Kỳ thực ngay từ lúc bắt đầu, hôn nhân của Hoàng Phủ Dận và Tân Tiệp đã bằng mặt không bằng lòng. Tân Tiệp là một người vợ tốt, nếu như người đàn ông của bà cũng yêu bà, bà sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Mà trong lòng Hoàng Phủ Dận chỉ có một người phụ nữ bất luận là người phụ nữ nào bao gồm cả Tân Tiệp đều không thay thế được.
Tập Diên.
Đáng tiếc không phải là vợ của ông. Đến khi chết cũng không phải.
Năm xưa khi còn trẻ, yêu một cô gái.
Trong cuộc sống con người luôn phải đối mặt với rất nhiều điều bất ngờ, ví dụ như tình yêu. Một người cho dù mạnh mẽ cuối cùng cũng sẽ có lúc không thể kháng cự ngược lại bị cái gì đó hấp dẫn thật sâu, ví dụ như tình yêu.
Một cô gái như nước, dịu dàng xinh đẹp, an tĩnh và tinh khiết
Cô ngồi trên ghế dài ở hồ phun nước, tay chống đầu ngủ trưa. Tóc giống như tơ tằm khẽ rũ xuống, ánh mặt trời màu vàng chiếu trên mặt cô, đẹp đến mức gần như hư ảo. Chiếc váy vải bông màu trắng dài đến mắt cá chân, theo gió lắc nhẹ. Sau lưng cô, màn nước dưới sự soi sáng cúa ánh mặt trời khúc xạ ra ánh sáng lóng lánh.
Hình ảnh đó đủ để ông mỗi lần nhớ lại đều vô cùng say mê.
Có lẽ trong tất cả những chuyện mà mỗi người đã trải qua, có chuyện là điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống đồng thời cũng sẽ mang đến đau đớn tận sâu xương tủy. Yêu và đau thường như hình với bóng.
Ông ta là con trai trưởng của gia tộc, phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm. Vì vậy ông ta kết hôn, người vợ đầu tiên sinh cho ông một đứa con gái là Nguyệt Như. Sau đó bị bệnh mà qua đời, Hoàng Phủ Duyện an bài cho ông cuộc hôn nhân thứ hai, ông chọn trúng Tân Tiệp, chỉ vì tính tình bà dịu dàng có mấy phần giống với Tập Diên. Bụng Tân Tiệp không chịu thua kém, rất nhanh đã mang thai, lần đầu tiên đã sinh ra một tiểu thiếu gia xinh đẹp.
Vài năm sau ông ta mới biết một ngày ngày nào đó ở Frankfort (thành phố lớn nhất bang Hessen của Đức), đứa con trai thứ hai của ông cũng đã được sinh ra. Tập Diên, không chịu làm tình nhân của ông, một mình bà sinh ra đứa bé.
Bà qua đời vì tai nạn xe, tai nạn đó là ngoài ý muốn hay là âm mưu cũng không thể nào kiểm chứng. Bà luôn ngồi cùng với anh (là Hoàng Phủ Triệt đấy) ở nơi lần đầu tiên hai người gặp nhau chính là hồ phun nước ở quảng trường, nhắm mắt lại lâm vào hồi tưởng. Bóng lưng bà cô đơn như thế, mảnh mai như thế, làm người khác phải đau lòng. Lúc Hoàng Phủ Triệt còn nhỏ không hiểu ái tình, anh chỉ biết có một người đàn ông tước đoạt quyền lợi có được hạnh phúc cả đời của mẹ anh.
Anh hỏi bà sao không đi tìm ông ta. Bà nhạn nhạt cười, cần gì phải làm cả hai khó xử, mẹ có một đoạn hồi ức tốt đẹp như vậy, có con, là đủ rồi.
