Nhìn từ xa, Tú đã thấy khu vực nhà hàng được giăng đèn rất sáng từ cây này qua cây kia. Tú cứ nghĩ hai người đến sớm, nhưng thật ra đã có rất nhiều bạn đến sớm hơn. Các bạn xếp thành hàng dài ngoài cổng, chờ đợi các thầy cô kiểm tra thẻ học sinh rồi mới có thể vào. Bác Nam chạy chầm chậm, dừng xe trước cổng cho Tú và Nhi bước xuống.
Biết được xe của Nhi, có một số bạn đứng gần chạy lại bắt chuyện. Tú nhận ra một vài người vì Nhi từng tình cờ giới thiệu cho Tú biết, tuy cũng chẳng trò chuyện nhiều. Một bạn mặc váy trắng, Nhi có giới thiệu tên là Ngọc, chạy lại ôm Nhi. Những bạn khác cũng vậy. Tú đứng đó, hơi ngại vì không biết làm gì.
Nhận ra được điều đó, Nhi kéo tay Tú lại rồi giới thiệu với mọi người.
“Em đã từng giới thiệu họ với Tú rồi, đây là Ngọc.” Tú nhìn theo tay Nhi, và gật đầu chào. “Thảo và Phong” Nhi chỉ vào một cặp đang đứng, “Giang và Giao” Nhi chỉ cặp song sinh.
Mọi người đều lịch sự gật đầu chào nhau. Đến người cuối cùng thì Nhi dừng lại, có chút bối rối. “Xin lỗi, còn bạn là...?” Nhi hỏi bạn trai đang đứng cạnh Ngọc.
“Mình là Khoa, anh họ của Ngọc.” Khoa đưa tay ra bắt tay Nhi.
“Sao mình không thấy bạn ở trường nhỉ?” Nhi hỏi.
“Những giờ giải lao mình hay đi dạy kèm cho các em năm nhất, cho nên Nhi ít thấy là phải. Nhưng mình rất hay thấy Nhi.”
“Tuyệt quá, cả dạy kèm luôn à.” Nhi cười nói xã giao với Khoa. Ngay lúc đó, cặp song sinh tiến lại nói chuyện với Tú.
“Đây là năm đầu tiên bạn dự dạ tiệc hả?” Một trong hai người hỏi, Tú không biết là Giang hay Giao.
“Um...ừ, là năm đầu.” Tú trả lời.
“Thế bạn có người yêu chưa?” Người còn lại hỏi.
“Người yêu hả?” Tú lúng túng, không thích hướng đi của những câu hỏi này.
“Chắc là không có bạn trai đâu ha,“ Cặp song sinh nhìn nhau cười. “Bạn nhìn đẹp trai thật đó. Nhìn bạn mặc vest không nói chắc cũng không nghĩ là con gái đâu. Đi với mình nha?” Một người nói.
“Ê Giao! đừng chọc bạn ấy nữa. Tối nay bạn ấy đi với tớ đấy!” Nhi nói với Giao. Có vẻ đã trò chuyện xong với Khoa.
“Biết rồi. Giỡn thôi mà!” Giao cười lớn. “Xin lỗi Tú nha, tánh mình hay giỡn lắm.”
Tú mỉm cười, nhưng dù sao cũng có chút gì đó không thoải mái.
Các thầy cô ở trường đã bắt đầu kiểm tra thẻ học sinh của các bạn và cho mọi người vào khuôn viên nhà hàng. Để đảm bảo an toàn cho mọi người, nhà trường đã thuê trọn nhà hàng, đặt một sân khấu ở giữa cho ban nhạc. Đồ ăn, nước uống được bày trên bàn kéo dài khắp khuôn viên, các bạn có thể thoải mái ăn uống. Băng rôn, bong bóng được treo khắp nơi. Điểm nhấn là một cây Noel được đặt trên sân khấu. Các bạn vừa vào trong là lật đật chạy đi chụp hình làm kỷ niệm. Tú nhìn thấy bảng chỉ vào nhà vệ sinh thì nói nhỏ với Nhi rằng mình cần đi một chút. Vừa vào đến trong Tú đã thấy Phương. Tú định bắt chuyện, nhưng lập tức nhớ về buổi trưa hôm ấy, thế nên từ bỏ ý định đó.
Còn Phương, Phương thì muốn nói chuyện.
“Ê, bạn gái mày sao rồi?” Phương hỏi, nhấn mạnh hai chữ bạn gái. Tú nhìn xung quanh, không có ai trong nhà vệ sinh cả.
Tú không trả lời Phương mà mở nước lên, ấn xà bông rửa tay.
“Đi một mình hay sao vậy?” Phương hỏi nữa, nhưng Tú không đoái hoài.
“Được rồi, không nói chuyện với tao thì thôi. Mai mốt nó có phụ tình mày thì đừng có đến khóc lóc với tao.”
Phương giận dữ bước ra, còn Tú thì vẫn đứng rửa tay, cho đến khi có người bước vào Tú mới tắt nước đi ra.
Vừa ra ngoài thì gặp Nhi đang đứng đợi. Tú không biết đứng trong nhà vệ sinh bao lâu mà khi ra ngoài đã thấy mọi người vào khá đông. Nhi tiến lại Tú, nói lời xin lỗi cho những người bạn của mình. Tú gật đầu trấn an rằng không có chuyện gì hết, rồi kéo Nhi về dãy bàn để tìm nước uống. Đang đi thì Ngọc với Khoa chặn lại.
“Nè, uống đi.” Ngọc đưa cho Nhi một ly nước trái cây nhỏ. “Uống rồi sẽ biết được bí mật bên trong.” Khoa cũng đưa một ly cho Tú. Xong xuôi hai người bỏ đi, Tú đoán là đi tiếp nước cho những người khác, vì trên tay Ngọc và Khoa vẫn còn cầm 4 ly nữa.
Nhi đưa ly nước lên mũi ngửi. Nó chỉ là mùi nước chanh bình thường. Nhưng khi uống vào rồi mới biết thì ra đã được pha với rượu. “Cũng không tệ.” Nhi nói. “Coi chừng bị phát hiện.” Tú đưa lên uống thử một ngụm. Đúng là không tệ, thật ra khá ngon. Tú uống một lần gần hết cả ly.
“Tú à từ từ. Say đấy.” Nhi ngăn Tú lại.
Ánh đèn xung quanh chợt tối dần, và tiếng đập vào micro trên sân khấu làm mọi người đều hướng về phía ấy. Cô hiệu trưởng, mặc một chiếc áo dài màu xanh lá, đang chuẩn bị có một thông báo.
“Xin chào các em. Hoan nghênh các em đến với buổi Dạ Hội Giáng Sinh của trường chúng ta.” Tất cả mọi người vỗ tay, cô hiệu trưởng tiếp tục, “Đây là một sự kiện mà nhà trường tổ chức hằng năm cho các em. Cô hy vọng đêm nay các em sẽ có khoảng thời gian thật vui vẻ. Nhưng nhớ rằng mọi chuyện đều phải có chừng mực. Nhà trường rất coi trọng việc giữ an toàn cho các em. Nếu thầy cô nào phát hiện các em vi phạm nội quy thì cô rất tiếc phải mời các em ra về. Rõ chưa?”
Các bạn im lặng thay cho lời trả lời, chỉ một vài bạn la lên “Dạ rõ.”
“Rồi cô không nói nữa. Buổi dạ tiệc của trường mình xin được phép bắt đầu!”
Cô vừa dứt lời thì dàn nhạc phía sau nổi nhạc lên. Tất cả các đèn đều được tắt hết, nhưng vài giây sau thì các ánh đèn nhỏ treo xung quanh thắp sáng lên, làm cả khuôn viên trông thật tráng lệ. Mọi người bắt đầu đứng theo cặp của mình.
