Năm cô mới đến Hoa Kì,lúc bị lạc đường,vô tình gặp được một cô gái giống mình y như đúc.Sau khi đi xét nghiệm ADN thì nhận ra mình có cùng huyết thống với cô gái kia.Và An Tịnh cũng nhận cha mẹ ruột từ đó.An Tịnh họ Trương,gia đình của cô tuy chỉ là gia đình bình thường nhưng không khí gia đình lại vô cùng ấm áp,em gái song sinh cũng rất quý cô.
An Tịnh đang xem lại tài liệu,vừa rồi thành tích của cô đứng thứ hai trường,tuy chỉ đứng thứ hai nhưng cũng đủ làm cha mẹ ruột cô sung sướng đi khoe khắp họ hàng.An Tịnh muốn lần sau phải đứng đầu khoa,để cha mẹ cô càng tự hào hơn nữa.Đột nhiên,chiếc điện thoại bên cạnh có dấu hiệu rung,An Tịnh cứ ngỡ em gái gọi nên liền nhấc máy
"Alô..."
"An Tịnh,sao Nam Hạo lại đột ngột về nước?"
_Giọng Nam Chi Hải cực kì căng thẳng,Nam Hạo chỉ mới sang Hoa Kì bốn ngày trước,bốn ngày sau đó liền trở về,sắc mặt vô cùng u ám.Ông không biết chuyện gì xảy ra nhưng chắc chắn đã xảy ra chuyện.An Tịnh nghe vậy,vô cùng ngạc nhiên.Cái gì mà...Nam Hạo về nước?Nước nào?
"Về nước?Chú nói cái gì vậy?"
"Nam Hạo vừa sang chỗ con,sao chỉ mới bốn ngày mà đã về nước rồi?"
"Nam Hạo sang chỗ con?Chú đùa à?Con đâu có gặp anh ấy"
"Ta nói thật..Nếu chưa gặp thì sao nó lại đủng đùng bỏ về?Trông lại vô cùng tức giận?"
_An Tịnh nghe,cảm giác như hồn vía đã lưu lạc tứ phương.Nam Hạo có sang tìm cô sao?Cô có nghe nhầm không?
An Tịnh chỉ ước rằng mình không nghe nhầm...
"An Tịnh,ta biết rất khó nhưng con có thể về nước không?Ta nghĩ bây giờ con trai ta đang cần con"
Về nước bây giờ?Nếu về nước thì kì thi của cô sẽ như thế nào?Nếu cô bỏ thi liệu cha mẹ cô có tức giận?
Thật không dám nghĩ,cha mẹ An Tịnh sẽ thất vọng như thế nào nữa.
"Con sẽ suy nghĩ sau"
An Tịnh nói xong,cúp máy.Cô nhấn vào một số máy khác,gọi cho mẹ
"Alo,mẹ.."
"Có gì sao con gái?"
"Mẹ,con...con muốn về nước"
Mẹ ruột An Tịnh-Lưu Mạn Kiều nghe con gái nói thế liền ngừng bút,tài liệu trên bàn cũng bị bỏ dở nửa chừng.
"Tiểu Tịnh,con rốt cuộc nghĩ cái gì vậy?Kì thi lần này rất quan trọng,ảnh hưởng đến cả tương lai của con"
"Con không sẽ nghĩ cách,gia đình nhận nuôi con trước kia đang cần con giúp,xin mẹ ủng hộ con"
"Con...con..."
Chưa kịp để mẹ mình trả lời,An Tịnh đã gấp gáp dập máy.Cô biết,nếu bỏ qua kì thi này thì sẽ không được tốt nghiệp,nhưng đến cùng,Nam Hạo vẫn quan trọng với cô hơn.
Rất nhanh chóng,An Tịnh đặt một vé máy bay đến Trung Quốc trong thời gian sớm nhất.Gia đình cô trước đó kịch liệt ngăn cản,nhưng dạo gần đây lại không có động tĩnh gì.An Tịnh tạm thời khá yên tâm.
