Khi cô Hiền vừa dìu Nhi vào trong nhà, Nhi đã thấy bố mẹ mình ngồi ở ghế sofa đợi sẵn. Nhìn nét mặt của bố mẹ, Nhi biết nhà trường đã gọi điện về báo tin. Nhi cũng không thấy bất ngờ, bởi vì lúc cô Hiền mở cửa cho Nhi, Nhi đã thấy được tất cả trong ánh mắt cô. Ánh mắt của sự thương cảm.
Nếu ngày hôm nay mà như những ngày bình thường khác, Nhi sẽ cảm thấy rất vui khi về đến nhà vì bố mẹ đều có mặt ở nhà. Còn bây giờ, Nhi chỉ muốn đi đâu đó để không phải đối mặt với những câu hỏi sắp dồn đến.
Cô Hiền dìu Nhi lại cái ghế đối diện bố mẹ và đỡ Nhi ngồi xuống.
“Con chào bố...mẹ...” Nhi nói, đầu cúi gục.
“Nhi,“ mẹ Nhi nói với giọng nghiêm khắc, “Bố mẹ cần một lời giải thích.”
Nhi nhìn vào mắt mẹ và đột nhiên thấy mình thật bất lực. Gương mặt mẹ hiện rõ vẻ thất vọng. Còn bố, bố chỉ ngồi đọc báo, không hề ngước lên nhìn Nhi một lần, có vẻ như đã không còn gì để nói. Bố mẹ lúc nào cũng nghiêm khắc về chuyện học hành, trường lớp của Nhi. Hồi còn bé thì cô Hiền còn hay bênh vực, làm thiên thần hộ mệnh cho Nhi. Bây giờ thì Nhi đã lớn, cô Hiền cũng không còn có thể giúp được. Nhi biết mình phải nói sự thật với bố mẹ, vì nếu có nói dối thì sau đó bố mẹ cũng sẽ tìm cách để biết được. Bố mẹ Nhi có quyền lực rất lớn.
“Nó...nó chỉ là một sự hiểu lầm thôi mẹ.” Nhi bắt đầu giải thích, “Con đang ăn trưa thì có một vài bạn nữ đến tìm...Các bạn ấy nói vài lời và có cãi nhau nhưng không tệ như nhà trường đã nói đâu.”
“Thế cái chân của con thì là gì?” Mẹ Nhi chỉ.
“Con bị ngã.”
“Nhà trường báo lại rằng con đánh nhau với hai người, một người trong đó là con bé thuê nhà của chúng ta phải không?”
“Vâng, nhưng—”
“Con và con bé đó, hai đứa thân nhau à?” Mẹ Nhi hỏi.
“Con và Tú là bạn tốt.” Nhi trả lời.
“Con nên định nghĩa lại từ 'bạn tốt' đấy Nhi. Một người bạn đẩy con vào hoàn cảnh như thế này thì không phải là bạn tốt.” Mẹ Nhi trách. Bố Nhi vẫn chưa nói gì, tuy đã bỏ tờ báo xuống và lắng nghe cuộc đàm thoại.
“Không phải lỗi của Tú mà mẹ. Như con đã nói, toàn bộ chỉ là sự hiểu lầm thôi.”
Mẹ Nhi lắc đầu như không chấp nhận lý do này.
“Về việc chịu phạt, bố mẹ đã nói chuyện với nhà trường. Con không cần phải chịu phạt nữa. Nhưng bố mẹ nói lần cuối, bố mẹ không muốn con gây thêm bất cứ rắc rối nào nữa, hiểu chưa?”
“Vâng ạ.”
“Chân của con thế nào rồi?” Mẹ hỏi với giọng nhẹ nhàng hơn làm Nhi ngỡ ngàng. Nhi nghĩ mẹ sẽ không bao giờ hỏi tới.
“Chân con không sao ạ. Y tá bảo khoảng bốn tuần là sẽ khỏi hoàn toàn.”
