Đệ Nhất Thu bước ra từ Xảo Thiệt Quán, mang theo Hoàng Nhưỡng trở về Huyền Vũ Ti.
Lúc này trời đã nhá nhem tối, mấy người bán hàng rong ở quán trà ven đường đang thảo luận chuyện mộng lạ đêm qua. Rất rõ ràng là mọi người đều đã phát hiện có gì đó khác thường. Nhưng mộng cảnh này đến rất đột ngột, phạm vi lại rộng, mọi người nói qua nói lại cũng vẫn không tìm ra được vấn đề ở đâu.
Nhưng có một người lại thấp thoáng phát hiện ra điểm mấu chốt!
Ngọc Hồ Tiên Tông.
Tạ Hồng Trần vừa mới tỉnh mộng đã lập tức nhận ra không đúng. Hai mắt của hắn đau đớn lại sợ nhìn thấy ánh sáng, gặp gió thì chảy máu, vậy nên lúc hắn mới mở mắt thì vẫn còn tưởng bản thân ở trong mộng. Tận đến khi đã nhìn thấy cách bài trí xung quanh hắn mới đột nhiên phản ứng lại — trong mộng, rõ ràng chính là mười năm trước.
Hai mắt đau đớn nên hắn lập tức kiểm tra tu vi của bản thân, dù sao thì trong mộng hắn không những bị tổn thương hai mắt mà còn mất tu vi! Vừa mới thử một chút mà Tạ Hồng Trần đã kinh hãi– tu vi của hắn thật sự bị tổn thất ba phần.
Tạ Hồng Trần nhớ đến đủ chuyện xảy ra trong mộng, đương nhiên hướng tất cả đầu mối đến một người– Hoàng Nhưỡng.
Khi nhớ đến cái tên này một lần nữa, Tạ Hồng Trần đã không thể phân biệt rõ sự đau đớn này là từ đôi mắt bị thương hay là từ trong trái tim của hắn. Nhưng hắn cũng không có nhiều thời gian để hoài niệm những thứ này, nhanh chóng đi ra khỏi Duệ Vân Điện. Việc cấp thiết bây giờ chắc chắn là tìm Tạ Linh Bích.
Trong mộng, Tạ Linh Bích cũng bị thương không nhẹ. Nếu hắn bị thương và chuyện trong mộng kia có liên quan đến nhau thì bây giờ tình huống bên chỗ Tạ Linh Bích thế nào?
Tạ Hồng Trần đi ra khỏi điện, ánh sáng từ lồng đèn bên ngoài làm cho hai mắt hắn đau như bị kim châm. Hắn chỉ đành tìm một đoạn vải mỏng màu trắng để bịt kín hai mắt, chờ đến lúc ánh sáng đã dịu đi thì hai mắt mới đỡ đau. Tạ Hồng Trần đạp lên gió mà bay đến Ám Lôi Phong. Thật ra Ám Lôi Phong và Điểm Thúy Phong rất gần, chỉ cưỡi gió một lát đã đến. Nhưng khoảng cách gần như thế lại làm hắn nhớ đến người kia ở trong mộng nói: “Điểm Thúy Phong cách Ám Lôi Phong gần như chỉ trong gang tấc, ta nghĩ ngươi ở cấp bậc tông chủ, muốn tìm ta thì cũng không khó khăn lắm.”
Hóa ra khoảng cách giữa hai Phong lại gần như thế.
Tạ Hồng Trần đi trên con đường đá khắc đầy hoa văn hình hoa sen ở Ám Lôi Phong, những ký ức xưa cũ ào qua như nước tràn bờ đê, đột ngột ùa tới không kịp đề phòng. Bây giờ không phải là lúc quan tâm đến nữ nhi tình trường, hắn nghĩ vậy. Thân là tông chủ của Ngọc Hồ Tiên Tông, khi gặp một chuyện kỳ dị như thế, hắn phải lập tức đi điều tra cho rõ chân tướng chứ không phải buồn bã chán nản một mình.
Vì thế nên vết thương trong lòng vừa mới trào lên đau đớn đã bị hắn ép xuống.
Tạ Hồng Trần đứng ở tiền điện, cao giọng hô: “Đệ tử Tạ Hồng Trần, bái kiến sư phụ.” Đệ tử canh cửa ở Ám Lôi Phong thấy hắn đến thì tất nhiên sẽ không ngăn cản, hành lễ rồi lui sang một bên. Chỉ có điều ánh mắt của hắn cứ có gì đó kỳ lạ, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Tạ Hồng Trần đang lo cho Tạ Linh Bích nên không hỏi cặn kẽ. Trong lúc chờ đợi thì hắn cũng nhớ đến một kẻ khác, lệnh cho đệ tử canh cửa: “Lập tức đi ngoại môn triệu Tạ Nguyên Thư vào Ám Lôi Phong.”
