuyền bắt đầu nhảy xuống nước, bơi tới thuyền hàng gần nhất. Chỉ còn chủ thuyền và chủ buôn hàng khóc trời đập đất, không chịu nhảy thuyền giữ mạng.
Giám Chính đại nhân buông tay Hoàng Nhưỡng, nói: “Chờ ta ở đây.”
Hoàng Nhưỡng ngạc nhiên: “Chàng còn sửa thuyền sao?”
Hỏi câu ngu xuẩn gì thế? Giám Chính đại nhân quay lại nhìn nàng, thật lâu, búng nhẹ vào cái đầu dưa của nàng.
Hoàng Nhưỡng thấy y vượt xuống dưới đê, dùng một sợi dây thòng lọng chụp lấy cột buồm chiếc thuyền đang đắm trong lòng sông.
Sau đó, Giám Chính đại nhân thân nhẹ như yến, đạp trên dây thừng, thẳng vào thuyền đắm.
Hoàng Nhưỡng ngắm nhìn sắc tím lên tới boong tàu, không biết y nói gì, giọng chủ thuyền và chủ buôn hàng nhỏ dần.
Sau đó, y tự vào khonang thuyền. Người chung quanh bàn tán ầm ĩ, vẫn nên bảo toàn tính mạng cho chủ hàng và chủ thuyền trước. Mãi đến khi có kẻ hô: “Lo lắng vớ vẩn cái gì, vị vừa nãy là Giám Chính đại nhân Ti Thiên giám đấy!”
Nghe thấy, âm thanh chung quanh ngừng bặt.
Thậm chí thuyền chung quanh còn xôn xao định neo thuyền, tất cả lên boong thuyền, nhướng cổ nhìn qua thuyền đắm.
Chừng hai khắc, thân thuyền hết nghiêng lệch, chủ thuyền hô lớn: “Đám khỉ gió đâu, mau lên thuyền nào! Giám Chính đại nhân đã sửa xong giúp chúng ta rồi!”
Sau chốc lát sau, toàn bộ thủy thủ, thương đội chạy thoát bơi lại về thuyền.
Bóng tím nhạt từ khoang thuyền đi tới, y đứng trên boong tàu, bỗng bấm niệm pháp quyết với pháp bảo Trữ Đồ bên hông, một chiếc thuyền nhỏ xuất hiện trên sông. Y đạp trên thuyền nhỏ, thuận gió cập vào bờ, vẫy tay với Hoàng Nhưỡng đứng sau tường rào.
Hoàng Nhưỡng nhảy xuống đê, bồng bềnh chao liệng, rơi vào lòng thuyền.
Có người hô: “Là Giám Chính và tiên sinh Đệ Tam Mộng tiên sinh ư?”
Tiếng la liên hồi, Đệ Nhất Thu phất tay với đám người, xem như đáp lại. Chung quanh ầm vang, kêu la các loại.
Có người chúc bọn họ sớm sinh quý tử, cũng có kẻ tán dương ơn sâu đức dày của họ.
May mà thuyền Đệ Nhất Thu dưới chân nhẹ xuôi dòng, nhanh chóng tránh khỏi đám người.
Hoàng Nhưỡng trốn vào khoang thuyền, vừa ngó đã thấy quan phục của Đệ Nhất Thu ướt sũng
Nhớ đến chiếc thuyền vừa nãy đúng là chìm đến lợi hại. Nàng kéo Đệ Nhất Thu vào, Giám Chính đại nhân nói: “Hàng hóa của Ti Thiên giám vận chuyển qua lại tấp nập, gần đây ta đang muốn rèn đúc một chiếc bảo thuyền. Tốt nhất là trên có thể ngự gió, dưới có thể xuống nước. Chiếc thuyền này chỉ là hình hài ban đầu.”
Nói xong, y nhìn Hoàng Nhưỡng, hỏi: “Thấy sao?”
Hoàng Nhưỡng nói: “Em nhìn không hiểu.”
Giám Chính đại nhân khẽ cười, Hoàng Nhưỡng lại nói: “Nhưng em thấy nó rất lợi hại.” Nàng xích lại gần Giám Chính, nhéo nhéo vạt áo ướt của y, nói: “Em cảm thấy phu quân nhà em rất lợi hại.”
