Gò má non nớt mềm mại, làm cô nhịn không được muốn chạm vào.
Hoàng Phủ Duyện vẫn luôn ôn tồn, Hoàng Phủ Dận thì liên tiếp cau mày.
“Chú Dận, họ của cô bé là gì?” Vẻ mặt Trữ Dư Tịch lạnh nhạt, nắm chặt bàn tay, cuối cùng vẫn không chạm vào cô bé.
“Hạ.’
Bởi vì chưa nhận tổ quy tông, nên mới họ Hạ sao?
Cô nhìn cầu thang dẫn lên tầng trên, ánh mắt xa xăm thâm trầm.
……
Trên lầu, phòng ngủ Thái tử.
Thái tử hút thuốc, chờ Hạ Tử Dụ giải thích.
Mà Hạ Tử Dụ giống như quay về chốn cũ, đi một vòng quanh phòng anh, ngồi trên giường lớn nơi đã ghi dấu vô số lần hoan ái của bọn họ, dịu dàng mỉm cười.
Người đàn ông khẽ nhíu mày, dáng vẻ không đứng đắng lại có chút lạnh lùng. Áo sơ mi sọc màu xanh dương nhạt, ngón tay tự nhiên mở ra, rõ ràng vẫn quyến rũ như xưa.
“Nhìn đủ chưa?” Giọng nói anh lành lạnh, tương đương với thời tiết bên ngoài.
“Quá lạnh nhạt nha Thái tử, nói như thế nào đi nữa thì chúng ta cũng đã có nhiều năm giao tình mà, không phải?” Hạ Tử Dụ cởi giày cao gót, nằm nghiêng trên giường, ngón tay trượt nhẹ trên làn váy, lộ ra đôi chân thon dài cân xứng, tư thế rất gợi cảm.
Trước đây, sợ rằng Thái tử đã không kềm chế được mà nhào lên, hôm nay, ngay cả ánh mắt của anh cũng không có biến hóa. Người đàn ông này, thật sự đã thay đổi.
Cô tiếp tục mỉm cười. “Không ngờ trong phòng anh vẫn còn cái giường này, cô bé kia không để ý sao?
Dập tắt điếu thuốc, anh vứt xuống. “Nói đi, Thi Dạ Triều lại bảo cô tới làm cái gì nữa đây?”
“Chẳng qua chỉ là dẫn con gái trở về, em rời đi lâu như vậy anh cũng không nhớ em chút nào, nhưng mà Mễ Mễ ngày nào cũng ôm hình của anh mà gọi cha.”
Thái tử chế giễu. “Cả cô và tôi đều tự biết rõ, đứa bé đó không phải là của tôi.”
“Tất cả mọi người đều biết anh là người đàn ông duy nhất của em.” Hạ Tử Dụ vô hại mỉm cười, nơi đầu ngón tay lướt qua, từng cái nút áo bị tháo ra. “Nếu như em công khai chuyện của con gái, chắc anh cũng biết truyền thông sẽ viết như thế nào rồi.”
“Cô làm như vậy sẽ có ích sao?” Anh nheo mắt. “Cô muốn giống như những người phụ nữ ngu xuẩn kia, định dùng đứa bé để uy hiếp tôi?”
Nhìn thấy quần áo trên người cô càng lúc càng ít, anh nhặt quần áo của cô trên đất, khoác lên vai cô, siết chặt cằm cô. “Nếu muốn như thế, tôi thật sự đã đánh giá cô quá cao, lúc trước sao có thể cảm thấy cô là một người phụ nữ thông minh.”
“Rơi vào tình yêu mọi người đều trở thành kẻ ngu, nhất là phụ nữ.” Cô đột nhiên kéo anh, quỳ trên giường, hai cánh tay vòng lên cổ anh, khoảng cách gần kề tư thế mập mờ. “Tiểu Tịch của anh, cũng giống như vậy.”
Cô chặn lại lời anh, ánh mắt, vẻ mặt bỗng chốc trở nên ưu thương. “Thái tử, em không cần danh phận, chỉ muốn anh nhận con gái.”
“Đừng có nằm mơ, Hạ Tử Dụ, sinh nhật ông cụ đã sắp tới, vào lúc này tôi không muốn dính phải máu tanh, cô cũng biết, không có việc gì tôi không làm được, cô nhanh chóng cút ra xa một chút cho tôi.” Anh muốn gạt tay cô ra, đột nhiên cô hôn lên.
……
Trữ Dư Tịch cố ý bước thật nhẹ lên lầu, nhưng hiện tại, khi đã đi lên, cô lại hối hận.
