Tối đó, Tú nán lại công viên một khoảng thời gian rồi mới trở về nhà. Bữa tối ăn được một chén cơm rồi cũng lẳng lặng bước lên lầu. Tú quyết định vào bồn tắm ngâm mình. Đã lâu rồi không tìm đến nó để giải toả căng thẳng.
Ngâm mình trong làn nước ấm, Tú nghĩ về những chuyện hồi chiều. Tú vẫn không thể tin được cô bé năm ấy lại là Nhi. Tú nhớ sau hôm đó, cứ mỗi cuối tuần Tú đến công viên chơi, Tú lại đưa mắt tìm cô bé ấy nhưng rồi một tuần, hai tuần, một tháng đều không có kết quả. Lúc đó Tú nghĩ mình sẽ không có cơ hội tìm gặp người bạn đó nữa rồi.
Nhưng đâu ngờ trái đất lại tròn đến vậy.
Không những tròn mà lại còn nhẫn tâm.
Hôm đầu tiên Tú gặp lại Nhi, cũng là hôm Tú ngâm mình trong bồn tắm thế này. Nghĩ lại hôm đó làm Tú mỉm cười nhẹ. Tình huống đó oái ăm thật. Nếu cho thời gian quay lại, hôm đó chắc Tú sẽ không thô lỗ như thế. Nếu cho thời gian quay lại...Tú nghĩ chắc chắn sẽ có nhiều điều Tú muốn thay đổi.
Ngâm mình cho đến khi nước trở lạnh, Tú bước ra thay đồ sạch sẽ và đi về phòng. Tú tắt đèn phòng để cho cây đèn của Nhi tặng được sáng lên trong bóng tối. Đặt lưng xuống nệm rồi bần thần ngắm nhìn nó trong một khoảng thời gian dài như cố tìm câu trả lời cho hàng vạn câu hỏi. Có lúc Tú cầm điện thoại lên, viết ba từ em ngủ ngon, muốn bấm gửi nhưng thay vào đó lại bấm nút xoá. Đang có tâm trạng nên Tú vớ lấy quyển sách ra đọc trong ánh đèn tối, nhưng đọc được vài dòng lại phân tâm không đọc được. Thế là lại cầm điện thoại lên, nhưng lần này chỉ vào kho hình ảnh và xem hình chứ cũng không dám nhắn tin chúc Nhi ngủ ngon.
Thất tình rồi mới thấy đêm thật dài.
Sáng hôm sau Tú dậy rất sớm do không ngủ được. Như thường lệ, Tú vệ sinh cá nhân sạch sẽ, thay đồng phục và xuống vườn đợi Nhi ra rồi đi cùng. Đứng được một hồi mới chợt nhớ, đã chia tay rồi sao còn đợi đi cùng? Tuy Nhi không nói gì về việc này nhưng Tú cũng hiểu chuyện. Nhìn đồng hồ thấy còn sớm, Tú đi bộ đến trường xem như là tập thể dục buổi sáng trở lại. Tú ghé ngang hàng xôi mua một hộp xôi lá cẩm. Đã lâu rồi không ăn. Bà bán xôi thấy Tú cũng mừng, còn tặng cho Tú thêm một nắm xôi vò. Sao người Sài Gòn có lúc lại dễ thương đến thế?
Vào lớp, Tú thấy chỉ mới có bạn bạn khác, ai cũng đang cắm mặt vào điện thoại, người thì rất chú tâm, còn người thì vừa bấm vừa cười, như đang nói chuyện với người yêu. Tú đi lại bàn mở hộp xôi ra ăn, vừa ăn vừa nhìn ra cửa. Chưa đầy 10 phút sau thì Tú thấy dáng người quen thuộc bước vào. Tú lập tức cúi xuống, chăm chú ăn, và giả vờ không thấy. Thật lạ, vì sao khi hai người chia tay lại không thể trở thành bạn bè? Tú chỉ nghĩ ra hai lý do. Một là vì họ hận nhau đến mức người kia thở thôi cũng cảm thấy ghét nói chi nhìn thấy mặt. Hai là vì còn yêu sâu đậm cho nên nhìn mặt nhau sẽ gợi lên nhiều nỗi đau.
Tú đang trải qua trường hợp thứ hai.
