Ở trong sân, Hoàng Phủ Duyện đánh thái cực thì nghe bên ngoài ồn ào, người làm không dám không tuân theo mệnh lão thái gia, lại không dám ngăn cản Thái tử. Chờ ông đánh xong một bộ thái cực, kéo kéo tay áo, cho anh đi vào.
Không biết anh biết được chuyện gì từ miệng Hạ Tử Dụ, Thái tử lập tức chất vấn, kìm nén tức giận.
Ông cụ một tay cầm ly trà, ở bên chậu hoa khom người cầm một phiến lá cẩn thận lật qua lật lại, nói nhăng nói cuội nhất định không trả lời câu hỏi của anh.
Thái tử nổi giận, một cước đá ngả cái giá để chậu hoa, chậu hoa quý giá chia năm xẻ bảy nằm trên mặt đất. Ông cụ cũng không nổi giận, sai người tới dọn dẹp, không nhanh không chậm thong thả bước về phòng. Dù sao Thái tử cũng không dám làm gì ông.
Ban đầu ông cụ cố ý để lộ tin tức cho Doãn Vệ Hoài, để anh cho rằng Trữ Dư Tịch đi Australia, mà người anh phái đi không mang về một chút tin tức. Anh tỉnh táo lại trực tiếp bay đến Canada, đích thân ba Thi đón tiếp anh, chỉ là không lấy được bất kỳ manh mối nào. Anh an bài người ở lại chú ý chặt chẽ động tĩnh Thi gia. Lúc biết được Thi Dạ Triều đã từng làm những chuyện gì với cô Thái tử không thể khống chế tức giận, không để ý sự phản đối của mọi người, chèn ép Thi gia trên thương trường. Thi gia từ lâu đã do Thi Dạ Triều tiếp quản, ba Thi ít khi nhúng tay, anh làm như vậy đơn giản chính là muốn xem Thi Dạ Triều có tài năng đến mức nào.
Bệnh tình Tân Tiệp chuyển biến xấu, cần phải lập tức tiến hành phẫu thuật. Lục Tử Tước không khả quan lắm với tình trạng của Tân Tiệp, đã làm hết khả năng bây giờ chỉ còn tùy ông trời. Hoàng Phủ Dận cũng nhận thức được mức độ nghiêm trọng của bệnh tình Tân Tiệp, một đời vợ chồng, ông bên ngoài bận rộn cũng cố gắng ở bên bà, chỉ là từ lâu rồi hai người nhìn nhau chẳng nói một lời.
Ngày nào đó, Hoàng Phủ Triệt đến thăm bà, Tân Tiệp chấn động tinh thần nửa nằm trên giường, nhìn bóng dáng xinh đẹp sau lưng anh.
Ánh mắt phức tạp nhìn người phụ nữ kia.
Giúp bà vén chăn, thân hình Hoàng Phủ Triệt đứng trong ánh mặt trời có vẻ cao lớn khác thường. “Tôi cũng không muốn tổn thương bà hay kích động bà, nhiều năm qua bà đối với tôi như thế nào trong lòng tôi biết rõ, nói thật tôi cũng đã từng có ý nghĩ tranh đoạt với Thái tử, chỉ là người sai không phải anh ta, ở trong nhà này bà là người vô tội nhất, tôi không muốn đâm một nhát vào tim bà, cho nên từ lâu tôi đã từ bỏ ý nghĩ đó.”
Anh kéo tay Nhan Loan Loan, đứng đối diện Tân Tiệp, nói. “Nhưng có một số việc, tôi sẽ không bỏ qua.”
Tân Tiệp sáng tỏ, bà nhắm mắt lại gật đầu nói, cực kỳ yếu ớt. “Tùy các người, ta cũng không còn bao nhiêu thời gian, sẽ không so đo quan tâm cái gì.”
Trước khi bọn họ rời khỏi, Tân Tiệp nói có lời muốn nói riêng với Nhan Loan Loan. Bà nhìn kỹ người phụ nữ này trẻ tuổi dáng vẻ xinh đẹp, nhìn thật lâu, tiếng thở dài yếu ớt. “Triệt là một đứa bé có nội tâm rất cô độc, hãy đối xử tốt với nó, đừng tổn thương nó nữa.”
