Tạ Linh Bích không thể ngờ, việc hôn nhân của Hoàng Nhưỡng lại lắm khó khăn trắc trở vậy.
Lòng lão cực kỳ không vui song chẳng có cách nào khá hơn.
Trước đây vì hứa thân cho Hoàng Nhưỡng mà lão đã kinh động đến ba nhà Hà, Trương, Vũ, đương nhiên càng không thể bắt chẹt gì thêm cho Hoàng Nhưỡng.
Mà lời đồn trên phố ngày càng sâu, có kẻ bảo là Tạ Hồng Trần ngầm cản trở, vốn không cho phép Hoàng Nhưỡng xuất giá. Còn có kẻ thì nói do Đệ Nhất Thu quấy nhiễu, cố ý phá hỏng.
Trong tích tắc, toàn bộ Tiên môn đều để mắt vào chuyện này.
Hôm nay, Hoàng Nhưỡng đi dịch xá ngoại môn – Khuất Man Anh gửi thư cho nàng.
Hoàng Nhưỡng tiện tay mở ra, trong thư Khuất Man Anh lại đề cập lần nữa, hy vọng nàng đến du học ở Như Ý Kiếm tông. Đương nhiên, Hoàng Nhưỡng không định nhận ý tốt của bà.
—— n oán giữa nàng và Tạ Linh Bích cũng nên có một kết thúc. Càng gần gũi với Như Ý Kiếm tông càng bất lợi cho bọn họ.
Nàng xoay người định đi, đột nhiên có đệ tử gọi sau lưng: “Hoàng sư tỷ, ở đây còn một món đồ cho ngài.”
“Gì thế?” Hoàng Nhưỡng bước tới, kết quả nhìn thấy một túi to hình “người”.
Nhưng lần này vẻ mặt mọi người không hề quái lạ như lúc mới gặp.
Đệ tử mở túi, quả nhiên, bên trong lại là một con rối.
Con rối lớn tầm một người đàn ông trưởng thành, một thanh bảo kiếm khảm lõm vào trong, xem ra lại là một con rối đối chiến.
Mấy đệ tử khác không cảm thấy kinh ngạc, bèn giúp Hoàng Nhưỡng đem đến Kỳ Lộ đài.
Trong lúc ấy còn có đệ tử nói: “Hoàng sư tỷ, con rối lần này nhẹ hơn con lần trước nhiều. Xem ra Ti Thiên giám lại cải tiến công nghệ rồi.”
“Thật ư?” Hoàng Nhưỡng hững hờ đáp.
Nàng vẫn nhớ đến tên kia, lần trước gặp y dáng người tiều tụy, còn thổ huyết. Thật không biết giờ thế nào rồi. Cho nên gặp con rối này nàng cũng chẳng vui nổi.
Đợi đến khi con rối được bê lên Kỳ Lộ đài, đám đệ tử kia líu ríu rời đi.
Hoàng Nhưỡng bước tới trước mặt con rối, thấy nó chả khác gì con rối đối chiến cấp Bính. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve nó, bề ngoài nó vẫn là gỗ sắt chắc chắn, ngũ quan bèn bẹt, ngơ ngơ đần đần.
Hoàng Nhưỡng thở dài, tìm chìa khoá, đang định cắm vào lỗ tai nó, đột nhiên, con rối nhẹ giọng hô: “Nhưỡng.”
Giọng nói quá quen thuộc, Hoàng Nhưỡng bị cả kinh lùi một bước. Đúng lúc này, con rối đưa hai tay lên tháo đầu mình xuống. Bên trong bất ngờ xuất hiện khuôn mặt của Đệ Nhất Thu.
!!!
Hoàng Nhưỡng mãi thật lâu mới phản ứng được, y núp vào trong con rối, xâm nhập Ngọc Hồ Tiên Tông!
“Ngài…” Hoàng Nhưỡng chậm rãi bước tới, vừa bực mình vừa buồn cười.
Mà Giám Chính đại nhân chẳng biết xấu hổ, y giãy giụa mấy lần, rốt cuộc nói: “Đến đây, giúp ta lấy mớ sáp nhựa cây trên đầu này xuống.”
