Hoàng Nhưỡng nhẹ nhàng vuốt ve vạt một bộ váy, bộ váy khảm lông vũ, mềm mại lạ thường.
Còn Giám Chính đại nhân xoay người rời đi, Hoàng Nhưỡng ngây mãi, mới phát hiện là y định đi thật!
“Ngài đi đâu vậy?” Hoàng Nhưỡng không hiểu, hỏi.
Giám Chính càng không hiểu, nói: “Còn việc gì à?”
Hoàng Nhưỡng thật không tin vào tai mình, tất thảy vừa rồi lẽ nào là ảo giác của bà đây?
Nàng sờ bộ váy sam trước mắt, ngó qua chiếc hộp đựng đầy khế đất khế ruộng, mãi mới hỏi: “Ngài… thật sự định về à?”
“Nếu không thì sao?” Giám Chính đại nhân nhíu mày.
— nếu không phải nhìn chàng còn nhỏ, bà đây bẻ gãy hông chàng rồi!
Hoàng Nhưỡng mạnh mẽ nén lại cơn tức trong đầu, nhắc nhở: “Nếu không thì… chúng ta ra ngoài ăn một bữa cơm, uống một chút rượu, sau đó… tôi thử từng bộ từng bộ trang phục này, cho Giám Chính đại nhân xem. Ngài thấy sao?”
Nàng vừa nói vừa tới gần Đệ Nhất Thu, nhẹ nhàng thổi vào sau tai y.
Giám Chính đại nhân ngẫm nghĩ, nói: “Hôm nay công vụ bề bộn lắm, hôm khác đi.”
Hoàng Nhưỡng nghiêm túc dò xét y, muốn biết rằng đấy không phải ý trên mặt chữ.
Mà Giám Chính đại nhân đã vội vàng rời đi.
Thực sự là… Chính trực đến mức e là không chỗ sơ hở để tấn công!
Chàng còn quá nhỏ, nhất định là quá nhỏ, năm nay mới tròn mười sáu tuổi thôi à.
Hoàng Nhưỡng vừa thu lại đám áo thêu tinh xảo nặng trĩu, vừa tự an ủi mình.
… Không nên tức giận, không nên tức giận.
Nhưng mà nhắc đến, hình như y ngoài đời, cũng thế.
Người này, chả nhẽ thật sự bị bệnh gì chăng?
Ngoại ô, sơn trang.
Tức m nấu xong cơm, xào ít thức ăn, còn mua một bầu rượu.
Bà cố ý nấu rất nhiều, để Bảo Võ lát xong việc có thể ăn cơm.
Quả nhiên, Bảo gia theo thường lệ múc nước, đốn củi, tưới cây.
Sau đó anh ta đi tới trước bàn, ngồi xuống.
Trên bàn còn có thêm một bát mì, anh ta thoáng liếc qua, hỏi: “Sinh thần của cô à?”
Tức m cười lắc đầu: “Là của bé Nhưỡng.”
Bảo Võ ồ lên, hỏi: “Cô đã nấu mì thọ, sao không đưa qua cô ấy?”
Tức m chia mì thọ vào bát anh ta, hồi lâu nói: “Nếu là hơn hai mươi năm trước, có lẽ ta còn đưa đến trước mặt nó được. Giờ thì, đã quá muộn.”
Bà nhẹ thở dài, Bảo Võ cũng không hỏi thêm nữa. Anh dứt khoát bưng bát mì thọ, hai ba lùa ăn sạch sẽ.
Tức m nhìn anh ta ăn cơm, khóe miệng mỉm cười.
Bà không thuê hạ nhân, toàn bộ căn nhà này chỉ có Bảo Võ là thường xuyên lui tới.
Ngoài việc chăm sóc mười mẫu đất, thi thoảng bà cũng viết thư cho Khuất Man Anh. Khuất Man Anh hồi âm rất nhanh chóng, còn nhắc đến việc kiếm pháp của Hoàng Quân tiến triển rất nhanh. Tức m nghiêm túc đọc rất kỹ, song xưa nay bà không viết thư cho Hoàng Quân, cũng giống như không không quấy rầy Hoàng Nhưỡng.
Bảo Võ không hiểu những bi xuân thương thu này, anh ta và xong bát cơm, nói: “Nếu cô không muốn thêm phiền phức cho Nhưỡng cô nương cũng đâu cần làm khổ chính mình.”
“Ta biết.” Tức m cười nói, bà đứng dậy bới thêm cơm cho Bảo Võ, nói: “Ta sẽ sống thật tốt.”
Bên này, Hoàng Nhưỡng đang bỏ tâm sức kiểm kê lại điền sản của Đệ Nhất Thu.
