“Tặng người khác rồi.”
Doãn Vệ Hoài nghĩ anh ta đang nói đùa, nhưng lại không hề nhìn thấy một chút đùa giỡn trên mặt anh ta. Thái tử uống hết ngụm rượu cuối cùng trongly, bước xuống ghế. “Ở khách sạn Hoàng thị trên đường này, có người vừa ý Tiểu Cửu, người này đã giúp đỡ tôi không ít, tôi nợ anh ta, chỉ có thểlấy Tiểu Cửu để gán nợ thôi.”
Nếu như anh không phải là Thái tử,sợ rằng Doãn Vệ Hoài đã ra tay từ lâu rồi. Thậm chí anh còn nghe đượctiếng vang đáng sợ phát ra khi anh ta nắm chặt nắm tay. Anh ta cắn răng, gằn từng chữ hỏi.
“Đưa, cho, người nào, rồi?”
Thái tử cầm chìa khóa xe, ra vẻ muốn đi, vỗ vỗ vai anh ta. “Biết tình cảm của haingười cũng không tệ, chỉ là đừng làm hỏng chuyện của tôi, tôi đã hỏiTiểu Cửu, cô ấy cũng không có ý kiến gì…”
Anh còn chưa nói hết,đã có một sức mạnh cực lớn nắm lấy cổ áo anh, sau lưng đụng mạnh vàoquầy bar. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Khi bình tĩnh nhìn lại, thì thấy nắmlấy anh chính là Doãn Vệ Hoài đang có sắc mặt u ám đến đáng sợ.
Thái tử nhướng mày, ngoại trừ Hoàng Phủ Triệt sẽ không có người nào dám làmnhư vậy. “Doãn Vệ Hoài, cậu có biết mình đang làm gì không?”
Hiếm khi có thể nhìn thấy vẻ mặt hung ác thâm hiểm như thế này của Doãn VệHoài, người đàn ông này lúc giết người thì cũng đeo vẻ mặt có chút lườibiếng.
Người phục vụ đứng sau quầy bar cũng không dám thở mạnh,lặng lẽ rơi khỏi nơi rắc rối này. Tiếng nhạc cũng im bặt. Nhất thời bầukhông khí căng như dây cung.
“Thái tử, mười ba năm tôi vào sinh ra tử với anh, chưa bao giờ nói ra bất kỳ yêu cầu gì.”
Thái tử gật đầu. “Vậy thì hiện tại thì sao? Cậu có yêu cầu gì? Nói nghe thử xem.”
“Thu hồi mệnh lệnh của anh!”
“Nếu như tôi không làm thì sao?”
“……” Phút chốc Doãn Vệ Hoài mím chặt môi, trong mắt đầy sát ý. Thái tử nguy hiểm nheo mắt lại. “Giết tôi?”
“Không.” Doãn Vệ Hoài nới lỏng tay, lui về sau nửa bước. “Giết cô ấy!”
Anh ta giống như một cơn gió, chỉ trong nháy mắt đã biến mất chẳng thấybóng dáng. Để lại một mình Thái tử đứng tại chỗ vừa vuốt phẳng cổ áo,vừa cảm thán.
Sức ảnh hưởng của phụ nữ, thật không thể coi thường.
……
Nhân viên khách sạn Hoàng thị không ai là không biết Doãn Vệ Hoài, ngay lập tức tra được số phòng của Tiểu Cửu cho anh.
Không cho người khác đi theo, anh sử dụng thang máy riêng đi lên phòng tổngthống ở tầng cao nhất. ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m Đẩy cửa ra, xoải nhữngbước dài đi thẳng vào phòng ngủ, súng của anh đã mở khóa an toàn, đứngđối diện giường lớn trong phòng ngủ.
Tiểu Cửu hoảng sợ ngồi sữngsờ trên giường. Doãn Vệ Hoài vừa thấy quần áo của cô đã tức giận ngậptrời, không nơi phát tác, đá văng cửa phòng tắm, phòng thay quần áo,phòng bếp, cả sân phơi… Nhưng lại ngoài ý muốn tìm khắp nơi cũng khôngphát hiện người thứ ba.