“Đây là gì thế?” Hoàng Nhưỡng gỡ lớp nhựa cây bọc kín trên đầu y xuống, hỏi.
Đệ Nhất Thu đáp: “Dùng để phong bế sự sống đấy. Pháp trận bảo vệ ngọn núi của Ngọc Hồ Tiên Tông rất nghiêm mật, vật sống không thể trà trộn vào. Ta thí nghiệm hồi lâu mới tìm ra loại sáp này, phong bế cả người xong, sự sống bị chặn kín, sẽ xem như là vật chết.”
“…” Hoàng Nhưỡng không nói gì, “Ngài… cần gì hao tổn tâm cơ thế.”
Giọng nàng mang thở dài, Giám Chính đại nhân gỡ lớp sáp cây xuống xong, y lại hít thở thông thoáng. Nghe vậy y cười nói: “Vì để gặp mặt cô Nhưỡng một lần, gian nan hiểm trở, luôn đáng.”
Hoàng Nhưỡng vốn không muốn để ý đến y, song lại vô thức tiến lên, đưa tay chạm mặt y: “Lần trước thấy ngài bị bệnh, đã đỡ hơn rồi à?”
Nàng mở miệng vẫn là quan tâm, Giám Chính đại nhân dùng bàn tay con rối cũng không linh hoạt dán sát vào mu bàn tay của nàng. Y không trả lời câu hỏi này, chỉ nói: “Lấy ta nhé.”
Ba chữ vừa thốt nóng bỏng, Hoàng Nhưỡng lập tức rụt tay về.
Đệ Nhất Thu yên tĩnh nhìn nàng, lặp lại: “Lấy ta nhé.” Vừa nói, y dùng lớp vỏ ngoài là con rối, vụng về quỳ xuống trước mặt Hoàng Nhưỡng, nói: “Lấy ta nhé.”
Kỳ Lộ đài yên tĩnh, tựa như chỉ còn lại ba chữ.
Hoàng Nhưỡng chăm chú nhìn y, y tiện tay hái một đóa hoa bên đồng, hai tay đưa cho Hoàng Nhưỡng: “Lấy ta nhé.”
Giờ khắc này, không có bất kỳ vàng bạc châu báu, không có bốn mươi triệu linh thạch gì.
Chỉ có mỗi Đệ Nhất Thu, sạch sẽ xuất hiện trước mắt nàng.
Quỷ thần xui khiến Hoàng Nhưỡng nhận hoa — ồ, đến hoa cũng là giống chủng của mình.
Nàng chưa kịp nói gì, Đệ Nhất Thu trong lớp vỏ con rối đã vụng về ôm nàng.
“Nàng đồng ý rồi.” Y nói, sau đó như sợ nàng đổi ý, chơi xấu nói: “Nàng đã nhận hoa của ta.”
Lớp vỏ con rối nặng nề, cứng rắn lại lạnh lẽo, song người bên trong lại nóng như lửa.
Hoàng Nhưỡng nhẹ nhàng vuốt ve mặt y, sau đó dán mặt mình lên ấy.
Đệ Nhất Thu chỉ cảm thấy bờ môi ấm áp, từ ngữ vô lại còn dư, toàn bộ nuốt vào trong cổ.
Môi Hoàng Nhưỡng mềm mại mà đầy đặn, vô cùng co giãn. Đệ Nhất Thu quỳ trên mặt đất, thấp hơn nàng, thế là nàng chống hai tay lên vỏ ngoài con rối, cúi thấp người. Tóc dài như tơ xõa xuống, che nửa sắc trời.
Đệ Nhất Thu ngửi thấy hương hoa, mà không biết là hoa gì.
Mãi thật lâu, đột nhiên y kịp tỉnh táo lại – Hoàng Nhưỡng hôn mình.
Nụ hôn kéo dài mà đầy dịu dàng. Kỳ Lộ đài tựa như mất đi mọi âm thanh. Trước mắt Giám Chính đại nhân trống rỗng, chỉ còn một mảnh đất trắng như tuyết. Hơi thở y đột nhiên ngừng lại, đại não trống không, ong ong bên tai.
