Đang trò chuyện vui vẻ,đột nhiên Ngạo Quân bị giật mình,anh trùm mũ kín lại,đeo khẩu trang.Trước khi đi,anh nói với An Tịnh
"Chúng ta trao đổi số điện thoại,sau này anh gọi lại cho em"
"Em...không có điện thoại"
"Vậy chiều thứ năm tới đây hẹn em 6h ở trung tâm thương mại,nhớ đến đấy"
Nói xong,Ngạo Quân chạy nhanh đi không kịp để An Tịnh nói tạm biệt...
Chợt mây đen kéo đến,trời bắt đầu nổi sấm,mưa rơi lách tách rồi lớn dần,sầm sét nổi đùng đùng.An Tịnh nhăn mặt lấy tay che đầu quay lại định chạy vào nhà.Không ngờ Nam Hạo đứng ở trong nhanh tay hơn cô,anh ngay lập tức điều khiển cho cổng tự động đóng lại,không cho An Tịnh vào trong.An Tịnh ở bên ngoài, một tay che đầu một tay đánh rầm rầm vào cổng
"Nam Hạo,anh làm gì thế?Mau mở cổng..."
Nam Hạo nhìn cô,khuôn mặt đầy sát khí.Nhìn An Tịnh áo quần ướt đẫm,thân thể run lên,trong lòng Nam Hạo dâng lên một đợt chua xót.Nhưng khi nhớ lại hình ảnh cô cười nói vui vẻ với Cố Ngạo Quân,sắc mặt lại trở nên khó chịu,lạnh lùng nói:-"Chẳng phải lúc nãy cô vui vẻ lắm sao?Cứ ở ngoài đó mà vui tiếp đi,không ai mở cổng cho cô đâu"
Anh nói xong,ung dung chạy vào nhà,mặc cho An Tịnh ở ngoài gào thét...
An Tịnh ngồi bệt xuống đất,lưng dựa vào bức tường trắng,hai tay ôm chặt lấy cơ thể vùi đầu vào giữa đầu gối mà khóc,nước mắt hòa với nước mưa rơi vào miệng trở nên mặn chát.Mưa rơi đừng đợt thấm qua lớp áo mỏng chảy dài trên da thịt,cơn mưa đầu mùa đông cùng những luồng gió lớn khiến toàn thân cô lạnh buốt,cơ thể bắt đầu mất đi cảm giác,các giác quan dần dầm chìm trong vô thức...
Đèn đường nhấp nháy rồi từ từ tắt hẳn.Ngoài đường chẳng có nổi một bóng ma,mưa vẫn rơi như trút nước,các cành cây bị gió thổi bay nhanh vun vút.An Tịnh nằm dài sát bên bức tường của căn biệt thự lớn,da trắng bệch chẳng còn lấy chút sức sống
Trời nổi bão,nhà nhà đều bị mất điện,trong cả khu phố chỉ còn ngôi biệt thự Nam Lăng là còn sáng đèn...
Nam Hạo đi qua đi lại trong phòng khách,cả người đứng ngồi không yên,cứ vài phút là lại chạy đến áp mặt vào cánh cửa đã đóng kín,mắt nhìn xuyên qua tấm kính pha lê hướng ra ngoài cổng,trong lòng nóng như lửa đốt
"Dự báo thời tiết hôm nay,cơn bão bắt nguồn từ biển Đông đột ngột đổi hướng tiến vào Trung Quốc.Đề nghị người dân không ra ngoài để đảm bảo an toàn tính mạng..."
Tiếng nói của cô dẫn chương trình dự báo thời tiết phát ra từ trong ti vi khiến Nam Hạo hoảng hốt,đúng lúc Tiểu Đồng từ trên lầu chạy xuống,lo lắng hỏi-"Anh có thấy An Tịnh ở đâu không? Từ nãy đến giờ chị ấy vẫn chưa về,trời lại đang nổi bão lỡ như chị ấy bị làm sao..."
Nam Hạo thót tim,ngay lập tức đạp cửa chạy ra bên ngoài,cả người run bần bật...
Lúc anh ra đến cổng,cô gái ngốc kia đã nằm yên dưới đất,mặt trắng bệch không còn chút máu,thân thể cứng đờ.Mặt Nam Hạo xanh lét,bế An Tịnh lên chạy nhanh vào nhà...
Cây đào bên cạnh bất ngờ bị gió thổi gãy xuống ngay vào chỗ An Tịnh bất tỉnh...
Chậm chút nữa thôi An Tịnh sẽ bị cái cây to lớn kia đè cho tan xương nát thịt,chậm chút nữa thôi An Tịnh có thể mất đi mạng sống...