“Doãn Vệ Hoài anh nổi điên cái gì? Ai cho anh tới đây? Đi nhanh lên!” Tiểu Cửu nôn nóng đẩy anh ra ngoài, lại bịanh giữ chặt tay.
“Anh đi? Sau đó để cho em bị người khác ăn sạch sành sanh? Để cho người khác biến thành món đồ chơi?” Rõ ràng người phụ nữ này đã tắm rồi, anh dám cá cô không mặc gì bên trong áo choàng tắm.Bởi vì tức giận mà mắt Doãn Vệ Hoài đỏ cả lên.
“Em thật sự xem mình là gà có phải không? Tắm rửa sạch sẽ thơm ngát chờ ông chủ mới đến lâm hạnh?”
“Bằng không thì sao đây! Là ai đã xem em như người trưởng thành trước?” Tiểu Cửu quay đầu đi, không che giấu tâm trạng được nữa.
Trong bụng Doãn Vệ Hoài một trận co rút đau đớn, nắm chặt tay cô. “Đi theo anh!”
Tiểu Cửu thoát không khỏi anh, dứt khoát nhìn thẳng vào mắt anh. “Được, sáng mai đến đón em.”
Anh âm thầm đếm từ một đến mười, đè nén cơn giận, kéo cô đi ra ngoài. TayTiểu Cửu đánh vào cổ tay của anh, bị đau nhưng anh vẫn nắm chặt khôngbuông, mạnh mẽ không cho phản kháng, Tiểu Cửu gấp đến mức hốc mắt đãướt, tiến lên một bước chắn ở cửa.
“Anh đừng ép em có được không!”
“Là em đang ép anh!” Anh đấm một phát thật mạnh vào ván cửa bên cạnh mặtcô, quyền thế ác liệt làm cho cô nghĩ rằng anh muốn đánh cô. Bị dọa sợđến mức nhắm chặt hai mắt, hét lên một tiếng.
Không đợi cô mởmắt, một giây tiếp theo, môi cô bị anh bất ngờ chiếm lấy, nụ hôn của anh mãnh liệt như thế, bất lực như thế. Hôn đến mức nước mắt của cô như vỡđê.
Đến khi nếm được chất lỏng mằn mặn, anh mới dừng lại, chốngđỡ trên môi cô, thì thầm. “Em cũng biết, có đúng không, biết anh khôngthể nhìn em bị biến thành lễ vật tặng qua tặng lại. Thái tử đã là giớihạn của anh rồi, Tiểu Cửu, em không thể tàn nhẫn với anh như thế……”
“Thái tử nói một buổi tối là được, người này rất quan trọng với anh ra.” Cô thút thít, nước mặt muốn nhịn cũng nhịn không được.
“Em cũng rất quan trọng với anh, anh sẽ không để người khác chạm vào em,tuyệt đối không.” Anh nhỏ giọng nói, nhưng cũng kiên định hơn bất kỳ lúc nào. Cô nhìn vào đáy mắt không hề che giấu thâm tình của anh, trongnháy mắt tâm trạng đã rối loạn.
Chưa từng có người nào nói với cô như thế, cô rất quan trọng. Quan trong đến mức tuyệt đối không để bất kỳ người nào chạm vào.
“…… Tại sao?”
“Còn không hiểu? Em nói xem, anh là vì cái gì?” Anh cúi đầu thở dài, ngậm lấy môi dưới của cô, mút nhẹ.
“Nhưng em là……”
“Anh không quan tâm, nhưng nếu như em không đi theo anh, anh thà giết chết em, cũng không để cho người khác có được em.”
Tiểu Cửu che mắt, cơ thể dán trên cánh cửa từ từ trượt xuống, khóc khôngthành tiếng. “Đi theo anh thì có thể đi đến nơi nào, anh bình tĩnh mộtchút có được không, đây cũng không phải là lần đầu tiên em trở thành quà sinh nhật cho người khác.”
