Lần đầu tiên Ngọc Hồ Tiên Tông, các trưởng lão và Tông chủ nảy ra tranh chấp kịch liệt.
Cừu Thải Lệnh trong số hai mươi vị trưởng lão, cứng rắn lạ thường yêu cầu Tạ Hồng Trần hủy bỏ việc đuổi bắt Tạ Linh Bích.
Mấy trưởng lão này dù thường ngày không màng chuyện công song bọn họ vẫn chân chính mang bài vị Thần Tổ Ngọc Hồ Tiên Tông.
Cũng là chỗ dựa của Ngọc Hồ Tiên Tông để có thể xưng Tiên môn Đệ nhất Tông.
Từng người trong số họ tuổi rất cao, sớm đã siêu thoát phàm tục. Tất nhiên bình thường cũng khinh thường tranh quyền đoạt lợi.
Huống chi Tạ Hồng Trần xét về nhân phẩm hay tu vi gì họ đều hết sức hài lòng. Đã qua nhiều năm, trưởng lão Tiên Tông vẫn luôn bảo vệ Tạ Hồng Trần, thậm chí mức độ coi trọng còn vượt xa Tạ Linh Bích.
Nhưng cái đó cũng vô nghĩa, Tạ Hồng Trần có thể công thẩm Tạ Linh Bích!
Dù gì Tạ Linh Bích cũng là Tông chủ đời trước của Ngọc Hồ Tiên Tông. Nếu tu hành của lão không gặp trở ngại, gần hai trăm năm nữa, lão cũng sẽ vinh thăng trưởng lão, tiêu dao sống qua ngày.
Bọn Cừu Thải Lệnh có thể không quan tâm Tạ Linh Bích, thậm chí, có thể rằng họ không thích tác phong làm việc của lão.
Nhưng mà, không ai có thể phủ nhận, Tạ Linh Bích thân là lão tổ, nhiều năm tích uy, là một trong những bộ mặt của Ngọc Hồ Tiên Tông.
Giờ Tạ Hồng Trần muốn đuổi bắt Tạ Linh Bích, không chỉ phạm thượng, mà còn không màng đến thể diện Tông môn!
Các trưởng lão tuyệt đối không cho phép.
Trong điện Duệ Vân, Tạ Hồng Trần ngồi ngay ngắn trước bàn, dù mấy vị trưởng lão đã đông đủ cũng chỉ được xếp chỗ cạnh một bên.
Lão bày ra tư thái của Tông chủ, đám trưởng lão chau mày song không nói gì.
Cừu Thải Lệnh nói: “Tạ Tông chủ đã xáo trộn cả lên vậy thì xem ra đến thể diện cả Tông môn cũng không cần.”
Câu nói đầy vẻ không vui, mấy trưởng lão ai nấy mặt trầm như nước.
Bầu không khí trong điện đầy nặng nề.
Tạ Hồng Trần dĩ nhiên là Tạ Linh Bích hiện giờ.
Lão giành lấy cuộc sống mới, cơn vui mừng điên cuồng lên đỉnh điểm, nhìn mấy trưởng lão đầy chán ghét.
Lúc Tạ Linh Bích còn là Tông chủ, thật sự không được đám trưởng lão yêu thích. Lão bảo thủ, các trưởng lão khá là cự tuyệt.
Có điều chuyện Tông môn cần người quản lý, trong số các đệ tử thời bấy giờ, Tạ Linh Bích đúng là người đáng được chọn.
Mọi người dù không thích song cũng không phản đối.
Bây giờ, nhìn đám này ai nấy thị uy như hưng sư vấn tội mà đến.
Tạ Linh Bích khoác lớp xác Tạ Hồng Trần, chỉ có thể miễn cưỡng đối phó.
—— lão nhất định phải đuổi bắt Tạ Linh Bích. Lão phải khiến Tạ Hồng Trần phủ thêm một lớp áo tội đồ, Tạ Hồng Trần mới không còn được ai tin tưởng.
Nếu không, hiện giờ Tạ Hồng Trần đang nằm trong thể xác lão, trên danh phận vẫn là sư phụ của lão.
Nếu đối phương đổi ý, nói ra câu gì gây bất lợi cho lão, thì làm sao mới phải?
Dù gì cũng phải đóng tiếng xấu vào đối phương mới yên tâm.
Nhưng vừa vặn, sẽ vào thế đắc tội đám trưởng lão này.
Tạ Linh Bích cười lạnh trong lòng, song ngoài mặt giả vẻ kính cẩn nghe theo bình thường của Tạ Hồng Trần, nói: “Chư vị trưởng lão, Ngọc Hồ Tiên Tông là danh môn chính phái, là người đứng đầu Tiên môn. Bây giờ chuyện Tạ… gia sư gây nên, đã khi nhục Tông môn. Bổn tông chủ cũng là bất đắc dĩ, đành quân pháp bất vị thân. Mong các vị thông cảm.”
Thế nhưng, sao bọn Cừu Thải Lệnh thông cảm được cơ chứ?
Ngay trước khi Tạ Hồng Trần bước vào điện La Phù, chư vị trưởng lão đã tỏ rõ thái độ với hắn.
Bây giờ hắn ngang nhiên đổi ý, tự tác chủ trương, thật giống tát một tát lên mặt đám trưởng lão.
Quả nhiên, Cừu Thải Lệnh vừa dứt lời, một vị trưởng lão khác tên Khang Tuyết Đồng tiếp lời: “Xem ra, lời Cừu trưởng lão hôm qua cũng là vô ích.”
Cụ bà ở bên cạnh thêm dầu vào lửa, dĩ nhiên sắc mặt Cừu Thải Lệnh càng khó coi hơn.
Cụ không còn thương lượng với Tạ Hồng Trần mà nói thẳng: “Lập tức bỏ lệnh truy bắt, nghĩ cách cứu vãn danh dự Tông môn. Tạ Linh Bích không thể công thẩm.”
Hoàn toàn đã là giọng điệu ra lệnh.
Tạ Linh Bích thầm tức giận, lúc lão nhậm chức Tông chủ, đã chịu đủ đám trưởng lão này.
Không ngờ giờ vất vả lắm mới đổi được xác Tạ Hồng Trần mà cũng còn phải nhịn đám già này vung tay múa chân.
Lão cố nén tính tình, nói: “Chư vị trưởng lão, chuyện này, ta là Tông chủ tự có quyết đoán. Mọi người không cần nhiều lời.”
Đây là ngang nhiên phản kháng! Bọn Cừu Thải Lệnh kinh hãi không thôi.
—— đây không phải tác phong làm việc quen thuộc của Tạ Hồng Trần.
Tạ Hồng Trần là người luôn ôn hoà với mọi người.
Hắn quản lý tông môn cẩn trọng, còn tình nguyện hao tốn tâm tư, theo đạo lý điều hoà chiết trung.
Đây cũng là nguyên nhân mà tiên môn ủng hộ hắn.
Hôm nay, sao tính tình hắn lại tự dưng đổi hẳn, khư khư cố chấp?
Lúc đám Cừu Thải Lệnh ra khỏi điện Duệ Vân, sắc mặt ai nấy tái xanh.
Chuyện cho tới bây giờ đã không còn là truy bắt Tạ Linh Bích, mà là mâu thuẫn giữa người cầm quyền Tông môn và nhóm trưởng lão.
Điện Duệ Vân, phòng tối.
Cơ thể Tạ Linh Bích bị khóa vòng Vây Khốn, nhốt bên tường.
Hắn ngồi xếp bằng, lưng dựa vách tường, tóc bạc xoã xượi che mặt.
Tạ Hồng Trần đẩy cửa vào, nhưng tiếng động này cũng không kinh động đến hắn. Hắn thậm chí không ngẩng lên nhìn. Tạ Hồng Trần đành lấy ra hai viên đan dược, phóng tới trước mặt hắn.
“Cơ thể này đã tổn thương nặng nề, e không còn lại bao lâu. Dù đan dược không thể trị bệnh song ít ra cũng có thể kéo dài tính mạng.” Lão mở miệng là giọng của Tạ Hồng Trần, nhưng bên trong lại là nguyên thần của Tạ Linh Bích.
Người ngồi dựa tường, nghiễm nhiên là chính lão.
Tạ Linh Bích cảm thấy cảnh trước mắt thật kỳ cục hết sức.
Người ngồi xếp bằng cạnh tường rốt cuộc mở mắt, giờ đây đầu hắn ta hẳn đang đau muốn nứt. Tư vị ấy, Tạ Linh Bích biết quá rõ ràng.
Nhưng thần sắc hắn lại hết sức bình tĩnh, nhìn không ra dáng điệu ốm đau chồng chất.
