Sau khi BQ trở về,trời cũng sập tối,DP dắt TA đến căn phòng mình sẽ ở với những nô tì khác.
-"Đây là phòng của nhà ngươi."-DP vòng tay sau lưng.
TA gượng cười cúi đầu thay lời cảm ơn anh. Anh đi vào bên trong nói với tất cả mọi người.
-"Đây là người hầu của ta sau này. Tuyệt đối,không ai được nói với bên ngoài cô ấy là nữ nhi. "
Mọi ánh mắt dồn về TA,cúi đầu vâng lễ phép rồi lại tiếp tục ăn cơm. DP nhìn nó rồi khuất bóng. TA đi đến cười hiền dịu ngồi xuống nhìn mọi người.
-"Xin chào tất cả sư muội,sư tỷ,sư huynh."-Nó gãi đầu lễ phép.
Vài ánh mắt nhìn nó,còn lại không đế ý. TA cảm thấy tủi thân khi đứng trước ở đây. Một người xem như là quản gia nhưng lại rất trẻ trung bước đến nhìn TA cười nói.
-"Muội tên là gì?"
TA mãi mới có người bắt được chuyện,liền vui mừng trả lời ngay.
-"Muội tên là Dương Anh."
Quản gia cười nhìn sang nhóm nữ đang ăn cơm cạnh đó.
-"Tiếu Phi,Tiếu Vy,Tiếu Oanh. Ba muội còn một chỗ trống trong phòng ngủ,muội này sẽ ở chung phòng với các muội."
Ba tụi kia liền cười dịu dàng nhìn quản gia,đáp trả.
-"Vâng....sư tỷ yên tâm. Cùng một phòng,tất cả sư muội luôn giúp đỡ nhau."
-"Vậy tốt rồi."-Nói rồi sư tỷ đi,không quên nhìn TA cười nhẹ.-"Gọi ta là Ngọc tỷ tỷ."
TA lễ phép cúi đầu dạ hiền thục nhìn Ngọc tỷ tỷ cười rạng rỡ. Nụ cười ấy làm người khác xiêu lòng.
Phút chốc,mọi người nhanh rời đi,chỉ còn mình nó ở đó. Nó đi đến nỗi cơm củi múc lên những miếng cơm cháy còn xót lại ăn lặng le một mình. Ngay trong lúc này,nó cảm thấy mình bất lực nhất,đến cả một bữa cơm cũng không thể ăn đoàng hoàng. Nó ngồi chổm xuống nền ăn,sau đó dọn dẹp những bát đĩa trên bàn đem đi rửa sạch sẽ.
...
TA vắt khăn lau mặt mà Ngọc tỷ tỷ vừa đem cho,lau mặt,rửa tay sạch sẽ. Vừa về đến phòng,chưa kịp mở cửa thì tiếng ba người con gái bên trong vọng ra.
-"Muội thấy con nhỏ Dương Anh đó thật đáng ghét. Mới về Tiếu gia này chưa được một ngày đã được hầu cận kề Dương Phong rồi."
-"Phải đấy. Thật đáng ghét. Dương Phong oai phong lẫm liệt,sách vở kề bên,không sắc,không tài. Qủa là một người biết bao nữ nhi phải chết mê chết mệt."
-"Có khi nào con nhỏ đó đến đây để tiếp cận Dương Phong kaka không?"
-"Cũng có thể."
-"Mọi người làm muội bất mãn nha. Ai ya...tối nay mình khóa chốt cửa đừng cho ả vào ngủ."
-"Không được chết....cóng thì sao?"
-"Kệ con nhỏ đó."
TA chạnh lòng quay lưng,nắm chặt khăn bước đi. Cho đến tận giây phút này,ở một thời đại khác cũng không ai cần nó sao? Không một người thân nó đau đến nhường nào? Chắc hẳn nó đáng ghét lắm khi phải vướng víu những điều đó. Liệu sau này còn có ai cần nó? Chỉ một người thôi,nó chỉ khao khát như vậy.
TA ngồi dưới chiếc phảng ở góc cây cuối sân,nơi DP hay đọc sách vào buổi chiều. Dần thiếp đi lúc nào không hay,nước mắt cứ theo quán tính rơi lả chả. Trong cơn say,nó mơ thấy bố mẹ đang cười với mình,rồi có cả ông nội. Nó nhớ bọn họ,rất nhớ. Nó muốn đi cùng bọn họ,vì nơi đó có hạnh phúc. Ánh trăng trên bầu trời tối đen đấy soi sáng bóng dáng nó,tỏa sáng giấc ngủ cùng tiếng khóc.
