Chẳng mấy chốc đã đến mùa giáng sinh,điều đó cũng chứng tỏ cô sống ở nhà họ Nam đã được hơn 2 tháng...
Cả thành phố Thiên Tân từ trong ra ngoài đều tràn ngập sắc đỏ cùng những ánh đèn rực rỡ.Giáng sinh năm nay có tuyết,tuyết khá dày,cây thông khổng lồ ở quảng trường trung tâm thành phố Thiên Tân cũng nhờ thế mà thêm rực rỡ,tiếng chuông leng keng vang khắp đường phố,còn có hẳn một ông già Noel đi từng nhà phát sôcôla và báng quy gừng cho từng đứa bé.Bọn trẻ nắm tay nhau,tung tăng trên đường,nghêu ngao hát,cả thành phố đều tràn ngập sức sống...
Hơn mười giờ đêm,An Tịnh mặc đầm len dày,khoác ngoài chiếc áo gilê có lót bông ngồi trên ghế gỗ cạnh hồ cá đưa tay hứng từng bông tuyết trắng...
12h đêm nay,tại quảng trường trung tâm sẽ có bắn pháo hoa.An Tịnh nôn nóng hì hục sửa soạn từ lúc mới 9h,kết quả là phải đợi gần 3 tiếng đồng hồ.
Nam Hạo đã dẫn Tiểu Đồng đi chơi từ rất sớm.Chẳng hiểu tại sao mỗi lần nhắc đến Nam Hạo và Tiểu Đồng cô lại tủi thân kinh khủng.Là vì trước kia cô vẫn hay ảo tưởng rằng Giáng sinh này Nam Hạo sẽ đi dạo phố cùng cô,cuối cùng mới biết hóa ra tình cảm giữa họ vẫn chưa tiến triển tới mức đó.Có lẽ bây giờ anh và Tiểu Đồng đang ở quảng trường.Trong tưởng tượng của cô,Nam Hạo đứng chính giữa sân,quỳ gối xuống,tay cầm một bó hoa hồng đỏ rực rỡ hướng về phía Tiểu Đồng,sau đó nói lên tiếng yêu vô cùng tha thiết,Tiểu Đồng e thẹn gật đầu, nhận lấy đóa hoa,sau đó họ ôm nhau trong tiếng hò reo chúc phúc
Hạnh phúc của họ đến sớm hơn cô tưởng...
Chợt tiếng còi xe vang lên khiến cô bừng tỉnh.Ngoài kia,Nam Hao ra khỏi xe,sau đó lịch sự mở cửa cho Tiểu Đồng.
Tiểu Đồng không ôm một bó hoa hồng như cô tưởng tượng,thay vào đó là một hộp quà to bự màu đỏ buộc nơ trắng.Tiểu Đồng ôm hộp quà đi trước,cười ríu rít.Nam Hạo đi theo sau,anh có liếc nhìn cô,chỉ là một giây sau đó liền phớt lờ đi khiến An Tịnh không khỏi tự chế giễu bản thân..
Tiểu Đồng giờ đã có Nam Hạo,Mục Dinh đã về quê quây quần bên gia đình.Chả lẽ năm nay cô phải đón giáng sinh một mình sao?An Tịnh liền móc điện thoại ra gọi cho Ngạo Quân
"Alô!"
"Ngạo Quân à,tối nay anh rảnh không?Em muốn mời anh đi xem pháo hoa"
"Thật ngại quá,tối nay anh phải đi dự tiệc cùng bố mẹ nên không thể đi cùng em"
Anh nói xong,vội vàng dập máy.Giá như cô có số điện thoại của Doãn Khiêm nhỉ,chắc cậu ta sẽ đi cùng cô..
An Tịnh nhìn lên tầng hai,qua tấm cửa kính cô thấy Nam Hạo ngồi bên giường của em gái cô,dịu dàng kéo chăn lên đắp cho Tiểu Đồng rồi xoa nhẹ đầu nó.An Tịnh thở nặng nề,cô sửa lại giày và khăn choàng sau đó xách túi đi...