Lúc hắn mở miệng, Tạ Linh Bích nghe được giọng nói của chính mình, không khỏi ngẩn ra.
Tạ Hồng Trần chậm rãi nói: “Con không biết vì sao sư phụ tu luyện Linh Ma Quỷ thư. Nhưng giờ đây, người đã có được thể xác của con. Hy vọng sư phụ vứt bỏ tạp niệm, khắc chế tư dục.”
“Ngậm miệng!” Tạ Linh Bích trách mắng, “Vứt bỏ tạp niệm, khắc chế tư dục, sau đó biến thành dáng vẻ ngươi hiện nay hử? Hồng Trần, ngươi đó, tính tình mềm yếu bẩm sinh, dù có căn cốt vô song cuối cùng cũng khó thành đại sự!”
Nói xong, lão quay người định đi ra. Sau lưng, Tạ Hồng Trần than nhẹ, khuyên: “Sư phụ đã có cuộc sống mới, nên nhanh chóng quay đầu còn kịp.”
Tạ Linh Bích nào đặt lời hắn vào tai?
“Quay đầu?” Lão cười lạnh, mắt nhìn thương hại, “Ngươi chả biết gì cả. Thật đáng thương.”
Lão giam Tạ Hồng Trần xong xuôi, bố trí cấm chế, ra khỏi phòng tối.
Ti Thiên giám.
Đệ Nhất Thu đắp cho Hoàng Nhưỡng đồ ủ ấm các thứ, vốn định đưa nàng đi phủ Thanh Châu một chuyến. Nhưng bên ngoài chợt có người báo: “Giám Chính, bên ngoài có người tự xưng là Nhiếp Thanh Lam đệ tử đầu của Tạ Tông chủ, đưa tới vật này.”
Miêu Vân Chi cũng đã quảy gần xong thùng thuốc, đang định đi cùng, nghe vậy nói: “Hẳn là Tạ Hồng Trần gửi tin về Bàn Hồn Định Cốt châm. Loại châm này có nguồn gốc từ Ngọc Hồ Tiên Tông, tất nhiên hắn hiểu rõ hơn đôi chút.”
Đệ Nhất Thu lập tức nhận lấy, phát hiện là một pháp bảo Trữ Đồ.
Y mở pháp bảo, quả nhiên trong đó là pháp quyển, điển tịch.
“Làm phiền tiền bối.” Đệ Nhất Thu giao cả cho Miêu Vân Chi, bất thình lình, có hai tấm giấy bay xuống.
“Gì thế này?” Miêu Vân Chi cầm lên, nhìn hai tấm giấy, một tờ vẽ hai phù chú. Nhưng phù chú cực kỳ cổ quái, lại không phổ biến. Trang thứ hai là một tờ kiếm chiêu và tâm pháp.
Cả đều không có lời chú giải.
Đệ Nhất Thu xem kỹ, không hiểu lắm, tiện tay vỗ bàn: “Có đầu không đuôi, cố lộng huyền hư.”
Miêu Vân Chi biết hai tên này không hợp nhau, bảo: “Tạ Hồng Trần đã đưa tới chắc chắn có nguyên do, cứ cất kỹ là hơn.”
Ngay lúc này, Lý Lộc vội chạy đến, báo: “Giám Chính, Ngọc Hồ Tiên Tông đưa tin, nói Tạ Linh Bích mất tích.”
“Mất tích?!” Lần này, không chỉ Đệ Nhất Thu, ngay cả Miêu Vân Chi cũng nhíu mày.
Hoàng Nhưỡng giật thót. Vừa nghe đến ba chữ, tai nàng dỏng lên muốn dựng đứng.
Lý Lộc nghiêm túc nói: Lạ lùng hơn là, tự dưng Tạ Hồng Trần rao khắp tiên môn, truy bắt Tạ Linh Bích. Còn treo thưởng kếch xù.”
“Đúng là lạ.” Đệ Nhất Thu trầm tư trong mắt, “Không giống như chuyện hắn làm.”
Miêu Vân Chi cũng hỏi: “Hắn làm vậy, đám trưởng lão Ngọc Hồ Tiên Tông đồng ý sao? Cái đám lão quái vật kia, tên nào cũng xem thể diện Tông môn như mạng vậy.”
“Hạ quan cũng nghĩ không thông.” Lý Lộc nói, “Nghe nói, đám Cừu Thải Lệnh xôn xao xuất quan, nhưng khó mà thăm dò thêm được tin gì khác.”
“Lão Tạ Linh Bích chạy trốn, lão đi đâu nhỉ? Lão hiện giờ hẳn đã bệnh tật tổn thương chồng chất, sao tránh được vây bắt trùng điệp của Ngọc Hồ Tiên Tông chứ?” Đệ Nhất Thu trầm ngâm hồi lâu, không có mối giải.
Lúc này, Ngọc Hồ Tiên Tông.
Cừu Thải Lệnh lệnh cho Tạ Thiệu Xung, rút lệnh truy bắt Tạ Linh Bích.
Tạ Thiệu Xung không ngừng kêu khổ. Nhóm trưởng lão vượt qua Tông chủ trực tiếp ra lệnh, đây là chuyện Ngọc Hồ Tiên Tông chưa bao giờ có.
Có thể thấy mâu thuẫn giữa hai bên đã sâu.
Hắn không dám tuân lệnh, cũng không dám làm trái, nhất thời đều khó xử cả hai bên. Đành hồi bẩm Tạ Hồng Trần lần nữa.
Tạ Hồng Trần liền hẹn Cừu Thải Lệnh đến điện La Phù mật đàm.
Lúc Cừu Thải Lệnh bước vào điện, sắc mặt âm trầm. Nếu không phải bình thường có cảm tình với Tạ Hồng Trần, e là cụ sẽ không đến.
—— nhóm trưởng lão dù không để ý đến việc Tông môn, song lại là chiến lực mạnh nhất toàn Tông.
Những vị lão tiền bối xa rời trần thế không ra bên ngoài này, nếu phát hiện lời mình đã không còn hữu hiệu, khó tránh sẽ nghĩ cách để nó tiếp tục có tác dụng.
Trong nhóm trưởng lão hiện tại đã có người đề xuất — tạm thời cắt thực quyền Tông chủ.
Nhưng bao năm nay, Tạ Hồng Trần rất được đám người thưởng thức. Mà xem đời đệ tử kế tiếp, Nhiếp Thanh Lam còn chưa đủ để chèo chống môn mi.
Do đó, Tạ Hồng Trần cho mời, Cừu Thải Lệnh vẫn đến.
Lần này, Tạ Hồng Trần tỏ ra rất khiêm tốn.
Lão đứng lên nói: “Cừu trưởng lão, chuyện đã thành thế này, cũng là vì bổn Tông chủ thương vợ mà sốt ruột, thấy nàng ấy gặp nạn, trong phút chốc phẫn nộ xúc động. Cũng không phải cố ý làm trái các vị trưởng lão. Xin thứ lỗi.”
Lão lên tiếng xin lỗi, lại lôi “thương vợ” ra. Sắc mặt Cừu Thải Lệnh mới dễ nhìn hơn chút, nói: “Lão phu đã từng nói, dù thật sự Hoàng Nhưỡng có bị Tạ Linh Bích làm hại thì cũng đã là kết cục đã định, không có cách nào cứu vãn. Tạ Linh Bích này, nếu thật sự có sai lầm, trong Tông môn tự điều tra âm thầm xử lý là được. Cần gì phải hê lên ai ai đều biết?”
Ông nói đầy thấm thía, tất nhiên là hết lòng cân nhắc vì Tông môn: “Cậu là đệ tử thân truyền của ông ấy, ông ấy còn là Lão tổ của Ngọc Hồ Tiên Tông. Hai người náo loạn lẫn nhau, còn ra thể thống gì?”
Tạ Hồng Trần mỉm cười, rót cho cụ một chén trà xin tội: “Cừu trưởng lão nói đúng. Là tôi đã lỗ mãng rồi.”
Cừu Thải Lệnh đưa tay, định nhận chén trà trong tay lão, nói tiếp: “Nếu như cậu có thể kịp thời hối cải, ta sẽ bàn lại với các trưởng lão. Chuyện này…”
Vừa nói đến đây, đột nhiên Tạ Hồng Trần bấm chỉ quyết, thế như sét bổ xuống phía cụ!
Cừu Thải Lệnh ngây người một lúc, chỉ thấy một luồng sương đen bốc lên, bịch, ông đột ngột phun ra một ngụm máu, mới hiểu xảy ra chuyện gì!
Tạ Hồng Trần đánh lén mình!
Cụ trợn to hai mắt, mãi không dám tin!
đạt, cười khặc khặc quái dị: “Cừu lão quái, bổn tọa nhịn ngươi nhiều năm rồi.”