Không khí không vào được phổi, y giống như chìm trong nước, thế giới đều đã mất đi tri giác.
Hoàng Nhưỡng hôn xong, sắc mặt cũng ửng đỏ, cổ nhiễm màu ráng mây.
Nàng bỗng quay lưng lại, mà sau lưng, Đệ Nhất Thu cách lớp vỏ rối, chậm rãi ôm lấy eo nàng.
Cánh tay con rối vuông vức, mà eo nàng nhỏ nhắn yêu kiều, mảnh dẻ không chịu nổi một nắm.
Hoàng Nhưỡng nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay ôm chặt trước người mình, đôi tay kia chế tạo bằng sắt, gỗ, không chút sinh khí.
“Đệ Nhất Thu.” Nàng bỗng khẽ nói: “Xin lỗi.”
Đệ Nhất Thu dán mặt lên lưng nàng, nói: “Ta không nghe ba chữ này.” Nói xong, y lặp lại: “Lấy ta nhé.”
Hoàng Nhưỡng rốt cuộc nói: “Sẽ không có hôn nhân, không đáng.”
Nhưng, Đệ Nhất Thu chỉ cố chấp nói: “Lấy ta nhé.”
Y giống như biến thành một con rối chỉ lặp lại ba chữ này đến vô hạn.
“Được.” Hoàng Nhưỡng nghe thấy giọng của mình, trong không khí ướt sương thơm tho, một chút ấm áp làm dịu đi một vùng.
Mà sau lưng, Giám Chính đại nhân có được đáp án mình mong muốn, y buông cánh tay ôm Hoàng Nhưỡng, bắt đầu dùng sức chụp lên rãnh kiếm trên người. Hoàng Nhưỡng nghe sau lưng vang lên leng keng, không khỏi quay lại.
Đệ Nhất Thu bị kẹt trong con rối, thật sự không tiện.
Y móc mở rãnh kiếm mãi mà vẫn không mở ra.
Hoàng Nhưỡng nín cười, ngay sau đó đẩy y ngã ra đất.
Quả nhiên, y và toàn bộ con rối, một khi bị ngã sẽ rất khó đứng lên.
Y vùng vẫy trên đất nửa ngày, không thể làm gì khác đành nói: “Đỡ ta dậy nào.”
Hoàng Nhưỡng cười nhẹ bước lên đỡ cánh tay y. Cũng may trong giấc chiêm bao này nàng tu võ đạo, sức lực cũng lớn hơn nhiều. Đệ Nhất Thu dựa vào sức nàng nâng mới đứng dậy được.
“Mở thanh kiếm ra.” Y chỉ chỉ vào người.
Thế là Hoàng Nhưỡng móc mở rãnh kiếm giúp y, lấy thanh bảo kiếm ra, hỏi: “Đây là…vũ khí mới của con rối à?”
Nàng biết vũ khí của con rối —— Ti Thiên giám gài tiền món này cũng không ít. Chỉ lần trước thôi Ngọc Hồ Tiên Tông đã xác định chế tạo chín món vũ khí cho con rối rồi.
Đệ Nhất Thu đáp: “Kiếm này là tặng nàng.”
“Cái… cái gì?” Hoàng Nhưỡng sửng sốt.
Đệ Nhất Thu thản nhiên: “Lần trước đã nhận lời đúc kiếm tặng nàng, ta luôn nhớ. Vất vả lắm cuối cùng cũng đúc thành, bèn mang đến cho nàng.”
Hoàng Nhưỡng cố sức lục lọi trong trí nhớ, rốt cuộc nhớ ra, năm ấy nàng tham gia cuộc thử nghệ đệ tử tân tú, ở bìa rừng ngoài thành Khám Nguyệt, nàng kể Đệ Nhất Thu, nàng muốn chiến thắng Tạ Linh Bích.
Còn Đệ Nhất Thu thuận miệng nói —— nàng cần một thanh kiếm tốt.
Ký ức ướp tẩm trong thời gian, sớm đã không còn sắc nét.
Nhưng Đệ Nhất Thu vì một câu nói ấy đã tìm kiếm, bận rộn một trăm năm.
