Ti Thiên giám, phòng khách Huyền Vũ Ti.
Tạ Hồng Trần quả là được mời vào, trà thơm cũng nhanh chóng được dâng lên.
Hắn không thúc giục, chỉ tay nâng chén trà, kiên nhẫn chờ đợi. Hắn luôn là người biết lễ, bất cứ lúc nào, chưa từng thất thố.
Bên ngoài có tiếng bước chân lại gần, Đệ Nhất Thu cất bước vào, mang đến một dáng vẻ gió tuyết.
Tạ Hồng Trần gác chén trà, đứng dậy, hai người nhìn nhau, thời gian trăm năm trong giấc mơ, như ảo như thật, như mất như còn.
“Tạ Tông chủ, ngọn gió nào thổi ngài đến đây thế?” Giám Chính đại nhân không dừng lại, đi đến ghế chủ ngồi xuống.
Tạ Hồng Trần coi thường y móc mỉa, nói: “Để ta gặp nàng một lần.”
“Nàng?” Đệ Nhất Thu cười lạnh, “Nàng nào?”
Tạ Hồng Trần trầm giọng nói: “Đệ Nhất Thu, mặc kệ giữa ngươi với nàng ấy là quan hệ thế nào, để ta gặp nàng một lần!”
“Quan hệ thế nào?” Đệ Nhất Thu thu ánh mắt, đầu ngón tay chấm nước trà, vẽ mấy vòng trên bàn, “Tạ Hồng Trần, trong mắt ngài, ta với nàng ấy là quan hệ thế nào thế?”
“Cảnh trong giấc mơ trăm năm, ai nấy đều biết. Còn cần ta nhiều lời sao?” Tạ Hồng Trần nghiêng mặt qua, mây mù trong lời lộ rõ.
“Ai nấy đều biết sao?” Đệ Nhất Thu cười khẽ, mỗi chữ mỗi câu, đều là châm chọc: “Thế thì tốt quá. Tạ Tông chủ muốn gặp nàng ấy, bổn tọa có thể thành toàn. Nhưng mà, cũng mong Tạ Tông chủ thành toàn bổn tọa, được chứ?”
“Thành toàn ngài?” Tạ Hồng Trần nhíu mày, “Ngài lại nghĩ ra trò mèo gì thế?”
Đệ Nhất Thu nói: “Chuyện đến giờ, lòng nàng ở nơi nào, chắc hẳn lòng Tông chủ đã rõ.”
Tạ Hồng Trần đương nhiên biết, hắn nói: “Nàng nhập mộng hai lần, đều chĩa kiếm vào Ngọc Hồ Tiên Tông, tất nhiên là do triều đình sai sử.”
Đệ Nhất Thu chăm chú nhìn ra ngoài phòng, Huyền Vũ Ti tuyết bay mấy lớp.
Y mỉm cười, nói: “Phải chăng Tạ Tông chủ muốn hỏi, đến cùng là nàng ấy bị triều đình sai sử, hay là bị bản tọa mê hoặc?”
Tạ Hồng Trần hừ lạnh, không nói tiếp.
Nhưng đây là hiển nhiên. Hai giấc mơ, tổn thương đều là Ngọc Hồ Tiên Tông. Sao hắn có thể không ôm nghi ngờ chứ?
Thậm chí, trăm năm vợ chồng ở Kỳ Lộ đài, nàng khúc ý thừa hoan, đến cùng là thật hay giả?
Trước đây, chí ít Tạ Hồng Trần xác định, Hoàng Nhưỡng thích hắn. Dù thực tình có là bao, chí ít vẫn có.
Nhưng bây giờ, hắn không xác định.
Trăm năm trong giấc mơ, rõ ràng nàng có rắp tâm khác, lại vẫn có thể bái vào môn hạ họ, cùng hắn như gần như xa, như rõ tựa mờ chu toàn trăm năm.
Nàng đến cùng là một phụ nữ thế nào chứ?
Tạ Hồng Trần không đáp lại câu hỏi của Đệ Nhất Thu, chỉ nói: “Sao nàng ấy không tự mình ra mặt, gặp ta một lần?”
“Khó xử quá.” Giám Chính đại nhân thuận miệng nói, “Dù gì quan hệ đã phức tạp rối rắm, nếu đường đột gặp mặt, đến cùng là ngang vai ngang vế, hay vẫn là đệ tử đây?”
“Nói cũng phải.” Tạ Hồng Trần nhìn đăm đăm gió tuyết bên ngoài, hỏi: “Vậy thì, Giám Chính lại muốn như nào?”
Đệ Nhất Thu không nhanh không chậm, nói: “Còn nhớ trong giấc mơ đầu, Tạ Tông chủ tự tay viết bức thư hòa ly, mộng tan đã mất. Giờ đây nếu gặp lại nhau, không ấy làm phiền Tạ Tông chủ hãy viết bức thư ấy lại một lần.”
Y nhìn sắc mặt Tạ Hồng Trần bình tĩnh, có lẽ tên này cũng chẳng mấy có tình cảm với Hoàng Nhưỡng. Có lẽ cũng chỉ là thèm thuồng sắc đẹp thôi.
Vì thế, Giám Chính đại nhân nói rất nhẹ nhàng: “Bổn tọa đưa bức thư này vào, có lẽ chưa biết chừng nàng ấy sẽ có thể ra gặp mặt đấy.”
Quả là thế. Tạ Hồng Trần đối với cách đề cập vấn đề của hắn ta cũng chẳng ngoài suy đoán – từ giấc mơ đầu, chuyện này đã lộ manh mối.
Hắn nhìn ra ngoài đình, chỉ thấy tuyết bay như hoa, xuyên đình qua viện.
“Mùa đông năm nay, thật sự là lạnh lẽo lạ thường.” Tạ Hồng Trần bó lấy áo trắng, nhẹ nói: “Nếu nàng quyết ý như thế, cũng tốt.”
Đệ Nhất Thu giơ cánh tay ra hiệu, tự có người dâng lên giấy bút.
Giấy mở ra trên bàn nhỏ bên cạnh, Tạ Hồng Trần cầm bút chấm mực, gió bên tai tuyết không nghỉ, ý lạnh chồng chất đông cứng trong lòng.
Hắn nâng bút buông chữ, hồi ức kết băng lớp lớp.
—— nếu những gì đã qua ngoài đời hay là mộng đều là hư giả, lúc này mới là đồ cùng chủy hiện, ngươi muốn gì, thì cầm lấy cả đi.
Một phong thư hòa ly, hắn cách lớp lụa trắng, viết lạc khoản sau cùng.
Đệ Nhất Thu thu khế sác, cuốn thành một quyển. Trân trọng cất vào trong pháp bảo Trữ Đồ.
Tạ Hồng Trần nói: “Có thư này, chắc hẳn nàng đồng ý gặp một lần rồi chứ?”
“Đương nhiên.” Đệ Nhất Thu khẽ nhếch khóe môi, ý cười trào phúng đầy mắt. Y nói: “Ta đi mời nàng tới.”
Tạ Hồng Trần cười nói: “Xem ra nàng ở Ti Thiên giám, đúng là mong manh* quá nhỉ. Ngay cả xuất hiện gặp ta một lần cũng phải làm phiền Giám Chính đại nhân tự mình đi mời.”
Đệ Nhất Thu vốn đang bước ra ngoài, nghe vậy hơi khựng bước, y muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ thuận theo hắn trả lời một câu: “Tạ Tông chủ nói đúng, hiện giờ nàng ấy… thật sự là rất mong manh*.”
(*) nguyên gốc cả hai đều dùng chữ ‘kiều khí’: có thể hiểu theo ý THT là tiểu thư được nuông chiều, hoặc ý sau của ĐNT, yếu đuối mỏng manh.
Đệ Nhất Thu đi ra cửa, Tạ Hồng Trần theo sát mấy bước, ra khỏi phòng khách. Xa xa bên cạnh một lối nhỏ màu gạch, một cây mai đội tuyết nở rực, hừng hực khí thế.
Hắn đứng dưới mái hiên, trong đình tuyết đọng ngập tới đầu gối.
Tạ Hồng Trần vươn tay, bông tuyết gửi nhờ theo gió, bồng bềnh đong đưa rơi xuống lòng bàn tay hắn.
Bên tai có người nói: “Hồng Trần lần này đi, không biết phải chăng còn có kỳ gặp lại. Hoa này gặp tuyết sẽ nở, ta vì thế đặt tên nó là ‘Niệm Quân An’. Sau này bất kể chân trời góc biển, sớm sớm chiều chiều, khi nào hoa nở sẽ niệm quân an.”
Nhưng từ giấc mộng trăm năm đến giờ, hắn không còn được nhận nhánh hoa này.
Hoàng Nhưỡng, hôm nay tuyết lạnh lại đến, mà cuối cùng nàng lại lựa chọn nở ở Ti Thiên giám này.
Trong gió tuyết, có người đi sang bên này.
Tạ Hồng Trần thu hồi ánh mắt, thế là ánh cây rực lửa đỏ kia cũng tiêu tan điêu tàn trong mắt hắn. Hắn chăm chú nhìn trong tuyết, chỉ thấy Đệ Nhất Thu đẩy một người, đi sang hướng bên này.
Đẩy?
Đúng thế. Hắn đẩy xe lăn, trên xe lăn một người ngồi yên lặng.
Một người phụ nữ.
Gió thổi tuyết liêu xiêu, dù không che được lạnh.
Nên Đệ Nhất Thu đi rất nhanh.
