Cái gì là tinh nhuệ?
Tinh nhuệ chính là kỷ luật nghiêm minh! Bất cứ một mệnh lệnh gì, cho dù có phải rút súng ra tự sát, họ cũng kiên quyết thi hành. Rất rõ ràng, “S.T.A.R.S” mà Nicolas cầm đầu chính là một biệt đội tinh nhuệ, thậm chí còn là tinh nhuệ trong tinh nhuệ!
Lúc các đội viên nhận được mệnh lệnh của Nicolas, họ không hề sợ hãi, chần chờ hay chất vấn gì hết, chỉ biết phục tùng mệnh lệnh! Hơn nữa, bọn họ tuyệt đối tin tưởng và ủng hộ “đội trưởng” Nicolas.
Đạn bắn dày đặc, súng của bọn họ liên tục phun ra lửa, cuồn cuộn không dứt. Đám Lê Sương Mộc và Doãn Khoáng bị bức lui về chỗ bí mật của mình, không dám ló đầu ra.
Vốn Doãn Khoáng đã định núp trong tiệm quần áo để đánh lén kẻ địch nhưng không ngờ đối phương chẳng những không vào, ngược lại còn điên cuồng nhả đạn vào trong cửa hàng. Hắn bất đắc dĩ, chỉ có thể núp vào sâu hơn.
– Thực sự rất sỉ nhục! – Doãn Khoáng nghiến chặt răng.
Ở một chỗ khác, Lê Sương Mộc đang núp dưới chân tường, bị đạn lạc bắn trúng chân trái. Hắn đau đến nhe răng nhe lợi. Nhưng mà hắn lại không vội xử lý vết thương trên chân mà nhíu mà suy nghĩ: “Không đúng! Rất không bình thường! Nhưng mà… rốt cục nó không bình thường chỗ nào!”
“Đầu tiên là một tiếng súng 54 trên cao… Sau đó là tiếng của Barrett… tiếp theo là AWM của Tăng Phi.. rồi hỏa lực đột nhiên gia tăng… Chẳng lẽ… Không tốt!” Dường như nghĩ tới điều gì, sắc mặt của Lê Sương Mộc bỗng biến đối. Khuôn mặt vốn đã trắng bệnh vì mất máu nay lại càng chẳng thấy một tia huyết sắc.
Lê Sương Mộc hít sâu một hơi, ra sức hét lên:
– Bọn họ muốn chạy!
Chạy… Chạy chạy…
Tiếng kêu vang vọng trên đường phố, hòa cùng với tiếng súng bắn kịch liệt.
Doãn Khoáng cách Lê Sương Mộc không xa cho nên hắn cũng nghe rõ lời Lê Sương Mộc nói.
“Chạy?” Doãn Khoáng sửng sốt, lập tức vui vừng nhướng mày. “Chúng muốn chạy? Chúng ta thắng…” Nhưng hắn còn còn chưa kịp vui mừng thì nụ cười trên mặt liền cứng lại: “Chạy! Không tốt!”
Kẻ địch chạy trốn, tại sao lại không tốt?
Chẳng những không tốt mà nó còn vô cùng hỏng bét!
Tại sao?
Nguyên nhân rất đơn giản!
Chính diện đối địch còn bị bọn họ đánh cho không ngóc đầu lên được. Bây giờ, họ lại ẩn vào trong tối, địch tối ta sáng. Vậy thì trận đấu tiếp theo, cả bọn sẽ chết hết!
Một đám học sinh vừa tốt nghiệp cấp ba, bị một đám lính chiến từng giãy dụa trong máu lửa bao năm nhìn chằm chằm, ngay cả đi uống nước cũng có thể bị họ bắn cho tung sọ, vậy thì làm sao còn cơ hội sống sót chứ?
Nhiệm vụ này… thật sự không còn cách nào làm tiếp!
Từ bỏ nhiệm vụ? Không thể nào rồi!
Bên mình đã giết chết mấy người bên họ, thù này kết sâu không thể gỡ, chỉ sợ bây giờ bọn họ còn hận không thể thiên đao vạn quả cả lũ bên mình. Hơn nữa, không sợ trộm tới nhà chỉ sợ trộm nhớ kỹ! Bây giờ, kẻ “nhớ kỹ” bọn họ không phải trộm mà làm một đám liều mạng!
Cho nên không muốn bị bọn họ giết chết, biện pháp duy nhất chính là… giết chết hết tất cả bọn họ!