À, hiện giờ là của nàng.
Vốn là một Thổ yêu xứng với chức danh, nàng nhanh chóng quy hoạch xong đám đất.
Là không đủ tá điền.
A… Hoàng Nhưỡng chợt lóe tia sáng — làn sóng học trò Viện Gầy giống kia không phải là không có học điền sao?!
Thế là, Hoàng Nhưỡng tìm tới Tông Tử Côi, bảo mình cấp đất, dạy đám học sinh Gầy giống!
Tông Tử Côi mừng không ngậm miệng được, không hề suy nghĩ đã chấp thuận.
Lớp học sinh ban đầu rất lo lắng — đi theo cô cá mặn Hoàng Nhưỡng này học Gầy giống á?
Thế nhưng lo lắng này, đương lúc cả bọn nhìn thấy “học điền” tương lai của mình, bỏ cả đi!
Cứ thế, Hoàng Nhưỡng có được một đợt lao công miễn phí. Tông Tử Côi có được một người thầy miễn phí, mà đám học sinh thì có học điền rộng lớn, chất lượng tốt!
Hoàng Nhưỡng nhanh chóng lập xong kế hoạch Gầy giống, đám học sinh thấy đám giống nàng yêu cầu gầy dưỡng lập tức bất mãn.
Một Thổ yêu tên Sa Nhược Ân nói: “Gầy dưỡng cây kê? Này thì có thể làm ra tên tuổi gì chứ?”
Sa Nhược Ân vốn cũng thuộc dòng Thổ yêu, cũng một trong các thế gia. Đáng tiếc cha mẹ hắn mất sớm, nhà cửa sa sút. Người trong tộc vì chiếm gia nghiệp đã đuổi hắn đi.
Hắn hết chỗ đi, vì Viện Gầy giống miễn học kim cho hắn nên hắn mới ở lại Ti Thiên giám.
Cho dù là Thổ yêu kiểu này, ở Viện Gầy giống cũng xem như là một bảo bối.
Mà một Thổ yêu khác cũng không hơn kém mấy, không rõ cha mẹ, bị vứt lúc mới sinh. Triều đình tìm về, để trong Viện Gầy giống làm bảo bối. Tông Tử Côi đích thân đặt thên cho hắn, là Tông Tề Quang.
Hai người này, chính là học sinh Tông Tử Côi chú trọng bồi dưỡng.
Do Hoàng Nhưỡng mãi là cô cá mặn, đương nhiên hai người này không phục.
“Hạt kê là lương thực chính, dân gian không có một vạn cũng là tám ngàn. Thuật gầy dưỡng đã sớm được thế gia Gầy giống nắm rõ. Căn bản không cần thiết gầy dưỡng.” Sa Nhược Ân nói, “xem như chúng ta có gầy ra giống tốt, cuối cùng cũng như ánh sáng sao trời, bị nhật nguyệt che lấp. Chi bằng gầy chủng khác lạ, ngược lại có thể làm người ghé mắt!”
Sa Nhược Ân gầy giống nhiều năm, cũng có nhận xét của mình.
Học sinh khác không nói gì, một phần thì, bọn hắn không dám đắc tội Hoàng Nhưỡng, sợ mất học điền tốt đến vậy. Mặt khác, bọn hắn cũng không ủng hộ Hoàng Nhưỡng, dù sao xưa nay Hoàng Nhưỡng là cô cá mặn, không chút uy tín.
Mọi người chờ xem Hoàng Nhưỡng làm thế nào bác được Sa Nhược Ân. Trò hay ai không mê?
Nếu hai người bắt đầu đấu pháp, thì cả đám vừa vặn được xem náo nhiệt.
Mà Hoàng Nhưỡng nhìn Sa Nhược Ân, bỗng nói: “Lúc nhỏ ta cũng từng nghĩ như vậy.”
Sa Nhược Ân cười lạnh: “Lúc cô còn bé? Không phải lúc bé cô ở Viện Gầy giống đến một chủng loại cũng chưa gầy dưỡng sao?”
Chung quanh có người cười ra tiếng, Hoàng Nhưỡng ngoắc ngoắc ngón tay với hắn. Sa Nhược Ân đương nhiên không sợ, hắn bước đến trước mặt Hoàng Nhưỡng. Hoàng Nhưỡng ra hiệu hắn xòe tay, sau đó đặt một hạt giống vào lòng bàn tay hắn.
Sa Nhược Ân cúi xuống, phát hiện đó là một hạt giống thử.
Cho xong hạt giống, Hoàng Nhưỡng tằng hắng mạnh một tiếng, ép âm thanh khác xuống.