Nhưng mà rốt cuộc Nam Hạo bị cái gì mà lại sang Hoa Kì rồi đùng đùng trở về với khuôn mặt giận dữ?An Tịnh thật không hiểu nổi.
[...]
Máy bay vừa hạ cánh,cô chen qua giữa đám người,nhanh chóng gọi taxi đến thẳng Nam Gia.
Nam Chi Hải đã sai người hầu đứng ngoài cổng chờ cô.Nơi này,lâu rồi An Tịnh không trở về,vườn hoa chẳng hề thay đổi,chỉ có vườn cầu vồng của cô cây cối đều đã héo tàn.Tảo Nhi,Kiển Kiển và Tiểu Dã cũng đã lớn,vẫn may chúng còn nhận ra cô,An Tịnh chỉ mới buớc qua cổng cả ba đã vồ lấy cô liếm khắp mặt.
An Tịnh xoa đầu ba chú chó lớn,sau đó tiến đến cửa nhà,đi thẳng lên phòng Nam Hạo.Cửa phòng vừa mở ra,đập vào mắt cô là thân ảnh Nam Hạo không mặc áo nằm dài trên giường,nằm yên để mặc cho cô gái ngồi trên thân mình sờ soạng.Cô gái trẻ đoán chừng chỉ tầm tuổi cô mặc bộ váy ngủ hai dây mỏng manh trườn bò trên người Nam Hạo,đầu gục vào cổ anh liếm láp một cách dâm đãng.
An Tịnh sửng người,túi xách trên tay rơi thẳng xuống đất.Nam Hạo và cô gái kia nghe thấy tiếng động liền quay sang.
"Hạo,là ai vậy?"
Cô gái kia tên là Hướng Mĩ,thấy người lạ đùng đùng lao vào phòng,phá hỏng chuyện tốt của mình liền nhăn mặt hỏi.Nam Hạo liếc qua người cô,nhớ lại cảnh tượng cô khoác tay người đàn ông kia,trong lòng dâng lên một làn sóng phẫn nộ.Không phải cô chọn theo tên đàn ông kia sao?Giờ lại còn về?
Anh liếc qua An Tịnh,nhàn nhạt nói với Hướng Mĩ,giọng cưng chiều
"Không có gì,là người hầu mới thôi.Bảo bối ngoan,nằm đây chờ một chút"
Nam Hạo nói xong,anh xuống giường đi đến chỗ cô.An Tịnh chỉ vào Hướng Mĩ,run rẩy nhìn anh
"Nam Hạo...Cô gái kia..không phải anh thích Tiểu Đồng sao?"
"Tiểu Đồng?Tôi đuổi cô ta đi rồi,trước giờ tôi cũng chỉ là trêu đùa cô ta thôi.Còn cô nữa,loại con gái lẳng lơ đê tiện,chẳng phải ở bên kia ôm ấp đàn ông sung sướng lắm sao?Giờ lại còn bén mảng về"
Lẳng lơ?Đê tiện?Bốn chữ phát ra từ miệng Nam Hạo như bốn mhát dao đâm thẳng vào tim cô.
Đối xử với cô tệ thì đã đành,bây giờ còn đuổi Tiểu Đồng đi.Hóa ra hai chị em cô trước giờ đối với Nam Hạo chỉ là thú vui thôi sao?
An Tịnh không nói gì khiến anh càng thêm lấn tới
"Thế nào?Nói trúng rồi nên im lặng?Haha An Tịnh,thì ra là tôi tin nhầm người,tôi còn tưởng cô trong sạch thuần khiến,thật không ngờ lại là thứ khiến tôi ghê tởm nhất.Mau cút đi,cút khỏi đây,càng xa càng tốt và đừng bao giờ về nữa,đi nhanh đi,bảo bối của tôi còn đang đợi"
Anh nói xong,thô bạo đẩy mạnh cô rồi đóng sầm cửa lại.An Tịnh bị đẩy mạnh tới mức đầu đập vào bức tường đối diện.Da đầu cô vốn mỏng,bức tường này lại được làm bằng đá tự nhiên nên khiến da đầu cô rách ra,máu tuôn mạnh xuống.