Giám Chính đại nhân nói: “Phu nhân khiêm nhường rồi.” Nói xong, y lấy pháp bảo Hong khô đồ ra, đang định hong y phục thì Hoàng Nhưỡng nói: “Em từng nằm mơ, thấy được ngủ chung giường với phu quân.”
Giám Chính đại nhân chợt ngừng tay, hỏi ngay: “Rồi sau đó?”
Hoàng Nhưỡng nói: “Em không thể nói, cũng không thể động đậy. Phu quân thường xuyên giúp em thay quần áo, rửa mặt. Còn… tắm rửa giúp em.”
“Có việc đó nữa à?” Giám Chính đại nhân nhíu mày, hỏi: “Sao nàng lại không thể nói, không thể động?”
Đây là điểm chính ư?
Hoàng Nhưỡng thì thầm: “Không biết nữa. Nhưng lúc ấy thật ra thì em vẫn muốn hỏi phu quân, em có trắng không?”
Giám Chính gác pháp bảo Hong khô qua một bên, Hoàng Nhưỡng lại xích lại gần hơn, đôi mắt đẹp hớp hồn. Nàng dẫn người Giám Chính, nhẹ chạm vào vạt áo mình: “Em muốn hỏi phu quân, eo của em có nhỏ nhắn không… Chân có dài không…”
Giám Chính đại nhân dán mắt vào cổ trắng ngần thon dài của nàng, hầu kết khẽ nhúc nhích, y mất cả tiếng: “Thế… ta phải nhìn kỹ xíu.”
Nói xong, y quay lại đóng cửa khoang.
Thuyền nhỏ trôi dạt theo dòng nước, chìm nổi lênh đênh.
Giám Chính đại nhân nghiêm túc, tỉ mỉ nhìn liên tiếp nhiều lần, cuối cùng cũng không thể cho ra một đáp án.
Đầy mắt y, đều là đào nguyên tiên hương. Trong khoảnh khắc, thần hồn giạt trôi, tựa như hòa quyện vào nước, không biết mình đang về đâu.
Còn Hoàng Nhưỡng nghe tiếng nước bên tai, nước chảy róc rách, xuyên qua cuộc đời trăm năm của nàng.
Khoang thuyền lênh đênh trong tầm mắt, bóng lưng chập trùng, như toàn bộ nhiệt liệt nhất cả đời này.
“Đệ Nhất Thu, giấc mơ này, chúng ta đừng thức tỉnh, được không?” Giọng nàng vỡ vụn triền miên.
Mà Đệ Nhất Thu không trả lời, giọng mũi nặng nề, mồ hôi như mưa, cơ bản chả thể nào đáp lại.
Ngọc Hồ Tiên Tông, La Phù điện.
Tạ Linh Bích xếp bằng trên giường, tay nâng một lọ thuốc hít. Từ chiếc lọ chuôi dài, khói đen từng vòng từng vòng dũng mãnh bay ra. Lão hấp thụ cả, một luồng sương đen từ từ bốc lên sau đầu lão, hóa thành hình khô lâu, lộ răng nanh ra ngoài, như muốn xé xác tất thảy có thể chạm vào.
Khô lâu một hóa hai, hai thành ba, giãy giụa trong màn sương đen.
Còn khói đen trong lọ thuốc hít dần dần tiêu hao hết.
Tạ Linh Bích mở choàng mắt, màn sương đen liền biến mất hầu như không còn.
Lão giơ bình ngọc trong tay lên, bỗng đập xuống đất. Chỉ nghe một tiếng choang, ngọc vỡ văng khắp nơi.
Đệ tử ngoài cửa cũng không dám vào bên trong, lão đưa tay lật đổ bàn con trên giường.
“Thật là một cái xác vô dụng!” Lão cúi nhìn cơ thể mình, trong giọng nói đều là vẻ căm ghét!
Trên tường, trong con mắt Thấu Sự đời, Tạ Hồng Trần đang ở bên ngoài ngọn núi.
Căn cốt hắn nhanh nhẹn xinh đẹp, không chỉ ở kiếm thế mà còn ở mỗi giơ tay nhấc chân. Hắn từng bước một, như đạp gió trong, tay áo phát sáng.
Tạ Linh Bích vươn tay, cách con mắt Thấu Sự đời chạm nhẹ đến hắn, hồi lâu mới lẩm bẩm: “Vẫn là ngươi tốt. Vẫn là ngươi tốt. Hồng Trần, vi sư thực sự… cực kỳ thích cơ thể này của ngươi.”