Mẹ gật đầu, Nhi biết rằng mẹ đã hoàn thành nghĩa vụ của mình rồi. “Về phòng đi.” Mẹ Nhi nói, câu nói này cũng kết thúc cuộc đàm thoại hôm đó.
Cô Hiền dìu Nhi lên phòng trong khi bố mẹ Nhi tiếp tục đi lo công việc. Sau khi nhận lời cảm ơn từ Nhi, cô Hiền đóng cửa lại và Nhi nằm phịch xuống giường, thầm cảm ơn trời đất vì mẹ Nhi không hỏi nhiều về vấn đề này. Cảm thấy mệt mỏi, Nhi nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Một hồi sau Nhi mở mắt dậy, xoay người qua bên phải nhìn ra ban công qua cái rèm cửa màu trắng thì thấy một cái bóng đang di chuyển. Nhi biết cái bóng đó thuộc về ai. Nhi liền nhanh chóng ngồi dậy và di chuyển đến ban công bằng cách nhảy lò cò.
“Chắc là em nên đổi cái rèm cửa đi,“ Tú nói khi thấy Nhi, “Người ta có thể nhìn thấy em đó.”
Nhi cười. “Đâu còn ai thấy được ngoại trừ Tú. Chỉ có phòng Tú là đối diện phòng em thôi mà.”
“Vậy sao?” Tú nhướng một bên chân mày và cười tinh nghịch, “Vậy Tú lấy lại lời nói đó. Em đừng có đổi.”
“Đừng chọc em.”
“Mọi chuyện ổn chứ?” Tú hỏi, chuyển đổi chủ đề.
Nhi do dự một hồi vì không biết phải nói sao với Tú về việc mình không cần phải chịu phạt nữa. Nhi cảm thấy điều đó không công bằng với Tú, và thật là xấu hổ khi bố mẹ mình phải tìm cách, mà không biết là cách gì, để đưa mình ra khỏi chuyện này.
“Bố mẹ em đã tìm cách để em không bị phạt rồi.” Cuối cùng Nhi cũng nói, mặt Nhi hiện rõ sự hổ thẹn. Nhưng Tú thì khác.
“Vậy là tốt rồi!” Tú nói vui vẻ, “Cũng may là em không phải chịu phạt.”
“Xin lỗi Tú. Hoàn toàn là do em. Em nghĩ em nên chịu phạt cùng mọi người.”
“Có phải lỗi do em đâu.” Tú trấn an. “Em mà bị phạt thì Tú mới là người bị day dứt.”
Nhi xụ mặt, rồi chợt nhớ về việc nhà trường chắc cũng đã thông báo với mẹ Tú.
“Bác có nói gì không?” Nhi hỏi.
“Mẹ hơi giận,“ Tú nhăn mũi, “Nhưng mà không sao, chỉ bị phạt rửa chén với dọn nhà tắm trong 1 tuần thôi.”
“Cũng may đó.” Nhi cười khúc khích làm Tú cười theo.
“Ừ, cũng còn may đó.” Tú nói.
***
Sáng sớm hôm sau bố chở Nhi đến trường. Bố chỉ thông báo sau khi Nhi ăn sáng xong. Quá bất ngờ nên Nhi chỉ kịp nhắn tin cho Tú để huỷ buổi hẹn hàng ngày. Nhi cảm thấy có chút vui cũng có chút buồn xen lẫn. Vui vì đã lâu lắm rồi bố mới chở đi học. Buồn vì hôm nay không được đi học cùng Tú. Nhưng Nhi nghĩ, có thể đây cũng là một chuyện tốt.
