Quả nhiên Hoàng Phủ Triệt vì Nhan Loan Loan mà rời khỏi Tập đoàn Hoàng thị, chỉ riêng việc đoạn tuyệt quan hệ cha con cũng đủ làm náo động cả thành phố. Sau đó đúng là phiền toái luôn quấn lấy Hoàng Phủ Dận. Ở thành phố T có thể chống lại Tập đoàn Hoàng thị chỉ có Phong, Lôi, Nguyễn, một số công ty khác bao gồm cả Tập đoàn tài chính Trình thị phía sau là sự giúp đỡ của Hoàng Phủ Triệt thay nhau giày vò Tập đoàn Hoàng thị long trời lỡ đất. Rất nhiều nhà đầu tư hợp tác trước đây thay đổi thái độ biến thành trung lập, Hoàng Phủ Triệt xuống tay cũng rất ác độc với cha mình, trong khoảng thời gian dài phải nói mức độ thay đổi vô cùng đặc sắc.
Thái tử lập trường rõ ràng, vô cùng nhất quán, đi nghỉ phép. Hoàng Phủ Dận vội vàng xử lý các loại nguy cơ cũng sắp nứt đầu mẻ trán, ba lần bảy lượt thúc giục anh kết thúc kỳ nghỉ, anh thì vẫn cứ thờ ơ. Hoàng Phủ Dận tức giận nói muốn xóa tên anh, trong điện thoại Thái tử nói một câu mà ông ta không biết phải nói gì.
“Ông không cảm thấy cũng bởi vì tôi còn ở đây, Triệt mới không đùa chết ông sao?”
Ở bên kia, Nhan Loan Loan điều trị tâm lý không mấy khởi sắc. Hoàng Phủ Triệt chỉ cần đi khỏi cô mấy tiếng, cô liền bắt đầu đứng ngồi không yên. Cô bị cảm xúc của mình vùi lấp quá sâu quá sâu, không cách nào tự thoát khỏi, Tuần Dịch Khiên cũng hết cách đành bó tay. Anh không biết mấy tháng qua cô đã bị ngược đãi như thế nào, dẫn đến tình trạng cô vô cùng thiếu hụt cảm giác an toàn, luôn giống như một cái đuôi nhỏ đi theo anh, ngay cả nhà vệ sinh cô cũng muốn đi theo.
Hoàng Phủ Triệt đứng trước bồn tiểu kéo khóa quần, hơi bất đắc dĩ quay đầu lại. “Em nhất định phải xem anh giải quyết như thế nào?”
Nhan Loan Loan đỏ mặt chạy ra ngoài. Chờ anh đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy cô ôm đầu gối ngồi ngoài cửa.
“Nhìn xem đây là tiểu sủng vật nhà ai bị chủ nhân vứt bỏ?” Anh trêu đùa kéo cô lên, nâng cằm nhìn lên nhìn xuống đánh giá, hết sức hài lòng gật đầu. “Dáng điệu không tệ, có muốn…… về nhà cùng anh hay không?”
Trên môi anh là nụ cười quen thuộc, cô nhìn nhìn thì rớt nước mắt.
Đối với đứa bé, cô vừa yêu vừa hận, lo được lo mất. Thường thường nhìn một cái cũng không muốn, lại nhân lúc không có người thì lại như bảo bối ôm vào trong ngực thật lâu không buông ra. Mặt mày đứa bé này càng lớn càng giống anh, nhưng anh và Thái tử cũng giống nhau mấy phần……
Tuần Dịch Khiên nói nếu không thì làm giám định ADN, nhưng biết kết quả thì phải làm thế nào đây? Đứa bé đó là cô mang thai mười tháng mới sinh ra. Nếu như anh không phải là cha của đứa bé, ai nói anh thật sự không quan tâm? Đợi cô bình phục một chút, anh lại không đành lòng để cô đã mỏng manh đến mức vừa chạm đã vỡ bị những ký ức đáng sợ kia làm khổ sở một lần nữa.
Quan trọng nhất là, anh còn cần nhiều sức lực để đối mặt với khả năng xấu nhất kia.
