An Tịnh thức được tầm nửa tiếng lại tiếp tục ngủ...
Chắc cô không biết lúc gần 4 giờ sáng,có ai đó không biết xấu hổ lẻn vào phòng cô vơ vét hết sách bút,đồng phục,giày dép của cô sau đó đem vào phòng mình lén lút nhét vào trong tủ quần áo rồi mới an tâm lên giường mà ngủ,còn bày ra bộ mặt vô cùng thoải mãn...
7 giờ sáng,Tiểu Đồng khoác trên mình chiếc áo khoác bông dày cộm do Nam Hạo mua tặng tuần trước bước từ trên lầu xuống.Cô đến phòng An Tịnh,chưa kịp bước vào thì đã bị một chiếc áo sơ mi bay vào trúng mặt,che hết tầm nhìn.Vừa sáng sớm đã có chuyện như vậy,Tiểu Đồng bực bội trực tiếp ném cái áo xuống đất,đập vào mắt cô là hình ảnh An Tịnh mặc bộ đầm ngủ ngồi xổm bên tủ quần áo,moi móc đồ đạc rồi vứt loạn xạ,trong phòng An Tịnh hiện tại thật giống chuồng lợn đên chín phần
"Tiểu Đồng,may quá,vào đây giúp chị,chẳng hiểu tại sao đồng phục sách vở chị để trong tủ mới một đêm đã biến mất cả rồi..."
Tiểu Đồng nghe thế,lúc đầu hơi hoảng nhưng lúc sau lại hừ một cái,chạy tới túm vai An Tịnh,kéo lên giường:-"Chị lo làm gì,đang bệnh thì nghỉ học một buổi đâu có sao..."
"Nghỉ học một buổi cho dù có xin phép thì cũng bị trừ một điểm kỉ luật,hơn nữa còn mất bài vở,làm sao lại không lo"
Tiểu Đồng đột nhiên nhăn mặt..
Thử hỏi trên đời này có ai như An Tịnh,sốt cao thế kia mà vẫn muốn đi học
Khúc Tiểu Đồng ảo não thở dài,vỗ lưng A Tịnh-"Thôi được,cho chị mượn tạm đồng phục của em"
An Tịnh chưa kịp nói thêm,vừa lúc Nam Hạo từ trên lầu đi xuống quát cho một trận:-"Không được,đồng phục của em là hàng cao cấp,làm sao có thể để hạng người thường dân như cô ta khoác trên người.Có nghỉ thì nghỉ luôn đi,chần chờ cái rắm.Không gặp mặt cô một ngày,lão tử đây sẽ rất vui mừng nha,tốt nhất là cô nên nghỉ luôn đi..."
Tiểu Đồng và An Tịnh ngồi đó,đơ hết cả người...
Cả Tiểu Đồng lẫn cô(AT) đều thấy cả,tối qua Nam Hạo chăm sóc An Tịnh rất chu đáo nhưng chẳng hiểu sao đến sáng lại trở mặt không thương tiếc.Nam Hạo đoán được bây giời hai người đang nghĩ gì liền biện hộ:
"Hôm qua là do tôi thấy mình hơi có lỗi nên mới làm vậy,đừng hiểu nhầm"_Nói xong liền bỏ đi trước
An Tỉnh nghe thế mặt liền có vẻ buồn hơn hẳn
Còn Tiểu Đồng thì ngược lại,cô nghe Nam Hạo nói thế chẳng hiểu tại sao nhưng lại thấy rất vui.Cô nhịn cười quay sang nói với An Tịnh:
"Anh ấy là vậy,chị đừng trách.Cứ an tâm ở nhà dưỡng bệnh,em mượn tập vở giúp chị"
An Tịnh"ừ"một cái xong,Tiểu Đồng liền chạy đi.An Tịnh nhìn qua cửa kính còn thấy Tiểu Đồng và Nam Hạo đi cạnh nhau,cười nói rất vui vẻ...
Cô chỉ ước gì Nam Hạo đối với cô cũng ôn nhu giống như vậy...
