Ti Thiên giám, học xá Huyền Vũ Ti.
Hoàng Nhưỡng hai tay ôm má, vòng tay bằng vàng trên tay chạm trổ tinh xảo tỉ mỉ, hồng ngọc trong suốt tinh khiết. Nàng đang ngắm đầy chăm chú, đột nhiên, cửa bị người đẩy ra. Hoàng Nhưỡng giật mình. Dù rằng nàng không then cài cửa, nhưng đi thẳng vào thế kia, không khỏi vô lễ quá mức.
Nhưng vừa nhìn thấy mặt, Hoàng Nhưỡng lại không tính.
Nàng lại chống cằm, vuốt ve vòng tay, hỏi: “Có chuyện gì?”
Giám Chính đại nhân hầm hừ, mãi mới nói: “Ra là dì Hoàng còn chưa biết? Tạ Tông chủ đích thân đi Như Ý Kiếm tông, tới Hà chưởng môn, Hà phu nhân cầu hôn đấy. Dì Hoàng thật sự là phong tình vạn chủng, diễm danh lan xa nha.”
Y chữ chữ nói móc, Hoàng Nhưỡng cũng kinh hoảng: “Gì cơ?”
Trong học xá toàn bộ chỉ có một cái ghế, Hoàng Nhưỡng đang ngồi. Giám Chính đại nhân đành phải ngồi vào mé giường của nàng, cười lạnh: “Tạ Tông chủ thèm muốn sắc đẹp của dì Hoàng, xin cưới ngài.”
Hoàng Nhưỡng xem như rõ ràng, nàng chỉ thấy buồn cười: “Tạ Hồng Trần? Người này… thật là…”
Nàng không biết hình dung sao nữa.
Ở ngoài đời nàng vì người này hao tổn tâm cơ, hai người trăm năm dị mộng.
Một giấc chiêm bao này nàng chả làm gì sất, người này lại theo đuổi tới.
Hoàng Nhưỡng đứng dậy, Đệ Nhất Thu cũng chợt đứng lên. Động tác y đột ngột làm Hoàng Nhưỡng giật nảy mình, hỏi: “Ngài làm gì thế?”
Giám Chính đại nhân hỏi: “Cô đi đâu đấy?”
Hoàng Nhưỡng cười lạnh, dùng sắc mặt chua loét giống vậy trả lời: “Dì Hoàng của nhà ngài đi tìm dượng cho ngài.”
“Cô dám!” Giám Chính đại nhân tức giận đến đau cả đầu, lại vô thức chặn luôn đường nàng.
Học xá chật hẹp, y muốn chặn cửa quá dễ.
Hoàng Nhưỡng đối chọi gay gắt, một bước cũng không nhường: “Sao tôi không dám hả? Hắn là Tạ Hồng Trần đó, Đệ nhất Kiếm Tiên tiên môn. Hắc, quá là phong quang vinh diệu.”
Đệ Nhất Thu đăm đăm nhìn nàng, như đang phán đoán thật giả trong lời nàng.
Hoàng Nhưỡng thuận miệng nói: “Không phải sao, nhìn hắn anh tuấn, tu vi cao thâm, thân phận tôn quý. Chắc chắn cũng rất giàu có. Ôi, quả thực là con rể tuyệt phẩm trong mơ của tất cả các cô gái.”
Toàn bộ lửa giận của Đệ Nhất Thu đều bị tưới tắt, hồi lâu sau, y dùng giọng cực kì không quan trọng nói: “Nói đúng lắm. Vậy cô đi đi.”
Nói xong, y quay người rời đi.
Hoàng Nhưỡng đuổi theo ra, nhìn thấy bước chân y vội vàng, cực nhanh chóng rời học xá, không biết đi hướng nào.
Chàng ta thế mà đi thật!!
Lần này, đến phiên dì Hoàng tức giận đến tận trời.
“Tên này, khen một câu cũng không cho nói luôn à?” Nàng lên cơn giận, mãi mới hít sâu, ép mình tỉnh táo lại.
Hoàng Nhưỡng bóp nát một tấm phù Truyền Tống, quay về Như Ý Kiếm tông.
Lúc này, Tạ Hồng Trần chưa rời đi.