Tất cả đều cho rằng nàng sắp cao giọng nói khoác, không khỏi toàn bộ nhìn qua.
Hoàng Nhưỡng uy nghiêm liếc đám người, phất tay, chỉ dùng một câu đã thu nạp lòng người.
Nàng nói: “Không nghe lời không có học điền nhé!”
…
Mọi người bắt đầu theo chỉ thị của Hoàng Nhưỡng, gầy dưỡng giống thử. Sa Nhược Ân vẫn không phục, song học điền của Viện Gầy giống, thật sự là quá nhỏ…
Hoàng Nhưỡng nhìn lớp học sinh vùi đầu gieo hạt, lòng mừng thầm —— con người vẫn phải có ruộng có đất mà, không cần nói đạo lý…
Mà tin tức càng phấn chấn hơn, không lâu sau đó cũng truyền tới.
Một năm qua lượng giống Giám Chính đại nhân đến thế gia Gầy giống chọn mua, vẻn vẹn chỉ bằng hai phần ba năm ngoái. Y chừa lại một phần ba, đến thẳng Hoàng Nhưỡng chọn mua.
Điều kiện là mớ hạt giống này, không giới hạn ruộng.
Việc này, thế gia Gầy giống vẫn muốn chống cự.
Nhưng, lúc mớ hạt giống chín tới, được dùng bao bì niêm phong của Đệ Tam Mộng. Khi tất cả học sinh, nhìn thấy tên của mình xuất hiện trên bao niêm phong của tiên sinh Đệ Tam Mộng, ai nấy lệ nóng doanh tròng, kích động muôn vàn.
Mà lòng tín nhiệm của dân chúng đối với Đệ Tam Mộng đã khiến đám hạt giống không hề trở ngại được lấy sạch bán sạch.
Viện Gầy giống xây viện mấy chục năm, chưa từng bán ra lượng hạt giống nhiều như vậy.
Trong học xá, Sa Nhược Ân bưng một chậu hoa, phát ngốc rất lâu.
Tông Tề Quang đi qua, hỏi: “Sao thế?”
Sa Nhược Ân quay lại, chìa chậu hoa ra.
Tông Tề Quang nhìn vào chậu hoa, là một gốc giống thử. Đã đến lúc bội thu, mạch hoa rủ xuống dương dương đắc ý, chắc mẩy lớn hơn nhiều so với bất kì giống thử nào trên thị trường.
Tông Tề Quang dò xét mãi lâu, cười nói: “Chắc là vì bậc thầy chúng ta, đúng không?”
Sa Nhược Ân buồn buồn nói: “Ta muốn đi tìm cô ấy.”
Tông Tề Quang nói: “Sao không đi?”
Mặt Sa Nhược Ân đỏ như vải hỉ: “Lần trước ta chống đối cô ấy.”
Tông Tề Quang cười nói: “Đi thôi, ta đi cùng cậu.” Sa Nhược Ân nhìn qua, Tông Tề Quang nói: “Ta cũng muốn đến nhà bái phỏng từ lâu.”
Hai người cùng nhau đến học xá của Hoàng Nhưỡng.
Hoàng Nhưỡng vừa thấy hai người họ, lập tức nói: “Các trò đến rất đúng lúc, mau tới giúp ta!”
Hai người tiến lên, phát hiện trong học xá của Hoàng Nhưỡng cả đống chậu chậu bình bình.
Cũng không lạ, là Gầy giống sư, không có mấy thứ này mới là lạ.
Hoàng Nhưỡng nói: “Học điền Viện Gầy giống không phải để không sao? Đi đi, chúng ta trồng ít trò vui mới đi.”
Sa Nhược Ân vừa ngó trong chậu, mầm mẹ kia đúng là cổ cổ quái quái.
Hắn hỏi: “Đây là gì thế?”
Mặt Hoàng Nhưỡng đầy hớn hở: “Ta muốn gọi nó là… cây Trường mệnh!”
“Cây Trường mệnh?” Tông Tề Quang Sa Nhược Ân chả hiểu ra sao.
Hoàng Nhưỡng nói: “Cây này á, nó có thể lớn thành tên của một người. À, chỉ cần lúc gieo hạt, viết chữ trong chiếc vòng này, thì nó sẽ mọc ra dáng vẻ như vậy.”
Nàng chỉ vào đáy chậu trồng cây, nói.
Sa Nhược Ân nói: “Thứ này… dùng để làm gì?”
“Không chỗ hữu dụng à.” Hoàng Nhưỡng thần thần bí bí, “Không phải trò muốn gầy dưỡng ra giống loài mới mẻ sao?”