Tú chỉnh chu lại áo, rồi cúi người xuống, xòe một bàn tay ra.
“Có thể khiêu vũ với mình không, thưa bạn?” Tú nói một cách lịch thiệp. Mặt Nhi nóng dần. Nhi liền uống hết ly nước. Hành động của Nhi làm Tú nhướng mày. Tú cũng nhanh chóng uống hết ly của mình, lấy luôn cái ly không của Nhi và vứt cả hai vào sọt rác gần đó.
“Sao?” Tú hỏi, nhướng mày.
“Được thôi.” Nhi vui vẻ nhận lời, nắm tay Tú ra giữa, đứng cùng với mọi người.
Tiếng nhạc vang lên. Ban nhạc chơi một bản waltz giáng sinh, chuyển nơi này thành một thiên đường mùa đông. Tú và Nhi khiêu vũ như đã tập luyện ở nhà. Nhìn xung quanh, thấy các bạn khác cũng khiêu vũ rất điêu luyện mà Tú thầm cảm ơn Nhi. Nếu không có Nhi, chắc bây giờ Tú đã làm một điều gì đó hết sức xấu hổ. Các thầy cô cũng hoà vào cuộc vui. Vì bạn nào cũng đã có cặp, nên các thầy cô khiêu vũ với nhau.
“Hôm nay Tú nhảy tốt đấy.” Nhi lên tiếng.
“Ngày nào cũng tập.” Tú đưa tay lên và Nhi xoay một vòng. Đột nhiên Tú cười.
“Sao cười em thế?” Nhi hỏi.
“Hiểu ý tin nhắn của em rồi.”
“Hiểu như thế nào?”
“Cái đầm rất hợp với em. Ý em tin xấu là vì Tú sẽ không thể chú ý vào những thứ khác đúng không?”
Hài lòng với câu trả lời, Nhi cười rồi nhún vai. “Muốn hiểu sao thì hiểu.”
Khi tiếng nhạc tạm dừng báo hiệu kết thúc bài nhảy, Nhi đi lại lấy đồ ăn trong khi Tú đi tìm Ngọc và Khoa. Thấy hai người họ đứng ngay bàn để nước uống cùng với cặp song sinh, Tú tiến lại gần và hỏi.
“Um, hai bạn còn nước không?”
“Còn chứ.” Khoa nói, rồi rút trong túi mình ra vài bình nước nhỏ có màu trắng. “Vodka đó. Cậu chế nước chanh vào ly đi rồi mình pha vào cho.”
Tú gật đầu, đi lấy 2 ly đầy. “Vào một ly thôi được rồi. Cảm ơn Khoa.” Khoa nhìn quanh, chắc chắn thầy cô không nhìn thấy rồi chế vào ly.
Tú đưa mắt tìm Nhi, thấy Nhi đang cầm hai cái bánh bông lan nhỏ đứng đợi mình ở khu vực đồ ăn tráng miệng. Tú liền cầm hai ly nước lại với Nhi.
“Tìm được bạn của em.” Tú đưa Nhi ly không có rượu rồi lấy một cái bánh từ tay Nhi. Nhi đưa lên uống, nhấp miệng vài lần, phát hiện mùi vị không giống như ly trước.
“Không có rượu sao Tú?” Nhi hỏi nhỏ.
“Ly của em không có.”
“Ơ sao thế? Như vậy không công bằng.” Nhi phản đối.
“Uống chung, nha. Chứ Tú không biết tửu lượng của em như thế nào. Uống nhiều em say biết phải làm sao.” Tú giải thích. Nhi bĩu môi, nhưng cũng nghe lời.
Đám đông vỗ tay chào mừng nhà ảo thuật gia vừa bước lên sân khấu, thấy vậy Nhi đề xướng cả hai lại máy chụp hình của trường đã thuê để chụp vài tấm kỷ niệm.
Như Nhi dự đoán, mọi người đang chú tâm lên sân khấu nên không có ai dùng máy chụp hình cả. Tú uống gần hết ly nước, chừa phần Nhi một ít. Nhi cũng uống hết phần Tú chừa. Ly còn lại không biết làm gì nên đem đổ đi cho trống tay. Bước vào máy chụp, Tú thú nhận đây là lần đầu tiên Tú thử cái này làm Nhi khá bất ngờ.
“Hồi xưa cái này thịnh hành lắm mà. Ai cũng đi chụp hết.”
“Vì đâu có ai chụp cùng đâu.” Tú nói.
“Thôi được rồi, để em bù đắp nè.” Nhi nói với giọng rất ngọt ngào. Nhi bấm cái nút gần gần hình thì chữ 'Chào mừng đã đến với Dạ Tiệc Giáng Sinh' hiện lên. Nhi chọn hình nền là viền có tuyết hai bên rồi bấm 'Bắt đầu'
Màn hình trước mặt bắt đầu đếm ngược.
5
“Mình không cần trả tiền hả?” Tú hỏi.
4
“Nhà trường sẽ trả.” Nhi nói.
3
“Phải bỏ cái bánh này xuống ở đâu đó. Bánh của em đâu rồi?”
2
“Em còn đang cầm nè.” Nhi giở cái bánh bên tay kia cho Tú thấy.
1
“Nhưng để em giúp Tú.” Nhi tiếp túc, rồi lấy cái bánh Tú đang cầm trên tay, ụp vào mũi Tú.
0
Màn hình nháy đèn và tấm hình đầu tiên đã được chụp. Tú vẫn đang kinh ngạc với hành động vừa rồi của Nhi, còn Nhi thì đang cười rất to.
Màn hình lại bắt đầu đếm ngược. Tú dùng tay chùi đi lớp kem dính trên mũi.
“Em biết chuyện này sẽ như thế nào rồi chứ gì!” Tú nói rồi quệt một đường kem trên mặt Nhi.
4
Nhi cố giữ tay Tú lại, nhưng Tú dùng tay kia, tay cầm cái bánh còn nguyên, chà phần kem lên má của Nhi.
2
“Tú! Em đâu có chà lên mặt Tú như vậy đâu! Thấy ghét!” Tuy nói vậy nhưng Nhi không thể nhịn cười. Tú cũng vậy.
“Tại em trước mà.”
Ánh đèn lại nháy một lần nữa.
“Hai tấm rồi. Lần này mình chụp đàng hoàng đi.” Nhi đề nghị, lục giỏ tìm giấy để lau mặt cho sạch. Nhưng Tú có một ý định khác. Mặt mũi hai người đã lấm lem, thế nên vì sao phải chụp một tấm đàng hoàng.
Tú kéo mặt Nhi lại rồi quệt một phần kem lên môi Nhi.
4
Tú đưa môi mình đặt lên môi Nhi, liếm hết phần kem đó. Mặt Tú trở nên nóng hơn, Tú không biết có phải do mình uống hơi nhiều rồi không.
2
Nhi nhắm mắt, đáp trả. Tim Tú bắt đầu đập nhanh. Lần nào hôn Nhi cũng như thế, nhưng lần này có tí gì đó đặc biệt. Hai người chỉ cách thế giới bên ngoài bởi một cái màn. Người ta có thể phát hiện bất cứ lúc nào. Việc này khá mạo hiểm, nhưng Tú cảm thấy thích thú với sự mạo hiểm này. 0
Tấm hình cuối cùng đã được chụp, nhưng nụ hôn vẫn chưa dứt. Mãi cho đến khi phía ngoài có một người lên tiếng.