Đệ tử canh cửa thưa vâng, lĩnh mệnh rời đi.
Lúc này, La Phù Điện của Ám Lôi Phong mở ra. Giọng nói của Tạ Linh Bích từ bên trong truyền đến: “Vào đi.”
Trong lòng Tạ Hồng Trần hiểu được có chuyện, sau khi đi vào cũng không quên đóng cửa điện lại. Sắc mặt Tạ Linh Bích tái nhợt, đầu chảy đầy mồ hôi. Mấy năm nay lão không còn quản lý sự vụ, tiêu dao tự tại, đã lâu lắm không hiện ra vẻ chật vật như vậy nữa.
Đúng, chật vật.
Mồ hôi của lão ướt sũng quần áo, mái tóc ướt dính chặt vào trán, hơi thở hỗn loạn như chưa lấy lại được tinh thần từ bên trong mộng cảnh.
Trái tim Tạ Hồng Trần cũng rớt xuống, nói: “Xem ra sư phụ cũng có một cơn ác mộng.”
Tạ Linh Bích không còn hơi đâu mà đi giật mình, lão nói: “Chẳng lẽ ngươi cũng mơ thấy việc mà nghiệp chướng Tạ Nguyên Thư kia làm sao?” Lão nói đến đây mới nhớ ra một chuyện: “Trong mộng ngươi cũng bị thương! Đôi mắt của ngươi…”
Tạ Hồng Trần tháo miếng vải trắng trên mắt xuống. Dưới ánh nến, rốt cuộc thì Tạ Linh Bích cũng đã thấy rõ đôi mắt của hắn. Lúc này hắn nghiêng người đi để tránh ánh nến chiếu thẳng vào, nhưng tơ máu trong mắt hắn lại đan xen chằng chịt làm cả đôi mắt đỏ bừng.
“Lại đây!” Tạ Linh Bích vẫy tay.
Tạ Hồng Trần tiến đến gần, Tạ Linh Bích quan sát cẩn thận, nói: “Cũng không phải ngoại thương. Có thể nhìn thấy đồ vật không?”
“Có thể, nhưng không quen ánh sáng, sợ gió, đau, dễ chảy nước mắt.” Tạ Hồng Trần coi như vẫn còn bình tĩnh, hắn dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Công lực của đồ nhi chỉ còn dư lại chưa đến bảy phần, tình huống của sư phụ thì sao?”
Lửa giận của Tạ Linh Bích như muốn bốc lên từ đỉnh đầu: “Giống y hệt ngươi.”
Vô duyên vô cớ mất đi ba phần công lực, đối với một người có tu vi như lão thì quả thật là một tổn thất lớn. Hơn nữa chuyện làm người ta giận hơn là không hiểu tại sao lại thế.
Tạ Hồng Trần trái lại bình tĩnh hơn nhiều, hắn hỏi: “Con nhớ rõ sư phụ ở trong mộng trúng Bàn Hồn Định Cốt Châm, chỗ bị thương có ảnh hưởng gì không?”
Tạ Linh Bích ngẩn ra, lão vô thức duỗi tay chạm vào sau eo, sau đó cả người cứng đờ ra– Sau eo lão không có cảm giác gì cả. Tạ Hồng Trần nhìn vẻ mặt lão là biết việc lớn không xong rồi.
Quả nhiên, Tạ Linh Bích đứng dậy đi mấy bước chậm rãi.
Một lúc lâu sau, lão trầm giọng nói: “Eo và vùng bụng không có cảm giác.”
Tổn thương như thế đối với người tu hành luôn phải vận khí đi khắp thân như họ mà nói thì không khác gì chôn một mầm bệnh trong người, không biết lúc nào sẽ phát ra.
Tạ Linh Bích giận quá mà cười, ngược lại lão đã lấy lại một chút lý trí, hỏi: “Việc này rất kỳ quặc, cứ như có người nhằm vào ta và ngươi!”
Tạ Hồng Trần cụp mắt, hắn đương nhiên biết là ai rồi.
Trong mộng cảnh, Hoàng Nhưỡng khóc kể cho hắn mộng cảnh của nàng.
Lúc ấy Tạ Hồng Trần chỉ cảm thấy rất vớ vẩn, nàng có thể làm ra việc vô lý như thế chỉ vì một giấc mộng. Hắn vẫn luôn cho rằng Hoàng Nhưỡng nhập ma, rơi vào mê chướng.
Nhưng nếu lời nàng nói là sự thật thì sao?
Nếu thật sự nàng trúng Bàn Hồn Định Cốt Châm, bị nhốt mười năm ở Ám Lôi Phong thì sao?