Mà động thế con mắt chấn nhiếp chỗ, Tạ Hồng Trần vừa đi, vừa có tâm sự.
— Hoàng Nhưỡng thành thân.
Cùng con trai của Sư Vấn Ngư.
Thật không ngờ cuộc đời này còn có cô gái cự tuyệt mình. Giờ này nàng ấy đang làm gì?
Nàng nói trong giấc mơ, từng có duyên thầy trò trăm năm với mình, có không nhỉ?
Nếu có thật, thì không thể tưởng tượng nổi. Nếu không, chuyện Tâm Kiếm sao mới phải?
Bước chân hắn như có linh thức, đi thẳng vào điện La Phù. Chưa thông bẩm, đã có tiếng từ bên trong truyền đến: “Vào đi.”
Tạ Hồng Trần cất bước đi vào, ngồi đối diện với Tạ Linh Bích.
Tạ Linh Bích hỏi: “Chuyện Tâm Kiếm của con nha đầu kia, tra thế nào rồi?”
Tạ Hồng Trần nói: “Nàng ấy chỉ nói kỳ ngộ trong mơ, không chịu nói thật.”
“Kỳ ngộ trong mơ!” Tạ Linh Bích hừ lạnh, “Nếu con nhỏ không thể trả lời nguồn gốc công pháp, thừa dịp ăn cắp thượng pháp Tông môn, phải trừng trị!”
“Trừng trị?” Lòng Tạ Hồng Trần chợt chùng xuống.
Tạ Linh Bích cười lạnh: “Không phải sao? Lén học trộm nghệ, lẽ nào Ngọc Hồ Tiên Tông không có tông quy sao?”
“Có.” Tạ Hồng Trần do dự, nói, “Kẻ lén học trộm nghệ, đem phế công thể, loại bỏ linh căn. Khiến vĩnh viễn cả đời không được vào tiên môn nữa.”
“Vậy con còn do dự chuyện gì?” Tạ Linh Bích nói, “Còn không đi mau?!”
Tạ Hồng Trần: “Nhưng nàng hiện giờ dù sao cũng là Ti Học của triều đình. E là Sư Vấn Ngư…”
“Sư Vấn Ngư!” Tạ Linh Bích vừa nghe đến ba chữ này, âm lượng to lên không ít: “Buồn cười! Ngọc Hồ Tiên Tông ta chấp hành tông quy, từ bao giờ phải hỏi hắn?”
Tạ Hồng Trần đành đáp: “Vâng.”
Hai người vừa bực mình vừa buồn cười, mà rốt cuộc cũng chẳng thể làm gì, lòng ngứa ngáy một đêm.
Hôm sau, Giám Chính trang điểm giúp phu nhân, hai người cùng vào cung tạ ơn.
Trong giấc chiêm bao này, đây là lần đầu Hoàng Nhưỡng tiến cung.
Nàng đi theo Đệ Nhất Thu, thẳng qua cung đạo quen thuộc. Tự dưng nhớ đến giấc mơ trước, Đệ Nhất Thu bị trúng độc Hủy Xà, đúng là ở chỗ này phát cuồng chạy gấp.
Chuyện xưa rõ mồn một trước mắt, nàng không khỏi nắm chặt tay Đệ Nhất Thu.
Trước Tháp Viên Dung.
Hoàng Nhưỡng nhìn quanh tòa tháp cao chính tầng, mãi lâu, đột nhiên hỏi: “Tháp này xây dựng vào lúc nào thế?”
Đệ Nhất Thu đáp: “Rất lâu rồi, trước khi ta sinh ra đã có.”
Hoàng Nhưỡng ồ lên, từ lần đầu tiên gặp Sư Vấn Ngư, nghe ra giọng lão, Hoàng Nhưỡng đã âm thầm suy đoán nhiều lần.
— Ông ta là ai, sao có thể ban thưởng trà châm trong suốt dẫn mình vào mộng kia?
Hai người đợi ngoài tháp, Phúc công công vào thông bẩm, chỉ chốc lát nói luôn: “Giám Chính, Ti Học, mời hai vị đại nhân theo lão nô.”
Hoàng Nhưỡng đi theo Đệ Nhất Thu, chậm rãi bước vào tháp.