Bà có một bụng muốn nói cuối cùng lại hóa thành câu này. Trong từng ánh mắt của người phụ nữ kia có một loại yếu ớt mà sợ hãi, đều là những người phụ nữ yêu sâu đậm. Ai mà không vì tình yêu mà gây ra thương tích, có ai lại nhẫn tâm xát muối lên vết thương.
“Không phải bà hận tôi sao?” Nhan Loan Loan hỏi bà. Tân Tiệp thê lương cười một tiếng.
Hận?
Suốt cuộc đời của bà, chỉ vì yêu một người đàn ông, chuyện tới nước này, ngay cả hơi sức để tiếp tục sống bà cũng không có, thì có thể lấy gì để hận đây. Hạnh phúc, không phải chỉ cần nỗ lực mà có thể may mắn có được.
Tân Tiệp đã nhiều lần từ cõi chết trở về, chết đi sống lại cứ lặp đi lặp lại, chịu đủ mọi hành hạ. Một ngày nào đó, bà bảo Dĩ Nhu lấy một cái sườn xám màu đỏ in hoa văn trong ngăn kéo. Lúc Hoàng Phủ Dận đi vào, tay phải của bà đang vuốt ve từng tấc một, trong mắt phát ra ánh sáng ấm áp. Khoảnh khắc đó ông nhất thời giật mình, người phụ nữ nửa nằm trên giường mặc dù suy yếu xanh xao, nhưng vẫn có thể nhìn ra được lúc còn trẻ chính là một mỹ nhân. Gò má nhỏ bé yếu ớt, con ngươi không màng thế sự, khóe miệng nhếch lên.
Ánh mặt trời chiếu vào bà, phát ra một tầng mờ mịt, ông hoảng hốt hồi lâu.
Thật lâu rồi bọn họ không nói chuyện với nhau, Tân Tiệp gọi ông lại đây ngồi, nụ cười sáng rỡ động lòng người. “Còn nhờ cái sườn xám này không?”
Hoàng Phủ Dận nhìn lướt qua, hình như đang tìm tòi trong trí nhớ, trong giây lát gật đầu. “Bà mặc lúc chúng ta kết hôn.”
Bà cong mắt lên, nhẹ nhàng cầm bàn tay ông. “Tôi cho rằng ông đã quên từ lâu, còn nhớ ngày tôi gả cho ông không?”
Sức nóng yếu ớt từ lòng bàn tay bà truyền qua, trong lòng Hoàng Phủ Dận không khỏi loạn nhịp, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ. “Nhớ, ngày hôm đó cũng giống hôm nay là một ngày nắng chói chang, bà kiên trì mặc sườn xám chứ không mặc váy cưới.”
Bởi vì ông thích phụ nữ mặc sườn xám. Bà là vì ông.
Bà nhắm mắt lại lắng nghe, trong đầu hiện lên cảnh tượng lúc xuất giá.
Mặc dù bà thấy phần lớn phụ nữ, đối với chuyện kết hôn cực kỳ khẩn trương mà hưng phấn. Trước khi ông đến đón bà, bà không ngừng soi gương, chỉ sợ có chỗ nào đó không hoàn mỹ, không bỏ qua từng chi tiết. Ngày đó khi ông nhìn thấy Tân Tiệp xuất hiện trong bộ sườn xám màu đỏ in hoa thì trong nháy mắt toàn bộ tầm mắt ông đầu bị hấp dẫn. Giữa nhiệt tình có chút ngượng ngùng, đoan trang lại không thiếu hấp dẫn, tất cả biểu hiện vừa đủ.
Mọi người đều nhìn ông với ánh mắt hâm mộ, ông quả thật rất đắc ý.
Ông đưa tay về phía bà, mà bà không chút do dự đem tất cả của mình giao vào tay ông, cho rằng hạnh phúc của bà chính là bắt đầu từ lúc đó……
Bà nhẹ nhàng vuốt ve đường chỉ tay trong lòng bàn tay ông, giống như vuốt ve một đoạn đường đầy khe rãnh nhấp nhô, ngọt ngào và đau đớn.
“Tân Tiệp, có lẽ…… là tôi làm lỡ cả cuộc đời bà.” Giọng nói Hoàng Phủ Dận tràn đầy áy náy.
