Cổ phiếu công ty hiện đang rớt giá nghiêm trọng, công nhân thì ầm ĩ đòi trả tiền lương, đám cổ đông lại tham cái lợi trước mắt mà bán tống bán tháo cổ phiếu đi. Hàn Thanh Dao mệt mỏi xoa xoa mi tâm. Hàn Chương, ông giỏi lắm! Thật là một người cha am hiểu cách dồn con gái mình vào đường cùng.
Cô đi từng bước ra ngoài với khuôn mặt đăm chiêu. Việc đầu tiên cần làm là trấn an công nhân, xí nghiệp không có công nhân thì vận hành kiểu gì được.Tiếng giày cao gót va chạm với sàn nhà tạo nên âm thanh cộp cộp trên hành lang trống trải, phá vỡ khung cảnh yên tĩnh. Bên trong yên lặng, bên ngoài lại ồn ào như bão kéo tới. Sự yên lặng mà cô có hiện giờ chỉ là nắng nhẹ trước gió bão sắp về mà thôi. Như nghĩ tới gì đó, cô gọi cho thư kí:
“Sắp xếp một số bảo vệ trà trộn vào đám đông cho tôi!”
Hàn Thanh Dao đeo kính lên, khuôn mặt có chút cứng nhắc. Cô thực sự rất sợ. Liệu cô có chống đỡ nổi trước nỗi phẫn nộ của hàng trăm công nhân hay không? Họ sẽ không mắng chửi cô chứ?
Cô xuống tới tiền sảnh của công ty, rõ ràng chỉ cần vài bước nữa là ra khỏi cửa, nhưng cô lại cảm thấy bước chân nặng tựa ngàn cân. Tim cô đập thình thịch, mạnh mẽ như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Tiếng la hét, những biểu ngữ không ngừng giày vò thị giác và thính giác của cô. Giây phút đó, cô thật sự chỉ muốn lùi bước.
Hàn Thanh Dao đi ra ngoài công ty, ánh nắng ấm áp chiếu lên người cô. Trời trong xanh, nắng hiền hoà, nhưng những điều này cũng không góp phần làm cho con người bớt nóng nảy được.
“Yêu cầu công ty trả lương! Sao các người có thể quỵt tiền lương của chúng tôi? Bao nhiêu mồ hôi chúng tôi đổ ra là vô ích sao? Nếu không trả lương, chúng tôi sẽ đình công!” Người công nhân đại diện cho nhóm người cầm loa hét lên ầm ĩ.
“Đình công! Đình công! Đình công!” Đám công nhân không ngừng hưởng ứng.
Hàn Thanh Dao nặn ra một nụ cười tiêu chuẩn, cầm lấy cái loa mà thư kí chuẩn bị, kiên định nói:
“Tôi là Hàn Thanh Dao, tổng giám đốc mới của công ty. Mọi người có thể nghe tôi nói vài lời không? Liên quan đến chuyện tiền lương của mọi người!”
Đám công nhân phía dưới tức thì im lặng lại. Suy cho cùng họ biểu tình cũng chỉ là vì tiền lương mà thôi, nếu trả đủ họ sẽ không làm ầm lên.
“Mọi người hẳn đã nghe nói chuyện công ty đang lâm vào hoàn cảnh khó khăn. Tôi biết, mọi người lo lắng về chuyện tiền lương, nhưng công ty chúng ta sẽ không dễ sụp đổ như thế. Tôi đã vay được tiền từ ngân hàng, chúng ta có thể làm vài đơn hàng gấp trước. Nếu hoàn thành đơn hàng sớm, tôi nhất định sẽ trả tiền cho mọi người!”
“Cô nói nghe hay quá nhỉ? Lỡ như hoàn thành rồi chúng tôi vẫn không được trả lương thì sao?”
“Việc gì tôi phải đứng đây với mọi người? Không phải là sợ mọi người đình công sao? Công ty khó khăn, các vị chính là nhân tố quyết định công ty có trụ được hay không. Nếu tôi không trả, mọi người cứ đình công là được!”
Đám đông bắt đầu dao động, Hàn Thanh Dao quăng ra một quả bom.
“Nếu ai không hài lòng có thể nghỉ việc, công ty quyết không giữ lại những người không chung sức giúp công ty vượt qua khó khăn mà lại đứng đây đình công.”
“Tôi nghỉ việc!” Ngay sau đó, một giọng nam hét lên. “Tôi không muốn làm không lương!”
Hàn Thanh Dao cố nén run rẩy, lạnh giọng quát:
“Với tình hình kinh tế hiện nay, mọi người nghĩ tìm việc làm dễ lắm sao? Nếu dễ dàng có việc làm thì sao trên đất nước này lại có nhiều người thất nghiệp như thế? Có nhiều người không đủ ăn đủ mặc như thế? Tôi biết mọi người cần nuôi gia đình, mất đi công việc này thì mọi người có cam đoan được gia đình mình sẽ sống tốt hơn không? Chẳng bằng đánh cược một lần, giúp công ty vượt qua chướng ngại. Một tháng! Tôi hứa một tháng sau nhất định trả đủ lương!”
“Lỡ đâu một tháng sau công ty phá sản thì chúng tôi tìm ai đòi tiền chứ?”
“Công ty này nhất định không phá sản!” Hàn Thanh Dao kiên quyết nói.
Đám đông bị giọng điệu của cô tác động, người đại diện cho đám công nhân bước lên trước.
“Chúng tôi tin tưởng công ty lần này! Mong rằng Hàn tổng sẽ không làm chúng tôi thất vọng!”