Ở bên trong,Nam Hạo đang cùng Hướng Mĩ làm chuyện xấu,Hướng Mĩ dường như đang muốn kích động cô,cố kêu thật lớn
"Ư...đừng mạnh quá...người ta đau đấy...uhm"
Giọng nói kia,yêu kiều mềm mại,nhưng lại có thể khiến cô đau đớn tột cùng.Vết thương trong lòng lấn át cả vết thương đang chảy máu.Đằng sau cánh cửa,bọn họ càng sung sướng trong hoan lạc bao nhiêu,ngoài này cô lại càng đau đớn bấy nhiêu.
Sức khỏe An Tịnh vốn không tốt,cô vừa về nước,thời tiết và giờ giấc lại bất ổn,cơ thể không chịu được nữa.Vài phút sau cô liền bất tỉnh.
An Tịnh bỏ cả kì thi quan trọng về gặp anh đâu phải để chịu đựng những thứ này?
________
Xin chào,là Lang đây...
Bộ truyện đầu tiên cuối cùng cũng vượt qua mốc 30 chương,thật rất vui nha...
Đây là bộ truyện đầu tiên Lang viết.Mọi tâm huyết đều dồn vào đây.Lang biết,tay nghề của mình còn non kém,câu văn chưa mượt,ý tưởng truyện cũng chẳng hay như những tác giả khác.Nhưng Lang sẽ có gắng hơn nữa để những tác phẩm tiếp theo được tốt hơn,hấp dẫn bạn đọc hơn.
Tuy nhiên,có lẽ hai bộ truyện Lang đang viết sẽ phải tạm dừng ở đây vì lí do ôn thi.Năm nay Lang phải thi lên cấp ba,cần chú tâm nghiêm túc vào việc học,nên tạm thời sẽ ngưng viết.
Mong rằng các bạn vẫn sẽ ủng hộ.Bạn Lang sẽ trở lại nhanh thôi >.<
_MaoLangLang
An Tịnh đang xem lại tài liệu,vừa rồi thành tích của cô đứng thứ hai trường,tuy chỉ đứng thứ hai nhưng cũng đủ làm cha mẹ ruột cô sung sướng đi khoe khắp họ hàng.An Tịnh muốn lần sau phải đứng đầu khoa,để cha mẹ cô càng tự hào hơn nữa.Đột nhiên,chiếc điện thoại bên cạnh có dấu hiệu rung,An Tịnh cứ ngỡ em gái gọi nên liền nhấc máy
"Alô..."
"An Tịnh,sao Nam Hạo lại đột ngột về nước?"
_Giọng Nam Chi Hải cực kì căng thẳng,Nam Hạo chỉ mới sang Hoa Kì bốn ngày trước,bốn ngày sau đó liền trở về,sắc mặt vô cùng u ám.Ông không biết chuyện gì xảy ra nhưng chắc chắn đã xảy ra chuyện.An Tịnh nghe vậy,vô cùng ngạc nhiên.Cái gì mà...Nam Hạo về nước?Nước nào?
"Về nước?Chú nói cái gì vậy?"
"Nam Hạo vừa sang chỗ con,sao chỉ mới bốn ngày mà đã về nước rồi?"
"Nam Hạo sang chỗ con?Chú đùa à?Con đâu có gặp anh ấy"
"Ta nói thật..Nếu chưa gặp thì sao nó lại đủng đùng bỏ về?Trông lại vô cùng tức giận?"
_An Tịnh nghe,cảm giác như hồn vía đã lưu lạc tứ phương.Nam Hạo có sang tìm cô sao?Cô có nghe nhầm không?
An Tịnh chỉ ước rằng mình không nghe nhầm...