Sau một lát, y đẩy cô gái trên xe lăn vào phòng khách. Tạ Hồng Trần bước nhanh theo tới —— đó đương nhiên chính là Hoàng Nhưỡng.
Hôm nay nàng, một bộ váy sa màu đen, bộ váy xoã tung, phức tạp mà hoa mỹ. Trên sa khảm bằng châu vụn, hoa hình lục giác giống như tuyết bay. Rất hợp thời tiết hôm nay.
Tóc nàng cũng búi chải chỉnh tề, trên đầu cắm một lược tóc hình quạt nghiêng nghiêng, cây lược tóc cũng khảm đầy trân châu.
Dường như sợ lạnh, bên ngoài nàng choàng áo choàng đen, tua rua là dây chuỗi ngọc trắng. Ngón tay thon dài tinh tế đặt nhẹ trên dây tua rua, đến móng tay cũng được tô vẽ xuyết châu.
Trên dưới cả người, tinh xảo hoa mỹ đến không thật.
Nhưng Tạ Hồng Trần tuyệt đối chưa từng nghĩ rằng sẽ thấy nàng với dáng vẻ này.
Nàng ngồi ngay ngắn trên xe lăn, bông tuyết rải rác vương trên tóc nàng đang hòa tan. Ngũ quan nàng vẫn tinh xảo, đẹp như yêu quái. Nhưng trong mắt lại vô thần, như đã mất đi linh hồn.
Tạ Hồng Trần đi tới trước mặt nàng, xem như ở giấc mơ đầu tiên, Hoàng Nhưỡng đã từng nói những lời kỳ lạ với hắn, xem như ở mật thất trong lòng núi, hắn đã phát hiện vết tích khả nghi. Xem như rằng hắn đã bán tín bán nghi hết thảy, song hắn vẫn không ngờ đến, Hoàng Nhưỡng hiện giờ, là thế này.
Hắn nghĩ đây có lẽ là một cái bẫy mà Hoàng Nhưỡng chọc cho hắn thương tâm.
Cũng từng cân nhắc việc triều đình lợi dụng Hoàng Nhưỡng đả kích Ngọc Hồ Tiên Tông.
Hoặc là Hoàng Nhưỡng đã sớm yêu người khác, quay đầu về Đệ Nhất Thu.
Hoặc là nàng vốn là một con cờ của Sư Vấn Ngư, bắt đầu từ một khắc xuất hiện ở trước mặt hắn đã là một âm mưu.
Nhưng hắn không thể ngờ tới, sẽ gặp nhau thế này.
Hắn ngồi xổm xuống, lúc đưa tay chạm mái tóc Hoàng Nhưỡng, lòng bàn tay truyền đến một xúc cảm bén nhọn. Một khắc ấy, tay của vị Đệ nhất Kiếm Tiên rốt cuộc đã run rẩy.
—— hắn biết đó là thứ gì, thân là Tông chủ Ngọc Hồ Tiên Tông, hắn rõ hơn bất kỳ ai khác.
“Nhưỡng?” Chữ vừa thốt, tựa như cũng bị đông lạnh tại chỗ, hơi thở run rẩy.
Đệ Nhất Thu dời bồn sưởi qua, đặt cạnh bên chân Hoàng Nhưỡng, nói: “Tạ Tông chủ muốn hỏi gì thì tranh thủ hỏi đi.” Y nhẹ nhàng phủi mấy giọt tuyết tan vương trên tóc Hoàng Nhưỡng, cười nói: “Chung quy hiện giờ nàng ấy… cực kỳ mong manh. Thời tiết thế này cũng không muốn ra gặp khách.”
Thế nhưng mà, Tạ Hồng Trần còn có thể hỏi gì?
Tình yêu trăm năm là thật, người chịu cực hình là thật, mười năm giam cầm cũng là thật.
Chỉ là vật đổi sao dời, nhìn nhau không nói gì.
Tạ Hồng Trần muốn siết chặt tay Hoàng Nhưỡng, song Đệ Nhất Thu nhanh chóng ngăn chặn. Y dời một dời xe lăn Hoàng Nhưỡng ra sau, nói: “Có lẽ Tạ Tông chủ không biết, phàm thế rất trọng nam nữ chi phòng. Hành vi này, rất thất lễ.”
Tạ Hồng Trần hít một hơi thật sâu, bình định mọi tâm tư đang bốc lên cuồn cuộn tâm tư. Hắn cố gắng giữ giọng mình trầm tĩnh: “Ta muốn đưa nàng về.”
“Đưa về?” Đệ Nhất Thu như nghe được chuyện rất buồn cười, hỏi: “Sau đó thì sao? Giao cho Tạ Linh Bích à?”
Tạ Hồng Trần ngẩn ra, Giám Chính đại nhân rốt cuộc cười ra tiếng, hỏi tiếp: “Hay là, để nàng ấy phổ biến thông báo khắp tiên môn, còn Tạ Linh Bích lấy được trong sạch?”
Hai chữ “trong sạch”, y nói thật nặng, nghiễm nhiên đã là kiểu chế nhạo.
Tạ Hồng Trần cả giận nói: “Đệ Nhất Thu, nàng là thê tử của ta!”
Nhưng lập tức, Đệ Nhất Thu nói: “Đã không phải từ lâu rồi.” Nói xong, y nhẹ nhàng vuốt mớ tóc dài của Hoàng Nhưỡng, “Tạ Hồng Trần, xem như năm đó ở thôn Tiên Trà, nàng đã sai một lần, cũng không có đạo lý là sở hữu một đời của ngài.”
“Sai một lần?” Tạ Hồng Trần cười lạnh, người khoan dung như hắn, ngôn từ cũng biến thành sắc nhọn, “Ngài dựa vào cái gì mà lên tiếng thay nàng? Dựa vào đâu mà lựa chọn thay nàng? Dựa vào đâu mà giúp nàng quyết định đúng sai?”
Đệ Nhất Thu nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai Hoàng Nhưỡng, y cùng Tạ Hồng Trần đối mặt, một bước không nhường: “Bằng trăm năm trong mộng, nàng đã đáp ứng sở cầu của ta, đồng ý làm vợ của ta.”
Mạch máu Tạ Hồng Trần ngưng trệ, bước chân hơi lảo đảo, lùi về sau một bước.
“Giấc mộng Nam Kha*, cũng có thể là thật ư?” Tạ Hồng Trần cười lạnh, bỗng nói: “Đệ Nhất Thu, hôm nay, ta nhất định phải đưa nàng ấy rời đi.” Tạ Hồng Trần luôn là người ôn hòa, người đời cực kỳ hiếm khi thấy tư thế cứng rắn của hắn. Bây giờ hắn Tâm kiếm nơi tay, nhẹ nói: “Không ai có thể ngăn cản.”
(*)Dựa theo tích: chàng trai họ Thuần nằm ngủ dưới gốc cây hoè, mơ thấy mình được lấy công chúa và được bổ làm thái thú ở quận Nam Kha, mừng quá bừng tỉnh dậy thì mới biết đó chỉ là giấc mơ
“Vậy thì phân cao thấp đi.” Giám Chính đại nhân không chút nào yếu thế, thậm chí còn giễu cợt: “Đệ nhất Kiếm Tiên.”
Nếu muốn giao thủ, ắt không thể ở ngay sảnh khách.
Tạ Hồng Trần và Đệ Nhất Thu đều thầm ăn ý, cùng lui ra trong đình.
Gió tuyết gào thét, trường phong lúc trắng lúc tím đập vào mắt, trong khoảnh khắc, tuyết rơi sắc bén như đao.
Tâm Kiếm trong tay sáng chiếu trời đất, còn trên tay Đệ Nhất Thu một lần nữa hiện ra một lớp vảy rắn màu xanh bích. Một màn sương độc vờn quanh y, tuyết rơi lên đó phát tiếng tí tách. Thế trận này, mọi người chung quanh đều biết không xong.
Quả nhiên, Tạ Hồng Trần chém xuống một kiếm, tia sáng như điện, xé trời vạch đất.
Mà Đệ Nhất Thu vì giấc mơ trăm năm điên cuồng quấn lấy, lại rõ chiêu thức Ngọc Hồ Tiên Tông như lòng bàn tay. Hắn dùng sương độc cản thế kiếm, sau đó móng tay như móc câu đánh trả. Trong tai mọi người chỉ nghe kiếm và móng tay tấn công, trong mắt mọi thứ đều là tàn ảnh.
Hoàng Nhưỡng đối mặt giữa đình, bắt đầu gấp gáp..
Nàng không muốn người trong đình phân thắng bại, chủ yếu là lo Đệ Nhất Thu đánh không lại.
Dù Tạ Hồng Trần đáng ghét, nhưng tuyệt đối không phải là hư danh.
Đệ Nhất Thu so với hắn, đúng ra là hậu sinh vãn bối, huống chi lại là người có nghề. Sợ là về tu vi sẽ thiệt thòi dị thường.
Mà trong đình, Giám Chính đại nhân đương nhiên sẽ không liều mạng.
Đã đánh, tất nhiên phải dốc hết sức tranh chấp. Tạ Hồng Trần lợi hại không phải y không biết.
Đám hỗn tạp Ti Thiên giám cũng không sao, dù sao trong miệng cũng chả nhả ra được ngà voi. Song em Nhưỡng đang ở trong sảnh, nếu lần này bị đè ra đánh cho răng rơi đầy đất…
Ngẫm thật đáng sợ.