Nhiệt độ trong tháp dễ chịu, trên tường vẽ đầy bích hoạ các loại.
Hai người lên thẳng tầng thứ chín, Phúc công công ra hiệu cả hai quỳ đợi.
Hoàng Nhưỡng đành cùng Đệ Nhất Thu quỳ gối ngoài bức màn. Cách một lớp màn tơ mờ ảo, chỉ thấy bên trong khói thuốc lượn lờ. Tựa như Sư Vấn Ngư đang đọc một bản kinh thư.
Chờ mãi đến khi giọng hắn như dừng lại, Phúc công công mới nói: “Bệ hạ, Giám Chính và Ti Học đại nhân đến đây tạ ơn.”
Sư Vấn Ngư cất quyển kinh, nói: “Vào đi.”
Phúc công công vén rèm, Đệ Nhất Thu dẫn Hoàng Nhưỡng vào, hai người tham bái lần nữa.
Sư Vấn Ngư vẫn một bộ đạo bào trắng đen xen kẽ, tóc vấn thành búi, nhìn qua rất giống một tiên sĩ của đạo môn.
“Ti Thiên giám đã thấy quen thuộc chưa?” Lão thuận miệng hỏi.
Này càng khiến Hoàng Nhưỡng vô cùng vững tin, người mình thấy dưới tháp, đúng là ông ta.
Đệ Nhất Thu nói: “Nếu bệ hạ hỏi vi thần, tất nhiên đã quen. Nếu hỏi vợ thần, thì đổi lại có vất vả chút.”
Sư Vấn Ngư khẽ cười, nói: “Xem kìa, vừa thành thân đã học cách bao che khuyết điểm rồi.” Lão điềm nhiên như không, Hoàng Nhưỡng đương nhiên tò mò — ông ta có ký ức không nhỉ?
“Hạ thần không khổ, có điều đêm về nhiều mộng, thường xuyên hoảng hốt, thậm chí khó phân thật giả.” Lời nàng có hàm ý.
Đệ Nhất Thu không hiểu, Sư Vấn Ngư lại nói: “Có mơ cũng tốt, người trẻ tuổi đều thích mơ mộng. Còn nữa, nếu là giấc mơ đẹp thì sao phải phân thật giả chứ?”
Xem ra, ông ta biết thật.
Hoàng Nhưỡng càng hiếu kì trong lòng, song nàng không dám vọng động.
Việc này quả là ly kỳ, nếu nàng nói thẳng ra, Đệ Nhất Thu sẽ tin chăng?
Nếu Đệ Nhất Thu không tin, mình chứng minh thế nào đây?
Lòng Hoàng Nhưỡng rối rắm, Sư Vấn Ngư lại nói: “Đã tạ ân xong, vậy về sớm đi.” Nói xong, lão còn bồi thêm một câu, “Mua nhà đi.”
…
Hoàng đế này, cứ như chân không bước ra khỏi tháp, mà biết cả mọi chuyện.
Hoàng Nhưỡng đi theo Đệ Nhất Thu, như chạy trốn đi ra khỏi tòa tháp.
Mãi đến khi nhìn thấy bầu trời bên ngoài, nàng mới thở một hơi dài.
Đệ Nhất Thu hỏi: “Đêm nàng hay gặp mơ, sao ta không rõ nhỉ?”
Hoàng Nhưỡng kéo cánh tay y, nói: “Mấy chuyện ấy nói sau, ôi đi mua nhà đi! Vừa nghĩ đến việc chúng ta về lại quan xá, da mặt em muốn bốc cháy luôn rồi!”
Mua! Nhà nhất định phải mua!
Giám Chính dẫn theo phu nhân, bắt đầu đi xem trạch viện.
Nội thành có chỗ đình dán thông báo, trên đình dán rất nhiều bản cáo thị mua bán.
“Nhà chúng ta ấy, chắc chắn phải Nam Bắc thông suốt, yên tĩnh tránh người, còn phải ở gần Ti Thiên giám nữa… chỗ đất này tốt đó, nhưng giá ở nội thành cũng đắt quá.” Hoàng Nhưỡng xem từng tờ một, “Căn nhà cổ của em ở ngoại thành kia, giờ đã không còn tác dụng, bù lại có thể bán đổi thành tiền.”
