Địa điểm: nóc tòa nhà thị chính phía Nam quảng trường Raccoon.
Thời gian: 03h37 phút New York.
Đứng trong dòng khí lưu lạnh băng trên mái nhà, Doãn Khoáng cảm thấy toàn thân như bị đông lạnh, run rẩy không thôi. Hắn mấp máy đôi môi khô khốc của mình, nói vào trong điện thoại:
– Isaac? Nếu như ông vẫn còn đó thì hãy nói cho tôi biết vị trí cụ thể của đám lính kia. – Vừa nói xong, Doãn Khoáng liền liếc mắt nhìn chùm lựu đạn được buộc thành chùm của mình.
Mười viên tất cả, được buộc chung một chỗ, uy lực nổ tung sinh ra sẽ khá là lớn! Doãn Khoáng thậm chí còn phỏng đoán, nếu như ném bó lựu đạn này xuống dưới chân Nemesis Matt thì chắc có thể nổ cho hắn rách da rách thịt, thậm chí trực tiếp nổ chết!
Dĩ nhiên, Doãn Khoáng chỉ nghĩ chơi thế thôi, nếu thật sự muốn đi đối phó với Matt, ngay việc làm sao để đưa chùm lựu đạn này tới gần hắn cũng là một nhiệm vụ bất khả thi!
Cho nên, trong tiềm thức Doãn Khoáng mặc dù có suy nghĩ thử đối phó với Nemesis Matt nhưng cho dù thế nào, hắn cũng không muốn gặp kẻ đó chút nào, tuyệt đối không muốn!
Chỉ là Doãn Khoáng nằm mơ cũng không ngờ tới, chỉ bởi vì sự lớn mật thậm chí có thể gọi là hành động lung tung của hắn đã khiến cho hướng đi của nội dung vở kịch thay đổi, cũng chính là thay đổi thế giới tương lai của “Resident Evil”. Cho nên, không biết là trừng phạt hay tặng thưởng, “Hiệu Trưởng” không gì không làm được kia đã đẩy gã học viên gà mờ vốn chỉ cần “sinh tồn trong năm tiếng” kia tới một tương lai không thể biết trước.
Tiến sĩ Isaac vốn là nhân vật phản diện trong “Resident Evil 3: Diệt Tuyệt” nhưng nay lại xuất hiện ở “Resident Evil 2: Ngày Tận Thế”. Hắn nở nụ cười cáo già của mình, bắt đầu chỉ đạo hướng đi của “Ngày Tận Thế”…
Ở đầu kia của chiếc điện thoại, Isaac lại nở nụ cười quen thuộc. Ánh sáng yếu ớt của chiếc máy tính chiếu rọi lên mặt ông ta.
– Cậu bé Trung Quốc đáng yêu, tôi vẫn ở đây. Hơn nữa, vừa rồi tôi đột nhiên nghĩ tới một phương pháp xử lý vô cùng tốt, có thể giúp cậu dễ dàng giết chết đám lính kia.
– Tôi muốn biết vị trí cụ thể của đám lính kia.
Doãn Khoáng thầm nghĩ muốn tự mình động thủ. Hắn tuyệt đối không muốn hoàn toàn giao tính mạng và thân thể của mình cho người khác.
– Ôi bất hạnh, bọn họ ở ngay gần phía dưới tòa nhà cậu đang đứng. Nếu như cậu hơi có dị động thôi, tôi nghĩ, bằng với tố chất của họ, cậu sẽ bị phát hiện trước. Sau đó, hàng loạt viên đạn sẽ lao về phía cậu… ừm, có thể cậu sẽ trở thành một chiếc tổ ong đầy máu.
– Ông… Không phải ông nói rằng sẽ giúp tôi hay sao? – Doãn Khoáng tức giận ra trò, hắn nói:
– Tại sao bây giờ ông mới nói cho tôi biết rằng họ đã đến?
Isaac nói:
– Tỉnh táo nào cậu nhóc Trung Quốc, nóng nảy chỉ khiến cậu mất bình tĩnh thôi. Cậu phải bình tĩnh thì con mắt mới không bị che đậy, con đường phía trước mới có thể nhìn nhận một cách rõ ràng. Bây giờ, tôi dạy sẽ dạy cậu phải làm như thế nào cho đúng. Cậu yên tâm đi, chỉ cần cậu làm theo lời tôi nói, cậu nhất định có thể thành công giết hết tất cả bọn họ.