Hà Tích Kim đang tiếp khách, Khuất Man Anh đang lo lắng chờ đợi Hoàng Nhưỡng.
Vừa thấy nàng về, lập tức kéo nàng sang một bên, nhỏ giọng: “Mi còn dám về à, con bé khỉ gió này! Chuyện mi với Tạ Tông chủ này là sao nữa?”
“Chuyện gì là gì cơ ạ?” Hoàng Nhưỡng cũng đầy mặt vô tội, ông trời làm chứng, một giấc chiêm bao này nàng không hề làm gì nha.
“Không phải mi vẫn luôn ở Ti Thiên giám sao? Sao Tạ Tông chủ lại đích thân tới cửa cầu hôn?” Khuất Man Anh xách lỗ tai nàng, “Phải chăng mi ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt rồi?”
“Oan quá!” Hoàng Nhưỡng đành giải thích một đỗi, “Con với ngài ấy tổng cộng mới gặp qua mấy lần? Cũng chẳng quen biết, trêu chọc rơm rác gì chứ ạ.”
Khuất Man Anh giờ mới yên lòng, nói: “Không có việc gì thì tốt rồi. Vậy để dượng mi đuổi hắn.”
“Con cũng đã về rồi, tự đi nói với ngài ấy vậy.” Hoàng Nhưỡng vùi đầu chạy thẳng đến chính sảnh tiếp khách.
“Ấy, mi là cô nương nhà người ta, nói cái gì mà nói! Quay lại cho ta…” Khuất Man Anh đuổi theo sau.
Ti Thiên giám, thư phòng Huyền Vũ Ti.
Giám Chính đại nhân xông thẳng vào phòng, bỗng nửa chừng, đánh mất toàn bộ sắc bén.
Lúc này Ti Thiên giám vừa mới thành lập chưa tròn một năm, mọi việc ngàn vạn rối rắm. Y mới mười bốn tuổi đảm nhiệm chức Giám Chính, chuyện lớn chuyện nhỏ lao tâm lao lực, nhưng chưa bao giờ cảm thấy rã rời.
Nhưng giờ phút này, y giống như bị rút khô khí lực.
Nàng ấy nói đúng, Tạ Hồng Trần như thế, gần như là rể hiền trong mộng của tất cả các cô gái, ai sẽ từ chối chứ?
Mình có tư cách gì chặn trước cửa nàng, ngăn nàng về gặp mặt?
Y cúi đầu, chằm chằm ngó cái bàn.
Con sâu róm chậm rãi ung dung bò qua, trong tầm mắt y uốn qua éo lại.
Bỗng, Lý Lộc chạy tới, nói: “Giám Chính, Nhưỡng cô nương vừa tự dưng rời đi, hơn nữa còn dùng phù Truyền Tống, xem ra có việc gấp.”
Đệ Nhất Thu hờ hững lên tiếng đáp, giả đò thờ ơ.
Nhưng, Lý Lộc vẫn nhìn ra manh mối.
Đệ Nhất Thu trong thư phòng kia, nói cho cùng vẫn là một cậu nhóc choai.
Cho tới giờ vẫn luôn ráng chống lấy uy nghiêm triều đình, thể diện hoàng thất, ra dáng già dặn ổn trọng.
Nhưng giờ đây, nhìn thần sắc cậu ấy, có vẻ khủng hoảng khó che giấu nổi.
Đúng vậy, khủng hoảng đến thất thố.
Lý Lộc hỏi: “Giám Chính với Nhưỡng cô nương… cãi nhau à?”
Đệ Nhất Thu duỗi ngón tay, chọc chọc con sâu róm trên bàn, chợt nói: “Tạ Hồng Trần đi Như Ý Kiếm tông, xin cưới nàng ấy. Nên… nàng ấy vội về.”
Trong câu có ý mất mát, thật đáng thươngt.
Lý Lộc nói: “Cho nên, Giám Chính đại nhân cứ thế thả nàng ấy đi sao?”
Đệ Nhất Thu cười đến tự giễu, “Nếu không thì sao?”
Lý Lộc nói: “Giám Chính chưa hề thử giữ lại sao?”
“Giữ lại?” Đệ Nhất Thu ngước lên. Lý Lộc đối mặt với y, nói: “Giám Chính cũng không một lần giữ lại sao?”