"An Tịnh,ta biết rất khó nhưng con có thể về nước không?Ta nghĩ bây giờ con trai ta đang cần con"
Về nước bây giờ?Nếu về nước thì kì thi của cô sẽ như thế nào?Nếu cô bỏ thi liệu cha mẹ cô có tức giận?
Thật không dám nghĩ,cha mẹ An Tịnh sẽ thất vọng như thế nào nữa.
"Con sẽ suy nghĩ sau"
An Tịnh nói xong,cúp máy.Cô nhấn vào một số máy khác,gọi cho mẹ
"Alo,mẹ.."
"Có gì sao con gái?"
"Mẹ,con...con muốn về nước"
Mẹ ruột An Tịnh-Lưu Mạn Kiều nghe con gái nói thế liền ngừng bút,tài liệu trên bàn cũng bị bỏ dở nửa chừng.
"Tiểu Tịnh,con rốt cuộc nghĩ cái gì vậy?Kì thi lần này rất quan trọng,ảnh hưởng đến cả tương lai của con"
"Con không sẽ nghĩ cách,gia đình nhận nuôi con trước kia đang cần con giúp,xin mẹ ủng hộ con"
"Con...con..."
Chưa kịp để mẹ mình trả lời,An Tịnh đã gấp gáp dập máy.Cô biết,nếu bỏ qua kì thi này thì sẽ không được tốt nghiệp,nhưng đến cùng,Nam Hạo vẫn quan trọng với cô hơn.
Rất nhanh chóng,An Tịnh đặt một vé máy bay đến Trung Quốc trong thời gian sớm nhất.Gia đình cô trước đó kịch liệt ngăn cản,nhưng dạo gần đây lại không có động tĩnh gì.An Tịnh tạm thời khá yên tâm.
Nhưng mà rốt cuộc Nam Hạo bị cái gì mà lại sang Hoa Kì rồi đùng đùng trở về với khuôn mặt giận dữ?An Tịnh thật không hiểu nổi.
[...]
Máy bay vừa hạ cánh,cô chen qua giữa đám người,nhanh chóng gọi taxi đến thẳng Nam Gia.
Nam Chi Hải đã sai người hầu đứng ngoài cổng chờ cô.Nơi này,lâu rồi An Tịnh không trở về,vườn hoa chẳng hề thay đổi,chỉ có vườn cầu vồng của cô cây cối đều đã héo tàn.Tảo Nhi,Kiển Kiển và Tiểu Dã cũng đã lớn,vẫn may chúng còn nhận ra cô,An Tịnh chỉ mới buớc qua cổng cả ba đã vồ lấy cô liếm khắp mặt.
An Tịnh xoa đầu ba chú chó lớn,sau đó tiến đến cửa nhà,đi thẳng lên phòng Nam Hạo.Cửa phòng vừa mở ra,đập vào mắt cô là thân ảnh Nam Hạo không mặc áo nằm dài trên giường,nằm yên để mặc cho cô gái ngồi trên thân mình sờ soạng.Cô gái trẻ đoán chừng chỉ tầm tuổi cô mặc bộ váy ngủ hai dây mỏng manh trườn bò trên người Nam Hạo,đầu gục vào cổ anh liếm láp một cách dâm đãng.
An Tịnh sửng người,túi xách trên tay rơi thẳng xuống đất.Nam Hạo và cô gái kia nghe thấy tiếng động liền quay sang.
"Hạo,là ai vậy?"
Cô gái kia tên là Hướng Mĩ,thấy người lạ đùng đùng lao vào phòng,phá hỏng chuyện tốt của mình liền nhăn mặt hỏi.Nam Hạo liếc qua người cô,nhớ lại cảnh tượng cô khoác tay người đàn ông kia,trong lòng dâng lên một làn sóng phẫn nộ.Không phải cô chọn theo tên đàn ông kia sao?Giờ lại còn về?