Tân Tiệp cười khẽ. “Kiếp sau, tôi nhất định có thể gặp ông sớm hơn Tập Diên một bước, kiếp sau, đến phiên ông yêu tôi, mà tôi không yêu ông, như vậy chúng ta sẽ hòa nhau……”
Tập Diên……
Ông nghe cái tên này, cảm giác vô lực quấn lấy trái tim. Ông làm lỡ một đời đâu chỉ một mình Tân Tiệp?
Đời này của ông, không biết đã lấy được cái gì, lại mất đi cái gì.
Bà thật lâu không nói gì, Hoàng Phủ Dận cho là bà ngủ thiếp đi. Kéo nhẹ tay ra đứng dậy rời đi, trước khi đóng cửa lại nhịn không được quay đầu lại.
Một người phụ nữ đang rong chơi trong hồi ức tốt đẹp, đắm chìm dưới ánh mặt trời, mặt mày trong lúc đó đều đắm chìm trong men say, khóe miệng dịu dàng nhếch lên, xinh đẹp điềm đạm.
Cuối cùng ông đóng cửa rời đi.
Không biết cái nhìn kia, chính là vĩnh biệt.
Một buổi chiều không thể bình thường hơn, Tân Tiệp không làm kinh động một ai, lặng lẽ ra đi.
Ngày đưa tang là một ngày mưa mùa hè, sau khi tất cả mọi người rời khỏi, một người phụ nữ váy đen đứng trước mộ Tân Tiệp.
Nước mưa tí tách làm ướt tóc cô, theo cái cằm tinh xảo nhỏ giọt xuống.
Dì Tiệp, thật xin lỗi, con đã đến trễ.
……
Cúi đầu thật thấp, cô xoay người lại muốn bước đi thì chân bỗng cứng đờ.
Cách vài mét trên bậc thang phía trước, người đàn ông một thân tây trang màu đen chăm chú nhìn cô đã rất lâu.
Giống nhau đều không che ô, giống nhau đều bị mưa rơi ướt người, giống nhau đều để nước mưa theo cằm chảy xuống, giống nhau đều có vẻ mặt nghiêm túc.
Khác nhau, trong con ngươi màu đen của anh là lửa nóng hừng hực, mà trong mắt cô, chỉ là một mảnh yên tĩnh.
Ở trong sân, Hoàng Phủ Duyện đánh thái cực thì nghe bên ngoài ồn ào, người làm không dám không tuân theo mệnh lão thái gia, lại không dám ngăn cản Thái tử. Chờ ông đánh xong một bộ thái cực, kéo kéo tay áo, cho anh đi vào.
Không biết anh biết được chuyện gì từ miệng Hạ Tử Dụ, Thái tử lập tức chất vấn, kìm nén tức giận.
Ông cụ một tay cầm ly trà, ở bên chậu hoa khom người cầm một phiến lá cẩn thận lật qua lật lại, nói nhăng nói cuội nhất định không trả lời câu hỏi của anh.
Thái tử nổi giận, một cước đá ngả cái giá để chậu hoa, chậu hoa quý giá chia năm xẻ bảy nằm trên mặt đất. Ông cụ cũng không nổi giận, sai người tới dọn dẹp, không nhanh không chậm thong thả bước về phòng. Dù sao Thái tử cũng không dám làm gì ông.
Ban đầu ông cụ cố ý để lộ tin tức cho Doãn Vệ Hoài, để anh cho rằng Trữ Dư Tịch đi Australia, mà người anh phái đi không mang về một chút tin tức. Anh tỉnh táo lại trực tiếp bay đến Canada, đích thân ba Thi đón tiếp anh, chỉ là không lấy được bất kỳ manh mối nào. Anh an bài người ở lại chú ý chặt chẽ động tĩnh Thi gia. Lúc biết được Thi Dạ Triều đã từng làm những chuyện gì với cô Thái tử không thể khống chế tức giận, không để ý sự phản đối của mọi người, chèn ép Thi gia trên thương trường. Thi gia từ lâu đã do Thi Dạ Triều tiếp quản, ba Thi ít khi nhúng tay, anh làm như vậy đơn giản chính là muốn xem Thi Dạ Triều có tài năng đến mức nào.