Thở dài, Tú ráng ăn hết hộp xôi. Đột nhiên mùi vị nó đã trở nên rất nhạt nhẽo. Suốt buổi học hôm đó, cứ như hôm đầu tiên, cả hai xem như chẳng có sự hiện diện của người còn lại trong lớp.
Giờ trưa Tú đến chỗ ăn như mọi lần, nhưng lần này Tú không mua gì khác ngoài ly cà phê sữa đá. Phương thì có tiến bộ hơn một chút, đã từ bỏ bánh tráng và thay bằng cơm đậu hũ dồn thịt.
Thấy Tú đi một mình, Phương thắc mắc hỏi. “Nhi đâu?”
“Xong rồi.”
“Là sao?”
“Chia tay rồi.” Tú lấy muỗng dọc đá trong ly.
“Chuyện gì mà đột nhiên vậy? Hai đứa dính như sam mà.” Phương khá bất ngờ với tin này.
Nốc hết nửa ly cà phê một lúc, Tú kể hết đầu đuôi câu chuyện cho Phương nghe.
“Tức là...” Phương tóm tắt lại chuyện Tú vừa kể, “Hai đứa có duyên tiền định, nhưng ông trời ổng lại thấy ngứa mắt nên tìm cách tách hai đứa ra. Công nhận cách của ổng cũng ghê thật.”
“Mày đàng hoàng coi.”
“Ô kê, rồi, tao hỏi đàng hoàng. Sao mày bỏ cuộc dễ dàng vậy?”
“Tao còn làm được gì ngoài việc chờ đợi cho chuyện này dịu lại? Bây giờ Nhi vẫn còn dằn vặt bản thân về việc của em trai. Chính tao còn thấy mình có lỗi, nói gì đến Nhi.” Tú cho một viên đá vào miệng nhai.
“Vậy mày có ý định đăng ký đi dã ngoại với trường không?”
Phương nói làm Tú mới nhớ đến cuộc dã ngoại mà trường đã thông báo được vài ngày. Lúc đầu cũng định đi, nhưng bây giờ chắc là không còn tâm trạng.
“Thời điểm này sao mà đi.” Tú nói.
“Thật sao, hồi nãy tao thấy Nhi đăng ký đó.”
“Gì?”
“Lúc tao đi đăng ký cũng thấy Nhi nữa. Mà cũng đúng, nó làm hội trưởng cơ mà, nó phải đi thôi.”
“Chừng nào hết hạn?” Tú hỏi Phương.
“Hình như hôm nay.”
Vừa nghe hết câu, Tú lật đật uống hết ly cà phê, cho nó vào sọt rác, xách ba lô lên rồi chạy đi. Cả lời chào tạm biệt với Phương cũng không kịp nói.
***
Hơn một tuần nay Nhi khá bận rộn với việc sắp xếp lên lịch cho cuộc dã ngoại của trường cùng mọi người nên cũng ít có thời gian để nghĩ ngợi nhiều, và Nhi cũng thầm cảm ơn về điều đó. Mẹ đã chịu ngồi bàn ăn cơm lại cùng gia đình, việc đó làm Nhi thấy rất vui. Nhờ mẹ khoẻ hơn một chút mà thấy bố cũng phấn khởi hẳn ra. Chỉ có buổi tối vào phòng ngủ mới là những khoảng thời gian khó khăn nhất. Từ hôm đó đến nay, ngoài ở trường ra thì chưa gặp Tú ở nhà lần nào cả. Nhi không dám ra vườn cũng không dám ra ban công. Cái rèm cửa được phủ xuống kín mít. Con Bin hình như cũng biết chuyện nên dạo này nó cũng hay vào phòng Nhi buổi tối, cứ như cho Nhi cảm thấy bớt cô đơn. Mỗi tối, Nhi hay dành thời gian để cầu nguyện cho em Quân. Nhi không theo đạo gì cả, nhưng đây là điều duy nhất làm Nhi nhẹ lòng trước khi đi vào giấc ngủ. Nhi chưa làm gì được cho em, thì coi như đây là chút gì đó để cho bản thân bớt dằn vặt.
Trước ngày đi dã ngoại vài ngày, Phương có gọi cho Nhi hỏi về chỗ ở và muốn hỏi xem Nhi có người ở chung hay chưa.