Đệ Nhất Thu im lặng.
Y không có.
“Ta có tư cách gì giữ lại chứ?” Y rủ mắt, hồi lâu mới nhẹ nhàng nói, “Ấy là Tạ Hồng Trần.”
Lý Lộc nói: “Nhưng nếu giữ lại, có thể còn có một tia hy vọng. Nếu thật sự có hy vọng, Nhưỡng cô nương tình nguyện ở lại vì ngài. Ngài sẽ bằng lòng bỏ qua tự tôn, nói ra câu đó chứ?”
Giám Chính đại nhân suy nghĩ đã đời, đứng phắt dậy, bóp nát một tấm phù Truyền Tống, biến mất trong thư phòng!
Như Ý Kiếm tông.
Tạ Hồng Trần với Hà Tích Kim đang thưởng trà nói chuyện phiếm, thật ra Hà Tích Kim không muốn chuyện này truyền ra ngoài.
Song nhất cử nhất động của Ngọc Hồ tiên tông đều bị tiên môn chú ý, thực không thể nhún nhường được.
Lúc Hoàng Nhưỡng bước vào, như một cơn nắng ấm màu vàng nhạt.
Tạ Tông chủ gần như vô thức đứng dậy, hắn nhìn Hoàng Nhưỡng mỉm cười, nói: “Nhưỡng cô nương, chúng ta lại gặp nhau.”
Hoàng Nhưỡng nhớ lần rồi vừa gặp, là ở đất phong của Đệ Nhất Thu, cả người nàng ướt đẫm, lộ ra…
Uầy, được rồi, đừng nên nhớ lại nữa.
Nàng yêu kiều khẽ chào: “Tạ Tông chủ, ơn cứu mạng lần trước ân, còn không kịp đa tạ. Thật là thất lễ.”
Chẳng biết sao, hình như hễ ở trước mặt Tạ Hồng Trần, nàng luôn quen đoan trang đúng mực.
Hà Tích Kim thoáng nhìn Hoàng Nhưỡng, nói: “A, A, Nhưỡng…” Lần này, ông tính nói rất dài.
Khuất Man Anh theo Hoàng Nhưỡng vào, thấy Hà Tích Kim ăn nói gian nan, đành tiếp lời: “Tạ Tông chủ, con bé Nhưỡng này, bao năm qua vẫn luôn ở Ti Thiên giám học nghệ, rảnh rỗi đã quen. Không quy không củ, khiến ngài chê cười rồi.”
“Nhưỡng cô nương thiện lương thẳng thắn, Bổn tông chủ không trách.” Tạ Hồng Trần nhìn Hoàng Nhưỡng, nói: “Từ lần từ biệt trước ở Ngọc Hồ tiên tông, Tạ mỗ vẫn luôn nhớ nhung Nhưỡng cô nương. Hôm nay đến Như Ý Kiếm tông, ý muốn tới cửa xin cầu thân, cưới Nhưỡng cô nương. Không biết ý Nhưỡng cô nương thế nào?”
Tiên môn cầu thân, cũng không thể so với thế gian.
Hắn tới cửa vầy, có thể tính là chính thức.
Cho nên ngay sau đó, Tạ Tông chủ lại nói: “Nếu Nhưỡng cô nương chấp thuận, ít ngày nữa Tạ mỗ sẽ cầu cạnh người tới cửa làm mai mối.”
Làm mốii?
Hoàng Nhưỡng giật mình, ở ngoài đời chuyện nàng và Tạ Hồng Trần thành thân, cũng chẳng có ai làm mối.
Thì ra, cũng không phải hắn không hiểu mấy thứ này, cũng không phải lòng không đủ tỉ mỉ.
Nói cho cùng, chỉ là xem thường thôi.
Như thế, có thể có tư cách làm mối cho hôn nhân của Tạ Hồng Trần, chỉ e phải tầm cỡ Cừu Thải Lệnh.
Cổng sân nhà Hoàng Thự sao xứng tầm nhân vật như thế đặt chân?
Nói cho cùng, cũng là ta không xứng.
Hoàng Nhưỡng thầm nhún vai, nhiều năm vậy, sớm đã nghĩ thông suốt.
