Trữ Dư Tịch như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu, nhất thời tỉnh táo lại."Anh thái tử , Anh có ý gì. . . . . ."
Thái tử cười tà mị, siết chặt lấy cái mũi nhỏ của nàng."Anh ngán ngấy đồ ăn bên ngoài rồi, em làm chút gì đó hợp khẩu vị của anh đi, lý do này có được không?"
Thấy nàng hơi nhăn mày lại, thái tử khẽ hôn lên mi mắt nàng."Không đùa với em đâu, anh đột nhiên thấy, có vật nhỏ như em ở bên cạnh cũng không tồi."
Hắn cúi đầu cọ xát vào bả vai nàng."Tiểu Tịch, ở chung với anh , nhé? Buổi tối anh muốn ôm em ngủ, sau khi tan việc về đến nhà muốn ăn những thứ em làm, bắt em phải massage cho anh, như hôm nay, nhé? Có đồng ý không?"
Lời hắn nói là thật lòng, nếu như tất cả các cô gái trên thế giới này đều không đáng tin, thì Trữ Dư Tịch là ngoại lệ duy nhất.
Ngay cả hắn cũng không biết tại sao, hắn theo trực giác tin tưởng, nếu không có mối quan hệ đặt biệt giữa nhà Hoàng Phủ và nhà họ Trữ , Trữ Dư Tịch cũng là người duy nhất sẽ không đâm sau lưng hắn, nên hắn có thể yên tâm ôm nàng ngủ mà không cần sợ khi hắn hãy còn đang say giấc sẽ mất mạng dưới tay một cô gái nào đó. Nàng mang đến cảm giác an tâm cho hắn .
Loại cảm giác an tâm này hắn cũng chưa từng thấy khi ở bên Hạ Tử Dụ . . . . . . . Giờ phút này, Trữ Dư Tịch phải mạnh mẽ cỡ nào mới có thể kiềm chế được luồng xúc cảm trực trào trong mình?
"Nghe cứ như em là bảo mẫu của mình anh ấy. . . . . ."
Thái tử mập mờ cười."Anh chưa từng cho bảo mẫu ngủ cùng bao giờ cả. Hơn nữa tiểu Tịch, anh. . . . . ."
Hắn ngừng một chút, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đáy mắt của nàng."Anh hơi thích em."
Nếu không thì những dao động kỳ cục trước đó phải giải thích thế nào đây ? Những ngày hắn rời khỏi thành phố T thi thoảng đều sẽ nhớ tới nàng, trước kia không phải bận rộn như vậy , thời gian bọn họ gặp mặt khá nhiều nên không cảm thấy gì, trong mấy tháng này quan hệ giữa hắn và nàng rõ ràng có biến hóa. Không có nàng ở bên mình, như thể hắn có một khiếm khuyết nào đó. Loại cảm giác khó nói nên lời. Thất hồn lạc phách có vẻ hơi khoa trương một chút, nói đúng hơn là buồn bã. Hắn cũng không thích cảm giác này lắm. Hắn không thích bị tình cảm ràng buộc. Hắn đã quen tự do, đột nhiên cảm thấy bản thân mình dường như đã khuất phục , đối với hắn đó là nguy cơ. Người mang lại cảm giác này cho hắn không ai khác, là Trữ Dư Tịch. Hắn nhất thời lại cảm thấy tình huống này dường như cũng không tệ mấy. Nếu vấn đề là ở nàng, vậy thì nhân lúc hắn còn chưa khuất phục, vậy thì phương pháp giải quyết tốt nhất chính là chinh phục nàng trước. Hắn vĩnh viễn phải làm cái kẻ chinh phục người khác. Hắn đã nhìn cô gái nhỏ trước mắt này từ bé đến lớn, trong tương lai, cô gái này hẳn cũng không thể là đối thủ của hắn. . . . . . .
Gương mặt Trữ Dư Tịch bình tĩnh, sợ run chốc lát, khẽ mỉm cười."Anh thái tử, còn chị Tử Dụ?"
"Tử Dụ thì sao? Đây là chuyện của chúng ta, không phải em thích anh sao?" Hắn hỏi, nhưng không nghĩ sẽ nhận được hồi đáp từ nàng, hắn mạnh mẽ hôn lên cánh môi của nàng.
"Không sao, em sẽ thích anh."
Làm sao lại không liên quan đến chị ấy chứ?
Chị ấy mang thai, chị ấy có con của anh, sao lại không liên quan đến chị ấy? Trữ Dư Tịch gắng nhẫn nhịn không nói ra.
Hôm nay dường như nàng đã trải qua rất nhiều việc kích động, lòng nàng chết lặng.
Thái tử không cho nàng cơ hội kháng cự, xem chuyện này như chuyện làm ăn đã chắc như đinh đóng cột rồi. Hắn quả thật đã mệt chết đi được, không có hành động quá phận nào, cứ như vậy mà ôm nàng ngủ.