“Nếu chưa có thì qua ở với tui. Lúc tui đăng ký là tui đăng ký phòng đôi đó, mà ở một mình cũng buồn.”
Nhi suy nghĩ, vậy chắc là Tú không đi nên Phương mới nói vậy. “Ừ, để Nhi chuyển phòng qua ở với Phương.” Nhi trả lời.
Nói thêm vài câu nữa rồi cả hai cúp máy. Nhi đi lên căn gác mái để lấy cái túi xách to xuống soạn đồ cho chuyến đi. Mở đèn lên nhìn khung cảnh mà nhớ về ngày Tú hôn mình ở trên này. Ngày đó cũng là ngày đầu tiên hai đứa chính thức quen nhau. Tự nhiên thấy tim hơi nhói, Nhi không cho phép mình suy nghĩ nữa. Nhi vội tìm cái túi, tắt đèn rồi trở về phòng.
***
Đúng 7 giờ sáng là mọi người có mặt tại trường cho buổi dã ngoại hai ngày một đêm tại Mũi Né. Trước trường có hẳn bốn chiếc xe buýt to đậu chờ đón các bạn. Con số này đông hơn năm ngoái rất nhiều. Nhi hy vọng mọi chuyện chuẩn bị với bên công ty du lịch sẽ diễn ra suôn sẽ. Nhi lên chiếc xe số 1 và ngồi cùng với các bạn trong câu lạc bộ. Thầy cô thì có người đi xe nhà riêng, có người ngồi chung với các bạn sinh viên để chung vui. Mỗi bạn đều được phát một ổ bánh mì và một chai nước để ăn chống đói trong đoạn đường khoảng 3 tiếng rưỡi đến Mũi Né.
Khi đến nơi, các bạn được tập trung lại trước đại sảnh của khu nghỉ dưỡng để nhận phòng. Có bốn bàn đại diện cho bốn xe. Các bạn chỉ cần lại đọc tên mình và thầy cô sẽ đọc số phòng. Chìa khoá thì ai đến trước người đó cầm. Do quá bận rộn trao đổi với mọi người, Nhi cũng không để ý là Phương ở đâu. Đến khi các bạn đã đi gần hết về phòng thì mới đi tìm. Không thấy người đâu, Nhi cầm danh sách lên để xem. Xe số 1 chắc chắn không có. Tìm qua danh sách của xe số 2 thì xuống vài tên đã thấy liền. Phòng 116 khu D.
Nói lời tạm biệt với mọi người, Nhi vác túi đến phòng. Khu nghỉ dưỡng này khá lớn và yên ắng. Có vẻ như ngày hôm nay và ngày mai trường đã thuê gần hết các phòng ở đây. Theo lịch trình, trưa nay các bạn sẽ được tự do nghỉ ngơi, muốn ăn trưa thì cầm phiếu đến nhà hàng ăn. Chiều sẽ có những trò chơi giao lưu cho các bạn. Tối sẽ có tiệc và ca nhạc ngay ngoài trời cạnh bãi biển.
Nhi nghĩ đến Tú giờ này đang ở nhà. Không biết Tú đang làm gì?
Tìm một hồi, hỏi vài nhân viên mới tìm được khu D và phòng 116. Nó là một phòng có mặt cửa đối diện biển. Có hơi xa với những khu khác một chút nhưng bù lại cảnh vật xung quanh rất đẹp. Nhi đi đến gõ cửa, hy vọng là mình tìm đúng phòng. Vài giây sau nắm tay cửa mở và Phương chào đón Nhi với một nụ cười.
“Đây rồi. Tưởng đổi ý không ở với tui nữa chứ.” Phương mở cửa to hơn để Nhi bước vào.
“Đâu có. Nhi lu bu quá nên không tìm Phương trước được.” Nhi bỏ túi xuống đất rồi nhìn quanh căn phòng. Nó khá rộng rãi, đầy đủ tiện nghi với hai giường đơn.
“Phương ngủ giường nào?” Nhi hỏi.
Phương nhún vai. “Giường nào cũng được.”
