Trên đường trở về, Nhan Loan Loan nói muốn tự mình lái xe. Anh không ngờ, xe lại chạy đến đỉnh núi đó. Nơi mà tình yêu của bọn đã từng nở rộ rực rỡ.
Kéo cánh tay anh vòng quanh người mình, vùi vào ngực anh, lẳng lặng nghe nhịp tim của anh.
“Khoảng thời gian đó, anh thường xuyên đến nơi này, ngồi cả đêm trên tảng đá lớn kia, trong lòng suy nghĩ, có phải thật sự đã kết thúc rồi hay không, nhưng dù thế nào vẫn cảm thấy không chân thật.”
Anh chợt mở miệng, ẩn chứa trong giọng nói của anh, là cảm giác trong suốt những năm qua.
“Em xin lỗi.” Bọn họ đều không muốn chạm vào vết thương kia, nhưng vĩnh viễn cô nợ anh một câu xin lỗi.
“Còn chưa có đủ, em phải dùng quãng đời còn lại để bồi thường cho anh.” Lòng tham không đáy của anh đã rước lấy những giọt lệ trong suốt của cô.
Dùng tất cả để đánh cược tình yêu của anh, đánh cược anh sẽ không buông tay. Thật may là đã thắng cược. Cũng đã từng nghĩ thật sự ông trời đối đãi không tệ với cô, trước đây phải chịu mọi hành hạ đều vì muốn gặp anh. Vào lúc cho rằng đã thua, sắp bị Hoàng Phủ Dận ăn sạch, thì ông trời đã mang đến một đứa bé thay Hoàng Phủ Triệt bảo vệ cô.
Ánh mắt Hoàng Phủ Dận như muốn giết người, nhìn cô đang không ngừng nôn mửa, ngồi sững sờ trên mặt đất, ôm bụng, không kiềm chế nổi cười to lên, cười đến khóe mắt cũng ướt.
“Chúc mừng Cosmo, đã có cháu……”
……
Lúc ấy, nếu Hoàng Phủ Dận không có tự chủ cao, nhất định đã bóp chết cô.
Dưới bàn tay ông ta, cô như một con cá bị lôi khỏi nước, đã sử dụng gần hết dưỡng khí, rơi vào trong bóng tối.
Khi tỉnh lại thì đã ở một nơi xa lạ. Cô còn chưa kịp vui mừng vì trong bụng mang giọt máu của Hoàng Phủ Triệt, thì đã bị người ta đưa tới một bệnh tư nhân.
Cô không phải người ngu, hơn nữa, sau đó Hoàng Phủ Dận cũng xuất hiện ở bệnh viện, cô càng thêm xác định, ông ta sẽ không cho phép đứa bé này ra đời.
Dù cô có chết cũng không uống thuốc phá thai, không lên bàn mổ. Mùi thuốc khử trùng làm cô muốn ói.
“Ông không bóp chết tôi, thì tôi cũng sẽ không để ông phá bỏ đứa bé!”
“Chuyện này tùy thuộc vào em?” Ông ta nham hiểm cười. “Khuyên em phối hợp một chút, bằng không người chịu khổ chính là em.”
Phối hợp? Phối hợp để cho tên ác ma này phá bỏ con mình?
“Ông mơ đi! Nếu mất đứa bé, tôi cũng sẽ không sống tạm bợ nữa! Ông có bản lãnh thì giết luôn cả tôi đi!”
Ông ta ra hiệu cho tùy tùng bước tới chế ngự cô.
Cô đã nhanh một bước nắm chặt giao mỗ để trên cổ, dùng sức rạch một nhát, máu tươi chảy ra, nhìn thật đáng sợ. “Nếu ông đủ ác độc thì cũng đừng cứu tôi!”
Trong lúc mọi người đang bối rối, cô đã mất đi ý thức.
Hoàng Phủ Dận tuyệt đối không để cô chết, gọi bác sĩ giỏi nhất đến.
Người phụ nữ này quá xảo quyệt, mặc dù bị thương không nhẹ nhưng đã tránh được chỗ hiểm, bác sĩ lại đề nghị thời điểm này không thích hợp để cô sinh non. Ông cắn răng nhìn bụng cô càng lúc càng nhô lên.
Mỗi lần ông muốn động vào đứa bé, ngay lập tức cô sẽ lấy cái chết để uy hiếp.
Ông muốn làm một trận kịch liệt với cô, giết đứa nhỏ đi! Nhưng mà, dù làm thế nào ông cũng không thể chấp nhận nữ nhân cùng mình hoan ái lại mang thai cốt nhục của con trai mình.
