Từng giọt từng giọt nước mưa tí tách từ trên trời rơi xuống, âm thanh vụn vặt không có tiết tấu gõ vào trong lòng hai người.
Trữ Dư Tịch ngước mắt nhìn sang, bóng dáng màu đen cao gầy khỏe mạnh, anh đứng cách cô chỉ vài met. Hai năm không gặp, anh đã tăng thêm vài phần tư vị của người đàn ông trưởng thành, gương mặt đó, hình dáng đó, không chút sai biệt với trong trí nhớ của cô.
Khi anh có hành động trước, cô mở đôi chân thon dài giẫm đôi giày cao gót lên từng bậc thang từng bước đi về phía anh.
Mỗi một bước đi của cô, trái tim Thái tử không ngừng cuồng loạn.
Chỉ cách một bậc thang cuối cùng.
“Bớt đau buồn!”
Cô nói cái gì?
Hôm nay anh đã nghe ba chữ này vô số lần, thật không ngờ lại từ miệng cô nghe được những lời cũng giống như vậy.
Âm thanh giày cao gót giẫm lên nền đá xanh nghe hết sức rõ ràng…… cô không dừng lại nửa bước, đối mặt với anh cũng chỉ là thoáng qua.
Thái tử ngẩn ra, đột nhiên xoay người giữ chặt cánh tay cô.
“Em nói cái gì?” Giọng nói có chút không dám tin.
Trữ Dư Tịch xoay người liếc mắt nhìn tay anh một cái, rồi nhìn anh một chút. Ánh mắt của cô nhạt nhẽo, thế nhưng anh lại cảm thấy chói mắt, không tự giác rút tay về
Bóng lưng người phụ nữ này vẫn mảnh mai như trước, mang giày cao gót càng lộ rỏ vẻ cao gầy.
Cho đến khi cô gần đi khỏi tầm mắt anh, anh mới giật mình tỉnh lại.
Trữ Dư Tịch vừa đi, vừa xoa nhẹ ngực của mình
Nhịp tim không có thay đổi, khóe miệng hiện lên độ cong cực kì nhỏ.
Anh đuổi theo, không nói một lời, lôi cánh tay cô, kéo thẳng đến bãi đậu xe.
Cô vùng vẫy vài cái, đành từ bỏ, mặc cho anh kéo lên xe.
Anh đổi một chiếc Spyker, vẫn bảnh bao như cũ. Không hiểu sao cô lại nhớ tới có một lần phát hiện quần lót Hạ Tử Dụ ở trên xe anh……khóe miệng hơi nâng lên.
Xe chạy nhanh vào tầng hầm để xe, cô mới phát hiện đây không phải là căn hộ trước đây của anh.
Vừa vào thang máy, anh chợt đẩy cô đến vách tường cúi mắt tỉ mỉ quan sát, nhìn đến mắt ửng hồng, mà cô chỉ nhẹ nhàng nhìn lại anh.
Trong phút chốc anh cúi đầu, cô nghiêng đầu né tránh. Môi anh đuổi đến bên kia, cô lại tránh tiếp. Tránh né và truy đuổi cứ lặp lại như thế.
Trong không gian kín mít chỉ có tiếng máy móc vận hành.
Làm thế nào cũng không hôn được cô, tính nhẫn nại ít đến đáng thương bị dùng hết, anh nắm lấy cằm cô, thang máy “đinh” một tiếng, anh dừng lại động tác, kéo cô ra ngoài, nhấn mật mã một căn hộ mở cửa đẩy mạnh cô vào.
Phòng khách rất lớn, trong suốt thông thoáng rộng rãi thoải mái. Cô vẫn còn đang thưởng thức thì ở đằng sau anh đã ôm hông cô, khóa chặt cô vào lòng ngực. Vùi đầu ở cổ cô dùng sức hít lấy mùi hương của cô.
Khi hương thơm quen thuộc kia xâm nhập vào phổi, anh có thật nhiều rung động.
Anh ôm cô, cô bị anh ôm, hai người không ai lên tiếng.
Dường như hai năm xa nhau đã làm bọn họ quên mất phải giao tiếp với nhau như thế nào. Điện thoại của anh vang lên, anh không nhúc nhích, lúc này tiếng chuông như nhạc nền cho màn tương phùng.
Tiếng chuông điện thoại anh vừa mới ngừng, điện thoại của cô ngay lập tức vang lên. Cô vừa mới cử động, đã bị anh nhanh một bước lấy từ trong túi ra, nhìn cũng không thèm nhìn trực tiếp tắt máy, vứt sang một bên.
Anh vẫn bá đạo như vậy.
Trữ Dư Tịch nghĩ, đẩy anh, đẩy cũng không được. “Quần áo của em ướt hết rồi, không thoải mái, em đi tắm một lát được không anh?”