Tạ Linh Bích ngẩng lên, đang định nói chuyện của Hoàng Nhưỡng ra thì ngoài điện La Phù, đệ tử đã báo lại: “Lão tổ, tông chủ. Đại công tử giờ bị thương nặng, đang nằm trên giường không dậy nổi, thật sự không đến đây được!”
Tạ Linh Bích giật mình, lúc này lão mới nhớ tới kết cục của Tạ Nguyên Thư trong mộng. Tuy rằng trong mộng lão nằm không thể nhúc nhích trong Ám Lôi Phong, nhưng vẫn có thể nghe rõ tiếng bàn luận sôi nổi của đệ tử ngoài điện.
Tạ Nguyên Thư tự tiện lên chức tông chủ, sau đó bị Đệ Nhất Thu và Hà Tích Kim hợp lực vây giết.
Nếu vậy thì vết thương của hắn ta bây giờ chỉ sợ cũng vô cùng nghiêm trọng.
Tạ Hồng Trần cũng ngẩn ra, nói: “Chỉ sợ bây giờ huynh ấy cũng bị thương nặng, không thì sư phụ qua xem đi.”
“Nghiệp chướng này!” Tạ Linh Bích chửi ầm lên: “Nếu không phải do nó, ngươi và ta làm gì đến nông nỗi này!”
Tạ Hồng Trần chỉ đành khuyên nhủ: “Đại ca chỉ hồ đồ nhất thời thôi, dù sao huynh ấy cũng là con ruột của sư phụ. Theo con thấy, huynh ấy chỉ là người bị lợi dụng trong chuyện này.”
“Lợi dụng?!” Tạ Linh Bích nhăn mày, lão cũng lập tức nghĩ ngay đến một người — Hoàng Nhưỡng. Lẽ nào tiện tì này động tay động chân? Không thể nào. Bàn Hồn Định Cốt Châm trong cơ thể nàng không có người nào trong tiên môn có thể giải được.
Ai lại có thể cứu được nàng?
Tạ Linh Bích nhanh chóng loại bỏ hiềm nghi, ngược lại lão nói: “Ta đi ngoại môn nhìn xem.”
Tạ Hồng Trần tiễn lão ra khỏi Ám Lôi Phong, nhìn lão rời đi nhưng bản thân vẫn đứng tại chỗ. La Phù Điện im lặng không một tiếng động, Tạ Hồng Trần nhìn chăm chú vào nơi sâu nhất của Ám Lôi Phong. Nơi đó khoét sâu vào lòng núi, quanh năm không thấy ánh mặt trời.
Trong mộng, giọng nói của Hoàng Nhưỡng cứ văng vẳng bên tai hắn, trầm bổng lên xuống.
“Hồng Trần, ta có một giấc mộng. Trong mộng, ta bị dùng hình Bàn Hồn Định Cốt Châm, bị giam ở nơi sâu nhất trong mật thất. Ta không thể nói chuyện, không thể nhúc nhích, chỉ có thể ngày ngày đêm đêm gọi tên của chàng, cầu xin chàng tìm ta một chút.”
“Có nhiều người cũng bị nhốt giống ta, bọn họ cũng im lặng, không phát ra một âm thanh nào như ta. Chỗ đó rất tối, chỉ có ánh sáng từ bùa chú nơi pháp trận thỉnh thoảng mới sáng lên một cái, mà cũng chỉ có chút ánh sáng đó thôi. Chuột cắn chúng ta, rết và kiến bò qua mặt ta. Miệng vết thương của bọn họ hư thối, trong mũi toàn là giòi bọ…”
Bước chân của Tạ Hồng Trần chuyển hướng, đi vào nơi sâu nhất của La Phù Điện.
Hắn là tông chủ, đương nhiên biết trong lòng núi này là cái gì. Từ ngày Ngọc Hồ Tiên Tông xuất hiện đến nay đã có một hình khí trấn tông– Bàn Hồn Định Cốt Châm. Hình cụ này chia ra làm Bàn Hồn và Định Cốt nhị châm, nếu cắm vào trong não thì sẽ trở thành kẻ vô dụng. Đến nay không ai có thể giải được kiểu hình phạt này, nếu cố nhổ châm ra thì kẻ chịu phạt nhất định sẽ tan thành khói bụi, thân tử đạo tiêu.
Bao nhiêu năm cho tới tận bây giờ, những kẻ ác rơi vào tay Ngọc Hồ Tiên Tông đều bị dụng hình bằng Bàn Hồn Định Cốt Châm và nhốt sâu trong La Phù Điện.
Tạ Hồng Trần đi qua con đường cực kỳ dài, nghe thấy người kia nói ra từng chữ như nhuốm máu.