Cừu Thải Lệnh gấp rút móc ra một là cờ ngũ sắc, cụ nhẹ vung cờ, cả người đã biến mất khỏi chỗ.
Tạ Hồng Trần một chiêu đánh hụt, Cừu Thải Lệnh thấy rõ công pháp của lão, mãi đã hiểu ra: “Ngươi không phải Tạ Hồng Trần! Ngươi là ai?!”
Cụ nghiêm nghị quát hỏi, còn trên người Tạ Hồng Trần trước mặt đã tụ khí đen, quấn quanh lá cờ ngũ sắc trên tay cụ.
Cừu Thải Lệnh lại lắc cờ lần nữa, sương đen bỗng tăng thêm, Tạ Hồng Trần đột nhiên xông lại, một cước đá bay lá cờ trong tay cụ, thêm một cước gạt ngang làm ngã cụ.
“Năm đó khi bổn tọa đương còn là Tông chủ, ngươi giỏi vung tay múa chân lắm mà. Ai mà ngờ đã qua nhiều năm, ngươi vẫn không thể tu thân dưỡng tính.” Hận độc lộ trong mắt Tạ Hồng Trần, một chân giẫm lên hông cụ, chậm rãi tăng lực, “Ngươi đã không thể rảnh rỗi, vậy thì để bổn tọa giúp ngươi tĩnh tâm một chút!”
Lão đánh tiếp một chưởng, Cừu Thải Lệnh nỗ lực ngăn cản, chiêu thức quen thuộc đã khiến ông cuối cùng xác định người trước mặt là ai!
“Tạ Linh Bích!” Cừu Thải Lệnh sợ hãi mà kinh, “Ngươi, là ngươi…”
Cho dù đã xác định thân phận người trước mắt, Cừu Thải Lệnh vẫn không thể tin nổi: “Ngươi đã đoạt xác Tông chủ!”
“Tông chủ! Ha ha ha ha.” Tạ Linh Bích chậm rãi đến gần cụ, Tạ Hồng Trần vốn có dáng vẻ tuấn tú phiêu dật, giờ đây dữ tợn như quái vật nhe nanh nhỏ máu, “Nó quá ngu, đứa nhỏ ngu cỡ vậy, bổn tọa thật rất muốn nuôi thêm mấy đứa.”
“Ngươi giết cậu ấy?” Máu Cừu Thải Lệnh muốn đông cứng, “Ngươi mới dùng, là tà công gì?”
Tạ Linh Bích vươn tay, là tay vốn thon dài sạch sẽ của Tạ Hồng Trần, giờ phút này, toàn bộ cánh tay đều là gân mạch xanh đen cuồn cuộn. Nom thật dọa người.
“Cừu trưởng lão tò mò sao?” Tạ Linh Bích xòe năm ngón tay bắt lại, Cừu Thải Lệnh chỉ thấy cả người bị một lực thật lớn hút lấy, tu vi của mình cuồn cuộn không ngừng chảy về phía Tạ Linh Bích.
“Vậy thì để ta giải thích kỹ cho trưởng lão nhé!” giọng Tạ Linh Bích đầy đắc ý.
“Là… Linh Ma Quỷ thư!” Cừu Thải Lệnh chậm rãi phun ra bốn chữ, khó nhọc nói: “Sao có thể? Cho dù là Linh Ma Quỷ thư, sao có thể có uy lực đó?”
Tạ Linh Bích cười nói: “Lạ lắm à? Thì ra cũng có chuyện đám trưởng lão không biết. Ta còn tưởng rằng, các ngươi không gì mà không biết đấy.”
Lão rút hết chút tu vi cuối cùng của Cừu Thải Lệnh, ném cụ ra đất.
“Trong tất cả đám trưởng lão, bổn tọa ghét nhất là ngươi!” Vừa nói, lão vừa rút từ bên hông ra hai cây kim châm. Kim châm dài nhỏ, phía trên khắc vẽ vô số phù chú pháp trận. Cừu Thải Lệnh vừa thấy, chợt biến sắc!
“Tạ Linh Bích, ngươi muốn làm gì?!” Cừu Thải Lệnh chống hai tay ra đất, vội vã lùi ra sau.
“Làm gì à?” Tạ Linh Bích nói: “Đương nhiên là để trưởng lão xem thử, khí cụ trọng hình của Tông môn chúng ta đó.”
Một khắc này, lòng Cừu Thải Lệnh dâng lên sợ hãi vô ngần.
Cụ là trưởng lão, tất nhiên biết sự độc ác của Bàn Hồn Định Cốt châm.
Mới hôm qua, lúc Tạ Hồng Trần nhắc đến chuyện Hoàng Nhưỡng bị vô cớ thi hình với cụ, thật ra lòng Cừu Thải Lệnh cũng không dao động.
Nói cho cùng, cũng chỉ là một cô gái không thể cứu vãn thôi. Tạ Hồng Trần là Tông chủ, vốn nên lấy đại cục làm trọng, há có thể nhi nữ tình trường?
Nhưng sắp đến giờ phút này, nhìn thấy hai cây kim châm, thật sự trong lòng đã phát lạnh.
Tà công trên người Tạ Linh Bích hết sức kỳ quái, nhìn qua như Linh Ma Quỷ thư, nhưng uy lực lớn nhiều.
Mà công lực cụ đã mất hết, vốn không thể phản kháng. Cụ từ từ lùi lại, có cảm giác tuyệt vọng kiểu như người là dao thớt, ta là thịt cá.
Tạ Linh Bích ra một châm, trong tay Cừu Thải Lệnh lóe lên một luồng sáng đầy màu sắc, cả người biến mất không thấy.
Cụ có tên Thải Lệnh, trên người mang không biết bao nhiêu lệnh kỳ. Lão già như cụ, muốn đánh bại thì dễ, song muốn giết, cũng rất phiền.
Điện La Phù có pháp trận, có pháp bảo gì cũng trốn không xa.
Tạ Linh Bích hừ lạnh, lục soát xung quanh, bỗng nghe có tiếng động nhỏ ở hành lang trong điện.
Lão đi vào miệng đường hầm, đang định đuổi theo thì nghe tiếng Tạ Thiệu Xung gọi ngoài điện: “Tông chủ, trưởng lão Khang Tuyết Đồng đến.”
“Khang Tuyết Đồng?” mặt Tạ Linh Bích lộ một nụ cười kỳ dị, “Mời bà ta vào.”
Thượng Kinh, Ti Thiên giám.
Đệ Nhất Thu đẩy Hoàng Nhưỡng, đưa Miêu Vân Chi theo đang định lên đường đi Thanh Châu, đột nhiên, Phúc công công đến.
Miêu Vân Chi nhíu mày, nói: “Xem ra hôm nay nhiều việc, không nên ra ngoài.”
Đệ Nhất Thu không để ý tới lão, chỉ bước lên, nói: “Phúc công công, sao vậy, bệ hạ có chỉ à?”
Phúc công công cười yêu kiều, nói: “Ai nói không phải chứ. Bệ hạ nói chờ một lát có khách đến thăm, Giám Chính trước tiên đừng ra khỏi cửa đã.”
“Khách?” Đệ Nhất Thu nhíu mày.
Phúc công công nói tiếp: “Đúng rồi, bệ hạ còn nói, Giám Chính và các anh chị em đã lâu chưa gặp. Lệnh cho lão nô đưa các vị ấy đến Ti Thiên giám, trò chuyện việc nhà với Giám Chính. Tiện thể, cùng nhau chào đón quý khách.”
Đệ Nhất Thu xem như đã nghe rõ, ý Sư Vấn Ngư là, sẽ có cường địch xâm phạm?
Y quay sang ngó Miêu Vân Chi, nói: “Xem ra tiền bối nói đúng, hôm nay nhiều việc, quả thực không nên ra ngoài.”
Hoàng Nhưỡng nghe loáng thoáng mông lung, thật sự muốn gà gật.
Phúc công công phất tay, mấy chiếc xe ngựa bên ngoài chạy vào Bạch Hổ Ti.
Xem ra, đám anh chị em của Giám Chính đại nhân đúng là tới cả.
Vì số lượng quá nhiều, Đệ Nhất Thu vốn không thể nhận biết hết.
Đám hoàng tử hoàng nữ ai nấy đều mặc bào đen, rất nhiều người còn mang mạng đen che mặt. Hiển nhiên vẫn còn có phần sợ sáng.
Ngược lại Miêu Vân Chi lại cảm thấy hết sức hứng thú đám này, lần lượt xem xét.
Hoàng Nhưỡng lần đầu tiên nhìn thấy nhiều hoàng tử hoàng nữ vậy.
