Thục Anh đi đến nắm lấy tay hắn đất lại. Thái độ ấy là gì cơ chứ? Nó lần đầu tiên thấy hắn như vậy. Nó làm Thục Anh thấy lạ và buồn.
-"Mày làm sao vậy? "
Hắn lạnh lùng quay sang. Đang lo lắng cho tôi ư?
-" Chẳng sao cả. "-Nói rồi hắn cố nở nụ cười nhìn nó.
Thục Anh nhếch nhác nắm bàn tay hắn lên. Đôi tay ấy đã bị thương, là tại mình. Vậy mà mình lại bỏ cậu ấy đi với người khác. Chẳng phải cậu ấy thích mình sao? Ban nãy với tính cách điên khùng ấy, Quyền phải nổi máu nhưng lại im lặng quay lưng.
-"Quản gia lấy cho cháu hộp thuốc."- Nó ngồi cạnh hắn quay sang hướng quản gia đang đi đến. Trên tay cầm hộp thuốc.
T. Anh đặt hộp thuốc xuống,lấy băng và bông ra bên cạnh. Nhìn Quyền với ánh mắt ôn nhu. Nó thận trọng mở những miếng băng máu me của hắn ra. Mặc dù rất sợ máu nhưng sao khi bên cạnh hắn,nó không sợ. Ngược lại cảm thấy máu là một điều bình thường nhất. Hắn mang đến cảm giác mạnh mẽ cho nó.
Bá Quyền ngồi đấy chăm chú vào ánh sắc mặt T.Anh đang rửa vết thương cho mình. Tại sao người con gái hắn yêu lại có thể đi chăm sóc người khác trong khi hắn cũng đang bị thương cơ chứ? BQ cảm thấy mình ích kỉ vì muốn TA là của riêng. Tự mình hỏi rằng rốt cuộc là có gì không bằng MH mà TA lại chú ý đến như vậy. Như thế chẳng phải mình thua một MH chỉ mới bắt đầu học vài tháng trong khj mình theo đuổi nó những vài năm.
TA băng bó xong,bỉu môi hài lòng với kiệt tác.
-"Khá đẹp."-Nó đứng dậy cười nhẹ,vác balo lên vai.-"Tôi nay tao không sang nhà mày được. Nhưng mai tao sang nấu đồ cho mày nhé."
Trong đầu BQ lại nghĩ đến MH,là vì cậu ta ư?
-"Có chuyện gì quan trọng lắm sao?"
-"Ừ. Tao với ông nội đến nhà bác sĩ Nhân có việc."-Nói rồi nó vẫy tay đi ra cửa.
Vừa bước ra cửa,bắt gặp quản gia đang đứng đợi mình với điệu bộ ngần ngại. Nhưng vài phút sau cũng lên tiếng.
-"Tiểu thư....tôi thấy người nên quan tâm đến cậu chủ nhà tôi một chút. Hôm qua đến giờ cứ mỗi lần nhắc đến tiểu thư là cậu chủ cứ như điên loạn. Sáng hokm nay,tiểu thư vừa nhắn tin đến. Cậu ấy lập tức phi ra ngoài rất nhanh như đuổi theo người. Còn những vết thương khô máu ấy,cậu chủ không cho ai đụng vào. Ngoại trừ tiểu thư."
Nó nghe xong,quay đầu lại nhìn bóng dánhg hắn đang ngồi ở đấy. Thì ra,BQ đợi mình rất lâu. Vậy mà mình không biết. Bỏ cậu ấy chạy theo một người với chứng bệnh X hay quên,lạnh nhạt với mình. Chẳng phải là điều điên rồ nhất sao?
-"Cháu biết rồi ạ."
Quản gia cúi đầu đi vào trong. Điều làm TA bắt mắt đến là dàn hoa hồng đã bị hỏng hết một nữa. TA từng bước đi đến,những bông hoa đã bị dập nát,gãy cây,cánh hoa rụng khắp nơi. Dàn bông này chẳng phải là điều BQ rất quý sao. Nó đượm buồn đi về với bản mặt khó cười.
-"Bác sĩ nhân có gọi cho con chứ?"-Ông nội đi đến.
Nó lấy lại sắc thái cúi đầu chào ông.
-"Vâng ạ."- Ngước nhìn lên đồng hồ. Đã 18h rồi,
-"Vậy con chuẩn bị đi nhé. Tiện thể hai ông cháu mình cùng đi ăn."-Ông cười hiền rồi đi lên lầu chậm chạp.