Nàng cười nói: “Được lọt mắt xanh Tạ Tông chủ, Nhưỡng…”
Mới nói đến đấy, chợt nghe bên ngoài có tiếng người: “Đợi một chút!”
Hoàng Nhưỡng sửng sốt, không chỉ có nàng, tất cả đều sửng sốt.
Người bên ngoài xông vào, còn có đệ tử hộ vệ Như Ý Kiếm tông đi theo sau lưng!
Hà Tích Kim nhíu mày, vừa thấy rõ người tới, càng không hiểu: “Sao, sao chuyện gì lại về, về?”
Người vừa tới nào phải ai khác, chính là Giám Chính Đệ Nhất Thu!
Y mấy bước xông vào chính sảnh, như gió táp quẹo đến trước mặt Hoàng Nhưỡng.
“Đợi một chút!” Y hiển nhiên vừa đi quá gấp, thở đều là thở dốc.
Hoàng Nhưỡng không hiểu, hỏi: “Ngài đến làm gì?”
Giám Chính đại nhân đỏ bừng cả khuôn mặt, lâu thật lâu, tựa như quyết định, y quyết tâm liều mạng, nhắm hai mắt uốn gối quỳ trước mặt Hoàng Nhưỡng.
! Hoàng Nhưỡng bị hù lùi một bước, suýt thì nhảy dựng: “Ngài… sao thế?”
Giám Chính đại nhân không nhìn đến bất kì ai, không nghe bất kì câu gì, y khép chặt mắt, hít sâu một hơi, nói: “Hoàng Nhưỡng, lời khi nãy, là ta không đúng. Vừa nãy ta đi, Lý Lộc bảo, nếu ta mở miệng giữ lại thì có lẽ còn một cơ hội. Anh ấy hỏi ta có tình nguyện mở miệng một câu giữ lại hay chăng.”
Điện hạ tuổi trẻ, có lẽ chưa từng thấp hèn thế này, giọng y run rẩy, mãi mới nói: “Ta tự hỏi chính ta, ta tình nguyện. Không chỉ tình nguyện, ta còn có thể làm bất cứ chuyện gì để xin một cơ hội này. Nhưỡng à, đừng lấy hắn. Hoặc là, trì hoãn chuyện lấy hắn. Ta muốn xin chút ít thời gian. Một năm cũng được, hai năm cũng được. Xin… cho ta một chút thời gian.”
Nói xong, y cúi đầu, đợi Hoàng Nhưỡng đáp lời, giống như đang chờ đợi phán quyết sau cùng.
Vợ chồng Hà Tích Kim kinh ngạc tại chỗ, Tạ Tông chủ lần đầu nhíu mày.
Hoàng Nhưỡng đứng trước mặt y, qua đỗi lâu, nàng đưa tay đỡ y dậy.
Tên chó, thì ra một người như chàng, cũng sẽ cúi đầu nhỉ.
Nàng nhẹ nhàng cười ngước lên, nói với Tạ Hồng Trần: “Ta tới vội, không kịp giải thích với chàng ấy. Thật đã để Tông chủ chê cười.” Nàng nhẹ nhàng linh hoạt một câu, lòng Tạ Hồng Trần đã nổi mây đen.
Hắn đương nhiên nghe được xa gần lạnh ấm, thân sơ có khác trong lời.
Hoàng Nhưỡng nói tiếp: “Nhưỡng được lọt vào mắt xanh của Tông chủ, nhưng phận bồ liễu, khó trèo cổng cao.” Nàng nghiêm túc nhìn vào mắt Tạ Hồng Trần, thời gian trằn trọc vừa đi vừa về, bao nhiêu năm lặp đi lặp lại, người này vẫn giữ một đôi mắt thanh tịnh ấy.
“Nguyện Tạ Tông chủ… phồn hoa như gấm, gặp được giai nhân.”
Nàng chữ chữ mang ý cười, ôn hòa chân thành.
Những lời này, như là nói cho người trước mặt, cũng như là lời chúc phúc vô ngôn về những chuyện đã qua.
Tạ Hồng Trần, đôi tay quá ấm áp kia cứ liên tục duỗi tới.
Ta muốn luôn nắm chặt lấy nó, không cùng ngươi phí hoài nữa.