Cuối cùng cái gì ông cũng không làm được, chán nản bò dậy khỏi người cô. Một lần nữa Nhan Loan Loan tránh thoát một kiếp, co rúc thân thể lại, khẽ vuốt bụng, khóe môi hơi nhếch lên.
Bảo bối đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con, cái gì mẹ cũng không quan tâm, chỉ cần con ở đây.
Khi đó cô đã nghĩ, nếu như Hoàng Phủ Dận thật sư xâm phạm cô, cô cũng không thể làm bất cứ gì, chỉ cần ông ta bỏ qua đứa bé trong bụng, ông ta muốn thế nào cô cũng đều đồng ý.
……
Nhưng cô đã vui mừng quá sớm, Hoàng Phủ Dận hoàn toàn giam giữ cô ở một căn nhà nằm ngoài vùng ngoại ô, không cho phép cô ra ngoài một mình, cắt đứt dây điện thoại.
Thời gian ông ta không ở đây, cô tự nói với mình phải giữ tinh thần thật tốt, một mình mở trong cái lồng giam xa hoa này, không lo ăn lo mặc, có cái gì không tốt.
Ông ta không sắp xếp người giúp việc, chỉ sai người để thức ăn vào tủ lạnh, cô phải tự mình xuống bếp.
Cô nôn nghén rất nhiều, uống nước cũng muốn ói. Cô nhịn cơn buồn nôn xuống, ăn thức ăn, tăng cường dinh dưỡng. Thậm chí cũng làm một ít công việc nhà đơn giản, như quét dọn phòng, tìm một ít vải làm quần áo trẻ con, vớ nhỏ.
Cô biết, những thứ này trong tương lai chưa chắc đã sử dụng đến, nhưng vẫn cất giữ ổn thỏa. Điều này tượng trưng cho một phần hi vọng.
Mà hi vọng chính là để người khác phá hủy. Vẻ mặt cô thoải mái, thân hình cô càng lúc càng đẫy đà, cô trải qua những ngày sống cuộc sống bị giam cầm vô cùng tiêu dao tự tại. Chẳng lẽ khổ sở cũng chỉ có một mình ông?
Làm sao ông có thể cho phép như thế?
Ông đã quá nhân từ!
Vứt quyển tạp chí đến bên cạnh cô, một tấm hình to lớn vô cùng chướng mắt. Là tin Hoàng Phủ Triệt sắp đính hôn.
Cô nghiêm túc đọc từng câu từng chữ trong bài báo đó, vẻ mặt không thay đồi, đóng tạp chí lại.
Đó là lần đầu tiên kể từ bữa tiệc đó cô nhìn thấy tin tức có liên quan đến anh.
“Muốn đính hôn sao, thật tốt, nhưng đáng tiếc tôi không thể tham gia, không thể nói lời chúc phúc với anh ấy, cho dù anh ấy ở chung với người phụ nữ nào, thì cũng sẽ không hạnh phúc, nói chúc phúc thật quá dối trá.” Trong mắt cô lóe lên thứ ánh sáng mà Hoàng Phủ Dận không thể nào hiểu nổi. “Người phụ nữ bên cạnh anh ấy không phải là tôi, thì vĩnh viễn anh ấy sẽ không có được hạnh phúc.”
Thứ ông không có được, cũng không muốn người khác có được. Là tự tay ông phá hủy hạnh phúc của con trai mình.
Không! Là cô ta! Là người phụ nữ này đã phá hủy tất cả! Chứ không phải ông!
Đêm đó, vì tùy tùng sơ suất đã để cô chạy trốn, chút lý trí cuối cùng của ông đã bị chặt đứt hoàn toàn. Ông ta bắt cô trở lại, một cước đá ngã cô.
Cô dùng cánh tay để giảm sức lực, nặng nề ngã trên mặt đất. Ông ta nắm lấy mái tóc dài của cô đập cô vào sàn nhà, tàn nhẫn dã man.
“Trốn? Em đã trốn bao nhiêu lần? Đã từng thành công chưa?”
Cô không sợ đau, sống chết bảo vệ bụng, không phát ra tiếng.
Ông ta tuyệt đối là ma quỷ, dùng phương thức tàn nhẫn nhất kết thúc sinh mạng của người tùy tùng ngay trước mắt cô, giống như cơn ác mộng nắm cô mười tám tuổi.
“Tôi cho em hai lực chọn, một: phá bỏ đứa bé, hai: em muốn để lại đứa bé, có thể, có còn nhớ người bạn trai đầu tiên của em? Có muốn nhìn thấy cha của đứa bé cũng có kết cục giống như hắn ta không?”
Mùi máu tanh nồng đậm trong không khí, dạ dày cuộn trào, nằm nôn mửa trên mặt đất. Đôi tay bị ép phải dính máu, chạm vào vẫn còn độ ấm từ phần còn lại của chân tay bị cụt.
