Trữ Dư Tịch nhanh chóng đem toàn bộ hộp cơm ném vào trong thùng rác. Quay lưng về phía hắn, rửa sạch tay, yên lặng hồi lâu mới quay người lại.
“Em… Em mệt rồi, em muốn đi ngủ sớm.”
Thái tử không hé răng nói một lời, chỉ yên lặng đứng ở đó, vòng tay ôm cô một cái.
Trữ Dư Tịch bị ôm, da đầu run lên, sau đó giãy giụa trốn vào trong phòng. Nằm ở trên giường đôi mắt mở to.
Có tiếng mở cửa, Trữ Dư Tịch nghe thấy tiếng bước chân của hắn đang tiến lại gần. Sau đó có cảm giác một bên đệm đang lún xuống.
Cô nằm yên, giả bộ ngủ, cánh tay đan trước ngực.
Thái tử ngồi trên giường, tầm mắt đảo qua một lượt.
“Thi Dạ Chiêu vừa mới tới?”
“…”
“Gần đây, hai người thường xuyên gặp mặt sao?”
Hắn không thể giả bộ hắn hoàn toàn không biết chuyện gì cả. Không nói đến việc Thi Dạ Chiêu đã cố ý bày ra bộ muốn để cho hắn biết điều này, hơn nữa hắn cũng đã nghe qua việc này rất nhiều lần. Trong trường học cũng có nghe qua đến những lời đồn đại nhảm nhí về quan hệ của cô, hơn nữa đều là mối quan hệ không dứt của cô và Thi Dạ Chiêu.
Nữ sinh đại học, được rất nhiều chàng trai anh tuấn thường hay đón đưa, lại không ngừng được tặng hoa và quà, lại còn đứng đợi đến vài giờ… A.
“Hắn nói với tôi chuyện của em và hắn.”
Thái tử phải vô cùng cố gắng giữ giọng mình thật bình tĩnh, không mang bất cứ một sắc thái nào khác.
Nào biết vừa nghe những lời này, Trữ Dư Tịch đang nằm trên giường đột nhiên xoay người ngồi dậy.
“Hắn đã nói gì với anh rồi?! Tại sao hắn lại muốn nói với anh?”
“…”
“…”
“Tại sao lại khẩn trương như vậy?”
Thái tử híp mắt, giật nhẹ khóe miệng.
“Hắn nói muốn em, hắn nói muốn tôi giúp đỡ cho hắn đến với em.”
Trữ Dư Tịch thở ra, tất cả cử chỉ của cô đều không lọt khỏi tầm mắt của thái tử.
“Chẳng lẽ giữa hai người còn có chuyện gì, mà không thể nói cho tôi biết?”
“Đương nhiên không có…”
Trữ Dư Tịch cúi thấp mặt xuống, sợ hắn nhìn ra điệu bộ khác thường của bản thân.
“Vậy anh nói như thế nào?”
Thái tử cười trào phúng.
“Tôi có thể nói như thế nào, chỉ cần em nguyện ý, muốn cùng hắn ở cùng một chỗ, người làm anh trai như tôi đây, muốn quản cũng đâu có thể được.”
“Tôi đã quen biết với hắn nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ hỏi tôi muốn cái gì, đúng là hắn đã nói với tôi là hắn muốn em, hắn trịnh trọng đề nghị tôi thành toàn cho hắn, có phải tôi vẫn nên tin tưởng hắn thật lòng đối với em?”
“Thế còn em, Tiểu Tịch, em thật sự thích hắn sao? Hãy nói thật với tôi, đừng nói dối tôi nữa.”
Bỗng nhiên thái tử khẽ xoa xoa gương mặt cô, đầu ngón tay vuốt vuốt nước mắt đang chảy ra từ khóe mắt cô.
Mấy ngày nay, Trữ Dư Tịch có quá nhiều tâm sự, trong lòng luôn cảm thấy lo âu, thật sự không có tâm trạng ăn uống. Nhớ đến ngày đó Thi Dạ Chiêu cường hôn cô, khiến cho cô luôn cảm thấy như nuốt phải ruồi bọ, vô cùng ghê tởm.
Mỗi lần đánh răng, cô vẫn nhớ đến cảm giác lưỡi hắn khuấy đảo trong miệng mình, cô ngồi trên nền ban công, bởi vì chỉ có như thế mới có đủ bóng tối che đủ cả người cô, vùi đầu lên gối, im lặng rơi lệ, cũng giống như tình trạng của ba năm về trước, đó là ác mộng của đời cô.
Càng về sau, những lúc màn đêm buông xuống, tâm lí cô đều rơi vào trạng thái không ổn định.