–“Lúc đầu, ta còn ôm hy vọng trong lòng, một lần lại một lần nhớ về quá khứ của chúng ta. Ta cảm thấy dù thế nào đi nữa, kể cả là một nữ tử chàng không quen mà biến mất thì chàng cũng sẽ đi tìm. Điểm Thúy Phong cách Ám Lôi Phong chỉ trong gang tấc, ta nghĩ chàng là tông chủ, muốn tìm ta cũng đâu có khó lắm. Ta dùng ánh sáng từ bùa chú để ghi nhớ thời gian. Chàng đã nói với ta, mỗi lần ánh sáng của bùa chú lóe lên rồi lại tắt thì là một hơi thở. Ta cứ đếm như vậy, một khắc cũng không đếm sai, thế mà đã qua một năm.”
Tạ Hồng Trần bước nhanh hơn, trên con đường tối đen chỉ có ánh sáng mỏng manh của phù chú chợt lóe rồi tắt.
Mỗi lần ánh sáng của bùa chú lóe lên rồi lại tắt thì là một hơi thở. Ta đã từng nói với nàng như vậy ư? Tạ Hồng Trần không thể tìm ra câu trả lời trong vô tận ký ức của hắn. Thật ra số lần mà Tạ Hồng Trần và Hoàng Nhưỡng ở bên nhau rất ít ỏi, phần lớn là ở Kỳ Lộ Đài.
Trong vô số những đoạn ngắn của ký ức, cảnh hai người ở chung với nhau như một hoạt cảnh lặp đi lặp lại, hắn không thể tìm ra những điểm khác biệt giữa chúng.
“Năm thứ hai, ta đã không còn nhớ rõ thời gian nữa. Chuột chạy trên đầu ta, ta sợ hãi quá nên quên cả đếm. Lúc đó ta đã từ từ hiểu ra, rằng chàng sẽ không đến. Kể cả dù chỉ cách một đỉnh núi, chàng cũng sẽ không đến. Chàng sẽ không đắc tội với sư phụ chỉ vì ta. Thật ra ta cũng không nên oán hận gì. Chàng ghét ta, ta biết chứ.”
Tạ Hồng Trần đi tới trước cửa đá, duỗi tay tìm viên đá mở cửa.
Cửa đá kẽo kẹt mở ra như thể đang mở ra một đoạn lịch sử bị chôn vùi. Trong mật thất có một loạt người đang đứng, biểu cảm của họ dại ra, ánh mắt trống rỗng. Tạ Hồng Trần đi ngang qua, trên người họ đã sớm phủ đầy tro bụi, nhìn không ra được gương mặt vốn có.
Quần áo phục sức của họ như thế nào cũng không nhìn ra được.
Số người đông như vậy mà đứng gần như đầy cả lòng núi, thế nhưng nơi đây lại chỉ có một khoảng lặng im vô tận.
Nơi đây chỉ có những luồng sáng mỏng manh, lúc lóe lên lúc tắt ngấm. Tạ Hồng Trần cẩn thận quan sát bọn họ. Những kẻ ngày xưa tội ác tày trời, bây giờ chỉ như một đám tượng đất. Đôi khi tròng mắt bọn họ hơi chuyển, nhìn sang chỗ này, càng khiến cho người ta cảm thấy khủng bố và kinh dị.
Đương nhiên Tạ Hồng Trần không sợ, hắn đi qua đoạn giữa, cuối cùng dừng chân ở một chỗ.
Chỗ này từng có một người đứng, trên mặt đất vẫn còn dấu chân của nàng lưu lại, mặt trên đầy vết tro bụi.
Tạ Hồng Trần cúi người nhìn thật kỹ dấu chân kia.
Không nghi ngờ gì cả, đây chắc chắn là của nữ tử.
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy mũi và tai của người đối diện bị thứ gì đó gặm cắn hầu như không còn gì. Miệng vết thương của hắn đã hư thối, bốc ra thứ mùi khó ngửi, giòi bọ rơi xuống từ miệng vết thương…
“Ta gả cho chàng một trăm năm, hưởng thụ vinh quang của tông chủ phu nhân. Ta muốn gì chàng cũng đã cho. Ta tự nói với bản thân rằng ta không nên hận chàng. Nhưng ta chỉ có một phu quân là chàng mà thôi, toàn tâm toàn ý ở bên cạnh cả trăm năm, ta vẫn luôn cho rằng mình có thể dựa vào.”
Tạ Hồng Trần đứng yên trong góc một lúc lâu.
“Hoàng Nhưỡng.” Hắn nhẹ giọng gọi cái tên này. Trong lòng núi vang lên tiếng vọng tầng tầng lớp lớp, như xa như gần. Tạ Hồng Trần nhắm mắt lại cảm thụ mùi bụi bặm ẩm mốc và tử khí trong phòng.
Nơi này chỉ cách Điểm Thúy Phong có vài dặm, dựa theo tốc độ bước chân của hắn thì chỉ trong giây lát là có thể đến được.