Bỗng Giám Chính chỉ vào một tấm thông báo, thì thầm: “Căn nhà này do chủ nhà nhảy giếng mà chết, gia quyến nguyện bán giá thấp này.”
Hoàng Nhưỡng sáng mắt, hai người nhìn nhau, lúc lâu, trăm miệng một lời: “Đi!”
Đôi này vợ chồng mới cưới đi thẳng đến thành Tây, gần đến nội thành sông Hộ Thành. Sông Hộ Thành thông đường thuỷ vận, thuyền hàng qua lại trên ấy vô cùng náo nhiệt.
Hai người đi theo dọc theo bờ sông. Cái lạnh mùa xuân tháng ba chưa cởi, dương liễu mới chớm xanh. Ánh nắng dìu dịu như vải sa, Hoàng Nhưỡng như muốn treo cả lên người Đệ Nhất Thu.
Giám Chính ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, dĩ nhiên là tình nồng tràn ngập.
Nếu có thể cả đời thế này, đời người còn sợ gì?
Mà đúng lúc này, bỗng nghe tiếng người ồn ào trên thuyền hàng. Hoàng Nhưỡng nghiêng tai nghe ngóng, nghe người trên thuyền nhao nhao hô: “Không ổn rồi, thuyền sắp chìm!”
Tiếng la lớn dần, hai người dừng bước, từ hàng rào đá trắng nhìn lại lòng sông.
Quả nhiên, một con thuyền chở hàng đã ngậm sâu vào nước, thân thuyền dần nghiêng lệch.
Thuyền hàng gần đấy nhìn thấy cũng đành hô: “Nhanh cứu người!”
Thân thuyền nghiêng nửa, thấy sắp lật úp vào dòng sông, người trên thuyền bắt đầu nhảy xuống nước, bơi tới thuyền hàng gần nhất. Chỉ còn chủ thuyền và chủ buôn hàng khóc trời đập đất, không chịu nhảy thuyền giữ mạng.
Giám Chính đại nhân buông tay Hoàng Nhưỡng, nói: “Chờ ta ở đây.”
Hoàng Nhưỡng ngạc nhiên: “Chàng còn sửa thuyền sao?”
Hỏi câu ngu xuẩn gì thế? Giám Chính đại nhân quay lại nhìn nàng, thật lâu, búng nhẹ vào cái đầu dưa của nàng.
Hoàng Nhưỡng thấy y vượt xuống dưới đê, dùng một sợi dây thòng lọng chụp lấy cột buồm chiếc thuyền đang đắm trong lòng sông.
Sau đó, Giám Chính đại nhân thân nhẹ như yến, đạp trên dây thừng, thẳng vào thuyền đắm.
Hoàng Nhưỡng ngắm nhìn sắc tím lên tới boong tàu, không biết y nói gì, giọng chủ thuyền và chủ buôn hàng nhỏ dần.
Sau đó, y tự vào khonang thuyền. Người chung quanh bàn tán ầm ĩ, vẫn nên bảo toàn tính mạng cho chủ hàng và chủ thuyền trước. Mãi đến khi có kẻ hô: “Lo lắng vớ vẩn cái gì, vị vừa nãy là Giám Chính đại nhân Ti Thiên giám đấy!”
Nghe thấy, âm thanh chung quanh ngừng bặt.
Thậm chí thuyền chung quanh còn xôn xao định neo thuyền, tất cả lên boong thuyền, nhướng cổ nhìn qua thuyền đắm.
Chừng hai khắc, thân thuyền hết nghiêng lệch, chủ thuyền hô lớn: “Đám khỉ gió đâu, mau lên thuyền nào! Giám Chính đại nhân đã sửa xong giúp chúng ta rồi!”
Sau chốc lát sau, toàn bộ thủy thủ, thương đội chạy thoát bơi lại về thuyền.
Bóng tím nhạt từ khoang thuyền đi tới, y đứng trên boong tàu, bỗng bấm niệm pháp quyết với pháp bảo Trữ Đồ bên hông, một chiếc thuyền nhỏ xuất hiện trên sông. Y đạp trên thuyền nhỏ, thuận gió cập vào bờ, vẫy tay với Hoàng Nhưỡng đứng sau tường rào.
Hoàng Nhưỡng nhảy xuống đê, bồng bềnh chao liệng, rơi vào lòng thuyền.