Trong lời nói Tiểu Cửu có một từ làmkích động thần kinh luôn nhạy cảm của Doãn Vệ Hoài. “Quà…… Sinh nhật?Thái tử có nói với em tên của người này không?”
Tiểu Cửu lắc đầu. “Chỉ nói là anh em của anh ta, rất quan trọng, hôm nay là sinh nhật hai mươi bảy tuổi của người đó, đã từng vì Thái tử mà từ bỏ quyền thừa kếcủa gia tộc, Thái tử không biết phải lấy gì để đền đáp anh ta, cho nênmới để em tới, muốn cho anh ta một kinh hỉ.
……
Lúc này đây, Doãn Vệ Hoài không thể tìm được từ nào để hình dung tâm trạng của mình.
Thì ra, cái người gọi là rất quan trọng chính là mình.
Thì ra, Thái tử cái gì cũng biết. Bao gồm cả chuyện anh từ bỏ quyền thừa kế gia tộc, đó là chuyện nhà họ Doãn âm thầm phái người tìm anh.
Anh vỗ trán, lắc đầu, khóe miệng nâng lên nụ cười bất đắc dĩ khi bị trêu chọc.
Thái tử cũng trêu người lắm rồi!
Kinh hỉ? Cô là kinh hỉ mà Thái tử cho anh? Kinh đi qua, quả thật chỉ còn lại hỉ.
Anh nhìn cô khóc từ trên cao, lo lắng trong lòng đã trở thành hư không.Ngồi xổm xuống, dùng ngón tay lau nước mắt của cô. “Băng sơn mỹ nhâncũng sẽ khóc sao?”
Cô cũng có một mặt mà anh không biết sao? Tối nay anh muốn tìm hiểu đến cùng.
Tiểu Cửu không biết vì sao anh còn chưa chịu đi, còn khóa cửa, bế cố lên, đi vào trong, đặt cô lên chiếc giường mềm mại, bắt đầu cởi quần áo trướcmặt cô.
Nhìn thấy quần áo trên người anh càng lúc càng ít, cô trợn mắt nhìn. “Anh……”
Động tác của anh tạm dừng, tựa như nhớ đến việc gì, hôn lên trán cô. “Anh đi tắm trước, ngoan ngoãn chờ anh trở ra.”
Chờ anh trở ra?
Đây chẳng phải là cô cũng điên theo anh.
Cô nhảy xuống giường, vọt vào phòng tắm, không ngoài ý muốn nhìn thấy mỹnam đang tắm rửa, cũng không có thời gian thưởng thức vóc người tuyệtđẹp của anh. “Cuối cùng là anh muốn làm gì?”
Trả lời cô chỉ cótiếng nước chảy ào ào, Doãn Vệ Hoài xối sạch bọt trên người, khóa nước,vừa lau tóc vừa quan sát đôi chân mảnh khảnh cân xứng của cô giấu dướiáo choàng tắm, còn có, cô vẫn hồn nhiên không hề phát hiện lúc giằng covừa rồi đã làm lộ ra một mảnh tuyết trắng trước ngực.
Anh khôngnói gì, trong mắt lại càng phát ra lửa nóng, thấy thế cô có chút khôngđược tự nhiên. Đột nhiên Doãn Vệ Hoài trùm khăn lông lên đầu cô, chekhuất tầm mắt của cô, sau đó bị anh nửa đẩy nửa kéo tới giường trongphòng ngủ, hôn kịch liệt.
Sau khi tắm xong da anh bóng loáng ươnướt, dán chặt vào cơ thể của cô, không chừa một khe hở. Bàn tay trựctiếp thăm dò vào bên dưới áo choàng tắm…… Tiểu Cửu không biết anh muốnlàm gì thì chính là kẻ ngu.
“Doãn Vệ Hoài! Anh muốn làm em gấp chết có phải không?”