“Mấy bạn ơi xong chưa, tụi mình cần dùng.” Lúc đó cả hai mới giật mình và vội tìm giấy để lau mặt. Nhi vừa lau cho Tú và vừa cười khúc khích. Mặt Tú vẫn còn nóng bừng, và Tú chắc chắn rằng nó đã rất đỏ.
Lấy tấm hình bước ra ngoài thì thấy một nhóm 4 người đang đứng đợi đến lượt của mình, cả hai nói lời xin lỗi. Nhi đưa tấm hình cho Tú để Tú giữ làm kỷ niệm.
“Của Tú nè, kỷ niệm lần đầu tiên đi chụp hình như thế này.”
Tú nhìn lại tấm hình dài có 3 hình nhỏ đang cầm trên tay. Tấm đầu tiên là tấm Nhi chấm cái bánh lên mũi Tú, tấm thứ 2 là tấm cả hai đang cười, mặt thì đầy kem, tấm thứ 3 là cả hai đang hôn nhau. Tú lại thấy nóng.
Đến giờ rút thăm trúng thưởng, cô hiệu trưởng đại diện rút một tên trong những tên các bạn tham dự tối nay. Người may mắn là một bạn sinh viên năm thứ 3 tên Linh. Bạn ấy trúng được cặp vé khứ hồi đi Hàn Quốc cùng với một vài phần quà nhỏ khác. Bạn Linh hớn hở lên sân khấu nhận quà, trong khi các bạn khác thì tiếc nguồi nguội.
Cuối cùng là giờ phút quan trọng nhất đêm, đó là trao giải cho Vua và Nữ Hoàng Mùa Đông. Giải Vua được trao cho Quốc, một bạn sinh viên năm cuối như mọi người đã dự đoán. Giải Nữ Hoàng đáng lẽ được trao cho một bạn tên Hân nhưng phút cuối đã phát hiện bạn ấy vi phạm nội quy bằng cách lén lút trả tiền cho những người khác để lấy phiếu nên đã bị nhà trường tước giải. Tú thấy Hân giận dữ bỏ về, theo sau Hân là một số bạn khác.
Cô hiệu trưởng tuyên bố giải Nữ Hoàng sẽ thuộc về người có số bình chọn cao thứ hai, chỉ cách Hân có 3 phiếu. Mọi người ai cũng bắt đầu hô tên Nhi. Tú cũng vậy.
“Nhi! Nhi! Nhi!”
“Được rồi, được rồi.” Cô hiệu trưởng trấn tĩnh đám đông.
“Giải Nữ Hoàng năm nay sẽ thuộc về...em Nhi hội trưởng hội sinh viên!”
Đám đông oà lên trong vui sướng, mọi ánh nhìn đều hướng về Nhi.
“Là em đó!” Tú nói trong hớn hở. “Lên nhận giải mau, ai cũng đang nhìn em kìa.”
Vẫn còn hơi bất ngờ, Nhi chầm chậm tiến về sân khấu.
Ngọc và Khoa tiến lại bên Tú và đưa cho Tú một ly nữa.
“Cũng may là nhỏ Hân bị tước danh hiệu. Lúc tụi này phát hiện là đi báo với cô hiệu trưởng liền.” Ngọc nói. Cả 3 nâng ly chúc mừng Nhi. Tú nhìn lên sân khấu, lúc này cô hiệu trưởng đang đội vương miệng cho Nhi. Nhìn Nhi từ xa dưới ánh đèn, trông Nhi đẹp hơn những gì Tú có thể tưởng tượng. Ngọc uống hết ly đó rồi bỏ đi, hướng về phía sân khấu. Chỉ còn Khoa ở lại.
“Hỏi nhỏ cậu nha, cậu với Nhi quen nhau hả?” Khoa đột ngột hỏi Tú.
“Um...đâu có.” Tú không biết trả lời như thế nào. Chuyện này đâu phải chuyện để một người trả lời. “Vậy hả,“ Khoa gãi đầu cười. “Nếu không nói mình cũng không biết. Nhìn hai cậu giống cặp kè lắm cơ.”
“Chỉ...chỉ là bạn thôi.” Đầu Tú bắt đầu thấy đau.
“Vậy mình yên tâm theo đuổi Nhi rồi, mong cậu không ngại nhé.” Nói rồi Khoa vỗ vai Tú, đưa Tú nốt ly cuối cùng rồi chạy lại phía sân khấu nơi Nhi đang đứng chụp hình cùng bạn nhận giải Vua. Có rất nhiều người đang vây quanh Nhi lúc này. Khoa cố len vào tặng Nhi một cái ôm, và Tú nghĩ cái ôm đó hơi lâu. Tú không hiểu là do rượu hay là do ghen tị mà Tú cảm thấy khá khó chịu. Tú uống luôn ly cuối cùng mà Khoa đưa.
Thấy không khí càng ngày càng nóng, Tú quyết định đi ra cổng, nơi vắng người cho mát. Nhưng khi vừa đi được vài bước thì thấy đầu óc chao đảo, không thể nào đi thẳng. Vừa lúc đó có ai đó đỡ Tú từ phía sau.
“Trời uống hết bao nhiêu ly vậy?” Phương hỏi.
“Không biết. 4 hay 5 gì đó.”
“Mày điên hả. Tao thấy đám đó đưa cho mày mấy ly, ai ngờ mày uống hết đâu.”
“Uống tí có sao đâu.” Tú nói, lấy tay xoa vầng thái dương.
“Không có sao mà đi còn không vững.” Phương đỡ Tú lại ngồi lên ghế đá gần cổng.
“Bạn gái dễ thương đáng yêu của mày đâu?”
“Nhi được giải Nữ Hoàng năm nay.”
“Biết rồi. Tao đâu có bị điếc hay mù.” Phương trợn mắt.
“Tao chỉ muốn ra đây hóng mát.” Tú giải thích.
“Mày uống nhiều vậy, hóng mát coi chừng trúng gió rồi đừng nói sao xui.”
“Sao tự nhiên nói chuyện lại với tao vậy.”
“Tao cũng không biết tại sao tự nhiên lại nói chuyện với mày.”
Tú cười. “Tại mày biết ngoài tao ra không có ai có thể chịu đựng được mày.”
“Nói khó nghe quá.”
“Sự thật là vậy.” Tú nhún vai. “Sẵn tiện nói luôn, mày vẫn còn nợ Nhi một lời xin lỗi.”
“Lại nữa, lúc nào cũng Nhi.”
“Đang nói về mình hả?”
Tú nhìn lên và thấy Nhi đang đứng trước mặt. Phương chau mày, giống như Nhi vừa phá huỷ khoảnh khắc tái hợp của Phương và Tú. Đứng dậy và trước khi bỏ đi, Phương nói. “Làm ơn quan tâm cho bạn gái của mình hơn đi, bạn Nhi.”
“Đừng quan tâm đến Phương.” Tú nói.
“Em xin lỗi. Lúc nãy thấy Tú đi ra, mà không đi theo Tú được vì phải trả lời phỏng vấn cho câu lạc bộ truyền thông của trường.”
“Tú đâu có sao đâu, xem nè.” Tú đứng dậy, tính đi vài bước cho Nhi thấy mình không sao, nhưng không hiểu sao vừa đứng lại thấy chao đảo. Nhi nhanh tay đỡ lấy Tú.
“Chắc thấy nhiều sao rồi.” Nhi chọc. “Thôi, mình đi về đi.”
“Còn buổi tiệc? Dù sao em cũng vừa nhận giải, nên ở lại vui với mọi người.” “Không quan trọng nữa. Mình về thôi.” Nói rồi Nhi lấy điện thoại ra và gọi cho bác Nam.