Doãn Khoáng hít sâu một hơi, gật đầu nói:
– Vậy, bây giờ tôi nên làm thế nào?
Isaac nói:
– Bây giờ, đi xuống cầu thang thoát hiểm mặt bên của tòa nhà. Sau đó, cậu có thể thấy một tòa nhà ba tầng cách đó không xa, nó vô cùng bắt mắt, bởi vì trong thành phố Raccoon toàn cao ốc này có rất ít tòa nhà nào như thế. Sau đó, cậu dùng tốc độ nhanh nhất để tiến vào tòa nhà đó. Dĩ nhiên, trước đó, cậu phải chủ động để lộ chỗ của cậu cho đám lính kia. Nói thật, đám lính kia cũng không tín nhiệm tổng quản lý tiền nhiệm đâu, cho nên cậu phải dùng bản thân làm mồi dụ.
Doãn Khoáng vừa nghe điện thoại vừa nghiến chặt răng, đi tới bên mép tòa nhà, dọc theo cầu thang thoát hiểm lộ thiên để đi xuống. Bởi vì cầu thang làm bằng sắt cho nên hắn đi vô cùng chậm, vô cùng nhẹ, tận lực để mình không phát ra âm thanh nào. Chỉ là khi nghe Isaac nói Doãn Khoáng phải tự biến mình thành con mồi, hắn lại không nhịn được mà ngừng bước, nói:
– Dùng bản thân làm con mồi? Ông chắc là ông không đùa với tôi chứ?
– Cậu có quyền lựa chọn, hoặc là làm theo lời tôi nói, hoặc là chờ đợi thần chết gõ cửa. – Isaac nói:
– Nhưng nếu cậu lựa chọn việc ngồi đợi thần chết thì tôi hy vọng trước đó cậu hãy nói cho tôi biết chỗ giấu chú chó nhỏ kia. Kỳ tích của tạo hóa như thế không nên lãng phí, đó là môt hành động vô cùng đáng xấu hổ.
– Được rồi! – Doãn Khoáng nói:
– Tôi đã thấy tòa nhà kia rồi. Tiếp theo thì sao? Tôi nên làm thế nào nữa?
– Không cần gấp, bọn họ chưa tìm được cậu ngay đâu. Tôi đã dụ họ tới một chỗ hơi xa một chút rồi. – Isaac nói:
– Trong lúc chờ đợi, tôi có thể kể cho cậu nghe một chút về lịch sử của thành phố Raccoon.
– Không có hứng!
– Nhưng nó liên quan đến tính mạng của cậu đấy, cậu bé Trung Quốc ạ. Cậu nên học cách kiên nhẫn đi!
“Chỉ sợ là tôi càng không kiên nhẫn thì ông càng cao hứng! Hừ, tốt nhất là ông đừng coi tôi là một kẻ ngốc!” Doãn Khoáng cười lạnh trong lòng, ngoài miệng lại nói:
– Tôi đang nghe!
Thế là Isaac liền nói:
– Cậu có biết vì sao công ty Umbrella chúng tôi lại chọn chỗ này để xây dựng chi nhánh không? Không phải vì nơi này bí mật, mà bởi vì nhiên liệu!
– Nhiên liệu?
– Đúng thế! Phía dưới thành phố Raccoon tồn tại một lượng khoáng sản khí thiên nhiên vô cùng lớn! Trữ lượng của nó, nếu nói một cách không khách khí thì khí thiên nhiên ở đây đủ cho cư dân Mỹ dùng tới nửa thế kỷ! Cậu có tưởng tượng được giá trị của nó không? Lúc đầu, nước Mỹ lấy việc sản xuất dầu hỏa làm chủ mạch kinh tế nhưng rồi lại bị ngành dầu hỏa Trung Đông đánh sâu vào, tổn thất rất khó thống kê. Mà công ty Umbrella chúng tôi cũng vì lần nâng giá dầu hỏa này ảnh hưởng, tổn thất thảm trọng. Vừa vặn lúc này, công ty chúng tôi lại phát hiện một mỏ khí thiên nhiên to lớn… Chi nhánh ở thành phố Raccoon đã được tạo dựng như thế. Thị trấn nhỏ bé năm đó nay đã thành thành phố lớn nhân khẩu mười vạn người, công lao của công ty Umbrella chúng tôi không thể bỏ qua.
