Nam Hạo ngồi trong lớp thật sự tập trung không nổi.Cứ cách một lúc là lại tự hỏi xem nha đầu thối kia đang làm gì ở nhà,cũng chẳng biết đã ăn uống gì chưa.Đầu óc loạn hết cả lên,tự nhiên cảm thấy bản thân đúng là đoản,khi không lại vơ hết sách vở áo quần An Tịnh đem giấu đi,bắt cô ở nhà,để rồi bây giờ không thể yên tâm mà ngồi học...
Đúng rồi,cách tốt nhất là cúp tiết đi về nhà.
"Không được,sao Lão tử lại phải cúp tiết vì con bé nhà quê kia chứ..."Vừa phản đối xong lại vò đầu bứt óc,không muốn trốn học nhưng ngồi trong đây lại không cảm thấy yên tâm.Nên làm sao đây?mẹ kiếp...
"Bạn học Nam Hạo,em có khó chịu trong người sao?"Tiếng lão sư vang vào tai anh,ngay lập tức,Nam Hạo mất hết ý thức đập bàn xách cặp đứng dậy
"À,hơi đau đầu một chút,tôi xuống phòng y tế đây"
Ba mươi hai cặp mắt dồn hết vào Nam Hạo.Họ học chung với lão đại mấy năm,đây là lần đầu tiên thấy anh xin nghỉ vì bị ốm chứ không phải vì lười học.Đúng là trên thế gian này vẫn còn có kì tích...
"Anh không sao chứ?Hay để em đưa anh đi..."
Thanh âm ngọt lịm của cô bạn hoa khôi bàn kế vang lên.Giang Nguyệt-bạn gái hiện tại của Nam Hạo đưa mắt nhìn anh,vẻ mặt có hơi đau lòng
"Không sao,anh đi một mình là được"Nói xong liền xách cặp chạy ra khỏi lớp...
Nhà xe rộng lớn thế kia,chiếc Lamborghini Aventador của Nam Hạo chẳng hiểu tại sao vẫn luôn là nổi bật nhất trong mắt mọi người mặc dù bên trong còn có một chiếc BMW cực đắt tiền của thầy hiệu trưởng.
Nam Hạo bừa bãi ném cặp mình lên xe,tức tốc phóng về nhà.Trước khi đi còn ghé vào căn tin mua một phần cháo gà đặc biệt giá 320 tệ một phần ăn...
Xe đến cổng,Nam Hạo liền ném chìa khoá xe cho tên bảo vệ rồi chạy ngay vào trong nhà...
Vừa đến cửa,ngay lập tức bị mùi đồ ăn thơm phức xộc thẳng vào mũi làm cho thèm thuồng.Nam Hạo lần mò theo mùi thơm đi đến nhà bếp thì thấy An Tịnh đeo tạp dề đang lúi húi bên nồi sủi cảo
"Nha đầu chết tiệt,đang bệnh mà còn ham hố vào bếp..."Câu nói đó Nam Hạo dĩ nhiên là chỉ nghĩ trong đầu,nếu nói ra chắc chắn nha đầu thối này sẽ ảo tưởng là anh đang quan tâm đến cô.Nhưng quả thật đồ ăn cô làm rất thơm nha...
Nam Hạo đặt bịch cháo gà lên bàn,đến cạnh An Tịnh hít một hơi.
Không còn mùi sủi cảo nữa,thay vào đó là mùi anh đào và cỏ thoang thoảng trên người cô khiến anh không tự chủ được đứng ngây ngốc một hồi
"Sủi cảo màu tím,đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy..."
An Tịnh giật mình quay người lui liền chạm mặt Nam Hạo,khoảng cách bây giờ gần đến không tưởng,mặt An Tịnh đỏ bừng,tim nhảy loạn xạ...
Nam Hạo nhận thức được liền đưa tay che miệng ho nhẹ một cái,lùi xa 5 bước
"Thật ra tôi khá thích sủi cảo"
"Anh...anh ngồi đi,tôi ngay lập tức đem sủi cảo cho anh ăn..."An Tịnh lắp bắp,nói xong liền quay sang nồi hấp trên bếp...
Con ngốc này có cần phải lúng túng được thế không?
Anh hừ nhẹ,đến ngồi bên bàn ăn.Một lúc sau An Tịnh bưng ra một đĩa sủi cảo nóng hôi hổi đặt trên bàn,khói bay nghi ngút
"Cô cho phẩm màu vào bột bánh sao?"
"Nói bậy,tôi chỉ là trộn thêm khoai lang tím vào bột"
An Tịnh gắt nhẹ,tầm mắt dần dời sang hộp cháo gà nằm ngay ngắn trên bàn
"Giang Nguyệt bạn gái tôi bị cảm,tôi mua cho cô ấy nhưng cô ấy không ăn"
"..."
