“Thị phi ân oán, vĩnh viễn sẽ không có điểm cuối. Sớm biết có hôm nay, ban đầu… ta sẽ không ra tay cứu cháu, không nên vì thương hại cháu mà xuống núi.”
Cả người Ngu Hề run lên.
Tô Úc đau khổ cùng cực nhắm lại hai mắt.
Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Một lưỡi dao sắc bén bỗng loé lên, thẳng tắp đâm về phía Tô Úc. Hắn chưa kịp né tránh thì Ngu Hề đã lao đến, thân thể nhỏ bé nhào lên che chắn cho hắn.
Máu tươi lập tức nhiễm đỏ vạt áo trắng như tuyết của Tô Úc.
Người trong ngực khẽ run, máu từ vết thương từ từ chảy ra, càng lúc càng nhiều, thấm đỏ trên áo trắng giống như những hoá hàn mai đang nở rộ.
Tô Úc không kịp suy nghĩ nhiều, nắm lấy kiếm, một kiếm đâm vào ngực thích khách Mộc Chiêu.
Cả người Ngu Hề run lên.
Tô Úc đau khổ cùng cực nhắm lại hai mắt.
Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Một lưỡi dao sắc bén bỗng loé lên, thẳng tắp đâm về phía Tô Úc. Hắn chưa kịp né tránh thì Ngu Hề đã lao đến, thân thể nhỏ bé nhào lên che chắn cho hắn.
Máu tươi lập tức nhiễm đỏ vạt áo trắng như tuyết của Tô Úc.
Người trong ngực khẽ run, máu từ vết thương từ từ chảy ra, càng lúc càng nhiều, thấm đỏ trên áo trắng giống như những hoá hàn mai đang nở rộ.
Tô Úc không kịp suy nghĩ nhiều, nắm lấy kiếm, một kiếm đâm vào ngực thích khách Mộc Chiêu.