Doãn Vệ Hoài ngậm lấy môi cô, cười khẽ. Nắm lấy tay cô kéo lên đỉnh đầu,tháo dây áo choàng tắm, tầm mắt không hề rời khỏi cô, không biết vì trêu chọc của anh hay vì gấp gáp mà gò má ửng hồng, còn có con ngươi trongsuốt của cô.
“Em không cần đi, anh cũng không đi, dù sao anh đã quyết định, không ai có thể cản anh.”
“Anh quyết định cái gì!” Cô có linh cảm xẩu, anh cũng quá vô pháp vô thiên rồi……
Bóc cô ra khỏi áo choàng tắm, một cơ thể phụ nữ mềm mại mảnh khảnh giãygiụa trong lòng anh, làm sao anh có thể nhịn được nữa đây?
Bị anh nhìn chằm chằm không chớp mắt, thế nhưng cô lại khẩn trương, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi.
“Chuẩn bị xong chưa? Anh muốn mở quà rồi.” Doãn Vệ Hoài thu tất cả phản ứngcủa cô vào trong mắt, nhếch môi cười xấu xa một tiếng. Nghiêng người hôn lên cánh môi căng mọng của cô.
Trong đầu cô nổ ầm một tiếng!
“Doãn ……”
Chỉ kịp nói một chữ, lưỡi anh đã nhân cơ hội tiến vào.
……
Trong khoảnh khắc đó, có thứ gì đó đã chạy mất, lại có một cảm giác xa lạ lại khó có thể nắm bắt được dẫn dắt cô……
Điện thoại đầu giường đột nhiên vang lên, đánh vỡ bầu không khí nóng bỏngmập mờ này. Động tác của hai người đều đình trệ, Doãn Vệ Hoài có chútkhông vui cầm ống nghe lên.
Một khắc kia, tất cả lý trí đã thứctỉnh trở lại. Tiểu Cửu chán nản, thiếu chút nữa mình đã bị dẫn dắt theocon đường của anh rồi, nắm lấy áo choàng tắm, lăn đến đầu giường bênkia.
Là quản lý khách sạn, vừa rồi nhìn thấy anh xông lên đây với sắc mặt dọa người, quản lý không yên tâm đành đánh bạo gọi điện thoạitới hỏi thăm. Doãn Vệ Hoài nén lửa nóng cúp điện thoại, bắt lấy cánh tay đang run run đến quần áo cũng mặc không được của người phụ nữ kia.
Tiểu Cửu lại bị kéo vào trong ngực của anh một lần nữa, áo choàng tắm vừamới khoác lên đã bị anh hai ba lượt kéo ra. Hô hấp của Doãn Vệ Hoài hơihồn dập, khóa hông cô kéo về phía mình. “Chạy cái gì? Không cảm thấy anh muốn em sao?”
Làm sao không cảm thấy? Tiểu Cửu đỏ mặt giãy giụa, lúc trước sao không phát hiện anh khó đối phó như vậy, đáng tiếc bâygiờ toàn bộ công phu cô đều không dùng được.
Giống như hiểu đượcrối loạn trong lòng cô, Doãn Vệ Hoài không trêu chọc cô nữa, kéo giãnra, đặt thân thể của cô lên giường, tinh tế hôn lên lưng cô, bên hông,cặp mông, bắp đùi, cùng với……
Cô hoảng loạn, không hề biết đượcđàn ông phục vụ lại có khoái cảm chết người như thế, lại càng không biết cô là người phụ nữ đầu tiên Doãn Vệ Hoài chịu cúi người để lấy lòng. Từ nhỏ cô đã được Ám Đường huấn luyện, trong đó có ba năm để học cách lấylòng đàn ông, thân thể nhạy cảm hơn người bình thường. Khi lưỡi và ngóntay của anh tiến vào trong thân thể của cô thì cuối cùng Doãn Vệ Hoài đã nghe được âm thanh của cô như ý nguyện. Anh càng dùng sức, cho đến khicô kêu tên anh, đạt tới cao trào lần đầu tiên.