“Nhất định! Cảm ơn mọi người!”
Khi đám đông dần giải tán, Hàn Thanh Dao ra lệnh cho bảo vệ qua bộ đàm:
“Bắt người vừa hét lên đây cho tôi!”
Cô đi từng bước ra ngoài với khuôn mặt đăm chiêu. Việc đầu tiên cần làm là trấn an công nhân, xí nghiệp không có công nhân thì vận hành kiểu gì được.Tiếng giày cao gót va chạm với sàn nhà tạo nên âm thanh cộp cộp trên hành lang trống trải, phá vỡ khung cảnh yên tĩnh. Bên trong yên lặng, bên ngoài lại ồn ào như bão kéo tới. Sự yên lặng mà cô có hiện giờ chỉ là nắng nhẹ trước gió bão sắp về mà thôi. Như nghĩ tới gì đó, cô gọi cho thư kí:
“Sắp xếp một số bảo vệ trà trộn vào đám đông cho tôi!”
Hàn Thanh Dao đeo kính lên, khuôn mặt có chút cứng nhắc. Cô thực sự rất sợ. Liệu cô có chống đỡ nổi trước nỗi phẫn nộ của hàng trăm công nhân hay không? Họ sẽ không mắng chửi cô chứ?
Cô xuống tới tiền sảnh của công ty, rõ ràng chỉ cần vài bước nữa là ra khỏi cửa, nhưng cô lại cảm thấy bước chân nặng tựa ngàn cân. Tim cô đập thình thịch, mạnh mẽ như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Tiếng la hét, những biểu ngữ không ngừng giày vò thị giác và thính giác của cô. Giây phút đó, cô thật sự chỉ muốn lùi bước.
Hàn Thanh Dao đi ra ngoài công ty, ánh nắng ấm áp chiếu lên người cô. Trời trong xanh, nắng hiền hoà, nhưng những điều này cũng không góp phần làm cho con người bớt nóng nảy được.
“Yêu cầu công ty trả lương! Sao các người có thể quỵt tiền lương của chúng tôi? Bao nhiêu mồ hôi chúng tôi đổ ra là vô ích sao? Nếu không trả lương, chúng tôi sẽ đình công!” Người công nhân đại diện cho nhóm người cầm loa hét lên ầm ĩ.
“Đình công! Đình công! Đình công!” Đám công nhân không ngừng hưởng ứng.
Hàn Thanh Dao nặn ra một nụ cười tiêu chuẩn, cầm lấy cái loa mà thư kí chuẩn bị, kiên định nói:
“Tôi là Hàn Thanh Dao, tổng giám đốc mới của công ty. Mọi người có thể nghe tôi nói vài lời không? Liên quan đến chuyện tiền lương của mọi người!”
Đám công nhân phía dưới tức thì im lặng lại. Suy cho cùng họ biểu tình cũng chỉ là vì tiền lương mà thôi, nếu trả đủ họ sẽ không làm ầm lên.
“Mọi người hẳn đã nghe nói chuyện công ty đang lâm vào hoàn cảnh khó khăn. Tôi biết, mọi người lo lắng về chuyện tiền lương, nhưng công ty chúng ta sẽ không dễ sụp đổ như thế. Tôi đã vay được tiền từ ngân hàng, chúng ta có thể làm vài đơn hàng gấp trước. Nếu hoàn thành đơn hàng sớm, tôi nhất định sẽ trả tiền cho mọi người!”
“Cô nói nghe hay quá nhỉ? Lỡ như hoàn thành rồi chúng tôi vẫn không được trả lương thì sao?”
“Việc gì tôi phải đứng đây với mọi người? Không phải là sợ mọi người đình công sao? Công ty khó khăn, các vị chính là nhân tố quyết định công ty có trụ được hay không. Nếu tôi không trả, mọi người cứ đình công là được!”
Đám đông bắt đầu dao động, Hàn Thanh Dao quăng ra một quả bom.
“Nếu ai không hài lòng có thể nghỉ việc, công ty quyết không giữ lại những người không chung sức giúp công ty vượt qua khó khăn mà lại đứng đây đình công.”
“Tôi nghỉ việc!” Ngay sau đó, một giọng nam hét lên. “Tôi không muốn làm không lương!”
Hàn Thanh Dao cố nén run rẩy, lạnh giọng quát:
“Với tình hình kinh tế hiện nay, mọi người nghĩ tìm việc làm dễ lắm sao? Nếu dễ dàng có việc làm thì sao trên đất nước này lại có nhiều người thất nghiệp như thế? Có nhiều người không đủ ăn đủ mặc như thế? Tôi biết mọi người cần nuôi gia đình, mất đi công việc này thì mọi người có cam đoan được gia đình mình sẽ sống tốt hơn không? Chẳng bằng đánh cược một lần, giúp công ty vượt qua chướng ngại. Một tháng! Tôi hứa một tháng sau nhất định trả đủ lương!”
“Lỡ đâu một tháng sau công ty phá sản thì chúng tôi tìm ai đòi tiền chứ?”
“Công ty này nhất định không phá sản!” Hàn Thanh Dao kiên quyết nói.
Đám đông bị giọng điệu của cô tác động, người đại diện cho đám công nhân bước lên trước.
“Chúng tôi tin tưởng công ty lần này! Mong rằng Hàn tổng sẽ không làm chúng tôi thất vọng!”
“Nhất định! Cảm ơn mọi người!”
Khi đám đông dần giải tán, Hàn Thanh Dao ra lệnh cho bảo vệ qua bộ đàm:
“Bắt người vừa hét lên đây cho tôi!”