Tay Hoàng Nhưỡng cầm chuôi kiếm, định rút ra.
Đệ Nhất Thu nói: “Đừng!”
Hoàng Nhưỡng nhìn y, y nói: “Tạ Linh Bích trong kiếm đạo rất có thành tựu sáng tạo. Tạ Hồng Trần còn là Kiếm tiên đệ nhất Tiên môn xưa nay. Nếu kiếm này ra khỏi vỏ, hai người họ ở khá gần đây, chắc chắn có cảm ứng.”
Y nghiêm túc nói: “Nàng nên để Tạ Linh Bích bất ngờ không kịp đề phòng. Thế nên, lúc nàng muốn chiến thắng lão ta hãy rút kiếm.”
Hoàng Nhưỡng muốn mở miệng pha trò, làm dịu đi chút cảm xúc chồng chất trong lòng. Nàng nói: “Ai biết chàng có gạt em không.”
Tuy là nói vậy, song mũi hơi nghèn nghẹn nên trong câu chữ như cũng có mấy phần ẩm ướt.
Nói xong, nàng lẳng lặng chờ Đệ Nhất Thu dịu dàng an ủi.
Mà trước mặt nàng, Đệ Nhất Thu trong lớp vỏ rối cồng kềnh nhíu mày, sau đó y bắt đầu nghiêm túc phân tích: “Không đâu. Ta nghiên cứu kiếm của Tạ Linh Bích rồi, dù hắn dùng Tâm kiếm, nhưng thật ra tu vi cũng không thể sánh với Tạ Hồng Trần. Ý của Tâm kiếm, là ở…”
Y nghiêm túc giảng giải cho Hoàng Nhưỡng một canh giờ về kiếm đạo và kiếm ý.
Sau đó lại dùng nửa canh giờ, giảng giải cách đúc chế và vật liệu thanh kiếm này.
Sau đó dùng một khắc, phân tích nguyên nhân thanh kiếm này có thể quyết đấu Tâm kiếm.
(*) tổng cộng gần ba tiếng đồng hồ ấy, giời ạ! chương dài, click trang sau
Lòng lão cực kỳ không vui song chẳng có cách nào khá hơn.
Trước đây vì hứa thân cho Hoàng Nhưỡng mà lão đã kinh động đến ba nhà Hà, Trương, Vũ, đương nhiên càng không thể bắt chẹt gì thêm cho Hoàng Nhưỡng.
Mà lời đồn trên phố ngày càng sâu, có kẻ bảo là Tạ Hồng Trần ngầm cản trở, vốn không cho phép Hoàng Nhưỡng xuất giá. Còn có kẻ thì nói do Đệ Nhất Thu quấy nhiễu, cố ý phá hỏng.
Trong tích tắc, toàn bộ Tiên môn đều để mắt vào chuyện này.
Hôm nay, Hoàng Nhưỡng đi dịch xá ngoại môn – Khuất Man Anh gửi thư cho nàng.
Hoàng Nhưỡng tiện tay mở ra, trong thư Khuất Man Anh lại đề cập lần nữa, hy vọng nàng đến du học ở Như Ý Kiếm tông. Đương nhiên, Hoàng Nhưỡng không định nhận ý tốt của bà.
—— n oán giữa nàng và Tạ Linh Bích cũng nên có một kết thúc. Càng gần gũi với Như Ý Kiếm tông càng bất lợi cho bọn họ.
Nàng xoay người định đi, đột nhiên có đệ tử gọi sau lưng: “Hoàng sư tỷ, ở đây còn một món đồ cho ngài.”
“Gì thế?” Hoàng Nhưỡng bước tới, kết quả nhìn thấy một túi to hình “người”.
Nhưng lần này vẻ mặt mọi người không hề quái lạ như lúc mới gặp.
Đệ tử mở túi, quả nhiên, bên trong lại là một con rối.
Con rối lớn tầm một người đàn ông trưởng thành, một thanh bảo kiếm khảm lõm vào trong, xem ra lại là một con rối đối chiến.