“Tại sao…… Không giống nhau……” Cô thì thào nói.
“Hả?”
“Không giống với cái em học……”
Suy nghĩ một chút mới hiểu được ý của cô, nằm trên người cô mỉm cười. “Emhọc là làm sao lấy lòng đàn ông, mà anh làm là chỉ muốn lấy lòng em, dĩnhiên là không giống nhau.”
Anh không biết chỉ một câu nói nhẹnhàng của anh đã làm lòng cô có bao nhiêu cuộn trào. Dậy sóng. d-đ-L-q-đ Từ nhỏ cô đã bị giáo huấn tư tưởng như thế nào “làm cho người khác”,thế nhưng anh lại chịu “làm cho cô”.
Tiểu Cửu trở người từ trong ngực anh, rõ ràng anh nhìn thấy hốc mắt ướt át của cô. “Hôm nay thật nhiều nước mắt nha.”
Cọ xát trong ngực anh.
Tại sao lại đối xử với cô tốt như vậy, để cho cô nhớ lại, thật ra mình cũng là phụ nữ, không phải là một quà tặng. Nếu như là vậy, cô tình nguyệngiao mình cho anh.
Nghĩ đến đây, cô trở người lần nữa, đè anh ở phía dưới, cúi người. Doãn Vệ Hoài không hiểu nên nhíu mày lại.
Tiểu Cửu kéo dây áo choàng tắm qua, che mắt anh lại. Hôn lên chóp mũi và môi trên của anh. “Đến lượt em, làm cho anh.”
Môi và tay cô trượt từng chút từng chút từ cằm của anh, yết hầu, xương quai xanh, lúc này anh vẫn còn có thể giữ vững nụ cười hưởng thụ. Cô trượttheo bắp thịt căng phồng của anh, càng lúc càng xuống thấp, cho đến khitới nơi cứng rắn kia thì anh mím môi, dường như đang mong đợi.
Tiểu Cửu cười không ra tiếng, cúi đầu……
Anh rên lên một tiếng, tay luồn vào trong tóc cô.
Trước mắt tối đen như mực, nhưng anh chỉ dựa vào tưởng tượng đã sắp nhịn không được muốn phun ra.
Anh có nên cảm tạ Ám Đường đã dạy cô tốt như vậy hay không? Đây là người phụ nữ có kỹ thuật cao nhất mà anh từng trải qua……
Khẽ nguyền rủa một tiếng, tháo gỡ trói buộc trên mắt, kéo cô lên, tách haichân cô ra, dán sát vào cô, ngậm lấy môi cô, giọng nói khàn khàn. “Đểanh dạy em, hửm?”
Tiểu Cửu chỉ kịp nói một câu “Nhẹ một chút”, anh đã đâm vào, mạnh mẽ vọt thẳng vào nơi sâu nhất của cô……
Móng tay cô cắm sâu vào da tay của anh.
Biết rõ lần đầu tiên sẽ đau. Nhưng không nghĩ đến sẽ đau đến thế.
Rất khác với những lần bị thương trước đây của cô, loại đau đớn này, nhưmuốn xé cô ra làm hai mảnh, ngay cả thở cũng không dám, hoàn toàn bịnghẹn lại, tiến thoái lưỡng nan.
Trong khoảnh khắc đó, Doãn VệHoài hít thở không thông, trong đầu “ông” một tiếng, một mớ hỗn độn, sau đó không dám tin nói ra một câu.
“Em là…… Làm sao có thể……”
Tiểu Cửu bình thường trở lại, mạnh mẽ nở một nụ cười. “Không thể giả được đâu.”
Thái tử không có chạm vào cô.
Doãn Vệ Hoài không biết phải nói gì.
Đây mới gọi là kinh hỉ.
Thái tử cho anh, không chỉ là một Tiểu Cửu nguyên vẹn.
