Chiếc taxi dừng trước căn biệt thự lộng lẫy đầy ắp sự hẻo lánh. BQ đập mạnh cánh cổng cùng tiếng hét chói vang kia.
-"Mở cửa...mau mở cửa cho ta."
Vài người hầu của nhà chạy ra,thấy hắn liền hấp hối mở cổng cúi chào. Hắn bỏ qua tất cả,tay nắm tay ML lôi đi từng bước chân hối thúc.
Đứng trước cánh cửa phòng cùng người đàn ông mặc đồ bác sĩ với khuôn mặt đau xót nhìn hắn.
-"Bà rất muốn gặp cậu chủ. Có lẽ cậu chủ nên trân trọng những giây phút sau này. "
Bóng dáng ông đi,ánh mắt đượm buồn của hắn rủ xuống không dám mở cánh cửa kia. Nếu con không mở cánh cửa bước vào thì bà sẽ cố gắng,cố gắng sống đúng không? Ai cũng không cần hắn.
ML đứng bên cạnh xót thương nhìn hắn đang đau khổ,tay nhỏ xiết chặt lại,nhỏ không biết bây giờ mình phải như thế nào nữa.
* * *
-"Thật ra..."-Lúc hắn ngồi trên taxi,giọng nói nghẹn lại ở cổ,khó khăn thốt ra lời.-"Tôi là một đứa đáng ghét. Bởi vì khi ai bên cạnh tôi cũng rời đi. Đến cả Thục Anh cũng vậy,đến cả bà nội,tôi đã cố gắng rời xa thật xa bà nhưng bà cũng đi. Có phải kiếp trước tôi là một đứa không tốt nên bây giờ cuộc sống của mình nó tồi tệ đến thế không?"-BQ ôm mặt bật lên. Lần đầu tiên,ML thấy người con trai này rơi nước mắt,khuôn mặt ấy đau buồn,nó tuyệt vọng đến mức không một lối thoát.
Mình cũng vậy đúng chứ? Không một lối thoát.
* * *
Bà nằm đấy với ánh mắt đượm nước long lanh mờ ảo nhìn hắn và nhỏ. Tự nhiên cảm xúc ngày xưa ùa về. Ba mẹ hắn lúc nào cũng cãi nhau,thậm chí đến mức li thân,rồi mỗi người mỗi ngã,bỏ hắn đứng đấy nhìn bố mẹ xách vali đi. Những bước chân chạy theo níu kéo hạnh phúc ấy trong cơn mưa tầm tã. Rồi hắn chỉ còn một người thân duy nhất,đó là bà nội. Bà ở bên cạnh an ủi,dạy cách sống,cách tồn tại ở thế giới này. Đó là phải đặt bản thân lên hàng đầu,đừng vì một cảm xúc gì đánh bại một đứa con trai như con.
-"Nội...."
Bà im lặng thở khó khăn nhìn BQ,bên cạnh là ML cũng đi đến,nước mắt tự nhiên không cầm được rơi lả chả. Nụ cười trên đôi môi bà hiện lên. Cuối cùng thì bà cũng biết người con gái con thích thật đẹp,thật tuyệt vời như thế nào. Ngón tay bà đưa lên,bà muốn hai người bọn họ lại gần.
-"Hãy...hứa..với..bà....là phải thật hạnh phúc."
Chưa kịp nghe câu trả lời,bà nhắm mắt,hàng nước mặn đắng rơi lả chả xuống hòa nguyện bầu không khí trong căn phòng.
-"Con hứa....con hứa."-Hắn lay người bà.-"Bà khoan đi có được không....bà phải nghe con hứa đã chứ. Bà....con hứa sẽ thật hạnh phúc,sẽ luôn cười,sẽ không theo vết xe đổ như bố mẹ. Làm ơn bà nghe con nói đã. Bà còn chưa nghe con giới thiệu cô ấy là ai cơ mà."
ML bên cạnh kiềm chế không được nấc lên ôm chầm lấy hắn. Nhỏ khóc òa không biết làm gì,xiết chặt bả vai hắn lại.
-"Nội chết rồi."-Giọng nhỏ méo lại.
-"Không. Chưa chết. Chưa chết,chỉ là nằm nghĩ thôi. Đúng bà mệt rồi,bà lo lắng nhiều quá nên chỉ hơi choáng váng nằm nghĩ."-Hắn dường như không công nhận đâylà sự thật.
ML bắt bả vai hắn quay sang mình,nhìn vào đôi mắt ứa lệ kia,cảm xúc dâng trào.
-"Đặng Bá Quyền....cậu đã hứa với bà là thật hạnh phúc. Vậy bình tĩnh lại đi,chấp nhận đi."
Hắn im lặng mặc cho nước mắt đi xuống nhìn ML. Chấp nhận ư? Không thể được. Tôi đã mất bố mẹ,Thục Anh,mất hết rồi.
-"Bên cậu còn có tôi. Còn có Hoàng Khắc Dương này. Cậu chưa mất tất cả. Tôi yêu cậu,yêu cậu hơn bao giờ hết. Tôi sẽ bên cạnh cậu cho dù như thế nào đi chăng nữa. Mãi mãi đấy. Tin tôi đi."
Không gian ngột ngạt lẫn lạnh ngắt hiện lên. Bên cạnh cậu còn có tôi? Cậu chưa mất tất cả? Tôi yêu cậu,yêu cậu hơn bao giờ hết. Mãi mãi bên cậu. Hắn cười nhạt rồi ôm chầm lấy nhỏ. Cuối cùng cũng có một người nói với tôi như vậy. Thậm chí đó là ai?
Tôi tin cậu.
