Sương mù không biết đã hiện ra từ lúc nào, một người đang đứng yên lặng trong đó.
Một người rất âm trầm, một gương mặt rất âm trầm, ánh mắt bén ngót như con diều hâu chuyên môn ăn thịt người chết.
Cao Lập vừa mở cửa, lập tức thấy gã ở đó.
Gã cơ hồ không khác gì hai năm về trước.
Cao Lập chưa từng bao giờ nghĩ gã sẽ đứng ngoài cửa đợi! Thật như một người đi đến nhà bạn thăm viếng, đợi chủ nhân ra mở cửa vậy.
Nhưng ánh mắt gã lúc nhìn Cao Lập lại giống như một con diều hâu đang nhìn thây người chết.
Cao Lập nói :
- Ngươi đã đến.
Ma Phong nói :
- Đúng vậy, ta đã đến. Sớm muộn gì ta cũng đến. Bất cứ ai đâm cho ta một mũi kiếm vào bụng cũng đừng hòng sống bình an thoải mái.
Cao Lập lạnh lùng nói :
- Ngươi còn sống cho tới bây giờ, đại khái cũng không phải dễ dàng.
Ma Phong nói :
- Đúng là không dễ dàng, ngươi vĩnh viễn không ngờ được cái mạng này của ta phải trả bao nhiêu giá mới đổi lại được, vì vậy hiện tại ta càng không chết được, nhất định không chết được.
Đồng tử con mắt của gã thu nhỏ lại, ánh mắt đầy vẻ oán độc, gã hỏi lại :
- Tiểu Vũ đâu?
Cao Lập hỏi :
- Ngươi muốn tìm y?
Ma Phong hững hờ nói :
- Ta đang nghe đây.
Cao Lập nói :
- Thứ nhất, ngươi không nên đến một mình. Thứ hai, ngươi nên dùng Song Song uy hiếp ta. Hiện tại ngươi đã đánh lỡ mất cơ hội. Thứ ba, ngươi càng không nên đến gõ cửa nhà ta như thế này.
Ma Phong gật gật đầu nói :
- Có đạo lý lắm.
Cao Lập nói :
- Ngươi vốn có rất nhiều cơ hội ám toán ta.
Ma Phong bỗng ngắt lời y. Gã lạnh lùng nói :
- Ta chẳng cần gì ám toán ngươi, cũng chẳng cần phải lấy con mụ vợ bảo bối của ngươi ra uy hiếp làm gì, bởi vì ta tùy thời tùy lúc có thể giết ngươi.
Cao Lập cười lớn.
Ma Phong nói :
- Hai năm nay, ta khổ luyện mỗi ngày sáu tiếng đồng hồ, còn ngươi...
Tiếng cười của Cao Lập bỗng ngưng bặt.
Ma Phong lạnh lùng nhìn y nói :
- Ngươi hiện tại còn sống đó, bởi vì ta hiện tại còn chưa muốn cho ngươi chết.
Cao Lập không nói năng gì, cũng không có cử động gì.
Y bỗng cảm thấy người không thoải mái tí nào. Thái độ của Ma Phong càng trấn tĩnh chừng nào, y càng không thoải mái chừng đó.
Ánh mắt khiếp người của Ma Phong bỗng rời khỏi người y, hướng ra bóng đêm lê thê mù mịt ngoài kia, một hồi thật lâu mới chầm chậm nói tiếp :
- Ngươi còn có bảy ngày để sống.
Giọng nói của gã đượm vẻ tự tin thật kỳ dị mà đáng sợ, làm như quan tòa đang xử tội phạm nhân.
Cao Lập lại bật cười lên, y phải tốn bao nhiêu là sức lực mới làm cho mình cười được lên tiếng.
Nhưng Ma Phong chẳng thèm nhìn tới y, gã nhẫn nhịn nói :
- Thêm bảy ngày nữa là trăng tròn, ta giết người thông thường thích đợi tới trăng tròn.
Cao Lập cười nhạt nói :
- Không chừng ngươi không chờ được lâu tới như vậy.
Ma Phong hững hờ nói :
- Không chừng, nhưng ta nghĩ ngươi cũng cần gì phải nôn nóng chết cho được.
Nhất định ngươi còn bao nhiêu chuyện hậu sự phải lo, mụ vợ của ngươi nhất định cũng không nguyện ý ngươi chết ngay bây giờ.
Câu cuối cùng tựa như mũi kim đâm thẳng vào dạ dày Cao Lập.
Y cảm thấy dạ dày của mình đang co rút lại, như muốn mửa ra.
Ma Phong nói :
- Ta có thể chờ ở đây bảy ngày, ít ra nơi đây cũng có vẻ sạch sẽ lắm.
Cao Lập nói :
- Ngươi nói sao?
Ma Phong nói :
- Ta nói là bất kể ra sao, sống thêm được bảy ngày cũng là chuyện tốt.
Cao Lập nhìn gã.
Thật ra gã không cười nhưng gương mặt xem ra có vẻ âm hiểm, độc ác, lại có vẻ như đang lộ một nụ cười đầy tự tin.
Cũng chính vì cái thứ tự tin thật kỳ dị đó mà làm cho cả con người gã biến thành âm hiểm đáng sợ hơn.
Ma Phong chầm chậm nói :
- Bảy ngày, đúng bảy ngày bảy đêm. Như vậy cũng đã đủ làm rất nhiều chuyện rồi.
Nếu ngươi đã có an bày ổn thoả rồi thì dù ngươi có chết đi, mọi sự của ngươi vẫn còn tiếp tục, chẳng sao cả.
Cao Lập cúi gầm đầu, nhìn cây thương của mình.
Bụi bặm trên cây thương đã được chùi sạch nhưng ngay cả ánh thép lấp loáng xem ra cũng thật là yếu ớt.
Y ngẩng đầu lên, mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng xuống hai bên má.
Giọng nói của y khàn khàn, ấm ớ :
- Ngươi đợi được bảy ngày thì tại sao ta lại không đợi được?
Ma Phong bật cười. Lần này y cười thật sự.
Y mỉm cười nói :
- Tốt lắm. Sáng sớm hôm sau ta sẽ trở lại đây. Ta thích ăn miến buổi sáng.
Gã không để Cao Lập nói thêm, quay người lại đi luôn. Chỉ một thoáng đã biến vào trong sương mù.
Cao Lập cũng chẳng nhìn gã. Y vừa xoay người lại đã nhịn không nổi, khom lưng lại mửa một trận.
Y mửa không ngớt một hồi, ngay cả mật cũng muốn mửa hết ra. Sau đó y cảm thấy một bàn tay nhỏ nhắn, lạnh ngắt mà ôn nhu đang ôm lấy mặt mình.