Ánh trăng trầm tĩnh, chiếu vào bên trong. Ánh trăng lớn sáng ngời như muốn rơi khỏi bầu trời , cao vút trên đỉnh đầu , làm nàng không thở nổi. Nàng cũng mệt mỏi, mệt chết đi được. Nhưng lại không hề cảm thấy buồn ngủ. Cánh tay của thái tử lộn xộn đặt trên eo nàng, khoá nàng lại , một chân đè lên người nàng. Tư thế chiếm hữu.
Sau lưng chính là nhịp thở trầm ổn của hắn. Nàng nghe thấy hơi thở của hắn, hốc mắt ướt át, trong lòng chua xót đau thương, như bị kim đâm vào lòng, đau đớn khó chịu muốn nổ tung.
Từng hạt nước mát lớn như hạt đậu lăn xuống mặt gối, nàng cắn góc chăn, cố không khóc ra tiếng.
Đây là trời cao đang trêu đùa nàng sao?
Cuối cùng hắn cũng có chút cảm giác với nàng, hắn thậm chí còn nói thích nàng, còn muốn ở chung với nàng. . . . . .
Nhưng đứa bé trong bụng Hạ Tử Dụ phải làm sao đây?
Làm sao. . . . . .
Ba, ba không phải nói là sẽ ở trên trời phù hộ cho tiểu Tịch sao? Tại sao ba nói mà không giữ lời? Tại sao lại nhẫn tâm, nhìn tiểu Tịch yêu quý của ba khổ cực như vậy ? . . . . . .
Nàng khóc thút thít thân thể không ngừng run rẩy. Thái tử trong cơn ngủ mê mơ mơ màng màng ôm sát người nàng. Tư thế kéo lòng hai người hướng gần vào nhau hơn, chính là tư thế hiện tại của bọn họ. Nàng có thể nghe thấy tiếng tim đập của hắn, mạnh mẽ như vậy, dường như mỗi nhịp đập, đều là một lần nàng chết đi rồi lại sống lại.
Trong cuộc sống, luôn có vài việc buộc con người ta phải một mình đối mặt với nó, một mình tiến bước , dù con đường hãy còn xa rất xa, hay mà đêm hãy còn tối mịt mùng, cũng phải một mình lặng lẽ bước đi. . . . . . . ’
Nàng không sợ đường dài, cũng không sợ màn đêm u tối. Nàng chỉ sợ con đường này, căn bản không có đích đến, không có hi vọng. Nàng chỉ sợ, cả đời này, cho dù nàng trao đi hết thảy, ngoảnh đầu lại, nàng vẫn còn phải bước tiếp, vẫn trong bóng tối, vĩnh viễn không chạm được vào tim hắn.
Yêu một người, tại sao lại mệt mỏi như vậy?
Trữ Dư Tịch như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu, nhất thời tỉnh táo lại."Anh thái tử , Anh có ý gì. . . . . ."
Thái tử cười tà mị, siết chặt lấy cái mũi nhỏ của nàng."Anh ngán ngấy đồ ăn bên ngoài rồi, em làm chút gì đó hợp khẩu vị của anh đi, lý do này có được không?"
Thấy nàng hơi nhăn mày lại, thái tử khẽ hôn lên mi mắt nàng."Không đùa với em đâu, anh đột nhiên thấy, có vật nhỏ như em ở bên cạnh cũng không tồi."
Hắn cúi đầu cọ xát vào bả vai nàng."Tiểu Tịch, ở chung với anh , nhé? Buổi tối anh muốn ôm em ngủ, sau khi tan việc về đến nhà muốn ăn những thứ em làm, bắt em phải massage cho anh, như hôm nay, nhé? Có đồng ý không?"
Lời hắn nói là thật lòng, nếu như tất cả các cô gái trên thế giới này đều không đáng tin, thì Trữ Dư Tịch là ngoại lệ duy nhất.
Ngay cả hắn cũng không biết tại sao, hắn theo trực giác tin tưởng, nếu không có mối quan hệ đặt biệt giữa nhà Hoàng Phủ và nhà họ Trữ , Trữ Dư Tịch cũng là người duy nhất sẽ không đâm sau lưng hắn, nên hắn có thể yên tâm ôm nàng ngủ mà không cần sợ khi hắn hãy còn đang say giấc sẽ mất mạng dưới tay một cô gái nào đó. Nàng mang đến cảm giác an tâm cho hắn .
Loại cảm giác an tâm này hắn cũng chưa từng thấy khi ở bên Hạ Tử Dụ . . . . . . . Giờ phút này, Trữ Dư Tịch phải mạnh mẽ cỡ nào mới có thể kiềm chế được luồng xúc cảm trực trào trong mình?
"Nghe cứ như em là bảo mẫu của mình anh ấy. . . . . ."
Thái tử mập mờ cười."Anh chưa từng cho bảo mẫu ngủ cùng bao giờ cả. Hơn nữa tiểu Tịch, anh. . . . . ."
Hắn ngừng một chút, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đáy mắt của nàng."Anh hơi thích em."