Quả nhiên Hoàng Phủ Triệt vì Nhan Loan Loan mà rời khỏi Tập đoàn Hoàng thị, chỉ riêng việc đoạn tuyệt quan hệ cha con cũng đủ làm náo động cả thành phố. Sau đó đúng là phiền toái luôn quấn lấy Hoàng Phủ Dận. Ở thành phố T có thể chống lại Tập đoàn Hoàng thị chỉ có Phong, Lôi, Nguyễn, một số công ty khác bao gồm cả Tập đoàn tài chính Trình thị phía sau là sự giúp đỡ của Hoàng Phủ Triệt thay nhau giày vò Tập đoàn Hoàng thị long trời lỡ đất. Rất nhiều nhà đầu tư hợp tác trước đây thay đổi thái độ biến thành trung lập, Hoàng Phủ Triệt xuống tay cũng rất ác độc với cha mình, trong khoảng thời gian dài phải nói mức độ thay đổi vô cùng đặc sắc.
Thái tử lập trường rõ ràng, vô cùng nhất quán, đi nghỉ phép. Hoàng Phủ Dận vội vàng xử lý các loại nguy cơ cũng sắp nứt đầu mẻ trán, ba lần bảy lượt thúc giục anh kết thúc kỳ nghỉ, anh thì vẫn cứ thờ ơ. Hoàng Phủ Dận tức giận nói muốn xóa tên anh, trong điện thoại Thái tử nói một câu mà ông ta không biết phải nói gì.
“Ông không cảm thấy cũng bởi vì tôi còn ở đây, Triệt mới không đùa chết ông sao?”
Ở bên kia, Nhan Loan Loan điều trị tâm lý không mấy khởi sắc. Hoàng Phủ Triệt chỉ cần đi khỏi cô mấy tiếng, cô liền bắt đầu đứng ngồi không yên. Cô bị cảm xúc của mình vùi lấp quá sâu quá sâu, không cách nào tự thoát khỏi, Tuần Dịch Khiên cũng hết cách đành bó tay. Anh không biết mấy tháng qua cô đã bị ngược đãi như thế nào, dẫn đến tình trạng cô vô cùng thiếu hụt cảm giác an toàn, luôn giống như một cái đuôi nhỏ đi theo anh, ngay cả nhà vệ sinh cô cũng muốn đi theo.
Hoàng Phủ Triệt đứng trước bồn tiểu kéo khóa quần, hơi bất đắc dĩ quay đầu lại. “Em nhất định phải xem anh giải quyết như thế nào?”
Nhan Loan Loan đỏ mặt chạy ra ngoài. Chờ anh đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy cô ôm đầu gối ngồi ngoài cửa.
“Nhìn xem đây là tiểu sủng vật nhà ai bị chủ nhân vứt bỏ?” Anh trêu đùa kéo cô lên, nâng cằm nhìn lên nhìn xuống đánh giá, hết sức hài lòng gật đầu. “Dáng điệu không tệ, có muốn…… về nhà cùng anh hay không?”
Trên môi anh là nụ cười quen thuộc, cô nhìn nhìn thì rớt nước mắt.
Đối với đứa bé, cô vừa yêu vừa hận, lo được lo mất. Thường thường nhìn một cái cũng không muốn, lại nhân lúc không có người thì lại như bảo bối ôm vào trong ngực thật lâu không buông ra. Mặt mày đứa bé này càng lớn càng giống anh, nhưng anh và Thái tử cũng giống nhau mấy phần……
Tuần Dịch Khiên nói nếu không thì làm giám định ADN, nhưng biết kết quả thì phải làm thế nào đây? Đứa bé đó là cô mang thai mười tháng mới sinh ra. Nếu như anh không phải là cha của đứa bé, ai nói anh thật sự không quan tâm? Đợi cô bình phục một chút, anh lại không đành lòng để cô đã mỏng manh đến mức vừa chạm đã vỡ bị những ký ức đáng sợ kia làm khổ sở một lần nữa.
Quan trọng nhất là, anh còn cần nhiều sức lực để đối mặt với khả năng xấu nhất kia.