Hoàng Nhưỡng hai tay ôm má, vòng tay bằng vàng trên tay chạm trổ tinh xảo tỉ mỉ, hồng ngọc trong suốt tinh khiết. Nàng đang ngắm đầy chăm chú, đột nhiên, cửa bị người đẩy ra. Hoàng Nhưỡng giật mình. Dù rằng nàng không then cài cửa, nhưng đi thẳng vào thế kia, không khỏi vô lễ quá mức.
Nhưng vừa nhìn thấy mặt, Hoàng Nhưỡng lại không tính.
Nàng lại chống cằm, vuốt ve vòng tay, hỏi: “Có chuyện gì?”
Giám Chính đại nhân hầm hừ, mãi mới nói: “Ra là dì Hoàng còn chưa biết? Tạ Tông chủ đích thân đi Như Ý Kiếm tông, tới Hà chưởng môn, Hà phu nhân cầu hôn đấy. Dì Hoàng thật sự là phong tình vạn chủng, diễm danh lan xa nha.”
Y chữ chữ nói móc, Hoàng Nhưỡng cũng kinh hoảng: “Gì cơ?”
Trong học xá toàn bộ chỉ có một cái ghế, Hoàng Nhưỡng đang ngồi. Giám Chính đại nhân đành phải ngồi vào mé giường của nàng, cười lạnh: “Tạ Tông chủ thèm muốn sắc đẹp của dì Hoàng, xin cưới ngài.”
Hoàng Nhưỡng xem như rõ ràng, nàng chỉ thấy buồn cười: “Tạ Hồng Trần? Người này… thật là…”
Nàng không biết hình dung sao nữa.
Ở ngoài đời nàng vì người này hao tổn tâm cơ, hai người trăm năm dị mộng.
Một giấc chiêm bao này nàng chả làm gì sất, người này lại theo đuổi tới.
Hoàng Nhưỡng đứng dậy, Đệ Nhất Thu cũng chợt đứng lên. Động tác y đột ngột làm Hoàng Nhưỡng giật nảy mình, hỏi: “Ngài làm gì thế?”
Giám Chính đại nhân hỏi: “Cô đi đâu đấy?”
Hoàng Nhưỡng cười lạnh, dùng sắc mặt chua loét giống vậy trả lời: “Dì Hoàng của nhà ngài đi tìm dượng cho ngài.”
“Cô dám!” Giám Chính đại nhân tức giận đến đau cả đầu, lại vô thức chặn luôn đường nàng.
Học xá chật hẹp, y muốn chặn cửa quá dễ.
Hoàng Nhưỡng đối chọi gay gắt, một bước cũng không nhường: “Sao tôi không dám hả? Hắn là Tạ Hồng Trần đó, Đệ nhất Kiếm Tiên tiên môn. Hắc, quá là phong quang vinh diệu.”
Đệ Nhất Thu đăm đăm nhìn nàng, như đang phán đoán thật giả trong lời nàng.
Hoàng Nhưỡng thuận miệng nói: “Không phải sao, nhìn hắn anh tuấn, tu vi cao thâm, thân phận tôn quý. Chắc chắn cũng rất giàu có. Ôi, quả thực là con rể tuyệt phẩm trong mơ của tất cả các cô gái.”
Toàn bộ lửa giận của Đệ Nhất Thu đều bị tưới tắt, hồi lâu sau, y dùng giọng cực kì không quan trọng nói: “Nói đúng lắm. Vậy cô đi đi.”
Nói xong, y quay người rời đi.
Hoàng Nhưỡng đuổi theo ra, nhìn thấy bước chân y vội vàng, cực nhanh chóng rời học xá, không biết đi hướng nào.
Chàng ta thế mà đi thật!!
Lần này, đến phiên dì Hoàng tức giận đến tận trời.
“Tên này, khen một câu cũng không cho nói luôn à?” Nàng lên cơn giận, mãi mới hít sâu, ép mình tỉnh táo lại.
Hoàng Nhưỡng bóp nát một tấm phù Truyền Tống, quay về Như Ý Kiếm tông.
Lúc này, Tạ Hồng Trần chưa rời đi.
