Nhan Loan Loan không nghĩ tới tình huống mình bị ăn lại kinh hãi như vậy.
Cô vì bị xâm nhập nên đau đớn ngẩng đầu lên, cả người căng cứng, hơi thở bị dồn nén trong lồng ngực, thật lâu sau mới thở ra được.
Tại sao … lại đau như vậy!
Cả người như bị một lực khổng lồ xé rách thành hai miếng, nước mắt đau thương chảy đều muốn chảy hết cả ra ngoài, nhưng cô lại cố chịu đựng, không để một giọt nào rơi ra khỏi khoé mắt.
Hoàng Phủ Triệt hoảng hốt, chốc sau lại cứng ngắc, vẻ vui mừng ngắn ngủi bị một cỗ lửa giận thay thế,lúc này lửa giận từ Tứ Chi Bách Hải đã xông vào đầu.
Anh thu lại ngón tay mình, hận không thể cứ như vậy mà bóp chết cô.
“Em lừa tôi! Nhan Loan Loan, em lại dám lừa tôi!” Cái gì mạ bị đụng chạm qua bị cường bạo qua chứ, cái gì mà cho cô chút thời gian chứ, tất cả đều là chó má mà!
Nghĩ đến anh đường đường chính chính là Hoàng Phủ Nhị thiếu, vậy mà lại bị cô sỏ mũi thế này, anh thật sự … tức chết mất!
Nhan Loan Loan kiềm chặt nước mắt, đôi mắt đã ửng hồng, cô bị anh trói buộc đến khó thở. “Thật xin lỗi … em không phải … cố ý….”
….
Tiếng của anh trầm thấp nho nhỏ, hơi thở tà ác phả trên mặt cô, tiến vào.
“Còn nhớ không, cái lần anh chỉ dùng ngón tay đã làm em thoả mãn ấy?” Anh cố nghiền nát nó, nhưng mà vẫn không vào được bên trong.
“Nhớ…..” Cô không biết tại sao ở bụng dưới đã bắt đầu mỏi nhừ, trống rỗng, ngày càng lo lắng giãy dụa.
“Rất tốt! Anh nói rồi, sẽ tăng những thứ kia lên gấp bội, hoàn chỉnh cho em. Hiện tại đã đến lúc thực hiện cam kết rồi.” Anh khẽ nhếch môi, nụ cười tà tứ mà tàn khốc, nâng cằm của cô lên, ép cô phải nhìn thẳng vào mình.
“Tối nay không giết chết em, anh không phải là Hoàng Phủ Triệt!”
Anh hài lòng nhìn thấy vẻ hoảng sợ dưới đáy mắt cô, trong nháy mắt anh liền cuồng mạnh chiếm lĩnh, mục đích chỉ có một, hoàn toàn công hãm nơi yếu ớt nhất của cô, cô bất lực chống cự anh, sức lực ngày càng yếu đi.
Anh đã nắm trong tay toàn bộ cục diện, ngày càng tiến sâu vào bên trong, vẻ mặt vẫn tỉnh táo đến kỳ cục như trước.
Nhan Loan Loan giương môi, miệng há to thở dốc, tất cả thanh âm ứa đọng ở trong cổ họng cũng không được phát ra hết. Cô gần đây mới biết được, thì ra người đàn ông này rất đáng sợ.
Con mắt sắc bén của anh càng phát ra vẻ thâm trầm, trong mắt đều là tấm lưng trần bóng loáng như vầng trăng sáng, vì mồ hôi long lánh từng hạt rơi vãi, thế nên càng giống như thứ bảo bối trân quý nhất trong cả thế gian này.
Bảo bối này, là của anh. Chỉ thuộc vê một mình Hoàng Phủ Triệt anh thôi, anh không cho phép bất kỳ gã đàn ông chạm vào, dù chỉ là một phần nhỏ.
Anh thoả thích cắn mút thân thể cô, tuỳ ý chiếm đoạt lấy.
“Còn dám lừa anh sao? Còn dám dây dưa không rõ với gã đàn ông khác sao?” Nghĩ đến chuyện này, một bụng lửa giận lại muốn phun trào.
“Không ….không….”Bị anh công kích, không thể chống cự lại, cô chỉ có thể chịu đựng. Cái vấn đề lừa gạt hay không lừa gạt này, cô đã cố ý né tránh nó. Cái bí mật không ai được biết của cô, một ngày nào đó anh nhất định sẽ tìm ra được nó. Trong mắt cô chứa đầy hi vọng, hi vọng rằng trong mắt anh vĩnh viễn luôn là hình ảnh Nhan Loan Loan như hiện tại, hi vọng rằng anh vĩnh viễn cũng không thấy được bộ mặt dơ bẩn của mình.