Ông ta cúi người, nói nhỏ. “Nếu như em muốn nhìn thấy nó biến thành bộ dạng này. Em cứ giữ lại đứa bé.”
“Ông điên rồi! Triệt là con trai ruột của ông! Sao ông có thể tàn nhẫn như vậy!” Cô không dám tin, nỗi sợ hãi quay cuồng nơi đáy mắt.
Không thể ngờ ông ta cười nhẹ. “Em đã biết tôi tàn nhẫn, không phải sao?”
Quả thật ông ta điên rồi, bảo một người phụ nữ, để tứ chi của người kia vào tủ lạnh, nhốt cô trong phòng, để cô ngày đêm làm bạn với thi thể lạnh băng đã tan tành. Ông ra lệnh khóa hết mọi công tắc đèn, cho dù là ngày trắng hay đêm đen, bên trong phòng đều sáng ngời. Bốn bề là vách tường và trần nhà khảm đầy những cái gương nhỏ, chỉ cần cô mở mắt là có thể nhìn thấy quan tài lạnh băng ở giữa phòng từ mọi phía
Ông ta đánh cô, đe dọa cô, ép cô giữa đứa bé và người đàn ông phải chọn một trong hai.
Dường như mỗi ngày đều ép hỏi cô, muốn đứa bé hay muốn cha của đứa bé?
Đã nằm trên bàn mổ bao nhiêu lần, cô cũng không nhớ rõ, lần nào cũng vậy, đến cuối cùng cô đều chạy vào góc tường ngồi xổm xuống mà khóc đến tê tâm liệt phế.
Hoàng Phủ Dận cũng không bắt ép cô làm phẫu thuật, để cô khó khăn lựa cho giữa hai đường, bị ông ta ngược đãi tinh thần đến hoảng sợ, cho đến khi sụp đổ.
Cô ăn cơm không nổi, nhìn thấy gò má gầy gò của mình trong gương, bụng nhô lên, còn có, gương mặt Hoàng Phủ Triệt trên bìa tạp chí.
Cô chỉ muốn chết đi. Nhưng cô không thể, đứa bé và anh, bên nào cô cũng không thể bỏ được.
Cô không dám ngủ, trong mơ, cả người Hoàng Phủ Triệt đầy máu, không có tứ chi, còn có đứa bé chưa ra đời của cô, ánh mắt oán hận nhìn cô, hình như đang hỏi: tại sao lại bỏ con? Tại sao không quan tâm con?
Mỗi khi nhắm mắt lại đều là những cảnh tượng này, cô lấy tay che mắt, nước mắt chảy ra từ kẽ tay.
Trong miệng gọi tên anh, đã cùng đường, muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không xong.
Triệt…… Hãy cứu em, hãy cứu con của chúng ta, em không biết mình có thể chống chọi được bao lâu nữa……
Ngày sinh dự tính càng đến gần, mỗi ngày ông ta đều sẽ đúng giờ nhắc nhở cô về thời gian. Nếu như đứa bé được sinh ra, cô sẽ thấy một thi thể bị bầm vụn. Cô điên mất, mềm nhũn, ngồi trên giường, trong chiếc gương trên đỉnh đầu phản chiếu chiếc quan tài lạnh băng. Gương mặt tái nhợt, hai hàng nước mắt đã khô cạn, ánh mắt đờ đẫn.
Thai nhi trong bụng đạp đạp làm cho cô khôi phục lại suy nghĩ, cô ngồi dậy, đôi tay vuốt lên cái bụng nhô cao, đáy mắt yếu ớt lại dâng lên chút kiên định.
Cô đồng ý phẫu thuật, thời gian sẽ là vài ngày sau. Khó có dịp cô làm theo lời ông ta, thậm chí chủ động muốn ông ở lại qua đêm. Chỉ là, cô vẫn như cũ không chấp nhận đụng chạm của ông.
Dáng vẻ cô gầy gò, sợ hãi và thất bại trong ánh mắt, làm ông động lòng trắc ẩn.
Giải quyết xong đứa bé, đợi thân thể cô khôi phục, còn sợ không chiếm được cô sao? Cho dù chỉ lấy được cái xác không hồn.
Đêm hôm đó, ông ta ngủ rất ngon, trời sáng choang mới rời giường. Ông không hề biết người phụ nữ bên cạnh cả đêm chưa từng ngủ.
Thừa dịp ông ta đi tắm, Nhan Loan Loan len lén cầm điện thoại di động của ông ta, tìm được một dãy số, ngón tay run rẩy bấm gọi.
Trong điện thoại, cô nghe rõ giọng nói say ngủ trong trẻo nhưng lạnh lùng, quen thuộc đến thế, cô cắn môi dưới, nước mắt tuôn rơi xối xả, không cách nào dừng lại.