Cho nên, Giám Chính đại nhân cũng lôi hết phép giải số cả người.
Trong pháp bảo Trữ Đồ của y, mớ cơ quan, cạm bẫy, ám khí, thậm chí còn có súng đạn, e rằng có Đệ nhất Kiếm Tiên cũng chưa từng nhìn thấy.
Đúng là, Tạ Hồng Trần chưa từng gặp qua.
Cái đống sắt to lớn này, hỏa lôi từ ống dài bắn ra, đá vụn băng vụn nổ đầy đất là cái gì thế?
Còn có khối cầu chôn trong tuyết, xung quanh đầy gai, giẫm mạnh cái sẽ phun ra vô số độc châm lại là cái gì?
Tóm lại, hôm nay ở Huyền Vũ Ti, Giám Chính Ti Thiên giám quyết đấu Đệ nhất Kiếm Tiên.
Dưới cơn thịnh nộ, Tạ Hồng Trần cũng giật mình gã này quả là khó chơi.
Còn Giám Chính đại nhân hả… Y đã thứ gì cũng không còn kịp suy nghĩ.
Hoàng Nhưỡng ngồi ngay ngắn ở phòng khách, dưới chân là bồn sưởi, ủ ấm các loại, lòng nóng như lửa đốt.
Đám Lý Lộc, Bảo Võ lục tục chạy đến, nhưng hiển nhiên, cũng không hữu dùng.
—— một trận đấu này, Ti Thiên giám cơ bản không ai có thể nhúng tay.
Đám người gấp đến độ chạy tùm lum xung quanh, cũng may còn có một vị có trí tuệ!
Miêu Vân Chi nhanh chóng thả bước đến, không thèm nhìn hai tên tử chiến, đi thẳng vào phòng khách.
Hoàng Nhưỡng thấy lão, cuối cùng đã dâng lên một tia hy vọng.
Mà Miêu Vân Chi bước nhanh đến sau lưng Hoàng Nhưỡng, đưa tay nắm chặt lấy đuôi châm Bàn Hồn Định Cốt châm trong tóc Hoàng Nhưỡng.
“Không dừng tay, lão phu sẽ giúp các ngươi rút cây châm này nhe!” Lão trầm giọng.
Hoàng Nhưỡng: “…”
—— cám ơn lão già, thật đúng là con mẹ nó một ý kiến trời giáng sấm sét quá hay!
Nhưng cuộc giao chiến hai người ngoài đình kia, lại dừng tay thật.
Huyền Vũ Ti sớm đã bùi nhùi một vùng, đám học viên trốn hết sang một bên. Đệ Nhất Thu bước nhanh vào phòng khách, Tạ Hồng Trần dĩ nhiên cũng theo sát phía sau.
Tay Miêu Vân Chi vẫn nắm chặt đuôi châm, cây Bàn Hồn Định Cốt châm kia vốn không thể đụng tới. Nếu không não bộ sẽ kịch liệt đau nhức.
Ánh mắt Hoàng Nhưỡng có phần run rẩy, Miêu Vân Chi rốt cuộc nói: “Tạ Hồng Trần, để con bé lại Ti Thiên giám đi. Ở đây có lão phu trông nom, ngươi cứ yên tâm.”
Với thân phận của Miêu Vân Chi, chịu nói ra tất nhiên là nói được thì làm được.
Tạ Hồng Trần nhíu mày, nói: “Nhưng vợ của Tạ mỗ, há có thể để ở lại Ti Thiên giám?”
Miêu Vân Chi: “Thế ngươi đưa con bé về Ngọc Hồ Tiên Tông thì ăn nói với Tạ Linh Bích thế nào?”
Vừa dứt lời, Tạ Hồng Trần quả nhiên khựng lại. Hồi lâu, hắn đáp: “Ta… tự ta sẽ hết sức bảo vệ nàng.”
“Tạ Hồng Trần,” Đệ Nhất Thu nhẹ nhàng đẩy xe lăn Hoàng Nhưỡng để nàng đối mặt với Tạ Hồng Trần, nói: “Ngươi ở trước mặt nàng, nói với nàng rằng ngươi sẽ dốc hết sức bảo vệ nàng ấy! Ngươi nói, nàng bị trúng Bàn Hồn Định Cốt châm là bởi vì ngươi đã dốc hết sức bảo vệ! Bị cầm tù ở sâu trong điện La Phù, cũng là bởi vì ngươi dốc hết sức bảo vệ đi!”
Tạ Hồng Trần dừng mắt lên người Hoàng Nhưỡng, thần sắc Hoàng Nhưỡng đờ đẫn, đôi ngươi trống rỗng, nàng không nói không động, giống một vật giả không có chút sự sống.
Làm sao có thể nói ra lời?
Bao năm vắng vẻ, đề phòng, cố ra vẻ xa cách. Năm ấy, hắn chỉ vừa nghe một câu mở đầu, đã tiện lên giọng răn dạy mà chấm dứt.
Mười năm tù hình, còn hắn mặc dù lòng đầy chỗ khả nghi, nhưng lại chưa bao giờ đi chứng thực. Thế là nàng mười năm không thấy ánh mặt trời, ai biết khổ đau bên trong?
Bây giờ gặp lại, hắn nói đốc hết sức bảo vệ, nhưng người cũ đã thủng trăm ngàn lỗ.
“Ta…” Hắn đón ánh mắt vỡ tan vô lực của Hoàng Nhưỡng, không nói nên lời.
Miêu Vân Chi nói: ” n oán các ngươi lão phu mặc kệ. Song giờ đây, tự dưng gặp loạn này, Ti Thiên giám và Ngọc Hồ Tiên Tông nhất định phải chung sức hợp tác điều tra ra chân tướng. Mà không phải ở đây tự giết lẫn nhau. Sau hôm nay, nếu hai người các ngươi dám động thủ nữa, lão phu sẽ rút cây Bàn Hồn Định Cốt châm của nha đầu này, khỏi tranh chấp nữa!”
“…” Giám Chính đại nhân chợt thấy cảnh này quen thuộc, nghĩ kỹ lại, đúng là ở tháp Viên Dung trong mơ, Cầu Thánh Bạch từng nói với mình.
—— không uống thuốc, sẽ giẫm chết con sâu róm này nhé.
Tạ Hồng Trần thu hồi Tâm kiếm, hắn quay lại nhìn phía Đệ Nhất Thu, nói: “Nàng ấy chỉ ở đây điều dưỡng, nhưng sau khi điều tra rõ giấc mơ này từ đâu, ta tự sẽ đón nàng ấy về.”
Đệ Nhất Thu cười lạnh: “Tạ Tông chủ với bản lĩnh cô phụ cố nhân, muốn đón về, dĩ nhiên cũng phải bằng bản lĩnh. Chỉ dựa vào mở miệng thôi thì e là không được.”
Bọn Lý Lộc đều không nói gì —— hai người này luận về thực lực, khả năng Tạ Hồng Trần sẽ hơn một bậc. Nhưng nếu luận võ mồm, Giám Chính nhà mình vô địch thiên hạ.
Quả nhiên, Tạ Hồng Trần chẳng thèm màng tới. Hắn đi tới trước mặt Hoàng Nhưỡng, đưa tay muốn đụng mặt nàng một chút, nhưng cuối cùng cũng không làm.
Cố nhân như băng như ngọc, thảng như vô tri vô giác.
Nhưng nàng vốn là một người cực kỳ hiếu động, dù có ở Kỳ Lộ đài đình trệ trăm năm, cũng làm rất nhiều chuyện.
Tạ Hồng Trần không dám tưởng tượng tâm tình của nàng.
Thế là ba chữ thật xin lỗi, cũng thành dư thừa.
Hắn nói: “Ta… sẽ tra tìm mọi ghi chép liên quan tới Bàn Hồn Định Cốt châm, giao cho tiền bối.”
Miêu Vân Chi ừ đáp: “Về đi, nhớ rằng việc gấp gáp. Nói đúng ra, Hoàng Nhưỡng cũng là nhất đại danh gia. Chớ học gà chó, mổ nhau cắn nhau, để con bé chê cười.”
Tạ Hồng Trần lại nhìn Hoàng Nhưỡng, hồi lâu, hắn quay sang Miêu Vân Chi thi lễ, rồi xoay người rời khỏi Ti Thiên giám.
Tuyết vẫn chưa ngừng, mùa đông Thượng Kinh, nước đóng thành băng.
Đệ Nhất Thu khẽ vuốt đầu Hoàng Nhưỡng nói: “Thật ra vào cơn mơ cũng không phải không tốt. Tối thiểu nàng có thể tránh khỏi trói buộc, lấy được tự do, đúng không?”
“Ngươi thả rắm thối gì đấy?!” Miêu Vân Chi quắc mắt, lập tức liền chửi to, “Chu kỳ vận hành của thiên đạo không được coi thường, độc lập không được thay đổi! Giờ đã xảy ra chuyện như vậy, e là chẳng lâu sau, sẽ ập đại nạn lên đầu! Ngươi đúng là cái thứ tầm nhìn hạn hẹp, đúng là giống loài của cái tên Sư Vấn Ngư! Gỗ mục! Bùn nhão!”
Lão mắng một trận như dạy cháu chắt, đám người Ti Thiên giám nghe thấy im bặt như ve mùa đông.
Chỉ có Hoàng Nhưỡng hưởng thụ Đệ Nhất Thu khẽ vuốt ve, đồng ý câu này.