Tiếu Dương Phong trong lòng cảm thấy khó chịu,đành ra ngoài hít thở không khí. Bất chợt,anh thấy bóng dáng gầy gò quen thuộc đấy. Đi đến,hóa ra là Dương Anh. Sao giờ này lại ngồi ở đây? Chẳng phải đã được sắp xếp chỗ ngủ rồi sao? Anh định lay nó dậy thì nghe tiếng thút thít nhỏ bé ấy.
-"Khóc ư?"-DP dừng tay trên không trung không muốn đánh thức TA dậy. Nhớ đến ban nãy,anh đi ngang sang phòng ăn,thấy bóng dáng nó ngồi xuống nền căm cụi ăn cơm cháy với ánh mắt buồn,còn cả đứng trước cửa phòng ngủ mà không vào. Không phải yểu điệu nhanh rơi nước mắt như vậy đấy chứ? DP liền cong đôi môi,lấy áo choàng bên ngoài khoác lên người nó.-"Ngủ như thế này thì có mà đóng băng mất. Rõ là ngốc."
...........................................................................................
MH xỏ hay tay vào túi áo khoác đi về nhà. Nhớ đến những lời quản gia Hồng vừa nói với mình.
-"Nếu có thể...xin cậu hãy giúp cô chủ. Người làm cô chủ ra nông nổi như thế này chính là quản gia Minh."
Lại là quản gia Minh. Tại sao tên khốn đó còn sống,còn tồn tại trên đời cơ chứ? Trước mắt anh dâng đến những hình ảnh trước kia,bố mẹ phá sản,chị mình mất tích không một lời để lại và giờ là nó. Đặc biệt là hình ảnh Khắc Dương đến gặp quản gia Minh tại quán cafe anh làm thêm giờ. MH là người thông minh,chỉ nhớ đến vài chi tiết đã biết điều gì đó.
Khắc Dương cậu ta là con gái và có quan hệ thân thiết với quản gia Minh.
-"Thục Anh....sau khi em tỉnh lại. Mọi thứ sẽ ổn."
Sau khi BQ trở về,trời cũng sập tối,DP dắt TA đến căn phòng mình sẽ ở với những nô tì khác.
-"Đây là phòng của nhà ngươi."-DP vòng tay sau lưng.
TA gượng cười cúi đầu thay lời cảm ơn anh. Anh đi vào bên trong nói với tất cả mọi người.
-"Đây là người hầu của ta sau này. Tuyệt đối,không ai được nói với bên ngoài cô ấy là nữ nhi. "
Mọi ánh mắt dồn về TA,cúi đầu vâng lễ phép rồi lại tiếp tục ăn cơm. DP nhìn nó rồi khuất bóng. TA đi đến cười hiền dịu ngồi xuống nhìn mọi người.
-"Xin chào tất cả sư muội,sư tỷ,sư huynh."-Nó gãi đầu lễ phép.
Vài ánh mắt nhìn nó,còn lại không đế ý. TA cảm thấy tủi thân khi đứng trước ở đây. Một người xem như là quản gia nhưng lại rất trẻ trung bước đến nhìn TA cười nói.
-"Muội tên là gì?"
TA mãi mới có người bắt được chuyện,liền vui mừng trả lời ngay.
-"Muội tên là Dương Anh."
Quản gia cười nhìn sang nhóm nữ đang ăn cơm cạnh đó.
-"Tiếu Phi,Tiếu Vy,Tiếu Oanh. Ba muội còn một chỗ trống trong phòng ngủ,muội này sẽ ở chung phòng với các muội."
Ba tụi kia liền cười dịu dàng nhìn quản gia,đáp trả.
-"Vâng....sư tỷ yên tâm. Cùng một phòng,tất cả sư muội luôn giúp đỡ nhau."
-"Vậy tốt rồi."-Nói rồi sư tỷ đi,không quên nhìn TA cười nhẹ.-"Gọi ta là Ngọc tỷ tỷ."
TA lễ phép cúi đầu dạ hiền thục nhìn Ngọc tỷ tỷ cười rạng rỡ. Nụ cười ấy làm người khác xiêu lòng.