Sa Nhược Ân gãi đầu, nói: “Nhưng… không phải cô bảo chúng ta gầy dưỡng lương thực chính sao?”
Hoàng Nhưỡng khoát tay: “Lương thực chính là kiến thức cơ bản. Các trò đi còn chưa học được, đã muốn học bay. Lại đây, hôm nay xem chị Nhưỡng các trò dẫn các trò bay một lần!”
Nàng hứng thú bừng bừng viết ba chữ Sa Nhược Ân lên một khuôn hạt.
Tông Tề Quang thấy thú vị, cũng lấy một khuôn hạt, viết xuống tên mình.
Đương khi ba cái cây đồng loạt lớn lên, đồng thời thuận lợi lớn thành “Hoàng Nhưỡng”, “Tông Tề Quang”, “Sa Nhược Ân” bông bông mềm mềm. Người Ti Thiên giám bị dọa xem như là xuất hiện thần tích!
Tất cả nhao nhao chạy tới, lần lượt tham quan.
Bộ ba Hoàng Nhưỡng dương dương đắc ý, Lão Viện Giám Tông Tử Côi nhìn một hồi, hỏi: “Cây này dùng làm gì?”
“Không có tác dụng gì ạ.” Hoàng Nhưỡng lắc đầu, “chỉ… lớn thành cái tên mong muốn mà thôi.”
“Hoàng, Nhưỡng!!” Lão Viện Giám xách chổi, Hoàng Nhưỡng lanh lẹ lắm, vừa thấy không ổn đã quay đầu chạy luôn. Lão Viện Giám tức đuổi đánh đầy viện: “Đồ cái thứ không làm việc đàng hoàng! Bên ngoài bao nhiêu là chính sự chờ trò làm, hả? Trò ở đây mân mê đám đồ chơi vô dụng này…”
Hoàng Nhưỡng dừng lại ngắm ông, cười ha ha: “Tông Viện giám, cuộc đời cũng chỉ là một giấc mộng dài, ít nhiều dầu sao cũng nên làm chút chuyện vô dụng mà…”
Kết quả, Lão Viện Giám đến tố cáo với Giám Chính đại nhân.
Lão Viện Giám cũng không ngốc, ông không tố cáo rằng Hoàng Nhưỡng không làm việc đàng hoàng. Ông chỉ nói Hoàng Nhưỡng cùng Sa Nhược Ân, Tông Tề Quang trồng ba gốc cây đồng tâm.
Ngay đêm, Hoàng Nhưỡng bị Giám Chính xách tai, tự tay dời gốc cây kia về Huyền Vũ Ti.
Cây đâu có nhỏ, nàng một mình hì hục hì hục đào rồi lại đào, Giám Chính ngồi bên cạnh khoanh tay nhìn, ngây ra không chịu phụ một tay.
Hoàng Nhưỡng vất vả lắm mới kéo gốc cây về Huyền Vũ Ti, nhìn hồi lâu, trồng ngay chỗ ngoặt.
Mà Giám Chính đại nhân vẫn không chịu bỏ qua, buộc Hoàng Nhưỡng trồng ở bên cạnh một gốc cây có tên mình.
Đợi đến chừng “Đệ Nhất Thu” lớn lên, vừa vặn cùng “Hoàng Nhưỡng” gắn bó thắm thiết.
Người ngang qua nơi này, không khỏi lộ nụ cười mỉm hiểu rõ.
Chỉ mỗi Hoàng Nhưỡng thi thoảng ngẩn người.
Một trăm mười lăm năm Thành Nguyên ngoài đời, ở nơi này cũng trồng một gốc cây.
Là Niệm Quân An gặp tuyết sẽ nở.
Quỹ đạo thời gian, trong lúc vô hình từ từ thay đổi, thật khó phân biệt thật giả.
Mà đám người Ti Thiên giám, đã quen nhìn hai gốc cây dựa sát vào nhau này. Hoàng Nhưỡng dứt khoát xem đấy là đề, lấy tên cho gốc cây là “Trường Tương y”.
(*) gắn bó nương tựa nhau dài lâu.
Trường Tương y, một khi bán ra, lập tức dậy sóng gió.
Hầu như tất cả người hữu tình ở dân gian, đều trồng lên hai gốc, để định tình.
Đợi đến chừng “Đệ Nhất Thu” ngày càng cao, dần dần vượt qua Hoàng Nhưỡng, năm Thành Nguyên thứ tư lặng lẽ đến.
Sắp đến sinh thần mười tám của Giám Chính đại nhân.