Nhưng mà, hắn đã đến muộn mười năm.
Lúc này trời đã nhá nhem tối, mấy người bán hàng rong ở quán trà ven đường đang thảo luận chuyện mộng lạ đêm qua. Rất rõ ràng là mọi người đều đã phát hiện có gì đó khác thường. Nhưng mộng cảnh này đến rất đột ngột, phạm vi lại rộng, mọi người nói qua nói lại cũng vẫn không tìm ra được vấn đề ở đâu.
Nhưng có một người lại thấp thoáng phát hiện ra điểm mấu chốt!
Ngọc Hồ Tiên Tông.
Tạ Hồng Trần vừa mới tỉnh mộng đã lập tức nhận ra không đúng. Hai mắt của hắn đau đớn lại sợ nhìn thấy ánh sáng, gặp gió thì chảy máu, vậy nên lúc hắn mới mở mắt thì vẫn còn tưởng bản thân ở trong mộng. Tận đến khi đã nhìn thấy cách bài trí xung quanh hắn mới đột nhiên phản ứng lại — trong mộng, rõ ràng chính là mười năm trước.
Hai mắt đau đớn nên hắn lập tức kiểm tra tu vi của bản thân, dù sao thì trong mộng hắn không những bị tổn thương hai mắt mà còn mất tu vi! Vừa mới thử một chút mà Tạ Hồng Trần đã kinh hãi– tu vi của hắn thật sự bị tổn thất ba phần.
Tạ Hồng Trần nhớ đến đủ chuyện xảy ra trong mộng, đương nhiên hướng tất cả đầu mối đến một người– Hoàng Nhưỡng.
Khi nhớ đến cái tên này một lần nữa, Tạ Hồng Trần đã không thể phân biệt rõ sự đau đớn này là từ đôi mắt bị thương hay là từ trong trái tim của hắn. Nhưng hắn cũng không có nhiều thời gian để hoài niệm những thứ này, nhanh chóng đi ra khỏi Duệ Vân Điện. Việc cấp thiết bây giờ chắc chắn là tìm Tạ Linh Bích.
Trong mộng, Tạ Linh Bích cũng bị thương không nhẹ. Nếu hắn bị thương và chuyện trong mộng kia có liên quan đến nhau thì bây giờ tình huống bên chỗ Tạ Linh Bích thế nào?
Tạ Hồng Trần đi ra khỏi điện, ánh sáng từ lồng đèn bên ngoài làm cho hai mắt hắn đau như bị kim châm. Hắn chỉ đành tìm một đoạn vải mỏng màu trắng để bịt kín hai mắt, chờ đến lúc ánh sáng đã dịu đi thì hai mắt mới đỡ đau. Tạ Hồng Trần đạp lên gió mà bay đến Ám Lôi Phong. Thật ra Ám Lôi Phong và Điểm Thúy Phong rất gần, chỉ cưỡi gió một lát đã đến. Nhưng khoảng cách gần như thế lại làm hắn nhớ đến người kia ở trong mộng nói: “Điểm Thúy Phong cách Ám Lôi Phong gần như chỉ trong gang tấc, ta nghĩ ngươi ở cấp bậc tông chủ, muốn tìm ta thì cũng không khó khăn lắm.”
Hóa ra khoảng cách giữa hai Phong lại gần như thế.
Tạ Hồng Trần đi trên con đường đá khắc đầy hoa văn hình hoa sen ở Ám Lôi Phong, những ký ức xưa cũ ào qua như nước tràn bờ đê, đột ngột ùa tới không kịp đề phòng. Bây giờ không phải là lúc quan tâm đến nữ nhi tình trường, hắn nghĩ vậy. Thân là tông chủ của Ngọc Hồ Tiên Tông, khi gặp một chuyện kỳ dị như thế, hắn phải lập tức đi điều tra cho rõ chân tướng chứ không phải buồn bã chán nản một mình.
Vì thế nên vết thương trong lòng vừa mới trào lên đau đớn đã bị hắn ép xuống.
Tạ Hồng Trần đứng ở tiền điện, cao giọng hô: “Đệ tử Tạ Hồng Trần, bái kiến sư phụ.” Đệ tử canh cửa ở Ám Lôi Phong thấy hắn đến thì tất nhiên sẽ không ngăn cản, hành lễ rồi lui sang một bên. Chỉ có điều ánh mắt của hắn cứ có gì đó kỳ lạ, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Tạ Hồng Trần đang lo cho Tạ Linh Bích nên không hỏi cặn kẽ. Trong lúc chờ đợi thì hắn cũng nhớ đến một kẻ khác, lệnh cho đệ tử canh cửa: “Lập tức đi ngoại môn triệu Tạ Nguyên Thư vào Ám Lôi Phong.”