Nó cũng hướng khác về phòng nhưng không ngờ,ML ở phòng bếp nghe cuộc nói chuyện kia. Bác sĩ Nhân gọi hai người đến chắc chắn là chuyện của mình. Không thể để ông ta nói ra được.
ML nhanh chân chạy lên phòng tìm hai hộp thuốc mà N. Vũ đã đưa. Lấy điện thoại nhắn tin cho N. Vũ.
[Ngươi có thể đi cùng tôi được không?]
[Bận.]
[Làm ơn. Chỉ còn 1 tiếng nữa thôi.]
[5p ở trước cổng trường,]
ML khẽ nở nụ cười đểu. NV nhìn vậy mà cũng tốt. Mình sẽ đền ơn hắn ta sau. Nhanh chân với hộp thuốc cùng những vết thương ra ngoài. Quản gia Ngô bê sữa và cháo lên chưa kịp gọi nhỏ thì đã mất bóng.
Đúng như điểm hẹn,nhỏ bước xuống chiếc taxi. Bóng dáng NV đã ở đấy. Ánh mắt sắc bén giết người trên gương mặt tuấn tú thằng con trai ấy.
-"Dịp sau tôi sẽ đền ơn cậu sau."
-"Mong là có việc để đền ơn."-NV cười khẩy đạp xe đèo ML đêns trước cổng nhà bs Nhân.
Vừa đúng lúc,ông ta ra khỏi nhà. Điện tối tăm. Bóng dáng hai đứa học sinh lén lút.
-"Tại sao không đợi ông ta về rồi vào?"-Mỹ Linh ngồi đấy với hàng vạn chú muỗi béo bự.
-"Ngươi nghĩ ông ta sẽ mở cửa cho ngươi vào sao?"-NV ngồi đấy điềm tĩnh.
Bs Nhân với tập tài liệu trên tay bước ra,mở cánh cửa. Đèn bừng sáng,đôi mắt trợn trắng khi thấy nhỏ đã ngồi đấy với một tên nữa. Ông nắm chặt tài liệu xét nghiệm trên tau.
-"Hai ngươi đếnn đây làm gì? Làm sao hai ngươi có thể vào đây được?"
NV cười khô khan nhìn bs Nhân với cái chết cận kề. Ông ta sợ chết nhưng vẫn muốn làm người hùng,
-"Bác đã suy nghĩ chưa?"-ML nhẹ nhàng.
-"Điều gì?"-Ông bình tĩnh. Không bộc lộ là mình sẽ sợ chết.
-"Bí mật."-Linh nhìn sang Vũ đang chăm chú nhìn ông ta.
-"Ta sẽ nói cho chủ tịch và tiểu thư Anh biết."-Ông cương quyết.
Lập tức,Vũ nhanh chân đứng sau lưng ông. Cho bài cước,ông gục xuống sàn nhà. Với những cú đá mãnh liệt đó,ông ôm lấy ngực, thở dốc không cử động được vì quá đau. Mắt liên hồi trừng trừng nhìn Vũ.
Vũ ngồi xuống thì thầm với ông trước khi chết.
-"Ngươi nghĩ ngươi sẽ nói được sao? Bs Nhân chúc người đi bình an."-Ngước lên nhìn ML ra hiệu.
ML run rẩy nhìn NV với những cú đánh lúc nãy. Nặng lắm thì chắc gãy xương sống quá. Hắn ta quả thật như một ác ma. Kinh hoàng.
-"Ngươi có nhanh không?"-Vũ lạnh nhạt.
Linh trở về hiện tại,rót một cốc nước lọc đi đến đưa ánh mắt thương xót nhìn bs Nhân không nói nên lời với lồng ngực dồn dập,
-"Bs Nhân....con cũng không muốn đâu nhưng là ông ép con."- N. Vũ nhếch nhác nhìn ML vụng về. Khinh bỉ đạp mạnh xuống ngực làm ông khó thở buộc phải tự động hả miệng ra. ML run rẩy cho thuốc vào,nước liên hồi dồn dập mặc dù ông lắc đầu không muốn.
Viên thuốc trôi xuống,hai phút sau,ông tắt thở. Một cái chết nhẹ nhàng,không để lại dấu vết. Và cũng không ai biết được. Bởi vì loại thuốc này là một loại độc dược khó kiếm,pha chế qua nhiều lần. Đưa đến bệnh viện sẽ như được xem là lên huyết áp,tim mà chết.
ML làm rơi cốc nước xuống. Đôi tay run rẩy đan vào nhau. Đôi môi không ngừng va chạm nhìn sang NV nhún vai.