Trong lớp Triết học, cô dành cả một tiết cho các bạn sinh viên khác hoàn thành dự án của mình vì tuần sau là hết hạn nộp bài. Tú bước đến bàn của Nhi và ngồi xuống. Hai người đã làm xong dự án của mình, nên cả tiết không có gì làm. Các nhóm khác thì hối hả bàn luận dự án của mình với nhau. Nhi nghe nhóm phía sau mình than với cô rằng họ không có đủ thời gian, chỉ để nhận lại một câu từ cô. “Ồ, các em nói cho cô nghe thêm về nguyên nhân của câu chuyện buồn này nào.” Cô rất hài lòng khi biết Tú và Nhi đã làm xong dự án. Có vài bạn sinh viên rên rỉ và hét lên, “Mình muốn bạn về đội của mình Nhi ơi!” để rồi Tú nhanh chóng đáp lại, “Xin lỗi, nhưng Nhi đã về đội của mình rồi.”
Má Nhi ửng đỏ, bởi vì quả nhiên rằng Nhi đã về đội của Tú mất rồi.
Ngày hôm đó, mặc cho Tú có bảo Nhi hãy về nhà trước, thì Nhi cũng nhất quyết đợi Tú chịu phạt xong rồi mới về. Như vậy Nhi mới cảm thấy an tâm, đỡ bứt rứt trong lòng.
Các bạn chịu phạt đều phải lên phòng hiệu trưởng sau ngày học để điểm danh, rồi cô hiệu trưởng phân việc để làm. Phương thì phải đi dọn dẹp sân trường trong khi Tú phải dọn dẹp dãy lớp của lầu một. Cố gắng từng bước một bước lên bậc thang, Nhi chậm chạp bước đi khập khiễng tìm Tú.
Nhi nhìn qua cửa kính của từng lớp học, đến lớp học thứ ba thì thấy Tú đang lau chùi bàn ghế. Trong lớp còn cô giáo và hai bạn sinh viên đang thảo luận bài tập. Cả ba người họ có vẻ như không chú ý gì đến Tú lắm. Nhi rút điện thoại từ trong túi váy ra và gửi Tú một tin nhắn.
Nhi: Trông Tú có vẻ buồn chán nhỉ.
Nhi nhìn vào trong lớp và thấy Tú đang đút tay vào túi quần lấy điện thoại ra. Vài giây sau Nhi nhận được tin nhắn trả lời.
Tú
Khi cô Hiền vừa dìu Nhi vào trong nhà, Nhi đã thấy bố mẹ mình ngồi ở ghế sofa đợi sẵn. Nhìn nét mặt của bố mẹ, Nhi biết nhà trường đã gọi điện về báo tin. Nhi cũng không thấy bất ngờ, bởi vì lúc cô Hiền mở cửa cho Nhi, Nhi đã thấy được tất cả trong ánh mắt cô. Ánh mắt của sự thương cảm.
Nếu ngày hôm nay mà như những ngày bình thường khác, Nhi sẽ cảm thấy rất vui khi về đến nhà vì bố mẹ đều có mặt ở nhà. Còn bây giờ, Nhi chỉ muốn đi đâu đó để không phải đối mặt với những câu hỏi sắp dồn đến.
Cô Hiền dìu Nhi lại cái ghế đối diện bố mẹ và đỡ Nhi ngồi xuống.
“Con chào bố...mẹ...” Nhi nói, đầu cúi gục.
“Nhi,“ mẹ Nhi nói với giọng nghiêm khắc, “Bố mẹ cần một lời giải thích.”
Nhi nhìn vào mắt mẹ và đột nhiên thấy mình thật bất lực. Gương mặt mẹ hiện rõ vẻ thất vọng. Còn bố, bố chỉ ngồi đọc báo, không hề ngước lên nhìn Nhi một lần, có vẻ như đã không còn gì để nói. Bố mẹ lúc nào cũng nghiêm khắc về chuyện học hành, trường lớp của Nhi. Hồi còn bé thì cô Hiền còn hay bênh vực, làm thiên thần hộ mệnh cho Nhi. Bây giờ thì Nhi đã lớn, cô Hiền cũng không còn có thể giúp được. Nhi biết mình phải nói sự thật với bố mẹ, vì nếu có nói dối thì sau đó bố mẹ cũng sẽ tìm cách để biết được. Bố mẹ Nhi có quyền lực rất lớn.
