An Tịnh đơ người,động tác tay dừng lại hẳn.Nam Hạo biết rõ cô vì cái gì mà thờ thẫn nhưng vẫn không giải thích mặc cho cô muốn hiểu sao thì hiệu.Nam Hạo từng quen qua nhiều cô gái,hắn dĩ nhiên biết An Tịnh đối với hắn chính là thích.Tuy không thích cô nhưng Nam Hạo cũng sẽ không nhẫn tâm dập tắt tia hy vọng cuối cùng của An Tịnh..
Nam Hạo nghĩ đến đâu liền không nhịn được cười đến đấy.An Tịnh nhìn vẻ mặt hắn,trí thông minh của cô mách bảo rằng Nam Hạo chính là đang cười nhạo cô vì tưởng cô nghĩ hắn đang có tình cảm với mình,như vậy thì chắc chắn Nam Hạo chỉ đang đùa giỡn cô hoặc là chỉ không muốn người hầu của mình lau tóc cho kẻ khác ngoài chủ nhân.Cô thừa biết nên chỉ ừ rồi tiếp tục động tác matxa đầu,sau đó không nói gì nữa.Quả là cô có chút hy vọng nhưng người như Nam Hạo sao có thể có ý với cô chứ,An Tịnh nghĩ mình thật không nên nghĩ nhiều rồi lại đâm ra ảo tưởng
"Cô đang nghĩ gì vậy?"_Nam Hạo hỏi
"Không có gì"
Nghe An Tịnh trả lời vậy,Nam Hạo dám chắc là cô đang hiểu lầm,trong tâm hắn đột nhiên giống như có ngọn lửa vui sướng đang nhen nhóm,rồi tự hỏi bản thân tại sao lại muốn cô đồng ý với mình như vậy?Chính là vì lúc hắn thấy cô lau tóc cho Doãn Khiêm thì vô cùng khóa chịu,mà những việc khiến bản thân khó chịu thì dĩ nhiên là không nên làm.
"Xong rồi,đi mặc áo đi"
Nam Hạo đang vui liền bị lời nói của An Tịnh làm cho mặt mày sa sầm.Hắn sờ sờ tóc mình rồi quay sang cô
"Vẫn còn ướt,chưa khô hẳn,lau tiếp"
"Nam Hạo ơi là Nam Hạo,tôi đã đứng đây lau cả nửa tiếng rồi,đừng tưởng anh là đại thiếu gia nên muốn làm gì thì làm.Chờ 2 năm nữa thôi là tôi rời khỏi đây rồi,làm ơn đừng ngược tôi nữa"
Nam Hạo mặt đã tối sẵn bây giờ càng tối hơn:"2 năm?Cô đùa tôi sao?"
"Nếu anh thấy 2 năm quá dài,hay là 1 năm nhé?Cho tôi thời gian tôi sẽ cố thu xếp"
"..."
"Anh không cần lo,Tiểu Đồng sẽ ở lại,tôi thấy nó cũng thích anh.Anh..."
An Tịnh chưa nói hết,Nam Hạo đã xô ghế đứng dậy,giận dữ chỉ thẳng vào mặt cô tức tối nói:
"Tôi nói cho cô biết,có đi thì đi sớm một chút.Mà nếu đã đi rồi thì cút luôn đi,đừng có mà trở lại.Nơi này không chào đón cô đâu..."
Nam Hạo nói xong,đẩy ngã thêm một cái ghế tạo nên tiếng"Rầm"vô cùng nhức tai,sau đó hậm hực đi lên phòng..
Nam Hạo ghét cô đến vậy sao?
Ý nghĩ đó làm An Tịnh tim đau như dao cứa.Nam Hạo từ lâu đã muốn cô đi,muốn cô biến ra khỏi cuộc sống của hắn,vậy mà lâu này cô cứ nghĩ Nam Hạo không ghét cô lắm,bây giờ cô cảm thấy bản thân đúng là vô cùng nực cười..
Nam Hạo cũng chẳng khá khẩm,nằm lăn lộn,tay bấu chặt vào ra giường..