An Tịnh vác theo tâm trạng não nề đi dọn phòng,dọn xong liền leo lên giường đánh một giấc đến gần tối
Chắc cô không biết lúc gần 4 giờ sáng,có ai đó không biết xấu hổ lẻn vào phòng cô vơ vét hết sách bút,đồng phục,giày dép của cô sau đó đem vào phòng mình lén lút nhét vào trong tủ quần áo rồi mới an tâm lên giường mà ngủ,còn bày ra bộ mặt vô cùng thoải mãn...
7 giờ sáng,Tiểu Đồng khoác trên mình chiếc áo khoác bông dày cộm do Nam Hạo mua tặng tuần trước bước từ trên lầu xuống.Cô đến phòng An Tịnh,chưa kịp bước vào thì đã bị một chiếc áo sơ mi bay vào trúng mặt,che hết tầm nhìn.Vừa sáng sớm đã có chuyện như vậy,Tiểu Đồng bực bội trực tiếp ném cái áo xuống đất,đập vào mắt cô là hình ảnh An Tịnh mặc bộ đầm ngủ ngồi xổm bên tủ quần áo,moi móc đồ đạc rồi vứt loạn xạ,trong phòng An Tịnh hiện tại thật giống chuồng lợn đên chín phần
"Tiểu Đồng,may quá,vào đây giúp chị,chẳng hiểu tại sao đồng phục sách vở chị để trong tủ mới một đêm đã biến mất cả rồi..."
Tiểu Đồng nghe thế,lúc đầu hơi hoảng nhưng lúc sau lại hừ một cái,chạy tới túm vai An Tịnh,kéo lên giường:-"Chị lo làm gì,đang bệnh thì nghỉ học một buổi đâu có sao..."
"Nghỉ học một buổi cho dù có xin phép thì cũng bị trừ một điểm kỉ luật,hơn nữa còn mất bài vở,làm sao lại không lo"
Tiểu Đồng đột nhiên nhăn mặt..
Thử hỏi trên đời này có ai như An Tịnh,sốt cao thế kia mà vẫn muốn đi học
Khúc Tiểu Đồng ảo não thở dài,vỗ lưng A Tịnh-"Thôi được,cho chị mượn tạm đồng phục của em"
An Tịnh chưa kịp nói thêm,vừa lúc Nam Hạo từ trên lầu đi xuống quát cho một trận:-"Không được,đồng phục của em là hàng cao cấp,làm sao có thể để hạng người thường dân như cô ta khoác trên người.Có nghỉ thì nghỉ luôn đi,chần chờ cái rắm.Không gặp mặt cô một ngày,lão tử đây sẽ rất vui mừng nha,tốt nhất là cô nên nghỉ luôn đi..."
Tiểu Đồng và An Tịnh ngồi đó,đơ hết cả người...
Cả Tiểu Đồng lẫn cô(AT) đều thấy cả,tối qua Nam Hạo chăm sóc An Tịnh rất chu đáo nhưng chẳng hiểu sao đến sáng lại trở mặt không thương tiếc.Nam Hạo đoán được bây giời hai người đang nghĩ gì liền biện hộ:
"Hôm qua là do tôi thấy mình hơi có lỗi nên mới làm vậy,đừng hiểu nhầm"_Nói xong liền bỏ đi trước
An Tỉnh nghe thế mặt liền có vẻ buồn hơn hẳn
Còn Tiểu Đồng thì ngược lại,cô nghe Nam Hạo nói thế chẳng hiểu tại sao nhưng lại thấy rất vui.Cô nhịn cười quay sang nói với An Tịnh:
"Anh ấy là vậy,chị đừng trách.Cứ an tâm ở nhà dưỡng bệnh,em mượn tập vở giúp chị"
An Tịnh"ừ"một cái xong,Tiểu Đồng liền chạy đi.An Tịnh nhìn qua cửa kính còn thấy Tiểu Đồng và Nam Hạo đi cạnh nhau,cười nói rất vui vẻ...
Cô chỉ ước gì Nam Hạo đối với cô cũng ôn nhu giống như vậy...
An Tịnh vác theo tâm trạng não nề đi dọn phòng,dọn xong liền leo lên giường đánh một giấc đến gần tối