Sắc mặt ai nấy đều lạnh cứng, có người trên mặt mọc đầy vảy rắn, có người còn có đồng tử màu vàng kim.
Nhìn tới nhìn lui, Hoàng Nhưỡng cảm thấy, vẫn là Đệ Nhất Thu thuận mắt nhất.
Nàng dò xét đám người, đám người cũng dò xét nàng.
Có người nói: “Đây là thứ đồ chơi cùng ăn cùng ngủ chung phòng với Bát Thập Lục đệ đó ư?” Người tới đưa tay nâng cằm Hoàng Nhưỡng, giọng điệu ngả ngớn, “Quả là xinh xẻo.”
Hoàng Nhưỡng nhướng mắt, nhìn thấy gương mặt gã – còn không phải Ngũ ca của Đệ Nhất Thu sao?
Nàng thầm thở dài — đã chết một lần rồi, sao ngươi chả có chút tiến bộ nào vậy?
Quả nhiên, Ngũ hoàng tử Triệu Yến Chi còn định đưa tay sờ miệng Hoàng Nhưỡng, Đệ Nhất Thu dời xe lăn của Hoàng Nhưỡng lùi ra sau, cười nói: “Ngũ ca vẫn hứng thú với nàng ấy vậy à. Hay để bổn tọa phái người đưa nàng ấy đến phủ thượng của Ngũ ca, được không?”
Triệu Yến Chi không có chút ký ức nào về chuyện ngoài đời thật, gã sống lại từ trong mơ, chỉ nhớ chuyện trong giấc mơ trăm năm. Nghe vậy, gã cười lạnh: “Mấy ngày không gặp, ngươi đã hiểu chuyện không ít đấy.”
Hoàng Nhưỡng thật hết muốn nói.
Nhưng ngay lúc này, Bảo Võ vội vàng chạy đến báo: “Giám Chính, Tạ Hồng Trần tự dưng ngự kiếm phi thẳng Thượng Kinh.”
Mọi tiếng động trong phòng đều ngừng bặt: “Tạ Hồng Trần?” Đệ Nhất Thu và Miêu Vân Chi đồng thanh.
Có hoàng nữ nói: “Chả lẽ người mà bệ hạ ám chỉ, là Tạ Hồng Trần?”
“Không lý nào.” Miêu Vân Chi nhíu mày —— lần trước Tạ Hồng Trần đến đây, đã đánh nhau với Đệ Nhất Thu rồi.
Đã bao lâu đâu?
Huống hồ mới đây, hắn còn phái đệ tử đưa điển tịch đến, nào trở mặt nhanh như vậy?
Đệ Nhất Thu cũng nghĩ tương tự — xem như Tạ Hồng Trần mặt chó cũng không thể quay lại giết ngược nhanh vậy.
Nhưng mà, quả nhiên Tạ Hồng Trần đang thế tới ào ào.
Nói thế nào, hắn cũng đã tới cửa khiêu khích.
Ti Thiên giám chỉ đành đón địch.
Đệ Nhất Thu giao Hoàng Nhưỡng cho Miêu Vân Chi, dẫn đám hoàng tử, hoàng nữ, và chiến lực của Ti Thiên giám ra ngoài Ti Thiên giám.
Cửa vào nội thành Thượng Kinh.
Quả nhiên, một bóng đen nơi chân trời một mỗi lúc một gần, thoắt cái hiện trước mắt.
Chính là Tạ Hồng Trần.
Hắn toàn thân áo trắng, ngọc quan buộc tóc. Vốn là Đại Kiếm tiên thanh chính thoát tục nhất, giờ đây trong con ngươi đều là khí thế ngông cuồng.
Nhìn thấy đám Đệ Nhất Thu, giọng hắn khinh miệt: “Chỉ là đám sâu bọ cũng đòi cản ta sao?”
Đệ Nhất Thu nhíu mày, nói: “Tạ Tông chủ hôm nay khí thế cuồng ngạo quá, khẩu khí lớn thật. Tẩu hỏa nhập ma rồi à?”
Tạ Hồng Trần chậm rãi đến gần y, cười gằn: “Sư Vấn Ngư chỉ biết phái các ngươi đến đây chịu chết sao?”
Đệ Nhất Thu cười lạnh, cũng không biết sao tên này tự dưng nổi điên. Y nói: “Hôm nay Tạ Tông chủ lên Thượng Kinh có chuyện gì?”
Ngay lúc này, ngoài nội thành, trên nóc nhà, có người chân trần xõa tóc, cả người đẫm máu, bóp nát phù Truyền Tống mà tới.
“Hắn không phải Tạ Hồng Trần!” Người tới hô to, “Các ngươi cẩn thận!”
Lời cụ vừa dứt, Tạ Hồng Trần trên không trung đưa tay, nhẹ nhàng vỗ một chưởng đến Đệ Nhất Thu.
Nhưng Giám Chính đại nhân xưa nay là tên chó hèn cơ mà. Y khác với đám Cừu Thải Lệnh, miệng thì nói, song cảnh giác nên có cũng không thiếu. Một chưởng từ không trung của Tạ Hồng Trần xem như vô lực, cho đến trước người lại mang ám kình.
Cỏ cây chung quanh không hề lay động, chỉ nghe pháp bảo Hộ Thân của Đệ Nhất Thu “rắc” một tiếng, vỡ vụn tức khắc! Gạch đá dưới chân y vỡ thành bột phấn trong chớp mắt.
—— một chưởng này, nếu y không hề đề phòng, đủ để đánh chết y lập tức.
Đám người nhìn một chưởng này dường như không quá uy lực.
Tạ Hồng Trần trên không cũng khẽ giật mình, hình như cũng khá bất ngờ với kết quả.
Chỉ có Giám Chính đại nhân cụp mắt, nhìn mảnh vỡ trên đất lờ mờ như thủy tinh.
Lát sau, y phủi nhẹ bụi trên áo, tư thái nhẹ nhõm, quay lại nói với Ngũ ca Triệu Yến Chi của mình: “Ngũ ca lên nói mấy câu với hắn ta trước, tiểu đệ giao phó chút việc vặt, quay lại ngay.”
Triệu Yến Chi hừ lạnh, đành đứng ra trước mọi người, cất giọng hỏi: “Triều đình và Ngọc Hồ Tiên Tông tới giờ vẫn cùng nhau hòa bình sinh sống. Hôm nay Tạ Tông chủ khí thế ầm ĩ, ra tay vô tình, là vì đâu?”
Đương nhiên gã nói gì, Giám Chính đại nhân cũng đâu nghe vào.
Y chỉ nhanh chóng bước tới trước mặt Miêu Vân Chi, lấy ra một túi thơm đưa cho lão, nói: “Kính nhờ tiền bối đưa em Nhưỡng rời Thượng Kinh.”
Miêu Vân Chi sửng sốt, hồi lâu sau mới hiểu kịp ý trong lời.
Lão giận mắng: “Đại địch trước mắt, ngươi còn nói nhảm gì đấy?”
Đệ Nhất Thu cười nói: “Ta tuy có chí, song sức có hạn. Trong túi thơm này chính là vật riêng ta nhiều năm luyện chế, hữu dụng hay vô dụng đều ở đây. Hiện giờ đột ngột xảy ra chuyện, xem như chút tấm lòng nhỏ bé. Thỉnh mong tiền bối, nhận lấy nhờ vả của ta.”
Nói xong, y dời mắt xuống, đưa tay định chạm vào Hoàng Nhưỡng, cuối cùng thu lại.
“Đi thôi.” Y khẽ búng ngón tay, sau đó tiêu sái quay người, dùng tư thái ngông cuồng nhất để lại một câu kinh sợ nhất: “Bổn tọa dầu gì, cũng vẫn có thể ngăn hắn một lúc, để tiền bối chạy thoát thân.”
Trước đám đông, Triệu Yến Chi cất giọng: “Lẽ nào Tạ Tông chủ chưa từng nghe, rồng mạnh không chèn ép nổi đám rắn độc. Tuy rằng ngươi có tiếng Đệ nhất Kiếm Tiên, song lẽ nào triều đình ta không có ai sao?”
Tạ Hồng Trần nhìn gã bằng một ánh mắt rất kỳ quái, trong phút chốc Triệu Yến Chi khó lòng hiểu hàm nghĩa trong đó.
Mãi đến khi Tâm kiếm nơi tay Tạ Hồng Trần chém đến gã một kiếm.
Một kiếm yên tĩnh không một tiếng động, Triệu Yến Chi chỉ cảm thấy người mát lạnh, sau đó đầu và vai trái y rớt xuống đất, các bộ phận còn lại vẫn đứng thẳng.