Một hồi thật lâu, Song Song mới dịu dàng nói :
- Có phải anh cảm thấy mình làm chuyện này sai rồi?
Cao Lập lắc đầu.
Y không hề sai. Bảy ngày quả thật không thể coi là ngắn ngủi, đã đủ để làm rất nhiều chuyện.
Y phải nhẫn nại.
Y vốn có rất nhiều ưu điểm để đánh bại kẻ khác nhưng bây giờ y chỉ còn thừa có một thứ. Đó là nhẫn nại.
Song Song cũng không hỏi gì nữa.
Chỉ cần y cho là đúng thì nàng sẽ vui lòng chấp nhận.
Nàng nhỏ nhẹ nói :
- Hiện tại chắc anh muốn đi ngủ. Ngày mai chúng ta đi ăn miến. Miến sợi lớn.
* * * * *
Miến đã nguội.
Cao Lập nhìn chăm chú vào tô miến trên bàn. Gương mặt y không có lấy một chút biểu hiện. Sau đó y thấy Ma Phong ung dung đi vào.
Song Song hỏi :
- Có phải Ma đại gia đấy không?
Ma Phong nói :
- Ta đây.
Song Song nói :
- Miến nguội rồi, ông có muốn hâm nóng lên một chút không?
Ma Phong nói :
- Không cần.
Song Song nói tiếp :
- Nếu miến không đủ mặn thì nơi đây còn có gia vị.
Giọng nói của nàng ôn nhu và thân thiết như là bà vợ chủ nhà đang chiêu đãi bạn bè của chồng mình.
Ma Phong nhìn nàng, nhìn một hồi thật lâu, bỗng thở ra một hơi, nói :
- May mà người ta muốn giết không phải là nàng. Thật tình thì nàng còn trấn tĩnh hơn chồng của nàng nhiều.
Song Song cười cười, nàng hững hờ nói :
- Ông xem một người đàn bà như tôi thì có bỏ thuốc độc trong miến không?
Ma Phong vừa cầm đũa lên, đã đặt xuống lại.
Ánh mắt diều hâu của y lại trừng lên nhìn nàng một hồi thật lâu, rồi mới trầm giọng nói :
- Nàng sẽ không làm như vậy.
Song Song gật gật đầu nói :
- Dĩ nhiên là tôi sẽ không làm như vậy.
Ma Phong chẳng nói thêm lời nào. Y bỗng đứng dậy, bước vào nhà bếp.
Song Song mỉm cười hỏi :
- Ông vào bếp làm gì vậy?
Ma Phong chẳng quay đầu lại, lạnh lùng nói :
- Ta giết người thì thích tự tay mình giết. Ta ăn miến cũng thích tự tay mình nấu.
* * * * *
Phòng khách bỗng có tiếng ngáy vang lên. Ma Phong hình như đã ngủ rồi.
Nhưng Cao Lập không ngủ được.
Gương mặt y lộ đầy những nét thống khổ, bởi vì trong lòng y đang mâu thuẫn. Y muốn làm một chuyện nhưng lại không biết có nên làm hay không. Y bỗng phát giác ra mình không còn tự tin vào chính mình nữa.
Đấy mới là chuyện thật đáng sợ.
Ma Phong làm như vậy, không chừng cũng là muốn mài cho lòng tự tin của y bị hủy diệt dần dần đi.
Song Song dịu dàng hỏi :
- Anh đang nghĩ gì vậy?
Cao Lập nói :
- Chẳng nghĩ gì cả.
- Em bỗng nhớ ra một chuyện.
- Sao?
Song Song nói :
- Hắn muốn chờ bảy ngày không chừng chỉ bất quá là hắn còn không chắc hơn cả anh.
Cao Lập nói :
- Cũng không chừng.
Y thừa nhận vì y không muốn cãi cọ.
Hiện tại Ma Phong nhất định là kiên cường hơn y. Chỉ có y mới biết được là trong lòng y đang nặng nề bao nhiêu.
Cao thủ đối trận với nhau thì người chết thường thường là kẻ không muốn chết.
Song Song nói :
- Em biết y ở đây là bởi vì y muốn dằn vặt anh nhưng em sẽ không cho y được yên ổn một ngày nào đâu.
Cao Lập gượng cười lên một tiếng nói :
- Lúc nãy em thật làm anh hả dạ được một chút.
Song Song nói :
- Hiện tại em có làm gì hắn thì hắn nhất định cũng sẽ không trả thù. Bởi vì...
Giọng của nàng bỗng có vẻ biến đổi một chút. Nàng thở dài một hồi rồi nói tiếp :
- Bởi vì nếu không có em thì nhất định anh chẳng còn sợ hắn nữa, có phải không?
Cao Lập nhìn chăm chú vào nàng, bỗng nhiên y chụp lấy vai nàng, run giọng hỏi :
- Em... em tính làm gì vậy?
Y hỏi câu đó bởi vì y bỗng nghĩ đến một chuyện thật kinh khủng.
Song Song lại cười, nụ cười thật thê lương :
- Em chẳng tính gì cả.
Cao Lập nói :
- Anh biết em đang nghĩ gì.
Giọng nói của y càng lúc càng gấp lên :
- Nếu em nghĩ là em chết rồi là anh có thể rảnh tay đối phó với y, sẽ giết được y thì em lầm lắm. Không những lầm mà còn lầm lẫn rất tai hại.
Song Song nói :
- Em...
Cao Lập ngắt lời nàng :
- Em mà chết rồi thì anh nhất định sẽ không còn muốn sống nữa. Anh thề rằng nếu em mà chết thì anh sẽ lập tức chết theo em ngay.
Song Song cắn môi. Nàng bỗng lăn vào lòng y, òa lên khóc nức nở.
Nàng rốt cuộc cũng là một con người, một người đàn bà. Ngoài mặt, nàng xem ra rất kiên cường nhưng nàng biết trong lòng mình đang bi thương, sợ hãi đến mức nào.
Nàng vốn đang tính vì y mà chết.
Nàng hy vọng y sẽ có thể đem bi thương biến thành một thứ lực lượng. Đến bây giờ nàng vẫn chưa làm là vì nàng thật quá yêu y, thật không nỡ rời xa y.
Không ai hiểu được tình cảm của bọn họ sâu đậm đến mức nào.
Cao Lập vuốt nhẹ lên mái tóc của nàng. Y lẩm bẩm :
- Vì anh, em phải ráng sống. Vì em, anh nhất định cũng ráng sống. Chúng ta nhất định là có cách để vượt qua.