Anh ôm chặt lấy cô, đợi cô thích ứng với mình, sau đó mới dám di chuyển, từ nhẹ nhàng đến mãnh liệt, giống như tìm kiếm bóng dáng mình trong linhhồn cô.
Anh đã trải qua vô số lần đối mặt với tử thần chấn độnglòng người, chết còn không sợ, nhưng lại sợ trong lòng cô không có anh.Nếu quả thật là không có, vậy một mảnh thâm tình này của anh, sẽ đặt ởnơi nào?
“Bắt đầu từ hôm nay, em là của anh.” Vuốt ve mặt cô như trân bảo. “Nói em bằng lòng.”
Những lời này sao lại giống như lời thề trong nghi thức đó.
Hôn nhân là một ảo tưởng cô chưa từng nghĩ tới. Lúc này đây lại để cho cônhìn thấy tình yêu của người đàn ông đầu tiên, đã chiếm cứ trái tim cô.
Lúc ban đầu cố gắng dùng tình yêu để đánh chiếm anh, khống chế anh, đến cuối cùng ngược lại để cho anh bắt sống mình
Cô không lên tiếng làm anh không khỏi lo sợ. Anh từ từ khống chế hơi thởkhông yên ổn của mình, vẫn thì thầm, tựa như ép buộc, lại như van xin.“Nói em bằng lòng, Cửu Nhi, nói đi……”
Tiểu Cửu chau mày, vịn cổanh. diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Nghe hơi thở nặng nề mà chân thật ở bêntai, cảm nhận anh lần sau lại càng mạnh mẽ hơn, lần sau lại càng bứcbách hơn, tất cả ở trước mắt cô đều trở nên không chân thật. Chân thậtchỉ có mỗi người đàn ông này.
Nhớ lại hình ảnh những ngày sốngchung với anh, lại phát hiện ra rằng dù anh có che giấu tốt hơn nữa, thì cô cũng biết sẽ có ngày này.
Anh muốn cô, anh làm cho cô, anh yêu cô.
Cô không tin người nhạy cảm như Doãn Vệ Hoài, lại không biết tính toán nhỏ nhặt của cô. Anh biết, lại vẫn muốn cô.
“Em nên tin tưởng anh sao……” Cánh môi dán vào động mạch trên cổ anh, rầu rĩ hỏi một câu.
“Không tin tưởng anh, em còn có thể tin ai?” Anh không có chần chờ, thế như chẻ tre mà chiếm giữ.
Chưa bao giờ cô thật sự trải qua loại hoan ái kịch liệt còn hơn cả chém giết này. Đến cuối cùng sau những va chạm mạnh mẽ, liên tiếp vào sâu bêntrong, cô nói ra từng chữ để anh được như ý nguyện.
“Ưm…… Em bằng …… lòng…… Vệ Hoài……”
Doãn Vệ Hoài im lặng nâng môi lên, phóng thích toàn bộ nhiệt tình của mình ra ngoài……
Bị anh ôm vào trong ngực, dần dần bình phục lại, cô vừa muốn động một cái, anh lại trở mình đè lên người cô, khơi lên cơn sóng kích tình một lầnnữa.
Cô nắm tay vịn đầu giường, oán trách. “Doãn Vệ Hoài, anh gạt em! Anh vừa mới nói…… Không giày vò em nữa mà!”
Doãn Vệ Hoài nắm lấy hông cô nhiệt liệt đáp lại, mút ra một vết hôn màu tím ở trên vai cô, mỉm cười xấu xa. “Anh dạy tất cả tư thế cho em trong mộtlần, tuyệt đối sẽ để lại chút sức lực cho em, ngoan nào, anh không nỡ để em chết đâu……”
Anh nhịn nhiều năm như thế mới có thể ăn được cô, thể lực giữ lâu như vậy, làm sao có thể chỉ làm một lần?
Vậy chẳng phải uổng phí dụng tâm của Thái tử sao?
Tiểu Cửu thân ái, anh còn muốn dạy em thật nhiều nữa……