Người đàn ông kia gần như không chút do dự nói một câu “Yên tâm chờ anh”, sau đó cúp điện thoại.
Cô thả lỏng, xóa bỏ nhật ký cuộc gọi, để điện thoại lại chỗ cũ, ánh mắt xa xăm ngồi trên giường.
Hoàng Phủ Dận đi ra khỏi phòng tắm, bước đến hôn cô, bị cô đẩy ra. “Cút ngay! Cút ngay! Không được chạm vào tôi!”
Ngoại trừ Hoàng Phủ Triệt, cô không thể để bất kì kẻ nào chạm vào cô. Trước khi anh đến cứu cô, cô phải bảo vệ mình và đứa bé.
Cho nên khi vẻ mặt Hoàng Phủ Dận giận dữ, đưa tay lên thì cô bảo vệ bụng mình, nhỏ giọng năn nỉ ông ta. “Tôi sai rồi, tôi sẽ nghe lời, thật xin lỗi, đừng đánh tôi……”
Từ lâu Hoàng Phủ Dận đã không để ý việc cô thay đổi thất thường, cho dù ai ở chung với một tử thi bị bầm nát suốt mấy tháng thì tinh thần đều không thể bình thường.
Ngày thứ hai chính là ngày phẫu thuật, ông hảo tâm không trở về biệt thự, cho cô không gian, không muốn kích thích cô nữa. Lại không nghĩ tới khi trở lại một lần nữa thì người đã đi nhà đã trống.
……
Hoàng Phủ Triệt nghe từ đầu đến cuối, thật giống như đang nghe cô kể lại chuyện quá khứ của mình, im lặng thật lâu, ôm cô thật chặt vào ngực.
“Anh nên…… Giết ông ta……” Giọng nói của anh hơi nghẹn ngào.
Anh sao có thể hạ thủ lưu tình để cho tên ác ma kia sống sót?
Nhan Loan Loan dựa lưng vào lòng anh, cầm tay anh đặt trên ngực. “Không cần, ông ta không có gì cả, mà hai ta có nhau, còn có cả đứa bé, đủ rồi, vậy là đủ rồi.”
Anh không nói tiếng nào, vùi đầu vào gáy cô, cô cảm nhận được hạnh phúc đang bao quanh mình. Một dòng chất lỏng chui vào gáy cô. Cô ngẩn ra, muốn xoay lại, nhưng anh không cho.
Đây là lần thứ hai anh chảy nước mắt. Lần đầu tiên là lúc mẹ qua đời, anh vẫn còn trẻ không thể khống chế tốt tâm tình của mình.
“Sau này con yêu một người phụ nữ, cho dù như thế nào đi nữa cũng đừng làm tổn thương cô ấy, đó nhất định là kiếp trước con thiếu nợ cô ấy, kiếp này mời dùng tình yêu để đền bù.” Những lời này của Tập Diên, lúc đó anh không hiểu, mà nay anh đã hiểu.
Không ai được tổn thương cô nữa, bao gồm cả anh.
Anh có chút hận chính mình, nếu ban đầu, anh bất chấp tất cả đoạt lại cô, cô sẽ không chịu những hành hạ vô nhân tính như thế. Giữa bọn họ, ai nợ ai nhiều hơn, đã không rõ ràng nữa rồi, dứt khoát không quan tâm nó nữa, dù sao thì đời này kiếp này đều muốn tiếp tục dây dưa với cô.
Quãng đời còn lại ai sẽ chuộc lỗi với ai.
“Ông ta không có chạm vào em, từ đầu đến cuối đều chỉ có anh, vào khoảnh khắc em biết rõ anh là ai, em đã có dự cảm, sẽ yêu anh, nếu có người có thể cứu em, thì người đó nhất định là anh. Đừng hỏi em vì sao, em cũng không rõ tại sao lại có cảm giác như thế……”
Cô may mắn mình không khuất phục số phận, cô biết nếu cô còn sức lực để trốn, thì nhất định sẽ gặp được người có thể cứu vớt cô. Giống như đêm hôm đó, cô trốn khỏi xe Hoàng Phủ Dận, chạy mấy con phố, ở một giao lộ không biết phải đi thế nào, thì quỷ thần xui khiến để cô chạy vào con đường thoạt nhìn như ngõ cụt.
Kết quả gặp được anh, từ đó sinh mệnh cô đã nở hoa từ trong cõi chết.
Mars của cô, đáng để cô đánh cược tất cả cũng chỉ vì sự kiên cường và dũng cảm của người đàn ông này.