Sau nhiều lần cân nhắc, cuối cùng anh cũng chịu buông tay.
……
Từ phòng tắm bước ra, chỉ quấn khăn tắm, đem quần áo đã cởi ra bỏ vào máy giặt.
Thái tử hình như cũng đã tắm rửa, chỉ mặc một cái quần cotton dài ngửa đầu vào trên ghế salon, nghe động tĩnh tầm mắt ngay lập tức đuổi theo cô.
……
Cô thay đổi.
Ở trước mặt anh cho dù chỉ quấn cái khăn tắm cũng có thể bình thản ung dung đi qua đi lại. Hoàn toàn không nhìn thấy cô gái ngượng ngùng năm đó.
Người nào đã thay đổi cô? Dù sao cũng không phải là anh.
Cô chỉ vào phòng ngủ hỏi. “Em vừa xuống máy bay, vốn định về nhà ngủ, hiện tại chỉ có thể mượn chỗ này của anh để nghỉ ngơi một chút.”
Cô nói tự nhiên, nhưng anh chỉ có thể ngây ngốc gật đầu.
Cô đóng của phòng, ngăn cách tất cả.
Thật sự vô cùng mệt mỏi, vừa nằm xuống đã ngủ. Ngay cả anh đi vào cũng không có tinh lực để ngăn cản.
Chăn bị nhấc lên, anh nằm xuống, ôm cô vào trong ngực, bàn tay to lớn xoa nhẹ thân thể cô, chỉ là muốn xác nhận sự tồn tại của cô.
Hơi thở của cô, nhịp tim của cô, nhiệt độ của cô…… Cho tới bây giờ anh mới dám xác định, cô là chân thật, không phải là anh ảo tưởng như bao ngày đêm trước đây.
“Tiểu Tịch……” Anh nhỏ giọng gọi lên cái tên mà anh đã nhớ nhung quá lâu.
Trữ Dư Tịch mắt nhắm lại rất không kiên nhẫn đẩy anh ra trở mình một cái, lầm bầm một câu. “Có thể đừng làm phiền em được không, thật sự em vô cùng mệt mỏi rất muốn ngủ.”
Anh chống đầu nhìn gò má cô, cả phòng yên tĩnh.
Cả đầu Thái tử chỉ có một ý nghĩ: cô đã trở về.
Cuối cùng.
Cuối cùng cô đã trở về.
……
Không biết nhìn bao lâu, anh đột nhiên cảm thấy có chút không công bằng. Tại sao cô có thể ngủ ngon như vậy, anh cũng rất mệt mỏi đã vài ngày không chợp mắt, tại sao anh lại không ngủ được.
Cô gặp anh cũng không có hưng phấn một chút nào sao?
Cô không muốn anh một chút nào sao?
Lật lại cơ thể cô, anh đè nửa người lên, dùng ánh mắt tỉ mỉ miêu ta nét mặt của cô: cô ngủ vẫn giống như trước đây, vẫn ngây thơ không hề phòng bị.
Hé mở cánh môi hơi thở nhàn nhạt theo quy luật, anh càng nhìn càng nhịn không được, người phụ nữ giờ phút này đang nằm ngủ bên cạnh anh chính là người anh ngày nhớ đêm mong…… Bỗng dưng cúi đầu cẩn thận hôn lên.
Dịu dàng, chậm rãi vân vê, mút thỏa thích, ngậm nhẹ. Xem như bảo bối.
Hai cánh môi mềm mại hương vị ngọt ngào, gợi lên dục vọng sâu thẫm và rung động trong cơ thể anh. Nụ hôn của anh dần dần sâu hơn, cô nửa tỉnh nửa mê không tự chủ được hừ nhẹ một tiếng, giống như một kíp nổ đốt cháy nhiệt tình của anh.
Tay của anh từ đầu lướt xuống vai, quanh quẩn thật lâu, cuối cùng dời đến trước ngực mềm mại đẫy đà của cô.
Ngay sau đó cổ tay anh bị cô nắm chặt, cô trừng mắt, giọng nói lạnh lùng. “Anh Thái tử! Anh còn như vậy em sẽ đi ngay lập tức!”
Trong nháy mắt, Thái tử như quả bóng bị xì hơi, trượt khỏi người cô, thành thành thật thật nằm xuống, chỉ ôm cô, không dám lộn xộn sờ loạn
Rất nhanh cô lại tiến vào mộng đẹp lần nữa. Thái tử nhìn trần nhà, chợt nâng lên một nụ cười yếu ớt.
Chỉ sợ đây là nụ cười chân thật đầu tiên của anh trong suốt hai năm qua.
Cô gọi anh là anh Thái tử!
Tiểu Tịch của anh, thật sự đã trở về!