Cô đến Mỹ để trị liệu gần một năm trời, mới miễn cưỡng vượt qua được. Trong thời gian đó, cứ nổi điên lên là cô lại đập vỡ đồ, biến chứng sang bệnh tâm thần, cô sợ màu đen, cô không đắp chăn, thậm chí là không mặc quần áo, ngay cả chính tóc của cô cũng khiến cô sợ hãi.
Cô không chịu được việc người khác đụng chạm vào mình, cầm kéo lên cắt sạch bộ tóc bao nhiêu năm giữ gìn.
Cô cũng sợ cả những màu sắc sặc sỡ gì đó, tất cả đồ đạc mọi thứ trong phòng cô đều phải là màu trắng. Cô vẫn chưa tắm rửa gì, thường xuyên ngâm mình trong bồn tắm, đến cả một ngày trời.
Thể thể chờ đến khi nước lạnh lại đã thay nước mới, cô không thể chị đựng được cái lạnh lẽo đó, cứ mỗi lúc như thế lại khiến cho cô nhớ đến đôi môi và tay lạnh băng của Thi Dạ Chiêu.
Cô không muốn nhìn thấy máu, mỗi lần nhìn thấy máu, sẽ khiến cho cô mất đi lý trí như biến thành một con người khác vậy.
Đã có những lúc cô muốn tự sát, nhưng lại bị bác sĩ sớm phát hiện được trong tình trạng của cô lúc đó tay bị cắt, máu chảy đầy đất.
Trong phòng toàn một màu trắng, lại điểm thêm sắc đỏ tươi của máu nhìn vào trong mắt cô, vô cùng chói mắt. Cô bỗng nhiên an tĩnh lại, thả lỏng tất cả mọi cảnh giác của bản thân, nhìn lên một người đàn ông Mỹ cường tráng nhưng lại giống với một con búp bê dễ dàng bị vặn mất cánh tay, con dao găm đâm xuống như muốn đâm vào tim hắn.
Đường Yên nhanh tay nhanh mắt lấy ống tiêm trong tay y tá tiêm thuốc an thần cho cô, mới tránh khỏi phát sinh những chuyện nguy hiểm.
Mấy tháng liền cô không mở miệng nói ra lấy một câu, mà chỉ một cuộc điện thoại vượt biển của thái tử gọi cho cô, cô lại có thể cười cười vui vẻ nói chuyện với hắn, biểu hiện đó không giống với những lúc trước. Sau khi cúp điện thoại, cô lại soi gương, nhìn lại chính bản thân mình trong gương, lần mò cái đầu trọc lốc chỉ có một ít tóc mới nhú lên của mình, khuôn mặt gầy gò ốm yếu đó, thân thể dơ bẩn không thẻ nào chịu nổi, hai tay ôm mặt khóc rống lên như mưa.
Đó là lần đầu tiên Đường Yên bắt gặp Trữ Dư Tịch khóc vì gặp chuyện không may...
Cô uống thuốc ngủ, miễn cưỡng chìm vào trong giấc ngủ. Đường Yên lặng lẽ ngồi ở mép giường, đau lòng nhìn cô nước mắt tuôn rơi.
"Mẹ biết con hận hắn, so với con mẹ càng hận hắn nhiều hơn, nếu có thể, mẹ đã sớm đưa người phanh thây hắn ra mà báo thù cho con rồi."
"Tiểu Tịch à, đúng là hắn có ơn cứu mạng với thái tử, đại lão gia đã ra lệnh không thể làm tổn thương đến hắn, con nói xem, mẹ phải làm thế nào bây giờ....Tiểu Tịch, con nói xem mẹ nên làm gì bây giờ?"
Đường Yên không biết rằng, mặc dù đã uống thuốc ngủ, nhưng đối với Trữ Dư Tịch mà nói thì không đáng gì, tất cả những lời bà nói ra đều đi vào tai cô không xót một chữ.
Cô bắt đầu phối hợp trị liệu, đối diện với những chuyện này có thể khiến cho cô không thể nào chịu nổi, cô bắt buộc chính mình thử tiếp nhận những điều đó thêm một lần sau những lần thất bại trước đó, một lần không được thì hai lân, một tháng không được thì hai tháng.
Bác sĩ dự đoán rằng phải mất ít nhất hai năm trị liệu cô mới có thể khôi phục lại tâm lý bình thường, nhưng thật bất ngờ, cô chỉ cần dùng đến một năm.
Trong lòng Đường Yên là một mớ cảm xúc hỗn độn, chỉ biết thở dài. Bà còn có thể nói cái gì, đây đúng là con gái của bà mà, tất nhiên sẽ không dễ gì mà bị gục ngã, quả nhiên là con gái của bà, kiên cường khiến người ta phải thương tiếc.