“Chúng ta…… Đặt tên cho con trai thôi……”
Trên đường trở về, Nhan Loan Loan nói muốn tự mình lái xe. Anh không ngờ, xe lại chạy đến đỉnh núi đó. Nơi mà tình yêu của bọn đã từng nở rộ rực rỡ.
Kéo cánh tay anh vòng quanh người mình, vùi vào ngực anh, lẳng lặng nghe nhịp tim của anh.
“Khoảng thời gian đó, anh thường xuyên đến nơi này, ngồi cả đêm trên tảng đá lớn kia, trong lòng suy nghĩ, có phải thật sự đã kết thúc rồi hay không, nhưng dù thế nào vẫn cảm thấy không chân thật.”
Anh chợt mở miệng, ẩn chứa trong giọng nói của anh, là cảm giác trong suốt những năm qua.
“Em xin lỗi.” Bọn họ đều không muốn chạm vào vết thương kia, nhưng vĩnh viễn cô nợ anh một câu xin lỗi.
“Còn chưa có đủ, em phải dùng quãng đời còn lại để bồi thường cho anh.” Lòng tham không đáy của anh đã rước lấy những giọt lệ trong suốt của cô.
Dùng tất cả để đánh cược tình yêu của anh, đánh cược anh sẽ không buông tay. Thật may là đã thắng cược. Cũng đã từng nghĩ thật sự ông trời đối đãi không tệ với cô, trước đây phải chịu mọi hành hạ đều vì muốn gặp anh. Vào lúc cho rằng đã thua, sắp bị Hoàng Phủ Dận ăn sạch, thì ông trời đã mang đến một đứa bé thay Hoàng Phủ Triệt bảo vệ cô.
Ánh mắt Hoàng Phủ Dận như muốn giết người, nhìn cô đang không ngừng nôn mửa, ngồi sững sờ trên mặt đất, ôm bụng, không kiềm chế nổi cười to lên, cười đến khóe mắt cũng ướt.
“Chúc mừng Cosmo, đã có cháu……”
……
Lúc ấy, nếu Hoàng Phủ Dận không có tự chủ cao, nhất định đã bóp chết cô.
Dưới bàn tay ông ta, cô như một con cá bị lôi khỏi nước, đã sử dụng gần hết dưỡng khí, rơi vào trong bóng tối.
Khi tỉnh lại thì đã ở một nơi xa lạ. Cô còn chưa kịp vui mừng vì trong bụng mang giọt máu của Hoàng Phủ Triệt, thì đã bị người ta đưa tới một bệnh tư nhân.
Cô không phải người ngu, hơn nữa, sau đó Hoàng Phủ Dận cũng xuất hiện ở bệnh viện, cô càng thêm xác định, ông ta sẽ không cho phép đứa bé này ra đời.
Dù cô có chết cũng không uống thuốc phá thai, không lên bàn mổ. Mùi thuốc khử trùng làm cô muốn ói.
“Ông không bóp chết tôi, thì tôi cũng sẽ không để ông phá bỏ đứa bé!”
“Chuyện này tùy thuộc vào em?” Ông ta nham hiểm cười. “Khuyên em phối hợp một chút, bằng không người chịu khổ chính là em.”
Phối hợp? Phối hợp để cho tên ác ma này phá bỏ con mình?
“Ông mơ đi! Nếu mất đứa bé, tôi cũng sẽ không sống tạm bợ nữa! Ông có bản lãnh thì giết luôn cả tôi đi!”
Ông ta ra hiệu cho tùy tùng bước tới chế ngự cô.
Cô đã nhanh một bước nắm chặt giao mỗ để trên cổ, dùng sức rạch một nhát, máu tươi chảy ra, nhìn thật đáng sợ. “Nếu ông đủ ác độc thì cũng đừng cứu tôi!”
Trong lúc mọi người đang bối rối, cô đã mất đi ý thức.
Hoàng Phủ Dận tuyệt đối không để cô chết, gọi bác sĩ giỏi nhất đến.
Người phụ nữ này quá xảo quyệt, mặc dù bị thương không nhẹ nhưng đã tránh được chỗ hiểm, bác sĩ lại đề nghị thời điểm này không thích hợp để cô sinh non. Ông cắn răng nhìn bụng cô càng lúc càng nhô lên.
Mỗi lần ông muốn động vào đứa bé, ngay lập tức cô sẽ lấy cái chết để uy hiếp.
Ông muốn làm một trận kịch liệt với cô, giết đứa nhỏ đi! Nhưng mà, dù làm thế nào ông cũng không thể chấp nhận nữ nhân cùng mình hoan ái lại mang thai cốt nhục của con trai mình.