Nam Hạo nhìn ra cửa,lúc bóng dáng kia rời khỏi tầm mắt anh cũng là lúc anh xoa nhẹ đầu Tiểu Đồng kèm theo một lời chúc ngủ ngon rồi mới rời khỏi phòng.
Tiểu Đồng nhìn theo bóng lưng rộng phía trước cho đến khi cánh cửa đóng lại.Cô mỉm cười mãn nguyện chìm vào giấc ngủ,không hề hay biết anh vội vã ra khỏi phòng là để đi theo chị gái cô,sau đó cùng nhau đón một buổi giáng sinh ngọt ngào bên cạnh cây thông noel phủ đầy tuyết trắng
_______
Trong lúc chờ đợi,An Tịnh đi qua đi lại nhìn ngắm những quầy lưu niệm ven đường,ánh mắt chợt dừng lại trên người cô bé bán hoa hồng ngồi bên gốc cây..
Thật tội nghiệp,ngoài trời tuyết lạnh biết bao nhưng cô bé chỉ khoác một chiếc áo len mỏng.Em ngồi co ro bên gốc cây,đôi chân trần run rẩy vì lạnh.Em ôm giỏ hoa,nhìn người đi qua đi lại van xin khẩn thiết nhưng đổi lại chỉ nhận được ánh nhìn ghẻ lạnh từ họ.Em xoa hai bàn tay vào nhau rồi đưa lên miệng thổi,mong nhận được chút hơi ấm.Đã từng một thời cô giống cô bé kia,bây giờ nghĩ lại sống mũi còn cay...
An Tịnh không ngần ngại đi vào tiệm đồ ven đường.Một lúc sau đi ra ngoài với một chiếc áo lông thêu hoa và một đôi giày vải cùng đôi bít tất,tổng cộng giá chưa tới 100 tệ.Biết làm sao đây,học trò nghèo như cô chỉ giúp được có thế...
Cô đến ngồi bên cạnh em bé,mặc thêm áo lông,mang bít tất và giày giúp em.Em bé kia chỉ biết ôm giỏ hoa,nhìn cô ngơ ngác.Một lát sau,An Tịnh lấy trong túi ra một bịch bánh quy gừng và sôcôla rồi đưa cho em kèm theo lời chúc:"Em gái,giáng sinh vui vẻ"
Cô bé nhận lấy bịch bánh,tay run run,môi mấp máy nó cảm ơn.Người đi đường nhìn vào thấy lòng mình hổ thẹn,rồi mỗi người mua giúp em một bông hoa,dần dần giỏ hoa của em hết sạch.Còn một bông hồng em không bán mà giữ lại,sau đó đưa cho An Tịnh bằng hai tay:"Bông hoa này em tặng chị,con người chị đẹp như nó vậy"
An Tịnh bật cười,nhận bông hoa,xoa lên mái tóc xù xì của em rồi đi trước.
Nam Hạo đứng sau chứng kiến tất cả.Anh chạy đến chỗ cô bé bán hoa,rút trong ví 10 đồng đưa cho em:"Bông hoa lúc nãy em tặng chị ấy,anh mua lại"
"Không đâu,đó là quà của em tặng cho chị ấy"
"Nhưng anh cũng muốn tặng cô ấy một bông hoa hồng và em bây giờ chẳng còn bông nào cả"
"Em không biết,đó là quà của em"
Hai người cãi nhau,sau một hồi day dưa,một ý tưởng chợt lóe sáng trong đầu Nam Hạo.Anh cất bớt 1 tờ 5 tệ,sau đó đưa tờ 5 tệ còn lại cho em:"Thế này đi,một bông hoa giá 10 tệ,anh sẽ chỉ đưa em 5 tệ,coi như hai chúng ta cùng mua hoa tặng chị ấy"
Em bé cười gật đầu rồi nhận tờ 5 đồng của anh.Lúc em quay sang cất tiền vào túi,Nam Hạo lén lút nhét thêm hai tờ 100 tệ hồng hồng vào túi em rồi nhếch miệng.Lúc em bé đã đi xa,em vẫn không biết trong túi em có tới hai tờ 100 tệ,tờ tiền giá trị mà em cứ ngỡ sẽ không bao giờ cầm được nó trên tay...