Lúc này, Nhi muốn đi tham quan nhà tắm. Lên mạng tham khảo thì nhà tắm ở đây có cửa kính trong veo, ở trên thông với trời khá là thích thú. Nhi bước lại gần, tính mở cửa vào xem nhưng chưa gì cửa đã được mở ra. Còn chưa hết giật mình vì việc đó thì lại giật mình vì việc khác. Tú đang ở trước mặt Nhi. Chắc là Tú cũng giật mình không kém vì khi vừa thấy Nhi, Tú đã liền đóng cửa lại.
“Phương?” Nhi quay sang tìm Phương, tìm câu trả lời.
“À. Chẳng qua là tui muốn ở cùng với hai người.” Phương nhe răng cười. Nhi lấy hai tay che mặt lại rồi hít một hơi thật sâu. Ông trời đang thử thách Nhi đây mà.
Thấy Tú ở mãi không ra, Phương lên tiếng. “Ê, mày tính ở trỏng đến hết ngày hả Tú.” Phương đi lại nhà tắm gõ cửa mạnh. Tú mở cửa ra, mặt đỏ ửng, nói gì đó mà Phương không nghe rõ, rồi bước ra ngoài.
Nhi ngồi trên giường, không dám đưa mắt nhìn Tú.
Thấy không gian quá im ắng, Phương đập hai tay vào nhau và thông báo. “Rồi, nói nghe nè. Đi chơi thì vui lên nha. Có chuyện gì thì về nhà tính đi nha. Còn nữa, bà dì sắp ghé thăm tui rồi nên lưng hơi đau, hy vọng hai bạn tối nay nhường cho tui một cái giường. Hai bạn tính ngủ sao thì tùy.” Phương nhìn lên đồng hồ treo trong phòng. “Cũng sắp 12 giờ trưa rồi, đi ăn đi.” Phương choàng hai tay vào Tú và Nhi rồi kéo cả hai ra ngoài, tiến về khu vực nhà hàng.
Bất đắc dĩ, Nhi bước theo Phương. Lén nhìn qua Tú, Nhi thấy Tú cũng khá bối rối. Đúng là không thể nào tránh nhau được, từ ngoài mặt cho đến tận sâu trong tâm trí.
-Hết chap.26-
Tối đó, Tú nán lại công viên một khoảng thời gian rồi mới trở về nhà. Bữa tối ăn được một chén cơm rồi cũng lẳng lặng bước lên lầu. Tú quyết định vào bồn tắm ngâm mình. Đã lâu rồi không tìm đến nó để giải toả căng thẳng.
Ngâm mình trong làn nước ấm, Tú nghĩ về những chuyện hồi chiều. Tú vẫn không thể tin được cô bé năm ấy lại là Nhi. Tú nhớ sau hôm đó, cứ mỗi cuối tuần Tú đến công viên chơi, Tú lại đưa mắt tìm cô bé ấy nhưng rồi một tuần, hai tuần, một tháng đều không có kết quả. Lúc đó Tú nghĩ mình sẽ không có cơ hội tìm gặp người bạn đó nữa rồi.
Nhưng đâu ngờ trái đất lại tròn đến vậy.
Không những tròn mà lại còn nhẫn tâm.
Hôm đầu tiên Tú gặp lại Nhi, cũng là hôm Tú ngâm mình trong bồn tắm thế này. Nghĩ lại hôm đó làm Tú mỉm cười nhẹ. Tình huống đó oái ăm thật. Nếu cho thời gian quay lại, hôm đó chắc Tú sẽ không thô lỗ như thế. Nếu cho thời gian quay lại...Tú nghĩ chắc chắn sẽ có nhiều điều Tú muốn thay đổi.
Ngâm mình cho đến khi nước trở lạnh, Tú bước ra thay đồ sạch sẽ và đi về phòng. Tú tắt đèn phòng để cho cây đèn của Nhi tặng được sáng lên trong bóng tối. Đặt lưng xuống nệm rồi bần thần ngắm nhìn nó trong một khoảng thời gian dài như cố tìm câu trả lời cho hàng vạn câu hỏi. Có lúc Tú cầm điện thoại lên, viết ba từ em ngủ ngon, muốn bấm gửi nhưng thay vào đó lại bấm nút xoá. Đang có tâm trạng nên Tú vớ lấy quyển sách ra đọc trong ánh đèn tối, nhưng đọc được vài dòng lại phân tâm không đọc được. Thế là lại cầm điện thoại lên, nhưng lần này chỉ vào kho hình ảnh và xem hình chứ cũng không dám nhắn tin chúc Nhi ngủ ngon.
