A siết chặt bản báo cáo tổn thất do cấp dưới đưa đến, đứng lưỡng lự trước cửa phòng anh đã mấy giờ, cuối cùng giơ tay lên gõ cửa.
Xoay nhẹ tay nắm cửa, một phòng mờ mờ tối, chỉ có chút ánh tà dương xuyên qua của sổ to lớn sát đất chiếu vào.
Phía trước cửa sổ ấy là bóng dáng tiêu điều cô độc của người đàn ông. Đứng ngược chiều ánh sáng, hình dáng cao lớn tạo thành cái bóng có đường nét mê người.
A lấy ra áo choàng tắm từ trong ngăn tủ khoác lên người anh, tầm mắt chạm vào vết thương mới trên ngực anh, ánh mắt nhất thời thêm vài phần sắc bén.
Chỉ còn một tấc là chạm vào vết thương dữ tợn đó, anh bắt lấy tay cô, con ngươi rũ xuống. “Tôi nói rồi, không được vào làm phiền tôi.”
Đưa báo cáo đến trước mặt anh, anh liếc một cái, không quan tâm.
“Đây là trưa hôm nay mới trình lên, người nhà Hoàng Phủ đã không để chúng ta trong mắt rồi!” A sớm nuốt không trôi, khẩu khí không nhỏ. “Hoàng Phủ Luật đã nhiều lần chặn hàng của chúng ta rồi, chúng ta tổn thất bao nhiêu, anh không quan tâm em quan tâm!”
Anh lại cười cười. “Giọng điệu của nử chủ nhân, hả?”
A im lặng.
Thi Dạ Triều cười yếu ớt, ngón tay chỉ vào đầu cô. “Theo ý cô muốn tôi làm sao đây?”
“Dĩ nhiên là đoạt lại!”
Đoạt lại.
Anh lẩm nhẩm hai chữ này, ánh mắt ảm đạm nặng nề, như đang nói với mình. “Nhưng tôi đã để cô ấy đi.”
A ngậm miệng lại lần nữa, đã biết trong mắt anh, mình lại biến thành người phụ nữ khác. Trong ngực tràn đầy oán hận. Trữ Dư Tịch tại sao là cô ta!
Tại sao để anh nhớ mãi như thế, cố chấp như thế, cho dù đã hai lần suýt mất mạng trong tay cô ta, những vẫn yêu cô ta!
Được anh yêu, là chuyện hạnh phúc đến mức nào. Cô tình nguyện dùng tính mạng để đổi lấy tình yêu của anh.
A ôm anh, không để cho anh thấy sự kiên định trong mắt mình.
Những người tổn thương anh, đều phải trả giá thật lớn!