Mơ thì có gì không tốt? Mấy người chết kia có thể sống lại, ít nhiều cũng là tâm tâm niệm niệm, sở cầu sở phán?
Chỗ nào không tốt chứ?
Lúc này, Ngọc Hồ Tiên Tông.
Tạ Thiệu Xung đang đầu lớn như cái đấu. Lão tổ bị thương nghiêm trọng, kêu gào không thôi.
Hà Tích Kim, Trương Sơ Tửu cùng Vũ Tử Sửu tự mình kiểm tra, biết không hỏi ra được gì, cũng đầy nóng lòng.
Cũng may, Tạ Hồng Trần đã về Tông môn.
Đám Hà Tích Kim lập tức dợm tới, Hà Tích Kim mở miệng trước, nói: “Thỏa, thỏa, thỏa…”
Trương Sơ Tửu bổ sung: “Tạ Tông chủ, chuyện của cô Nhưỡng, Ngọc Hồ Tiên Tông buộc phải cho ra một câu trả lời thỏa đáng!”
—— Hà Tích Kim trong lúc gấp gáp, thế mà tóm tắt nói thẳng.
Tạ Hồng Trần đảo qua bộ ba, lúc này ưu phiền trong lòng hắn không hề ít hơn bất kì kẻ nào.
Hắn nén lòng, nói: “Thực không dám giấu, em Nhưỡng vào mười một năm trước, đã mất tích.”
Hắn chịu mở miệng, đám Hà Tích Kim xem như thở phào một hơi.
Trương Sơ Tửu vội hỏi: “Sao lại mất tích? Tông chủ phu nhân Ngọc Hồ Tiên Tông mất tích, mà sao Tạ Tông chủ lại công bố ra ngoài rằng cô ấy đóng cửa dưỡng bệnh? Đã nhiều năm như vậy, có từng tìm kiếm không?”
Ông hỏi liên tục, vì đúng là chuyện này thật sự có quá nhiều chỗ khó hiểu.
Tạ Hồng Trần hít một hơi thật sâu —— nếu hắn nói thật về Hoàng Nhưỡng từng đề cập chuyện Tạ Linh Bích, vậy thì chắc chắn tiên môn sẽ công khai xét xử Tạ Linh Bích.
Đừng nói đến kết quả công khai xét xử, chỉ riêng dân gian phỏng đoán, dã sử truyền thuyết, đủ để hủy Tông môn ngàn năm này.
“Sau khi nội tử mất tích, ta từng phái người tự mình tìm kiếm. Có điều…” Hắn ngập ngừng.
Vũ Tử Sửu nói luôn: “Có điều ngài lấy cớ là em vợ mất tích, tìm mãi không có kết quả.”
Tạ Hồng Trần ngầm thừa nhận, Vũ Tử Sửu nói: “Có lẽ nào, năm đó đệ tử truyền tin về, ta còn khen tông chủ cao thượng. Là em vợ mà cũng quan tâm vậy, tìm kiếm suốt mười năm.”
Hà Tích Kim nói: “Tạ, Tạ, Tạ…”
Ông nói nom thật tốn sức, Trương Sơ Tửu không còn cách nào bèn nói: “Tạ Linh Bích đâu? Bây giờ cả hai cơn mộng quái lạ đều chĩa mũi thương vào ông ta! Lẽ nào nửa điểm manh mối Tạ Tông chủ cũng không có?”
Vũ Tử Sửu đành tận tình khuyên bảo, nói: “Tạ Tông chủ, việc đã đến nước này, chả lẽ ngài còn muốn bao che lão ấy sao?”
Nhưng Tạ Hồng Trần nói: “Ta vốn tưởng rằng, em Nhưỡng là bị người mê hoặc. Nhưng hôm nay, ta đến Ti Thiên giám, đã gặp được nàng.”
“Ấy…” Hắn nhắc đến Ti Thiên giám và Hoàng Nhưỡng, bộ ba Hà Tích Kim lập tức hơi chột dạ.
Tạ Hồng Trần nói tiếp: “Lần trước có người xông vào Ngọc Hồ Tiên Tông, ta xem kỹ vết tích sót lại, đã biết là đám Hà tiền bối gây nên. Ta muốn biết, ba vị tiền bối đã thăm dò ở đâu ra tung tích của em Nhưỡng.”
Cái đó có chút xấu hổ. Ba người ông nhìn tôi tôi nhìn ông. Cuối cùng, vẫn là Trương Sơ Tửu lên tiếng: “Chuyện này đúng là mạo muội, nhưng chúng ta cũng là nghe Giám Chính Ti Thiên giám nói.”
Hà Tích Kim lần này không cướp lời. Vũ Tử Sửu nói tiếp: “Đệ Nhất Thu triệu tập ba người chúng ta, bảo là Tạ phu nhân biết bí mật gì đó mà Lão tổ Tạ Linh Bích không thể cho ai biết. Ai ngờ lại bị Tạ Linh Bích làm hại, giam giữ trong mật thất điện La Phù!”
“Chúng ta thương lượng tới lui, cảm thấy cũng không thể để cô bé vô tội bị hại. Nên mới cùng Đệ Nhất Thu chui vào Ngọc Hồ Tiên Tông.” Trương Sơ Tửu suy tư thật lâu, mới nói: “Nhắc đến, sao Đệ Nhất Thu lại biết chuyện này nhỉ? Ti Thiên giám có đặt thám tử ở Ngọc Hồ Tiên Tông?”
Vũ Tử Sửu nói: “E là không cần phải là thám tử, Tạ Đại công tử Tạ Nguyên Thư nhà các ông, trong phủ có rất nhiều món tinh xảo, nào không phải xuất xứ từ Ti Thiên giám chứ? Theo Bổn môn chủ nhìn, là chính các ông có nội ứng.”
“Có, có, có có lý!” Hà Tích Kim tán đồng.
Tạ Hồng Trần gật đầu, nói: “Ba vị nói đúng. Việc này, ta còn phải cảm tạ ba vị. Nói cho cùng, nếu không phải thế, nàng ấy sẽ còn bị kẹt trong mật thất điện La Phù không biết đến chừng nào.” Hắn cụp mắt, hồi lâu mới nói, “Ta từ Thượng Kinh về tới đây, trên đường luôn nghĩ đi nghĩ lại. Này đều là tội lỗi của một mình ta.”
Hắn nói xong, Bộ ba Hà, Trương, Vũ trở nên trầm tư.
Nếu nói trách cứ, mấy năm qua Tạ Hồng Trần thật ra cũng không bôn ba vì chuyện của Tiiên môn không ít. Ngọc Hồ Tiên Tông với thế gian bách tính cũng thực sự là cống hiến rất nhiều.
Trương Sơ Tửu nói: “Tạ Tông chủ cũng không cần nghĩ vậy. Giờ đã bắt được đầu đảng tội ác. Dù có thế nào, Nhưỡng cô nương cũng không thể cứ bị hại không như thế.” Nói đến đây, ông đột nhiên nghiêm túc, nói: “Cho nên, Tạ Tông chủ nhất định phải công khai xét xử* Tạ Linh Bích!”
Hai chữ công thẩm*, uy lực nghiêm trọng có thể thấy.
Trong tiên môn, phàm là người có trọng tội mới công khai xét xử.
Mà mỗi một tội đồ bị chịu hình Bàn Hồn Định Cốt châm đều phải trải qua công thẩm, do Tiên môn đồng loạt định tội.
—— vốn phải thế.
Tạ Hồng Trần nghĩ đi nghĩ lại, nói: “Ta sẽ tra rõ việc này. Chỉ là bây giờ chỉ dựa vào một giấc mơ, em Nhưỡng lại không thể ra mặt làm chứng. Không có bằng chứng mà muốn công thẩm ông ấy… Lý do cũng không đủ.”
Hắn chắp tay với bộ ba, nói: “Tạ mỗ thỉnh cầu ba vị tiền bối, đợi ta tra ra chân tướng sẽ định đoạt sau.”
Hắn lấy ngôi vị đường đường Tông chủ, mở miệng thỉnh cầu.
Bộ ba Hà, Trương, Vũ, cũng tất nhiên là lộ vẻ xúc động.
Tạ Hồng Trần này, nếu bàn về chiến lực, bộ ba Hà, Trương, Vũ không ai là địch thủ.
Nếu bàn về thân phận, hắn là Đệ nhất Kiếm tiên Tiên môn.
Nếu bàn về vất vả bao năm, hắn cũng không thể ít hơn ba vị.
Một người như thế, ngôn từ khẩn thiết như thế, Trương Sơ Tửu vội nói: “Tạ Tông chủ quá lời. Bọn ta không dám nhận.”
Tạ Hồng Trần vẫn vái chào ba người thật sâu rồi mới về đỉnh Ám Lôi.
Dáng người luôn thẳng tắp của hắn, giờ có phần hiện vẻ mệt mỏi.
Đỉnh Ám Lôi, điện La Phù.
Tạ Linh Bích trải qua hai lần nhập mộng, công lực hao tổn đến sáu thành. Ngoại trừ chứng bị chết một bên hông ở giấc mơ đầu, giờ còn thêm tật trên đầu.
Đệ tử đỉnh Bách Thảo cũng không thể chữa trị cho lão, đầu của lão không có vết thương rõ ràng, nhưng bệnh đau đầu một khi phát tác, đau nhức không thể cản.
Trong phút chốc, vị tiền bối hậu đức tiên môn xưa kia, đã rơi vào tình trạng thế này. Đến cả thanh danh, cũng đã lung lay sắp đổ.