-"Xong. Chúng ta về."
Vừa ra đi vào bước ra cửa sau. Ông nội và TA mở cửa bước vào. Ml trợn mắt nắm lấy tay NV bên cạnh khá điềm tĩnh nhưng cũng khá sợ nó.
-"Trốn."-Nói rồi NV lôi ML xuống bàn ăn được trải khăn dài phủ bàn xuống còn dư 2 3 cm. Nơi trốn lí tưởng.
TA và ông nội vừa mới vào thấy bs Nhân trợn trừng mắt đã ngừng thở.
-"Chuyện gì thế này?"-TA chạy đến,thấy nhịp tim đã dừng quay sang tròn mắt nhìn ông.-"Nội...bs Nhân chết rồi."
-"Sao....lại như thế được cơ chứ? Mau gọi người đến."
Vài hai ba phút sau,mọi người đến di thi thể bs Nhân đi đến bệnh viện để khám thi thể. TA ngồi ở ghế salon khẽ cong môi suy nghĩ. Nhìn lên camera đã bị phá hỏng. Tại sao lại chết? Rốt cuộc là lí do gì. Vừa mới gọi mịn đây,ai đã hãm hại ông cơ chứ? Hoàng Khắc Dương...đừng để chị nghi ngờ em.
Nó bước đi nhìn xung quanh và một điều làm nó để ý là sợi dây buộc dày bata dưới bàn ăn. Đôi mắt tinh vi đã làm nó dần bước đến,bước đến một cách chậm chạp đến bàn ăn. ML và NV trong lòng không ngừng run rẩy là dày của ML. Nếu bây giờ TA dở khắn trải bàn lên là mình chết chắc. Ml không ngừng cầu nguyện. Tiếng súng của TA cứ làm nhỏ bị ám ảnh.
-"Thục Anh....ta đi thôi con."-Tiếng nói của ông nội làm bước chân nó dừng lại.
-"À vâng...."-TA quay sang đi nhưng không bỏ lại ánh mắt chết chóc của mình dưới bàn ăn. Nó sẽ còn quay lại.
TA với ông nội lên xe chuyển bánh nhanh chóng. Trong bóng tối,chiếc xe đạp của NV hiện lên.
Thục Anh đi đến nắm lấy tay hắn đất lại. Thái độ ấy là gì cơ chứ? Nó lần đầu tiên thấy hắn như vậy. Nó làm Thục Anh thấy lạ và buồn.
-"Mày làm sao vậy? "
Hắn lạnh lùng quay sang. Đang lo lắng cho tôi ư?
-" Chẳng sao cả. "-Nói rồi hắn cố nở nụ cười nhìn nó.
Thục Anh nhếch nhác nắm bàn tay hắn lên. Đôi tay ấy đã bị thương, là tại mình. Vậy mà mình lại bỏ cậu ấy đi với người khác. Chẳng phải cậu ấy thích mình sao? Ban nãy với tính cách điên khùng ấy, Quyền phải nổi máu nhưng lại im lặng quay lưng.
-"Quản gia lấy cho cháu hộp thuốc."- Nó ngồi cạnh hắn quay sang hướng quản gia đang đi đến. Trên tay cầm hộp thuốc.
T. Anh đặt hộp thuốc xuống,lấy băng và bông ra bên cạnh. Nhìn Quyền với ánh mắt ôn nhu. Nó thận trọng mở những miếng băng máu me của hắn ra. Mặc dù rất sợ máu nhưng sao khi bên cạnh hắn,nó không sợ. Ngược lại cảm thấy máu là một điều bình thường nhất. Hắn mang đến cảm giác mạnh mẽ cho nó.
Bá Quyền ngồi đấy chăm chú vào ánh sắc mặt T.Anh đang rửa vết thương cho mình. Tại sao người con gái hắn yêu lại có thể đi chăm sóc người khác trong khi hắn cũng đang bị thương cơ chứ? BQ cảm thấy mình ích kỉ vì muốn TA là của riêng. Tự mình hỏi rằng rốt cuộc là có gì không bằng MH mà TA lại chú ý đến như vậy. Như thế chẳng phải mình thua một MH chỉ mới bắt đầu học vài tháng trong khj mình theo đuổi nó những vài năm.
TA băng bó xong,bỉu môi hài lòng với kiệt tác.
-"Khá đẹp."-Nó đứng dậy cười nhẹ,vác balo lên vai.-"Tôi nay tao không sang nhà mày được. Nhưng mai tao sang nấu đồ cho mày nhé."