Bệnh tình Tân Tiệp chuyển biến xấu, cần phải lập tức tiến hành phẫu thuật. Lục Tử Tước không khả quan lắm với tình trạng của Tân Tiệp, đã làm hết khả năng bây giờ chỉ còn tùy ông trời. Hoàng Phủ Dận cũng nhận thức được mức độ nghiêm trọng của bệnh tình Tân Tiệp, một đời vợ chồng, ông bên ngoài bận rộn cũng cố gắng ở bên bà, chỉ là từ lâu rồi hai người nhìn nhau chẳng nói một lời.
Ngày nào đó, Hoàng Phủ Triệt đến thăm bà, Tân Tiệp chấn động tinh thần nửa nằm trên giường, nhìn bóng dáng xinh đẹp sau lưng anh.
Ánh mắt phức tạp nhìn người phụ nữ kia.
Giúp bà vén chăn, thân hình Hoàng Phủ Triệt đứng trong ánh mặt trời có vẻ cao lớn khác thường. “Tôi cũng không muốn tổn thương bà hay kích động bà, nhiều năm qua bà đối với tôi như thế nào trong lòng tôi biết rõ, nói thật tôi cũng đã từng có ý nghĩ tranh đoạt với Thái tử, chỉ là người sai không phải anh ta, ở trong nhà này bà là người vô tội nhất, tôi không muốn đâm một nhát vào tim bà, cho nên từ lâu tôi đã từ bỏ ý nghĩ đó.”
Anh kéo tay Nhan Loan Loan, đứng đối diện Tân Tiệp, nói. “Nhưng có một số việc, tôi sẽ không bỏ qua.”
Tân Tiệp sáng tỏ, bà nhắm mắt lại gật đầu nói, cực kỳ yếu ớt. “Tùy các người, ta cũng không còn bao nhiêu thời gian, sẽ không so đo quan tâm cái gì.”
Trước khi bọn họ rời khỏi, Tân Tiệp nói có lời muốn nói riêng với Nhan Loan Loan. Bà nhìn kỹ người phụ nữ này trẻ tuổi dáng vẻ xinh đẹp, nhìn thật lâu, tiếng thở dài yếu ớt. “Triệt là một đứa bé có nội tâm rất cô độc, hãy đối xử tốt với nó, đừng tổn thương nó nữa.”
Bà có một bụng muốn nói cuối cùng lại hóa thành câu này. Trong từng ánh mắt của người phụ nữ kia có một loại yếu ớt mà sợ hãi, đều là những người phụ nữ yêu sâu đậm. Ai mà không vì tình yêu mà gây ra thương tích, có ai lại nhẫn tâm xát muối lên vết thương.
“Không phải bà hận tôi sao?” Nhan Loan Loan hỏi bà. Tân Tiệp thê lương cười một tiếng.
Hận?
Suốt cuộc đời của bà, chỉ vì yêu một người đàn ông, chuyện tới nước này, ngay cả hơi sức để tiếp tục sống bà cũng không có, thì có thể lấy gì để hận đây. Hạnh phúc, không phải chỉ cần nỗ lực mà có thể may mắn có được.
Tân Tiệp đã nhiều lần từ cõi chết trở về, chết đi sống lại cứ lặp đi lặp lại, chịu đủ mọi hành hạ. Một ngày nào đó, bà bảo Dĩ Nhu lấy một cái sườn xám màu đỏ in hoa văn trong ngăn kéo. Lúc Hoàng Phủ Dận đi vào, tay phải của bà đang vuốt ve từng tấc một, trong mắt phát ra ánh sáng ấm áp. Khoảnh khắc đó ông nhất thời giật mình, người phụ nữ nửa nằm trên giường mặc dù suy yếu xanh xao, nhưng vẫn có thể nhìn ra được lúc còn trẻ chính là một mỹ nhân. Gò má nhỏ bé yếu ớt, con ngươi không màng thế sự, khóe miệng nhếch lên.
Ánh mặt trời chiếu vào bà, phát ra một tầng mờ mịt, ông hoảng hốt hồi lâu.
Thật lâu rồi bọn họ không nói chuyện với nhau, Tân Tiệp gọi ông lại đây ngồi, nụ cười sáng rỡ động lòng người. “Còn nhờ cái sườn xám này không?”
Hoàng Phủ Dận nhìn lướt qua, hình như đang tìm tòi trong trí nhớ, trong giây lát gật đầu. “Bà mặc lúc chúng ta kết hôn.”