Đệ tử canh cửa thưa vâng, lĩnh mệnh rời đi.
Lúc này, La Phù Điện của Ám Lôi Phong mở ra. Giọng nói của Tạ Linh Bích từ bên trong truyền đến: “Vào đi.”
Trong lòng Tạ Hồng Trần hiểu được có chuyện, sau khi đi vào cũng không quên đóng cửa điện lại. Sắc mặt Tạ Linh Bích tái nhợt, đầu chảy đầy mồ hôi. Mấy năm nay lão không còn quản lý sự vụ, tiêu dao tự tại, đã lâu lắm không hiện ra vẻ chật vật như vậy nữa.
Đúng, chật vật.
Mồ hôi của lão ướt sũng quần áo, mái tóc ướt dính chặt vào trán, hơi thở hỗn loạn như chưa lấy lại được tinh thần từ bên trong mộng cảnh.
Trái tim Tạ Hồng Trần cũng rớt xuống, nói: “Xem ra sư phụ cũng có một cơn ác mộng.”
Tạ Linh Bích không còn hơi đâu mà đi giật mình, lão nói: “Chẳng lẽ ngươi cũng mơ thấy việc mà nghiệp chướng Tạ Nguyên Thư kia làm sao?” Lão nói đến đây mới nhớ ra một chuyện: “Trong mộng ngươi cũng bị thương! Đôi mắt của ngươi…”
Tạ Hồng Trần tháo miếng vải trắng trên mắt xuống. Dưới ánh nến, rốt cuộc thì Tạ Linh Bích cũng đã thấy rõ đôi mắt của hắn. Lúc này hắn nghiêng người đi để tránh ánh nến chiếu thẳng vào, nhưng tơ máu trong mắt hắn lại đan xen chằng chịt làm cả đôi mắt đỏ bừng.
“Lại đây!” Tạ Linh Bích vẫy tay.
Tạ Hồng Trần tiến đến gần, Tạ Linh Bích quan sát cẩn thận, nói: “Cũng không phải ngoại thương. Có thể nhìn thấy đồ vật không?”
“Có thể, nhưng không quen ánh sáng, sợ gió, đau, dễ chảy nước mắt.” Tạ Hồng Trần coi như vẫn còn bình tĩnh, hắn dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Công lực của đồ nhi chỉ còn dư lại chưa đến bảy phần, tình huống của sư phụ thì sao?”
Lửa giận của Tạ Linh Bích như muốn bốc lên từ đỉnh đầu: “Giống y hệt ngươi.”
Vô duyên vô cớ mất đi ba phần công lực, đối với một người có tu vi như lão thì quả thật là một tổn thất lớn. Hơn nữa chuyện làm người ta giận hơn là không hiểu tại sao lại thế.
Tạ Hồng Trần trái lại bình tĩnh hơn nhiều, hắn hỏi: “Con nhớ rõ sư phụ ở trong mộng trúng Bàn Hồn Định Cốt Châm, chỗ bị thương có ảnh hưởng gì không?”
Tạ Linh Bích ngẩn ra, lão vô thức duỗi tay chạm vào sau eo, sau đó cả người cứng đờ ra– Sau eo lão không có cảm giác gì cả. Tạ Hồng Trần nhìn vẻ mặt lão là biết việc lớn không xong rồi.
Quả nhiên, Tạ Linh Bích đứng dậy đi mấy bước chậm rãi.
Một lúc lâu sau, lão trầm giọng nói: “Eo và vùng bụng không có cảm giác.”
Tổn thương như thế đối với người tu hành luôn phải vận khí đi khắp thân như họ mà nói thì không khác gì chôn một mầm bệnh trong người, không biết lúc nào sẽ phát ra.
Tạ Linh Bích giận quá mà cười, ngược lại lão đã lấy lại một chút lý trí, hỏi: “Việc này rất kỳ quặc, cứ như có người nhằm vào ta và ngươi!”
Tạ Hồng Trần cụp mắt, hắn đương nhiên biết là ai rồi.
Trong mộng cảnh, Hoàng Nhưỡng khóc kể cho hắn mộng cảnh của nàng.
Lúc ấy Tạ Hồng Trần chỉ cảm thấy rất vớ vẩn, nàng có thể làm ra việc vô lý như thế chỉ vì một giấc mộng. Hắn vẫn luôn cho rằng Hoàng Nhưỡng nhập ma, rơi vào mê chướng.
Nhưng nếu lời nàng nói là sự thật thì sao?
Nếu thật sự nàng trúng Bàn Hồn Định Cốt Châm, bị nhốt mười năm ở Ám Lôi Phong thì sao?
Tạ Linh Bích ngẩng lên, đang định nói chuyện của Hoàng Nhưỡng ra thì ngoài điện La Phù, đệ tử đã báo lại: “Lão tổ, tông chủ. Đại công tử giờ bị thương nặng, đang nằm trên giường không dậy nổi, thật sự không đến đây được!”