Nghĩ tới đây, quai hàm của Doãn Khoáng lại căng ra, hiển nhiên là hai hàm răng đang nghiến chặt lại. “Đã bị bức đến bước này rồi… Tiến cũng chết! Lùi cũng chết! Hay, hay lắm! Bản thân tao rất muốn nhìn… rất muốn nhìn…”
Khuôn mặt Doãn Khoáng đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi. Đột nhiên, hắn thấy cách đó không xa có một ma-nơ-canh đang nằm ngang trên đất. Không chút nghĩ ngợi, hắn ôm lấy cái hình nộm xinh đẹp kia, dùng sức ném ra ngoài!
Đụp đụp đụp!!
Các tia sáng lóe lên, ma-nơ-canh kia nháy mắt bị đục thủng trăm lỗ.
Nhằm đúng thời gian một giây ngắn ngủi này, Doãn Khoáng nhanh chóng lao ra khỏi tiệm bán quần áo. Mặc dù hắn biết làm thế này là bại lộ bản thân trước họng súng của quân địch nhưng hắn chỉ có thể làm như vậy! Doãn Khoáng không sợ một khắc sau có thể bị bắn thành tổ ong, bởi vì hắn đã không còn lựa chọn nào rồi!
Hắn nhắm chặt mắt!
Lúc nhảy qua bờ tường thấp của tiệm bán quần áo, hắn chỉ cảm thấy lông tơ khắp người đều dựng đứng lên, thân thể giống như bị chìm trong hồ băng vào mùa đông.
Yên tĩnh!
Hắn đột nhiên cảm thấy yên tĩnh tới quỷ dị! Giống như tai đột nhiên mất năng lực nghe vậy!
Nhưng không đợi hắn cảm nhận rõ thế giới chết không tiếng động kia, sau lưng đột nhiên truyền tới cảm giác đau đớn thấu tim gan.
“Đây là… cảm giác bị đạn bắn trúng sao? Thật là đau quá đi!”
Tại thời điểm thân thể tiếp xúc với mặt đường, hắn thuận thế dùng hết sức từ khi sinh ra đến giờ, toàn lực lăn về phía trước, nơi đó có một chiếc xe bị lật nghiêng. Chỉ cần hắn lăn được vào trong đó thì có thể tránh được luồng đạn như cơn bão kia.
Chỉ là, ở nơi xa, tên da trắng William không biết đột nhiên chui ra từ chỗ nào. Khuôn mặt hắn vô cùng dữ tợn, tay mở chốt quả lựu đạn cầm trong tay, hét lớn một tiếng:
– Rona! Tao báo thù cho mày đây!
Nói xong, hắn dùng tay trái còn có thể hoạt động được của mình vung mạnh đi…
– William!
Cách đó không xa, hai mắt Nicolas đầy tơ máu, cổ họng gào lên gần như rách toạc.
Có điều đã muộn rồi!
Lại một viên đạn bay ra từ trong bóng tối. Viên đạn bay lượn trong đêm đen, sau đó xuyên qua áo chống đạn, đâm thẳng vào tim William.
Một vòi máu phun ra như suối.
William cảm thấy cơ thể mình nhẹ như bay. Tay trái đầy lực lượng đột nhiên mềm oặt.
– Oh shit…
Oanh!
Lựu đạn nổ tung, ngọn lửa sôi trào nháy mắt nuốt gọn thân hình của người đàn ông da trắng.
Nicolas cách hắn không xa lắm phải vội vàng lăn ra xa mới không bị sóng xung kích của vụ nổ làm liên lụy.
Gần như cùng lúc với thời điểm ánh lửa lóe lên, rất nhiều vị trí của đội viên S.T.A.R.S bị lộ ra ngoài sáng.
– William chết tiệt! – Nicolas cắn chặt răng, quyết đoán hạ mệnh lệnh:
– Whale, Sagittarius, hai cậu lưu lại cản đường! Những người còn lại tập trung hỏa lực, lập tức thoát khỏi chiến trường, sau đó tập hợp ở vị trí cũ. Mọi người yên tâm… Món nợ này sẽ tính với bọn chúng cả vốn lẫn lời.
– Vâng thưa đội trưởng! – Người thanh niên tóc dài đứng bên ứng thanh trả lời, sau đó nói với đồng đội bên cạnh:
– Sagittarius, đội trưởng bảo chúng ta ở lại cản hậu.