Nếu không thì những dao động kỳ cục trước đó phải giải thích thế nào đây ? Những ngày hắn rời khỏi thành phố T thi thoảng đều sẽ nhớ tới nàng, trước kia không phải bận rộn như vậy , thời gian bọn họ gặp mặt khá nhiều nên không cảm thấy gì, trong mấy tháng này quan hệ giữa hắn và nàng rõ ràng có biến hóa. Không có nàng ở bên mình, như thể hắn có một khiếm khuyết nào đó. Loại cảm giác khó nói nên lời. Thất hồn lạc phách có vẻ hơi khoa trương một chút, nói đúng hơn là buồn bã. Hắn cũng không thích cảm giác này lắm. Hắn không thích bị tình cảm ràng buộc. Hắn đã quen tự do, đột nhiên cảm thấy bản thân mình dường như đã khuất phục , đối với hắn đó là nguy cơ. Người mang lại cảm giác này cho hắn không ai khác, là Trữ Dư Tịch. Hắn nhất thời lại cảm thấy tình huống này dường như cũng không tệ mấy. Nếu vấn đề là ở nàng, vậy thì nhân lúc hắn còn chưa khuất phục, vậy thì phương pháp giải quyết tốt nhất chính là chinh phục nàng trước. Hắn vĩnh viễn phải làm cái kẻ chinh phục người khác. Hắn đã nhìn cô gái nhỏ trước mắt này từ bé đến lớn, trong tương lai, cô gái này hẳn cũng không thể là đối thủ của hắn. . . . . . .
Gương mặt Trữ Dư Tịch bình tĩnh, sợ run chốc lát, khẽ mỉm cười."Anh thái tử, còn chị Tử Dụ?"
"Tử Dụ thì sao? Đây là chuyện của chúng ta, không phải em thích anh sao?" Hắn hỏi, nhưng không nghĩ sẽ nhận được hồi đáp từ nàng, hắn mạnh mẽ hôn lên cánh môi của nàng.
"Không sao, em sẽ thích anh."
Làm sao lại không liên quan đến chị ấy chứ?
Chị ấy mang thai, chị ấy có con của anh, sao lại không liên quan đến chị ấy? Trữ Dư Tịch gắng nhẫn nhịn không nói ra.
Hôm nay dường như nàng đã trải qua rất nhiều việc kích động, lòng nàng chết lặng.
Thái tử không cho nàng cơ hội kháng cự, xem chuyện này như chuyện làm ăn đã chắc như đinh đóng cột rồi. Hắn quả thật đã mệt chết đi được, không có hành động quá phận nào, cứ như vậy mà ôm nàng ngủ.
Ánh trăng trầm tĩnh, chiếu vào bên trong. Ánh trăng lớn sáng ngời như muốn rơi khỏi bầu trời , cao vút trên đỉnh đầu , làm nàng không thở nổi. Nàng cũng mệt mỏi, mệt chết đi được. Nhưng lại không hề cảm thấy buồn ngủ. Cánh tay của thái tử lộn xộn đặt trên eo nàng, khoá nàng lại , một chân đè lên người nàng. Tư thế chiếm hữu.
Sau lưng chính là nhịp thở trầm ổn của hắn. Nàng nghe thấy hơi thở của hắn, hốc mắt ướt át, trong lòng chua xót đau thương, như bị kim đâm vào lòng, đau đớn khó chịu muốn nổ tung.
Từng hạt nước mát lớn như hạt đậu lăn xuống mặt gối, nàng cắn góc chăn, cố không khóc ra tiếng.
Đây là trời cao đang trêu đùa nàng sao?
Cuối cùng hắn cũng có chút cảm giác với nàng, hắn thậm chí còn nói thích nàng, còn muốn ở chung với nàng. . . . . .
Nhưng đứa bé trong bụng Hạ Tử Dụ phải làm sao đây?
Làm sao. . . . . .
Ba, ba không phải nói là sẽ ở trên trời phù hộ cho tiểu Tịch sao? Tại sao ba nói mà không giữ lời? Tại sao lại nhẫn tâm, nhìn tiểu Tịch yêu quý của ba khổ cực như vậy ? . . . . . .
Nàng khóc thút thít thân thể không ngừng run rẩy. Thái tử trong cơn ngủ mê mơ mơ màng màng ôm sát người nàng. Tư thế kéo lòng hai người hướng gần vào nhau hơn, chính là tư thế hiện tại của bọn họ. Nàng có thể nghe thấy tiếng tim đập của hắn, mạnh mẽ như vậy, dường như mỗi nhịp đập, đều là một lần nàng chết đi rồi lại sống lại.
Trong cuộc sống, luôn có vài việc buộc con người ta phải một mình đối mặt với nó, một mình tiến bước , dù con đường hãy còn xa rất xa, hay mà đêm hãy còn tối mịt mùng, cũng phải một mình lặng lẽ bước đi. . . . . . . ’
Nàng không sợ đường dài, cũng không sợ màn đêm u tối. Nàng chỉ sợ con đường này, căn bản không có đích đến, không có hi vọng. Nàng chỉ sợ, cả đời này, cho dù nàng trao đi hết thảy, ngoảnh đầu lại, nàng vẫn còn phải bước tiếp, vẫn trong bóng tối, vĩnh viễn không chạm được vào tim hắn.
Yêu một người, tại sao lại mệt mỏi như vậy?