Bà cong mắt lên, nhẹ nhàng cầm bàn tay ông. “Tôi cho rằng ông đã quên từ lâu, còn nhớ ngày tôi gả cho ông không?”
Sức nóng yếu ớt từ lòng bàn tay bà truyền qua, trong lòng Hoàng Phủ Dận không khỏi loạn nhịp, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ. “Nhớ, ngày hôm đó cũng giống hôm nay là một ngày nắng chói chang, bà kiên trì mặc sườn xám chứ không mặc váy cưới.”
Bởi vì ông thích phụ nữ mặc sườn xám. Bà là vì ông.
Bà nhắm mắt lại lắng nghe, trong đầu hiện lên cảnh tượng lúc xuất giá.
Mặc dù bà thấy phần lớn phụ nữ, đối với chuyện kết hôn cực kỳ khẩn trương mà hưng phấn. Trước khi ông đến đón bà, bà không ngừng soi gương, chỉ sợ có chỗ nào đó không hoàn mỹ, không bỏ qua từng chi tiết. Ngày đó khi ông nhìn thấy Tân Tiệp xuất hiện trong bộ sườn xám màu đỏ in hoa thì trong nháy mắt toàn bộ tầm mắt ông đầu bị hấp dẫn. Giữa nhiệt tình có chút ngượng ngùng, đoan trang lại không thiếu hấp dẫn, tất cả biểu hiện vừa đủ.
Mọi người đều nhìn ông với ánh mắt hâm mộ, ông quả thật rất đắc ý.
Ông đưa tay về phía bà, mà bà không chút do dự đem tất cả của mình giao vào tay ông, cho rằng hạnh phúc của bà chính là bắt đầu từ lúc đó……
Bà nhẹ nhàng vuốt ve đường chỉ tay trong lòng bàn tay ông, giống như vuốt ve một đoạn đường đầy khe rãnh nhấp nhô, ngọt ngào và đau đớn.
“Tân Tiệp, có lẽ…… là tôi làm lỡ cả cuộc đời bà.” Giọng nói Hoàng Phủ Dận tràn đầy áy náy.
Tân Tiệp cười khẽ. “Kiếp sau, tôi nhất định có thể gặp ông sớm hơn Tập Diên một bước, kiếp sau, đến phiên ông yêu tôi, mà tôi không yêu ông, như vậy chúng ta sẽ hòa nhau……”
Tập Diên……
Ông nghe cái tên này, cảm giác vô lực quấn lấy trái tim. Ông làm lỡ một đời đâu chỉ một mình Tân Tiệp?
Đời này của ông, không biết đã lấy được cái gì, lại mất đi cái gì.
Bà thật lâu không nói gì, Hoàng Phủ Dận cho là bà ngủ thiếp đi. Kéo nhẹ tay ra đứng dậy rời đi, trước khi đóng cửa lại nhịn không được quay đầu lại.
Một người phụ nữ đang rong chơi trong hồi ức tốt đẹp, đắm chìm dưới ánh mặt trời, mặt mày trong lúc đó đều đắm chìm trong men say, khóe miệng dịu dàng nhếch lên, xinh đẹp điềm đạm.
Cuối cùng ông đóng cửa rời đi.
Không biết cái nhìn kia, chính là vĩnh biệt.
Một buổi chiều không thể bình thường hơn, Tân Tiệp không làm kinh động một ai, lặng lẽ ra đi.
Ngày đưa tang là một ngày mưa mùa hè, sau khi tất cả mọi người rời khỏi, một người phụ nữ váy đen đứng trước mộ Tân Tiệp.
Nước mưa tí tách làm ướt tóc cô, theo cái cằm tinh xảo nhỏ giọt xuống.
Dì Tiệp, thật xin lỗi, con đã đến trễ.
……
Cúi đầu thật thấp, cô xoay người lại muốn bước đi thì chân bỗng cứng đờ.
Cách vài mét trên bậc thang phía trước, người đàn ông một thân tây trang màu đen chăm chú nhìn cô đã rất lâu.
Giống nhau đều không che ô, giống nhau đều bị mưa rơi ướt người, giống nhau đều để nước mưa theo cằm chảy xuống, giống nhau đều có vẻ mặt nghiêm túc.
Khác nhau, trong con ngươi màu đen của anh là lửa nóng hừng hực, mà trong mắt cô, chỉ là một mảnh yên tĩnh.