Trữ Dư Tịch nhanh chóng đem toàn bộ hộp cơm ném vào trong thùng rác. Quay lưng về phía hắn, rửa sạch tay, yên lặng hồi lâu mới quay người lại.
“Em… Em mệt rồi, em muốn đi ngủ sớm.”
Thái tử không hé răng nói một lời, chỉ yên lặng đứng ở đó, vòng tay ôm cô một cái.
Trữ Dư Tịch bị ôm, da đầu run lên, sau đó giãy giụa trốn vào trong phòng. Nằm ở trên giường đôi mắt mở to.
Có tiếng mở cửa, Trữ Dư Tịch nghe thấy tiếng bước chân của hắn đang tiến lại gần. Sau đó có cảm giác một bên đệm đang lún xuống.
Cô nằm yên, giả bộ ngủ, cánh tay đan trước ngực.
Thái tử ngồi trên giường, tầm mắt đảo qua một lượt.
“Thi Dạ Chiêu vừa mới tới?”
“…”
“Gần đây, hai người thường xuyên gặp mặt sao?”
Hắn không thể giả bộ hắn hoàn toàn không biết chuyện gì cả. Không nói đến việc Thi Dạ Chiêu đã cố ý bày ra bộ muốn để cho hắn biết điều này, hơn nữa hắn cũng đã nghe qua việc này rất nhiều lần. Trong trường học cũng có nghe qua đến những lời đồn đại nhảm nhí về quan hệ của cô, hơn nữa đều là mối quan hệ không dứt của cô và Thi Dạ Chiêu.
Nữ sinh đại học, được rất nhiều chàng trai anh tuấn thường hay đón đưa, lại không ngừng được tặng hoa và quà, lại còn đứng đợi đến vài giờ… A.
“Hắn nói với tôi chuyện của em và hắn.”
Thái tử phải vô cùng cố gắng giữ giọng mình thật bình tĩnh, không mang bất cứ một sắc thái nào khác.
Nào biết vừa nghe những lời này, Trữ Dư Tịch đang nằm trên giường đột nhiên xoay người ngồi dậy.
“Hắn đã nói gì với anh rồi?! Tại sao hắn lại muốn nói với anh?”
“…”
“…”
“Tại sao lại khẩn trương như vậy?”
Thái tử híp mắt, giật nhẹ khóe miệng.
“Hắn nói muốn em, hắn nói muốn tôi giúp đỡ cho hắn đến với em.”
Trữ Dư Tịch thở ra, tất cả cử chỉ của cô đều không lọt khỏi tầm mắt của thái tử.
“Chẳng lẽ giữa hai người còn có chuyện gì, mà không thể nói cho tôi biết?”
“Đương nhiên không có…”
Trữ Dư Tịch cúi thấp mặt xuống, sợ hắn nhìn ra điệu bộ khác thường của bản thân.
“Vậy anh nói như thế nào?”
Thái tử cười trào phúng.
“Tôi có thể nói như thế nào, chỉ cần em nguyện ý, muốn cùng hắn ở cùng một chỗ, người làm anh trai như tôi đây, muốn quản cũng đâu có thể được.”
“Tôi đã quen biết với hắn nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ hỏi tôi muốn cái gì, đúng là hắn đã nói với tôi là hắn muốn em, hắn trịnh trọng đề nghị tôi thành toàn cho hắn, có phải tôi vẫn nên tin tưởng hắn thật lòng đối với em?”
“Thế còn em, Tiểu Tịch, em thật sự thích hắn sao? Hãy nói thật với tôi, đừng nói dối tôi nữa.”
Bỗng nhiên thái tử khẽ xoa xoa gương mặt cô, đầu ngón tay vuốt vuốt nước mắt đang chảy ra từ khóe mắt cô.
Mấy ngày nay, Trữ Dư Tịch có quá nhiều tâm sự, trong lòng luôn cảm thấy lo âu, thật sự không có tâm trạng ăn uống. Nhớ đến ngày đó Thi Dạ Chiêu cường hôn cô, khiến cho cô luôn cảm thấy như nuốt phải ruồi bọ, vô cùng ghê tởm.
Mỗi lần đánh răng, cô vẫn nhớ đến cảm giác lưỡi hắn khuấy đảo trong miệng mình, cô ngồi trên nền ban công, bởi vì chỉ có như thế mới có đủ bóng tối che đủ cả người cô, vùi đầu lên gối, im lặng rơi lệ, cũng giống như tình trạng của ba năm về trước, đó là ác mộng của đời cô.
Càng về sau, những lúc màn đêm buông xuống, tâm lí cô đều rơi vào trạng thái không ổn định.