Nói thật, Isaac tuôn một tràng giang đại hải nhưng với vốn tiếng Anh ít ỏi, Trần Duệ chỉ hiểu đại khái.
– Nhưng bây giờ các ông lại phá hủy nó!
– No no no! Không phải chúng tôi, mà là do nhân tính tham lam! – Isaac nói:
– Giá tiền T-Virus ở chợ đen chắc cậu cũng biết, rất nhiều người nhìn vào mà thèm rỏ dãi. Cậu không phải là một trong số đó hay sao? Nếu không phải có người tham lam trộm T-Virus, rồi lại không cẩn thận làm virus phát tán thì tất cả mọi chuyện đã không xảy ra.
– Tiến sĩ, giờ không phải lúc thảo luận nhân tính.
– Tôi chỉ tốt bụng nhắc nhở cậu thôi, cậu bé Trung Quốc, T-Virus đáng sợ vượt qua tưởng tượng của cậu. Tôi hy vọng cậu sử dụng nó một cách cẩn thận, trừ khi cậu muốn cả nhân loại này bị hủy diệt. Ok, trở lại chuyện chính… tiếp lời kể vừa rồi, thành phố Raccoon bởi vì tài nguyên khí thiên nhiên mà trở nên phồn hoa. Cả thành phố đều có một đường ống khí thiên nhiên hoàn chỉnh, mà tòa nhà ba tầng kia là một trong số các kho hàng khí thiên nhiên của công ty Umbrella. Trong đó có một lượng lớn khí thiên nhiên được đóng van cẩn thận. Cho nên…
– Tôi hiểu rồi, ông muốn tôi dẫn họ qua đó, sau đó nổ chết cả lũ?
– Vô cùng chính xác!
– Tiến sĩ, ông coi tôi là thằng ngu đây hả? Nổ chết họ, vậy chẳng phải tôi cũng tử ẹo luôn à?
– Ha ha, cậu quên rồi à, toàn thành phố Raccoon đều nằm trong tầm khống chế của công ty Umbrella. Những chỗ cần thiết đều có cài đặt hệ thống tự hủy. Cậu chỉ cần dụ họ vào đó, sau đó cài chương trình tự hủy rồi lại thoát ra khỏi bằng mật đạo là xong!
– Hệ thống tự hủy, công ty Umbrella các người là một lũ điên! Ở chỗ thành thị đông đúc thiết kế một kho hàng khí thiên nhiên, rồi sau đó lại thiết lập chương trình tự hủy, các ông muốn làm gì?
– Nếu cậu muốn biết… thì thử tự suy nghĩ đi… – Isaac cười nhạt.
– Thôi khỏi! – Doãn Khoáng nói:
– Nói cho tôi biết, đám lính kia giờ ở chỗ nào?
– Ở ngay bên trái cậu chứ đâu…
– …
Trong con hẻm tối mờ, một cao một thấp, bốn con mắt nhìn chằm chằm lẫn nhau. Ai cũng không nhúc nhích, không khí vô cùng quỷ dị.
Ngay sau đó…
– Đội trưởng, nó ở chỗ này!!
Morrie đột nhiên hét lớn một tiếng, sau đó nâng súng lên càn quét! (Thiên Mạc: Đọc đến chỗ này cứ thấy buồn cười…)
– Fuck! Tao muốn giết mày, Isaac!
Doãn Khoáng hét lớn một tiếng, bỏ chạy thục mạng. Trong chớp mắt hắn bỏ chạy, một loạn đạn điên cuồng bắn vào vị trí vừa rồi của Doãn Khoáng, đất đá văng tung tóe. Cũng may Doãn Khoáng đang đứng gần khúc quanh nếu không loạt đạn vừa rồi trút xuống, Doãn Khoáng đã sớm bị bắn thủng lỗ rồi. Nicolas, Rat, Fox vọt ra từ trong bóng tối, trên khuôn mặt lạnh lùng lan tràn sát khí.
– Nó đâu? – Rat hùng hổ nói:
– Tao nhất định phải nổ chết chúng nó!
– Đội trưởng, chỉ có một người. – Morrie nói:
– Tôi lo là có bẫy!
Nicolas nói:
– Đuổi theo! Chỗ này chỉ có mình nó thôi!