Cuối cùng cái gì ông cũng không làm được, chán nản bò dậy khỏi người cô. Một lần nữa Nhan Loan Loan tránh thoát một kiếp, co rúc thân thể lại, khẽ vuốt bụng, khóe môi hơi nhếch lên.
Bảo bối đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con, cái gì mẹ cũng không quan tâm, chỉ cần con ở đây.
Khi đó cô đã nghĩ, nếu như Hoàng Phủ Dận thật sư xâm phạm cô, cô cũng không thể làm bất cứ gì, chỉ cần ông ta bỏ qua đứa bé trong bụng, ông ta muốn thế nào cô cũng đều đồng ý.
……
Nhưng cô đã vui mừng quá sớm, Hoàng Phủ Dận hoàn toàn giam giữ cô ở một căn nhà nằm ngoài vùng ngoại ô, không cho phép cô ra ngoài một mình, cắt đứt dây điện thoại.
Thời gian ông ta không ở đây, cô tự nói với mình phải giữ tinh thần thật tốt, một mình mở trong cái lồng giam xa hoa này, không lo ăn lo mặc, có cái gì không tốt.
Ông ta không sắp xếp người giúp việc, chỉ sai người để thức ăn vào tủ lạnh, cô phải tự mình xuống bếp.
Cô nôn nghén rất nhiều, uống nước cũng muốn ói. Cô nhịn cơn buồn nôn xuống, ăn thức ăn, tăng cường dinh dưỡng. Thậm chí cũng làm một ít công việc nhà đơn giản, như quét dọn phòng, tìm một ít vải làm quần áo trẻ con, vớ nhỏ.
Cô biết, những thứ này trong tương lai chưa chắc đã sử dụng đến, nhưng vẫn cất giữ ổn thỏa. Điều này tượng trưng cho một phần hi vọng.
Mà hi vọng chính là để người khác phá hủy. Vẻ mặt cô thoải mái, thân hình cô càng lúc càng đẫy đà, cô trải qua những ngày sống cuộc sống bị giam cầm vô cùng tiêu dao tự tại. Chẳng lẽ khổ sở cũng chỉ có một mình ông?
Làm sao ông có thể cho phép như thế?
Ông đã quá nhân từ!
Vứt quyển tạp chí đến bên cạnh cô, một tấm hình to lớn vô cùng chướng mắt. Là tin Hoàng Phủ Triệt sắp đính hôn.
Cô nghiêm túc đọc từng câu từng chữ trong bài báo đó, vẻ mặt không thay đồi, đóng tạp chí lại.
Đó là lần đầu tiên kể từ bữa tiệc đó cô nhìn thấy tin tức có liên quan đến anh.
“Muốn đính hôn sao, thật tốt, nhưng đáng tiếc tôi không thể tham gia, không thể nói lời chúc phúc với anh ấy, cho dù anh ấy ở chung với người phụ nữ nào, thì cũng sẽ không hạnh phúc, nói chúc phúc thật quá dối trá.” Trong mắt cô lóe lên thứ ánh sáng mà Hoàng Phủ Dận không thể nào hiểu nổi. “Người phụ nữ bên cạnh anh ấy không phải là tôi, thì vĩnh viễn anh ấy sẽ không có được hạnh phúc.”
Thứ ông không có được, cũng không muốn người khác có được. Là tự tay ông phá hủy hạnh phúc của con trai mình.
Không! Là cô ta! Là người phụ nữ này đã phá hủy tất cả! Chứ không phải ông!
Đêm đó, vì tùy tùng sơ suất đã để cô chạy trốn, chút lý trí cuối cùng của ông đã bị chặt đứt hoàn toàn. Ông ta bắt cô trở lại, một cước đá ngã cô.
Cô dùng cánh tay để giảm sức lực, nặng nề ngã trên mặt đất. Ông ta nắm lấy mái tóc dài của cô đập cô vào sàn nhà, tàn nhẫn dã man.
“Trốn? Em đã trốn bao nhiêu lần? Đã từng thành công chưa?”
Cô không sợ đau, sống chết bảo vệ bụng, không phát ra tiếng.
Ông ta tuyệt đối là ma quỷ, dùng phương thức tàn nhẫn nhất kết thúc sinh mạng của người tùy tùng ngay trước mắt cô, giống như cơn ác mộng nắm cô mười tám tuổi.
“Tôi cho em hai lực chọn, một: phá bỏ đứa bé, hai: em muốn để lại đứa bé, có thể, có còn nhớ người bạn trai đầu tiên của em? Có muốn nhìn thấy cha của đứa bé cũng có kết cục giống như hắn ta không?”
Mùi máu tanh nồng đậm trong không khí, dạ dày cuộn trào, nằm nôn mửa trên mặt đất. Đôi tay bị ép phải dính máu, chạm vào vẫn còn độ ấm từ phần còn lại của chân tay bị cụt.