Trong đầu BQ lại nghĩ đến MH,là vì cậu ta ư?
-"Có chuyện gì quan trọng lắm sao?"
-"Ừ. Tao với ông nội đến nhà bác sĩ Nhân có việc."-Nói rồi nó vẫy tay đi ra cửa.
Vừa bước ra cửa,bắt gặp quản gia đang đứng đợi mình với điệu bộ ngần ngại. Nhưng vài phút sau cũng lên tiếng.
-"Tiểu thư....tôi thấy người nên quan tâm đến cậu chủ nhà tôi một chút. Hôm qua đến giờ cứ mỗi lần nhắc đến tiểu thư là cậu chủ cứ như điên loạn. Sáng hokm nay,tiểu thư vừa nhắn tin đến. Cậu ấy lập tức phi ra ngoài rất nhanh như đuổi theo người. Còn những vết thương khô máu ấy,cậu chủ không cho ai đụng vào. Ngoại trừ tiểu thư."
Nó nghe xong,quay đầu lại nhìn bóng dánhg hắn đang ngồi ở đấy. Thì ra,BQ đợi mình rất lâu. Vậy mà mình không biết. Bỏ cậu ấy chạy theo một người với chứng bệnh X hay quên,lạnh nhạt với mình. Chẳng phải là điều điên rồ nhất sao?
-"Cháu biết rồi ạ."
Quản gia cúi đầu đi vào trong. Điều làm TA bắt mắt đến là dàn hoa hồng đã bị hỏng hết một nữa. TA từng bước đi đến,những bông hoa đã bị dập nát,gãy cây,cánh hoa rụng khắp nơi. Dàn bông này chẳng phải là điều BQ rất quý sao. Nó đượm buồn đi về với bản mặt khó cười.
-"Bác sĩ nhân có gọi cho con chứ?"-Ông nội đi đến.
Nó lấy lại sắc thái cúi đầu chào ông.
-"Vâng ạ."- Ngước nhìn lên đồng hồ. Đã h rồi,
-"Vậy con chuẩn bị đi nhé. Tiện thể hai ông cháu mình cùng đi ăn."-Ông cười hiền rồi đi lên lầu chậm chạp.
Nó cũng hướng khác về phòng nhưng không ngờ,ML ở phòng bếp nghe cuộc nói chuyện kia. Bác sĩ Nhân gọi hai người đến chắc chắn là chuyện của mình. Không thể để ông ta nói ra được.
ML nhanh chân chạy lên phòng tìm hai hộp thuốc mà N. Vũ đã đưa. Lấy điện thoại nhắn tin cho N. Vũ.
[Ngươi có thể đi cùng tôi được không?]
[Bận.]
[Làm ơn. Chỉ còn tiếng nữa thôi.]
[p ở trước cổng trường,]
ML khẽ nở nụ cười đểu. NV nhìn vậy mà cũng tốt. Mình sẽ đền ơn hắn ta sau. Nhanh chân với hộp thuốc cùng những vết thương ra ngoài. Quản gia Ngô bê sữa và cháo lên chưa kịp gọi nhỏ thì đã mất bóng.
Đúng như điểm hẹn,nhỏ bước xuống chiếc taxi. Bóng dáng NV đã ở đấy. Ánh mắt sắc bén giết người trên gương mặt tuấn tú thằng con trai ấy.
-"Dịp sau tôi sẽ đền ơn cậu sau."
-"Mong là có việc để đền ơn."-NV cười khẩy đạp xe đèo ML đêns trước cổng nhà bs Nhân.
Vừa đúng lúc,ông ta ra khỏi nhà. Điện tối tăm. Bóng dáng hai đứa học sinh lén lút.
-"Tại sao không đợi ông ta về rồi vào?"-Mỹ Linh ngồi đấy với hàng vạn chú muỗi béo bự.
-"Ngươi nghĩ ông ta sẽ mở cửa cho ngươi vào sao?"-NV ngồi đấy điềm tĩnh.
Bs Nhân với tập tài liệu trên tay bước ra,mở cánh cửa. Đèn bừng sáng,đôi mắt trợn trắng khi thấy nhỏ đã ngồi đấy với một tên nữa. Ông nắm chặt tài liệu xét nghiệm trên tau.
-"Hai ngươi đếnn đây làm gì? Làm sao hai ngươi có thể vào đây được?"