Giọng y nghe rất nhỏ bởi vì y nói những câu ấy vốn là để cho mình y nghe.
Song Song bỗng ngừng khóc. Nàng đã đoán được y nghĩ gì. Sau đó nàng ngẩng đầu lên, ghé miệng vào tai y, nói nhỏ ba chữ :
- Anh đi đi.
Cao Lập nắm chặt tay cô, không nói thêm một tiếng nào.
Hiện tại, bao nhiêu nỗi thống khổ dằn vặt đáng sợ thì bọn họ cũng chịu đựng được, cùng chịu đựng với nhau, bởi vì trong lòng họ có hy vọng.
Một hy vọng thật tươi đẹp.
* * * * *
Khổng Tước Linh.
Trên đời này không có thứ ám khí nào đáng sợ hơn Khổng Tước Linh, cũng không có thứ ám khí nào mỹ lệ bằng.
Không ai hình dung được cái mỹ lệ của nó, cũng như không ai né khỏi được nó hay đỡ được nó.
Ngay cả Kim Khai Giáp cũng không thể.
Đến chết lão vẫn không thể quên được cái khoảnh khắc ám khí được phóng ra.
Cái thứ ám khí huy hoàng mỹ lệ và thần bí đó.
Trong khoảnh khắc đó, lão tựa hồ hoàn toàn mê man đi. Sau đó lão ngã lăn ra.
Khổng Tước sơn trang cũng rất mỹ lệ. Mỹ lệ như một thành quách trong truyện thần tiên.
Mái ngói xanh thẩm, dưới ánh mặt trời thu lóng lánh màu xanh nhạt. Thềm đá dài màu trắng từ bức tường vàng ối xuyên vào tận bên trong. Cả một tòa thành quách giống như được hoàng kim châu bảo dựng lên.
Dưới gốc ánh đào trong sân có vài con Khổng Tước. Mấy con uyên ương đang bơi trên mặt hồ.
Hoa màu hồng, màu trắng, màu tím điểm xuyết cả cái sân thành một nơi tuyệt đẹp như trong mộng.
Vài nàng thiếu nữ xõa tóc, mặc áo đủ màu sắc đang đi trên thảm cỏ mượt như nhung, ẩn hiện sau những khóm hoa.
Xa xa hoa cúc đang nở rộ, mùi thơm thoang thoảng nhè nhẹ theo gió.
Trên lầu không biết ai đang thổi sáo. Tiếng sáo làm tan đi không khí yên tĩnh chung quanh.
Cổng đang mở nhưng không thấy người canh chừng.
Cao Lập chạy lên bệ đá trắng như bạch ngọc trước cửa. Sau đó y ngã xuống.
* * * * *
Trong lò có đốt hương, hương thơm thật u nhã.
Cao Lập mở bừng mắt ra. Ánh mắt của y từ chậu cúc để trên bàn dời ra. Lập tức y thấy có người đang nhìn y mỉm cười.
Một người cơ hồ hoàn toàn lạ mặt.
Hình như là một người trẻ tuổi nhưng lại để một bộ ria mép được tỉa xén rất chỉnh tề, rất sáng sủa. Mái tóc của y cũng được chải chuốt rất gọn ghẽ, một bên có gắn viên dạ minh châu lớn bằng đầu ngón tay.
Y phục của y rất tùy tiện nhưng chất liệu rất quý. Chiếc áo dài bằng lụa màu tím, đeo thắt lưng bằng thạch ngọc.
Bất cứ ai cũng nhìn ra y nhất định là một người rất có địa vị, rất có uy quyền.
Hạng người này và Cao Lập vốn sống ở hai thế giới khác nhau, chỉ có cặp mắt sắc bén của y đang nhìn Cao Lập là...
Cao Lập sực nhớ tới cặp mắt đó. Y cơ hồ nhịn không nổi muốn buột miệng kêu lên.
Thu Phong Ngô.
Thật tình y không thể tin được người thân sĩ khí khái lớn lao trước mặt mình lại là gã thiếu niên lạc phách đã từng vào sinh ra tử với y ngày nào.
Nhưng y không thể không tin.
Bởi vì người này đã bước lại, nắm chặt lấy tay y. Ánh mắt sáng rực hình như đang có lệ nóng dâng trào.
Cao Lập thở phào một hơi thật dài. Y nói :
- Thì ra là anh. Rốt cuộc tôi cũng tìm được anh.
Bàn tay của Thu Phong Ngô càng nắm chặt lại. Y nói :
- Anh đã đến. Rốt cuộc anh cũng không quên lời tôi dặn.
Cao Lập quờ quạng, muốn ngồi dậy.
Thu Phong Ngô ấn nhẹ vào vai y nói :
- Anh không bị bệnh tật gì cả, chỉ quá mệt mà thôi. Anh hãy nằm nghỉ một chút thì tốt hơn.
Cao Lập quả thật thấy mệt lả.
Hai ngày nay, y cơ hồ không có lúc nào ngừng lại để nghỉ ngơi. Y phải về lại trước khi trăng tròn.
Nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, y lại muốn bật ngồi dậy, thất thanh hỏi :
- Tôi đã ngủ mất bao lâu rồi?
Thu Phong Ngô nói :
- Không lâu lắm, hiện tại vừa mới qua giờ Thìn.
Y nhìn mồ hôi lạnh trên trán của Cao Lập, bất giác chau mày một cái, nói :
- Hình như anh có chuyện gì khẩn cấp?
Cao Lập nắm chặt hai tay, nói :
- Tôi vốn không tính đến, nhưng tôi... tôi...
Thu Phong Ngô nói :
- Anh cũng nên nhớ lời tôi đã nói qua. Bất cứ anh có chuyện gì khó khăn đến đâu thì nhất định phải tìm đến tôi trước.
Cao Lập chầm chậm gật đầu. Lệ nóng cơ hồ muốn trào ra.
Một người trong lúc nguy cấp, biết được còn có người bạn có thể cùng nhau chia xẻ hoạn nạn thì cái thứ cảm giác ấy trên đời này còn có chuyện gì có thể thay thế được.
Thu Phong Ngô nhìn chăm chú vào y, nói từng tiếng một :
- Có phải bọn họ đã tìm đến anh rồi?
Cao Lập lại gật gật đầu.
Gương mặt của Thu Phong Ngô bỗng rắn lại. Y chầm chậm đi vài bước, chầm chậm ngồi xuống.
Cao Lập rốt cuộc cũng đã ngồi dậy được. Y nói :
- Chỉ có một người đến.
Thu Phong Ngô hỏi :
- Ai?
- Ma Phong.