-
Bác Nam xuống xe giúp Nhi đưa Tú vào trong. Đường từ nhà hàng về nhà cũng không phải là xa lắm, nhưng xe chuyển động làm Tú muốn nôn ra ngoài.
“Không được rồi, nó muốn ra ngoài rồi.” Tú nói, ráng giữ lại.
“Ráng nha sắp đến rồi.” Nhi xoa lưng Tú cho dịu bớt.
Lát sau Tú nhìn đồng hồ, kim chỉ khoảng 10 giờ rưỡi.
“Sắp chưa?” Tú chỉ có thể nói nhiêu đó.
“Sắp rồi.” Nhi trả lời. Tú cầu nguyện xe sẽ mau đến nơi vì Tú không nghĩ mình có thể giữ lâu được nữa.
Khoảng 5 phút sau chiếc xe dừng lại. 5 phút mà có cảm giác như đã trải qua cả thế kỷ. “Tới rồi.” Nhi nói và dìu Tú xuống xe.
“Có...có thể nào, ở nhà Nhi? Mẹ giết Tú.” Tú cố gắng nói.
“Lát Tú nhớ nhắn tin đó.” Nhi nhắc nhở, Tú gật đầu rồi chỉ vào nhà Nhi ra dấu rằng Tú không chịu được nữa.
Ngay khi vừa vào trong nhà, Tú đã chạy đến nhà vệ sinh và cho ra hết những gì trong bụng. Nhi vừa chạy lại thì phát hiện Tú đã khoá cửa trong.
“Cho em vào với.” Nhi nói từ bên ngoài.
“Xấu hổ lắm.” Tú gạt bồn cầu rồi ráng đứng dậy. Tú gượng lại bồn rửa mặt, định rửa mặt cho tỉnh nhưng rồi bụng lại sôi lên và đồ ăn lại đi ra ngoài lần thứ 2. Cái áo trắng đang mặc cũng dính dơ. Tú rủa thầm, hối hận vì đã uống nhiều như vậy. Lúc nãy uống thấy không có gì, nhưng bây giờ thì vừa mệt, vừa nhức đầu, vừa chóng mặt, vừa muốn ói, tất cả đều kéo đến một lượt. Tú ráng gượng người lấy nước rửa sạch áo và rửa sạch bồn rửa mặt. Dù sao cũng là nhà người ta. Nhi không ngừng gõ cửa bên ngoài, khiến Tú phải mở chốt.
“Có sao không Tú?” Nhi hỏi, Tú cố gắng lắc đầu.
“Áo ướt hết rồi.” Nhi chỉ. Thấy Tú đứng không vững, Nhi vòng ra sau lưng Tú, đậy nắp bồn cầu lại, rồi đỡ Tú ngồi lên đó. “Ngồi yên, đợi em tí nha.”
Tú nghe lời ngồi yên, nhưng vì cảm thấy khá mệt nên nhắm mắt nghỉ. Một hồi sau, Tú không biết là bao lâu, Nhi quay lại, cùng với một cái khăn và xấp đồ trên tay. Nửa tỉnh nửa mơ nhưng cũng thấy Nhi cởi cái đầm đang mặc trên người ra và thay bộ đồ ngủ với cái áo thun xám và quần ngắn vào. Nhi lấy bàn chải đánh trăng, rửa mặt cho mình xong xuôi rồi quay qua đối diện với Tú. Cầm cái bàn chải mới đã có kem lên, Nhi giúp Tú đánh răng. Tú định đưa tay lên cầm thì Nhi không cho.
“Yên đi nào. Để em lo. Hả miệng ra.” Tú làm theo lời và Nhi cho bàn chải vào đánh. Lúc này nhìn Nhi như một thiên thần. Với Tú thì Nhi lúc nào cũng là một thiên thần của mình. Nhi dìu Tú đứng lên để súc miệng, rồi lại đỡ Tú ngồi xuống. Đánh răng xong, Nhi cởi áo vest của Tú ra rồi bắt đầu cởi từng nút của cái áo sơ mi màu trắng.
Hoảng hồn, Tú cầm tay Nhi lại.
“Em làm gì thế?”
“Em thay đồ cho Tú.”
“Khỏi đi không sao đâu mà.” Tú khá là bối rối.
“Áo bẩn hết rồi. Thay đồ ra cho thoải mái.”
“Để Tú tự thay.” Tú đứng lên, tính lấy bộ đồ Nhi để sẵn trên bồn rửa mặt, nhưng lại thấy chóng mặt, đứng không vững nên lại phải ngồi phịch xuống.
“Đừng có bướng nữa,“ Nhi tiếp tục cởi. Nút thứ 2, nút thứ 3. “Nghe lời em đi, ngoan.”
Chỉ vì chữ ngoan mà Tú để im cho Nhi cởi hết nút áo.
Nhi cởi bỏ áo sơ mi của Tú ra, rồi phân vân một hồi.
'Tú có muốn em...cởi cả áo trong không?”
“Khỏi...khỏi đi.” Mặt Tú nóng bừng.
“Uh, vậy tới quần nhé. Tú đứng dậy vịn vai em nha.” Nhi đỡ Tú đứng lên. Hai tay Tú vịn vai Nhi để giữ thăng bằng. Nhi đưa tay xuống mở nút quần. Mặt Tú lại nóng lên, đến nỗi phải rút đầu vào cổ Nhi để khỏi cảm thấy xấu hổ. Điều này làm Nhi cười khúc khích.
“Tú đừng ngại với em.” Nhi nói trìu mến. Quần đang mặc đã được cởi ra. Nhi lại đỡ Tú ngồi xuống. Lấy cái khăn xả tí nước, vắt khô, rồi lau mình cho Tú. Nhi dịu dàng lau từ trên xuống. Tú đang ra mồ hôi, có thể đây là một việc tốt. Nhi với lấy cái áo thun màu trắng và cái quần thể thao đã chuẩn bị, giúp Tú mặc vào. Cái áo Nhi mặc dài bây giờ Tú mặc lên trông vừa vặn hơn.
Vệ sinh xong xuôi, Nhi đưa Tú ra nhà bếp lấy thuốc và nước cho Tú uống. Uống thuốc xong, Nhi giúp Tú lên phòng và đỡ Tú lên giường nằm. Nhi tính để đèn sáng cho Tú ngủ, nhưng Tú bảo Nhi đi tắt. Tú cầm điện thoại nhắn tin về cho mẹ, rồi nhìn lên những ngôi sao sáng trên trần.
“Là bố dán lên cho em.” Nhi nói. “Hồi bé hay nằm mơ thấy nhiều giấc mơ lạ, nên bố dán sao lên trần, bảo những ngôi sao sẽ soi sáng cho con. Tuy là chỉ sáng được một lúc, nhưng cũng thấy thích và có cảm giác an toàn. Chắc là bố không nhớ đâu. Mà thôi, Tú đi ngủ đi, hôm nay mệt rồi.”
Tú thở dài. “Hôm nay để em thấy tình trạng như vậy thật mất mặt.”
Nhi ôm mặt Tú âu yếm. “Đâu có ai là hoàn hảo. Rồi sẽ có một ngày chắc em cũng rơi vào tình trạng này và cần ai đó giúp đỡ.”
“Em yên tâm, lúc đó Tú sẽ lo cho em.”
“Yêu thương là chăm sóc lẫn nhau.” Nhi hôn lên trán Tú. “Ngủ đi, đừng suy nghĩ nữa.”
Thuốc cũng đã dần ngấm, người Tú cũng sắp chìm vào giấc ngủ. Tú ôm chặt lấy Nhi, không ngừng nghĩ đến hai chữ yêu thương trước khi đi vào những giấc mơ.