Thất tình rồi mới thấy đêm thật dài.
Sáng hôm sau Tú dậy rất sớm do không ngủ được. Như thường lệ, Tú vệ sinh cá nhân sạch sẽ, thay đồng phục và xuống vườn đợi Nhi ra rồi đi cùng. Đứng được một hồi mới chợt nhớ, đã chia tay rồi sao còn đợi đi cùng? Tuy Nhi không nói gì về việc này nhưng Tú cũng hiểu chuyện. Nhìn đồng hồ thấy còn sớm, Tú đi bộ đến trường xem như là tập thể dục buổi sáng trở lại. Tú ghé ngang hàng xôi mua một hộp xôi lá cẩm. Đã lâu rồi không ăn. Bà bán xôi thấy Tú cũng mừng, còn tặng cho Tú thêm một nắm xôi vò. Sao người Sài Gòn có lúc lại dễ thương đến thế?
Vào lớp, Tú thấy chỉ mới có bạn bạn khác, ai cũng đang cắm mặt vào điện thoại, người thì rất chú tâm, còn người thì vừa bấm vừa cười, như đang nói chuyện với người yêu. Tú đi lại bàn mở hộp xôi ra ăn, vừa ăn vừa nhìn ra cửa. Chưa đầy phút sau thì Tú thấy dáng người quen thuộc bước vào. Tú lập tức cúi xuống, chăm chú ăn, và giả vờ không thấy. Thật lạ, vì sao khi hai người chia tay lại không thể trở thành bạn bè? Tú chỉ nghĩ ra hai lý do. Một là vì họ hận nhau đến mức người kia thở thôi cũng cảm thấy ghét nói chi nhìn thấy mặt. Hai là vì còn yêu sâu đậm cho nên nhìn mặt nhau sẽ gợi lên nhiều nỗi đau.
Tú đang trải qua trường hợp thứ hai.
Thở dài, Tú ráng ăn hết hộp xôi. Đột nhiên mùi vị nó đã trở nên rất nhạt nhẽo. Suốt buổi học hôm đó, cứ như hôm đầu tiên, cả hai xem như chẳng có sự hiện diện của người còn lại trong lớp.
Giờ trưa Tú đến chỗ ăn như mọi lần, nhưng lần này Tú không mua gì khác ngoài ly cà phê sữa đá. Phương thì có tiến bộ hơn một chút, đã từ bỏ bánh tráng và thay bằng cơm đậu hũ dồn thịt.
Thấy Tú đi một mình, Phương thắc mắc hỏi. “Nhi đâu?”
“Xong rồi.”
“Là sao?”
“Chia tay rồi.” Tú lấy muỗng dọc đá trong ly.
“Chuyện gì mà đột nhiên vậy? Hai đứa dính như sam mà.” Phương khá bất ngờ với tin này.
Nốc hết nửa ly cà phê một lúc, Tú kể hết đầu đuôi câu chuyện cho Phương nghe.
“Tức là...” Phương tóm tắt lại chuyện Tú vừa kể, “Hai đứa có duyên tiền định, nhưng ông trời ổng lại thấy ngứa mắt nên tìm cách tách hai đứa ra. Công nhận cách của ổng cũng ghê thật.”
“Mày đàng hoàng coi.”
“Ô kê, rồi, tao hỏi đàng hoàng. Sao mày bỏ cuộc dễ dàng vậy?”
“Tao còn làm được gì ngoài việc chờ đợi cho chuyện này dịu lại? Bây giờ Nhi vẫn còn dằn vặt bản thân về việc của em trai. Chính tao còn thấy mình có lỗi, nói gì đến Nhi.” Tú cho một viên đá vào miệng nhai.
“Vậy mày có ý định đăng ký đi dã ngoại với trường không?”
Phương nói làm Tú mới nhớ đến cuộc dã ngoại mà trường đã thông báo được vài ngày. Lúc đầu cũng định đi, nhưng bây giờ chắc là không còn tâm trạng.