Cả thành phố Thiên Tân từ trong ra ngoài đều tràn ngập sắc đỏ cùng những ánh đèn rực rỡ.Giáng sinh năm nay có tuyết,tuyết khá dày,cây thông khổng lồ ở quảng trường trung tâm thành phố Thiên Tân cũng nhờ thế mà thêm rực rỡ,tiếng chuông leng keng vang khắp đường phố,còn có hẳn một ông già Noel đi từng nhà phát sôcôla và báng quy gừng cho từng đứa bé.Bọn trẻ nắm tay nhau,tung tăng trên đường,nghêu ngao hát,cả thành phố đều tràn ngập sức sống...
Hơn mười giờ đêm,An Tịnh mặc đầm len dày,khoác ngoài chiếc áo gilê có lót bông ngồi trên ghế gỗ cạnh hồ cá đưa tay hứng từng bông tuyết trắng...
12h đêm nay,tại quảng trường trung tâm sẽ có bắn pháo hoa.An Tịnh nôn nóng hì hục sửa soạn từ lúc mới 9h,kết quả là phải đợi gần 3 tiếng đồng hồ.
Nam Hạo đã dẫn Tiểu Đồng đi chơi từ rất sớm.Chẳng hiểu tại sao mỗi lần nhắc đến Nam Hạo và Tiểu Đồng cô lại tủi thân kinh khủng.Là vì trước kia cô vẫn hay ảo tưởng rằng Giáng sinh này Nam Hạo sẽ đi dạo phố cùng cô,cuối cùng mới biết hóa ra tình cảm giữa họ vẫn chưa tiến triển tới mức đó.Có lẽ bây giờ anh và Tiểu Đồng đang ở quảng trường.Trong tưởng tượng của cô,Nam Hạo đứng chính giữa sân,quỳ gối xuống,tay cầm một bó hoa hồng đỏ rực rỡ hướng về phía Tiểu Đồng,sau đó nói lên tiếng yêu vô cùng tha thiết,Tiểu Đồng e thẹn gật đầu, nhận lấy đóa hoa,sau đó họ ôm nhau trong tiếng hò reo chúc phúc
Hạnh phúc của họ đến sớm hơn cô tưởng...
Chợt tiếng còi xe vang lên khiến cô bừng tỉnh.Ngoài kia,Nam Hao ra khỏi xe,sau đó lịch sự mở cửa cho Tiểu Đồng.
Tiểu Đồng không ôm một bó hoa hồng như cô tưởng tượng,thay vào đó là một hộp quà to bự màu đỏ buộc nơ trắng.Tiểu Đồng ôm hộp quà đi trước,cười ríu rít.Nam Hạo đi theo sau,anh có liếc nhìn cô,chỉ là một giây sau đó liền phớt lờ đi khiến An Tịnh không khỏi tự chế giễu bản thân..
Tiểu Đồng giờ đã có Nam Hạo,Mục Dinh đã về quê quây quần bên gia đình.Chả lẽ năm nay cô phải đón giáng sinh một mình sao?An Tịnh liền móc điện thoại ra gọi cho Ngạo Quân
"Alô!"
"Ngạo Quân à,tối nay anh rảnh không?Em muốn mời anh đi xem pháo hoa"
"Thật ngại quá,tối nay anh phải đi dự tiệc cùng bố mẹ nên không thể đi cùng em"
Anh nói xong,vội vàng dập máy.Giá như cô có số điện thoại của Doãn Khiêm nhỉ,chắc cậu ta sẽ đi cùng cô..
An Tịnh nhìn lên tầng hai,qua tấm cửa kính cô thấy Nam Hạo ngồi bên giường của em gái cô,dịu dàng kéo chăn lên đắp cho Tiểu Đồng rồi xoa nhẹ đầu nó.An Tịnh thở nặng nề,cô sửa lại giày và khăn choàng sau đó xách túi đi...
Nam Hạo nhìn ra cửa,lúc bóng dáng kia rời khỏi tầm mắt anh cũng là lúc anh xoa nhẹ đầu Tiểu Đồng kèm theo một lời chúc ngủ ngon rồi mới rời khỏi phòng.