Mấy đệ tử khác không cảm thấy kinh ngạc, bèn giúp Hoàng Nhưỡng đem đến Kỳ Lộ đài.
Trong lúc ấy còn có đệ tử nói: “Hoàng sư tỷ, con rối lần này nhẹ hơn con lần trước nhiều. Xem ra Ti Thiên giám lại cải tiến công nghệ rồi.”
“Thật ư?” Hoàng Nhưỡng hững hờ đáp.
Nàng vẫn nhớ đến tên kia, lần trước gặp y dáng người tiều tụy, còn thổ huyết. Thật không biết giờ thế nào rồi. Cho nên gặp con rối này nàng cũng chẳng vui nổi.
Đợi đến khi con rối được bê lên Kỳ Lộ đài, đám đệ tử kia líu ríu rời đi.
Hoàng Nhưỡng bước tới trước mặt con rối, thấy nó chả khác gì con rối đối chiến cấp Bính. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve nó, bề ngoài nó vẫn là gỗ sắt chắc chắn, ngũ quan bèn bẹt, ngơ ngơ đần đần.
Hoàng Nhưỡng thở dài, tìm chìa khoá, đang định cắm vào lỗ tai nó, đột nhiên, con rối nhẹ giọng hô: “Nhưỡng.”
Giọng nói quá quen thuộc, Hoàng Nhưỡng bị cả kinh lùi một bước. Đúng lúc này, con rối đưa hai tay lên tháo đầu mình xuống. Bên trong bất ngờ xuất hiện khuôn mặt của Đệ Nhất Thu.
!!!
Hoàng Nhưỡng mãi thật lâu mới phản ứng được, y núp vào trong con rối, xâm nhập Ngọc Hồ Tiên Tông!
“Ngài…” Hoàng Nhưỡng chậm rãi bước tới, vừa bực mình vừa buồn cười.
Mà Giám Chính đại nhân chẳng biết xấu hổ, y giãy giụa mấy lần, rốt cuộc nói: “Đến đây, giúp ta lấy mớ sáp nhựa cây trên đầu này xuống.”
“Đây là gì thế?” Hoàng Nhưỡng gỡ lớp nhựa cây bọc kín trên đầu y xuống, hỏi.
Đệ Nhất Thu đáp: “Dùng để phong bế sự sống đấy. Pháp trận bảo vệ ngọn núi của Ngọc Hồ Tiên Tông rất nghiêm mật, vật sống không thể trà trộn vào. Ta thí nghiệm hồi lâu mới tìm ra loại sáp này, phong bế cả người xong, sự sống bị chặn kín, sẽ xem như là vật chết.”
“…” Hoàng Nhưỡng không nói gì, “Ngài… cần gì hao tổn tâm cơ thế.”
Giọng nàng mang thở dài, Giám Chính đại nhân gỡ lớp sáp cây xuống xong, y lại hít thở thông thoáng. Nghe vậy y cười nói: “Vì để gặp mặt cô Nhưỡng một lần, gian nan hiểm trở, luôn đáng.”
Hoàng Nhưỡng vốn không muốn để ý đến y, song lại vô thức tiến lên, đưa tay chạm mặt y: “Lần trước thấy ngài bị bệnh, đã đỡ hơn rồi à?”
Nàng mở miệng vẫn là quan tâm, Giám Chính đại nhân dùng bàn tay con rối cũng không linh hoạt dán sát vào mu bàn tay của nàng. Y không trả lời câu hỏi này, chỉ nói: “Lấy ta nhé.”
Ba chữ vừa thốt nóng bỏng, Hoàng Nhưỡng lập tức rụt tay về.
Đệ Nhất Thu yên tĩnh nhìn nàng, lặp lại: “Lấy ta nhé.” Vừa nói, y dùng lớp vỏ ngoài là con rối, vụng về quỳ xuống trước mặt Hoàng Nhưỡng, nói: “Lấy ta nhé.”
Kỳ Lộ đài yên tĩnh, tựa như chỉ còn lại ba chữ.
Hoàng Nhưỡng chăm chú nhìn y, y tiện tay hái một đóa hoa bên đồng, hai tay đưa cho Hoàng Nhưỡng: “Lấy ta nhé.”