Hoàng Phủ Triệt chưa từng thấy bà khóc, bà vĩnh viễn an tĩnh như thế, sẽ mỉm cười, nhìn rất thỏa mãn rất vui vẻ. Cho đến lúc bà gặp tai nạn xe nằm trên giường bệnh thoi thóp từng hơi thở thì bà rốt cuộc đã nói, muốn gặp ông ta……
Cho đến cuối cùng Hoàng Phủ Dận cũng không xuất hiện, anh nhìn thấy con ngươi xinh đẹp của mẹ mình tràn ngập oán hận sâu đậm, bà lại vẫn như trước nói với anh: mẹ có thể hận ông ta, nhưng con không thể, đồng ý với mẹ, đi tìm ông ta, nhưng không nên hận ông ta không nên tổn thương ông ta, ông ta là cha của con……
Anh cắn răng đồng ý, tầm mắt của bà cuối cùng đã dừng ngoài cửa sổ, chờ đợi và oán hận dừng lại vĩnh viễn cùng thời gian. Anh làm thế nào cũng không thể làm bà nhắm mắt lại.
Anh làm sao có thể không hận, người đàn ông đã để mẹ anh chết không thể nhắm mắt?
……
Nhan Loan Loan gọi điện thoại cầu cứu làm Hoàng Phủ Triệt hoàn toàn rối loạn. Anh dùng tốc độ nhanh nhất trở về nước, điều tra Nhan Loan Loan hiện đang ở đâu. Anh không làm kinh động bất kỳ ai ở nhà Hoàng Phủ, ngay cả Lạc Dương cũng bỏ qua.
Đến ngoại ô, xe dừng không xa một dãy biệt thự, hai bóng dáng cao lớn thân thủ nhanh nhẹn tránh khỏi hệ thống giám thị leo qua tường đi vào trong.
Lặng yên không một tiếng động lẻn vào một căn phòng ngủ cuối lầu.
Một người đàn ông trên mặt mang kính bảo hộ màu đen che hơn nửa mặt, lộ ra cái cằm cương nghị. Xuyên qua mắt kính phán đoán phía trước không có người nào, một người đàn ông khác nhẹ nhàng đè xuống tay cầm cửa, lách mình tiến vào.
Nhan Loan Loan nằm trên giường khó khăn trở mình, cả người đau đớn làm cô rất khó ngủ. Trong bóng tối chợt thấy có người đến gần, tiếng thét chói tai sắp lao ra khỏi cổ họng.
Lập tức có một bàn tay che miệng cô lại. Nhờ ánh trăng cô nhìn rõ người đàn ông, một người đàn ông mang mặt nạ bạc, còn có cặp con ngươi màu xanh đen tự nhiên tản ra sự lạnh lẽo.
Tầm mắt người đàn ông từ trên mặt cô đi xuống, rơi vào trên người cô, không khỏi nhíu mày.
“Đừng lên tiếng, nếu không……” Anh cố ý hù dọa cô, nên giọng nói cũng trở nên vô cùng lạnh lùng, sau đó bồng cô lên rời đi.
Xích Hoàng tựa vào hành lang đang vô cùng buồn chán, nhìn thấy người phụ nữ trong lòng Ẩn thì cũng có chút kinh ngạc, nâng lên một nụ cười đùa cợt.
“Lần này thú vị rồi.”
Ẩn quay đầu bước đi. “Rút lui.”
……
Hoàng Phủ Triệt ngồi ở đầu xe, ngửa đầu hai mắt híp lại nhìn chằm chằm màn đêm, không thể đè nén nóng nảy. Anh nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng, còn có âm thanh cố ý hạ thấp của Xích Hoàng. “Đã xong, đi thôi.”
Ẩn đặt Nhan Loan Loan cẩn thận ở ghế sau, phát hiện người phụ nữ này không dám mở mắt ra.
Hoàng Phủ Triệt lái xe, ép mình không từ gương chiếu hậu mà nhìn cô. Trở lại một căn nhà bí mật khác của anh, Ẩn và Xích Hoàng rời đi, anh mở cửa sau xe, khi thấy chỗ ngồi đó là người phụ nữ xa cách anh hơn tám tháng…… cùng với bụng của cô nổi lên cao cao thì nhịp tin trong phút chốc dừng lại……
Kiềm chế lồng ngực đang phập phồng, anh dường như cắn nát hàm răng, ôm cô từ trong xe ra ngoài.
Rèm cửa phòng ngủ được kéo cẩn thận, căn phòng sáng ngời nhưng lại không thể xua tan lo lắng trong lòng anh.
Cô ngồi bên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy đến mức không bằng bàn tay to, sắc môi nhạt nhẽo, sắc mặt tái nhợt, da thịt bại lộ bên ngoài ở ngủ trải đầy vết thương cũ mới không đồng nhất, ánh mắt thỉnh thoảng lóe lên, thỉnh thoảng lại u tối đờ đẫn.