Phút chốc,mọi người nhanh rời đi,chỉ còn mình nó ở đó. Nó đi đến nỗi cơm củi múc lên những miếng cơm cháy còn xót lại ăn lặng le một mình. Ngay trong lúc này,nó cảm thấy mình bất lực nhất,đến cả một bữa cơm cũng không thể ăn đoàng hoàng. Nó ngồi chổm xuống nền ăn,sau đó dọn dẹp những bát đĩa trên bàn đem đi rửa sạch sẽ.
...
TA vắt khăn lau mặt mà Ngọc tỷ tỷ vừa đem cho,lau mặt,rửa tay sạch sẽ. Vừa về đến phòng,chưa kịp mở cửa thì tiếng ba người con gái bên trong vọng ra.
-"Muội thấy con nhỏ Dương Anh đó thật đáng ghét. Mới về Tiếu gia này chưa được một ngày đã được hầu cận kề Dương Phong rồi."
-"Phải đấy. Thật đáng ghét. Dương Phong oai phong lẫm liệt,sách vở kề bên,không sắc,không tài. Qủa là một người biết bao nữ nhi phải chết mê chết mệt."
-"Có khi nào con nhỏ đó đến đây để tiếp cận Dương Phong kaka không?"
-"Cũng có thể."
-"Mọi người làm muội bất mãn nha. Ai ya...tối nay mình khóa chốt cửa đừng cho ả vào ngủ."
-"Không được chết....cóng thì sao?"
-"Kệ con nhỏ đó."
TA chạnh lòng quay lưng,nắm chặt khăn bước đi. Cho đến tận giây phút này,ở một thời đại khác cũng không ai cần nó sao? Không một người thân nó đau đến nhường nào? Chắc hẳn nó đáng ghét lắm khi phải vướng víu những điều đó. Liệu sau này còn có ai cần nó? Chỉ một người thôi,nó chỉ khao khát như vậy.
TA ngồi dưới chiếc phảng ở góc cây cuối sân,nơi DP hay đọc sách vào buổi chiều. Dần thiếp đi lúc nào không hay,nước mắt cứ theo quán tính rơi lả chả. Trong cơn say,nó mơ thấy bố mẹ đang cười với mình,rồi có cả ông nội. Nó nhớ bọn họ,rất nhớ. Nó muốn đi cùng bọn họ,vì nơi đó có hạnh phúc. Ánh trăng trên bầu trời tối đen đấy soi sáng bóng dáng nó,tỏa sáng giấc ngủ cùng tiếng khóc.
Tiếu Dương Phong trong lòng cảm thấy khó chịu,đành ra ngoài hít thở không khí. Bất chợt,anh thấy bóng dáng gầy gò quen thuộc đấy. Đi đến,hóa ra là Dương Anh. Sao giờ này lại ngồi ở đây? Chẳng phải đã được sắp xếp chỗ ngủ rồi sao? Anh định lay nó dậy thì nghe tiếng thút thít nhỏ bé ấy.
-"Khóc ư?"-DP dừng tay trên không trung không muốn đánh thức TA dậy. Nhớ đến ban nãy,anh đi ngang sang phòng ăn,thấy bóng dáng nó ngồi xuống nền căm cụi ăn cơm cháy với ánh mắt buồn,còn cả đứng trước cửa phòng ngủ mà không vào. Không phải yểu điệu nhanh rơi nước mắt như vậy đấy chứ? DP liền cong đôi môi,lấy áo choàng bên ngoài khoác lên người nó.-"Ngủ như thế này thì có mà đóng băng mất. Rõ là ngốc."
...........................................................................................
MH xỏ hay tay vào túi áo khoác đi về nhà. Nhớ đến những lời quản gia Hồng vừa nói với mình.
-"Nếu có thể...xin cậu hãy giúp cô chủ. Người làm cô chủ ra nông nổi như thế này chính là quản gia Minh."
Lại là quản gia Minh. Tại sao tên khốn đó còn sống,còn tồn tại trên đời cơ chứ? Trước mắt anh dâng đến những hình ảnh trước kia,bố mẹ phá sản,chị mình mất tích không một lời để lại và giờ là nó. Đặc biệt là hình ảnh Khắc Dương đến gặp quản gia Minh tại quán cafe anh làm thêm giờ. MH là người thông minh,chỉ nhớ đến vài chi tiết đã biết điều gì đó.
Khắc Dương cậu ta là con gái và có quan hệ thân thiết với quản gia Minh.
-"Thục Anh....sau khi em tỉnh lại. Mọi thứ sẽ ổn."