Đung đưa ly sâm banh chứa thứ chất lỏng thơm mát , ngón tay thon dài kết hợp với chiếc ly thuỷ tinh trong suốt nhìn vui tai vui mắt.
Người đàn ông này tuỳ ý ngồi trên sô pha, tản mát quanh người là một cỗ khí thế vương giả.
Qủa nhiên là thiếu gia nhà Hoàng Phủ, giơ tay nhấc chân cũng tao nhã, đẹp mắt không ai có thể tuỳ tiện bắt chước theo được ….
Nhưng hiện tại Nhan Loan Loan không còn lòng dạ nào thưởng thức vẻ đẹp của anh, Hoàng Phủ Triệt cười như không cười nhìn cô, rất kiên nhẫn chờ đợi đáp án của cô.
Hoặc là, giải thích.
Nhan Loan Loan lại bắt đầu cảm thấy ánh mắt của anh dường như có thể xuyên thấu cô, từng chút từng chút cắt bỏ lớp nguỵ trang của cô, sau đó, có thể nhìn thấy cô, ngay cả máu đều rất bẩn thỉu.
Sau đó, anh sẽ nhục mạ cô, thậm chí không chịu nhìn cô lấy một cái.
Cô không muốn! Không muốn!
“Anh đợi bao lâu rồi?” Nhan Loan Loan mới vừa tắm đã vội ra ngoài, đang dùng khăn lông lớn lau khô tóc.
“Không lâu lắm, 3 tiếng 40 phút.” Hoàng Phủ Triệt nhìn đồng hồ một chút.
Nhan Loan Loan nhìn anh qua tấm kính lớn, giọng giống như oán giận. “ Sao lại không gọi cho em, nếu biết anh đang đợi , em sẽ về sớm chút rồi.”
“Không sao.” Anh đặt ly xuống, đến phía sau cô, nhận lấy khăn lông trong tay cô, động tác dịu dàng lau mái tóc dài ướt nhẹp của cô.
“ Anh có thể dùng chút thời gian, để nghĩ về chút chuyện.”
Là cô chột dạ sao? Cô cảm giác trong lời nói của anh muốn ám chỉ điều gì đó.
Cô nhíu mày, có chút nhạo báng. “ Có chuyện gì khiến nhị thiếu phiền não như vậy?”
Khoé miệng Hoàng Phủ Triệt hơi nhếch lên, cũng không trả lời. Một lần lại một lần nữa, lặp đi lặp lại động tác lau khô mái tóc ẩm ướt của cô. Sau đó khăn lông lớn bị ném sang bên cạnh.
Từ phía sau ôm chặt lấy eo cô, ngón tay lại trêu đùa với tóc cô, dường như cảm thấy giờ phút này yên lặng, đẹp đẽ biết bao.
“Nói phiền não, cũng không hẳn. Chỉ là, anh không thích làm việc hồ đồ, ví dụ như … Một đồ vật, là muốn nó, hoặc là không cần, đều phải có một lý do đủ thuyết phục.”
“Ví dụ như … Anh tốn gần bốn tiếng chờ một cô gái, rốt cuộc, cô gái này đánh giá anh thế nào đây.”
Cô kiềm chế sự lo lắng của mình, quay người lại trong lòng anh, ngửa đầu lên nhìn anh.
“Em cũng muốn hỏi vậy, rốt cuộc em có điểm nào đáng giá để nhị thiếu làm vậy.”
Hoàng Phủ Triệt nhìn cô rất lâu. Nhan Loan Loan cơ hồ muốn chạy trối chết, từ ánh mắt anh, cô không thể nhìn ra được bất kỳ ý nghĩ gì của anh. Nếu nói cô giả tạo, vậy người đàn ông này chỉ có hơn chứ không kém.
Ngón trỏ của anh khẽ vân vê cánh môi đỏ tươi của cô, nhẹ giọng chê cười. “ Đừng học người khác gọi anh như vậy, anh không thích.”