Chói mắt nhất là gương mặt và tay chân gầy gò chẳng hề tương xứng với cái bụng đột ngột nhô cao của cô.
Giống như có hàng vạn cây kim đầy kịch độc đang ghim vào trái tim anh, khó thở, đau đớn khó nhịn.
Anh siết chặt gói thuốc lá trong tay lần nữa, môi mím thành một đường thẳng cứng, hít thở sâu, tiếng nghiến răng kẽo kẹt vang dội.
Anh ngồi bên cạnh cô, cô ngẩn ra, liên tục lui về sau, lui đến đầu giường, trong mắt tràn đầy cảnh giác. Anh đến gần, không để cô trốn, cô chợt bảo vệ đầu và bụng, thét chói tai. “Không nên đánh tôi.”
Cổ họng Hoàng Phủ Triệt căng thẳng, cũng không thể ức chế nổi nữa không để ý cô đang giãy giụa kéo vào trong ngực. “Anh sẽ không đánh em, anh sẽ không, đừng sợ.”
“Không, không! Ngươi gạt ta!” Cô không quan tâm liều mạng chống cự.
Anh nâng mặt cô lên ép cô nhìn mình. “Nhìn kỹ một chút, không biết anh sao? Loan Loan, nhìn anh kỹ một chút……”
Dần dần dừng lại giãy giụa, cô khe khẽ nhìn mặt anh, kinh ngạc nhìn, thời khắc nhận ra anh, đáy mắt cô tràn đầy nước mắt. “Triệt……?”
Anh còn chưa kịp phản ứng, cô đã ôm cổ anh, nhào vào ngực anh khóc tê tâm liệt phế. “Cứu cứu em…… Em không thể giữ đứa bé này…… Em không thể giữ nó……”
Khẽ vuốt sau lưng cô, hôn lên trán cô, trong mắt anh không che giấu được tức giận và oán hận, đau lòng và hối hận.
Loan Loan thật xin lỗi, anh sẽ không bỏ em lại một mình nữa, sẽ không bao giờ nữa.
Kỳ thực ngay từ lúc bắt đầu, hôn nhân của Hoàng Phủ Dận và Tân Tiệp đã bằng mặt không bằng lòng. Tân Tiệp là một người vợ tốt, nếu như người đàn ông của bà cũng yêu bà, bà sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Mà trong lòng Hoàng Phủ Dận chỉ có một người phụ nữ bất luận là người phụ nữ nào bao gồm cả Tân Tiệp đều không thay thế được.
Tập Diên.
Đáng tiếc không phải là vợ của ông. Đến khi chết cũng không phải.
Năm xưa khi còn trẻ, yêu một cô gái.
Trong cuộc sống con người luôn phải đối mặt với rất nhiều điều bất ngờ, ví dụ như tình yêu. Một người cho dù mạnh mẽ cuối cùng cũng sẽ có lúc không thể kháng cự ngược lại bị cái gì đó hấp dẫn thật sâu, ví dụ như tình yêu.
Một cô gái như nước, dịu dàng xinh đẹp, an tĩnh và tinh khiết
Cô ngồi trên ghế dài ở hồ phun nước, tay chống đầu ngủ trưa. Tóc giống như tơ tằm khẽ rũ xuống, ánh mặt trời màu vàng chiếu trên mặt cô, đẹp đến mức gần như hư ảo. Chiếc váy vải bông màu trắng dài đến mắt cá chân, theo gió lắc nhẹ. Sau lưng cô, màn nước dưới sự soi sáng cúa ánh mặt trời khúc xạ ra ánh sáng lóng lánh.
Hình ảnh đó đủ để ông mỗi lần nhớ lại đều vô cùng say mê.
Có lẽ trong tất cả những chuyện mà mỗi người đã trải qua, có chuyện là điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống đồng thời cũng sẽ mang đến đau đớn tận sâu xương tủy. Yêu và đau thường như hình với bóng.