-Hết chap.15-
Nhìn từ xa, Tú đã thấy khu vực nhà hàng được giăng đèn rất sáng từ cây này qua cây kia. Tú cứ nghĩ hai người đến sớm, nhưng thật ra đã có rất nhiều bạn đến sớm hơn. Các bạn xếp thành hàng dài ngoài cổng, chờ đợi các thầy cô kiểm tra thẻ học sinh rồi mới có thể vào. Bác Nam chạy chầm chậm, dừng xe trước cổng cho Tú và Nhi bước xuống.
Biết được xe của Nhi, có một số bạn đứng gần chạy lại bắt chuyện. Tú nhận ra một vài người vì Nhi từng tình cờ giới thiệu cho Tú biết, tuy cũng chẳng trò chuyện nhiều. Một bạn mặc váy trắng, Nhi có giới thiệu tên là Ngọc, chạy lại ôm Nhi. Những bạn khác cũng vậy. Tú đứng đó, hơi ngại vì không biết làm gì.
Nhận ra được điều đó, Nhi kéo tay Tú lại rồi giới thiệu với mọi người.
“Em đã từng giới thiệu họ với Tú rồi, đây là Ngọc.” Tú nhìn theo tay Nhi, và gật đầu chào. “Thảo và Phong” Nhi chỉ vào một cặp đang đứng, “Giang và Giao” Nhi chỉ cặp song sinh.
Mọi người đều lịch sự gật đầu chào nhau. Đến người cuối cùng thì Nhi dừng lại, có chút bối rối. “Xin lỗi, còn bạn là...?” Nhi hỏi bạn trai đang đứng cạnh Ngọc.
“Mình là Khoa, anh họ của Ngọc.” Khoa đưa tay ra bắt tay Nhi.
“Sao mình không thấy bạn ở trường nhỉ?” Nhi hỏi.
“Những giờ giải lao mình hay đi dạy kèm cho các em năm nhất, cho nên Nhi ít thấy là phải. Nhưng mình rất hay thấy Nhi.”
“Tuyệt quá, cả dạy kèm luôn à.” Nhi cười nói xã giao với Khoa. Ngay lúc đó, cặp song sinh tiến lại nói chuyện với Tú.
“Đây là năm đầu tiên bạn dự dạ tiệc hả?” Một trong hai người hỏi, Tú không biết là Giang hay Giao.
“Um...ừ, là năm đầu.” Tú trả lời.
“Thế bạn có người yêu chưa?” Người còn lại hỏi.
“Người yêu hả?” Tú lúng túng, không thích hướng đi của những câu hỏi này.
“Chắc là không có bạn trai đâu ha,“ Cặp song sinh nhìn nhau cười. “Bạn nhìn đẹp trai thật đó. Nhìn bạn mặc vest không nói chắc cũng không nghĩ là con gái đâu. Đi với mình nha?” Một người nói.
“Ê Giao! đừng chọc bạn ấy nữa. Tối nay bạn ấy đi với tớ đấy!” Nhi nói với Giao. Có vẻ đã trò chuyện xong với Khoa.
“Biết rồi. Giỡn thôi mà!” Giao cười lớn. “Xin lỗi Tú nha, tánh mình hay giỡn lắm.”
Tú mỉm cười, nhưng dù sao cũng có chút gì đó không thoải mái.
Các thầy cô ở trường đã bắt đầu kiểm tra thẻ học sinh của các bạn và cho mọi người vào khuôn viên nhà hàng. Để đảm bảo an toàn cho mọi người, nhà trường đã thuê trọn nhà hàng, đặt một sân khấu ở giữa cho ban nhạc. Đồ ăn, nước uống được bày trên bàn kéo dài khắp khuôn viên, các bạn có thể thoải mái ăn uống. Băng rôn, bong bóng được treo khắp nơi. Điểm nhấn là một cây Noel được đặt trên sân khấu. Các bạn vừa vào trong là lật đật chạy đi chụp hình làm kỷ niệm. Tú nhìn thấy bảng chỉ vào nhà vệ sinh thì nói nhỏ với Nhi rằng mình cần đi một chút. Vừa vào đến trong Tú đã thấy Phương. Tú định bắt chuyện, nhưng lập tức nhớ về buổi trưa hôm ấy, thế nên từ bỏ ý định đó.
Còn Phương, Phương thì muốn nói chuyện.
“Ê, bạn gái mày sao rồi?” Phương hỏi, nhấn mạnh hai chữ bạn gái. Tú nhìn xung quanh, không có ai trong nhà vệ sinh cả.
Tú không trả lời Phương mà mở nước lên, ấn xà bông rửa tay.
“Đi một mình hay sao vậy?” Phương hỏi nữa, nhưng Tú không đoái hoài.
“Được rồi, không nói chuyện với tao thì thôi. Mai mốt nó có phụ tình mày thì đừng có đến khóc lóc với tao.”
Phương giận dữ bước ra, còn Tú thì vẫn đứng rửa tay, cho đến khi có người bước vào Tú mới tắt nước đi ra.
Vừa ra ngoài thì gặp Nhi đang đứng đợi. Tú không biết đứng trong nhà vệ sinh bao lâu mà khi ra ngoài đã thấy mọi người vào khá đông. Nhi tiến lại Tú, nói lời xin lỗi cho những người bạn của mình. Tú gật đầu trấn an rằng không có chuyện gì hết, rồi kéo Nhi về dãy bàn để tìm nước uống. Đang đi thì Ngọc với Khoa chặn lại.
“Nè, uống đi.” Ngọc đưa cho Nhi một ly nước trái cây nhỏ. “Uống rồi sẽ biết được bí mật bên trong.” Khoa cũng đưa một ly cho Tú. Xong xuôi hai người bỏ đi, Tú đoán là đi tiếp nước cho những người khác, vì trên tay Ngọc và Khoa vẫn còn cầm ly nữa.
Nhi đưa ly nước lên mũi ngửi. Nó chỉ là mùi nước chanh bình thường. Nhưng khi uống vào rồi mới biết thì ra đã được pha với rượu. “Cũng không tệ.” Nhi nói. “Coi chừng bị phát hiện.” Tú đưa lên uống thử một ngụm. Đúng là không tệ, thật ra khá ngon. Tú uống một lần gần hết cả ly.
“Tú à từ từ. Say đấy.” Nhi ngăn Tú lại.
Ánh đèn xung quanh chợt tối dần, và tiếng đập vào micro trên sân khấu làm mọi người đều hướng về phía ấy. Cô hiệu trưởng, mặc một chiếc áo dài màu xanh lá, đang chuẩn bị có một thông báo.
“Xin chào các em. Hoan nghênh các em đến với buổi Dạ Hội Giáng Sinh của trường chúng ta.” Tất cả mọi người vỗ tay, cô hiệu trưởng tiếp tục, “Đây là một sự kiện mà nhà trường tổ chức hằng năm cho các em. Cô hy vọng đêm nay các em sẽ có khoảng thời gian thật vui vẻ. Nhưng nhớ rằng mọi chuyện đều phải có chừng mực. Nhà trường rất coi trọng việc giữ an toàn cho các em. Nếu thầy cô nào phát hiện các em vi phạm nội quy thì cô rất tiếc phải mời các em ra về. Rõ chưa?”
Các bạn im lặng thay cho lời trả lời, chỉ một vài bạn la lên “Dạ rõ.”
“Rồi cô không nói nữa. Buổi dạ tiệc của trường mình xin được phép bắt đầu!”