Cửa phòng anh không có đóng kín, cô còn chưa đến gần đã nhìn thấy hình ảnh hai người quấn lấy nhau.
Dường như mới vừa đập vào mắt cô thì ngay lập tức cô đã nhắm mắt cúi đầu xuống
Cô yên lặng, một giây sau, bỗng nhiên xoay người đi xuống lâu, chỉ nói một câu. “Ông nội, chú Dận con đi trước.”
……
Cô bước càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng gần như là chạy.
Trong không trung, mái tóc đen bay tán loạn tạo thành những đường vòng cung. Chạy đi mà không hề có phương hướng, không cẩn thận đụng vào người khác, không kịp nói xin lỗi, biến mất giữa biển người.
Đêm đã khuya. Rất khuya.
Cô khoanh tay, núp ở một góc nhỏ ven đường. Giữa tiếng nhạc Giáng Sinh vui vẻ, những bông tuyết bắt đầu rơi xuống. Trong mắt cô là dáng vẻ vui vẻ, hạnh phúc của mọi người đêm Giáng Sinh, ai cũng có đôi có cặp, chỉ có cô, cô đơn lẻ bóng.
Đứng ở ngã tư đường, đột nhiên cô mỉm cười trào phúng.
Cô làm sao vậy, chạy cái gì đây? Không phải đã tự nói rất tốt rồi sao, không cần quan tâm sao?
Hạ Tử Dụ thì thế nào, đứa bé thì thế nào, tất cả đều không liên quan đến cô, không phải sao.
Làm như thế này, thật ngớ ngẩn.
……
Sờ cái túi trống rỗng, cánh tay chán nản buông thỏng xuống.
Cô đi vội, quên mặc áo khoác, quên cầm điện thoại. Thế giới lạnh lẽo, cô không tìm được đường về.
Cô cứ đứng như vậy, tầm mắt không có tiêu điểm.
……
Thái tử thở hổn hển, lồng ngực phập phồng kịch liệt, dừng lại trên đường cái, đối diện với cô. Ánh mắt sâu thẳm.
Không biết từ khi nào, bông tuyết đã lớn như lông ngỗng, bay múa phất phơ giữa không trung.
Đỉnh đầu hai người từ từ bị bông tuyết màu trắng phủ lấy. Vẫn như cũ đứng thẳng tại chỗ.
Một chiếc đèn đường, dưới ánh sáng mờ nhạt, người phụ nữ mảnh mai đứng thật lâu, cố chấp, kiên cường, và thất thần.
Thái tử nhìn một lát, chẳng biết tại sao khóe mắt lại ươn ướt.
Mặc kệ con đường sau này như thế nào, làm sao anh có thể chấp nhận trong cuộc sống của mình, không có cô làm bạn đến già?
……
Anh đi từng bước một, đến gần cô. Để lại một chuỗi dấu chân rõ ràng mà kiên định trên mặt đường trắng toát ở sau lưng.
Anh cởi nút áo khoác ngoài, ôm cô vào lòng, bao bọc lấy cô, dùng thân nhiệt của mình để sưởi ấm cho cô. Bàn tay nhẹ nhàng phủi đi lớp tuyết trắng trên đầu cô.
“Em lại len lén rời khỏi anh một lần nữa.” Để cho anh nếm mùi vị đánh mất một lần nữa. “Còn không nói tiếng nào chạy mất như vậy một lần nữa, anh sẽ cắt đứt chân em.”
Cô im lặng, mà sự im lặng này làm cho một chút tự tin và kỳ vọng cuối cùng của anh cũng bay mất.
“Em không tin tưởng anh.” Anh dùng một câu khẳng định.
Nâng mặt cô lên, vẻ mặt lạnh nhạt, đáy mắt khô khốc, không ánh sáng…… Nhất định cô đã nhìn thấy hơn nữa còn cho rằng anh và Hạ Tử Dụ còn vương vấn chưa dứt. Như vậy có thể cho rằng, trong lòng cô còn có anh?
“Mặc kệ em thấy được cái gì, cũng đừng tin, chỉ cần tin anh là được rồi.” Giọng nói trầm thấp bình tĩnh rơi vào đáy lòng cô.
……
Một câu nói vô cùng quen thuộc. Cô cũng đã từng thỉnh cầu anh như vậy, mắt thấy không nhất định là thật, chỉ cần tin tưởng cô và Thi Dạ Triều chưa từng làm. Mà khi đó, trong mắt anh chỉ có hung ác, ngờ vực và xem thường, từng câu từng chữ làm cô thương tích đầy mình.