Tạ Hồng Trần quả là được mời vào, trà thơm cũng nhanh chóng được dâng lên.
Hắn không thúc giục, chỉ tay nâng chén trà, kiên nhẫn chờ đợi. Hắn luôn là người biết lễ, bất cứ lúc nào, chưa từng thất thố.
Bên ngoài có tiếng bước chân lại gần, Đệ Nhất Thu cất bước vào, mang đến một dáng vẻ gió tuyết.
Tạ Hồng Trần gác chén trà, đứng dậy, hai người nhìn nhau, thời gian trăm năm trong giấc mơ, như ảo như thật, như mất như còn.
“Tạ Tông chủ, ngọn gió nào thổi ngài đến đây thế?” Giám Chính đại nhân không dừng lại, đi đến ghế chủ ngồi xuống.
Tạ Hồng Trần coi thường y móc mỉa, nói: “Để ta gặp nàng một lần.”
“Nàng?” Đệ Nhất Thu cười lạnh, “Nàng nào?”
Tạ Hồng Trần trầm giọng nói: “Đệ Nhất Thu, mặc kệ giữa ngươi với nàng ấy là quan hệ thế nào, để ta gặp nàng một lần!”
“Quan hệ thế nào?” Đệ Nhất Thu thu ánh mắt, đầu ngón tay chấm nước trà, vẽ mấy vòng trên bàn, “Tạ Hồng Trần, trong mắt ngài, ta với nàng ấy là quan hệ thế nào thế?”
“Cảnh trong giấc mơ trăm năm, ai nấy đều biết. Còn cần ta nhiều lời sao?” Tạ Hồng Trần nghiêng mặt qua, mây mù trong lời lộ rõ.
“Ai nấy đều biết sao?” Đệ Nhất Thu cười khẽ, mỗi chữ mỗi câu, đều là châm chọc: “Thế thì tốt quá. Tạ Tông chủ muốn gặp nàng ấy, bổn tọa có thể thành toàn. Nhưng mà, cũng mong Tạ Tông chủ thành toàn bổn tọa, được chứ?”
“Thành toàn ngài?” Tạ Hồng Trần nhíu mày, “Ngài lại nghĩ ra trò mèo gì thế?”
Đệ Nhất Thu nói: “Chuyện đến giờ, lòng nàng ở nơi nào, chắc hẳn lòng Tông chủ đã rõ.”
Tạ Hồng Trần đương nhiên biết, hắn nói: “Nàng nhập mộng hai lần, đều chĩa kiếm vào Ngọc Hồ Tiên Tông, tất nhiên là do triều đình sai sử.”
Đệ Nhất Thu chăm chú nhìn ra ngoài phòng, Huyền Vũ Ti tuyết bay mấy lớp.
Y mỉm cười, nói: “Phải chăng Tạ Tông chủ muốn hỏi, đến cùng là nàng ấy bị triều đình sai sử, hay là bị bản tọa mê hoặc?”
Tạ Hồng Trần hừ lạnh, không nói tiếp.
Nhưng đây là hiển nhiên. Hai giấc mơ, tổn thương đều là Ngọc Hồ Tiên Tông. Sao hắn có thể không ôm nghi ngờ chứ?
Thậm chí, trăm năm vợ chồng ở Kỳ Lộ đài, nàng khúc ý thừa hoan, đến cùng là thật hay giả?
Trước đây, chí ít Tạ Hồng Trần xác định, Hoàng Nhưỡng thích hắn. Dù thực tình có là bao, chí ít vẫn có.
Nhưng bây giờ, hắn không xác định.
Trăm năm trong giấc mơ, rõ ràng nàng có rắp tâm khác, lại vẫn có thể bái vào môn hạ họ, cùng hắn như gần như xa, như rõ tựa mờ chu toàn trăm năm.
Nàng đến cùng là một phụ nữ thế nào chứ?
Tạ Hồng Trần không đáp lại câu hỏi của Đệ Nhất Thu, chỉ nói: “Sao nàng ấy không tự mình ra mặt, gặp ta một lần?”
“Khó xử quá.” Giám Chính đại nhân thuận miệng nói, “Dù gì quan hệ đã phức tạp rối rắm, nếu đường đột gặp mặt, đến cùng là ngang vai ngang vế, hay vẫn là đệ tử đây?”
“Nói cũng phải.” Tạ Hồng Trần nhìn đăm đăm gió tuyết bên ngoài, hỏi: “Vậy thì, Giám Chính lại muốn như nào?”
Đệ Nhất Thu không nhanh không chậm, nói: “Còn nhớ trong giấc mơ đầu, Tạ Tông chủ tự tay viết bức thư hòa ly, mộng tan đã mất. Giờ đây nếu gặp lại nhau, không ấy làm phiền Tạ Tông chủ hãy viết bức thư ấy lại một lần.”
Y nhìn sắc mặt Tạ Hồng Trần bình tĩnh, có lẽ tên này cũng chẳng mấy có tình cảm với Hoàng Nhưỡng. Có lẽ cũng chỉ là thèm thuồng sắc đẹp thôi.
Vì thế, Giám Chính đại nhân nói rất nhẹ nhàng: “Bổn tọa đưa bức thư này vào, có lẽ chưa biết chừng nàng ấy sẽ có thể ra gặp mặt đấy.”
Quả là thế. Tạ Hồng Trần đối với cách đề cập vấn đề của hắn ta cũng chẳng ngoài suy đoán – từ giấc mơ đầu, chuyện này đã lộ manh mối.
Hắn nhìn ra ngoài đình, chỉ thấy tuyết bay như hoa, xuyên đình qua viện.
“Mùa đông năm nay, thật sự là lạnh lẽo lạ thường.” Tạ Hồng Trần bó lấy áo trắng, nhẹ nói: “Nếu nàng quyết ý như thế, cũng tốt.”
Đệ Nhất Thu giơ cánh tay ra hiệu, tự có người dâng lên giấy bút.
Giấy mở ra trên bàn nhỏ bên cạnh, Tạ Hồng Trần cầm bút chấm mực, gió bên tai tuyết không nghỉ, ý lạnh chồng chất đông cứng trong lòng.
Hắn nâng bút buông chữ, hồi ức kết băng lớp lớp.
—— nếu những gì đã qua ngoài đời hay là mộng đều là hư giả, lúc này mới là đồ cùng chủy hiện, ngươi muốn gì, thì cầm lấy cả đi.
Một phong thư hòa ly, hắn cách lớp lụa trắng, viết lạc khoản sau cùng.
Đệ Nhất Thu thu khế sác, cuốn thành một quyển. Trân trọng cất vào trong pháp bảo Trữ Đồ.
Tạ Hồng Trần nói: “Có thư này, chắc hẳn nàng đồng ý gặp một lần rồi chứ?”
“Đương nhiên.” Đệ Nhất Thu khẽ nhếch khóe môi, ý cười trào phúng đầy mắt. Y nói: “Ta đi mời nàng tới.”
Tạ Hồng Trần cười nói: “Xem ra nàng ở Ti Thiên giám, đúng là mong manh* quá nhỉ. Ngay cả xuất hiện gặp ta một lần cũng phải làm phiền Giám Chính đại nhân tự mình đi mời.”
Đệ Nhất Thu vốn đang bước ra ngoài, nghe vậy hơi khựng bước, y muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ thuận theo hắn trả lời một câu: “Tạ Tông chủ nói đúng, hiện giờ nàng ấy… thật sự là rất mong manh*.”
(*) nguyên gốc cả hai đều dùng chữ ‘kiều khí’: có thể hiểu theo ý THT là tiểu thư được nuông chiều, hoặc ý sau của ĐNT, yếu đuối mỏng manh.
Đệ Nhất Thu đi ra cửa, Tạ Hồng Trần theo sát mấy bước, ra khỏi phòng khách. Xa xa bên cạnh một lối nhỏ màu gạch, một cây mai đội tuyết nở rực, hừng hực khí thế.
Hắn đứng dưới mái hiên, trong đình tuyết đọng ngập tới đầu gối.
Tạ Hồng Trần vươn tay, bông tuyết gửi nhờ theo gió, bồng bềnh đong đưa rơi xuống lòng bàn tay hắn.
Bên tai có người nói: “Hồng Trần lần này đi, không biết phải chăng còn có kỳ gặp lại. Hoa này gặp tuyết sẽ nở, ta vì thế đặt tên nó là ‘Niệm Quân An’. Sau này bất kể chân trời góc biển, sớm sớm chiều chiều, khi nào hoa nở sẽ niệm quân an.”
Nhưng từ giấc mộng trăm năm đến giờ, hắn không còn được nhận nhánh hoa này.
Hoàng Nhưỡng, hôm nay tuyết lạnh lại đến, mà cuối cùng nàng lại lựa chọn nở ở Ti Thiên giám này.
Trong gió tuyết, có người đi sang bên này.
Tạ Hồng Trần thu hồi ánh mắt, thế là ánh cây rực lửa đỏ kia cũng tiêu tan điêu tàn trong mắt hắn. Hắn chăm chú nhìn trong tuyết, chỉ thấy Đệ Nhất Thu đẩy một người, đi sang hướng bên này.
Đẩy?
Đúng thế. Hắn đẩy xe lăn, trên xe lăn một người ngồi yên lặng.
Một người phụ nữ.
Gió thổi tuyết liêu xiêu, dù không che được lạnh.
Nên Đệ Nhất Thu đi rất nhanh.
