“Lúc ta chào đời, có người ở ngoại thành hát bài Cai hạ ca. Phụ hoàng cho rằng đây là điềm gở nên đặt cho ta cái tên ‘Ngu Hề’.”
“Ngu hề ngu hề nại nhược hà… Tuy ta là trưởng công chúa…. nhưng từ nhỏ đã không được thương yêu….. Mẫu hậu luôn sủng ái hoàng đệ, phụ hoàng thích hoàng huynh… Sau đó thì nước mất nhà tan…. cho đến khi ta gặp người.”
“Ban đầu ta cứ nghĩ rằng người là tiên trên trời… Ta không dám nháy mắt… Sợ chỉ nháy mắt một cái thì người sẽ biến mất.”
“Ta sợ… đây chỉ là một giấc mộng…”
“Ta không phải thật tâm muốn người làm hoàng đế. Chẳng qua là… ta muốn người…”
“Ta muốn người mãi mãi ở bên cạnh ta…. Thương xót ta… Yêu thương ta…”
“Mặc dù ta biết rằng… người không thích ngôi vị hoàng đế… nhưng vẫn ép người… Đây là cách duy nhất để ta giữ chân người…”
Ngu Hề cười điềm đạm, khoé mắt long lanh ngập nước, hình ảnh mông lung trong đôi mắt nàng là Tô Úc, chỉ có Tô Úc.
Trên mặt Tô Úc đều là nước mắt, hắn cầm tay Ngu Hề, giọng run run hỏi: “Nàng yêu ta?”
Quả thực Tô Úc không hiểu, tại sao mình lo lắng cho nàng, tại sao vì nàng mà cam tâm tình nguyện khởi binh xen vào chuyện hậu thế. Tâm hắn vốn vững như bàn thạch, đã sớm quyết tâm cách xa chốn hồng trần, nhưng không ngờ vì nàng, hắn đã làm tất cả những điều này.
Tại sao khi nàng gọi ‘A Úc’ thì hắn sẽ vui mừng, tại sao hắn lại nuông chiều nàng hết mực, tại sao khi vẽ nàng hắn cảm thấy hạnh phúc vui vẻ… tất cả không phải đã quá mức rõ ràng rồi sao.
“Người là… hoàng thúc duy nhất của ta…”
Ngu Hề không run rẩy nữa, nàng yên tĩnh và dịu ngoan nằm trong lòng Tô Úc.
Nàng không trả lời câu hỏi của hắn, vậy… giữa nàng và hắn chỉ là tình cảm ruột thịt ư…
Tô Úc ôm thân thể Ngu Hề đang dần dần lạnh đi, hắn không cử động, hai mắt từ từ tan rã.
“Ngu hề ngu hề nại nhược hà… Tuy ta là trưởng công chúa…. nhưng từ nhỏ đã không được thương yêu….. Mẫu hậu luôn sủng ái hoàng đệ, phụ hoàng thích hoàng huynh… Sau đó thì nước mất nhà tan…. cho đến khi ta gặp người.”
“Ban đầu ta cứ nghĩ rằng người là tiên trên trời… Ta không dám nháy mắt… Sợ chỉ nháy mắt một cái thì người sẽ biến mất.”
“Ta sợ… đây chỉ là một giấc mộng…”
“Ta không phải thật tâm muốn người làm hoàng đế. Chẳng qua là… ta muốn người…”
“Ta muốn người mãi mãi ở bên cạnh ta…. Thương xót ta… Yêu thương ta…”
“Mặc dù ta biết rằng… người không thích ngôi vị hoàng đế… nhưng vẫn ép người… Đây là cách duy nhất để ta giữ chân người…”
Ngu Hề cười điềm đạm, khoé mắt long lanh ngập nước, hình ảnh mông lung trong đôi mắt nàng là Tô Úc, chỉ có Tô Úc.
Trên mặt Tô Úc đều là nước mắt, hắn cầm tay Ngu Hề, giọng run run hỏi: “Nàng yêu ta?”
Quả thực Tô Úc không hiểu, tại sao mình lo lắng cho nàng, tại sao vì nàng mà cam tâm tình nguyện khởi binh xen vào chuyện hậu thế. Tâm hắn vốn vững như bàn thạch, đã sớm quyết tâm cách xa chốn hồng trần, nhưng không ngờ vì nàng, hắn đã làm tất cả những điều này.
Tại sao khi nàng gọi ‘A Úc’ thì hắn sẽ vui mừng, tại sao hắn lại nuông chiều nàng hết mực, tại sao khi vẽ nàng hắn cảm thấy hạnh phúc vui vẻ… tất cả không phải đã quá mức rõ ràng rồi sao.
“Người là… hoàng thúc duy nhất của ta…”
Ngu Hề không run rẩy nữa, nàng yên tĩnh và dịu ngoan nằm trong lòng Tô Úc.
Nàng không trả lời câu hỏi của hắn, vậy… giữa nàng và hắn chỉ là tình cảm ruột thịt ư…
Tô Úc ôm thân thể Ngu Hề đang dần dần lạnh đi, hắn không cử động, hai mắt từ từ tan rã.