Ông ta là con trai trưởng của gia tộc, phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm. Vì vậy ông ta kết hôn, người vợ đầu tiên sinh cho ông một đứa con gái là Nguyệt Như. Sau đó bị bệnh mà qua đời, Hoàng Phủ Duyện an bài cho ông cuộc hôn nhân thứ hai, ông chọn trúng Tân Tiệp, chỉ vì tính tình bà dịu dàng có mấy phần giống với Tập Diên. Bụng Tân Tiệp không chịu thua kém, rất nhanh đã mang thai, lần đầu tiên đã sinh ra một tiểu thiếu gia xinh đẹp.
Vài năm sau ông ta mới biết một ngày ngày nào đó ở Frankfort (thành phố lớn nhất bang Hessen của Đức), đứa con trai thứ hai của ông cũng đã được sinh ra. Tập Diên, không chịu làm tình nhân của ông, một mình bà sinh ra đứa bé.
Bà qua đời vì tai nạn xe, tai nạn đó là ngoài ý muốn hay là âm mưu cũng không thể nào kiểm chứng. Bà luôn ngồi cùng với anh (là Hoàng Phủ Triệt đấy) ở nơi lần đầu tiên hai người gặp nhau chính là hồ phun nước ở quảng trường, nhắm mắt lại lâm vào hồi tưởng. Bóng lưng bà cô đơn như thế, mảnh mai như thế, làm người khác phải đau lòng. Lúc Hoàng Phủ Triệt còn nhỏ không hiểu ái tình, anh chỉ biết có một người đàn ông tước đoạt quyền lợi có được hạnh phúc cả đời của mẹ anh.
Anh hỏi bà sao không đi tìm ông ta. Bà nhạn nhạt cười, cần gì phải làm cả hai khó xử, mẹ có một đoạn hồi ức tốt đẹp như vậy, có con, là đủ rồi.
Hoàng Phủ Triệt chưa từng thấy bà khóc, bà vĩnh viễn an tĩnh như thế, sẽ mỉm cười, nhìn rất thỏa mãn rất vui vẻ. Cho đến lúc bà gặp tai nạn xe nằm trên giường bệnh thoi thóp từng hơi thở thì bà rốt cuộc đã nói, muốn gặp ông ta……
Cho đến cuối cùng Hoàng Phủ Dận cũng không xuất hiện, anh nhìn thấy con ngươi xinh đẹp của mẹ mình tràn ngập oán hận sâu đậm, bà lại vẫn như trước nói với anh: mẹ có thể hận ông ta, nhưng con không thể, đồng ý với mẹ, đi tìm ông ta, nhưng không nên hận ông ta không nên tổn thương ông ta, ông ta là cha của con……
Anh cắn răng đồng ý, tầm mắt của bà cuối cùng đã dừng ngoài cửa sổ, chờ đợi và oán hận dừng lại vĩnh viễn cùng thời gian. Anh làm thế nào cũng không thể làm bà nhắm mắt lại.
Anh làm sao có thể không hận, người đàn ông đã để mẹ anh chết không thể nhắm mắt?
……
Nhan Loan Loan gọi điện thoại cầu cứu làm Hoàng Phủ Triệt hoàn toàn rối loạn. Anh dùng tốc độ nhanh nhất trở về nước, điều tra Nhan Loan Loan hiện đang ở đâu. Anh không làm kinh động bất kỳ ai ở nhà Hoàng Phủ, ngay cả Lạc Dương cũng bỏ qua.
Đến ngoại ô, xe dừng không xa một dãy biệt thự, hai bóng dáng cao lớn thân thủ nhanh nhẹn tránh khỏi hệ thống giám thị leo qua tường đi vào trong.
Lặng yên không một tiếng động lẻn vào một căn phòng ngủ cuối lầu.
Một người đàn ông trên mặt mang kính bảo hộ màu đen che hơn nửa mặt, lộ ra cái cằm cương nghị. Xuyên qua mắt kính phán đoán phía trước không có người nào, một người đàn ông khác nhẹ nhàng đè xuống tay cầm cửa, lách mình tiến vào.
Nhan Loan Loan nằm trên giường khó khăn trở mình, cả người đau đớn làm cô rất khó ngủ. Trong bóng tối chợt thấy có người đến gần, tiếng thét chói tai sắp lao ra khỏi cổ họng.
Lập tức có một bàn tay che miệng cô lại. Nhờ ánh trăng cô nhìn rõ người đàn ông, một người đàn ông mang mặt nạ bạc, còn có cặp con ngươi màu xanh đen tự nhiên tản ra sự lạnh lẽo.