"Hay là vậy đi,chúng ta trao đổi.Cô ăn cháo gà của tôi,tôi ăn sủi cảo của cô"
"Không cần đâu,tôi hiện tại chưa muốn ăn,anh đem ra cho Tiểu Dã ăn đi..."
**Tiểu Dã là tên con chó thuộc giống Husky,thú cưng nhà Nam Hạo.Con chó nhỏ nhất trong bầy về cả tuổi lẫn kích thước.Là con chó An Tịnh cưng yêu nhất -∆-
Nam Hạo đập bàn:"Đồ tôi mua cô dám đem cho chó ăn?"
"A...tôi ăn,tôi ăn mà"
An Tịnh mặt ỉu xìu lầm lũi đi lấy thìa
Anh dùng tay bốc một miếng sủi cảo đưa vào miệng cắn,phát hiện ra món này ngon hơn sủi cảo bình thường gấp nhiều lần.Vỏ bánh hơi dai,có vị ngọt bùi nhè nhẹ của khoai lang tím.Phần rau nhân bên trong giòn giòn,mùi vị đậm đà rất vừa ăn...
Khoan đã,nhân rau ư?
"Này,An Tịnh..."
"Hử?"
An Tịnh tròn mắt quay sang nhìn anh đang cầm miếng sủi cảo trên tay,mặt nhăn nhó
"Có phải gan cô dài đến tận não rồi không?Dám cho lão tử ăn chay..."
"Là rau tế thái...Tế thái tuy chỉ là rau mọc dại trên núi nhưng nó bổ dưỡng hơn mấy món sơn hào hải vị anh ăn hàng ngày gấp mấy lần"
Sủi cảo nhân rau,lại còn là rau mọc dại.An Tịnh ra tay rất được,may mà món này khá ngon nếu không cô chết chắc
Khúc An Tịnh múc một thìa cháo đưa lên miệng.Ngon lắm nhưng mà nguội hết cả rồi
"Ngon không?"Anh hỏi
Cô gật đầu.Nam Hạo tâm trạng không tránh khỏi phấn khích,vui vẻ ăn tiếp...
Cháo của Nam Hạo mua rất ngon,không mặn cũng không quá nhạt,rất vừa miệng,thịt gà được lọc xương,cắt thành miếng vừa ăn trước rồi mới đem đi nấu,những thứ này cô chắc chắn là được đặc biệt làm riêng cho người bệnh.Nam Hạo đối với bạn gái chu đáo như thể,An Tịnh chẳng biết mình bao giờ mới bằng được một phần mười của cô ấy
Đúng rồi,cách tốt nhất là cúp tiết đi về nhà.
"Không được,sao Lão tử lại phải cúp tiết vì con bé nhà quê kia chứ..."Vừa phản đối xong lại vò đầu bứt óc,không muốn trốn học nhưng ngồi trong đây lại không cảm thấy yên tâm.Nên làm sao đây?mẹ kiếp...
"Bạn học Nam Hạo,em có khó chịu trong người sao?"Tiếng lão sư vang vào tai anh,ngay lập tức,Nam Hạo mất hết ý thức đập bàn xách cặp đứng dậy
"À,hơi đau đầu một chút,tôi xuống phòng y tế đây"
Ba mươi hai cặp mắt dồn hết vào Nam Hạo.Họ học chung với lão đại mấy năm,đây là lần đầu tiên thấy anh xin nghỉ vì bị ốm chứ không phải vì lười học.Đúng là trên thế gian này vẫn còn có kì tích...
"Anh không sao chứ?Hay để em đưa anh đi..."
Thanh âm ngọt lịm của cô bạn hoa khôi bàn kế vang lên.Giang Nguyệt-bạn gái hiện tại của Nam Hạo đưa mắt nhìn anh,vẻ mặt có hơi đau lòng
"Không sao,anh đi một mình là được"Nói xong liền xách cặp chạy ra khỏi lớp...
Nhà xe rộng lớn thế kia,chiếc Lamborghini Aventador của Nam Hạo chẳng hiểu tại sao vẫn luôn là nổi bật nhất trong mắt mọi người mặc dù bên trong còn có một chiếc BMW cực đắt tiền của thầy hiệu trưởng.
Nam Hạo bừa bãi ném cặp mình lên xe,tức tốc phóng về nhà.Trước khi đi còn ghé vào căn tin mua một phần cháo gà đặc biệt giá 320 tệ một phần ăn...
Xe đến cổng,Nam Hạo liền ném chìa khoá xe cho tên bảo vệ rồi chạy ngay vào trong nhà...