Còn nữa, làm anh đến nay vẫn luôn hối hận chính là cái tát kia.
“Con của ấy không phải của anh, không thể nào là của anh được……” Anh nói nhỏ một câu vào tai cô. Cô cau mày, không dám tin nhìn anh.
“Là thật, Lục Tử Tước có thể làm chứng cho anh, sau khi em trở về anh mới làm phẫu thuật khôi phục.”
“……Tại sao?” Cô kinh ngạc thật lâu, đột nhiên mở miệng hỏi.
Thái tử chậm rãi nhếch miệng, cúi đầu bao trùm lấy môi cô. “Bởi vì, anh muốn kết hôn với em, chỉ muốn để em sinh con cho chúng ta.”
Kết hôn.
Đứa bé của bọn họ……
Cô hoài nghi mình nghe lầm, trợn tròn hai mắt, quên mất bọn họ đang hôn nhau.
Tay anh che mắt cô lại, đặt môi trên môi cô. “Em không có nghe lầm, anh muốn cưới em, ngày đính hôn cũng đã chọn xong rồi, đã được dì Yên đồng ý rồi.”
Đường Yên làm sao có thể dễ dàng đồng ý gả con gái cho anh, sau lưng anh phải bỏ ra bao nhiêu sức mới có thể làm Đường Yên đồng ý, dĩ nhiên cô không biết.
……
Trước mắt tối đen. Trên môi là bờ môi ấm áp và mềm mại của anh. Bên tai là lời thầm thì nhỏ nhẹ của anh.
Bị lạnh quá lâu, không chỉ có tứ chi cứng lại, mà đầu óc cũng đã đông cứng.
Cô nghe thấy cái gì? Anh lại nói muốn kết hôn với cô.
“…… Tại sao? Em……”
“Cho dù là ‘đã từng yêu’, đó cũng là yêu, cầu xin em đừng phong kín tình cảm của mình, em không tin vào tình yêu nữa, nhưng cũng hãy tin tưởng anh một lần, giống như anh tin tưởng em vẫn còn yêu anh.” Anh bình tĩnh nói, nội tâm lại thấp thỏm bất an.
Một lần chính là cả đời.
Cô muốn tin anh sao……
“Đừng suy nghĩ nữa, đi qua hai năm này, anh quan tâm chính là em, chỉ có em. Anh hiểu rõ em mệt mỏi, em không cần làm gì cả, cuộc sống sau này cứ giao cho anh, anh sẽ khiến lòng em ấm áp trở lại…… Đồng ý với anh, có được không?”
Trong bóng tối, cô giống như nhìn thấy ở phía trước có ánh sáng quét qua. Ánh sáng đến từ mắt anh. Dưới lòng bàn tay có một âm thanh, âm thanh đó đến từ trái tim của anh.
Nghe nói, khi một mình băng qua đường thì tự nhiên sẽ muốn có một người dắt tay của mình. Khi mình cô đơn tịch mịch thì tự nhiên sẽ muốn có một người ôm mình vào lòng. Lúc rơi lệ thì ngón tay người đó sẽ dịu dàng lau đi. Lúc rét lạnh thì hi vọng thân nhiệt của người đó có thể truyền sang mình.
Vào lúc mình lo lắng thì sẽ giao tất cả cho người đó, bởi vì có người đó ở đây.
Tùy lúc tùy nơi nghĩ đến người đó, cũng sẽ đau âm ỉ.
Nếu như ngay tại thời khắc này, ở trong lòng đều là người đó…… Không quan tâm yêu hay không yêu, nhất định phải gả cho anh ta. Bởi vì chỉ có anh ta mới có thể làm bạn với mình cả đời, thời gian trôi qua, cho đến lúc mình già đi.
……
……
Kéo tay anh ra, con ngươi cháy sáng của anh đập vào tầm mắt, đôi mắt của người đàn ông này, không có lúc nào đẹp mê người hơn lúc này, còn có sức mạnh. Giống như một vòng xoáy sâu cuốn bay phòng bị của cô, tòa thành kiên cố mà cô vất vả dựng lên, nứt ra một khe hở, vỡ vụn trong lặng lẽ, khói bụi tung bay, ngói vụn văng khắp nơi.
Cô từng cho rằng vững như thành đồng, diễn biến lúc này lại tràn ngập nguy cơ.
Tâm niệm đang dao động, lý trí đang lôi kéo cô.
Cô tự hỏi, có còn hơi sức cho lần cược này nữa không?