NV cười khô khan nhìn bs Nhân với cái chết cận kề. Ông ta sợ chết nhưng vẫn muốn làm người hùng,
-"Bác đã suy nghĩ chưa?"-ML nhẹ nhàng.
-"Điều gì?"-Ông bình tĩnh. Không bộc lộ là mình sẽ sợ chết.
-"Bí mật."-Linh nhìn sang Vũ đang chăm chú nhìn ông ta.
-"Ta sẽ nói cho chủ tịch và tiểu thư Anh biết."-Ông cương quyết.
Lập tức,Vũ nhanh chân đứng sau lưng ông. Cho bài cước,ông gục xuống sàn nhà. Với những cú đá mãnh liệt đó,ông ôm lấy ngực, thở dốc không cử động được vì quá đau. Mắt liên hồi trừng trừng nhìn Vũ.
Vũ ngồi xuống thì thầm với ông trước khi chết.
-"Ngươi nghĩ ngươi sẽ nói được sao? Bs Nhân chúc người đi bình an."-Ngước lên nhìn ML ra hiệu.
ML run rẩy nhìn NV với những cú đánh lúc nãy. Nặng lắm thì chắc gãy xương sống quá. Hắn ta quả thật như một ác ma. Kinh hoàng.
-"Ngươi có nhanh không?"-Vũ lạnh nhạt.
Linh trở về hiện tại,rót một cốc nước lọc đi đến đưa ánh mắt thương xót nhìn bs Nhân không nói nên lời với lồng ngực dồn dập,
-"Bs Nhân....con cũng không muốn đâu nhưng là ông ép con."- N. Vũ nhếch nhác nhìn ML vụng về. Khinh bỉ đạp mạnh xuống ngực làm ông khó thở buộc phải tự động hả miệng ra. ML run rẩy cho thuốc vào,nước liên hồi dồn dập mặc dù ông lắc đầu không muốn.
Viên thuốc trôi xuống,hai phút sau,ông tắt thở. Một cái chết nhẹ nhàng,không để lại dấu vết. Và cũng không ai biết được. Bởi vì loại thuốc này là một loại độc dược khó kiếm,pha chế qua nhiều lần. Đưa đến bệnh viện sẽ như được xem là lên huyết áp,tim mà chết.
ML làm rơi cốc nước xuống. Đôi tay run rẩy đan vào nhau. Đôi môi không ngừng va chạm nhìn sang NV nhún vai.
-"Xong. Chúng ta về."
Vừa ra đi vào bước ra cửa sau. Ông nội và TA mở cửa bước vào. Ml trợn mắt nắm lấy tay NV bên cạnh khá điềm tĩnh nhưng cũng khá sợ nó.
-"Trốn."-Nói rồi NV lôi ML xuống bàn ăn được trải khăn dài phủ bàn xuống còn dư cm. Nơi trốn lí tưởng.
TA và ông nội vừa mới vào thấy bs Nhân trợn trừng mắt đã ngừng thở.
-"Chuyện gì thế này?"-TA chạy đến,thấy nhịp tim đã dừng quay sang tròn mắt nhìn ông.-"Nội...bs Nhân chết rồi."
-"Sao....lại như thế được cơ chứ? Mau gọi người đến."
Vài hai ba phút sau,mọi người đến di thi thể bs Nhân đi đến bệnh viện để khám thi thể. TA ngồi ở ghế salon khẽ cong môi suy nghĩ. Nhìn lên camera đã bị phá hỏng. Tại sao lại chết? Rốt cuộc là lí do gì. Vừa mới gọi mịn đây,ai đã hãm hại ông cơ chứ? Hoàng Khắc Dương...đừng để chị nghi ngờ em.
Nó bước đi nhìn xung quanh và một điều làm nó để ý là sợi dây buộc dày bata dưới bàn ăn. Đôi mắt tinh vi đã làm nó dần bước đến,bước đến một cách chậm chạp đến bàn ăn. ML và NV trong lòng không ngừng run rẩy là dày của ML. Nếu bây giờ TA dở khắn trải bàn lên là mình chết chắc. Ml không ngừng cầu nguyện. Tiếng súng của TA cứ làm nhỏ bị ám ảnh.
-"Thục Anh....ta đi thôi con."-Tiếng nói của ông nội làm bước chân nó dừng lại.
-"À vâng...."-TA quay sang đi nhưng không bỏ lại ánh mắt chết chóc của mình dưới bàn ăn. Nó sẽ còn quay lại.
TA với ông nội lên xe chuyển bánh nhanh chóng. Trong bóng tối,chiếc xe đạp của NV hiện lên.