“Nó...nó chỉ là một sự hiểu lầm thôi mẹ.” Nhi bắt đầu giải thích, “Con đang ăn trưa thì có một vài bạn nữ đến tìm...Các bạn ấy nói vài lời và có cãi nhau nhưng không tệ như nhà trường đã nói đâu.”
“Thế cái chân của con thì là gì?” Mẹ Nhi chỉ.
“Con bị ngã.”
“Nhà trường báo lại rằng con đánh nhau với hai người, một người trong đó là con bé thuê nhà của chúng ta phải không?”
“Vâng, nhưng—”
“Con và con bé đó, hai đứa thân nhau à?” Mẹ Nhi hỏi.
“Con và Tú là bạn tốt.” Nhi trả lời.
“Con nên định nghĩa lại từ 'bạn tốt' đấy Nhi. Một người bạn đẩy con vào hoàn cảnh như thế này thì không phải là bạn tốt.” Mẹ Nhi trách. Bố Nhi vẫn chưa nói gì, tuy đã bỏ tờ báo xuống và lắng nghe cuộc đàm thoại.
“Không phải lỗi của Tú mà mẹ. Như con đã nói, toàn bộ chỉ là sự hiểu lầm thôi.”
Mẹ Nhi lắc đầu như không chấp nhận lý do này.
“Về việc chịu phạt, bố mẹ đã nói chuyện với nhà trường. Con không cần phải chịu phạt nữa. Nhưng bố mẹ nói lần cuối, bố mẹ không muốn con gây thêm bất cứ rắc rối nào nữa, hiểu chưa?”
“Vâng ạ.”
“Chân của con thế nào rồi?” Mẹ hỏi với giọng nhẹ nhàng hơn làm Nhi ngỡ ngàng. Nhi nghĩ mẹ sẽ không bao giờ hỏi tới.
“Chân con không sao ạ. Y tá bảo khoảng bốn tuần là sẽ khỏi hoàn toàn.”
Mẹ gật đầu, Nhi biết rằng mẹ đã hoàn thành nghĩa vụ của mình rồi. “Về phòng đi.” Mẹ Nhi nói, câu nói này cũng kết thúc cuộc đàm thoại hôm đó.
Cô Hiền dìu Nhi lên phòng trong khi bố mẹ Nhi tiếp tục đi lo công việc. Sau khi nhận lời cảm ơn từ Nhi, cô Hiền đóng cửa lại và Nhi nằm phịch xuống giường, thầm cảm ơn trời đất vì mẹ Nhi không hỏi nhiều về vấn đề này. Cảm thấy mệt mỏi, Nhi nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Một hồi sau Nhi mở mắt dậy, xoay người qua bên phải nhìn ra ban công qua cái rèm cửa màu trắng thì thấy một cái bóng đang di chuyển. Nhi biết cái bóng đó thuộc về ai. Nhi liền nhanh chóng ngồi dậy và di chuyển đến ban công bằng cách nhảy lò cò.
“Chắc là em nên đổi cái rèm cửa đi,“ Tú nói khi thấy Nhi, “Người ta có thể nhìn thấy em đó.”
Nhi cười. “Đâu còn ai thấy được ngoại trừ Tú. Chỉ có phòng Tú là đối diện phòng em thôi mà.”
“Vậy sao?” Tú nhướng một bên chân mày và cười tinh nghịch, “Vậy Tú lấy lại lời nói đó. Em đừng có đổi.”
“Đừng chọc em.”
“Mọi chuyện ổn chứ?” Tú hỏi, chuyển đổi chủ đề.
Nhi do dự một hồi vì không biết phải nói sao với Tú về việc mình không cần phải chịu phạt nữa. Nhi cảm thấy điều đó không công bằng với Tú, và thật là xấu hổ khi bố mẹ mình phải tìm cách, mà không biết là cách gì, để đưa mình ra khỏi chuyện này.