Anh liếc qua An Tịnh,nhàn nhạt nói với Hướng Mĩ,giọng cưng chiều
"Không có gì,là người hầu mới thôi.Bảo bối ngoan,nằm đây chờ một chút"
Nam Hạo nói xong,anh xuống giường đi đến chỗ cô.An Tịnh chỉ vào Hướng Mĩ,run rẩy nhìn anh
"Nam Hạo...Cô gái kia..không phải anh thích Tiểu Đồng sao?"
"Tiểu Đồng?Tôi đuổi cô ta đi rồi,trước giờ tôi cũng chỉ là trêu đùa cô ta thôi.Còn cô nữa,loại con gái lẳng lơ đê tiện,chẳng phải ở bên kia ôm ấp đàn ông sung sướng lắm sao?Giờ lại còn bén mảng về"
Lẳng lơ?Đê tiện?Bốn chữ phát ra từ miệng Nam Hạo như bốn mhát dao đâm thẳng vào tim cô.
Đối xử với cô tệ thì đã đành,bây giờ còn đuổi Tiểu Đồng đi.Hóa ra hai chị em cô trước giờ đối với Nam Hạo chỉ là thú vui thôi sao?
An Tịnh không nói gì khiến anh càng thêm lấn tới
"Thế nào?Nói trúng rồi nên im lặng?Haha An Tịnh,thì ra là tôi tin nhầm người,tôi còn tưởng cô trong sạch thuần khiến,thật không ngờ lại là thứ khiến tôi ghê tởm nhất.Mau cút đi,cút khỏi đây,càng xa càng tốt và đừng bao giờ về nữa,đi nhanh đi,bảo bối của tôi còn đang đợi"
Anh nói xong,thô bạo đẩy mạnh cô rồi đóng sầm cửa lại.An Tịnh bị đẩy mạnh tới mức đầu đập vào bức tường đối diện.Da đầu cô vốn mỏng,bức tường này lại được làm bằng đá tự nhiên nên khiến da đầu cô rách ra,máu tuôn mạnh xuống.
Ở bên trong,Nam Hạo đang cùng Hướng Mĩ làm chuyện xấu,Hướng Mĩ dường như đang muốn kích động cô,cố kêu thật lớn
"Ư...đừng mạnh quá...người ta đau đấy...uhm"
Giọng nói kia,yêu kiều mềm mại,nhưng lại có thể khiến cô đau đớn tột cùng.Vết thương trong lòng lấn át cả vết thương đang chảy máu.Đằng sau cánh cửa,bọn họ càng sung sướng trong hoan lạc bao nhiêu,ngoài này cô lại càng đau đớn bấy nhiêu.
Sức khỏe An Tịnh vốn không tốt,cô vừa về nước,thời tiết và giờ giấc lại bất ổn,cơ thể không chịu được nữa.Vài phút sau cô liền bất tỉnh.
An Tịnh bỏ cả kì thi quan trọng về gặp anh đâu phải để chịu đựng những thứ này?
________
Xin chào,là Lang đây...
Bộ truyện đầu tiên cuối cùng cũng vượt qua mốc 30 chương,thật rất vui nha...
Đây là bộ truyện đầu tiên Lang viết.Mọi tâm huyết đều dồn vào đây.Lang biết,tay nghề của mình còn non kém,câu văn chưa mượt,ý tưởng truyện cũng chẳng hay như những tác giả khác.Nhưng Lang sẽ có gắng hơn nữa để những tác phẩm tiếp theo được tốt hơn,hấp dẫn bạn đọc hơn.
Tuy nhiên,có lẽ hai bộ truyện Lang đang viết sẽ phải tạm dừng ở đây vì lí do ôn thi.Năm nay Lang phải thi lên cấp ba,cần chú tâm nghiêm túc vào việc học,nên tạm thời sẽ ngưng viết.
Mong rằng các bạn vẫn sẽ ủng hộ.Bạn Lang sẽ trở lại nhanh thôi >.<
_MaoLangLang