Thu Phong Ngô thở phào một cái, hỏi :
- Anh đã giết hắn rồi?
Cao Lập cúi gầm đầu, nói :
- Hai năm nay tôi chỉ cầm trên tay cây cuốc. Tôi đã dần dần thấy rằng làm ruộng còn sung sướng hơn giết người rất nhiều.
Thu Phong Ngô hỏi :
- Vì vậy anh không muốn giết người?
Cao Lập cười khổ, nói :
- Tôi chỉ sợ thương pháp của tôi đã cùn lụt đi rồi.
Thu Phong Ngô hỏi :
- Anh sợ mình không phải là đối thủ của hắn?
Cao Lập nói :
- Quả thật tôi không chắc tí nào.
Thu Phong Ngô nói :
- Vì vậy hắn mới còn sống.
Cao Lập nói :
- Còn đó.
Thu Phong Ngô hỏi :
- Hiện tại hắn ở đâu?
- Trong nhà tôi.
Thu Phong Ngô ngẩn người ra. Thật tình y không hiểu. Một hồi lâu, y mới hỏi :
- Còn Song Song?
Cao Lập nói :
- Cũng ở đó.
Thu Phong Ngô biến sắc hỏi :
- Anh để Song Song nơi đó, một mình anh đến đây?
Gương mặt Cao Lập lộ vẻ thống khổ. Y nói :
- Chính vì y không ngờ là tôi sẽ làm vậy nên tôi mới đến đây được.
Thu Phong Ngô thở ra một hơi, nói :
- Tôi cũng không ngờ được.
Cao Lập nói :
- Chỉ cần tôi trở về trước trăng tròn thì Song Song sẽ không bị nguy hiểm gì.
Thu Phong Ngô hỏi :
- Tại sao?
- Bởi vì tôi và hắn đã ước hẹn đến trăng tròn sẽ quyết chiến.
Thu Phong Ngô trầm tư một hồi thật lâu. Y bỗng cười cười nói :
- Tôi hiểu rồi.
Cao Lập hỏi :
- Anh hiểu chuyện gì?
- Chuyện y đến một mình.
- Ừ.
- Một mình hắn không chắc sẽ giết được anh. Vì vậy mới cố ý chờ vài ngày. Vì hắn đã thấy anh lại càng không chắc hơn hắn nữa nên hắn muốn dùng mấy ngày đó, hết sức dày vò anh, để anh mất đi cả lòng tự tin.
Cao Lập cười khổ :
- Không chừng bất quá hắn chỉ muốn cho tôi chết từ từ. Hắn giết người trước giờ vẫn không thích ra tay nhanh quá Thu Phong Ngô nhìn y, bỗng phát hiện ra người này đã biến đổi, biến đổi quá nhiều.
Y vốn là một người rất kiên cường, rất tàn bạo, nhất là trong tổ chức. Nhưng hiện tại hình như y đã hoàn toàn mất tự tin.
Đấy có phải chăng là vì y đã gặp phải chân tình?
Làm cái nghề nghiệp này vốn không thể nào động đến tình cảm được. Càng tàn bạo thì sống càng lâu. Bởi vì tình cảm vốn làm cho con người mềm yếu.
Cao Lập bỗng nói :
- Nhưng hắn rốt cuộc cũng tính sai một chuyện.
Thu Phong Ngô nói :
- Sao?
- Hắn nghĩ là Tiểu Vũ đã chết rồi. Hắn không ngờ tôi còn có một người bạn.
Thu Phong Ngô lại trầm tư một hồi thật lâu, rồi mới chầm chậm nói :
- Anh cũng làm sai một chuyện.
- Sao?
- Anh không nên để Song Song ở lại đó. Đáng lý ra anh nên để Song Song đến tìm tôi.
Cao Lập nói :
- Bởi vì còn Song Song nên tôi mới có điều cố kỵ. Hắn làm gì dám đụng tới Song Song.
Thu Phong Ngô nói :
- Có thể hắn không dám nhưng hắn có thể lấy Song Song ra uy hiếp anh.
Cao Lập nói :
- Hắn đã từng có cơ hội đó nhưng hắn không làm vậy.
Thu Phong Ngô nói :
- Đó bất quá vì lúc ấy hắn còn chưa thấy ra là anh đối với Song Song tình cảm ra sao.
Y lại nhìn chằm chằm vào Cao Lập, nói từng tiếng một :
- Tôi hỏi anh, lúc anh về đó, nếu y kề thanh kiếm vào cổ Song Song, đòi đổi cái mạng của Song Song lấy cái mạng của anh thì anh sẽ tính sao?
Cao Lập bỗng thấy cả người lạnh toát.
Thu Phong Ngô nói :
- Anh biết rõ là anh chết rồi thì Song Song cũng không sống nổi nữa. Hắn biết rõ là anh nhất định không nỡ nhìn Song Song chết trước mắt mình, phải không?
Cao Lập bỗng ngã ầm ra, ngã xuống giường, mồ hôi tuôn ra như mưa. Y bỗng phát giác ra hai năm nay Thu Phong Ngô không những càng thêm lão luyện mà tư tưởng của y lại càng chu mật, đã ngấm ngầm có một thứ khí độ và oai nghi của một bậc tông chủ.
Những gì y đã được không phải chính là cái mà Cao Lập đã đánh mất sao?
Nhưng giữa hai người, rốt cuộc ai là người hạnh phúc hơn? Hạnh phúc và bất hạnh vốn không phải là thứ tuyệt đối.
Nếu ta muốn có thêm chút ít bên này thì phải bỏ bớt đi một chút bên kia. Kiếp người vốn đâu cần phải nghiêm trọng quá thế.
Nghĩ đến đó, Cao Lập bỗng nói :
- Nếu tôi không để cho y có cơ hội kề thanh kiếm vào cổ Song Song thì sao?
Thu Phong Ngô bật cười. Y vừa cười vừa nói :
- Câu nói này mới giống như là lời anh nói.
Cao Lập nói :
- Tôi biết anh bây giờ đã là chủ nhân của Khổng Tước sơn trang.
Thu Phong Ngô nói :
- Gia phụ tôi đã qua đời.
- Vì vậy tôi đến đây nhờ anh một chuyện.
- Anh cứ nói.
- Anh có thể từ chối. Tôi không hề trách anh.
Thu Phong Ngô đang lắng tai nghe, biểu tình trên gương mặt của y biến đổi thật kỳ quái, phảng phất như đã đoán được Cao Lập muốn nhờ vả chuyện gì.
Cao Lập nói :
- Tôi muốn mượn Khổng Tước Linh của anh.