Hoàng Nhưỡng xoa một đôi ma trảo, nước mắt từ khóe miệng chảy xuống.
Còn Giám Chính đại nhân xoay người rời đi, Hoàng Nhưỡng ngây mãi, mới phát hiện là y định đi thật!
“Ngài đi đâu vậy?” Hoàng Nhưỡng không hiểu, hỏi.
Giám Chính càng không hiểu, nói: “Còn việc gì à?”
Hoàng Nhưỡng thật không tin vào tai mình, tất thảy vừa rồi lẽ nào là ảo giác của bà đây?
Nàng sờ bộ váy sam trước mắt, ngó qua chiếc hộp đựng đầy khế đất khế ruộng, mãi mới hỏi: “Ngài… thật sự định về à?”
“Nếu không thì sao?” Giám Chính đại nhân nhíu mày.
— nếu không phải nhìn chàng còn nhỏ, bà đây bẻ gãy hông chàng rồi!
Hoàng Nhưỡng mạnh mẽ nén lại cơn tức trong đầu, nhắc nhở: “Nếu không thì… chúng ta ra ngoài ăn một bữa cơm, uống một chút rượu, sau đó… tôi thử từng bộ từng bộ trang phục này, cho Giám Chính đại nhân xem. Ngài thấy sao?”
Nàng vừa nói vừa tới gần Đệ Nhất Thu, nhẹ nhàng thổi vào sau tai y.
Giám Chính đại nhân ngẫm nghĩ, nói: “Hôm nay công vụ bề bộn lắm, hôm khác đi.”
Hoàng Nhưỡng nghiêm túc dò xét y, muốn biết rằng đấy không phải ý trên mặt chữ.
Mà Giám Chính đại nhân đã vội vàng rời đi.
Thực sự là… Chính trực đến mức e là không chỗ sơ hở để tấn công!
Chàng còn quá nhỏ, nhất định là quá nhỏ, năm nay mới tròn mười sáu tuổi thôi à.
Hoàng Nhưỡng vừa thu lại đám áo thêu tinh xảo nặng trĩu, vừa tự an ủi mình.
… Không nên tức giận, không nên tức giận.
Nhưng mà nhắc đến, hình như y ngoài đời, cũng thế.
Người này, chả nhẽ thật sự bị bệnh gì chăng?
Ngoại ô, sơn trang.
Tức m nấu xong cơm, xào ít thức ăn, còn mua một bầu rượu.
Bà cố ý nấu rất nhiều, để Bảo Võ lát xong việc có thể ăn cơm.
Quả nhiên, Bảo gia theo thường lệ múc nước, đốn củi, tưới cây.
Sau đó anh ta đi tới trước bàn, ngồi xuống.
Trên bàn còn có thêm một bát mì, anh ta thoáng liếc qua, hỏi: “Sinh thần của cô à?”
Tức m cười lắc đầu: “Là của bé Nhưỡng.”
Bảo Võ ồ lên, hỏi: “Cô đã nấu mì thọ, sao không đưa qua cô ấy?”
Tức m chia mì thọ vào bát anh ta, hồi lâu nói: “Nếu là hơn hai mươi năm trước, có lẽ ta còn đưa đến trước mặt nó được. Giờ thì, đã quá muộn.”
Bà nhẹ thở dài, Bảo Võ cũng không hỏi thêm nữa. Anh dứt khoát bưng bát mì thọ, hai ba lùa ăn sạch sẽ.
Tức m nhìn anh ta ăn cơm, khóe miệng mỉm cười.
Bà không thuê hạ nhân, toàn bộ căn nhà này chỉ có Bảo Võ là thường xuyên lui tới.
Ngoài việc chăm sóc mười mẫu đất, thi thoảng bà cũng viết thư cho Khuất Man Anh. Khuất Man Anh hồi âm rất nhanh chóng, còn nhắc đến việc kiếm pháp của Hoàng Quân tiến triển rất nhanh. Tức m nghiêm túc đọc rất kỹ, song xưa nay bà không viết thư cho Hoàng Quân, cũng giống như không không quấy rầy Hoàng Nhưỡng.
Bảo Võ không hiểu những bi xuân thương thu này, anh ta và xong bát cơm, nói: “Nếu cô không muốn thêm phiền phức cho Nhưỡng cô nương cũng đâu cần làm khổ chính mình.”
“Ta biết.” Tức m cười nói, bà đứng dậy bới thêm cơm cho Bảo Võ, nói: “Ta sẽ sống thật tốt.”
Bên này, Hoàng Nhưỡng đang bỏ tâm sức kiểm kê lại điền sản của Đệ Nhất Thu.