Ngay khắc cuối cùng, trong đầu gã chỉ có một câu —— Đệ Nhất Thu tên chó tạp chủng trong đời ta…
Cừu Thải Lệnh trong số hai mươi vị trưởng lão, cứng rắn lạ thường yêu cầu Tạ Hồng Trần hủy bỏ việc đuổi bắt Tạ Linh Bích.
Mấy trưởng lão này dù thường ngày không màng chuyện công song bọn họ vẫn chân chính mang bài vị Thần Tổ Ngọc Hồ Tiên Tông.
Cũng là chỗ dựa của Ngọc Hồ Tiên Tông để có thể xưng Tiên môn Đệ nhất Tông.
Từng người trong số họ tuổi rất cao, sớm đã siêu thoát phàm tục. Tất nhiên bình thường cũng khinh thường tranh quyền đoạt lợi.
Huống chi Tạ Hồng Trần xét về nhân phẩm hay tu vi gì họ đều hết sức hài lòng. Đã qua nhiều năm, trưởng lão Tiên Tông vẫn luôn bảo vệ Tạ Hồng Trần, thậm chí mức độ coi trọng còn vượt xa Tạ Linh Bích.
Nhưng cái đó cũng vô nghĩa, Tạ Hồng Trần có thể công thẩm Tạ Linh Bích!
Dù gì Tạ Linh Bích cũng là Tông chủ đời trước của Ngọc Hồ Tiên Tông. Nếu tu hành của lão không gặp trở ngại, gần hai trăm năm nữa, lão cũng sẽ vinh thăng trưởng lão, tiêu dao sống qua ngày.
Bọn Cừu Thải Lệnh có thể không quan tâm Tạ Linh Bích, thậm chí, có thể rằng họ không thích tác phong làm việc của lão.
Nhưng mà, không ai có thể phủ nhận, Tạ Linh Bích thân là lão tổ, nhiều năm tích uy, là một trong những bộ mặt của Ngọc Hồ Tiên Tông.
Giờ Tạ Hồng Trần muốn đuổi bắt Tạ Linh Bích, không chỉ phạm thượng, mà còn không màng đến thể diện Tông môn!
Các trưởng lão tuyệt đối không cho phép.
Trong điện Duệ Vân, Tạ Hồng Trần ngồi ngay ngắn trước bàn, dù mấy vị trưởng lão đã đông đủ cũng chỉ được xếp chỗ cạnh một bên.
Lão bày ra tư thái của Tông chủ, đám trưởng lão chau mày song không nói gì.
Cừu Thải Lệnh nói: “Tạ Tông chủ đã xáo trộn cả lên vậy thì xem ra đến thể diện cả Tông môn cũng không cần.”
Câu nói đầy vẻ không vui, mấy trưởng lão ai nấy mặt trầm như nước.
Bầu không khí trong điện đầy nặng nề.
Tạ Hồng Trần dĩ nhiên là Tạ Linh Bích hiện giờ.
Lão giành lấy cuộc sống mới, cơn vui mừng điên cuồng lên đỉnh điểm, nhìn mấy trưởng lão đầy chán ghét.
Lúc Tạ Linh Bích còn là Tông chủ, thật sự không được đám trưởng lão yêu thích. Lão bảo thủ, các trưởng lão khá là cự tuyệt.
Có điều chuyện Tông môn cần người quản lý, trong số các đệ tử thời bấy giờ, Tạ Linh Bích đúng là người đáng được chọn.
Mọi người dù không thích song cũng không phản đối.
Bây giờ, nhìn đám này ai nấy thị uy như hưng sư vấn tội mà đến.
Tạ Linh Bích khoác lớp xác Tạ Hồng Trần, chỉ có thể miễn cưỡng đối phó.
—— lão nhất định phải đuổi bắt Tạ Linh Bích. Lão phải khiến Tạ Hồng Trần phủ thêm một lớp áo tội đồ, Tạ Hồng Trần mới không còn được ai tin tưởng.
Nếu không, hiện giờ Tạ Hồng Trần đang nằm trong thể xác lão, trên danh phận vẫn là sư phụ của lão.
Nếu đối phương đổi ý, nói ra câu gì gây bất lợi cho lão, thì làm sao mới phải?
Dù gì cũng phải đóng tiếng xấu vào đối phương mới yên tâm.
Nhưng vừa vặn, sẽ vào thế đắc tội đám trưởng lão này.
Tạ Linh Bích cười lạnh trong lòng, song ngoài mặt giả vẻ kính cẩn nghe theo bình thường của Tạ Hồng Trần, nói: “Chư vị trưởng lão, Ngọc Hồ Tiên Tông là danh môn chính phái, là người đứng đầu Tiên môn. Bây giờ chuyện Tạ… gia sư gây nên, đã khi nhục Tông môn. Bổn tông chủ cũng là bất đắc dĩ, đành quân pháp bất vị thân. Mong các vị thông cảm.”
Thế nhưng, sao bọn Cừu Thải Lệnh thông cảm được cơ chứ?
Ngay trước khi Tạ Hồng Trần bước vào điện La Phù, chư vị trưởng lão đã tỏ rõ thái độ với hắn.
Bây giờ hắn ngang nhiên đổi ý, tự tác chủ trương, thật giống tát một tát lên mặt đám trưởng lão.
Quả nhiên, Cừu Thải Lệnh vừa dứt lời, một vị trưởng lão khác tên Khang Tuyết Đồng tiếp lời: “Xem ra, lời Cừu trưởng lão hôm qua cũng là vô ích.”
Cụ bà ở bên cạnh thêm dầu vào lửa, dĩ nhiên sắc mặt Cừu Thải Lệnh càng khó coi hơn.
Cụ không còn thương lượng với Tạ Hồng Trần mà nói thẳng: “Lập tức bỏ lệnh truy bắt, nghĩ cách cứu vãn danh dự Tông môn. Tạ Linh Bích không thể công thẩm.”
Hoàn toàn đã là giọng điệu ra lệnh.
Tạ Linh Bích thầm tức giận, lúc lão nhậm chức Tông chủ, đã chịu đủ đám trưởng lão này.
Không ngờ giờ vất vả lắm mới đổi được xác Tạ Hồng Trần mà cũng còn phải nhịn đám già này vung tay múa chân.
Lão cố nén tính tình, nói: “Chư vị trưởng lão, chuyện này, ta là Tông chủ tự có quyết đoán. Mọi người không cần nhiều lời.”
Đây là ngang nhiên phản kháng! Bọn Cừu Thải Lệnh kinh hãi không thôi.
—— đây không phải tác phong làm việc quen thuộc của Tạ Hồng Trần.
Tạ Hồng Trần là người luôn ôn hoà với mọi người.
Hắn quản lý tông môn cẩn trọng, còn tình nguyện hao tốn tâm tư, theo đạo lý điều hoà chiết trung.
Đây cũng là nguyên nhân mà tiên môn ủng hộ hắn.
Hôm nay, sao tính tình hắn lại tự dưng đổi hẳn, khư khư cố chấp?
Lúc đám Cừu Thải Lệnh ra khỏi điện Duệ Vân, sắc mặt ai nấy tái xanh.
Chuyện cho tới bây giờ đã không còn là truy bắt Tạ Linh Bích, mà là mâu thuẫn giữa người cầm quyền Tông môn và nhóm trưởng lão.
Điện Duệ Vân, phòng tối.
Cơ thể Tạ Linh Bích bị khóa vòng Vây Khốn, nhốt bên tường.
Hắn ngồi xếp bằng, lưng dựa vách tường, tóc bạc xoã xượi che mặt.
Tạ Hồng Trần đẩy cửa vào, nhưng tiếng động này cũng không kinh động đến hắn. Hắn thậm chí không ngẩng lên nhìn. Tạ Hồng Trần đành lấy ra hai viên đan dược, phóng tới trước mặt hắn.
“Cơ thể này đã tổn thương nặng nề, e không còn lại bao lâu. Dù đan dược không thể trị bệnh song ít ra cũng có thể kéo dài tính mạng.” Lão mở miệng là giọng của Tạ Hồng Trần, nhưng bên trong lại là nguyên thần của Tạ Linh Bích.
Người ngồi dựa tường, nghiễm nhiên là chính lão.
Tạ Linh Bích cảm thấy cảnh trước mắt thật kỳ cục hết sức.
Người ngồi xếp bằng cạnh tường rốt cuộc mở mắt, giờ đây đầu hắn ta hẳn đang đau muốn nứt. Tư vị ấy, Tạ Linh Bích biết quá rõ ràng.
Nhưng thần sắc hắn lại hết sức bình tĩnh, nhìn không ra dáng điệu ốm đau chồng chất.
Lúc hắn mở miệng, Tạ Linh Bích nghe được giọng nói của chính mình, không khỏi ngẩn ra.