Sau một lát, y đẩy cô gái trên xe lăn vào phòng khách. Tạ Hồng Trần bước nhanh theo tới —— đó đương nhiên chính là Hoàng Nhưỡng.
Hôm nay nàng, một bộ váy sa màu đen, bộ váy xoã tung, phức tạp mà hoa mỹ. Trên sa khảm bằng châu vụn, hoa hình lục giác giống như tuyết bay. Rất hợp thời tiết hôm nay.
Tóc nàng cũng búi chải chỉnh tề, trên đầu cắm một lược tóc hình quạt nghiêng nghiêng, cây lược tóc cũng khảm đầy trân châu.
Dường như sợ lạnh, bên ngoài nàng choàng áo choàng đen, tua rua là dây chuỗi ngọc trắng. Ngón tay thon dài tinh tế đặt nhẹ trên dây tua rua, đến móng tay cũng được tô vẽ xuyết châu.
Trên dưới cả người, tinh xảo hoa mỹ đến không thật.
Nhưng Tạ Hồng Trần tuyệt đối chưa từng nghĩ rằng sẽ thấy nàng với dáng vẻ này.
Nàng ngồi ngay ngắn trên xe lăn, bông tuyết rải rác vương trên tóc nàng đang hòa tan. Ngũ quan nàng vẫn tinh xảo, đẹp như yêu quái. Nhưng trong mắt lại vô thần, như đã mất đi linh hồn.
Tạ Hồng Trần đi tới trước mặt nàng, xem như ở giấc mơ đầu tiên, Hoàng Nhưỡng đã từng nói những lời kỳ lạ với hắn, xem như ở mật thất trong lòng núi, hắn đã phát hiện vết tích khả nghi. Xem như rằng hắn đã bán tín bán nghi hết thảy, song hắn vẫn không ngờ đến, Hoàng Nhưỡng hiện giờ, là thế này.
Hắn nghĩ đây có lẽ là một cái bẫy mà Hoàng Nhưỡng chọc cho hắn thương tâm.
Cũng từng cân nhắc việc triều đình lợi dụng Hoàng Nhưỡng đả kích Ngọc Hồ Tiên Tông.
Hoặc là Hoàng Nhưỡng đã sớm yêu người khác, quay đầu về Đệ Nhất Thu.
Hoặc là nàng vốn là một con cờ của Sư Vấn Ngư, bắt đầu từ một khắc xuất hiện ở trước mặt hắn đã là một âm mưu.
Nhưng hắn không thể ngờ tới, sẽ gặp nhau thế này.
Hắn ngồi xổm xuống, lúc đưa tay chạm mái tóc Hoàng Nhưỡng, lòng bàn tay truyền đến một xúc cảm bén nhọn. Một khắc ấy, tay của vị Đệ nhất Kiếm Tiên rốt cuộc đã run rẩy.
—— hắn biết đó là thứ gì, thân là Tông chủ Ngọc Hồ Tiên Tông, hắn rõ hơn bất kỳ ai khác.
“Nhưỡng?” Chữ vừa thốt, tựa như cũng bị đông lạnh tại chỗ, hơi thở run rẩy.
Đệ Nhất Thu dời bồn sưởi qua, đặt cạnh bên chân Hoàng Nhưỡng, nói: “Tạ Tông chủ muốn hỏi gì thì tranh thủ hỏi đi.” Y nhẹ nhàng phủi mấy giọt tuyết tan vương trên tóc Hoàng Nhưỡng, cười nói: “Chung quy hiện giờ nàng ấy… cực kỳ mong manh. Thời tiết thế này cũng không muốn ra gặp khách.”
Thế nhưng mà, Tạ Hồng Trần còn có thể hỏi gì?
Tình yêu trăm năm là thật, người chịu cực hình là thật, mười năm giam cầm cũng là thật.
Chỉ là vật đổi sao dời, nhìn nhau không nói gì.
Tạ Hồng Trần muốn siết chặt tay Hoàng Nhưỡng, song Đệ Nhất Thu nhanh chóng ngăn chặn. Y dời một dời xe lăn Hoàng Nhưỡng ra sau, nói: “Có lẽ Tạ Tông chủ không biết, phàm thế rất trọng nam nữ chi phòng. Hành vi này, rất thất lễ.”
Tạ Hồng Trần hít một hơi thật sâu, bình định mọi tâm tư đang bốc lên cuồn cuộn tâm tư. Hắn cố gắng giữ giọng mình trầm tĩnh: “Ta muốn đưa nàng về.”
“Đưa về?” Đệ Nhất Thu như nghe được chuyện rất buồn cười, hỏi: “Sau đó thì sao? Giao cho Tạ Linh Bích à?”
Tạ Hồng Trần ngẩn ra, Giám Chính đại nhân rốt cuộc cười ra tiếng, hỏi tiếp: “Hay là, để nàng ấy phổ biến thông báo khắp tiên môn, còn Tạ Linh Bích lấy được trong sạch?”
Hai chữ “trong sạch”, y nói thật nặng, nghiễm nhiên đã là kiểu chế nhạo.
Tạ Hồng Trần cả giận nói: “Đệ Nhất Thu, nàng là thê tử của ta!”
Nhưng lập tức, Đệ Nhất Thu nói: “Đã không phải từ lâu rồi.” Nói xong, y nhẹ nhàng vuốt mớ tóc dài của Hoàng Nhưỡng, “Tạ Hồng Trần, xem như năm đó ở thôn Tiên Trà, nàng đã sai một lần, cũng không có đạo lý là sở hữu một đời của ngài.”
“Sai một lần?” Tạ Hồng Trần cười lạnh, người khoan dung như hắn, ngôn từ cũng biến thành sắc nhọn, “Ngài dựa vào cái gì mà lên tiếng thay nàng? Dựa vào đâu mà lựa chọn thay nàng? Dựa vào đâu mà giúp nàng quyết định đúng sai?”
Đệ Nhất Thu nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai Hoàng Nhưỡng, y cùng Tạ Hồng Trần đối mặt, một bước không nhường: “Bằng trăm năm trong mộng, nàng đã đáp ứng sở cầu của ta, đồng ý làm vợ của ta.”
Mạch máu Tạ Hồng Trần ngưng trệ, bước chân hơi lảo đảo, lùi về sau một bước.
“Giấc mộng Nam Kha*, cũng có thể là thật ư?” Tạ Hồng Trần cười lạnh, bỗng nói: “Đệ Nhất Thu, hôm nay, ta nhất định phải đưa nàng ấy rời đi.” Tạ Hồng Trần luôn là người ôn hòa, người đời cực kỳ hiếm khi thấy tư thế cứng rắn của hắn. Bây giờ hắn Tâm kiếm nơi tay, nhẹ nói: “Không ai có thể ngăn cản.”
(*)Dựa theo tích: chàng trai họ Thuần nằm ngủ dưới gốc cây hoè, mơ thấy mình được lấy công chúa và được bổ làm thái thú ở quận Nam Kha, mừng quá bừng tỉnh dậy thì mới biết đó chỉ là giấc mơ
“Vậy thì phân cao thấp đi.” Giám Chính đại nhân không chút nào yếu thế, thậm chí còn giễu cợt: “Đệ nhất Kiếm Tiên.”
Nếu muốn giao thủ, ắt không thể ở ngay sảnh khách.
Tạ Hồng Trần và Đệ Nhất Thu đều thầm ăn ý, cùng lui ra trong đình.
Gió tuyết gào thét, trường phong lúc trắng lúc tím đập vào mắt, trong khoảnh khắc, tuyết rơi sắc bén như đao.
Tâm Kiếm trong tay sáng chiếu trời đất, còn trên tay Đệ Nhất Thu một lần nữa hiện ra một lớp vảy rắn màu xanh bích. Một màn sương độc vờn quanh y, tuyết rơi lên đó phát tiếng tí tách. Thế trận này, mọi người chung quanh đều biết không xong.
Quả nhiên, Tạ Hồng Trần chém xuống một kiếm, tia sáng như điện, xé trời vạch đất.
Mà Đệ Nhất Thu vì giấc mơ trăm năm điên cuồng quấn lấy, lại rõ chiêu thức Ngọc Hồ Tiên Tông như lòng bàn tay. Hắn dùng sương độc cản thế kiếm, sau đó móng tay như móc câu đánh trả. Trong tai mọi người chỉ nghe kiếm và móng tay tấn công, trong mắt mọi thứ đều là tàn ảnh.
Hoàng Nhưỡng đối mặt giữa đình, bắt đầu gấp gáp..
Nàng không muốn người trong đình phân thắng bại, chủ yếu là lo Đệ Nhất Thu đánh không lại.
Dù Tạ Hồng Trần đáng ghét, nhưng tuyệt đối không phải là hư danh.
Đệ Nhất Thu so với hắn, đúng ra là hậu sinh vãn bối, huống chi lại là người có nghề. Sợ là về tu vi sẽ thiệt thòi dị thường.
Mà trong đình, Giám Chính đại nhân đương nhiên sẽ không liều mạng.
Đã đánh, tất nhiên phải dốc hết sức tranh chấp. Tạ Hồng Trần lợi hại không phải y không biết.
Đám hỗn tạp Ti Thiên giám cũng không sao, dù sao trong miệng cũng chả nhả ra được ngà voi. Song em Nhưỡng đang ở trong sảnh, nếu lần này bị đè ra đánh cho răng rơi đầy đất…
Ngẫm thật đáng sợ.