Cô vừa dứt lời thì dàn nhạc phía sau nổi nhạc lên. Tất cả các đèn đều được tắt hết, nhưng vài giây sau thì các ánh đèn nhỏ treo xung quanh thắp sáng lên, làm cả khuôn viên trông thật tráng lệ. Mọi người bắt đầu đứng theo cặp của mình.
Tú chỉnh chu lại áo, rồi cúi người xuống, xòe một bàn tay ra.
“Có thể khiêu vũ với mình không, thưa bạn?” Tú nói một cách lịch thiệp. Mặt Nhi nóng dần. Nhi liền uống hết ly nước. Hành động của Nhi làm Tú nhướng mày. Tú cũng nhanh chóng uống hết ly của mình, lấy luôn cái ly không của Nhi và vứt cả hai vào sọt rác gần đó.
“Sao?” Tú hỏi, nhướng mày.
“Được thôi.” Nhi vui vẻ nhận lời, nắm tay Tú ra giữa, đứng cùng với mọi người.
Tiếng nhạc vang lên. Ban nhạc chơi một bản waltz giáng sinh, chuyển nơi này thành một thiên đường mùa đông. Tú và Nhi khiêu vũ như đã tập luyện ở nhà. Nhìn xung quanh, thấy các bạn khác cũng khiêu vũ rất điêu luyện mà Tú thầm cảm ơn Nhi. Nếu không có Nhi, chắc bây giờ Tú đã làm một điều gì đó hết sức xấu hổ. Các thầy cô cũng hoà vào cuộc vui. Vì bạn nào cũng đã có cặp, nên các thầy cô khiêu vũ với nhau.
“Hôm nay Tú nhảy tốt đấy.” Nhi lên tiếng.
“Ngày nào cũng tập.” Tú đưa tay lên và Nhi xoay một vòng. Đột nhiên Tú cười.
“Sao cười em thế?” Nhi hỏi.
“Hiểu ý tin nhắn của em rồi.”
“Hiểu như thế nào?”
“Cái đầm rất hợp với em. Ý em tin xấu là vì Tú sẽ không thể chú ý vào những thứ khác đúng không?”
Hài lòng với câu trả lời, Nhi cười rồi nhún vai. “Muốn hiểu sao thì hiểu.”
Khi tiếng nhạc tạm dừng báo hiệu kết thúc bài nhảy, Nhi đi lại lấy đồ ăn trong khi Tú đi tìm Ngọc và Khoa. Thấy hai người họ đứng ngay bàn để nước uống cùng với cặp song sinh, Tú tiến lại gần và hỏi.
“Um, hai bạn còn nước không?”
“Còn chứ.” Khoa nói, rồi rút trong túi mình ra vài bình nước nhỏ có màu trắng. “Vodka đó. Cậu chế nước chanh vào ly đi rồi mình pha vào cho.”
Tú gật đầu, đi lấy ly đầy. “Vào một ly thôi được rồi. Cảm ơn Khoa.” Khoa nhìn quanh, chắc chắn thầy cô không nhìn thấy rồi chế vào ly.
Tú đưa mắt tìm Nhi, thấy Nhi đang cầm hai cái bánh bông lan nhỏ đứng đợi mình ở khu vực đồ ăn tráng miệng. Tú liền cầm hai ly nước lại với Nhi.
“Tìm được bạn của em.” Tú đưa Nhi ly không có rượu rồi lấy một cái bánh từ tay Nhi. Nhi đưa lên uống, nhấp miệng vài lần, phát hiện mùi vị không giống như ly trước.
“Không có rượu sao Tú?” Nhi hỏi nhỏ.
“Ly của em không có.”
“Ơ sao thế? Như vậy không công bằng.” Nhi phản đối.
“Uống chung, nha. Chứ Tú không biết tửu lượng của em như thế nào. Uống nhiều em say biết phải làm sao.” Tú giải thích. Nhi bĩu môi, nhưng cũng nghe lời.
Đám đông vỗ tay chào mừng nhà ảo thuật gia vừa bước lên sân khấu, thấy vậy Nhi đề xướng cả hai lại máy chụp hình của trường đã thuê để chụp vài tấm kỷ niệm.
Như Nhi dự đoán, mọi người đang chú tâm lên sân khấu nên không có ai dùng máy chụp hình cả. Tú uống gần hết ly nước, chừa phần Nhi một ít. Nhi cũng uống hết phần Tú chừa. Ly còn lại không biết làm gì nên đem đổ đi cho trống tay. Bước vào máy chụp, Tú thú nhận đây là lần đầu tiên Tú thử cái này làm Nhi khá bất ngờ.
“Hồi xưa cái này thịnh hành lắm mà. Ai cũng đi chụp hết.”
“Vì đâu có ai chụp cùng đâu.” Tú nói.
“Thôi được rồi, để em bù đắp nè.” Nhi nói với giọng rất ngọt ngào. Nhi bấm cái nút gần gần hình thì chữ 'Chào mừng đã đến với Dạ Tiệc Giáng Sinh' hiện lên. Nhi chọn hình nền là viền có tuyết hai bên rồi bấm 'Bắt đầu'
Màn hình trước mặt bắt đầu đếm ngược.
“Mình không cần trả tiền hả?” Tú hỏi.
“Nhà trường sẽ trả.” Nhi nói.
“Phải bỏ cái bánh này xuống ở đâu đó. Bánh của em đâu rồi?”
“Em còn đang cầm nè.” Nhi giở cái bánh bên tay kia cho Tú thấy.
“Nhưng để em giúp Tú.” Nhi tiếp túc, rồi lấy cái bánh Tú đang cầm trên tay, ụp vào mũi Tú.
Màn hình nháy đèn và tấm hình đầu tiên đã được chụp. Tú vẫn đang kinh ngạc với hành động vừa rồi của Nhi, còn Nhi thì đang cười rất to.
Màn hình lại bắt đầu đếm ngược. Tú dùng tay chùi đi lớp kem dính trên mũi.
“Em biết chuyện này sẽ như thế nào rồi chứ gì!” Tú nói rồi quệt một đường kem trên mặt Nhi.
Nhi cố giữ tay Tú lại, nhưng Tú dùng tay kia, tay cầm cái bánh còn nguyên, chà phần kem lên má của Nhi.
“Tú! Em đâu có chà lên mặt Tú như vậy đâu! Thấy ghét!” Tuy nói vậy nhưng Nhi không thể nhịn cười. Tú cũng vậy.
“Tại em trước mà.”
Ánh đèn lại nháy một lần nữa.
“Hai tấm rồi. Lần này mình chụp đàng hoàng đi.” Nhi đề nghị, lục giỏ tìm giấy để lau mặt cho sạch. Nhưng Tú có một ý định khác. Mặt mũi hai người đã lấm lem, thế nên vì sao phải chụp một tấm đàng hoàng.
Tú kéo mặt Nhi lại rồi quệt một phần kem lên môi Nhi.
Tú đưa môi mình đặt lên môi Nhi, liếm hết phần kem đó. Mặt Tú trở nên nóng hơn, Tú không biết có phải do mình uống hơi nhiều rồi không.
Nhi nhắm mắt, đáp trả. Tim Tú bắt đầu đập nhanh. Lần nào hôn Nhi cũng như thế, nhưng lần này có tí gì đó đặc biệt. Hai người chỉ cách thế giới bên ngoài bởi một cái màn. Người ta có thể phát hiện bất cứ lúc nào. Việc này khá mạo hiểm, nhưng Tú cảm thấy thích thú với sự mạo hiểm này.
Tấm hình cuối cùng đã được chụp, nhưng nụ hôn vẫn chưa dứt. Mãi cho đến khi phía ngoài có một người lên tiếng.