2 năm?An Tịnh đang đùa hắn sao?2 năm sau cô sẽ rời xa hắn không chút luyến tiếc,đã vậy còn muốn rút ngắn thời gian chỉ còn lại một năm,đùa với hắn như vậy chẳng khác gì đang hăm dọa hắn..
Nam Hạo lúc đó không cố ý nói với cô những lời như vậy,chỉ là do quá giận.Hắn lập tức vì thế mà lo sợ...An Tịnh là một người thông minh,hắn nói như thế có khi chưa đến một năm An Tịnh đã đi mất.
Toàn thân Nam Hạo run rẩy không yên.Tim như bị treo lơ lửng,thậm chí không thở nổi.Hắn vội bật người dậy,lao ra khỏi phòng chạy đi tìm An Tịnh để giải thích.
Nam Hạo chạy thật nhanh trên hành lang,lúc chạy ngang thư phòng giọng của Nam Chi Hải và Lâm quản gia vang ra thừ trong thư phòng làm hắn đột khiên dừng bước lén nhìn vào bén trong
"Nam tiên sinh,có một điều tôi vẫn luôn thắc mắc...Tại sao ngài lại nhất quyết giữ lại An Tịnh và Khúc Tiểu Đồng lại Nam gia?"
Nam Chi Hải nâng tách trà đưa lên miệng nhấp nháp.Câu hỏi của Lâm Chỉ trong vòng 1 phút tưởng chừng như đã bị lãng quên.Sau tầm một phút,Nam Chi Hải mới trả lời
"Hai đứa trẻ đó có thâm tình với tôi.Cho đến khi chúng hoàn thành việc học đại học,có thể đi kiếm việc làm thì mới có thể rời khỏi đây.Còn nếu chưa học xong đến nơi đến chốn thì có mơ cũng đừng mơ rời khỏi"
Nam Hạo nghe thế thì thở phào,cảm thấy toàn thân thật nhẹ nhõm...
Hắn không cần biết cha hắn và hai chị em cô có thâm tình nhú thế nào,chỉ cần biết có thể giữ cô ở lại nơi này là tốt lắm rồi.Tính từ bây giờ đến hết đại học,An Tịnh sẽ ở đây ít nhất 5 năm,trong thời gian 5 năm đó hắn sẽ tìm cách giữ cô ở lại lâu hơn nữa.Thế thì tối nay có thể ngủ ngon giấc rồi...
Nhưng tại sao hắn lại muốn giữ An Tịnh ở lại đến thế?
Nam Hạo nghĩ đến đâu liền không nhịn được cười đến đấy.An Tịnh nhìn vẻ mặt hắn,trí thông minh của cô mách bảo rằng Nam Hạo chính là đang cười nhạo cô vì tưởng cô nghĩ hắn đang có tình cảm với mình,như vậy thì chắc chắn Nam Hạo chỉ đang đùa giỡn cô hoặc là chỉ không muốn người hầu của mình lau tóc cho kẻ khác ngoài chủ nhân.Cô thừa biết nên chỉ ừ rồi tiếp tục động tác matxa đầu,sau đó không nói gì nữa.Quả là cô có chút hy vọng nhưng người như Nam Hạo sao có thể có ý với cô chứ,An Tịnh nghĩ mình thật không nên nghĩ nhiều rồi lại đâm ra ảo tưởng
"Cô đang nghĩ gì vậy?"_Nam Hạo hỏi
"Không có gì"
Nghe An Tịnh trả lời vậy,Nam Hạo dám chắc là cô đang hiểu lầm,trong tâm hắn đột nhiên giống như có ngọn lửa vui sướng đang nhen nhóm,rồi tự hỏi bản thân tại sao lại muốn cô đồng ý với mình như vậy?Chính là vì lúc hắn thấy cô lau tóc cho Doãn Khiêm thì vô cùng khóa chịu,mà những việc khiến bản thân khó chịu thì dĩ nhiên là không nên làm.
"Xong rồi,đi mặc áo đi"
Nam Hạo đang vui liền bị lời nói của An Tịnh làm cho mặt mày sa sầm.Hắn sờ sờ tóc mình rồi quay sang cô
"Vẫn còn ướt,chưa khô hẳn,lau tiếp"
"Nam Hạo ơi là Nam Hạo,tôi đã đứng đây lau cả nửa tiếng rồi,đừng tưởng anh là đại thiếu gia nên muốn làm gì thì làm.Chờ 2 năm nữa thôi là tôi rời khỏi đây rồi,làm ơn đừng ngược tôi nữa"
Nam Hạo mặt đã tối sẵn bây giờ càng tối hơn:"2 năm?Cô đùa tôi sao?"