Hà Tích Kim đang tiếp khách, Khuất Man Anh đang lo lắng chờ đợi Hoàng Nhưỡng.
Vừa thấy nàng về, lập tức kéo nàng sang một bên, nhỏ giọng: “Mi còn dám về à, con bé khỉ gió này! Chuyện mi với Tạ Tông chủ này là sao nữa?”
“Chuyện gì là gì cơ ạ?” Hoàng Nhưỡng cũng đầy mặt vô tội, ông trời làm chứng, một giấc chiêm bao này nàng không hề làm gì nha.
“Không phải mi vẫn luôn ở Ti Thiên giám sao? Sao Tạ Tông chủ lại đích thân tới cửa cầu hôn?” Khuất Man Anh xách lỗ tai nàng, “Phải chăng mi ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt rồi?”
“Oan quá!” Hoàng Nhưỡng đành giải thích một đỗi, “Con với ngài ấy tổng cộng mới gặp qua mấy lần? Cũng chẳng quen biết, trêu chọc rơm rác gì chứ ạ.”
Khuất Man Anh giờ mới yên lòng, nói: “Không có việc gì thì tốt rồi. Vậy để dượng mi đuổi hắn.”
“Con cũng đã về rồi, tự đi nói với ngài ấy vậy.” Hoàng Nhưỡng vùi đầu chạy thẳng đến chính sảnh tiếp khách.
“Ấy, mi là cô nương nhà người ta, nói cái gì mà nói! Quay lại cho ta…” Khuất Man Anh đuổi theo sau.
Ti Thiên giám, thư phòng Huyền Vũ Ti.
Giám Chính đại nhân xông thẳng vào phòng, bỗng nửa chừng, đánh mất toàn bộ sắc bén.
Lúc này Ti Thiên giám vừa mới thành lập chưa tròn một năm, mọi việc ngàn vạn rối rắm. Y mới mười bốn tuổi đảm nhiệm chức Giám Chính, chuyện lớn chuyện nhỏ lao tâm lao lực, nhưng chưa bao giờ cảm thấy rã rời.
Nhưng giờ phút này, y giống như bị rút khô khí lực.
Nàng ấy nói đúng, Tạ Hồng Trần như thế, gần như là rể hiền trong mộng của tất cả các cô gái, ai sẽ từ chối chứ?
Mình có tư cách gì chặn trước cửa nàng, ngăn nàng về gặp mặt?
Y cúi đầu, chằm chằm ngó cái bàn.
Con sâu róm chậm rãi ung dung bò qua, trong tầm mắt y uốn qua éo lại.
Bỗng, Lý Lộc chạy tới, nói: “Giám Chính, Nhưỡng cô nương vừa tự dưng rời đi, hơn nữa còn dùng phù Truyền Tống, xem ra có việc gấp.”
Đệ Nhất Thu hờ hững lên tiếng đáp, giả đò thờ ơ.
Nhưng, Lý Lộc vẫn nhìn ra manh mối.
Đệ Nhất Thu trong thư phòng kia, nói cho cùng vẫn là một cậu nhóc choai.
Cho tới giờ vẫn luôn ráng chống lấy uy nghiêm triều đình, thể diện hoàng thất, ra dáng già dặn ổn trọng.
Nhưng giờ đây, nhìn thần sắc cậu ấy, có vẻ khủng hoảng khó che giấu nổi.
Đúng vậy, khủng hoảng đến thất thố.
Lý Lộc hỏi: “Giám Chính với Nhưỡng cô nương… cãi nhau à?”
Đệ Nhất Thu duỗi ngón tay, chọc chọc con sâu róm trên bàn, chợt nói: “Tạ Hồng Trần đi Như Ý Kiếm tông, xin cưới nàng ấy. Nên… nàng ấy vội về.”
Trong câu có ý mất mát, thật đáng thươngt.
Lý Lộc nói: “Cho nên, Giám Chính đại nhân cứ thế thả nàng ấy đi sao?”
Đệ Nhất Thu cười đến tự giễu, “Nếu không thì sao?”
Lý Lộc nói: “Giám Chính chưa hề thử giữ lại sao?”
“Giữ lại?” Đệ Nhất Thu ngước lên. Lý Lộc đối mặt với y, nói: “Giám Chính cũng không một lần giữ lại sao?”