Cô đến Mỹ để trị liệu gần một năm trời, mới miễn cưỡng vượt qua được. Trong thời gian đó, cứ nổi điên lên là cô lại đập vỡ đồ, biến chứng sang bệnh tâm thần, cô sợ màu đen, cô không đắp chăn, thậm chí là không mặc quần áo, ngay cả chính tóc của cô cũng khiến cô sợ hãi.
Cô không chịu được việc người khác đụng chạm vào mình, cầm kéo lên cắt sạch bộ tóc bao nhiêu năm giữ gìn.
Cô cũng sợ cả những màu sắc sặc sỡ gì đó, tất cả đồ đạc mọi thứ trong phòng cô đều phải là màu trắng. Cô vẫn chưa tắm rửa gì, thường xuyên ngâm mình trong bồn tắm, đến cả một ngày trời.
Thể thể chờ đến khi nước lạnh lại đã thay nước mới, cô không thể chị đựng được cái lạnh lẽo đó, cứ mỗi lúc như thế lại khiến cho cô nhớ đến đôi môi và tay lạnh băng của Thi Dạ Chiêu.
Cô không muốn nhìn thấy máu, mỗi lần nhìn thấy máu, sẽ khiến cho cô mất đi lý trí như biến thành một con người khác vậy.
Đã có những lúc cô muốn tự sát, nhưng lại bị bác sĩ sớm phát hiện được trong tình trạng của cô lúc đó tay bị cắt, máu chảy đầy đất.
Trong phòng toàn một màu trắng, lại điểm thêm sắc đỏ tươi của máu nhìn vào trong mắt cô, vô cùng chói mắt. Cô bỗng nhiên an tĩnh lại, thả lỏng tất cả mọi cảnh giác của bản thân, nhìn lên một người đàn ông Mỹ cường tráng nhưng lại giống với một con búp bê dễ dàng bị vặn mất cánh tay, con dao găm đâm xuống như muốn đâm vào tim hắn.
Đường Yên nhanh tay nhanh mắt lấy ống tiêm trong tay y tá tiêm thuốc an thần cho cô, mới tránh khỏi phát sinh những chuyện nguy hiểm.
Mấy tháng liền cô không mở miệng nói ra lấy một câu, mà chỉ một cuộc điện thoại vượt biển của thái tử gọi cho cô, cô lại có thể cười cười vui vẻ nói chuyện với hắn, biểu hiện đó không giống với những lúc trước. Sau khi cúp điện thoại, cô lại soi gương, nhìn lại chính bản thân mình trong gương, lần mò cái đầu trọc lốc chỉ có một ít tóc mới nhú lên của mình, khuôn mặt gầy gò ốm yếu đó, thân thể dơ bẩn không thẻ nào chịu nổi, hai tay ôm mặt khóc rống lên như mưa.
Đó là lần đầu tiên Đường Yên bắt gặp Trữ Dư Tịch khóc vì gặp chuyện không may...
Cô uống thuốc ngủ, miễn cưỡng chìm vào trong giấc ngủ. Đường Yên lặng lẽ ngồi ở mép giường, đau lòng nhìn cô nước mắt tuôn rơi.
"Mẹ biết con hận hắn, so với con mẹ càng hận hắn nhiều hơn, nếu có thể, mẹ đã sớm đưa người phanh thây hắn ra mà báo thù cho con rồi."
"Tiểu Tịch à, đúng là hắn có ơn cứu mạng với thái tử, đại lão gia đã ra lệnh không thể làm tổn thương đến hắn, con nói xem, mẹ phải làm thế nào bây giờ....Tiểu Tịch, con nói xem mẹ nên làm gì bây giờ?"
Đường Yên không biết rằng, mặc dù đã uống thuốc ngủ, nhưng đối với Trữ Dư Tịch mà nói thì không đáng gì, tất cả những lời bà nói ra đều đi vào tai cô không xót một chữ.
Cô bắt đầu phối hợp trị liệu, đối diện với những chuyện này có thể khiến cho cô không thể nào chịu nổi, cô bắt buộc chính mình thử tiếp nhận những điều đó thêm một lần sau những lần thất bại trước đó, một lần không được thì hai lân, một tháng không được thì hai tháng.
Bác sĩ dự đoán rằng phải mất ít nhất hai năm trị liệu cô mới có thể khôi phục lại tâm lý bình thường, nhưng thật bất ngờ, cô chỉ cần dùng đến một năm.
Trong lòng Đường Yên là một mớ cảm xúc hỗn độn, chỉ biết thở dài. Bà còn có thể nói cái gì, đây đúng là con gái của bà mà, tất nhiên sẽ không dễ gì mà bị gục ngã, quả nhiên là con gái của bà, kiên cường khiến người ta phải thương tiếc.