Vừa đến cửa,ngay lập tức bị mùi đồ ăn thơm phức xộc thẳng vào mũi làm cho thèm thuồng.Nam Hạo lần mò theo mùi thơm đi đến nhà bếp thì thấy An Tịnh đeo tạp dề đang lúi húi bên nồi sủi cảo
"Nha đầu chết tiệt,đang bệnh mà còn ham hố vào bếp..."Câu nói đó Nam Hạo dĩ nhiên là chỉ nghĩ trong đầu,nếu nói ra chắc chắn nha đầu thối này sẽ ảo tưởng là anh đang quan tâm đến cô.Nhưng quả thật đồ ăn cô làm rất thơm nha...
Nam Hạo đặt bịch cháo gà lên bàn,đến cạnh An Tịnh hít một hơi.
Không còn mùi sủi cảo nữa,thay vào đó là mùi anh đào và cỏ thoang thoảng trên người cô khiến anh không tự chủ được đứng ngây ngốc một hồi
"Sủi cảo màu tím,đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy..."
An Tịnh giật mình quay người lui liền chạm mặt Nam Hạo,khoảng cách bây giờ gần đến không tưởng,mặt An Tịnh đỏ bừng,tim nhảy loạn xạ...
Nam Hạo nhận thức được liền đưa tay che miệng ho nhẹ một cái,lùi xa 5 bước
"Thật ra tôi khá thích sủi cảo"
"Anh...anh ngồi đi,tôi ngay lập tức đem sủi cảo cho anh ăn..."An Tịnh lắp bắp,nói xong liền quay sang nồi hấp trên bếp...
Con ngốc này có cần phải lúng túng được thế không?
Anh hừ nhẹ,đến ngồi bên bàn ăn.Một lúc sau An Tịnh bưng ra một đĩa sủi cảo nóng hôi hổi đặt trên bàn,khói bay nghi ngút
"Cô cho phẩm màu vào bột bánh sao?"
"Nói bậy,tôi chỉ là trộn thêm khoai lang tím vào bột"
An Tịnh gắt nhẹ,tầm mắt dần dời sang hộp cháo gà nằm ngay ngắn trên bàn
"Giang Nguyệt bạn gái tôi bị cảm,tôi mua cho cô ấy nhưng cô ấy không ăn"
"..."
"Hay là vậy đi,chúng ta trao đổi.Cô ăn cháo gà của tôi,tôi ăn sủi cảo của cô"
"Không cần đâu,tôi hiện tại chưa muốn ăn,anh đem ra cho Tiểu Dã ăn đi..."
**Tiểu Dã là tên con chó thuộc giống Husky,thú cưng nhà Nam Hạo.Con chó nhỏ nhất trong bầy về cả tuổi lẫn kích thước.Là con chó An Tịnh cưng yêu nhất -∆-
Nam Hạo đập bàn:"Đồ tôi mua cô dám đem cho chó ăn?"
"A...tôi ăn,tôi ăn mà"
An Tịnh mặt ỉu xìu lầm lũi đi lấy thìa
Anh dùng tay bốc một miếng sủi cảo đưa vào miệng cắn,phát hiện ra món này ngon hơn sủi cảo bình thường gấp nhiều lần.Vỏ bánh hơi dai,có vị ngọt bùi nhè nhẹ của khoai lang tím.Phần rau nhân bên trong giòn giòn,mùi vị đậm đà rất vừa ăn...
Khoan đã,nhân rau ư?
"Này,An Tịnh..."
"Hử?"
An Tịnh tròn mắt quay sang nhìn anh đang cầm miếng sủi cảo trên tay,mặt nhăn nhó
"Có phải gan cô dài đến tận não rồi không?Dám cho lão tử ăn chay..."
"Là rau tế thái...Tế thái tuy chỉ là rau mọc dại trên núi nhưng nó bổ dưỡng hơn mấy món sơn hào hải vị anh ăn hàng ngày gấp mấy lần"
Sủi cảo nhân rau,lại còn là rau mọc dại.An Tịnh ra tay rất được,may mà món này khá ngon nếu không cô chết chắc
Khúc An Tịnh múc một thìa cháo đưa lên miệng.Ngon lắm nhưng mà nguội hết cả rồi
"Ngon không?"Anh hỏi
Cô gật đầu.Nam Hạo tâm trạng không tránh khỏi phấn khích,vui vẻ ăn tiếp...
Cháo của Nam Hạo mua rất ngon,không mặn cũng không quá nhạt,rất vừa miệng,thịt gà được lọc xương,cắt thành miếng vừa ăn trước rồi mới đem đi nấu,những thứ này cô chắc chắn là được đặc biệt làm riêng cho người bệnh.Nam Hạo đối với bạn gái chu đáo như thể,An Tịnh chẳng biết mình bao giờ mới bằng được một phần mười của cô ấy