“Thời điểm này sao mà đi.” Tú nói.
“Thật sao, hồi nãy tao thấy Nhi đăng ký đó.”
“Gì?”
“Lúc tao đi đăng ký cũng thấy Nhi nữa. Mà cũng đúng, nó làm hội trưởng cơ mà, nó phải đi thôi.”
“Chừng nào hết hạn?” Tú hỏi Phương.
“Hình như hôm nay.”
Vừa nghe hết câu, Tú lật đật uống hết ly cà phê, cho nó vào sọt rác, xách ba lô lên rồi chạy đi. Cả lời chào tạm biệt với Phương cũng không kịp nói.
Hơn một tuần nay Nhi khá bận rộn với việc sắp xếp lên lịch cho cuộc dã ngoại của trường cùng mọi người nên cũng ít có thời gian để nghĩ ngợi nhiều, và Nhi cũng thầm cảm ơn về điều đó. Mẹ đã chịu ngồi bàn ăn cơm lại cùng gia đình, việc đó làm Nhi thấy rất vui. Nhờ mẹ khoẻ hơn một chút mà thấy bố cũng phấn khởi hẳn ra. Chỉ có buổi tối vào phòng ngủ mới là những khoảng thời gian khó khăn nhất. Từ hôm đó đến nay, ngoài ở trường ra thì chưa gặp Tú ở nhà lần nào cả. Nhi không dám ra vườn cũng không dám ra ban công. Cái rèm cửa được phủ xuống kín mít. Con Bin hình như cũng biết chuyện nên dạo này nó cũng hay vào phòng Nhi buổi tối, cứ như cho Nhi cảm thấy bớt cô đơn. Mỗi tối, Nhi hay dành thời gian để cầu nguyện cho em Quân. Nhi không theo đạo gì cả, nhưng đây là điều duy nhất làm Nhi nhẹ lòng trước khi đi vào giấc ngủ. Nhi chưa làm gì được cho em, thì coi như đây là chút gì đó để cho bản thân bớt dằn vặt.
Trước ngày đi dã ngoại vài ngày, Phương có gọi cho Nhi hỏi về chỗ ở và muốn hỏi xem Nhi có người ở chung hay chưa.
“Nếu chưa có thì qua ở với tui. Lúc tui đăng ký là tui đăng ký phòng đôi đó, mà ở một mình cũng buồn.”
Nhi suy nghĩ, vậy chắc là Tú không đi nên Phương mới nói vậy. “Ừ, để Nhi chuyển phòng qua ở với Phương.” Nhi trả lời.
Nói thêm vài câu nữa rồi cả hai cúp máy. Nhi đi lên căn gác mái để lấy cái túi xách to xuống soạn đồ cho chuyến đi. Mở đèn lên nhìn khung cảnh mà nhớ về ngày Tú hôn mình ở trên này. Ngày đó cũng là ngày đầu tiên hai đứa chính thức quen nhau. Tự nhiên thấy tim hơi nhói, Nhi không cho phép mình suy nghĩ nữa. Nhi vội tìm cái túi, tắt đèn rồi trở về phòng.
Đúng giờ sáng là mọi người có mặt tại trường cho buổi dã ngoại hai ngày một đêm tại Mũi Né. Trước trường có hẳn bốn chiếc xe buýt to đậu chờ đón các bạn. Con số này đông hơn năm ngoái rất nhiều. Nhi hy vọng mọi chuyện chuẩn bị với bên công ty du lịch sẽ diễn ra suôn sẽ. Nhi lên chiếc xe số và ngồi cùng với các bạn trong câu lạc bộ. Thầy cô thì có người đi xe nhà riêng, có người ngồi chung với các bạn sinh viên để chung vui. Mỗi bạn đều được phát một ổ bánh mì và một chai nước để ăn chống đói trong đoạn đường khoảng tiếng rưỡi đến Mũi Né.