"Xin lỗi An Tịnh,đều là tại tôi cả"
Anh bế An Tịnh chạy nhanh vào trong,chạy vượt qua người Tiểu Đồng muốn đem An Tịnh vào nhà sưởi ấm càng nhanh càng tốt...
Tiểu Đồng giữ chặt chiếc dù trắng,ngoái đầu nhìn Nam Hạo bế An Tịnh trên tay,trong lòng có vô số cảm giác phức tạp.Nói đúng ra cô chẳng muốn Nam Hạo lo lắng vì cô gái khác một chút nào...
Đêm đó,Tiểu Đồng và Mục Dinh chăm sóc cô đến hơn mười một giờ mới ngủ.Thời gian còn lại là do Nam Hạo chăm sóc cho cô...
Đại thiếu gia từ nhỏ đến lớn chỉ toàn được người khác chăm sóc nên bây giờ cũng khù khờ chẳng biết gì cả.Chỉ biết vơ vét hết chăn màn trong phòng An Tịnh trùm kín lên người cô,chỉ chừa lại mặt vì sợ cô ngạt thở.Tuy không biết gì nhưng ít ra vẫn biết dán cho An Tịnh miếng dán hạ sốt,còn dùng khăn ấm lau mặt cho người ta.Vẫn có hơi vụng về nhưng đối với Nam Hạo như thế đã là tốt lắm rồi...
Nam Hạo ngồi một mình,tự nhiên lại có suy nghĩ"Sao lại phải lo lắng cho cô ta nhỉ?"
Suy đi nghĩ lại,hết vò đầu rồi bứt óc,lược bỏ hết những lí do bất khả thi,cuối cùng cũng chỉ nghĩ được là vì tại anh nên An Tịnh mới ra nông nỗi này cho nên cần phải chịu trách nhiệm...
Ngoài trời vẫn đang mưa lớn.Ở trong nhà Nam Hạo ngoài tiếng mưa rào rạt,tiếng gió thổi vù vù ra thì chẳng có nổi âm thanh nào khác
Nam Hạo nhìn cô,suy tư một lúc,anh gãi nhẹ sống mũi rồi đứng dậy,đi lên lầu.An Tịnh nằm trên sofa đã thức từ 15 phút trước,cô nhìn theo lưng Nam Hạo,trong tâm dâng lên một cỗ xúc động không lí do
"Chúng ta trao đổi số điện thoại,sau này anh gọi lại cho em"
"Em...không có điện thoại"
"Vậy chiều thứ năm tới đây hẹn em 6h ở trung tâm thương mại,nhớ đến đấy"
Nói xong,Ngạo Quân chạy nhanh đi không kịp để An Tịnh nói tạm biệt...
Chợt mây đen kéo đến,trời bắt đầu nổi sấm,mưa rơi lách tách rồi lớn dần,sầm sét nổi đùng đùng.An Tịnh nhăn mặt lấy tay che đầu quay lại định chạy vào nhà.Không ngờ Nam Hạo đứng ở trong nhanh tay hơn cô,anh ngay lập tức điều khiển cho cổng tự động đóng lại,không cho An Tịnh vào trong.An Tịnh ở bên ngoài, một tay che đầu một tay đánh rầm rầm vào cổng
"Nam Hạo,anh làm gì thế?Mau mở cổng..."
Nam Hạo nhìn cô,khuôn mặt đầy sát khí.Nhìn An Tịnh áo quần ướt đẫm,thân thể run lên,trong lòng Nam Hạo dâng lên một đợt chua xót.Nhưng khi nhớ lại hình ảnh cô cười nói vui vẻ với Cố Ngạo Quân,sắc mặt lại trở nên khó chịu,lạnh lùng nói:-"Chẳng phải lúc nãy cô vui vẻ lắm sao?Cứ ở ngoài đó mà vui tiếp đi,không ai mở cổng cho cô đâu"
Anh nói xong,ung dung chạy vào nhà,mặc cho An Tịnh ở ngoài gào thét...
An Tịnh ngồi bệt xuống đất,lưng dựa vào bức tường trắng,hai tay ôm chặt lấy cơ thể vùi đầu vào giữa đầu gối mà khóc,nước mắt hòa với nước mưa rơi vào miệng trở nên mặn chát.Mưa rơi đừng đợt thấm qua lớp áo mỏng chảy dài trên da thịt,cơn mưa đầu mùa đông cùng những luồng gió lớn khiến toàn thân cô lạnh buốt,cơ thể bắt đầu mất đi cảm giác,các giác quan dần dầm chìm trong vô thức...