Cô cố ý dán chặt vào anh, trong bụng mừng thầm. Điều này có nghĩa là trong mắt anh, cô khác với những người khác sao?
“Vậy anh thích gì?”
Hoàng Phủ Triệt định tránh nụ hôn của cô, đặt môi hôn lên gương mặt đã tẩy trang của cô. Anh phát hiện đây là lần đầu tiên nhìn thấy cô thế này, không bị các loại mỹ phẩm che giấu, vẻ đẹp của cô càng thêm thuần khiết.
Thuần khiết. Nếu cơ thể của cô, cũng có vẻ đẹp thuần khiết như vậy ….
Môi của anh lưu luyến bên tai cô, tay vòng quanh eo cô, chợt bồng cô lên, sải bước đến phòng ngủ của cô.
Hai tay cô vòng trên cổ anh, một mặt chịu đựng sự trêu đùa của anh, một mặt lại lo sợ.
Làm sao, làm sao ….
Cô chau mày lại, cô phải làm sao?
Cô muốn sa vào càng sâu sao? Còn ….
Cô càng nhắm hai mắt , lại càng có thể cảm nhận thật rõ nụ hôn của anh, làn môi nóng bỏng, in ấn trên cổ cô, xương quai xanh, thậm chí cô mềm mại …. Dây áo ngủ lúc này bị anh kéo ra, cô lại hoàn toàn không phát hiện ra.
Có phải đôi tay hoàn mỹ của đàn ông đều giống như anh có kỹ thuật tán tỉnh khiến cho người ta mê muội?
Cô tình nguyện lún sâu trong mớ cảm giác mà anh đã tạo nên, vĩnh viễn không tỉnh lại. Tay của cô chen vào trong tóc anh, không biết là muốn đẩy anh ra, hay là muốn khích lệ anh tiếp tục. Ngón tay anh theo quần lót cô mà tham lam tiến vào …
Chốc lát dịu dàng, thỉnh thoảng lại chậm rãi vuốt ve. Cố ý trêu đùa ở lối vào, rất nhanh một luồng nhiệt, chậm rãi dâng lên trong bụng cô.
Răng của anh, nhẹ nhàng cắn vào vai cô, ngón tay bỗng nhiên xông vào giải đất cấm, nếp nhăn trơn trượt kẹp chặt, đây hẳn là bản năng kháng cự khi bị xâm lấn.
Anh âm thầm hít sâu một hơi.
Nhan Loan Loan không biết anh lại to gan như vậy, không hề báo trước. Kích thích mãnh liệt, khiên nơi sâu thẳm nóng lên, chậm rãi có luồng khí nóng xông ra.
Hoàng Phủ Triệt cười khẽ, ngón tay bị hút chặt, động tác ngón tay anh ra vào không khỏi ướt át, còn khiến sắc mặt cô ửng hồng, thân thể chợt căng thẳng, tất cả những phản ứng này cũng nói cho anh biết một sự thật.
“ Loan Loan … Loan Loan … “ Anh ở bên tai cô nhè nhẹ gọi, dịu dàng tột cùng, bách chuyển thiên hồi. ( trăm lần nghĩ ngợi)
Cô vẫn còn chưa thoát khỏi cao trào, nghe tiếng anh gọi, chỉ cảm thấy cả người giống như mây trôi, mềm mại vô lực.
Anh hôn đôi mắt nhắm nghiền của cô, hơi thở trêu chọc cô. “ Cảm nhận được … Vậy em, chính là thích tôi.”
Cô không hiểu, hai mắt híp lại nhìn anh. Hoàng Phủ Triệt lúc nói chuyện, vẫn như cũ ở trong cơ thể cô. Đầu ngón tay sờ vào hoa tâm yếu ớt của cô, ngón cái như bỡn cợt với vật nhạy cảm nhất.
“Có biết không, một khắc kia, em rất mê người ….”
“Có biết không, nơi này của em, từng chút từng chút, bao bọc lấy tôi không muốn thả ra?”