Giờ khắc này, không có bất kỳ vàng bạc châu báu, không có bốn mươi triệu linh thạch gì.
Chỉ có mỗi Đệ Nhất Thu, sạch sẽ xuất hiện trước mắt nàng.
Quỷ thần xui khiến Hoàng Nhưỡng nhận hoa — ồ, đến hoa cũng là giống chủng của mình.
Nàng chưa kịp nói gì, Đệ Nhất Thu trong lớp vỏ con rối đã vụng về ôm nàng.
“Nàng đồng ý rồi.” Y nói, sau đó như sợ nàng đổi ý, chơi xấu nói: “Nàng đã nhận hoa của ta.”
Lớp vỏ con rối nặng nề, cứng rắn lại lạnh lẽo, song người bên trong lại nóng như lửa.
Hoàng Nhưỡng nhẹ nhàng vuốt ve mặt y, sau đó dán mặt mình lên ấy.
Đệ Nhất Thu chỉ cảm thấy bờ môi ấm áp, từ ngữ vô lại còn dư, toàn bộ nuốt vào trong cổ.
Môi Hoàng Nhưỡng mềm mại mà đầy đặn, vô cùng co giãn. Đệ Nhất Thu quỳ trên mặt đất, thấp hơn nàng, thế là nàng chống hai tay lên vỏ ngoài con rối, cúi thấp người. Tóc dài như tơ xõa xuống, che nửa sắc trời.
Đệ Nhất Thu ngửi thấy hương hoa, mà không biết là hoa gì.
Mãi thật lâu, đột nhiên y kịp tỉnh táo lại – Hoàng Nhưỡng hôn mình.
Nụ hôn kéo dài mà đầy dịu dàng. Kỳ Lộ đài tựa như mất đi mọi âm thanh. Trước mắt Giám Chính đại nhân trống rỗng, chỉ còn một mảnh đất trắng như tuyết. Hơi thở y đột nhiên ngừng lại, đại não trống không, ong ong bên tai.
Không khí không vào được phổi, y giống như chìm trong nước, thế giới đều đã mất đi tri giác.
Hoàng Nhưỡng hôn xong, sắc mặt cũng ửng đỏ, cổ nhiễm màu ráng mây.
Nàng bỗng quay lưng lại, mà sau lưng, Đệ Nhất Thu cách lớp vỏ rối, chậm rãi ôm lấy eo nàng.
Cánh tay con rối vuông vức, mà eo nàng nhỏ nhắn yêu kiều, mảnh dẻ không chịu nổi một nắm.
Hoàng Nhưỡng nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay ôm chặt trước người mình, đôi tay kia chế tạo bằng sắt, gỗ, không chút sinh khí.
“Đệ Nhất Thu.” Nàng bỗng khẽ nói: “Xin lỗi.”
Đệ Nhất Thu dán mặt lên lưng nàng, nói: “Ta không nghe ba chữ này.” Nói xong, y lặp lại: “Lấy ta nhé.”
Hoàng Nhưỡng rốt cuộc nói: “Sẽ không có hôn nhân, không đáng.”
Nhưng, Đệ Nhất Thu chỉ cố chấp nói: “Lấy ta nhé.”
Y giống như biến thành một con rối chỉ lặp lại ba chữ này đến vô hạn.
“Được.” Hoàng Nhưỡng nghe thấy giọng của mình, trong không khí ướt sương thơm tho, một chút ấm áp làm dịu đi một vùng.
Mà sau lưng, Giám Chính đại nhân có được đáp án mình mong muốn, y buông cánh tay ôm Hoàng Nhưỡng, bắt đầu dùng sức chụp lên rãnh kiếm trên người. Hoàng Nhưỡng nghe sau lưng vang lên leng keng, không khỏi quay lại.
Đệ Nhất Thu bị kẹt trong con rối, thật sự không tiện.
Y móc mở rãnh kiếm mãi mà vẫn không mở ra.
Hoàng Nhưỡng nín cười, ngay sau đó đẩy y ngã ra đất.
Quả nhiên, y và toàn bộ con rối, một khi bị ngã sẽ rất khó đứng lên.