Từng giọt từng giọt nước mưa tí tách từ trên trời rơi xuống, âm thanh vụn vặt không có tiết tấu gõ vào trong lòng hai người.
Trữ Dư Tịch ngước mắt nhìn sang, bóng dáng màu đen cao gầy khỏe mạnh, anh đứng cách cô chỉ vài met. Hai năm không gặp, anh đã tăng thêm vài phần tư vị của người đàn ông trưởng thành, gương mặt đó, hình dáng đó, không chút sai biệt với trong trí nhớ của cô.
Khi anh có hành động trước, cô mở đôi chân thon dài giẫm đôi giày cao gót lên từng bậc thang từng bước đi về phía anh.
Mỗi một bước đi của cô, trái tim Thái tử không ngừng cuồng loạn.
Chỉ cách một bậc thang cuối cùng.
“Bớt đau buồn!”
Cô nói cái gì?
Hôm nay anh đã nghe ba chữ này vô số lần, thật không ngờ lại từ miệng cô nghe được những lời cũng giống như vậy.
Âm thanh giày cao gót giẫm lên nền đá xanh nghe hết sức rõ ràng…… cô không dừng lại nửa bước, đối mặt với anh cũng chỉ là thoáng qua.
Thái tử ngẩn ra, đột nhiên xoay người giữ chặt cánh tay cô.
“Em nói cái gì?” Giọng nói có chút không dám tin.
Trữ Dư Tịch xoay người liếc mắt nhìn tay anh một cái, rồi nhìn anh một chút. Ánh mắt của cô nhạt nhẽo, thế nhưng anh lại cảm thấy chói mắt, không tự giác rút tay về
Bóng lưng người phụ nữ này vẫn mảnh mai như trước, mang giày cao gót càng lộ rỏ vẻ cao gầy.
Cho đến khi cô gần đi khỏi tầm mắt anh, anh mới giật mình tỉnh lại.
Trữ Dư Tịch vừa đi, vừa xoa nhẹ ngực của mình
Nhịp tim không có thay đổi, khóe miệng hiện lên độ cong cực kì nhỏ.
Anh đuổi theo, không nói một lời, lôi cánh tay cô, kéo thẳng đến bãi đậu xe.
Cô vùng vẫy vài cái, đành từ bỏ, mặc cho anh kéo lên xe.
Anh đổi một chiếc Spyker, vẫn bảnh bao như cũ. Không hiểu sao cô lại nhớ tới có một lần phát hiện quần lót Hạ Tử Dụ ở trên xe anh……khóe miệng hơi nâng lên.
Xe chạy nhanh vào tầng hầm để xe, cô mới phát hiện đây không phải là căn hộ trước đây của anh.
Vừa vào thang máy, anh chợt đẩy cô đến vách tường cúi mắt tỉ mỉ quan sát, nhìn đến mắt ửng hồng, mà cô chỉ nhẹ nhàng nhìn lại anh.
Trong phút chốc anh cúi đầu, cô nghiêng đầu né tránh. Môi anh đuổi đến bên kia, cô lại tránh tiếp. Tránh né và truy đuổi cứ lặp lại như thế.
Trong không gian kín mít chỉ có tiếng máy móc vận hành.
Làm thế nào cũng không hôn được cô, tính nhẫn nại ít đến đáng thương bị dùng hết, anh nắm lấy cằm cô, thang máy “đinh” một tiếng, anh dừng lại động tác, kéo cô ra ngoài, nhấn mật mã một căn hộ mở cửa đẩy mạnh cô vào.
Phòng khách rất lớn, trong suốt thông thoáng rộng rãi thoải mái. Cô vẫn còn đang thưởng thức thì ở đằng sau anh đã ôm hông cô, khóa chặt cô vào lòng ngực. Vùi đầu ở cổ cô dùng sức hít lấy mùi hương của cô.
Khi hương thơm quen thuộc kia xâm nhập vào phổi, anh có thật nhiều rung động.
Anh ôm cô, cô bị anh ôm, hai người không ai lên tiếng.
Dường như hai năm xa nhau đã làm bọn họ quên mất phải giao tiếp với nhau như thế nào. Điện thoại của anh vang lên, anh không nhúc nhích, lúc này tiếng chuông như nhạc nền cho màn tương phùng.
Tiếng chuông điện thoại anh vừa mới ngừng, điện thoại của cô ngay lập tức vang lên. Cô vừa mới cử động, đã bị anh nhanh một bước lấy từ trong túi ra, nhìn cũng không thèm nhìn trực tiếp tắt máy, vứt sang một bên.
Anh vẫn bá đạo như vậy.
Trữ Dư Tịch nghĩ, đẩy anh, đẩy cũng không được. “Quần áo của em ướt hết rồi, không thoải mái, em đi tắm một lát được không anh?”