Ông ta cúi người, nói nhỏ. “Nếu như em muốn nhìn thấy nó biến thành bộ dạng này. Em cứ giữ lại đứa bé.”
“Ông điên rồi! Triệt là con trai ruột của ông! Sao ông có thể tàn nhẫn như vậy!” Cô không dám tin, nỗi sợ hãi quay cuồng nơi đáy mắt.
Không thể ngờ ông ta cười nhẹ. “Em đã biết tôi tàn nhẫn, không phải sao?”
Quả thật ông ta điên rồi, bảo một người phụ nữ, để tứ chi của người kia vào tủ lạnh, nhốt cô trong phòng, để cô ngày đêm làm bạn với thi thể lạnh băng đã tan tành. Ông ra lệnh khóa hết mọi công tắc đèn, cho dù là ngày trắng hay đêm đen, bên trong phòng đều sáng ngời. Bốn bề là vách tường và trần nhà khảm đầy những cái gương nhỏ, chỉ cần cô mở mắt là có thể nhìn thấy quan tài lạnh băng ở giữa phòng từ mọi phía
Ông ta đánh cô, đe dọa cô, ép cô giữa đứa bé và người đàn ông phải chọn một trong hai.
Dường như mỗi ngày đều ép hỏi cô, muốn đứa bé hay muốn cha của đứa bé?
Đã nằm trên bàn mổ bao nhiêu lần, cô cũng không nhớ rõ, lần nào cũng vậy, đến cuối cùng cô đều chạy vào góc tường ngồi xổm xuống mà khóc đến tê tâm liệt phế.
Hoàng Phủ Dận cũng không bắt ép cô làm phẫu thuật, để cô khó khăn lựa cho giữa hai đường, bị ông ta ngược đãi tinh thần đến hoảng sợ, cho đến khi sụp đổ.
Cô ăn cơm không nổi, nhìn thấy gò má gầy gò của mình trong gương, bụng nhô lên, còn có, gương mặt Hoàng Phủ Triệt trên bìa tạp chí.
Cô chỉ muốn chết đi. Nhưng cô không thể, đứa bé và anh, bên nào cô cũng không thể bỏ được.
Cô không dám ngủ, trong mơ, cả người Hoàng Phủ Triệt đầy máu, không có tứ chi, còn có đứa bé chưa ra đời của cô, ánh mắt oán hận nhìn cô, hình như đang hỏi: tại sao lại bỏ con? Tại sao không quan tâm con?
Mỗi khi nhắm mắt lại đều là những cảnh tượng này, cô lấy tay che mắt, nước mắt chảy ra từ kẽ tay.
Trong miệng gọi tên anh, đã cùng đường, muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không xong.
Triệt…… Hãy cứu em, hãy cứu con của chúng ta, em không biết mình có thể chống chọi được bao lâu nữa……
Ngày sinh dự tính càng đến gần, mỗi ngày ông ta đều sẽ đúng giờ nhắc nhở cô về thời gian. Nếu như đứa bé được sinh ra, cô sẽ thấy một thi thể bị bầm vụn. Cô điên mất, mềm nhũn, ngồi trên giường, trong chiếc gương trên đỉnh đầu phản chiếu chiếc quan tài lạnh băng. Gương mặt tái nhợt, hai hàng nước mắt đã khô cạn, ánh mắt đờ đẫn.
Thai nhi trong bụng đạp đạp làm cho cô khôi phục lại suy nghĩ, cô ngồi dậy, đôi tay vuốt lên cái bụng nhô cao, đáy mắt yếu ớt lại dâng lên chút kiên định.
Cô đồng ý phẫu thuật, thời gian sẽ là vài ngày sau. Khó có dịp cô làm theo lời ông ta, thậm chí chủ động muốn ông ở lại qua đêm. Chỉ là, cô vẫn như cũ không chấp nhận đụng chạm của ông.
Dáng vẻ cô gầy gò, sợ hãi và thất bại trong ánh mắt, làm ông động lòng trắc ẩn.
Giải quyết xong đứa bé, đợi thân thể cô khôi phục, còn sợ không chiếm được cô sao? Cho dù chỉ lấy được cái xác không hồn.
Đêm hôm đó, ông ta ngủ rất ngon, trời sáng choang mới rời giường. Ông không hề biết người phụ nữ bên cạnh cả đêm chưa từng ngủ.
Thừa dịp ông ta đi tắm, Nhan Loan Loan len lén cầm điện thoại di động của ông ta, tìm được một dãy số, ngón tay run rẩy bấm gọi.
Trong điện thoại, cô nghe rõ giọng nói say ngủ trong trẻo nhưng lạnh lùng, quen thuộc đến thế, cô cắn môi dưới, nước mắt tuôn rơi xối xả, không cách nào dừng lại.