Có người hô: “Là Giám Chính và tiên sinh Đệ Tam Mộng tiên sinh ư?”
Tiếng la liên hồi, Đệ Nhất Thu phất tay với đám người, xem như đáp lại. Chung quanh ầm vang, kêu la các loại.
Có người chúc bọn họ sớm sinh quý tử, cũng có kẻ tán dương ơn sâu đức dày của họ.
May mà thuyền Đệ Nhất Thu dưới chân nhẹ xuôi dòng, nhanh chóng tránh khỏi đám người.
Hoàng Nhưỡng trốn vào khoang thuyền, vừa ngó đã thấy quan phục của Đệ Nhất Thu ướt sũng
Nhớ đến chiếc thuyền vừa nãy đúng là chìm đến lợi hại. Nàng kéo Đệ Nhất Thu vào, Giám Chính đại nhân nói: “Hàng hóa của Ti Thiên giám vận chuyển qua lại tấp nập, gần đây ta đang muốn rèn đúc một chiếc bảo thuyền. Tốt nhất là trên có thể ngự gió, dưới có thể xuống nước. Chiếc thuyền này chỉ là hình hài ban đầu.”
Nói xong, y nhìn Hoàng Nhưỡng, hỏi: “Thấy sao?”
Hoàng Nhưỡng nói: “Em nhìn không hiểu.”
Giám Chính đại nhân khẽ cười, Hoàng Nhưỡng lại nói: “Nhưng em thấy nó rất lợi hại.” Nàng xích lại gần Giám Chính, nhéo nhéo vạt áo ướt của y, nói: “Em cảm thấy phu quân nhà em rất lợi hại.”
Giám Chính đại nhân nói: “Phu nhân khiêm nhường rồi.” Nói xong, y lấy pháp bảo Hong khô đồ ra, đang định hong y phục thì Hoàng Nhưỡng nói: “Em từng nằm mơ, thấy được ngủ chung giường với phu quân.”
Giám Chính đại nhân chợt ngừng tay, hỏi ngay: “Rồi sau đó?”
Hoàng Nhưỡng nói: “Em không thể nói, cũng không thể động đậy. Phu quân thường xuyên giúp em thay quần áo, rửa mặt. Còn… tắm rửa giúp em.”
“Có việc đó nữa à?” Giám Chính đại nhân nhíu mày, hỏi: “Sao nàng lại không thể nói, không thể động?”
Đây là điểm chính ư?
Hoàng Nhưỡng thì thầm: “Không biết nữa. Nhưng lúc ấy thật ra thì em vẫn muốn hỏi phu quân, em có trắng không?”
Giám Chính gác pháp bảo Hong khô qua một bên, Hoàng Nhưỡng lại xích lại gần hơn, đôi mắt đẹp hớp hồn. Nàng dẫn người Giám Chính, nhẹ chạm vào vạt áo mình: “Em muốn hỏi phu quân, eo của em có nhỏ nhắn không… Chân có dài không…”
Giám Chính đại nhân dán mắt vào cổ trắng ngần thon dài của nàng, hầu kết khẽ nhúc nhích, y mất cả tiếng: “Thế… ta phải nhìn kỹ xíu.”
Nói xong, y quay lại đóng cửa khoang.
Thuyền nhỏ trôi dạt theo dòng nước, chìm nổi lênh đênh.
Giám Chính đại nhân nghiêm túc, tỉ mỉ nhìn liên tiếp nhiều lần, cuối cùng cũng không thể cho ra một đáp án.
Đầy mắt y, đều là đào nguyên tiên hương. Trong khoảnh khắc, thần hồn giạt trôi, tựa như hòa quyện vào nước, không biết mình đang về đâu.
Còn Hoàng Nhưỡng nghe tiếng nước bên tai, nước chảy róc rách, xuyên qua cuộc đời trăm năm của nàng.
Khoang thuyền lênh đênh trong tầm mắt, bóng lưng chập trùng, như toàn bộ nhiệt liệt nhất cả đời này.
“Đệ Nhất Thu, giấc mơ này, chúng ta đừng thức tỉnh, được không?” Giọng nàng vỡ vụn triền miên.
Mà Đệ Nhất Thu không trả lời, giọng mũi nặng nề, mồ hôi như mưa, cơ bản chả thể nào đáp lại.