À, hiện giờ là của nàng.
Vốn là một Thổ yêu xứng với chức danh, nàng nhanh chóng quy hoạch xong đám đất.
Là không đủ tá điền.
A… Hoàng Nhưỡng chợt lóe tia sáng — làn sóng học trò Viện Gầy giống kia không phải là không có học điền sao?!
Thế là, Hoàng Nhưỡng tìm tới Tông Tử Côi, bảo mình cấp đất, dạy đám học sinh Gầy giống!
Tông Tử Côi mừng không ngậm miệng được, không hề suy nghĩ đã chấp thuận.
Lớp học sinh ban đầu rất lo lắng — đi theo cô cá mặn Hoàng Nhưỡng này học Gầy giống á?
Thế nhưng lo lắng này, đương lúc cả bọn nhìn thấy “học điền” tương lai của mình, bỏ cả đi!
Cứ thế, Hoàng Nhưỡng có được một đợt lao công miễn phí. Tông Tử Côi có được một người thầy miễn phí, mà đám học sinh thì có học điền rộng lớn, chất lượng tốt!
Hoàng Nhưỡng nhanh chóng lập xong kế hoạch Gầy giống, đám học sinh thấy đám giống nàng yêu cầu gầy dưỡng lập tức bất mãn.
Một Thổ yêu tên Sa Nhược Ân nói: “Gầy dưỡng cây kê? Này thì có thể làm ra tên tuổi gì chứ?”
Sa Nhược Ân vốn cũng thuộc dòng Thổ yêu, cũng một trong các thế gia. Đáng tiếc cha mẹ hắn mất sớm, nhà cửa sa sút. Người trong tộc vì chiếm gia nghiệp đã đuổi hắn đi.
Hắn hết chỗ đi, vì Viện Gầy giống miễn học kim cho hắn nên hắn mới ở lại Ti Thiên giám.
Cho dù là Thổ yêu kiểu này, ở Viện Gầy giống cũng xem như là một bảo bối.
Mà một Thổ yêu khác cũng không hơn kém mấy, không rõ cha mẹ, bị vứt lúc mới sinh. Triều đình tìm về, để trong Viện Gầy giống làm bảo bối. Tông Tử Côi đích thân đặt thên cho hắn, là Tông Tề Quang.
Hai người này, chính là học sinh Tông Tử Côi chú trọng bồi dưỡng.
Do Hoàng Nhưỡng mãi là cô cá mặn, đương nhiên hai người này không phục.
“Hạt kê là lương thực chính, dân gian không có một vạn cũng là tám ngàn. Thuật gầy dưỡng đã sớm được thế gia Gầy giống nắm rõ. Căn bản không cần thiết gầy dưỡng.” Sa Nhược Ân nói, “xem như chúng ta có gầy ra giống tốt, cuối cùng cũng như ánh sáng sao trời, bị nhật nguyệt che lấp. Chi bằng gầy chủng khác lạ, ngược lại có thể làm người ghé mắt!”
Sa Nhược Ân gầy giống nhiều năm, cũng có nhận xét của mình.
Học sinh khác không nói gì, một phần thì, bọn hắn không dám đắc tội Hoàng Nhưỡng, sợ mất học điền tốt đến vậy. Mặt khác, bọn hắn cũng không ủng hộ Hoàng Nhưỡng, dù sao xưa nay Hoàng Nhưỡng là cô cá mặn, không chút uy tín.
Mọi người chờ xem Hoàng Nhưỡng làm thế nào bác được Sa Nhược Ân. Trò hay ai không mê?
Nếu hai người bắt đầu đấu pháp, thì cả đám vừa vặn được xem náo nhiệt.
Mà Hoàng Nhưỡng nhìn Sa Nhược Ân, bỗng nói: “Lúc nhỏ ta cũng từng nghĩ như vậy.”
Sa Nhược Ân cười lạnh: “Lúc cô còn bé? Không phải lúc bé cô ở Viện Gầy giống đến một chủng loại cũng chưa gầy dưỡng sao?”
Chung quanh có người cười ra tiếng, Hoàng Nhưỡng ngoắc ngoắc ngón tay với hắn. Sa Nhược Ân đương nhiên không sợ, hắn bước đến trước mặt Hoàng Nhưỡng. Hoàng Nhưỡng ra hiệu hắn xòe tay, sau đó đặt một hạt giống vào lòng bàn tay hắn.
Sa Nhược Ân cúi xuống, phát hiện đó là một hạt giống thử.
Cho xong hạt giống, Hoàng Nhưỡng tằng hắng mạnh một tiếng, ép âm thanh khác xuống.