Đệ Nhất Thu im lặng.
Y không có.
“Ta có tư cách gì giữ lại chứ?” Y rủ mắt, hồi lâu mới nhẹ nhàng nói, “Ấy là Tạ Hồng Trần.”
Lý Lộc nói: “Nhưng nếu giữ lại, có thể còn có một tia hy vọng. Nếu thật sự có hy vọng, Nhưỡng cô nương tình nguyện ở lại vì ngài. Ngài sẽ bằng lòng bỏ qua tự tôn, nói ra câu đó chứ?”
Giám Chính đại nhân suy nghĩ đã đời, đứng phắt dậy, bóp nát một tấm phù Truyền Tống, biến mất trong thư phòng!
Như Ý Kiếm tông.
Tạ Hồng Trần với Hà Tích Kim đang thưởng trà nói chuyện phiếm, thật ra Hà Tích Kim không muốn chuyện này truyền ra ngoài.
Song nhất cử nhất động của Ngọc Hồ tiên tông đều bị tiên môn chú ý, thực không thể nhún nhường được.
Lúc Hoàng Nhưỡng bước vào, như một cơn nắng ấm màu vàng nhạt.
Tạ Tông chủ gần như vô thức đứng dậy, hắn nhìn Hoàng Nhưỡng mỉm cười, nói: “Nhưỡng cô nương, chúng ta lại gặp nhau.”
Hoàng Nhưỡng nhớ lần rồi vừa gặp, là ở đất phong của Đệ Nhất Thu, cả người nàng ướt đẫm, lộ ra…
Uầy, được rồi, đừng nên nhớ lại nữa.
Nàng yêu kiều khẽ chào: “Tạ Tông chủ, ơn cứu mạng lần trước ân, còn không kịp đa tạ. Thật là thất lễ.”
Chẳng biết sao, hình như hễ ở trước mặt Tạ Hồng Trần, nàng luôn quen đoan trang đúng mực.
Hà Tích Kim thoáng nhìn Hoàng Nhưỡng, nói: “A, A, Nhưỡng…” Lần này, ông tính nói rất dài.
Khuất Man Anh theo Hoàng Nhưỡng vào, thấy Hà Tích Kim ăn nói gian nan, đành tiếp lời: “Tạ Tông chủ, con bé Nhưỡng này, bao năm qua vẫn luôn ở Ti Thiên giám học nghệ, rảnh rỗi đã quen. Không quy không củ, khiến ngài chê cười rồi.”
“Nhưỡng cô nương thiện lương thẳng thắn, Bổn tông chủ không trách.” Tạ Hồng Trần nhìn Hoàng Nhưỡng, nói: “Từ lần từ biệt trước ở Ngọc Hồ tiên tông, Tạ mỗ vẫn luôn nhớ nhung Nhưỡng cô nương. Hôm nay đến Như Ý Kiếm tông, ý muốn tới cửa xin cầu thân, cưới Nhưỡng cô nương. Không biết ý Nhưỡng cô nương thế nào?”
Tiên môn cầu thân, cũng không thể so với thế gian.
Hắn tới cửa vầy, có thể tính là chính thức.
Cho nên ngay sau đó, Tạ Tông chủ lại nói: “Nếu Nhưỡng cô nương chấp thuận, ít ngày nữa Tạ mỗ sẽ cầu cạnh người tới cửa làm mai mối.”
Làm mốii?
Hoàng Nhưỡng giật mình, ở ngoài đời chuyện nàng và Tạ Hồng Trần thành thân, cũng chẳng có ai làm mối.
Thì ra, cũng không phải hắn không hiểu mấy thứ này, cũng không phải lòng không đủ tỉ mỉ.
Nói cho cùng, chỉ là xem thường thôi.
Như thế, có thể có tư cách làm mối cho hôn nhân của Tạ Hồng Trần, chỉ e phải tầm cỡ Cừu Thải Lệnh.
Cổng sân nhà Hoàng Thự sao xứng tầm nhân vật như thế đặt chân?
Nói cho cùng, cũng là ta không xứng.
Hoàng Nhưỡng thầm nhún vai, nhiều năm vậy, sớm đã nghĩ thông suốt.