Tiểu Đồng nhìn theo bóng lưng rộng phía trước cho đến khi cánh cửa đóng lại.Cô mỉm cười mãn nguyện chìm vào giấc ngủ,không hề hay biết anh vội vã ra khỏi phòng là để đi theo chị gái cô,sau đó cùng nhau đón một buổi giáng sinh ngọt ngào bên cạnh cây thông noel phủ đầy tuyết trắng
_______
Trong lúc chờ đợi,An Tịnh đi qua đi lại nhìn ngắm những quầy lưu niệm ven đường,ánh mắt chợt dừng lại trên người cô bé bán hoa hồng ngồi bên gốc cây..
Thật tội nghiệp,ngoài trời tuyết lạnh biết bao nhưng cô bé chỉ khoác một chiếc áo len mỏng.Em ngồi co ro bên gốc cây,đôi chân trần run rẩy vì lạnh.Em ôm giỏ hoa,nhìn người đi qua đi lại van xin khẩn thiết nhưng đổi lại chỉ nhận được ánh nhìn ghẻ lạnh từ họ.Em xoa hai bàn tay vào nhau rồi đưa lên miệng thổi,mong nhận được chút hơi ấm.Đã từng một thời cô giống cô bé kia,bây giờ nghĩ lại sống mũi còn cay...
An Tịnh không ngần ngại đi vào tiệm đồ ven đường.Một lúc sau đi ra ngoài với một chiếc áo lông thêu hoa và một đôi giày vải cùng đôi bít tất,tổng cộng giá chưa tới 100 tệ.Biết làm sao đây,học trò nghèo như cô chỉ giúp được có thế...
Cô đến ngồi bên cạnh em bé,mặc thêm áo lông,mang bít tất và giày giúp em.Em bé kia chỉ biết ôm giỏ hoa,nhìn cô ngơ ngác.Một lát sau,An Tịnh lấy trong túi ra một bịch bánh quy gừng và sôcôla rồi đưa cho em kèm theo lời chúc:"Em gái,giáng sinh vui vẻ"
Cô bé nhận lấy bịch bánh,tay run run,môi mấp máy nó cảm ơn.Người đi đường nhìn vào thấy lòng mình hổ thẹn,rồi mỗi người mua giúp em một bông hoa,dần dần giỏ hoa của em hết sạch.Còn một bông hồng em không bán mà giữ lại,sau đó đưa cho An Tịnh bằng hai tay:"Bông hoa này em tặng chị,con người chị đẹp như nó vậy"
An Tịnh bật cười,nhận bông hoa,xoa lên mái tóc xù xì của em rồi đi trước.
Nam Hạo đứng sau chứng kiến tất cả.Anh chạy đến chỗ cô bé bán hoa,rút trong ví 10 đồng đưa cho em:"Bông hoa lúc nãy em tặng chị ấy,anh mua lại"
"Không đâu,đó là quà của em tặng cho chị ấy"
"Nhưng anh cũng muốn tặng cô ấy một bông hoa hồng và em bây giờ chẳng còn bông nào cả"
"Em không biết,đó là quà của em"
Hai người cãi nhau,sau một hồi day dưa,một ý tưởng chợt lóe sáng trong đầu Nam Hạo.Anh cất bớt 1 tờ 5 tệ,sau đó đưa tờ 5 tệ còn lại cho em:"Thế này đi,một bông hoa giá 10 tệ,anh sẽ chỉ đưa em 5 tệ,coi như hai chúng ta cùng mua hoa tặng chị ấy"
Em bé cười gật đầu rồi nhận tờ 5 đồng của anh.Lúc em quay sang cất tiền vào túi,Nam Hạo lén lút nhét thêm hai tờ 100 tệ hồng hồng vào túi em rồi nhếch miệng.Lúc em bé đã đi xa,em vẫn không biết trong túi em có tới hai tờ 100 tệ,tờ tiền giá trị mà em cứ ngỡ sẽ không bao giờ cầm được nó trên tay...