Tạ Linh Bích giật mình, lúc này lão mới nhớ tới kết cục của Tạ Nguyên Thư trong mộng. Tuy rằng trong mộng lão nằm không thể nhúc nhích trong Ám Lôi Phong, nhưng vẫn có thể nghe rõ tiếng bàn luận sôi nổi của đệ tử ngoài điện.
Tạ Nguyên Thư tự tiện lên chức tông chủ, sau đó bị Đệ Nhất Thu và Hà Tích Kim hợp lực vây giết.
Nếu vậy thì vết thương của hắn ta bây giờ chỉ sợ cũng vô cùng nghiêm trọng.
Tạ Hồng Trần cũng ngẩn ra, nói: “Chỉ sợ bây giờ huynh ấy cũng bị thương nặng, không thì sư phụ qua xem đi.”
“Nghiệp chướng này!” Tạ Linh Bích chửi ầm lên: “Nếu không phải do nó, ngươi và ta làm gì đến nông nỗi này!”
Tạ Hồng Trần chỉ đành khuyên nhủ: “Đại ca chỉ hồ đồ nhất thời thôi, dù sao huynh ấy cũng là con ruột của sư phụ. Theo con thấy, huynh ấy chỉ là người bị lợi dụng trong chuyện này.”
“Lợi dụng?!” Tạ Linh Bích nhăn mày, lão cũng lập tức nghĩ ngay đến một người — Hoàng Nhưỡng. Lẽ nào tiện tì này động tay động chân? Không thể nào. Bàn Hồn Định Cốt Châm trong cơ thể nàng không có người nào trong tiên môn có thể giải được.
Ai lại có thể cứu được nàng?
Tạ Linh Bích nhanh chóng loại bỏ hiềm nghi, ngược lại lão nói: “Ta đi ngoại môn nhìn xem.”
Tạ Hồng Trần tiễn lão ra khỏi Ám Lôi Phong, nhìn lão rời đi nhưng bản thân vẫn đứng tại chỗ. La Phù Điện im lặng không một tiếng động, Tạ Hồng Trần nhìn chăm chú vào nơi sâu nhất của Ám Lôi Phong. Nơi đó khoét sâu vào lòng núi, quanh năm không thấy ánh mặt trời.
Trong mộng, giọng nói của Hoàng Nhưỡng cứ văng vẳng bên tai hắn, trầm bổng lên xuống.
“Hồng Trần, ta có một giấc mộng. Trong mộng, ta bị dùng hình Bàn Hồn Định Cốt Châm, bị giam ở nơi sâu nhất trong mật thất. Ta không thể nói chuyện, không thể nhúc nhích, chỉ có thể ngày ngày đêm đêm gọi tên của chàng, cầu xin chàng tìm ta một chút.”
“Có nhiều người cũng bị nhốt giống ta, bọn họ cũng im lặng, không phát ra một âm thanh nào như ta. Chỗ đó rất tối, chỉ có ánh sáng từ bùa chú nơi pháp trận thỉnh thoảng mới sáng lên một cái, mà cũng chỉ có chút ánh sáng đó thôi. Chuột cắn chúng ta, rết và kiến bò qua mặt ta. Miệng vết thương của bọn họ hư thối, trong mũi toàn là giòi bọ…”
Bước chân của Tạ Hồng Trần chuyển hướng, đi vào nơi sâu nhất của La Phù Điện.
Hắn là tông chủ, đương nhiên biết trong lòng núi này là cái gì. Từ ngày Ngọc Hồ Tiên Tông xuất hiện đến nay đã có một hình khí trấn tông– Bàn Hồn Định Cốt Châm. Hình cụ này chia ra làm Bàn Hồn và Định Cốt nhị châm, nếu cắm vào trong não thì sẽ trở thành kẻ vô dụng. Đến nay không ai có thể giải được kiểu hình phạt này, nếu cố nhổ châm ra thì kẻ chịu phạt nhất định sẽ tan thành khói bụi, thân tử đạo tiêu.
Bao nhiêu năm cho tới tận bây giờ, những kẻ ác rơi vào tay Ngọc Hồ Tiên Tông đều bị dụng hình bằng Bàn Hồn Định Cốt Châm và nhốt sâu trong La Phù Điện.
Tạ Hồng Trần đi qua con đường cực kỳ dài, nghe thấy người kia nói ra từng chữ như nhuốm máu.