Tạ Hồng Trần chậm rãi nói: “Con không biết vì sao sư phụ tu luyện Linh Ma Quỷ thư. Nhưng giờ đây, người đã có được thể xác của con. Hy vọng sư phụ vứt bỏ tạp niệm, khắc chế tư dục.”
“Ngậm miệng!” Tạ Linh Bích trách mắng, “Vứt bỏ tạp niệm, khắc chế tư dục, sau đó biến thành dáng vẻ ngươi hiện nay hử? Hồng Trần, ngươi đó, tính tình mềm yếu bẩm sinh, dù có căn cốt vô song cuối cùng cũng khó thành đại sự!”
Nói xong, lão quay người định đi ra. Sau lưng, Tạ Hồng Trần than nhẹ, khuyên: “Sư phụ đã có cuộc sống mới, nên nhanh chóng quay đầu còn kịp.”
Tạ Linh Bích nào đặt lời hắn vào tai?
“Quay đầu?” Lão cười lạnh, mắt nhìn thương hại, “Ngươi chả biết gì cả. Thật đáng thương.”
Lão giam Tạ Hồng Trần xong xuôi, bố trí cấm chế, ra khỏi phòng tối.
Ti Thiên giám.
Đệ Nhất Thu đắp cho Hoàng Nhưỡng đồ ủ ấm các thứ, vốn định đưa nàng đi phủ Thanh Châu một chuyến. Nhưng bên ngoài chợt có người báo: “Giám Chính, bên ngoài có người tự xưng là Nhiếp Thanh Lam đệ tử đầu của Tạ Tông chủ, đưa tới vật này.”
Miêu Vân Chi cũng đã quảy gần xong thùng thuốc, đang định đi cùng, nghe vậy nói: “Hẳn là Tạ Hồng Trần gửi tin về Bàn Hồn Định Cốt châm. Loại châm này có nguồn gốc từ Ngọc Hồ Tiên Tông, tất nhiên hắn hiểu rõ hơn đôi chút.”
Đệ Nhất Thu lập tức nhận lấy, phát hiện là một pháp bảo Trữ Đồ.
Y mở pháp bảo, quả nhiên trong đó là pháp quyển, điển tịch.
“Làm phiền tiền bối.” Đệ Nhất Thu giao cả cho Miêu Vân Chi, bất thình lình, có hai tấm giấy bay xuống.
“Gì thế này?” Miêu Vân Chi cầm lên, nhìn hai tấm giấy, một tờ vẽ hai phù chú. Nhưng phù chú cực kỳ cổ quái, lại không phổ biến. Trang thứ hai là một tờ kiếm chiêu và tâm pháp.
Cả đều không có lời chú giải.
Đệ Nhất Thu xem kỹ, không hiểu lắm, tiện tay vỗ bàn: “Có đầu không đuôi, cố lộng huyền hư.”
Miêu Vân Chi biết hai tên này không hợp nhau, bảo: “Tạ Hồng Trần đã đưa tới chắc chắn có nguyên do, cứ cất kỹ là hơn.”
Ngay lúc này, Lý Lộc vội chạy đến, báo: “Giám Chính, Ngọc Hồ Tiên Tông đưa tin, nói Tạ Linh Bích mất tích.”
“Mất tích?!” Lần này, không chỉ Đệ Nhất Thu, ngay cả Miêu Vân Chi cũng nhíu mày.
Hoàng Nhưỡng giật thót. Vừa nghe đến ba chữ, tai nàng dỏng lên muốn dựng đứng.
Lý Lộc nghiêm túc nói: Lạ lùng hơn là, tự dưng Tạ Hồng Trần rao khắp tiên môn, truy bắt Tạ Linh Bích. Còn treo thưởng kếch xù.”
“Đúng là lạ.” Đệ Nhất Thu trầm tư trong mắt, “Không giống như chuyện hắn làm.”
Miêu Vân Chi cũng hỏi: “Hắn làm vậy, đám trưởng lão Ngọc Hồ Tiên Tông đồng ý sao? Cái đám lão quái vật kia, tên nào cũng xem thể diện Tông môn như mạng vậy.”
“Hạ quan cũng nghĩ không thông.” Lý Lộc nói, “Nghe nói, đám Cừu Thải Lệnh xôn xao xuất quan, nhưng khó mà thăm dò thêm được tin gì khác.”
“Lão Tạ Linh Bích chạy trốn, lão đi đâu nhỉ? Lão hiện giờ hẳn đã bệnh tật tổn thương chồng chất, sao tránh được vây bắt trùng điệp của Ngọc Hồ Tiên Tông chứ?” Đệ Nhất Thu trầm ngâm hồi lâu, không có mối giải.
Lúc này, Ngọc Hồ Tiên Tông.
Cừu Thải Lệnh lệnh cho Tạ Thiệu Xung, rút lệnh truy bắt Tạ Linh Bích.
Tạ Thiệu Xung không ngừng kêu khổ. Nhóm trưởng lão vượt qua Tông chủ trực tiếp ra lệnh, đây là chuyện Ngọc Hồ Tiên Tông chưa bao giờ có.
Có thể thấy mâu thuẫn giữa hai bên đã sâu.
Hắn không dám tuân lệnh, cũng không dám làm trái, nhất thời đều khó xử cả hai bên. Đành hồi bẩm Tạ Hồng Trần lần nữa.
Tạ Hồng Trần liền hẹn Cừu Thải Lệnh đến điện La Phù mật đàm.
Lúc Cừu Thải Lệnh bước vào điện, sắc mặt âm trầm. Nếu không phải bình thường có cảm tình với Tạ Hồng Trần, e là cụ sẽ không đến.
—— nhóm trưởng lão dù không để ý đến việc Tông môn, song lại là chiến lực mạnh nhất toàn Tông.
Những vị lão tiền bối xa rời trần thế không ra bên ngoài này, nếu phát hiện lời mình đã không còn hữu hiệu, khó tránh sẽ nghĩ cách để nó tiếp tục có tác dụng.
Trong nhóm trưởng lão hiện tại đã có người đề xuất — tạm thời cắt thực quyền Tông chủ.
Nhưng bao năm nay, Tạ Hồng Trần rất được đám người thưởng thức. Mà xem đời đệ tử kế tiếp, Nhiếp Thanh Lam còn chưa đủ để chèo chống môn mi.
Do đó, Tạ Hồng Trần cho mời, Cừu Thải Lệnh vẫn đến.
Lần này, Tạ Hồng Trần tỏ ra rất khiêm tốn.
Lão đứng lên nói: “Cừu trưởng lão, chuyện đã thành thế này, cũng là vì bổn Tông chủ thương vợ mà sốt ruột, thấy nàng ấy gặp nạn, trong phút chốc phẫn nộ xúc động. Cũng không phải cố ý làm trái các vị trưởng lão. Xin thứ lỗi.”
Lão lên tiếng xin lỗi, lại lôi “thương vợ” ra. Sắc mặt Cừu Thải Lệnh mới dễ nhìn hơn chút, nói: “Lão phu đã từng nói, dù thật sự Hoàng Nhưỡng có bị Tạ Linh Bích làm hại thì cũng đã là kết cục đã định, không có cách nào cứu vãn. Tạ Linh Bích này, nếu thật sự có sai lầm, trong Tông môn tự điều tra âm thầm xử lý là được. Cần gì phải hê lên ai ai đều biết?”
Ông nói đầy thấm thía, tất nhiên là hết lòng cân nhắc vì Tông môn: “Cậu là đệ tử thân truyền của ông ấy, ông ấy còn là Lão tổ của Ngọc Hồ Tiên Tông. Hai người náo loạn lẫn nhau, còn ra thể thống gì?”
Tạ Hồng Trần mỉm cười, rót cho cụ một chén trà xin tội: “Cừu trưởng lão nói đúng. Là tôi đã lỗ mãng rồi.”
Cừu Thải Lệnh đưa tay, định nhận chén trà trong tay lão, nói tiếp: “Nếu như cậu có thể kịp thời hối cải, ta sẽ bàn lại với các trưởng lão. Chuyện này…”
Vừa nói đến đây, đột nhiên Tạ Hồng Trần bấm chỉ quyết, thế như sét bổ xuống phía cụ!
Cừu Thải Lệnh ngây người một lúc, chỉ thấy một luồng sương đen bốc lên, bịch, ông đột ngột phun ra một ngụm máu, mới hiểu xảy ra chuyện gì!
Tạ Hồng Trần đánh lén mình!
Cụ trợn to hai mắt, mãi không dám tin!
đạt, cười khặc khặc quái dị: “Cừu lão quái, bổn tọa nhịn ngươi nhiều năm rồi.”