“Còn có ….”
Nếu hiện tại có cái hố, Nhan Loan Loan nhất định bất chấp tất cả chui vào. Người đàn ông này thật tà ác, thật là tà ác! Tại sao có thể nói những lời như vậy với cô?
Cô che mặt, xấu hổ muốn chết.
“Đừng nói ahhh … Cầu xin anh đó ….”
Hoàng Phủ Triệt trầm thấp cười lên, cúi đầu hôn vội cằm cô. “ Tôi chỉ muốn nói cho em biết, tôi thích em như vậy, tất cả những phản ứng của em, đều do tôi kiểm soát, đều là vì tôi ….”
Anh tăng thêm lực trên ngón tay, cố ý muốn nghe tiếng thở dốc dồn dập của cô.
Cô che mắt, cảm giác càng thêm sâu sắc. Cũng bởi vì cô che mắt, đã bỏ lỡ vẻ mặt bí ẩn của anh.
“Nhìn , em thở dốc, gương mặt em ửng hồng, bao gồm cả khoái cảm của em, tất cả đều là tôi mang đến cho em.”
Anh ghé sát tai cô. “ Nhớ nó, nhớ lấy cảm giác này, Loan Loan, một ngày nào đó, tôi sẽ tăng nó lên gấp bội …. Đầy đủ…. Cho em.”
Từng dấu chấm câu, anh đều dùng lực.
Nhan Loan Loan không phải đối thủ của Hoàng Phủ Triệt, cô không đoán ra được lòng của Hoàng Phủ Triệt đang nghĩ gì. Cô vẫn lo lắng, song không có chuyện gì xảy ra, anh không hỏi thêm cô bất cứ việc gì, cô cuối cùng cũng không cho anh một lời giải thích.
Cô càng không để ý đến trong lời nói của anh có một tầng ý nghĩa cao thâm khác.
Cô chỉ nhớ một chuyện, anh cho đến cuối cùng, cũng không có hôn môi cô.
Đung đưa ly sâm banh chứa thứ chất lỏng thơm mát , ngón tay thon dài kết hợp với chiếc ly thuỷ tinh trong suốt nhìn vui tai vui mắt.
Người đàn ông này tuỳ ý ngồi trên sô pha, tản mát quanh người là một cỗ khí thế vương giả.
Qủa nhiên là thiếu gia nhà Hoàng Phủ, giơ tay nhấc chân cũng tao nhã, đẹp mắt không ai có thể tuỳ tiện bắt chước theo được ….
Nhưng hiện tại Nhan Loan Loan không còn lòng dạ nào thưởng thức vẻ đẹp của anh, Hoàng Phủ Triệt cười như không cười nhìn cô, rất kiên nhẫn chờ đợi đáp án của cô.
Hoặc là, giải thích.
Nhan Loan Loan lại bắt đầu cảm thấy ánh mắt của anh dường như có thể xuyên thấu cô, từng chút từng chút cắt bỏ lớp nguỵ trang của cô, sau đó, có thể nhìn thấy cô, ngay cả máu đều rất bẩn thỉu.
Sau đó, anh sẽ nhục mạ cô, thậm chí không chịu nhìn cô lấy một cái.
Cô không muốn! Không muốn!
“Anh đợi bao lâu rồi?” Nhan Loan Loan mới vừa tắm đã vội ra ngoài, đang dùng khăn lông lớn lau khô tóc.
“Không lâu lắm, tiếng phút.” Hoàng Phủ Triệt nhìn đồng hồ một chút.
Nhan Loan Loan nhìn anh qua tấm kính lớn, giọng giống như oán giận. “ Sao lại không gọi cho em, nếu biết anh đang đợi , em sẽ về sớm chút rồi.”
“Không sao.” Anh đặt ly xuống, đến phía sau cô, nhận lấy khăn lông trong tay cô, động tác dịu dàng lau mái tóc dài ướt nhẹp của cô.