Thu Phong Ngô không nói thêm lời nào, ngay cả một tiếng cũng không. Y chỉ nhìn vào bàn tay mình đăm đăm.
Cao Lập cũng không nói gì nữa. Y cũng đang nhìn bàn tay của Thu Phong Ngô.
Đôi bàn tay đó rất chỉnh tề, rất sạch sẽ, được bảo dưỡng rất đầy đủ. Đôi bàn tay đó không còn là đôi bàn tay dính đầy bùn đất máu tanh. Y có còn là người dám hy sinh tính mạng cho bạn bè nữa không?
Bên ngoài song cửa. Đêm đã xuống đậm đặc.
Thu Phong Ngô ngồi yên lặng trong bóng tối, ngay cả ngón tay cũng không thấy động đậy mảy may.
Cao Lập không còn thấy biểu tình trên gương mặt của y.
Gió thổi qua. Trong sân đã có tiếng lá rơi.
Đã vào cuối thu. Ánh trăng chiếu nghiêng nghiêng qua kẽ lá.
Thu Phong Ngô vẫn còn chưa nói gì, y cũng chưa động đậy.
Cao Lập cũng không nói gì. Y chầm chậm ngồi dậy, tìm đôi giày dưới giường.
Thu Phong Ngô không ngẩng đầu lên.
Cao Lập mang giày vào, chầm chậm bước qua một bên y, rón rén mở cửa.
Bên ngoài, đêm mát như sữa.
Trái tim của y lạnh ngắt nhưng y không trách Thu Phong Ngô.
Y biết mình đã yêu cầu quá đáng.
Y không quay đầu lại nhìn Thu Phong Ngô bởi vì y không muốn để Thu Phong Ngô cảm thấy ngượng ngùng. Y rón rén bước ra. Bước tới sân ngoài, y nhặt một chiếc lá vàng, nhìn qua rồi nhẹ nhàng buông xuống.
Sau đó y ảm thấy một bàn tay đang đặt lên vai mình. Một bàn tay kiên cường mà ổn định. Bàn tay của một người bạn.
Y nắm chặt lấy bàn tay đó, quay đầu lại, lập tức y thấy Thu Phong Ngô. Ánh mắt của y tựa hồ như có lệ nóng trào ra.
Y yêu cầu quả thật là quá nhiều.
Nhưng đối với một người bạn chân tình, bất kể là y yêu cầu tới đâu thì đều không thể coi là quá nhiều.
* * * * *
Trong địa đạo không có một tiếng động.
Bao nhiêu tiếng động đã bị cách ly ngoài bức tường dày ba thước.
Bọn họ đi trong địa đạo như vậy cơ hồ đã gần nửa tiếng.
Cao Lập không còn nhớ đã đi qua bao nhiêu ngõ quanh, lên bao nhiêu bệ đá, xuyên qua bao nhiêu tầng cửa sắt.
Y cảm thấy mình bỗng như bước vào lăng mộ của một bậc đế vương thời cổ, âm u, ẩm thấp và thần bí.
Cánh cửa cuối cùng lại càng vĩ đại, làm bằng tấm đồng dày hơn ba thước, nặng cả ngàn cân.
Trên cánh cửa có mười ba ổ khóa.
Thu Phong Ngô vỗ tay một cái, địa đạo không có lấy một bóng người bỗng có mười hai người hiện ra.
Đa số đều già nua, râu tóc đều đã bạc phơ. Người trẻ nhất cũng trên dưới năm mươi.
Thái độ của mỗi người trông thật nghiêm trang, bước chân thật nhẹ nhàng, khỏe mạnh. Bất cứ ai cũng nhìn ra ngay là mười hai người này không người nào không phải là cao thủ.
Mỗi người đều lấy ra một cái chìa khóa, mở một ổ khóa ra. Chìa khóa được buộc bằng dây xích sắt vào người.
Chìa khóa cuối cùng nằm trong người của Thu Phong Ngô.
Cao Lập nhìn y mở ổ khóa cuối cùng. Y quay đầu lại lần nữa thì mười hai người kia đã biến đâu mất.
Không lẽ bọn họ không phải là người mà là quỷ u linh từ dưới lòng đất chui lên phòng thủ nơi cấm địa này.
Cửa đã mở.
Thu Phong Ngô không biết kéo nhẹ vào chỗ nào đó mà cánh cửa nặng ngàn cân bỗng trượt ra như kỳ tích.
Một luồng hơi lạnh âm u tạt vào trong mặt.
Bên trong là một căn phòng bằng đá thật rộng rãi. Trên vách đầy những rong rêu, có để sáu cây trường minh đăng.
Ánh đèn cũng u ám như lửa quỷ.
Trong phòng bốn bề là binh khí để trên giá, đủ các loại binh khí ngoại môn, có loại Cao Lập chưa bao giờ thấy qua.
Thu Phong Ngô đẩy một khối đá ra để lộ trên vách đá một cái kệ bằng sắt.
Khổng Tước Linh chắc là để trong kệ bằng sắt đó.
Đến bây giờ Cao Lập mới chân chính hiểu rõ cái thứ mình yêu cầu trân quý biết bao nhiêu.
Dù cho bạn bè có tốt đến đâu, chuyện yêu cầu của y cũng là nhiều quá.
Thu Phong Ngô mở kệ sắt, từ từ lấy ra một cái ống tròn lóng lánh màu vàng rực rỡ.
Bên ngoài ống rất trơn láng, xem ra thậm chí rất bình thường, chỉ bất quá là làm bằng vàng ròng thế thôi.
Cái gì càng thần bí thì bên ngoài xem ra càng bình thường. Cũng chính vì vậy mà nó mới giữ được vẻ thần bí đó.
Thu Phong Ngô dùng hai tay cầm lên, đưa tới trước mắt Cao Lập. Gương mặt của y cũng biến thành nghiêm trang, nghiêm trang đến độ muốn biến thành bi ai.
Cao Lập nhìn y, nhìn Khổng Tước Linh trên tay y, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác thống khổ.
Trừ bọn họ ra, không ai hiểu nổi cảm giác ấy từ đâu đến. Một hồi thật lâu, Cao Lập mới thở dài một tiếng, nói :
- Anh bất tất phải giao cho tôi.
Thu Phong Ngô nói :
- Tôi đã cho anh mượn rồi đó.
Cao Lập nói :
- Tôi... tôi nhất định sẽ đem trả lại ngay.
Thu Phong Ngô nói :
- Tôi tin.
Cao Lập rốt cuộc cũng chầm chậm đưa tay ra.
Ngón tay y rốt cuộc đã chạm vào món ám khí thần bí đó. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, lòng y bỗng dâng lên một thứ cảm giác thật thần bí, không thể hình dung.