Cừu Thải Lệnh gấp rút móc ra một là cờ ngũ sắc, cụ nhẹ vung cờ, cả người đã biến mất khỏi chỗ.
Tạ Hồng Trần một chiêu đánh hụt, Cừu Thải Lệnh thấy rõ công pháp của lão, mãi đã hiểu ra: “Ngươi không phải Tạ Hồng Trần! Ngươi là ai?!”
Cụ nghiêm nghị quát hỏi, còn trên người Tạ Hồng Trần trước mặt đã tụ khí đen, quấn quanh lá cờ ngũ sắc trên tay cụ.
Cừu Thải Lệnh lại lắc cờ lần nữa, sương đen bỗng tăng thêm, Tạ Hồng Trần đột nhiên xông lại, một cước đá bay lá cờ trong tay cụ, thêm một cước gạt ngang làm ngã cụ.
“Năm đó khi bổn tọa đương còn là Tông chủ, ngươi giỏi vung tay múa chân lắm mà. Ai mà ngờ đã qua nhiều năm, ngươi vẫn không thể tu thân dưỡng tính.” Hận độc lộ trong mắt Tạ Hồng Trần, một chân giẫm lên hông cụ, chậm rãi tăng lực, “Ngươi đã không thể rảnh rỗi, vậy thì để bổn tọa giúp ngươi tĩnh tâm một chút!”
Lão đánh tiếp một chưởng, Cừu Thải Lệnh nỗ lực ngăn cản, chiêu thức quen thuộc đã khiến ông cuối cùng xác định người trước mặt là ai!
“Tạ Linh Bích!” Cừu Thải Lệnh sợ hãi mà kinh, “Ngươi, là ngươi…”
Cho dù đã xác định thân phận người trước mắt, Cừu Thải Lệnh vẫn không thể tin nổi: “Ngươi đã đoạt xác Tông chủ!”
“Tông chủ! Ha ha ha ha.” Tạ Linh Bích chậm rãi đến gần cụ, Tạ Hồng Trần vốn có dáng vẻ tuấn tú phiêu dật, giờ đây dữ tợn như quái vật nhe nanh nhỏ máu, “Nó quá ngu, đứa nhỏ ngu cỡ vậy, bổn tọa thật rất muốn nuôi thêm mấy đứa.”
“Ngươi giết cậu ấy?” Máu Cừu Thải Lệnh muốn đông cứng, “Ngươi mới dùng, là tà công gì?”
Tạ Linh Bích vươn tay, là tay vốn thon dài sạch sẽ của Tạ Hồng Trần, giờ phút này, toàn bộ cánh tay đều là gân mạch xanh đen cuồn cuộn. Nom thật dọa người.
“Cừu trưởng lão tò mò sao?” Tạ Linh Bích xòe năm ngón tay bắt lại, Cừu Thải Lệnh chỉ thấy cả người bị một lực thật lớn hút lấy, tu vi của mình cuồn cuộn không ngừng chảy về phía Tạ Linh Bích.
“Vậy thì để ta giải thích kỹ cho trưởng lão nhé!” giọng Tạ Linh Bích đầy đắc ý.
“Là… Linh Ma Quỷ thư!” Cừu Thải Lệnh chậm rãi phun ra bốn chữ, khó nhọc nói: “Sao có thể? Cho dù là Linh Ma Quỷ thư, sao có thể có uy lực đó?”
Tạ Linh Bích cười nói: “Lạ lắm à? Thì ra cũng có chuyện đám trưởng lão không biết. Ta còn tưởng rằng, các ngươi không gì mà không biết đấy.”
Lão rút hết chút tu vi cuối cùng của Cừu Thải Lệnh, ném cụ ra đất.
“Trong tất cả đám trưởng lão, bổn tọa ghét nhất là ngươi!” Vừa nói, lão vừa rút từ bên hông ra hai cây kim châm. Kim châm dài nhỏ, phía trên khắc vẽ vô số phù chú pháp trận. Cừu Thải Lệnh vừa thấy, chợt biến sắc!
“Tạ Linh Bích, ngươi muốn làm gì?!” Cừu Thải Lệnh chống hai tay ra đất, vội vã lùi ra sau.
“Làm gì à?” Tạ Linh Bích nói: “Đương nhiên là để trưởng lão xem thử, khí cụ trọng hình của Tông môn chúng ta đó.”
Một khắc này, lòng Cừu Thải Lệnh dâng lên sợ hãi vô ngần.
Cụ là trưởng lão, tất nhiên biết sự độc ác của Bàn Hồn Định Cốt châm.
Mới hôm qua, lúc Tạ Hồng Trần nhắc đến chuyện Hoàng Nhưỡng bị vô cớ thi hình với cụ, thật ra lòng Cừu Thải Lệnh cũng không dao động.
Nói cho cùng, cũng chỉ là một cô gái không thể cứu vãn thôi. Tạ Hồng Trần là Tông chủ, vốn nên lấy đại cục làm trọng, há có thể nhi nữ tình trường?
Nhưng sắp đến giờ phút này, nhìn thấy hai cây kim châm, thật sự trong lòng đã phát lạnh.
Tà công trên người Tạ Linh Bích hết sức kỳ quái, nhìn qua như Linh Ma Quỷ thư, nhưng uy lực lớn nhiều.
Mà công lực cụ đã mất hết, vốn không thể phản kháng. Cụ từ từ lùi lại, có cảm giác tuyệt vọng kiểu như người là dao thớt, ta là thịt cá.
Tạ Linh Bích ra một châm, trong tay Cừu Thải Lệnh lóe lên một luồng sáng đầy màu sắc, cả người biến mất không thấy.
Cụ có tên Thải Lệnh, trên người mang không biết bao nhiêu lệnh kỳ. Lão già như cụ, muốn đánh bại thì dễ, song muốn giết, cũng rất phiền.
Điện La Phù có pháp trận, có pháp bảo gì cũng trốn không xa.
Tạ Linh Bích hừ lạnh, lục soát xung quanh, bỗng nghe có tiếng động nhỏ ở hành lang trong điện.
Lão đi vào miệng đường hầm, đang định đuổi theo thì nghe tiếng Tạ Thiệu Xung gọi ngoài điện: “Tông chủ, trưởng lão Khang Tuyết Đồng đến.”
“Khang Tuyết Đồng?” mặt Tạ Linh Bích lộ một nụ cười kỳ dị, “Mời bà ta vào.”
Thượng Kinh, Ti Thiên giám.
Đệ Nhất Thu đẩy Hoàng Nhưỡng, đưa Miêu Vân Chi theo đang định lên đường đi Thanh Châu, đột nhiên, Phúc công công đến.
Miêu Vân Chi nhíu mày, nói: “Xem ra hôm nay nhiều việc, không nên ra ngoài.”
Đệ Nhất Thu không để ý tới lão, chỉ bước lên, nói: “Phúc công công, sao vậy, bệ hạ có chỉ à?”
Phúc công công cười yêu kiều, nói: “Ai nói không phải chứ. Bệ hạ nói chờ một lát có khách đến thăm, Giám Chính trước tiên đừng ra khỏi cửa đã.”
“Khách?” Đệ Nhất Thu nhíu mày.
Phúc công công nói tiếp: “Đúng rồi, bệ hạ còn nói, Giám Chính và các anh chị em đã lâu chưa gặp. Lệnh cho lão nô đưa các vị ấy đến Ti Thiên giám, trò chuyện việc nhà với Giám Chính. Tiện thể, cùng nhau chào đón quý khách.”
Đệ Nhất Thu xem như đã nghe rõ, ý Sư Vấn Ngư là, sẽ có cường địch xâm phạm?
Y quay sang ngó Miêu Vân Chi, nói: “Xem ra tiền bối nói đúng, hôm nay nhiều việc, quả thực không nên ra ngoài.”
Hoàng Nhưỡng nghe loáng thoáng mông lung, thật sự muốn gà gật.
Phúc công công phất tay, mấy chiếc xe ngựa bên ngoài chạy vào Bạch Hổ Ti.
Xem ra, đám anh chị em của Giám Chính đại nhân đúng là tới cả.
Vì số lượng quá nhiều, Đệ Nhất Thu vốn không thể nhận biết hết.
Đám hoàng tử hoàng nữ ai nấy đều mặc bào đen, rất nhiều người còn mang mạng đen che mặt. Hiển nhiên vẫn còn có phần sợ sáng.
Ngược lại Miêu Vân Chi lại cảm thấy hết sức hứng thú đám này, lần lượt xem xét.
Hoàng Nhưỡng lần đầu tiên nhìn thấy nhiều hoàng tử hoàng nữ vậy.
Sắc mặt ai nấy đều lạnh cứng, có người trên mặt mọc đầy vảy rắn, có người còn có đồng tử màu vàng kim.