"Nếu anh thấy 2 năm quá dài,hay là 1 năm nhé?Cho tôi thời gian tôi sẽ cố thu xếp"
"..."
"Anh không cần lo,Tiểu Đồng sẽ ở lại,tôi thấy nó cũng thích anh.Anh..."
An Tịnh chưa nói hết,Nam Hạo đã xô ghế đứng dậy,giận dữ chỉ thẳng vào mặt cô tức tối nói:
"Tôi nói cho cô biết,có đi thì đi sớm một chút.Mà nếu đã đi rồi thì cút luôn đi,đừng có mà trở lại.Nơi này không chào đón cô đâu..."
Nam Hạo nói xong,đẩy ngã thêm một cái ghế tạo nên tiếng"Rầm"vô cùng nhức tai,sau đó hậm hực đi lên phòng..
Nam Hạo ghét cô đến vậy sao?
Ý nghĩ đó làm An Tịnh tim đau như dao cứa.Nam Hạo từ lâu đã muốn cô đi,muốn cô biến ra khỏi cuộc sống của hắn,vậy mà lâu này cô cứ nghĩ Nam Hạo không ghét cô lắm,bây giờ cô cảm thấy bản thân đúng là vô cùng nực cười..
Nam Hạo cũng chẳng khá khẩm,nằm lăn lộn,tay bấu chặt vào ra giường..
2 năm?An Tịnh đang đùa hắn sao?2 năm sau cô sẽ rời xa hắn không chút luyến tiếc,đã vậy còn muốn rút ngắn thời gian chỉ còn lại một năm,đùa với hắn như vậy chẳng khác gì đang hăm dọa hắn..
Nam Hạo lúc đó không cố ý nói với cô những lời như vậy,chỉ là do quá giận.Hắn lập tức vì thế mà lo sợ...An Tịnh là một người thông minh,hắn nói như thế có khi chưa đến một năm An Tịnh đã đi mất.
Toàn thân Nam Hạo run rẩy không yên.Tim như bị treo lơ lửng,thậm chí không thở nổi.Hắn vội bật người dậy,lao ra khỏi phòng chạy đi tìm An Tịnh để giải thích.
Nam Hạo chạy thật nhanh trên hành lang,lúc chạy ngang thư phòng giọng của Nam Chi Hải và Lâm quản gia vang ra thừ trong thư phòng làm hắn đột khiên dừng bước lén nhìn vào bén trong
"Nam tiên sinh,có một điều tôi vẫn luôn thắc mắc...Tại sao ngài lại nhất quyết giữ lại An Tịnh và Khúc Tiểu Đồng lại Nam gia?"
Nam Chi Hải nâng tách trà đưa lên miệng nhấp nháp.Câu hỏi của Lâm Chỉ trong vòng 1 phút tưởng chừng như đã bị lãng quên.Sau tầm một phút,Nam Chi Hải mới trả lời
"Hai đứa trẻ đó có thâm tình với tôi.Cho đến khi chúng hoàn thành việc học đại học,có thể đi kiếm việc làm thì mới có thể rời khỏi đây.Còn nếu chưa học xong đến nơi đến chốn thì có mơ cũng đừng mơ rời khỏi"
Nam Hạo nghe thế thì thở phào,cảm thấy toàn thân thật nhẹ nhõm...
Hắn không cần biết cha hắn và hai chị em cô có thâm tình nhú thế nào,chỉ cần biết có thể giữ cô ở lại nơi này là tốt lắm rồi.Tính từ bây giờ đến hết đại học,An Tịnh sẽ ở đây ít nhất 5 năm,trong thời gian 5 năm đó hắn sẽ tìm cách giữ cô ở lại lâu hơn nữa.Thế thì tối nay có thể ngủ ngon giấc rồi...
Nhưng tại sao hắn lại muốn giữ An Tịnh ở lại đến thế?