Chiếc taxi dừng trước căn biệt thự lộng lẫy đầy ắp sự hẻo lánh. BQ đập mạnh cánh cổng cùng tiếng hét chói vang kia.
-"Mở cửa...mau mở cửa cho ta."
Vài người hầu của nhà chạy ra,thấy hắn liền hấp hối mở cổng cúi chào. Hắn bỏ qua tất cả,tay nắm tay ML lôi đi từng bước chân hối thúc.
Đứng trước cánh cửa phòng cùng người đàn ông mặc đồ bác sĩ với khuôn mặt đau xót nhìn hắn.
-"Bà rất muốn gặp cậu chủ. Có lẽ cậu chủ nên trân trọng những giây phút sau này. "
Bóng dáng ông đi,ánh mắt đượm buồn của hắn rủ xuống không dám mở cánh cửa kia. Nếu con không mở cánh cửa bước vào thì bà sẽ cố gắng,cố gắng sống đúng không? Ai cũng không cần hắn.
ML đứng bên cạnh xót thương nhìn hắn đang đau khổ,tay nhỏ xiết chặt lại,nhỏ không biết bây giờ mình phải như thế nào nữa.
-"Thật ra..."-Lúc hắn ngồi trên taxi,giọng nói nghẹn lại ở cổ,khó khăn thốt ra lời.-"Tôi là một đứa đáng ghét. Bởi vì khi ai bên cạnh tôi cũng rời đi. Đến cả Thục Anh cũng vậy,đến cả bà nội,tôi đã cố gắng rời xa thật xa bà nhưng bà cũng đi. Có phải kiếp trước tôi là một đứa không tốt nên bây giờ cuộc sống của mình nó tồi tệ đến thế không?"-BQ ôm mặt bật lên. Lần đầu tiên,ML thấy người con trai này rơi nước mắt,khuôn mặt ấy đau buồn,nó tuyệt vọng đến mức không một lối thoát.
Mình cũng vậy đúng chứ? Không một lối thoát.
Bà nằm đấy với ánh mắt đượm nước long lanh mờ ảo nhìn hắn và nhỏ. Tự nhiên cảm xúc ngày xưa ùa về. Ba mẹ hắn lúc nào cũng cãi nhau,thậm chí đến mức li thân,rồi mỗi người mỗi ngã,bỏ hắn đứng đấy nhìn bố mẹ xách vali đi. Những bước chân chạy theo níu kéo hạnh phúc ấy trong cơn mưa tầm tã. Rồi hắn chỉ còn một người thân duy nhất,đó là bà nội. Bà ở bên cạnh an ủi,dạy cách sống,cách tồn tại ở thế giới này. Đó là phải đặt bản thân lên hàng đầu,đừng vì một cảm xúc gì đánh bại một đứa con trai như con.
-"Nội...."
Bà im lặng thở khó khăn nhìn BQ,bên cạnh là ML cũng đi đến,nước mắt tự nhiên không cầm được rơi lả chả. Nụ cười trên đôi môi bà hiện lên. Cuối cùng thì bà cũng biết người con gái con thích thật đẹp,thật tuyệt vời như thế nào. Ngón tay bà đưa lên,bà muốn hai người bọn họ lại gần.
-"Hãy...hứa..với..bà....là phải thật hạnh phúc."
Chưa kịp nghe câu trả lời,bà nhắm mắt,hàng nước mặn đắng rơi lả chả xuống hòa nguyện bầu không khí trong căn phòng.
-"Con hứa....con hứa."-Hắn lay người bà.-"Bà khoan đi có được không....bà phải nghe con hứa đã chứ. Bà....con hứa sẽ thật hạnh phúc,sẽ luôn cười,sẽ không theo vết xe đổ như bố mẹ. Làm ơn bà nghe con nói đã. Bà còn chưa nghe con giới thiệu cô ấy là ai cơ mà."
ML bên cạnh kiềm chế không được nấc lên ôm chầm lấy hắn. Nhỏ khóc òa không biết làm gì,xiết chặt bả vai hắn lại.
-"Nội chết rồi."-Giọng nhỏ méo lại.
-"Không. Chưa chết. Chưa chết,chỉ là nằm nghĩ thôi. Đúng bà mệt rồi,bà lo lắng nhiều quá nên chỉ hơi choáng váng nằm nghĩ."-Hắn dường như không công nhận đâylà sự thật.
ML bắt bả vai hắn quay sang mình,nhìn vào đôi mắt ứa lệ kia,cảm xúc dâng trào.
-"Đặng Bá Quyền....cậu đã hứa với bà là thật hạnh phúc. Vậy bình tĩnh lại đi,chấp nhận đi."
Hắn im lặng mặc cho nước mắt đi xuống nhìn ML. Chấp nhận ư? Không thể được. Tôi đã mất bố mẹ,Thục Anh,mất hết rồi.
-"Bên cậu còn có tôi. Còn có Hoàng Khắc Dương này. Cậu chưa mất tất cả. Tôi yêu cậu,yêu cậu hơn bao giờ hết. Tôi sẽ bên cạnh cậu cho dù như thế nào đi chăng nữa. Mãi mãi đấy. Tin tôi đi."
Không gian ngột ngạt lẫn lạnh ngắt hiện lên. Bên cạnh cậu còn có tôi? Cậu chưa mất tất cả? Tôi yêu cậu,yêu cậu hơn bao giờ hết. Mãi mãi bên cậu. Hắn cười nhạt rồi ôm chầm lấy nhỏ. Cuối cùng cũng có một người nói với tôi như vậy. Thậm chí đó là ai?
Tôi tin cậu.