Nhìn tới nhìn lui, Hoàng Nhưỡng cảm thấy, vẫn là Đệ Nhất Thu thuận mắt nhất.
Nàng dò xét đám người, đám người cũng dò xét nàng.
Có người nói: “Đây là thứ đồ chơi cùng ăn cùng ngủ chung phòng với Bát Thập Lục đệ đó ư?” Người tới đưa tay nâng cằm Hoàng Nhưỡng, giọng điệu ngả ngớn, “Quả là xinh xẻo.”
Hoàng Nhưỡng nhướng mắt, nhìn thấy gương mặt gã – còn không phải Ngũ ca của Đệ Nhất Thu sao?
Nàng thầm thở dài — đã chết một lần rồi, sao ngươi chả có chút tiến bộ nào vậy?
Quả nhiên, Ngũ hoàng tử Triệu Yến Chi còn định đưa tay sờ miệng Hoàng Nhưỡng, Đệ Nhất Thu dời xe lăn của Hoàng Nhưỡng lùi ra sau, cười nói: “Ngũ ca vẫn hứng thú với nàng ấy vậy à. Hay để bổn tọa phái người đưa nàng ấy đến phủ thượng của Ngũ ca, được không?”
Triệu Yến Chi không có chút ký ức nào về chuyện ngoài đời thật, gã sống lại từ trong mơ, chỉ nhớ chuyện trong giấc mơ trăm năm. Nghe vậy, gã cười lạnh: “Mấy ngày không gặp, ngươi đã hiểu chuyện không ít đấy.”
Hoàng Nhưỡng thật hết muốn nói.
Nhưng ngay lúc này, Bảo Võ vội vàng chạy đến báo: “Giám Chính, Tạ Hồng Trần tự dưng ngự kiếm phi thẳng Thượng Kinh.”
Mọi tiếng động trong phòng đều ngừng bặt: “Tạ Hồng Trần?” Đệ Nhất Thu và Miêu Vân Chi đồng thanh.
Có hoàng nữ nói: “Chả lẽ người mà bệ hạ ám chỉ, là Tạ Hồng Trần?”
“Không lý nào.” Miêu Vân Chi nhíu mày —— lần trước Tạ Hồng Trần đến đây, đã đánh nhau với Đệ Nhất Thu rồi.
Đã bao lâu đâu?
Huống hồ mới đây, hắn còn phái đệ tử đưa điển tịch đến, nào trở mặt nhanh như vậy?
Đệ Nhất Thu cũng nghĩ tương tự — xem như Tạ Hồng Trần mặt chó cũng không thể quay lại giết ngược nhanh vậy.
Nhưng mà, quả nhiên Tạ Hồng Trần đang thế tới ào ào.
Nói thế nào, hắn cũng đã tới cửa khiêu khích.
Ti Thiên giám chỉ đành đón địch.
Đệ Nhất Thu giao Hoàng Nhưỡng cho Miêu Vân Chi, dẫn đám hoàng tử, hoàng nữ, và chiến lực của Ti Thiên giám ra ngoài Ti Thiên giám.
Cửa vào nội thành Thượng Kinh.
Quả nhiên, một bóng đen nơi chân trời một mỗi lúc một gần, thoắt cái hiện trước mắt.
Chính là Tạ Hồng Trần.
Hắn toàn thân áo trắng, ngọc quan buộc tóc. Vốn là Đại Kiếm tiên thanh chính thoát tục nhất, giờ đây trong con ngươi đều là khí thế ngông cuồng.
Nhìn thấy đám Đệ Nhất Thu, giọng hắn khinh miệt: “Chỉ là đám sâu bọ cũng đòi cản ta sao?”
Đệ Nhất Thu nhíu mày, nói: “Tạ Tông chủ hôm nay khí thế cuồng ngạo quá, khẩu khí lớn thật. Tẩu hỏa nhập ma rồi à?”
Tạ Hồng Trần chậm rãi đến gần y, cười gằn: “Sư Vấn Ngư chỉ biết phái các ngươi đến đây chịu chết sao?”
Đệ Nhất Thu cười lạnh, cũng không biết sao tên này tự dưng nổi điên. Y nói: “Hôm nay Tạ Tông chủ lên Thượng Kinh có chuyện gì?”
Ngay lúc này, ngoài nội thành, trên nóc nhà, có người chân trần xõa tóc, cả người đẫm máu, bóp nát phù Truyền Tống mà tới.
“Hắn không phải Tạ Hồng Trần!” Người tới hô to, “Các ngươi cẩn thận!”
Lời cụ vừa dứt, Tạ Hồng Trần trên không trung đưa tay, nhẹ nhàng vỗ một chưởng đến Đệ Nhất Thu.
Nhưng Giám Chính đại nhân xưa nay là tên chó hèn cơ mà. Y khác với đám Cừu Thải Lệnh, miệng thì nói, song cảnh giác nên có cũng không thiếu. Một chưởng từ không trung của Tạ Hồng Trần xem như vô lực, cho đến trước người lại mang ám kình.
Cỏ cây chung quanh không hề lay động, chỉ nghe pháp bảo Hộ Thân của Đệ Nhất Thu “rắc” một tiếng, vỡ vụn tức khắc! Gạch đá dưới chân y vỡ thành bột phấn trong chớp mắt.
—— một chưởng này, nếu y không hề đề phòng, đủ để đánh chết y lập tức.
Đám người nhìn một chưởng này dường như không quá uy lực.
Tạ Hồng Trần trên không cũng khẽ giật mình, hình như cũng khá bất ngờ với kết quả.
Chỉ có Giám Chính đại nhân cụp mắt, nhìn mảnh vỡ trên đất lờ mờ như thủy tinh.
Lát sau, y phủi nhẹ bụi trên áo, tư thái nhẹ nhõm, quay lại nói với Ngũ ca Triệu Yến Chi của mình: “Ngũ ca lên nói mấy câu với hắn ta trước, tiểu đệ giao phó chút việc vặt, quay lại ngay.”
Triệu Yến Chi hừ lạnh, đành đứng ra trước mọi người, cất giọng hỏi: “Triều đình và Ngọc Hồ Tiên Tông tới giờ vẫn cùng nhau hòa bình sinh sống. Hôm nay Tạ Tông chủ khí thế ầm ĩ, ra tay vô tình, là vì đâu?”
Đương nhiên gã nói gì, Giám Chính đại nhân cũng đâu nghe vào.
Y chỉ nhanh chóng bước tới trước mặt Miêu Vân Chi, lấy ra một túi thơm đưa cho lão, nói: “Kính nhờ tiền bối đưa em Nhưỡng rời Thượng Kinh.”
Miêu Vân Chi sửng sốt, hồi lâu sau mới hiểu kịp ý trong lời.
Lão giận mắng: “Đại địch trước mắt, ngươi còn nói nhảm gì đấy?”
Đệ Nhất Thu cười nói: “Ta tuy có chí, song sức có hạn. Trong túi thơm này chính là vật riêng ta nhiều năm luyện chế, hữu dụng hay vô dụng đều ở đây. Hiện giờ đột ngột xảy ra chuyện, xem như chút tấm lòng nhỏ bé. Thỉnh mong tiền bối, nhận lấy nhờ vả của ta.”
Nói xong, y dời mắt xuống, đưa tay định chạm vào Hoàng Nhưỡng, cuối cùng thu lại.
“Đi thôi.” Y khẽ búng ngón tay, sau đó tiêu sái quay người, dùng tư thái ngông cuồng nhất để lại một câu kinh sợ nhất: “Bổn tọa dầu gì, cũng vẫn có thể ngăn hắn một lúc, để tiền bối chạy thoát thân.”
Trước đám đông, Triệu Yến Chi cất giọng: “Lẽ nào Tạ Tông chủ chưa từng nghe, rồng mạnh không chèn ép nổi đám rắn độc. Tuy rằng ngươi có tiếng Đệ nhất Kiếm Tiên, song lẽ nào triều đình ta không có ai sao?”
Tạ Hồng Trần nhìn gã bằng một ánh mắt rất kỳ quái, trong phút chốc Triệu Yến Chi khó lòng hiểu hàm nghĩa trong đó.
Mãi đến khi Tâm kiếm nơi tay Tạ Hồng Trần chém đến gã một kiếm.
Một kiếm yên tĩnh không một tiếng động, Triệu Yến Chi chỉ cảm thấy người mát lạnh, sau đó đầu và vai trái y rớt xuống đất, các bộ phận còn lại vẫn đứng thẳng.
Ngay khắc cuối cùng, trong đầu gã chỉ có một câu —— Đệ Nhất Thu tên chó tạp chủng trong đời ta…