“Mấy bạn ơi xong chưa, tụi mình cần dùng.” Lúc đó cả hai mới giật mình và vội tìm giấy để lau mặt. Nhi vừa lau cho Tú và vừa cười khúc khích. Mặt Tú vẫn còn nóng bừng, và Tú chắc chắn rằng nó đã rất đỏ.
Lấy tấm hình bước ra ngoài thì thấy một nhóm người đang đứng đợi đến lượt của mình, cả hai nói lời xin lỗi. Nhi đưa tấm hình cho Tú để Tú giữ làm kỷ niệm.
“Của Tú nè, kỷ niệm lần đầu tiên đi chụp hình như thế này.”
Tú nhìn lại tấm hình dài có hình nhỏ đang cầm trên tay. Tấm đầu tiên là tấm Nhi chấm cái bánh lên mũi Tú, tấm thứ là tấm cả hai đang cười, mặt thì đầy kem, tấm thứ là cả hai đang hôn nhau. Tú lại thấy nóng.
Đến giờ rút thăm trúng thưởng, cô hiệu trưởng đại diện rút một tên trong những tên các bạn tham dự tối nay. Người may mắn là một bạn sinh viên năm thứ tên Linh. Bạn ấy trúng được cặp vé khứ hồi đi Hàn Quốc cùng với một vài phần quà nhỏ khác. Bạn Linh hớn hở lên sân khấu nhận quà, trong khi các bạn khác thì tiếc nguồi nguội.
Cuối cùng là giờ phút quan trọng nhất đêm, đó là trao giải cho Vua và Nữ Hoàng Mùa Đông. Giải Vua được trao cho Quốc, một bạn sinh viên năm cuối như mọi người đã dự đoán. Giải Nữ Hoàng đáng lẽ được trao cho một bạn tên Hân nhưng phút cuối đã phát hiện bạn ấy vi phạm nội quy bằng cách lén lút trả tiền cho những người khác để lấy phiếu nên đã bị nhà trường tước giải. Tú thấy Hân giận dữ bỏ về, theo sau Hân là một số bạn khác.
Cô hiệu trưởng tuyên bố giải Nữ Hoàng sẽ thuộc về người có số bình chọn cao thứ hai, chỉ cách Hân có phiếu. Mọi người ai cũng bắt đầu hô tên Nhi. Tú cũng vậy.
“Nhi! Nhi! Nhi!”
“Được rồi, được rồi.” Cô hiệu trưởng trấn tĩnh đám đông.
“Giải Nữ Hoàng năm nay sẽ thuộc về...em Nhi hội trưởng hội sinh viên!”
Đám đông oà lên trong vui sướng, mọi ánh nhìn đều hướng về Nhi.
“Là em đó!” Tú nói trong hớn hở. “Lên nhận giải mau, ai cũng đang nhìn em kìa.”
Vẫn còn hơi bất ngờ, Nhi chầm chậm tiến về sân khấu.
Ngọc và Khoa tiến lại bên Tú và đưa cho Tú một ly nữa.
“Cũng may là nhỏ Hân bị tước danh hiệu. Lúc tụi này phát hiện là đi báo với cô hiệu trưởng liền.” Ngọc nói. Cả nâng ly chúc mừng Nhi. Tú nhìn lên sân khấu, lúc này cô hiệu trưởng đang đội vương miệng cho Nhi. Nhìn Nhi từ xa dưới ánh đèn, trông Nhi đẹp hơn những gì Tú có thể tưởng tượng. Ngọc uống hết ly đó rồi bỏ đi, hướng về phía sân khấu. Chỉ còn Khoa ở lại.
“Hỏi nhỏ cậu nha, cậu với Nhi quen nhau hả?” Khoa đột ngột hỏi Tú.
“Um...đâu có.” Tú không biết trả lời như thế nào. Chuyện này đâu phải chuyện để một người trả lời. “Vậy hả,“ Khoa gãi đầu cười. “Nếu không nói mình cũng không biết. Nhìn hai cậu giống cặp kè lắm cơ.”
“Chỉ...chỉ là bạn thôi.” Đầu Tú bắt đầu thấy đau.
“Vậy mình yên tâm theo đuổi Nhi rồi, mong cậu không ngại nhé.” Nói rồi Khoa vỗ vai Tú, đưa Tú nốt ly cuối cùng rồi chạy lại phía sân khấu nơi Nhi đang đứng chụp hình cùng bạn nhận giải Vua. Có rất nhiều người đang vây quanh Nhi lúc này. Khoa cố len vào tặng Nhi một cái ôm, và Tú nghĩ cái ôm đó hơi lâu. Tú không hiểu là do rượu hay là do ghen tị mà Tú cảm thấy khá khó chịu. Tú uống luôn ly cuối cùng mà Khoa đưa.
Thấy không khí càng ngày càng nóng, Tú quyết định đi ra cổng, nơi vắng người cho mát. Nhưng khi vừa đi được vài bước thì thấy đầu óc chao đảo, không thể nào đi thẳng. Vừa lúc đó có ai đó đỡ Tú từ phía sau.
“Trời uống hết bao nhiêu ly vậy?” Phương hỏi.
“Không biết. hay gì đó.”
“Mày điên hả. Tao thấy đám đó đưa cho mày mấy ly, ai ngờ mày uống hết đâu.”
“Uống tí có sao đâu.” Tú nói, lấy tay xoa vầng thái dương.
“Không có sao mà đi còn không vững.” Phương đỡ Tú lại ngồi lên ghế đá gần cổng.
“Bạn gái dễ thương đáng yêu của mày đâu?”
“Nhi được giải Nữ Hoàng năm nay.”
“Biết rồi. Tao đâu có bị điếc hay mù.” Phương trợn mắt.
“Tao chỉ muốn ra đây hóng mát.” Tú giải thích.
“Mày uống nhiều vậy, hóng mát coi chừng trúng gió rồi đừng nói sao xui.”
“Sao tự nhiên nói chuyện lại với tao vậy.”
“Tao cũng không biết tại sao tự nhiên lại nói chuyện với mày.”
Tú cười. “Tại mày biết ngoài tao ra không có ai có thể chịu đựng được mày.”
“Nói khó nghe quá.”
“Sự thật là vậy.” Tú nhún vai. “Sẵn tiện nói luôn, mày vẫn còn nợ Nhi một lời xin lỗi.”
“Lại nữa, lúc nào cũng Nhi.”
“Đang nói về mình hả?”
Tú nhìn lên và thấy Nhi đang đứng trước mặt. Phương chau mày, giống như Nhi vừa phá huỷ khoảnh khắc tái hợp của Phương và Tú. Đứng dậy và trước khi bỏ đi, Phương nói. “Làm ơn quan tâm cho bạn gái của mình hơn đi, bạn Nhi.”
“Đừng quan tâm đến Phương.” Tú nói.
“Em xin lỗi. Lúc nãy thấy Tú đi ra, mà không đi theo Tú được vì phải trả lời phỏng vấn cho câu lạc bộ truyền thông của trường.”
“Tú đâu có sao đâu, xem nè.” Tú đứng dậy, tính đi vài bước cho Nhi thấy mình không sao, nhưng không hiểu sao vừa đứng lại thấy chao đảo. Nhi nhanh tay đỡ lấy Tú.
“Chắc thấy nhiều sao rồi.” Nhi chọc. “Thôi, mình đi về đi.”
“Còn buổi tiệc? Dù sao em cũng vừa nhận giải, nên ở lại vui với mọi người.” “Không quan trọng nữa. Mình về thôi.” Nói rồi Nhi lấy điện thoại ra và gọi cho bác Nam.