Trong khoảnh khắc sinh tử bị dồn đến vực thẳm, cô không thể quay đầu được nữa, chỉ có thể bất chấp tất cả nhảy xuống. Không còn đường lui nào cho cô cả, anh chính là lối thoát duy nhất cô có thể lựa chọn.
Hoàng Phủ Triệt nhếch môi, kề sát vào tai cô. “Có biết không, anh đã sớm muốn làm như vậy.”
Để hai chân cô chụm lại, lại một lần nữa thâm nhập vào bên trong cô.
“Em hẳn không biết, khi gặp em ở chỗ đánh bóng bàn của Trình Diệp, lúc ấy anh đã nghĩ, nếu tiến vào người em …. Từ phía sau, em sẽ co chặt đến thế nào, mất hồn đến thế nào.”
Nhan Loan Loan im bặt, người đàn ông này … hình như có phần hơi tà ác.
“Kết quả, so với những gì anh tưởng tưởng, còn chặt hơn, mất hồn hơn.” Anh khẽ cắn chặt vành tai mịn màng của cô, tăng nhanh tần số, hô hấp ngày càng nặng nhọc, khoá chặt thân thể của cô, muốn nuốt vào bụng.
“Lại đang cắn anh rồi? Muốn sao?” Nhìn thấy anh thoải mái đặt câu hỏi như vậy, thân thể cũng không kịp đợi câu trả lời của cô, như đã lên dây cót, thẳng tắp tiến vào nơi sâu nhất trong linh hồn cô. Khoái cảm vui sướng như từng đợt sóng biễn đánh tới, anh ra sức vùi mình vào nơi sâu nhất của cô, bắp thịt săn chắc nổi bật hơn hẳn, hàm răng tỉ mỉ gặm lấy cổ cô, rên lên một tiếng, đưa cả hai người lên đến đỉnh cao tột cùng.
Nhan Loan Loan nghĩ mình sắp chết mất rồi, mới cảm nhận được một nguồn nhiệt mạnh mẽ được rút ra khỏi bụng mình.
Phải nói thế nào nhỉ? Thật là …. Một cô vợ nhỏ.
Mà cả đêm hãy còn dài lắm đấy.
Nhan Loan Loan không nghĩ tới tình huống mình bị ăn lại kinh hãi như vậy.
Cô vì bị xâm nhập nên đau đớn ngẩng đầu lên, cả người căng cứng, hơi thở bị dồn nén trong lồng ngực, thật lâu sau mới thở ra được.
Tại sao … lại đau như vậy!
Cả người như bị một lực khổng lồ xé rách thành hai miếng, nước mắt đau thương chảy đều muốn chảy hết cả ra ngoài, nhưng cô lại cố chịu đựng, không để một giọt nào rơi ra khỏi khoé mắt.
Hoàng Phủ Triệt hoảng hốt, chốc sau lại cứng ngắc, vẻ vui mừng ngắn ngủi bị một cỗ lửa giận thay thế,lúc này lửa giận từ Tứ Chi Bách Hải đã xông vào đầu.
Anh thu lại ngón tay mình, hận không thể cứ như vậy mà bóp chết cô.
“Em lừa tôi! Nhan Loan Loan, em lại dám lừa tôi!” Cái gì mạ bị đụng chạm qua bị cường bạo qua chứ, cái gì mà cho cô chút thời gian chứ, tất cả đều là chó má mà!
Nghĩ đến anh đường đường chính chính là Hoàng Phủ Nhị thiếu, vậy mà lại bị cô sỏ mũi thế này, anh thật sự … tức chết mất!
Nhan Loan Loan kiềm chặt nước mắt, đôi mắt đã ửng hồng, cô bị anh trói buộc đến khó thở. “Thật xin lỗi … em không phải … cố ý….”
….
Tiếng của anh trầm thấp nho nhỏ, hơi thở tà ác phả trên mặt cô, tiến vào.
“Còn nhớ không, cái lần anh chỉ dùng ngón tay đã làm em thoả mãn ấy?” Anh cố nghiền nát nó, nhưng mà vẫn không vào được bên trong.
“Nhớ…..” Cô không biết tại sao ở bụng dưới đã bắt đầu mỏi nhừ, trống rỗng, ngày càng lo lắng giãy dụa.
“Rất tốt! Anh nói rồi, sẽ tăng những thứ kia lên gấp bội, hoàn chỉnh cho em. Hiện tại đã đến lúc thực hiện cam kết rồi.” Anh khẽ nhếch môi, nụ cười tà tứ mà tàn khốc, nâng cằm của cô lên, ép cô phải nhìn thẳng vào mình.