Đèn đường nhấp nháy rồi từ từ tắt hẳn.Ngoài đường chẳng có nổi một bóng ma,mưa vẫn rơi như trút nước,các cành cây bị gió thổi bay nhanh vun vút.An Tịnh nằm dài sát bên bức tường của căn biệt thự lớn,da trắng bệch chẳng còn lấy chút sức sống
Trời nổi bão,nhà nhà đều bị mất điện,trong cả khu phố chỉ còn ngôi biệt thự Nam Lăng là còn sáng đèn...
Nam Hạo đi qua đi lại trong phòng khách,cả người đứng ngồi không yên,cứ vài phút là lại chạy đến áp mặt vào cánh cửa đã đóng kín,mắt nhìn xuyên qua tấm kính pha lê hướng ra ngoài cổng,trong lòng nóng như lửa đốt
"Dự báo thời tiết hôm nay,cơn bão bắt nguồn từ biển Đông đột ngột đổi hướng tiến vào Trung Quốc.Đề nghị người dân không ra ngoài để đảm bảo an toàn tính mạng..."
Tiếng nói của cô dẫn chương trình dự báo thời tiết phát ra từ trong ti vi khiến Nam Hạo hoảng hốt,đúng lúc Tiểu Đồng từ trên lầu chạy xuống,lo lắng hỏi-"Anh có thấy An Tịnh ở đâu không? Từ nãy đến giờ chị ấy vẫn chưa về,trời lại đang nổi bão lỡ như chị ấy bị làm sao..."
Nam Hạo thót tim,ngay lập tức đạp cửa chạy ra bên ngoài,cả người run bần bật...
Lúc anh ra đến cổng,cô gái ngốc kia đã nằm yên dưới đất,mặt trắng bệch không còn chút máu,thân thể cứng đờ.Mặt Nam Hạo xanh lét,bế An Tịnh lên chạy nhanh vào nhà...
Cây đào bên cạnh bất ngờ bị gió thổi gãy xuống ngay vào chỗ An Tịnh bất tỉnh...
Chậm chút nữa thôi An Tịnh sẽ bị cái cây to lớn kia đè cho tan xương nát thịt,chậm chút nữa thôi An Tịnh có thể mất đi mạng sống...
"Xin lỗi An Tịnh,đều là tại tôi cả"
Anh bế An Tịnh chạy nhanh vào trong,chạy vượt qua người Tiểu Đồng muốn đem An Tịnh vào nhà sưởi ấm càng nhanh càng tốt...
Tiểu Đồng giữ chặt chiếc dù trắng,ngoái đầu nhìn Nam Hạo bế An Tịnh trên tay,trong lòng có vô số cảm giác phức tạp.Nói đúng ra cô chẳng muốn Nam Hạo lo lắng vì cô gái khác một chút nào...
Đêm đó,Tiểu Đồng và Mục Dinh chăm sóc cô đến hơn mười một giờ mới ngủ.Thời gian còn lại là do Nam Hạo chăm sóc cho cô...
Đại thiếu gia từ nhỏ đến lớn chỉ toàn được người khác chăm sóc nên bây giờ cũng khù khờ chẳng biết gì cả.Chỉ biết vơ vét hết chăn màn trong phòng An Tịnh trùm kín lên người cô,chỉ chừa lại mặt vì sợ cô ngạt thở.Tuy không biết gì nhưng ít ra vẫn biết dán cho An Tịnh miếng dán hạ sốt,còn dùng khăn ấm lau mặt cho người ta.Vẫn có hơi vụng về nhưng đối với Nam Hạo như thế đã là tốt lắm rồi...
Nam Hạo ngồi một mình,tự nhiên lại có suy nghĩ"Sao lại phải lo lắng cho cô ta nhỉ?"
Suy đi nghĩ lại,hết vò đầu rồi bứt óc,lược bỏ hết những lí do bất khả thi,cuối cùng cũng chỉ nghĩ được là vì tại anh nên An Tịnh mới ra nông nỗi này cho nên cần phải chịu trách nhiệm...
Ngoài trời vẫn đang mưa lớn.Ở trong nhà Nam Hạo ngoài tiếng mưa rào rạt,tiếng gió thổi vù vù ra thì chẳng có nổi âm thanh nào khác
Nam Hạo nhìn cô,suy tư một lúc,anh gãi nhẹ sống mũi rồi đứng dậy,đi lên lầu.An Tịnh nằm trên sofa đã thức từ 15 phút trước,cô nhìn theo lưng Nam Hạo,trong tâm dâng lên một cỗ xúc động không lí do