Y vùng vẫy trên đất nửa ngày, không thể làm gì khác đành nói: “Đỡ ta dậy nào.”
Hoàng Nhưỡng cười nhẹ bước lên đỡ cánh tay y. Cũng may trong giấc chiêm bao này nàng tu võ đạo, sức lực cũng lớn hơn nhiều. Đệ Nhất Thu dựa vào sức nàng nâng mới đứng dậy được.
“Mở thanh kiếm ra.” Y chỉ chỉ vào người.
Thế là Hoàng Nhưỡng móc mở rãnh kiếm giúp y, lấy thanh bảo kiếm ra, hỏi: “Đây là…vũ khí mới của con rối à?”
Nàng biết vũ khí của con rối —— Ti Thiên giám gài tiền món này cũng không ít. Chỉ lần trước thôi Ngọc Hồ Tiên Tông đã xác định chế tạo chín món vũ khí cho con rối rồi.
Đệ Nhất Thu đáp: “Kiếm này là tặng nàng.”
“Cái… cái gì?” Hoàng Nhưỡng sửng sốt.
Đệ Nhất Thu thản nhiên: “Lần trước đã nhận lời đúc kiếm tặng nàng, ta luôn nhớ. Vất vả lắm cuối cùng cũng đúc thành, bèn mang đến cho nàng.”
Hoàng Nhưỡng cố sức lục lọi trong trí nhớ, rốt cuộc nhớ ra, năm ấy nàng tham gia cuộc thử nghệ đệ tử tân tú, ở bìa rừng ngoài thành Khám Nguyệt, nàng kể Đệ Nhất Thu, nàng muốn chiến thắng Tạ Linh Bích.
Còn Đệ Nhất Thu thuận miệng nói —— nàng cần một thanh kiếm tốt.
Ký ức ướp tẩm trong thời gian, sớm đã không còn sắc nét.
Nhưng Đệ Nhất Thu vì một câu nói ấy đã tìm kiếm, bận rộn một trăm năm.
Tay Hoàng Nhưỡng cầm chuôi kiếm, định rút ra.
Đệ Nhất Thu nói: “Đừng!”
Hoàng Nhưỡng nhìn y, y nói: “Tạ Linh Bích trong kiếm đạo rất có thành tựu sáng tạo. Tạ Hồng Trần còn là Kiếm tiên đệ nhất Tiên môn xưa nay. Nếu kiếm này ra khỏi vỏ, hai người họ ở khá gần đây, chắc chắn có cảm ứng.”
Y nghiêm túc nói: “Nàng nên để Tạ Linh Bích bất ngờ không kịp đề phòng. Thế nên, lúc nàng muốn chiến thắng lão ta hãy rút kiếm.”
Hoàng Nhưỡng muốn mở miệng pha trò, làm dịu đi chút cảm xúc chồng chất trong lòng. Nàng nói: “Ai biết chàng có gạt em không.”
Tuy là nói vậy, song mũi hơi nghèn nghẹn nên trong câu chữ như cũng có mấy phần ẩm ướt.
Nói xong, nàng lẳng lặng chờ Đệ Nhất Thu dịu dàng an ủi.
Mà trước mặt nàng, Đệ Nhất Thu trong lớp vỏ rối cồng kềnh nhíu mày, sau đó y bắt đầu nghiêm túc phân tích: “Không đâu. Ta nghiên cứu kiếm của Tạ Linh Bích rồi, dù hắn dùng Tâm kiếm, nhưng thật ra tu vi cũng không thể sánh với Tạ Hồng Trần. Ý của Tâm kiếm, là ở…”
Y nghiêm túc giảng giải cho Hoàng Nhưỡng một canh giờ về kiếm đạo và kiếm ý.
Sau đó lại dùng nửa canh giờ, giảng giải cách đúc chế và vật liệu thanh kiếm này.
Sau đó dùng một khắc, phân tích nguyên nhân thanh kiếm này có thể quyết đấu Tâm kiếm.
(*) tổng cộng gần ba tiếng đồng hồ ấy, giời ạ! chương dài, click trang sau