Cho nên, Giám Chính đại nhân cũng lôi hết phép giải số cả người.
Trong pháp bảo Trữ Đồ của y, mớ cơ quan, cạm bẫy, ám khí, thậm chí còn có súng đạn, e rằng có Đệ nhất Kiếm Tiên cũng chưa từng nhìn thấy.
Đúng là, Tạ Hồng Trần chưa từng gặp qua.
Cái đống sắt to lớn này, hỏa lôi từ ống dài bắn ra, đá vụn băng vụn nổ đầy đất là cái gì thế?
Còn có khối cầu chôn trong tuyết, xung quanh đầy gai, giẫm mạnh cái sẽ phun ra vô số độc châm lại là cái gì?
Tóm lại, hôm nay ở Huyền Vũ Ti, Giám Chính Ti Thiên giám quyết đấu Đệ nhất Kiếm Tiên.
Dưới cơn thịnh nộ, Tạ Hồng Trần cũng giật mình gã này quả là khó chơi.
Còn Giám Chính đại nhân hả… Y đã thứ gì cũng không còn kịp suy nghĩ.
Hoàng Nhưỡng ngồi ngay ngắn ở phòng khách, dưới chân là bồn sưởi, ủ ấm các loại, lòng nóng như lửa đốt.
Đám Lý Lộc, Bảo Võ lục tục chạy đến, nhưng hiển nhiên, cũng không hữu dùng.
—— một trận đấu này, Ti Thiên giám cơ bản không ai có thể nhúng tay.
Đám người gấp đến độ chạy tùm lum xung quanh, cũng may còn có một vị có trí tuệ!
Miêu Vân Chi nhanh chóng thả bước đến, không thèm nhìn hai tên tử chiến, đi thẳng vào phòng khách.
Hoàng Nhưỡng thấy lão, cuối cùng đã dâng lên một tia hy vọng.
Mà Miêu Vân Chi bước nhanh đến sau lưng Hoàng Nhưỡng, đưa tay nắm chặt lấy đuôi châm Bàn Hồn Định Cốt châm trong tóc Hoàng Nhưỡng.
“Không dừng tay, lão phu sẽ giúp các ngươi rút cây châm này nhe!” Lão trầm giọng.
Hoàng Nhưỡng: “…”
—— cám ơn lão già, thật đúng là con mẹ nó một ý kiến trời giáng sấm sét quá hay!
Nhưng cuộc giao chiến hai người ngoài đình kia, lại dừng tay thật.
Huyền Vũ Ti sớm đã bùi nhùi một vùng, đám học viên trốn hết sang một bên. Đệ Nhất Thu bước nhanh vào phòng khách, Tạ Hồng Trần dĩ nhiên cũng theo sát phía sau.
Tay Miêu Vân Chi vẫn nắm chặt đuôi châm, cây Bàn Hồn Định Cốt châm kia vốn không thể đụng tới. Nếu không não bộ sẽ kịch liệt đau nhức.
Ánh mắt Hoàng Nhưỡng có phần run rẩy, Miêu Vân Chi rốt cuộc nói: “Tạ Hồng Trần, để con bé lại Ti Thiên giám đi. Ở đây có lão phu trông nom, ngươi cứ yên tâm.”
Với thân phận của Miêu Vân Chi, chịu nói ra tất nhiên là nói được thì làm được.
Tạ Hồng Trần nhíu mày, nói: “Nhưng vợ của Tạ mỗ, há có thể để ở lại Ti Thiên giám?”
Miêu Vân Chi: “Thế ngươi đưa con bé về Ngọc Hồ Tiên Tông thì ăn nói với Tạ Linh Bích thế nào?”
Vừa dứt lời, Tạ Hồng Trần quả nhiên khựng lại. Hồi lâu, hắn đáp: “Ta… tự ta sẽ hết sức bảo vệ nàng.”
“Tạ Hồng Trần,” Đệ Nhất Thu nhẹ nhàng đẩy xe lăn Hoàng Nhưỡng để nàng đối mặt với Tạ Hồng Trần, nói: “Ngươi ở trước mặt nàng, nói với nàng rằng ngươi sẽ dốc hết sức bảo vệ nàng ấy! Ngươi nói, nàng bị trúng Bàn Hồn Định Cốt châm là bởi vì ngươi đã dốc hết sức bảo vệ! Bị cầm tù ở sâu trong điện La Phù, cũng là bởi vì ngươi dốc hết sức bảo vệ đi!”
Tạ Hồng Trần dừng mắt lên người Hoàng Nhưỡng, thần sắc Hoàng Nhưỡng đờ đẫn, đôi ngươi trống rỗng, nàng không nói không động, giống một vật giả không có chút sự sống.
Làm sao có thể nói ra lời?
Bao năm vắng vẻ, đề phòng, cố ra vẻ xa cách. Năm ấy, hắn chỉ vừa nghe một câu mở đầu, đã tiện lên giọng răn dạy mà chấm dứt.
Mười năm tù hình, còn hắn mặc dù lòng đầy chỗ khả nghi, nhưng lại chưa bao giờ đi chứng thực. Thế là nàng mười năm không thấy ánh mặt trời, ai biết khổ đau bên trong?
Bây giờ gặp lại, hắn nói đốc hết sức bảo vệ, nhưng người cũ đã thủng trăm ngàn lỗ.
“Ta…” Hắn đón ánh mắt vỡ tan vô lực của Hoàng Nhưỡng, không nói nên lời.
Miêu Vân Chi nói: ” n oán các ngươi lão phu mặc kệ. Song giờ đây, tự dưng gặp loạn này, Ti Thiên giám và Ngọc Hồ Tiên Tông nhất định phải chung sức hợp tác điều tra ra chân tướng. Mà không phải ở đây tự giết lẫn nhau. Sau hôm nay, nếu hai người các ngươi dám động thủ nữa, lão phu sẽ rút cây Bàn Hồn Định Cốt châm của nha đầu này, khỏi tranh chấp nữa!”
“…” Giám Chính đại nhân chợt thấy cảnh này quen thuộc, nghĩ kỹ lại, đúng là ở tháp Viên Dung trong mơ, Cầu Thánh Bạch từng nói với mình.
—— không uống thuốc, sẽ giẫm chết con sâu róm này nhé.
Tạ Hồng Trần thu hồi Tâm kiếm, hắn quay lại nhìn phía Đệ Nhất Thu, nói: “Nàng ấy chỉ ở đây điều dưỡng, nhưng sau khi điều tra rõ giấc mơ này từ đâu, ta tự sẽ đón nàng ấy về.”
Đệ Nhất Thu cười lạnh: “Tạ Tông chủ với bản lĩnh cô phụ cố nhân, muốn đón về, dĩ nhiên cũng phải bằng bản lĩnh. Chỉ dựa vào mở miệng thôi thì e là không được.”
Bọn Lý Lộc đều không nói gì —— hai người này luận về thực lực, khả năng Tạ Hồng Trần sẽ hơn một bậc. Nhưng nếu luận võ mồm, Giám Chính nhà mình vô địch thiên hạ.
Quả nhiên, Tạ Hồng Trần chẳng thèm màng tới. Hắn đi tới trước mặt Hoàng Nhưỡng, đưa tay muốn đụng mặt nàng một chút, nhưng cuối cùng cũng không làm.
Cố nhân như băng như ngọc, thảng như vô tri vô giác.
Nhưng nàng vốn là một người cực kỳ hiếu động, dù có ở Kỳ Lộ đài đình trệ trăm năm, cũng làm rất nhiều chuyện.
Tạ Hồng Trần không dám tưởng tượng tâm tình của nàng.
Thế là ba chữ thật xin lỗi, cũng thành dư thừa.
Hắn nói: “Ta… sẽ tra tìm mọi ghi chép liên quan tới Bàn Hồn Định Cốt châm, giao cho tiền bối.”
Miêu Vân Chi ừ đáp: “Về đi, nhớ rằng việc gấp gáp. Nói đúng ra, Hoàng Nhưỡng cũng là nhất đại danh gia. Chớ học gà chó, mổ nhau cắn nhau, để con bé chê cười.”
Tạ Hồng Trần lại nhìn Hoàng Nhưỡng, hồi lâu, hắn quay sang Miêu Vân Chi thi lễ, rồi xoay người rời khỏi Ti Thiên giám.
Tuyết vẫn chưa ngừng, mùa đông Thượng Kinh, nước đóng thành băng.
Đệ Nhất Thu khẽ vuốt đầu Hoàng Nhưỡng nói: “Thật ra vào cơn mơ cũng không phải không tốt. Tối thiểu nàng có thể tránh khỏi trói buộc, lấy được tự do, đúng không?”
“Ngươi thả rắm thối gì đấy?!” Miêu Vân Chi quắc mắt, lập tức liền chửi to, “Chu kỳ vận hành của thiên đạo không được coi thường, độc lập không được thay đổi! Giờ đã xảy ra chuyện như vậy, e là chẳng lâu sau, sẽ ập đại nạn lên đầu! Ngươi đúng là cái thứ tầm nhìn hạn hẹp, đúng là giống loài của cái tên Sư Vấn Ngư! Gỗ mục! Bùn nhão!”
Lão mắng một trận như dạy cháu chắt, đám người Ti Thiên giám nghe thấy im bặt như ve mùa đông.
Chỉ có Hoàng Nhưỡng hưởng thụ Đệ Nhất Thu khẽ vuốt ve, đồng ý câu này.