Hắn cũng không nói tỉ mỉ, chỉ vội vã đuổi theo. Bởi vì Nicolas đã biết được tình báo thực tế từ công ty Umbrella, chỗ này chỉ có một người, còn những người khác thì không biết chạy đi nơi nào rồi. Nhưng mà Nicolas tính giải quyết tên trước mắt này đã, sau đó lại đi đối phó với những tên khác.
Hô lên một tiếng, Nicolas dẫn đầu chạy vào khúc quanh.
Đoàng đoàng đoàng!!
Tiếng sung vang lên liên tiếp.
– Mau đuổi theo! Không cho nó thoát! – Rat tức giận mắng chửi ầm lên, liều mạng đuổi theo.
– Fox, anh cảm thấy có gì đó không đúng…
– Không cần phải lo lắng. – Fox nói:
– Tin tưởng đội trưởng, anh ấy sẽ không sai. Đi thôi, đừng chậm trễ thời gian.
Còn Doãn Khoáng thì sao?
Vừa mới chui vào con hẻm nhỏ, hắn đã liều mạng chạy. Mới đi không tới mười bước, một viên đạn bay tới bắn vào chiếc xe ngay cạnh hắn, hoa lửa bắn ra vô cùng đẹp mắt. Hắn vội lăn người xuống, trốn ra sau một chiếc xe, sau đó bò qua đoạn trống rồi lại thục mạng chạy tiếp!
Đinh đinh đinh!
Trong cơn mưa đạn, nếu như không phải nhờ có những chiếc xe chắn giữa đường thì Doãn Khoáng đã sớm chết mấy chục lần rồi.
“Chạy! Chạy! Chạy mau!”
Vẫn là cái lạnh khiến hắn hít thở không nổi kia! Doãn Khoáng cảm thấy mình như rơi vào hầm băng, cả người lạnh toát, không có một chút nhiệt độ nào… Đặc biệt là phần lưng, dường như có vô số kim châm ghim vào. Hắn cảm thấy chỉ một khắc sau, mưa đạn dày đặc kia sẽ găm vào lưng hắn, kết thúc tính mạng nhỏ bé này!
Răng Doãn Khoáng cắn chặt đến nỗi bờ môi phía dưới tóe máu. Hắn dùng mùi máu tanh nồng đó để kích thích bản thân, không ngừng tăng tốc, không ngừng liều mạng!
– Chết tiệt! Chết hết đi! Đại học đáng chết, Hiệu Trưởng đáng chết, tất cả đều đáng chết!
Doãn Khoáng càng nghĩ, lửa giận trong lòng càng tăng cao vòn vọt. Hắn phải cố gắng ngăn chặn ngọn lửa tức giận đó, bởi vì hắn biết một khi kích hoạt kỹ năng “Thú Hoang Tức Giận”, độ nhanh nhẹn của hắn sẽ bị giảm bớt. Tốc độ mà giảm thì hắn sẽ bị tử vong cắn đít ngay!
“Tuyệt không được chết! Cho dù có khó khăn thế nào, mình cũng giãy dụa đến phút cuối cùng!”
Ở phía sau Doãn Khoáng, bốn tên lính mặc dù có tức giận nhưng không hề hoảng loạn, truy kích vội vàng nhưng vẫn giữ nguyên đội hình. Nicolas và Rat là chủ lực nổ súng còn Rat và Morrie vừa nổ súng vừa cảnh giới xung quanh, phòng bị những tay “đặc công Trung Quốc” khác đánh lén.
Ầm!
Một viên lựu đạn rơi cách Nicolas không xa, sau đó đột nhiên nổ tung. Sóng xung kích mạnh mẽ khiến bốn người phải tránh né lập tức.
– Mẹ kiếp! Nó có lựu đạn! – Rat nhổ một miếng nước bọt:
– Dám chơi bom trước mặt tao à! Tao quyết định rồi, lát nữa tao sẽ chế mày thành quả bom hình người! Tao nghĩ như vậy nhất định sẽ vô cùng đẹp.
Doãn Khoáng lại ném thêm một quả lựu đạn nữa về sau, ngay cả đầu cũng không dám quay lại nhìn một cái, tiếp tục chạy về phía trước!
Chạy! Chạy trối chết!
Đây chính là việc duy nhất hắn cần phải làm bây giờ.
Bờ vai hắn đột nhiên trúng một viên đạn… mặc kệ, chạy tiếp!
Nghiến răng, trừng mắt, nắm chặt quả đấm, chạy vội vã về khu nhà ba tầng!
Cuối cùng đã tới tòa nhà rồi…