Khi đến nơi, các bạn được tập trung lại trước đại sảnh của khu nghỉ dưỡng để nhận phòng. Có bốn bàn đại diện cho bốn xe. Các bạn chỉ cần lại đọc tên mình và thầy cô sẽ đọc số phòng. Chìa khoá thì ai đến trước người đó cầm. Do quá bận rộn trao đổi với mọi người, Nhi cũng không để ý là Phương ở đâu. Đến khi các bạn đã đi gần hết về phòng thì mới đi tìm. Không thấy người đâu, Nhi cầm danh sách lên để xem. Xe số chắc chắn không có. Tìm qua danh sách của xe số thì xuống vài tên đã thấy liền. Phòng khu D.
Nói lời tạm biệt với mọi người, Nhi vác túi đến phòng. Khu nghỉ dưỡng này khá lớn và yên ắng. Có vẻ như ngày hôm nay và ngày mai trường đã thuê gần hết các phòng ở đây. Theo lịch trình, trưa nay các bạn sẽ được tự do nghỉ ngơi, muốn ăn trưa thì cầm phiếu đến nhà hàng ăn. Chiều sẽ có những trò chơi giao lưu cho các bạn. Tối sẽ có tiệc và ca nhạc ngay ngoài trời cạnh bãi biển.
Nhi nghĩ đến Tú giờ này đang ở nhà. Không biết Tú đang làm gì?
Tìm một hồi, hỏi vài nhân viên mới tìm được khu D và phòng . Nó là một phòng có mặt cửa đối diện biển. Có hơi xa với những khu khác một chút nhưng bù lại cảnh vật xung quanh rất đẹp. Nhi đi đến gõ cửa, hy vọng là mình tìm đúng phòng. Vài giây sau nắm tay cửa mở và Phương chào đón Nhi với một nụ cười.
“Đây rồi. Tưởng đổi ý không ở với tui nữa chứ.” Phương mở cửa to hơn để Nhi bước vào.
“Đâu có. Nhi lu bu quá nên không tìm Phương trước được.” Nhi bỏ túi xuống đất rồi nhìn quanh căn phòng. Nó khá rộng rãi, đầy đủ tiện nghi với hai giường đơn.
“Phương ngủ giường nào?” Nhi hỏi.
Phương nhún vai. “Giường nào cũng được.”
Lúc này, Nhi muốn đi tham quan nhà tắm. Lên mạng tham khảo thì nhà tắm ở đây có cửa kính trong veo, ở trên thông với trời khá là thích thú. Nhi bước lại gần, tính mở cửa vào xem nhưng chưa gì cửa đã được mở ra. Còn chưa hết giật mình vì việc đó thì lại giật mình vì việc khác. Tú đang ở trước mặt Nhi. Chắc là Tú cũng giật mình không kém vì khi vừa thấy Nhi, Tú đã liền đóng cửa lại.
“Phương?” Nhi quay sang tìm Phương, tìm câu trả lời.
“À. Chẳng qua là tui muốn ở cùng với hai người.” Phương nhe răng cười. Nhi lấy hai tay che mặt lại rồi hít một hơi thật sâu. Ông trời đang thử thách Nhi đây mà.
Thấy Tú ở mãi không ra, Phương lên tiếng. “Ê, mày tính ở trỏng đến hết ngày hả Tú.” Phương đi lại nhà tắm gõ cửa mạnh. Tú mở cửa ra, mặt đỏ ửng, nói gì đó mà Phương không nghe rõ, rồi bước ra ngoài.
Nhi ngồi trên giường, không dám đưa mắt nhìn Tú.
Thấy không gian quá im ắng, Phương đập hai tay vào nhau và thông báo. “Rồi, nói nghe nè. Đi chơi thì vui lên nha. Có chuyện gì thì về nhà tính đi nha. Còn nữa, bà dì sắp ghé thăm tui rồi nên lưng hơi đau, hy vọng hai bạn tối nay nhường cho tui một cái giường. Hai bạn tính ngủ sao thì tùy.” Phương nhìn lên đồng hồ treo trong phòng. “Cũng sắp giờ trưa rồi, đi ăn đi.” Phương choàng hai tay vào Tú và Nhi rồi kéo cả hai ra ngoài, tiến về khu vực nhà hàng.
Bất đắc dĩ, Nhi bước theo Phương. Lén nhìn qua Tú, Nhi thấy Tú cũng khá bối rối. Đúng là không thể nào tránh nhau được, từ ngoài mặt cho đến tận sâu trong tâm trí.
-Hết chap.-