Mơ thì có gì không tốt? Mấy người chết kia có thể sống lại, ít nhiều cũng là tâm tâm niệm niệm, sở cầu sở phán?
Chỗ nào không tốt chứ?
Lúc này, Ngọc Hồ Tiên Tông.
Tạ Thiệu Xung đang đầu lớn như cái đấu. Lão tổ bị thương nghiêm trọng, kêu gào không thôi.
Hà Tích Kim, Trương Sơ Tửu cùng Vũ Tử Sửu tự mình kiểm tra, biết không hỏi ra được gì, cũng đầy nóng lòng.
Cũng may, Tạ Hồng Trần đã về Tông môn.
Đám Hà Tích Kim lập tức dợm tới, Hà Tích Kim mở miệng trước, nói: “Thỏa, thỏa, thỏa…”
Trương Sơ Tửu bổ sung: “Tạ Tông chủ, chuyện của cô Nhưỡng, Ngọc Hồ Tiên Tông buộc phải cho ra một câu trả lời thỏa đáng!”
—— Hà Tích Kim trong lúc gấp gáp, thế mà tóm tắt nói thẳng.
Tạ Hồng Trần đảo qua bộ ba, lúc này ưu phiền trong lòng hắn không hề ít hơn bất kì kẻ nào.
Hắn nén lòng, nói: “Thực không dám giấu, em Nhưỡng vào mười một năm trước, đã mất tích.”
Hắn chịu mở miệng, đám Hà Tích Kim xem như thở phào một hơi.
Trương Sơ Tửu vội hỏi: “Sao lại mất tích? Tông chủ phu nhân Ngọc Hồ Tiên Tông mất tích, mà sao Tạ Tông chủ lại công bố ra ngoài rằng cô ấy đóng cửa dưỡng bệnh? Đã nhiều năm như vậy, có từng tìm kiếm không?”
Ông hỏi liên tục, vì đúng là chuyện này thật sự có quá nhiều chỗ khó hiểu.
Tạ Hồng Trần hít một hơi thật sâu —— nếu hắn nói thật về Hoàng Nhưỡng từng đề cập chuyện Tạ Linh Bích, vậy thì chắc chắn tiên môn sẽ công khai xét xử Tạ Linh Bích.
Đừng nói đến kết quả công khai xét xử, chỉ riêng dân gian phỏng đoán, dã sử truyền thuyết, đủ để hủy Tông môn ngàn năm này.
“Sau khi nội tử mất tích, ta từng phái người tự mình tìm kiếm. Có điều…” Hắn ngập ngừng.
Vũ Tử Sửu nói luôn: “Có điều ngài lấy cớ là em vợ mất tích, tìm mãi không có kết quả.”
Tạ Hồng Trần ngầm thừa nhận, Vũ Tử Sửu nói: “Có lẽ nào, năm đó đệ tử truyền tin về, ta còn khen tông chủ cao thượng. Là em vợ mà cũng quan tâm vậy, tìm kiếm suốt mười năm.”
Hà Tích Kim nói: “Tạ, Tạ, Tạ…”
Ông nói nom thật tốn sức, Trương Sơ Tửu không còn cách nào bèn nói: “Tạ Linh Bích đâu? Bây giờ cả hai cơn mộng quái lạ đều chĩa mũi thương vào ông ta! Lẽ nào nửa điểm manh mối Tạ Tông chủ cũng không có?”
Vũ Tử Sửu đành tận tình khuyên bảo, nói: “Tạ Tông chủ, việc đã đến nước này, chả lẽ ngài còn muốn bao che lão ấy sao?”
Nhưng Tạ Hồng Trần nói: “Ta vốn tưởng rằng, em Nhưỡng là bị người mê hoặc. Nhưng hôm nay, ta đến Ti Thiên giám, đã gặp được nàng.”
“Ấy…” Hắn nhắc đến Ti Thiên giám và Hoàng Nhưỡng, bộ ba Hà Tích Kim lập tức hơi chột dạ.
Tạ Hồng Trần nói tiếp: “Lần trước có người xông vào Ngọc Hồ Tiên Tông, ta xem kỹ vết tích sót lại, đã biết là đám Hà tiền bối gây nên. Ta muốn biết, ba vị tiền bối đã thăm dò ở đâu ra tung tích của em Nhưỡng.”
Cái đó có chút xấu hổ. Ba người ông nhìn tôi tôi nhìn ông. Cuối cùng, vẫn là Trương Sơ Tửu lên tiếng: “Chuyện này đúng là mạo muội, nhưng chúng ta cũng là nghe Giám Chính Ti Thiên giám nói.”
Hà Tích Kim lần này không cướp lời. Vũ Tử Sửu nói tiếp: “Đệ Nhất Thu triệu tập ba người chúng ta, bảo là Tạ phu nhân biết bí mật gì đó mà Lão tổ Tạ Linh Bích không thể cho ai biết. Ai ngờ lại bị Tạ Linh Bích làm hại, giam giữ trong mật thất điện La Phù!”
“Chúng ta thương lượng tới lui, cảm thấy cũng không thể để cô bé vô tội bị hại. Nên mới cùng Đệ Nhất Thu chui vào Ngọc Hồ Tiên Tông.” Trương Sơ Tửu suy tư thật lâu, mới nói: “Nhắc đến, sao Đệ Nhất Thu lại biết chuyện này nhỉ? Ti Thiên giám có đặt thám tử ở Ngọc Hồ Tiên Tông?”
Vũ Tử Sửu nói: “E là không cần phải là thám tử, Tạ Đại công tử Tạ Nguyên Thư nhà các ông, trong phủ có rất nhiều món tinh xảo, nào không phải xuất xứ từ Ti Thiên giám chứ? Theo Bổn môn chủ nhìn, là chính các ông có nội ứng.”
“Có, có, có có lý!” Hà Tích Kim tán đồng.
Tạ Hồng Trần gật đầu, nói: “Ba vị nói đúng. Việc này, ta còn phải cảm tạ ba vị. Nói cho cùng, nếu không phải thế, nàng ấy sẽ còn bị kẹt trong mật thất điện La Phù không biết đến chừng nào.” Hắn cụp mắt, hồi lâu mới nói, “Ta từ Thượng Kinh về tới đây, trên đường luôn nghĩ đi nghĩ lại. Này đều là tội lỗi của một mình ta.”
Hắn nói xong, Bộ ba Hà, Trương, Vũ trở nên trầm tư.
Nếu nói trách cứ, mấy năm qua Tạ Hồng Trần thật ra cũng không bôn ba vì chuyện của Tiiên môn không ít. Ngọc Hồ Tiên Tông với thế gian bách tính cũng thực sự là cống hiến rất nhiều.
Trương Sơ Tửu nói: “Tạ Tông chủ cũng không cần nghĩ vậy. Giờ đã bắt được đầu đảng tội ác. Dù có thế nào, Nhưỡng cô nương cũng không thể cứ bị hại không như thế.” Nói đến đây, ông đột nhiên nghiêm túc, nói: “Cho nên, Tạ Tông chủ nhất định phải công khai xét xử* Tạ Linh Bích!”
Hai chữ công thẩm*, uy lực nghiêm trọng có thể thấy.
Trong tiên môn, phàm là người có trọng tội mới công khai xét xử.
Mà mỗi một tội đồ bị chịu hình Bàn Hồn Định Cốt châm đều phải trải qua công thẩm, do Tiên môn đồng loạt định tội.
—— vốn phải thế.
Tạ Hồng Trần nghĩ đi nghĩ lại, nói: “Ta sẽ tra rõ việc này. Chỉ là bây giờ chỉ dựa vào một giấc mơ, em Nhưỡng lại không thể ra mặt làm chứng. Không có bằng chứng mà muốn công thẩm ông ấy… Lý do cũng không đủ.”
Hắn chắp tay với bộ ba, nói: “Tạ mỗ thỉnh cầu ba vị tiền bối, đợi ta tra ra chân tướng sẽ định đoạt sau.”
Hắn lấy ngôi vị đường đường Tông chủ, mở miệng thỉnh cầu.
Bộ ba Hà, Trương, Vũ, cũng tất nhiên là lộ vẻ xúc động.
Tạ Hồng Trần này, nếu bàn về chiến lực, bộ ba Hà, Trương, Vũ không ai là địch thủ.
Nếu bàn về thân phận, hắn là Đệ nhất Kiếm tiên Tiên môn.
Nếu bàn về vất vả bao năm, hắn cũng không thể ít hơn ba vị.
Một người như thế, ngôn từ khẩn thiết như thế, Trương Sơ Tửu vội nói: “Tạ Tông chủ quá lời. Bọn ta không dám nhận.”
Tạ Hồng Trần vẫn vái chào ba người thật sâu rồi mới về đỉnh Ám Lôi.
Dáng người luôn thẳng tắp của hắn, giờ có phần hiện vẻ mệt mỏi.
Đỉnh Ám Lôi, điện La Phù.
Tạ Linh Bích trải qua hai lần nhập mộng, công lực hao tổn đến sáu thành. Ngoại trừ chứng bị chết một bên hông ở giấc mơ đầu, giờ còn thêm tật trên đầu.
Đệ tử đỉnh Bách Thảo cũng không thể chữa trị cho lão, đầu của lão không có vết thương rõ ràng, nhưng bệnh đau đầu một khi phát tác, đau nhức không thể cản.
Trong phút chốc, vị tiền bối hậu đức tiên môn xưa kia, đã rơi vào tình trạng thế này. Đến cả thanh danh, cũng đã lung lay sắp đổ.