Đấy cũng như một kẻ phàm nhân bỗng đụng phải một thứ ma chú, bản thân y cũng thành ra có cái ma lực thần bí đó.
Thu Phong Ngô nói :
- Trên này có hai mấu cơ quan.
Cao Lập nói :
- Tôi có thấy.
Thu Phong Ngô nói tiếp :
- Ấn cái nút thứ nhất, cơ quan lập tức phát động. Ấn cái nút thứ nhì thì trên đời này không còn ai có thể cứu được Ma Phong.
Cao Lập thở phào ra một hơi thật dài, phảng phất như đã thấy được cái dáng Ma Phong đang ngã xuống.
Thu Phong Ngô trầm mặc một hồi thật lâu rồi chầm chậm nói tiếp :
- Đáng lý tôi phải đi với anh nhưng nếu tôi đi thì không chừng cũng chẳng cần tới Khổng Tước Linh.
Cao Lập nói :
- Tôi... tôi...
Thu Phong Ngô nói :
- Tôi biết cái ý của anh. Anh không muốn tay tôi lại dính vào máu tanh cũng như không muốn tôi bị phiền phức.
Cao Lập thở ra nói :
- Đấy cũng vì thân phận của anh bây giờ không phải như lúc trước.
Thu Phong Ngô chầm chậm gật đầu. Y bỗng cười nói :
- Có chuyện tôi quên nói với anh. Tôi đã có một đứa con.
Cao Lập nắm chặt lấy tay y nói :
- Lần sau tôi đến sẽ nhất định gặp nó.
Thu Phong Ngô nói :
- Dĩ nhiên là anh sẽ gặp nó.
- Tôi hứa.
Thu Phong Ngô nói :
- Tôi còn muốn anh hứa với tôi một chuyện.
Cao Lập nói :
- Anh cứ nói.
Thái độ của Thu Phong Ngô bỗng lại trở nên nghiêm trang. Y chầm chậm nói :
- Khổng Tước Linh không phải là thứ ám khí giết người.
Cao Lập ngơ ngác hỏi :
- Không phải sao?
Thu Phong Ngô lại nói :
- Không phải. Ám khí cũng là một thứ vũ khí. Ý nghĩa chân chính của vũ khí không phải là để giết người mà là để ngăn người giết.
Cao Lập gật đầu.
Thật ra y không chân chính hiểu được cái ý của Thu Phong Ngô. Y bỗng phát hiện ra tư tưởng của mình và của Thu Phong Ngô đã cách xa nhau. Nhưng y không chịu thừa nhận như vậy.
Thu Phong Ngô nói :
- Nói một cách đơn giản là mục đích sử dụng Khổng Tước Linh không phải là để giết người mà là để cứu mạng. Vì vậy...
Y nắm chặt lấy tay Cao Lập, chầm chậm nói tiếp :
- Vì vậy tôi muốn anh hứa với tôi không đến lúc bất đắc dĩ thì anh nhất định không dùng nó.
Cao Lập thở phào một hơi dài. Bây giờ y mới hiểu được cái ý của Thu Phong Ngô.
Ít nhất chính y cho rằng mình đã hoàn toàn hiểu rõ.
Y nắm chặt lấy tay Thu Phong Ngô, nói từng tiếng một :
- Tôi hứa với anh, không đến lúc bất đắc dĩ thì tôi nhất định không dùng nó.
Cao Lập ưỡn ngực lên, bước ra ngoài.
Bước chân của y nhẹ nhàng, nhanh nhẹn hơn lúc mới tới nhiều lắm vì trong lòng y không còn có ưu tư sợ hãi.
Hiện tại Khổng Tước Linh đang nằm trong tay y. hiện tại tính mạng của Ma Phong không khác gì đã nằm trong tay y. Y không còn gì để lo lắng. Người lo lắng phải là Ma Phong.
* * * * *
Mỗi căn nhà nào cũng có một cái ghế rất thoải mái. Cái ghế ấy thông thường là dành cho chủ nhà. Chủ nhân của căn nhà này là Cao Lập.
Nhưng lúc này người đang ngồi trên cái ghế đó lại là Ma Phong.
Gã dùng tư thế thoải mái nhất ngồi đó nhìn Song Song đang đứng đối diện trước mặt gã, lạnh lùng nói :
- Đã năm ngày rồi, chồng nàng đã đi năm ngày rồi đó.
Song Song gật đầu.
Nàng đứng đó với tư thế không thoải mái lắm. Bất kể đứng với tư thế ra sao cũng đều không thể thoải mái bằng ngồi xuống.
Ma Phong nhìn nàng lom lom. Gã lại hỏi :
- Nàng không biết hắn đi đâu sao?
Song Song nói :
- Không biết.
Ma Phong hỏi :
- Hắn có về lại không?
Song Song nói :
- Không biết.
Ma Phong gằn giọng hỏi :
- Cái gì nàng cũng không biết sao?
Song Song nói :
- Tôi không biết cái gì cả.
Ma Phong hỏi :
- Nàng không hỏi hắn sao?
- Không.
Ma Phong nói :
- Nhưng nàng là vợ hắn.
- Bởi vì tôi là vợ của y cho nên tôi mới không hỏi.
- Tại sao?
- Đàng ông ghét nhất là đàn bà lắm miệng. Tôi mà hỏi nhiều quá thì không chừng y sẽ chẳng cần tôi nữa.
Ma Phong nắm chặt hai nắm tay. Ánh mắt đã lộ vẻ tức giận. Bao nhiêu đó câu hỏi mà gã đã hỏi đi hỏi lại không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không được kết quả gì.
Gã đang chờ người đàn bà này kiệt sức, rũ rượi ra, đợi cho nàng nói thật.
Gã không dùng vũ lực bởi vì gã sợ người đàn bà này chịu không nổi. Dĩ nhiên gã cũng biết rất rõ rằng nếu nàng chết đi thì đối với gã chỉ có trăm có hại mà chẳng có lấy một cái lợi.
Hiện tại gã bỗng phát giác ra người đang cảm thấy kiệt quệ không phải là người đàn bà này mà chính là gã.
Gã nghĩ không ra có lực lượng gì chi trì nổi người đàn bà xấu xí tàn phế này cho đến bây giờ.
Song Song bỗng hỏi ngược lại gã :
- Ông lo lắng chuyện gì? Ông lo y đi tìm trợ thủ ư?
Ma Phong cười nhạt nói :
- Hắn tìm không ra trợ thủ đâu. Hắn cũng như ta. Hạng người như chúng ta nhất định không có bạn bè.