-
Bác Nam xuống xe giúp Nhi đưa Tú vào trong. Đường từ nhà hàng về nhà cũng không phải là xa lắm, nhưng xe chuyển động làm Tú muốn nôn ra ngoài.
“Không được rồi, nó muốn ra ngoài rồi.” Tú nói, ráng giữ lại.
“Ráng nha sắp đến rồi.” Nhi xoa lưng Tú cho dịu bớt.
Lát sau Tú nhìn đồng hồ, kim chỉ khoảng giờ rưỡi.
“Sắp chưa?” Tú chỉ có thể nói nhiêu đó.
“Sắp rồi.” Nhi trả lời. Tú cầu nguyện xe sẽ mau đến nơi vì Tú không nghĩ mình có thể giữ lâu được nữa.
Khoảng phút sau chiếc xe dừng lại. phút mà có cảm giác như đã trải qua cả thế kỷ. “Tới rồi.” Nhi nói và dìu Tú xuống xe.
“Có...có thể nào, ở nhà Nhi? Mẹ giết Tú.” Tú cố gắng nói.
“Lát Tú nhớ nhắn tin đó.” Nhi nhắc nhở, Tú gật đầu rồi chỉ vào nhà Nhi ra dấu rằng Tú không chịu được nữa.
Ngay khi vừa vào trong nhà, Tú đã chạy đến nhà vệ sinh và cho ra hết những gì trong bụng. Nhi vừa chạy lại thì phát hiện Tú đã khoá cửa trong.
“Cho em vào với.” Nhi nói từ bên ngoài.
“Xấu hổ lắm.” Tú gạt bồn cầu rồi ráng đứng dậy. Tú gượng lại bồn rửa mặt, định rửa mặt cho tỉnh nhưng rồi bụng lại sôi lên và đồ ăn lại đi ra ngoài lần thứ . Cái áo trắng đang mặc cũng dính dơ. Tú rủa thầm, hối hận vì đã uống nhiều như vậy. Lúc nãy uống thấy không có gì, nhưng bây giờ thì vừa mệt, vừa nhức đầu, vừa chóng mặt, vừa muốn ói, tất cả đều kéo đến một lượt. Tú ráng gượng người lấy nước rửa sạch áo và rửa sạch bồn rửa mặt. Dù sao cũng là nhà người ta. Nhi không ngừng gõ cửa bên ngoài, khiến Tú phải mở chốt.
“Có sao không Tú?” Nhi hỏi, Tú cố gắng lắc đầu.
“Áo ướt hết rồi.” Nhi chỉ. Thấy Tú đứng không vững, Nhi vòng ra sau lưng Tú, đậy nắp bồn cầu lại, rồi đỡ Tú ngồi lên đó. “Ngồi yên, đợi em tí nha.”
Tú nghe lời ngồi yên, nhưng vì cảm thấy khá mệt nên nhắm mắt nghỉ. Một hồi sau, Tú không biết là bao lâu, Nhi quay lại, cùng với một cái khăn và xấp đồ trên tay. Nửa tỉnh nửa mơ nhưng cũng thấy Nhi cởi cái đầm đang mặc trên người ra và thay bộ đồ ngủ với cái áo thun xám và quần ngắn vào. Nhi lấy bàn chải đánh trăng, rửa mặt cho mình xong xuôi rồi quay qua đối diện với Tú. Cầm cái bàn chải mới đã có kem lên, Nhi giúp Tú đánh răng. Tú định đưa tay lên cầm thì Nhi không cho.
“Yên đi nào. Để em lo. Hả miệng ra.” Tú làm theo lời và Nhi cho bàn chải vào đánh. Lúc này nhìn Nhi như một thiên thần. Với Tú thì Nhi lúc nào cũng là một thiên thần của mình. Nhi dìu Tú đứng lên để súc miệng, rồi lại đỡ Tú ngồi xuống. Đánh răng xong, Nhi cởi áo vest của Tú ra rồi bắt đầu cởi từng nút của cái áo sơ mi màu trắng.
Hoảng hồn, Tú cầm tay Nhi lại.
“Em làm gì thế?”
“Em thay đồ cho Tú.”
“Khỏi đi không sao đâu mà.” Tú khá là bối rối.
“Áo bẩn hết rồi. Thay đồ ra cho thoải mái.”
“Để Tú tự thay.” Tú đứng lên, tính lấy bộ đồ Nhi để sẵn trên bồn rửa mặt, nhưng lại thấy chóng mặt, đứng không vững nên lại phải ngồi phịch xuống.
“Đừng có bướng nữa,“ Nhi tiếp tục cởi. Nút thứ , nút thứ . “Nghe lời em đi, ngoan.”
Chỉ vì chữ ngoan mà Tú để im cho Nhi cởi hết nút áo.
Nhi cởi bỏ áo sơ mi của Tú ra, rồi phân vân một hồi.
'Tú có muốn em...cởi cả áo trong không?”
“Khỏi...khỏi đi.” Mặt Tú nóng bừng.
“Uh, vậy tới quần nhé. Tú đứng dậy vịn vai em nha.” Nhi đỡ Tú đứng lên. Hai tay Tú vịn vai Nhi để giữ thăng bằng. Nhi đưa tay xuống mở nút quần. Mặt Tú lại nóng lên, đến nỗi phải rút đầu vào cổ Nhi để khỏi cảm thấy xấu hổ. Điều này làm Nhi cười khúc khích.
“Tú đừng ngại với em.” Nhi nói trìu mến. Quần đang mặc đã được cởi ra. Nhi lại đỡ Tú ngồi xuống. Lấy cái khăn xả tí nước, vắt khô, rồi lau mình cho Tú. Nhi dịu dàng lau từ trên xuống. Tú đang ra mồ hôi, có thể đây là một việc tốt. Nhi với lấy cái áo thun màu trắng và cái quần thể thao đã chuẩn bị, giúp Tú mặc vào. Cái áo Nhi mặc dài bây giờ Tú mặc lên trông vừa vặn hơn.
Vệ sinh xong xuôi, Nhi đưa Tú ra nhà bếp lấy thuốc và nước cho Tú uống. Uống thuốc xong, Nhi giúp Tú lên phòng và đỡ Tú lên giường nằm. Nhi tính để đèn sáng cho Tú ngủ, nhưng Tú bảo Nhi đi tắt. Tú cầm điện thoại nhắn tin về cho mẹ, rồi nhìn lên những ngôi sao sáng trên trần.
“Là bố dán lên cho em.” Nhi nói. “Hồi bé hay nằm mơ thấy nhiều giấc mơ lạ, nên bố dán sao lên trần, bảo những ngôi sao sẽ soi sáng cho con. Tuy là chỉ sáng được một lúc, nhưng cũng thấy thích và có cảm giác an toàn. Chắc là bố không nhớ đâu. Mà thôi, Tú đi ngủ đi, hôm nay mệt rồi.”
Tú thở dài. “Hôm nay để em thấy tình trạng như vậy thật mất mặt.”
Nhi ôm mặt Tú âu yếm. “Đâu có ai là hoàn hảo. Rồi sẽ có một ngày chắc em cũng rơi vào tình trạng này và cần ai đó giúp đỡ.”
“Em yên tâm, lúc đó Tú sẽ lo cho em.”
“Yêu thương là chăm sóc lẫn nhau.” Nhi hôn lên trán Tú. “Ngủ đi, đừng suy nghĩ nữa.”
Thuốc cũng đã dần ngấm, người Tú cũng sắp chìm vào giấc ngủ. Tú ôm chặt lấy Nhi, không ngừng nghĩ đến hai chữ yêu thương trước khi đi vào những giấc mơ.
-Hết chap.-