Ngọc Hồ Tiên Tông, La Phù điện.
Tạ Linh Bích xếp bằng trên giường, tay nâng một lọ thuốc hít. Từ chiếc lọ chuôi dài, khói đen từng vòng từng vòng dũng mãnh bay ra. Lão hấp thụ cả, một luồng sương đen từ từ bốc lên sau đầu lão, hóa thành hình khô lâu, lộ răng nanh ra ngoài, như muốn xé xác tất thảy có thể chạm vào.
Khô lâu một hóa hai, hai thành ba, giãy giụa trong màn sương đen.
Còn khói đen trong lọ thuốc hít dần dần tiêu hao hết.
Tạ Linh Bích mở choàng mắt, màn sương đen liền biến mất hầu như không còn.
Lão giơ bình ngọc trong tay lên, bỗng đập xuống đất. Chỉ nghe một tiếng choang, ngọc vỡ văng khắp nơi.
Đệ tử ngoài cửa cũng không dám vào bên trong, lão đưa tay lật đổ bàn con trên giường.
“Thật là một cái xác vô dụng!” Lão cúi nhìn cơ thể mình, trong giọng nói đều là vẻ căm ghét!
Trên tường, trong con mắt Thấu Sự đời, Tạ Hồng Trần đang ở bên ngoài ngọn núi.
Căn cốt hắn nhanh nhẹn xinh đẹp, không chỉ ở kiếm thế mà còn ở mỗi giơ tay nhấc chân. Hắn từng bước một, như đạp gió trong, tay áo phát sáng.
Tạ Linh Bích vươn tay, cách con mắt Thấu Sự đời chạm nhẹ đến hắn, hồi lâu mới lẩm bẩm: “Vẫn là ngươi tốt. Vẫn là ngươi tốt. Hồng Trần, vi sư thực sự… cực kỳ thích cơ thể này của ngươi.”
Mà động thế con mắt chấn nhiếp chỗ, Tạ Hồng Trần vừa đi, vừa có tâm sự.
— Hoàng Nhưỡng thành thân.
Cùng con trai của Sư Vấn Ngư.
Thật không ngờ cuộc đời này còn có cô gái cự tuyệt mình. Giờ này nàng ấy đang làm gì?
Nàng nói trong giấc mơ, từng có duyên thầy trò trăm năm với mình, có không nhỉ?
Nếu có thật, thì không thể tưởng tượng nổi. Nếu không, chuyện Tâm Kiếm sao mới phải?
Bước chân hắn như có linh thức, đi thẳng vào điện La Phù. Chưa thông bẩm, đã có tiếng từ bên trong truyền đến: “Vào đi.”
Tạ Hồng Trần cất bước đi vào, ngồi đối diện với Tạ Linh Bích.
Tạ Linh Bích hỏi: “Chuyện Tâm Kiếm của con nha đầu kia, tra thế nào rồi?”
Tạ Hồng Trần nói: “Nàng ấy chỉ nói kỳ ngộ trong mơ, không chịu nói thật.”
“Kỳ ngộ trong mơ!” Tạ Linh Bích hừ lạnh, “Nếu con nhỏ không thể trả lời nguồn gốc công pháp, thừa dịp ăn cắp thượng pháp Tông môn, phải trừng trị!”
“Trừng trị?” Lòng Tạ Hồng Trần chợt chùng xuống.
Tạ Linh Bích cười lạnh: “Không phải sao? Lén học trộm nghệ, lẽ nào Ngọc Hồ Tiên Tông không có tông quy sao?”
“Có.” Tạ Hồng Trần do dự, nói, “Kẻ lén học trộm nghệ, đem phế công thể, loại bỏ linh căn. Khiến vĩnh viễn cả đời không được vào tiên môn nữa.”
“Vậy con còn do dự chuyện gì?” Tạ Linh Bích nói, “Còn không đi mau?!”
Tạ Hồng Trần: “Nhưng nàng hiện giờ dù sao cũng là Ti Học của triều đình. E là Sư Vấn Ngư…”
“Sư Vấn Ngư!” Tạ Linh Bích vừa nghe đến ba chữ này, âm lượng to lên không ít: “Buồn cười! Ngọc Hồ Tiên Tông ta chấp hành tông quy, từ bao giờ phải hỏi hắn?”
Tạ Hồng Trần đành đáp: “Vâng.”