“Bố mẹ em đã tìm cách để em không bị phạt rồi.” Cuối cùng Nhi cũng nói, mặt Nhi hiện rõ sự hổ thẹn. Nhưng Tú thì khác.
“Vậy là tốt rồi!” Tú nói vui vẻ, “Cũng may là em không phải chịu phạt.”
“Xin lỗi Tú. Hoàn toàn là do em. Em nghĩ em nên chịu phạt cùng mọi người.”
“Có phải lỗi do em đâu.” Tú trấn an. “Em mà bị phạt thì Tú mới là người bị day dứt.”
Nhi xụ mặt, rồi chợt nhớ về việc nhà trường chắc cũng đã thông báo với mẹ Tú.
“Bác có nói gì không?” Nhi hỏi.
“Mẹ hơi giận,“ Tú nhăn mũi, “Nhưng mà không sao, chỉ bị phạt rửa chén với dọn nhà tắm trong tuần thôi.”
“Cũng may đó.” Nhi cười khúc khích làm Tú cười theo.
“Ừ, cũng còn may đó.” Tú nói.
Sáng sớm hôm sau bố chở Nhi đến trường. Bố chỉ thông báo sau khi Nhi ăn sáng xong. Quá bất ngờ nên Nhi chỉ kịp nhắn tin cho Tú để huỷ buổi hẹn hàng ngày. Nhi cảm thấy có chút vui cũng có chút buồn xen lẫn. Vui vì đã lâu lắm rồi bố mới chở đi học. Buồn vì hôm nay không được đi học cùng Tú. Nhưng Nhi nghĩ, có thể đây cũng là một chuyện tốt.
Trong lớp Triết học, cô dành cả một tiết cho các bạn sinh viên khác hoàn thành dự án của mình vì tuần sau là hết hạn nộp bài. Tú bước đến bàn của Nhi và ngồi xuống. Hai người đã làm xong dự án của mình, nên cả tiết không có gì làm. Các nhóm khác thì hối hả bàn luận dự án của mình với nhau. Nhi nghe nhóm phía sau mình than với cô rằng họ không có đủ thời gian, chỉ để nhận lại một câu từ cô. “Ồ, các em nói cho cô nghe thêm về nguyên nhân của câu chuyện buồn này nào.” Cô rất hài lòng khi biết Tú và Nhi đã làm xong dự án. Có vài bạn sinh viên rên rỉ và hét lên, “Mình muốn bạn về đội của mình Nhi ơi!” để rồi Tú nhanh chóng đáp lại, “Xin lỗi, nhưng Nhi đã về đội của mình rồi.”
Má Nhi ửng đỏ, bởi vì quả nhiên rằng Nhi đã về đội của Tú mất rồi.
Ngày hôm đó, mặc cho Tú có bảo Nhi hãy về nhà trước, thì Nhi cũng nhất quyết đợi Tú chịu phạt xong rồi mới về. Như vậy Nhi mới cảm thấy an tâm, đỡ bứt rứt trong lòng.
Các bạn chịu phạt đều phải lên phòng hiệu trưởng sau ngày học để điểm danh, rồi cô hiệu trưởng phân việc để làm. Phương thì phải đi dọn dẹp sân trường trong khi Tú phải dọn dẹp dãy lớp của lầu một. Cố gắng từng bước một bước lên bậc thang, Nhi chậm chạp bước đi khập khiễng tìm Tú.
Nhi nhìn qua cửa kính của từng lớp học, đến lớp học thứ ba thì thấy Tú đang lau chùi bàn ghế. Trong lớp còn cô giáo và hai bạn sinh viên đang thảo luận bài tập. Cả ba người họ có vẻ như không chú ý gì đến Tú lắm. Nhi rút điện thoại từ trong túi váy ra và gửi Tú một tin nhắn.
Nhi: Trông Tú có vẻ buồn chán nhỉ.
Nhi nhìn vào trong lớp và thấy Tú đang đút tay vào túi quần lấy điện thoại ra. Vài giây sau Nhi nhận được tin nhắn trả lời.
Tú