– Cản hậu… hiểu rồi! – Người kia cười khổ một tiếng rồi nói một cách quyết tuyệt:
– Đã tới lúc rồi! Đây là thời gian xét xử cuối cùng, xin Chúa hay tha thứ cho tội ác của con… cho dù con có đến bên Satan… linh hồn con vẫn vĩnh viễn hầu hạ người…
Người nọ cầm lấy cây chữ thập giá trước ngực, lầm rầm cầu nguyện.
Ánh lửa còn sót lại chiếu lên vết sẹo hình con rết màu đỏ lừ trên mặt hắn. Trong hơi thuốc súng lượn lờ, bộ dáng của hắn lại thành kính đến vậy.
Whale đứng bên lẳng lặng nhìn hắn cầu khấn, đáy mắt sáng ngời bởi ngọn lửa nơi xa.
– Có tín ngưỡng tốt thật đấy, cho dù có chết cũng không khiến cho ý chí của mình bị khuất phục…
– Chắc là vậy! – Sagittarius hôn lên cây thập tự giá trên tay, sau đó cẩn thận cất nó vào trong ngực.
– Ừ! – Whale miễn cưỡng lên tiếng, nói:
– Lần này… nếu dùng theo câu tục ngữ xưa của Trung Quốc thì chính là “lật thuyền trong mương”. Đến bây giờ, chúng ta vẫn chưa biết kẻ địch là ai, tại sao lại phục kích chúng ta. Hơn nữa, chiến thuật của bọn họ vô cùng thấp kém, thậm chí có thể nói là không có bất kỳ một chiến thuật nào. Tôi thậm chí còn cảm thấy bọn họ toàn tự mạnh ai người nấy chiến, căn bản không có chút phối hợp nào. Đến giờ, tôi nghĩ mãi vẫn không ra, vì sao chúng ta lại thất bại.
Sagittarius hỏi:
– Vậy thì có liên quan gì chứ?
Whale nhẹ nhàng khoát tay, trên khuôn mặt thon dài tràn đầy vẻ thích thú, giống như bây giờ hắn đang đứng tắm nắng ở bờ biển Hawai chứ không phải đang vùi mình trong tiếng súng đạn.
– Người Trung Quốc nói: “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”. – Hán ngữ của hắn vô cùng chuẩn, nghe qua có vẻ là giọng Bắc Kinh, nếu chỉ nghe thanh âm có lẽ còn đoán hắn là người sống ở thủ đô Trung Quốc lâu năm rồi.
– Nếu như biết bọn họ là ai… bọn họ tại sao lại công kích chúng ta… có lẽ chúng ta có thể nắm bắt điều đó, chế ngự ngược lại bọn họ. Chỉ tiếc, trung tâm không truyền tới tin tức nào, thế nên chúng ta đã mất năm chiến hữu cũng chưa biết đối phương rốt cục là “cái gì”.
Sagittarius lạnh lùng nói:
– Bây giờ không phải thời gian lập luận trinh thám đâu Whale. Cầm lấy súng trong tay cậu, dùng đạn trong đó bắn xuyên qua người kẻ địch, đó mới chính là việc cậu phải làm.
Whale thở dài một hơi, đáy mắt ánh lên sự thất vọng, cũng không biết hắn thất vọng điều gì.
– Được rồi… thi hành nhiệm vụ đi thôi.
Hai người bọn họ sở dĩ bỏ thời gian ngồi đây tán gẫu là bởi vì muốn cho đồng đội của mình tranh thủ thời gian nghỉ ngơi. Khi bọn họ nói chuyện với nhau, làn đạn trong khoảng không vẫn tiếp tục không ngừng nghỉ. Hiển nhiên, đám “S.T.A.R.S” này đã trút hết lửa giận của mình vào khẩu súng. Bọn họ muốn bắn hết đạn trong băng để phát tiết sự phẫn nộ và bất cam trong lòng!
Bọn họ vừa lui vừa đánh, thân ảnh nhanh chóng chìm trong đêm tối…
Khi bọn họ lẩn vào trong bóng tối, hai đôi mắt đột nhiên hiện ra, tràn ngập sự lạnh lùng u ám.
Một đôi là của Doãn Khoáng người đầm đìa máu tươi, đang lồm cồm bò dậy khỏi bãi bùn.
Còn một đôi khác, chính là…