“Tối nay không giết chết em, anh không phải là Hoàng Phủ Triệt!”
Anh hài lòng nhìn thấy vẻ hoảng sợ dưới đáy mắt cô, trong nháy mắt anh liền cuồng mạnh chiếm lĩnh, mục đích chỉ có một, hoàn toàn công hãm nơi yếu ớt nhất của cô, cô bất lực chống cự anh, sức lực ngày càng yếu đi.
Anh đã nắm trong tay toàn bộ cục diện, ngày càng tiến sâu vào bên trong, vẻ mặt vẫn tỉnh táo đến kỳ cục như trước.
Nhan Loan Loan giương môi, miệng há to thở dốc, tất cả thanh âm ứa đọng ở trong cổ họng cũng không được phát ra hết. Cô gần đây mới biết được, thì ra người đàn ông này rất đáng sợ.
Con mắt sắc bén của anh càng phát ra vẻ thâm trầm, trong mắt đều là tấm lưng trần bóng loáng như vầng trăng sáng, vì mồ hôi long lánh từng hạt rơi vãi, thế nên càng giống như thứ bảo bối trân quý nhất trong cả thế gian này.
Bảo bối này, là của anh. Chỉ thuộc vê một mình Hoàng Phủ Triệt anh thôi, anh không cho phép bất kỳ gã đàn ông chạm vào, dù chỉ là một phần nhỏ.
Anh thoả thích cắn mút thân thể cô, tuỳ ý chiếm đoạt lấy.
“Còn dám lừa anh sao? Còn dám dây dưa không rõ với gã đàn ông khác sao?” Nghĩ đến chuyện này, một bụng lửa giận lại muốn phun trào.
“Không ….không….”Bị anh công kích, không thể chống cự lại, cô chỉ có thể chịu đựng. Cái vấn đề lừa gạt hay không lừa gạt này, cô đã cố ý né tránh nó. Cái bí mật không ai được biết của cô, một ngày nào đó anh nhất định sẽ tìm ra được nó. Trong mắt cô chứa đầy hi vọng, hi vọng rằng trong mắt anh vĩnh viễn luôn là hình ảnh Nhan Loan Loan như hiện tại, hi vọng rằng anh vĩnh viễn cũng không thấy được bộ mặt dơ bẩn của mình.
Trong khoảnh khắc sinh tử bị dồn đến vực thẳm, cô không thể quay đầu được nữa, chỉ có thể bất chấp tất cả nhảy xuống. Không còn đường lui nào cho cô cả, anh chính là lối thoát duy nhất cô có thể lựa chọn.
Hoàng Phủ Triệt nhếch môi, kề sát vào tai cô. “Có biết không, anh đã sớm muốn làm như vậy.”
Để hai chân cô chụm lại, lại một lần nữa thâm nhập vào bên trong cô.
“Em hẳn không biết, khi gặp em ở chỗ đánh bóng bàn của Trình Diệp, lúc ấy anh đã nghĩ, nếu tiến vào người em …. Từ phía sau, em sẽ co chặt đến thế nào, mất hồn đến thế nào.”
Nhan Loan Loan im bặt, người đàn ông này … hình như có phần hơi tà ác.
“Kết quả, so với những gì anh tưởng tưởng, còn chặt hơn, mất hồn hơn.” Anh khẽ cắn chặt vành tai mịn màng của cô, tăng nhanh tần số, hô hấp ngày càng nặng nhọc, khoá chặt thân thể của cô, muốn nuốt vào bụng.
“Lại đang cắn anh rồi? Muốn sao?” Nhìn thấy anh thoải mái đặt câu hỏi như vậy, thân thể cũng không kịp đợi câu trả lời của cô, như đã lên dây cót, thẳng tắp tiến vào nơi sâu nhất trong linh hồn cô. Khoái cảm vui sướng như từng đợt sóng biễn đánh tới, anh ra sức vùi mình vào nơi sâu nhất của cô, bắp thịt săn chắc nổi bật hơn hẳn, hàm răng tỉ mỉ gặm lấy cổ cô, rên lên một tiếng, đưa cả hai người lên đến đỉnh cao tột cùng.
Nhan Loan Loan nghĩ mình sắp chết mất rồi, mới cảm nhận được một nguồn nhiệt mạnh mẽ được rút ra khỏi bụng mình.
Phải nói thế nào nhỉ? Thật là …. Một cô vợ nhỏ.
Mà cả đêm hãy còn dài lắm đấy.