“ Anh có thể dùng chút thời gian, để nghĩ về chút chuyện.”
Là cô chột dạ sao? Cô cảm giác trong lời nói của anh muốn ám chỉ điều gì đó.
Cô nhíu mày, có chút nhạo báng. “ Có chuyện gì khiến nhị thiếu phiền não như vậy?”
Khoé miệng Hoàng Phủ Triệt hơi nhếch lên, cũng không trả lời. Một lần lại một lần nữa, lặp đi lặp lại động tác lau khô mái tóc ẩm ướt của cô. Sau đó khăn lông lớn bị ném sang bên cạnh.
Từ phía sau ôm chặt lấy eo cô, ngón tay lại trêu đùa với tóc cô, dường như cảm thấy giờ phút này yên lặng, đẹp đẽ biết bao.
“Nói phiền não, cũng không hẳn. Chỉ là, anh không thích làm việc hồ đồ, ví dụ như … Một đồ vật, là muốn nó, hoặc là không cần, đều phải có một lý do đủ thuyết phục.”
“Ví dụ như … Anh tốn gần bốn tiếng chờ một cô gái, rốt cuộc, cô gái này đánh giá anh thế nào đây.”
Cô kiềm chế sự lo lắng của mình, quay người lại trong lòng anh, ngửa đầu lên nhìn anh.
“Em cũng muốn hỏi vậy, rốt cuộc em có điểm nào đáng giá để nhị thiếu làm vậy.”
Hoàng Phủ Triệt nhìn cô rất lâu. Nhan Loan Loan cơ hồ muốn chạy trối chết, từ ánh mắt anh, cô không thể nhìn ra được bất kỳ ý nghĩ gì của anh. Nếu nói cô giả tạo, vậy người đàn ông này chỉ có hơn chứ không kém.
Ngón trỏ của anh khẽ vân vê cánh môi đỏ tươi của cô, nhẹ giọng chê cười. “ Đừng học người khác gọi anh như vậy, anh không thích.”
Cô cố ý dán chặt vào anh, trong bụng mừng thầm. Điều này có nghĩa là trong mắt anh, cô khác với những người khác sao?
“Vậy anh thích gì?”
Hoàng Phủ Triệt định tránh nụ hôn của cô, đặt môi hôn lên gương mặt đã tẩy trang của cô. Anh phát hiện đây là lần đầu tiên nhìn thấy cô thế này, không bị các loại mỹ phẩm che giấu, vẻ đẹp của cô càng thêm thuần khiết.
Thuần khiết. Nếu cơ thể của cô, cũng có vẻ đẹp thuần khiết như vậy ….
Môi của anh lưu luyến bên tai cô, tay vòng quanh eo cô, chợt bồng cô lên, sải bước đến phòng ngủ của cô.
Hai tay cô vòng trên cổ anh, một mặt chịu đựng sự trêu đùa của anh, một mặt lại lo sợ.
Làm sao, làm sao ….
Cô chau mày lại, cô phải làm sao?
Cô muốn sa vào càng sâu sao? Còn ….
Cô càng nhắm hai mắt , lại càng có thể cảm nhận thật rõ nụ hôn của anh, làn môi nóng bỏng, in ấn trên cổ cô, xương quai xanh, thậm chí cô mềm mại …. Dây áo ngủ lúc này bị anh kéo ra, cô lại hoàn toàn không phát hiện ra.
Có phải đôi tay hoàn mỹ của đàn ông đều giống như anh có kỹ thuật tán tỉnh khiến cho người ta mê muội?
Cô tình nguyện lún sâu trong mớ cảm giác mà anh đã tạo nên, vĩnh viễn không tỉnh lại. Tay của cô chen vào trong tóc anh, không biết là muốn đẩy anh ra, hay là muốn khích lệ anh tiếp tục. Ngón tay anh theo quần lót cô mà tham lam tiến vào …
Chốc lát dịu dàng, thỉnh thoảng lại chậm rãi vuốt ve. Cố ý trêu đùa ở lối vào, rất nhanh một luồng nhiệt, chậm rãi dâng lên trong bụng cô.