Tất cả đều cho rằng nàng sắp cao giọng nói khoác, không khỏi toàn bộ nhìn qua.
Hoàng Nhưỡng uy nghiêm liếc đám người, phất tay, chỉ dùng một câu đã thu nạp lòng người.
Nàng nói: “Không nghe lời không có học điền nhé!”
…
Mọi người bắt đầu theo chỉ thị của Hoàng Nhưỡng, gầy dưỡng giống thử. Sa Nhược Ân vẫn không phục, song học điền của Viện Gầy giống, thật sự là quá nhỏ…
Hoàng Nhưỡng nhìn lớp học sinh vùi đầu gieo hạt, lòng mừng thầm —— con người vẫn phải có ruộng có đất mà, không cần nói đạo lý…
Mà tin tức càng phấn chấn hơn, không lâu sau đó cũng truyền tới.
Một năm qua lượng giống Giám Chính đại nhân đến thế gia Gầy giống chọn mua, vẻn vẹn chỉ bằng hai phần ba năm ngoái. Y chừa lại một phần ba, đến thẳng Hoàng Nhưỡng chọn mua.
Điều kiện là mớ hạt giống này, không giới hạn ruộng.
Việc này, thế gia Gầy giống vẫn muốn chống cự.
Nhưng, lúc mớ hạt giống chín tới, được dùng bao bì niêm phong của Đệ Tam Mộng. Khi tất cả học sinh, nhìn thấy tên của mình xuất hiện trên bao niêm phong của tiên sinh Đệ Tam Mộng, ai nấy lệ nóng doanh tròng, kích động muôn vàn.
Mà lòng tín nhiệm của dân chúng đối với Đệ Tam Mộng đã khiến đám hạt giống không hề trở ngại được lấy sạch bán sạch.
Viện Gầy giống xây viện mấy chục năm, chưa từng bán ra lượng hạt giống nhiều như vậy.
Trong học xá, Sa Nhược Ân bưng một chậu hoa, phát ngốc rất lâu.
Tông Tề Quang đi qua, hỏi: “Sao thế?”
Sa Nhược Ân quay lại, chìa chậu hoa ra.
Tông Tề Quang nhìn vào chậu hoa, là một gốc giống thử. Đã đến lúc bội thu, mạch hoa rủ xuống dương dương đắc ý, chắc mẩy lớn hơn nhiều so với bất kì giống thử nào trên thị trường.
Tông Tề Quang dò xét mãi lâu, cười nói: “Chắc là vì bậc thầy chúng ta, đúng không?”
Sa Nhược Ân buồn buồn nói: “Ta muốn đi tìm cô ấy.”
Tông Tề Quang nói: “Sao không đi?”
Mặt Sa Nhược Ân đỏ như vải hỉ: “Lần trước ta chống đối cô ấy.”
Tông Tề Quang cười nói: “Đi thôi, ta đi cùng cậu.” Sa Nhược Ân nhìn qua, Tông Tề Quang nói: “Ta cũng muốn đến nhà bái phỏng từ lâu.”
Hai người cùng nhau đến học xá của Hoàng Nhưỡng.
Hoàng Nhưỡng vừa thấy hai người họ, lập tức nói: “Các trò đến rất đúng lúc, mau tới giúp ta!”
Hai người tiến lên, phát hiện trong học xá của Hoàng Nhưỡng cả đống chậu chậu bình bình.
Cũng không lạ, là Gầy giống sư, không có mấy thứ này mới là lạ.
Hoàng Nhưỡng nói: “Học điền Viện Gầy giống không phải để không sao? Đi đi, chúng ta trồng ít trò vui mới đi.”
Sa Nhược Ân vừa ngó trong chậu, mầm mẹ kia đúng là cổ cổ quái quái.
Hắn hỏi: “Đây là gì thế?”
Mặt Hoàng Nhưỡng đầy hớn hở: “Ta muốn gọi nó là… cây Trường mệnh!”
“Cây Trường mệnh?” Tông Tề Quang Sa Nhược Ân chả hiểu ra sao.
Hoàng Nhưỡng nói: “Cây này á, nó có thể lớn thành tên của một người. À, chỉ cần lúc gieo hạt, viết chữ trong chiếc vòng này, thì nó sẽ mọc ra dáng vẻ như vậy.”
Nàng chỉ vào đáy chậu trồng cây, nói.
Sa Nhược Ân nói: “Thứ này… dùng để làm gì?”
“Không chỗ hữu dụng à.” Hoàng Nhưỡng thần thần bí bí, “Không phải trò muốn gầy dưỡng ra giống loài mới mẻ sao?”