Sau nhiều lần cân nhắc, cuối cùng anh cũng chịu buông tay.
……
Từ phòng tắm bước ra, chỉ quấn khăn tắm, đem quần áo đã cởi ra bỏ vào máy giặt.
Thái tử hình như cũng đã tắm rửa, chỉ mặc một cái quần cotton dài ngửa đầu vào trên ghế salon, nghe động tĩnh tầm mắt ngay lập tức đuổi theo cô.
……
Cô thay đổi.
Ở trước mặt anh cho dù chỉ quấn cái khăn tắm cũng có thể bình thản ung dung đi qua đi lại. Hoàn toàn không nhìn thấy cô gái ngượng ngùng năm đó.
Người nào đã thay đổi cô? Dù sao cũng không phải là anh.
Cô chỉ vào phòng ngủ hỏi. “Em vừa xuống máy bay, vốn định về nhà ngủ, hiện tại chỉ có thể mượn chỗ này của anh để nghỉ ngơi một chút.”
Cô nói tự nhiên, nhưng anh chỉ có thể ngây ngốc gật đầu.
Cô đóng của phòng, ngăn cách tất cả.
Thật sự vô cùng mệt mỏi, vừa nằm xuống đã ngủ. Ngay cả anh đi vào cũng không có tinh lực để ngăn cản.
Chăn bị nhấc lên, anh nằm xuống, ôm cô vào trong ngực, bàn tay to lớn xoa nhẹ thân thể cô, chỉ là muốn xác nhận sự tồn tại của cô.
Hơi thở của cô, nhịp tim của cô, nhiệt độ của cô…… Cho tới bây giờ anh mới dám xác định, cô là chân thật, không phải là anh ảo tưởng như bao ngày đêm trước đây.
“Tiểu Tịch……” Anh nhỏ giọng gọi lên cái tên mà anh đã nhớ nhung quá lâu.
Trữ Dư Tịch mắt nhắm lại rất không kiên nhẫn đẩy anh ra trở mình một cái, lầm bầm một câu. “Có thể đừng làm phiền em được không, thật sự em vô cùng mệt mỏi rất muốn ngủ.”
Anh chống đầu nhìn gò má cô, cả phòng yên tĩnh.
Cả đầu Thái tử chỉ có một ý nghĩ: cô đã trở về.
Cuối cùng.
Cuối cùng cô đã trở về.
……
Không biết nhìn bao lâu, anh đột nhiên cảm thấy có chút không công bằng. Tại sao cô có thể ngủ ngon như vậy, anh cũng rất mệt mỏi đã vài ngày không chợp mắt, tại sao anh lại không ngủ được.
Cô gặp anh cũng không có hưng phấn một chút nào sao?
Cô không muốn anh một chút nào sao?
Lật lại cơ thể cô, anh đè nửa người lên, dùng ánh mắt tỉ mỉ miêu ta nét mặt của cô: cô ngủ vẫn giống như trước đây, vẫn ngây thơ không hề phòng bị.
Hé mở cánh môi hơi thở nhàn nhạt theo quy luật, anh càng nhìn càng nhịn không được, người phụ nữ giờ phút này đang nằm ngủ bên cạnh anh chính là người anh ngày nhớ đêm mong…… Bỗng dưng cúi đầu cẩn thận hôn lên.
Dịu dàng, chậm rãi vân vê, mút thỏa thích, ngậm nhẹ. Xem như bảo bối.
Hai cánh môi mềm mại hương vị ngọt ngào, gợi lên dục vọng sâu thẫm và rung động trong cơ thể anh. Nụ hôn của anh dần dần sâu hơn, cô nửa tỉnh nửa mê không tự chủ được hừ nhẹ một tiếng, giống như một kíp nổ đốt cháy nhiệt tình của anh.
Tay của anh từ đầu lướt xuống vai, quanh quẩn thật lâu, cuối cùng dời đến trước ngực mềm mại đẫy đà của cô.
Ngay sau đó cổ tay anh bị cô nắm chặt, cô trừng mắt, giọng nói lạnh lùng. “Anh Thái tử! Anh còn như vậy em sẽ đi ngay lập tức!”
Trong nháy mắt, Thái tử như quả bóng bị xì hơi, trượt khỏi người cô, thành thành thật thật nằm xuống, chỉ ôm cô, không dám lộn xộn sờ loạn
Rất nhanh cô lại tiến vào mộng đẹp lần nữa. Thái tử nhìn trần nhà, chợt nâng lên một nụ cười yếu ớt.
Chỉ sợ đây là nụ cười chân thật đầu tiên của anh trong suốt hai năm qua.
Cô gọi anh là anh Thái tử!
Tiểu Tịch của anh, thật sự đã trở về!