Răng của anh, nhẹ nhàng cắn vào vai cô, ngón tay bỗng nhiên xông vào giải đất cấm, nếp nhăn trơn trượt kẹp chặt, đây hẳn là bản năng kháng cự khi bị xâm lấn.
Anh âm thầm hít sâu một hơi.
Nhan Loan Loan không biết anh lại to gan như vậy, không hề báo trước. Kích thích mãnh liệt, khiên nơi sâu thẳm nóng lên, chậm rãi có luồng khí nóng xông ra.
Hoàng Phủ Triệt cười khẽ, ngón tay bị hút chặt, động tác ngón tay anh ra vào không khỏi ướt át, còn khiến sắc mặt cô ửng hồng, thân thể chợt căng thẳng, tất cả những phản ứng này cũng nói cho anh biết một sự thật.
“ Loan Loan … Loan Loan … “ Anh ở bên tai cô nhè nhẹ gọi, dịu dàng tột cùng, bách chuyển thiên hồi. ( trăm lần nghĩ ngợi)
Cô vẫn còn chưa thoát khỏi cao trào, nghe tiếng anh gọi, chỉ cảm thấy cả người giống như mây trôi, mềm mại vô lực.
Anh hôn đôi mắt nhắm nghiền của cô, hơi thở trêu chọc cô. “ Cảm nhận được … Vậy em, chính là thích tôi.”
Cô không hiểu, hai mắt híp lại nhìn anh. Hoàng Phủ Triệt lúc nói chuyện, vẫn như cũ ở trong cơ thể cô. Đầu ngón tay sờ vào hoa tâm yếu ớt của cô, ngón cái như bỡn cợt với vật nhạy cảm nhất.
“Có biết không, một khắc kia, em rất mê người ….”
“Có biết không, nơi này của em, từng chút từng chút, bao bọc lấy tôi không muốn thả ra?”
“Còn có ….”
Nếu hiện tại có cái hố, Nhan Loan Loan nhất định bất chấp tất cả chui vào. Người đàn ông này thật tà ác, thật là tà ác! Tại sao có thể nói những lời như vậy với cô?
Cô che mặt, xấu hổ muốn chết.
“Đừng nói ahhh … Cầu xin anh đó ….”
Hoàng Phủ Triệt trầm thấp cười lên, cúi đầu hôn vội cằm cô. “ Tôi chỉ muốn nói cho em biết, tôi thích em như vậy, tất cả những phản ứng của em, đều do tôi kiểm soát, đều là vì tôi ….”
Anh tăng thêm lực trên ngón tay, cố ý muốn nghe tiếng thở dốc dồn dập của cô.
Cô che mắt, cảm giác càng thêm sâu sắc. Cũng bởi vì cô che mắt, đã bỏ lỡ vẻ mặt bí ẩn của anh.
“Nhìn , em thở dốc, gương mặt em ửng hồng, bao gồm cả khoái cảm của em, tất cả đều là tôi mang đến cho em.”
Anh ghé sát tai cô. “ Nhớ nó, nhớ lấy cảm giác này, Loan Loan, một ngày nào đó, tôi sẽ tăng nó lên gấp bội …. Đầy đủ…. Cho em.”
Từng dấu chấm câu, anh đều dùng lực.
Nhan Loan Loan không phải đối thủ của Hoàng Phủ Triệt, cô không đoán ra được lòng của Hoàng Phủ Triệt đang nghĩ gì. Cô vẫn lo lắng, song không có chuyện gì xảy ra, anh không hỏi thêm cô bất cứ việc gì, cô cuối cùng cũng không cho anh một lời giải thích.
Cô càng không để ý đến trong lời nói của anh có một tầng ý nghĩa cao thâm khác.
Cô chỉ nhớ một chuyện, anh cho đến cuối cùng, cũng không có hôn môi cô.