Người đàn ông kia gần như không chút do dự nói một câu “Yên tâm chờ anh”, sau đó cúp điện thoại.
Cô thả lỏng, xóa bỏ nhật ký cuộc gọi, để điện thoại lại chỗ cũ, ánh mắt xa xăm ngồi trên giường.
Hoàng Phủ Dận đi ra khỏi phòng tắm, bước đến hôn cô, bị cô đẩy ra. “Cút ngay! Cút ngay! Không được chạm vào tôi!”
Ngoại trừ Hoàng Phủ Triệt, cô không thể để bất kì kẻ nào chạm vào cô. Trước khi anh đến cứu cô, cô phải bảo vệ mình và đứa bé.
Cho nên khi vẻ mặt Hoàng Phủ Dận giận dữ, đưa tay lên thì cô bảo vệ bụng mình, nhỏ giọng năn nỉ ông ta. “Tôi sai rồi, tôi sẽ nghe lời, thật xin lỗi, đừng đánh tôi……”
Từ lâu Hoàng Phủ Dận đã không để ý việc cô thay đổi thất thường, cho dù ai ở chung với một tử thi bị bầm nát suốt mấy tháng thì tinh thần đều không thể bình thường.
Ngày thứ hai chính là ngày phẫu thuật, ông hảo tâm không trở về biệt thự, cho cô không gian, không muốn kích thích cô nữa. Lại không nghĩ tới khi trở lại một lần nữa thì người đã đi nhà đã trống.
……
Hoàng Phủ Triệt nghe từ đầu đến cuối, thật giống như đang nghe cô kể lại chuyện quá khứ của mình, im lặng thật lâu, ôm cô thật chặt vào ngực.
“Anh nên…… Giết ông ta……” Giọng nói của anh hơi nghẹn ngào.
Anh sao có thể hạ thủ lưu tình để cho tên ác ma kia sống sót?
Nhan Loan Loan dựa lưng vào lòng anh, cầm tay anh đặt trên ngực. “Không cần, ông ta không có gì cả, mà hai ta có nhau, còn có cả đứa bé, đủ rồi, vậy là đủ rồi.”
Anh không nói tiếng nào, vùi đầu vào gáy cô, cô cảm nhận được hạnh phúc đang bao quanh mình. Một dòng chất lỏng chui vào gáy cô. Cô ngẩn ra, muốn xoay lại, nhưng anh không cho.
Đây là lần thứ hai anh chảy nước mắt. Lần đầu tiên là lúc mẹ qua đời, anh vẫn còn trẻ không thể khống chế tốt tâm tình của mình.
“Sau này con yêu một người phụ nữ, cho dù như thế nào đi nữa cũng đừng làm tổn thương cô ấy, đó nhất định là kiếp trước con thiếu nợ cô ấy, kiếp này mời dùng tình yêu để đền bù.” Những lời này của Tập Diên, lúc đó anh không hiểu, mà nay anh đã hiểu.
Không ai được tổn thương cô nữa, bao gồm cả anh.
Anh có chút hận chính mình, nếu ban đầu, anh bất chấp tất cả đoạt lại cô, cô sẽ không chịu những hành hạ vô nhân tính như thế. Giữa bọn họ, ai nợ ai nhiều hơn, đã không rõ ràng nữa rồi, dứt khoát không quan tâm nó nữa, dù sao thì đời này kiếp này đều muốn tiếp tục dây dưa với cô.
Quãng đời còn lại ai sẽ chuộc lỗi với ai.
“Ông ta không có chạm vào em, từ đầu đến cuối đều chỉ có anh, vào khoảnh khắc em biết rõ anh là ai, em đã có dự cảm, sẽ yêu anh, nếu có người có thể cứu em, thì người đó nhất định là anh. Đừng hỏi em vì sao, em cũng không rõ tại sao lại có cảm giác như thế……”
Cô may mắn mình không khuất phục số phận, cô biết nếu cô còn sức lực để trốn, thì nhất định sẽ gặp được người có thể cứu vớt cô. Giống như đêm hôm đó, cô trốn khỏi xe Hoàng Phủ Dận, chạy mấy con phố, ở một giao lộ không biết phải đi thế nào, thì quỷ thần xui khiến để cô chạy vào con đường thoạt nhìn như ngõ cụt.
Kết quả gặp được anh, từ đó sinh mệnh cô đã nở hoa từ trong cõi chết.
Mars của cô, đáng để cô đánh cược tất cả cũng chỉ vì sự kiên cường và dũng cảm của người đàn ông này.
“Chúng ta…… Đặt tên cho con trai thôi……”