Song Song hững hờ nói :
- Vậy thì còn chuyện gì để lo nữa.
Ma Phong không trả lời.
Câu này vốn là câu gã muốn hỏi chính mình.
Cao Lập giống như con dã thú đã bị dồn tới đường cùng, chỉ còn ngồi chờ người khác đến làm thịt.
Gã không biết tại sao mình lại lo lắng nữa.
Một lúc lâu, gã lạnh lùng nói :
- Bất kể là đi làm gì thì y nhất định cũng phải trở về.
Song Song nói :
- Ông đang an ủi mình đấy ư?
- Hả?
Ma Phong lại nói tiếp :
- Nếu hắn không về đây thì nàng chắc chắn phải chết.
Song Song thở ra nói :
- Tôi biết.
- Dĩ nhiên là hắn không thể bỏ rơi nàng phải không?
- Cái đó cũng chưa chắc.
Ma Phong hỏi lại :
- Sao lại chưa chắc?
Song Song thở ra. Nàng cười khổ nói :
- Ông cũng nên thấy rõ là tôi chẳng phải là người đàn bà làm cho đàn ông điên đảo.
Ma Phong biến sắc nói :
- Nhưng hắn đối với nàng cũng tốt lắm mà.
Song Song nói :
- Y đối xử với tôi tốt thật, vì vậy hiện tại dù y có bỏ tôi thì tôi cũng không trách y.
Biểu tình trên gương mặt của nàng có vẻ thật thê lương, thật bi đát. Nàng chầm chậm nói tiếp :
- Dù y có trở về thì nhất định cũng không phải là vì tôi mà là vì ông.
Ma Phong hỏi :
- Vì ta?
Song Song nói từng tiếng một :
- Vì y muốn giết ông.
Bàn tay của Ma Phong bỗng cứng lại. Một hồi thật lâu gã mới cười nhạt nói :
- Nàng sợ ta đem nàng ra uy hiếp hắn nên nàng mới nói như thế.
Song Song hỏi :
- Ông tính đem tôi ra uy hiếp y ư?
Nàng bỗng bật cười, cười thật thê lương. Nàng lại nói tiếp :
- Y là hạng người như thế nào thì ông phải rõ hơn tôi chứ. Các người vốn là những người cùng một loại. Ông có thể vì một người đàn bà như tôi mà hy sinh không?
Ma Phong biến sắc. Y lạnh lùng cười nói :
- Hắn chẳng phải là tôi.
Song Song hỏi :
- Ông nghĩ rằng y đối xử rất tốt với tôi?
Ma Phong nói :
- Ta nhìn ra được.
Song Song thở ra nói :
- Không chừng y cố ý làm như vậy cho ông thấy.
- Tại sao?
- Y cố ý làm cho ông tưởng rằng y tốt với tôi, cố ý cho ông tưởng rằng y sẽ không bỏ rơi tôi để ông lơ là phòng thủ thì y mới có cơ hội trốn đi.
Gương mặt nàng lại lộ ra vẻ oán hận. Nàng nghiến răng nói :
- Nếu y đối xử tốt với tôi thì y đã không yên tâm bỏ đi như vậy.
Ma Phong ngẩn mặt ra. Y chỉ cảm thấy trái tim mình đang chùn xuống.
Song Song bỗng nói :
- Nhưng y sẽ trở về thôi bởi vì dù ông không giết y thì y cũng muốn giết ông.
Bàn tay của Ma Phong bỗng nắm chặt lấy cán kiếm. Bởi vì ngay lúc đó, y đã nghe có tiếng chân người.
Tiếng chân rất nhẹ nhàng, ngắn mà ổn định.
Bất cứ ai cũng nghe ra được rằng người đó nhất định là đang hứng khởi lắm.
Dù không nghe được cũng thấy được. Bởi vì Cao Lập đã bước nhanh vào nhà. Ánh mắt của y đang rạng rỡ, rõ ràng là tinh thần y đang sung túc.
Hai ngày nay y nghủ rất ngon. Trong xe rất thoải mái, và trong lòng y cũng không còn tí gì sợ hãi.
Ma Phong bỗng thấy cái ghế không còn thoải mái tí nào. Tư thế ngồi của y cũng không còn thoải mái tí nào.
Cao Lập chẳng thèm nhìn y đến nửa con mắt, hình như trong nhà không có một người như y ngồi ở đó.
Dĩ nhiên Song Song đã nghe ra được đó là tiếng chân của ai. Gương mặt nàng lộ ra một nụ cười. Nàng dịu dàng hỏi :
- Anh đã về rồi đấy à?
Cao Lập nói :
- Anh đã về rồi đây.
- Tối nay anh tính ăn gì?
- Gì cũng được. Anh đói muốn điên lên đây.
Song Song bật cười, nàng nói :
- Hình như mình còn tí thịt khô, em đem xào ăn được không?
Cao Lập nói vào :
- Quá tốt. Thêm chút tỏi thì càng tuyệt.
Xem dáng điệu của y thì hình như vừa mới đi dạo một vòng về, tuy có đi nhiều thật đó nhưng bây giờ về nhà rồi thì y cảm thấy rất khoan khoái, rất nhẹ nhàng.
Ma Phong nhìn chằm chằm vào y như từ trước giờ chưa gặp người nào như vậy.
Cao Lập quả thật đã biến thành một người khác. Y đang là một con dã thú bị bức vào cùng bỗng trở thành một thợ săn đang đuổi theo con mồi.
Một người thợ săn đầy kinh nghiệm, đầy tin tưởng và quyết tâm.
Cái gì đã biến đổi y như vậy?
Ma Phong nghĩ không ra.
Trong lòng y bỗng cảm thấy một thứ sợ hãi không sao nói được. Một con người gặp chuyện mình không cách nào giải thích được, không cách nào hiểu được thì đều cảm thấy sợ hãi.
Song Song đã đi qua bên cạnh y, đi vào nhà bếp.
Y không cản trở.
Y cũng từng nghĩ đến chuyện đem nàng ra uy hiếp Cao Lập nhưng hiện tại không biết tại sao, y bỗng cảm thấy cái lối suy nghĩ đó có vẻ ấu trĩ, có vẻ buồn cười quá.
Trong nhà bếp đã có mùi thơm bốc lên.
Cao Lập bỗng cười nói :
- Nàng thật là người đàn bà đảm đang lắm.
Ma Phong gật đầu, Y nhìn không ra Cao Lập đang tính toán điều gì nên y chỉ còn cách gật đầu.
Cao Lập nói :
- Nàng cũng rất hiểu biết chuyện chìu chuộng chồng con.
Ma Phong nói :
- Quả thật là nàng không ngu.