Tầm mắt người đàn ông từ trên mặt cô đi xuống, rơi vào trên người cô, không khỏi nhíu mày.
“Đừng lên tiếng, nếu không……” Anh cố ý hù dọa cô, nên giọng nói cũng trở nên vô cùng lạnh lùng, sau đó bồng cô lên rời đi.
Xích Hoàng tựa vào hành lang đang vô cùng buồn chán, nhìn thấy người phụ nữ trong lòng Ẩn thì cũng có chút kinh ngạc, nâng lên một nụ cười đùa cợt.
“Lần này thú vị rồi.”
Ẩn quay đầu bước đi. “Rút lui.”
……
Hoàng Phủ Triệt ngồi ở đầu xe, ngửa đầu hai mắt híp lại nhìn chằm chằm màn đêm, không thể đè nén nóng nảy. Anh nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng, còn có âm thanh cố ý hạ thấp của Xích Hoàng. “Đã xong, đi thôi.”
Ẩn đặt Nhan Loan Loan cẩn thận ở ghế sau, phát hiện người phụ nữ này không dám mở mắt ra.
Hoàng Phủ Triệt lái xe, ép mình không từ gương chiếu hậu mà nhìn cô. Trở lại một căn nhà bí mật khác của anh, Ẩn và Xích Hoàng rời đi, anh mở cửa sau xe, khi thấy chỗ ngồi đó là người phụ nữ xa cách anh hơn tám tháng…… cùng với bụng của cô nổi lên cao cao thì nhịp tin trong phút chốc dừng lại……
Kiềm chế lồng ngực đang phập phồng, anh dường như cắn nát hàm răng, ôm cô từ trong xe ra ngoài.
Rèm cửa phòng ngủ được kéo cẩn thận, căn phòng sáng ngời nhưng lại không thể xua tan lo lắng trong lòng anh.
Cô ngồi bên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy đến mức không bằng bàn tay to, sắc môi nhạt nhẽo, sắc mặt tái nhợt, da thịt bại lộ bên ngoài ở ngủ trải đầy vết thương cũ mới không đồng nhất, ánh mắt thỉnh thoảng lóe lên, thỉnh thoảng lại u tối đờ đẫn.
Chói mắt nhất là gương mặt và tay chân gầy gò chẳng hề tương xứng với cái bụng đột ngột nhô cao của cô.
Giống như có hàng vạn cây kim đầy kịch độc đang ghim vào trái tim anh, khó thở, đau đớn khó nhịn.
Anh siết chặt gói thuốc lá trong tay lần nữa, môi mím thành một đường thẳng cứng, hít thở sâu, tiếng nghiến răng kẽo kẹt vang dội.
Anh ngồi bên cạnh cô, cô ngẩn ra, liên tục lui về sau, lui đến đầu giường, trong mắt tràn đầy cảnh giác. Anh đến gần, không để cô trốn, cô chợt bảo vệ đầu và bụng, thét chói tai. “Không nên đánh tôi.”
Cổ họng Hoàng Phủ Triệt căng thẳng, cũng không thể ức chế nổi nữa không để ý cô đang giãy giụa kéo vào trong ngực. “Anh sẽ không đánh em, anh sẽ không, đừng sợ.”
“Không, không! Ngươi gạt ta!” Cô không quan tâm liều mạng chống cự.
Anh nâng mặt cô lên ép cô nhìn mình. “Nhìn kỹ một chút, không biết anh sao? Loan Loan, nhìn anh kỹ một chút……”
Dần dần dừng lại giãy giụa, cô khe khẽ nhìn mặt anh, kinh ngạc nhìn, thời khắc nhận ra anh, đáy mắt cô tràn đầy nước mắt. “Triệt……?”
Anh còn chưa kịp phản ứng, cô đã ôm cổ anh, nhào vào ngực anh khóc tê tâm liệt phế. “Cứu cứu em…… Em không thể giữ đứa bé này…… Em không thể giữ nó……”
Khẽ vuốt sau lưng cô, hôn lên trán cô, trong mắt anh không che giấu được tức giận và oán hận, đau lòng và hối hận.
Loan Loan thật xin lỗi, anh sẽ không bỏ em lại một mình nữa, sẽ không bao giờ nữa.