Sa Nhược Ân gãi đầu, nói: “Nhưng… không phải cô bảo chúng ta gầy dưỡng lương thực chính sao?”
Hoàng Nhưỡng khoát tay: “Lương thực chính là kiến thức cơ bản. Các trò đi còn chưa học được, đã muốn học bay. Lại đây, hôm nay xem chị Nhưỡng các trò dẫn các trò bay một lần!”
Nàng hứng thú bừng bừng viết ba chữ Sa Nhược Ân lên một khuôn hạt.
Tông Tề Quang thấy thú vị, cũng lấy một khuôn hạt, viết xuống tên mình.
Đương khi ba cái cây đồng loạt lớn lên, đồng thời thuận lợi lớn thành “Hoàng Nhưỡng”, “Tông Tề Quang”, “Sa Nhược Ân” bông bông mềm mềm. Người Ti Thiên giám bị dọa xem như là xuất hiện thần tích!
Tất cả nhao nhao chạy tới, lần lượt tham quan.
Bộ ba Hoàng Nhưỡng dương dương đắc ý, Lão Viện Giám Tông Tử Côi nhìn một hồi, hỏi: “Cây này dùng làm gì?”
“Không có tác dụng gì ạ.” Hoàng Nhưỡng lắc đầu, “chỉ… lớn thành cái tên mong muốn mà thôi.”
“Hoàng, Nhưỡng!!” Lão Viện Giám xách chổi, Hoàng Nhưỡng lanh lẹ lắm, vừa thấy không ổn đã quay đầu chạy luôn. Lão Viện Giám tức đuổi đánh đầy viện: “Đồ cái thứ không làm việc đàng hoàng! Bên ngoài bao nhiêu là chính sự chờ trò làm, hả? Trò ở đây mân mê đám đồ chơi vô dụng này…”
Hoàng Nhưỡng dừng lại ngắm ông, cười ha ha: “Tông Viện giám, cuộc đời cũng chỉ là một giấc mộng dài, ít nhiều dầu sao cũng nên làm chút chuyện vô dụng mà…”
Kết quả, Lão Viện Giám đến tố cáo với Giám Chính đại nhân.
Lão Viện Giám cũng không ngốc, ông không tố cáo rằng Hoàng Nhưỡng không làm việc đàng hoàng. Ông chỉ nói Hoàng Nhưỡng cùng Sa Nhược Ân, Tông Tề Quang trồng ba gốc cây đồng tâm.
Ngay đêm, Hoàng Nhưỡng bị Giám Chính xách tai, tự tay dời gốc cây kia về Huyền Vũ Ti.
Cây đâu có nhỏ, nàng một mình hì hục hì hục đào rồi lại đào, Giám Chính ngồi bên cạnh khoanh tay nhìn, ngây ra không chịu phụ một tay.
Hoàng Nhưỡng vất vả lắm mới kéo gốc cây về Huyền Vũ Ti, nhìn hồi lâu, trồng ngay chỗ ngoặt.
Mà Giám Chính đại nhân vẫn không chịu bỏ qua, buộc Hoàng Nhưỡng trồng ở bên cạnh một gốc cây có tên mình.
Đợi đến chừng “Đệ Nhất Thu” lớn lên, vừa vặn cùng “Hoàng Nhưỡng” gắn bó thắm thiết.
Người ngang qua nơi này, không khỏi lộ nụ cười mỉm hiểu rõ.
Chỉ mỗi Hoàng Nhưỡng thi thoảng ngẩn người.
Một trăm mười lăm năm Thành Nguyên ngoài đời, ở nơi này cũng trồng một gốc cây.
Là Niệm Quân An gặp tuyết sẽ nở.
Quỹ đạo thời gian, trong lúc vô hình từ từ thay đổi, thật khó phân biệt thật giả.
Mà đám người Ti Thiên giám, đã quen nhìn hai gốc cây dựa sát vào nhau này. Hoàng Nhưỡng dứt khoát xem đấy là đề, lấy tên cho gốc cây là “Trường Tương y”.
(*) gắn bó nương tựa nhau dài lâu.
Trường Tương y, một khi bán ra, lập tức dậy sóng gió.
Hầu như tất cả người hữu tình ở dân gian, đều trồng lên hai gốc, để định tình.
Đợi đến chừng “Đệ Nhất Thu” ngày càng cao, dần dần vượt qua Hoàng Nhưỡng, năm Thành Nguyên thứ tư lặng lẽ đến.
Sắp đến sinh thần mười tám của Giám Chính đại nhân.
Hoàng Nhưỡng xoa một đôi ma trảo, nước mắt từ khóe miệng chảy xuống.