–“Lúc đầu, ta còn ôm hy vọng trong lòng, một lần lại một lần nhớ về quá khứ của chúng ta. Ta cảm thấy dù thế nào đi nữa, kể cả là một nữ tử chàng không quen mà biến mất thì chàng cũng sẽ đi tìm. Điểm Thúy Phong cách Ám Lôi Phong chỉ trong gang tấc, ta nghĩ chàng là tông chủ, muốn tìm ta cũng đâu có khó lắm. Ta dùng ánh sáng từ bùa chú để ghi nhớ thời gian. Chàng đã nói với ta, mỗi lần ánh sáng của bùa chú lóe lên rồi lại tắt thì là một hơi thở. Ta cứ đếm như vậy, một khắc cũng không đếm sai, thế mà đã qua một năm.”
Tạ Hồng Trần bước nhanh hơn, trên con đường tối đen chỉ có ánh sáng mỏng manh của phù chú chợt lóe rồi tắt.
Mỗi lần ánh sáng của bùa chú lóe lên rồi lại tắt thì là một hơi thở. Ta đã từng nói với nàng như vậy ư? Tạ Hồng Trần không thể tìm ra câu trả lời trong vô tận ký ức của hắn. Thật ra số lần mà Tạ Hồng Trần và Hoàng Nhưỡng ở bên nhau rất ít ỏi, phần lớn là ở Kỳ Lộ Đài.
Trong vô số những đoạn ngắn của ký ức, cảnh hai người ở chung với nhau như một hoạt cảnh lặp đi lặp lại, hắn không thể tìm ra những điểm khác biệt giữa chúng.
“Năm thứ hai, ta đã không còn nhớ rõ thời gian nữa. Chuột chạy trên đầu ta, ta sợ hãi quá nên quên cả đếm. Lúc đó ta đã từ từ hiểu ra, rằng chàng sẽ không đến. Kể cả dù chỉ cách một đỉnh núi, chàng cũng sẽ không đến. Chàng sẽ không đắc tội với sư phụ chỉ vì ta. Thật ra ta cũng không nên oán hận gì. Chàng ghét ta, ta biết chứ.”
Tạ Hồng Trần đi tới trước cửa đá, duỗi tay tìm viên đá mở cửa.
Cửa đá kẽo kẹt mở ra như thể đang mở ra một đoạn lịch sử bị chôn vùi. Trong mật thất có một loạt người đang đứng, biểu cảm của họ dại ra, ánh mắt trống rỗng. Tạ Hồng Trần đi ngang qua, trên người họ đã sớm phủ đầy tro bụi, nhìn không ra được gương mặt vốn có.
Quần áo phục sức của họ như thế nào cũng không nhìn ra được.
Số người đông như vậy mà đứng gần như đầy cả lòng núi, thế nhưng nơi đây lại chỉ có một khoảng lặng im vô tận.
Nơi đây chỉ có những luồng sáng mỏng manh, lúc lóe lên lúc tắt ngấm. Tạ Hồng Trần cẩn thận quan sát bọn họ. Những kẻ ngày xưa tội ác tày trời, bây giờ chỉ như một đám tượng đất. Đôi khi tròng mắt bọn họ hơi chuyển, nhìn sang chỗ này, càng khiến cho người ta cảm thấy khủng bố và kinh dị.
Đương nhiên Tạ Hồng Trần không sợ, hắn đi qua đoạn giữa, cuối cùng dừng chân ở một chỗ.
Chỗ này từng có một người đứng, trên mặt đất vẫn còn dấu chân của nàng lưu lại, mặt trên đầy vết tro bụi.
Tạ Hồng Trần cúi người nhìn thật kỹ dấu chân kia.
Không nghi ngờ gì cả, đây chắc chắn là của nữ tử.
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy mũi và tai của người đối diện bị thứ gì đó gặm cắn hầu như không còn gì. Miệng vết thương của hắn đã hư thối, bốc ra thứ mùi khó ngửi, giòi bọ rơi xuống từ miệng vết thương…
“Ta gả cho chàng một trăm năm, hưởng thụ vinh quang của tông chủ phu nhân. Ta muốn gì chàng cũng đã cho. Ta tự nói với bản thân rằng ta không nên hận chàng. Nhưng ta chỉ có một phu quân là chàng mà thôi, toàn tâm toàn ý ở bên cạnh cả trăm năm, ta vẫn luôn cho rằng mình có thể dựa vào.”
Tạ Hồng Trần đứng yên trong góc một lúc lâu.
“Hoàng Nhưỡng.” Hắn nhẹ giọng gọi cái tên này. Trong lòng núi vang lên tiếng vọng tầng tầng lớp lớp, như xa như gần. Tạ Hồng Trần nhắm mắt lại cảm thụ mùi bụi bặm ẩm mốc và tử khí trong phòng.
Nơi này chỉ cách Điểm Thúy Phong có vài dặm, dựa theo tốc độ bước chân của hắn thì chỉ trong giây lát là có thể đến được.
Nhưng mà, hắn đã đến muộn mười năm.