Cái điểm đó thì không ai có cách gì phủ nhận được.
Cao Lập mỉm cười nói :
- Một người đàn ông lấy được người vợ như nàng thì quả thật là có vận khí.
Ma Phong hỏi :
- Rốt cuộc thì ngươi muốn nói gì?
Cao Lập chầm chậm trả lời :
- Ta đang nói lúc nãy nếu ngươi đem nàng ra uy hiếp ta thì dù có muốn ta cắt đi cái đầu, không chừng ta cũng cắt đi cho ngươi.
Khóe miệng của Ma Phong bỗng giật giật lên, làm như vừa bị người nào nhét vào miệng bột hoàng liên, đắng không chịu được.
Cao Lập hững hờ nói :
- Chỉ tiếc bây giờ thì không còn kịp nữa rồi.
Y sa sầm nét mặt, nói gằn từng tiếng một :
- Bởi vì hiện tại ngươi chỉ cần động đậy một cái là ta sẽ giết ngươi ngay. Ta giết ngươi mà chẳng cần đợi tới trăng rằm.
Giọng của y kiên quyết mà ổn định cũng như một vị quan đang phán xử tội nhân.
Ma Phong bật cười. Quả thật y đang cười nhưng ngay cả chính y cũng cảm thấy mình cười có vẻ gượng gạo quá.
Cao Lập nói :
- Hiện tại ngươi còn cười được bởi vì ta có thể để cho ngươi chờ đến trăng rằm rồi hẳn chết nhưng chết không có buồn cười đâu.
Ma Phong cười nhạt nói :
- Vì vậy ngươi không cười nổi?
Cao Lập nói :
- Ta cười không được bởi vì giết người chẳng có gì đáng cười.
- Ngươi tính giết người bắng cách nào đây? Dùng cây cuốc của ngươi ư?
- Dù ta dùng cây cuốc cũng giết được ngươi như thường.
Ma Phong hiện tại ngay cả cười cũng không cười nổi. Bàn tay của y cứng đơ, cứng như muốn chết người.
Lại có tiếng của Song Song từ trong bếp vọng ra :
- Cơm nguội rồi, chiên với trứng ăn được không?
- Được.
- Còn hai chén, chúng mình mỗi người một chén.
- Còn khách thì sao?
- Khỏi cần làm cho y, nhất định là y nuốt không xuống.
Quả thật Ma Phong nuốt không xuống. Y cảm thấy bao tử mình đang co rút, cơ hồ muốn mửa ra.
Cao Lập bỗng nhìn y cười một cái, nói :
- Có phải hiện tại ngươi muốn mửa không?
Ma Phong hỏi :
- Tại sao?
- Một người lúc bị sợ quá thì thường hay muốn mửa, chính ta cũng có cái kinh nghiệm đó.
Ma Phong cười nhạt nói :
- Không lẽ ngươi nghĩ ta đang sợ ngươi?
- Dĩ nhiên là ngươi sợ, bởi vì chính ngươi cũng thấy rõ rằng ta có thể tùy thời tùy lúc giết ngươi dễ như trở bàn tay.
Y bỗng nói tiếp :
- Hiện tại ngươi còn sống đó là vì hiện tại ta còn chưa tính giết ngươi.
Câu đó Ma Phong thiệt tình nghe chướng tai vô cùng bởi vì đấy vốn là câu nói mà gã đã nói ra.
Cao Lập lạnh lùng nói :
- Hiện tại ta còn chưa giết ngươi bởi vì trước giờ ta không thích giết người lúc bụng đói.
Ma Phong nhìn y lom lom. Bỗng nhiên gã tung người lên, đâm kiếm ra.
Nhát kiếm ấy nhanh mà chuẩn, chính xác mà ác độc.
Đấy chính là thứ kiếm pháp chuyên giết người nhưng lại không phải là thứ kiếm pháp mà gã chuyên sử dụng. Như vậy là đã phạm vào nguyên tắc giết người của gã.
Gã giết người trước giờ rất chậm.
Nhát kiếm ấy không chậm tí nào. Ánh kiếm lóe lên, đâm vào cổ họng của Cao Lập.
Cao Lập ngồi đó, ngồi phía sau bàn. Tay của y để dưới bàn. Y ngồi không động đậy.
Có điều cây thương của y bỗng nhiên từ dưới bàn thọc lên.
Mũi kiếm cách cổ họng của y còn tới ba tấc. Nhưng cây thương của y đã đâm sâu vào bụng dưới của Ma Phong.
Y không động đậy nhưng Ma Phong đang động đậy. Cả người gã đang chầm chậm co rút lại, khô héo lại.
Gã nhìn Cao Lập, ánh mắt lộ đầy vẻ kinh ngạc, sợ hãi và nghi hoặc. Gã thở hổn hển nói :
- Ngươi... ngươi giết ta thật ư?
Cao Lập nói :
- Ta đã nói rồi, ta muốn giết ngươi.
Ma Phong nói :
- Ngươi vốn không thể giết ta được.
- Nhưng hiện tại thì ta đã giết ngươi.
- Ta... ta không tin.
- Ngươi không tin không được.
Ma Phong tựa hồ còn muốn nói gì nữa như thớ thịt trên cổ đã cứng lại.
Cao Lập nói :
- Ta vốn không nắm chắc trong tay là giết được ngươi nhưng hiện tại thì ta chắc lắm rồi. Hiện tại thì ta có thể tùy thời giết ngươi thêm một lần nữa cũng được.
Cổ họng của Ma Phong phát ra tiếng ằng ặc không ngớt, hình như y muốn hỏi :
- Tại sao?
Cao Lập chầm chậm nói :
- Bởi vì ta còn có một người bạn, một người bạn tốt.
Đồng tử của Ma Phong bỗng tán loạn đi, rồi thở phào một hơi thật dài. Sau đó người của y giống như một trái banh bị xì hơi, bỗng nhiên xìu xuống.
Y không có bạn bè.
Y không có gì cả.
* * * * *
Cao Lập giang hai tay ra, Song Song đã xà vào lòng y.
Bọn họ ôm nhau chặt cứng. Bao nhiêu tai nạn và bất hạnh đều đã qua.
Trải qua một lần khảo nghiệm như vậy, tình cảm của họ chắc chắn lại càng sâu, càng chân thật. Bọn họ đã hoàn toàn nương tựa vào nhau, tín nhiệm lẫn nhau.
Trên đời này không có một chuyện gì có thể chia rẽ được hai người.
Chỉ tiếc là đây không phải là kết cuộc của câu chuyện.
Thật ra câu chuyện này hiện tại chỉ vừa mới bắt đầu...