Nàng cười nói: “Được lọt mắt xanh Tạ Tông chủ, Nhưỡng…”
Mới nói đến đấy, chợt nghe bên ngoài có tiếng người: “Đợi một chút!”
Hoàng Nhưỡng sửng sốt, không chỉ có nàng, tất cả đều sửng sốt.
Người bên ngoài xông vào, còn có đệ tử hộ vệ Như Ý Kiếm tông đi theo sau lưng!
Hà Tích Kim nhíu mày, vừa thấy rõ người tới, càng không hiểu: “Sao, sao chuyện gì lại về, về?”
Người vừa tới nào phải ai khác, chính là Giám Chính Đệ Nhất Thu!
Y mấy bước xông vào chính sảnh, như gió táp quẹo đến trước mặt Hoàng Nhưỡng.
“Đợi một chút!” Y hiển nhiên vừa đi quá gấp, thở đều là thở dốc.
Hoàng Nhưỡng không hiểu, hỏi: “Ngài đến làm gì?”
Giám Chính đại nhân đỏ bừng cả khuôn mặt, lâu thật lâu, tựa như quyết định, y quyết tâm liều mạng, nhắm hai mắt uốn gối quỳ trước mặt Hoàng Nhưỡng.
! Hoàng Nhưỡng bị hù lùi một bước, suýt thì nhảy dựng: “Ngài… sao thế?”
Giám Chính đại nhân không nhìn đến bất kì ai, không nghe bất kì câu gì, y khép chặt mắt, hít sâu một hơi, nói: “Hoàng Nhưỡng, lời khi nãy, là ta không đúng. Vừa nãy ta đi, Lý Lộc bảo, nếu ta mở miệng giữ lại thì có lẽ còn một cơ hội. Anh ấy hỏi ta có tình nguyện mở miệng một câu giữ lại hay chăng.”
Điện hạ tuổi trẻ, có lẽ chưa từng thấp hèn thế này, giọng y run rẩy, mãi mới nói: “Ta tự hỏi chính ta, ta tình nguyện. Không chỉ tình nguyện, ta còn có thể làm bất cứ chuyện gì để xin một cơ hội này. Nhưỡng à, đừng lấy hắn. Hoặc là, trì hoãn chuyện lấy hắn. Ta muốn xin chút ít thời gian. Một năm cũng được, hai năm cũng được. Xin… cho ta một chút thời gian.”
Nói xong, y cúi đầu, đợi Hoàng Nhưỡng đáp lời, giống như đang chờ đợi phán quyết sau cùng.
Vợ chồng Hà Tích Kim kinh ngạc tại chỗ, Tạ Tông chủ lần đầu nhíu mày.
Hoàng Nhưỡng đứng trước mặt y, qua đỗi lâu, nàng đưa tay đỡ y dậy.
Tên chó, thì ra một người như chàng, cũng sẽ cúi đầu nhỉ.
Nàng nhẹ nhàng cười ngước lên, nói với Tạ Hồng Trần: “Ta tới vội, không kịp giải thích với chàng ấy. Thật đã để Tông chủ chê cười.” Nàng nhẹ nhàng linh hoạt một câu, lòng Tạ Hồng Trần đã nổi mây đen.
Hắn đương nhiên nghe được xa gần lạnh ấm, thân sơ có khác trong lời.
Hoàng Nhưỡng nói tiếp: “Nhưỡng được lọt vào mắt xanh của Tông chủ, nhưng phận bồ liễu, khó trèo cổng cao.” Nàng nghiêm túc nhìn vào mắt Tạ Hồng Trần, thời gian trằn trọc vừa đi vừa về, bao nhiêu năm lặp đi lặp lại, người này vẫn giữ một đôi mắt thanh tịnh ấy.
“Nguyện Tạ Tông chủ… phồn hoa như gấm, gặp được giai nhân.”
Nàng chữ chữ mang ý cười, ôn hòa chân thành.
Những lời này, như là nói cho người trước mặt, cũng như là lời chúc phúc vô ngôn về những chuyện đã qua.
Tạ Hồng Trần, đôi tay quá ấm áp kia cứ liên tục duỗi tới.
Ta muốn luôn nắm chặt lấy nó, không cùng ngươi phí hoài nữa.