Thư Minh Viễn đăng ký học lái xe cho Lộ Tiểu Vũ, còn đưa cậu đi học mấy buổi. Lộ Tiểu Vũ sống chết không để Thư Minh Viễn phải đưa đón mình nữa.
Trầm Thiên Ảnh vừa lên kế hoạch mua ô tô, vừa thúc giục Lộ Tiểu Vũ mau đi thi lấy bằng lái.
Vậy là Lộ Tiểu Vũ bận tối tăm mặt mũi, mỗi ngày đi học lái xe đi làm thí nghiệm về còn phải nấu cơm, tắm rửa, gãi lông, châm thuốc các loại cho Trầm Thiên Ảnh.
Tất nhiên Trầm Thiên Ảnh cũng không nhàn rỗi. Anh liên hệ với người đăng bài kia, hai người quyết định gặp nhau một lần. Đương nhiên Trầm Thiên Ảnh không dễ dàng kể hết chuyện của mình cho người ta, anh tính để Lộ Tiểu Vũ đi tới nói chuyện trực tiếp xem sao đã.
Cuối tuần, Trầm Thiên Ảnh dắt Lộ Tiểu Vũ đi theo địa chỉ tìm người. Cơ mà trong mắt người khác lại là Lộ Tiểu Vũ dẫn một chú chó đi chờ xe.
Địa chỉ Trầm Thiên Ảnh muốn đến nằm ở ngoại ô thành phố, các xe taxi thấy Lộ Tiểu Vũ vừa mang chó theo còn vừa muốn đi xa như vậy, đều không có ý muốn chở hai người.
Đợi gần nửa tiếng, Thư Minh Viễn lái xe tới.
“Sư huynh?” Lộ Tiểu Vũ kinh ngạc hỏi.
Thư Minh Viễn xuống xe, đưa tập tài liệu cho cậu, “Cho em.”
“Cái gì vậy?” Lộ Tiểu Vũ nhận lấy, mở ra xem.
Thư Minh Viễn, “Đây là tài liệu xin học bổng của kì này, anh lấy cho em một bộ, cũng thuận tiện xin chữ ký luôn rồi.”
“A? Cảm ơn sư huynh. Anh đến để đưa em cái này à?”
Thư Minh Viễn “Ừ” một tiếng, “Hôm qua em không đến phòng thí nghiệm.”
Lộ Tiểu Vũ gật đầu, “Dạo này em bận quá… Anh đến đây phải gọi điện trước chứ, suýt nữa bọn em đi mất rồi.”
Thư Minh Viễn nghiêng đầu, nhìn Trầm Thiên Ảnh đứng bên cạnh Lộ Tiểu Vũ, hỏi, “Đi đâu? Dắt chó đi dạo?”
Lộ Tiểu Vũ trả lời, “Không phải… Em đi tìm một người…”
Thư Minh Viễn ngồi xổm xuống định xoa đầu Trầm Thiên Ảnh, Trầm Thiên Ảnh lập tức bước vài bước rụt về sau Lộ Tiểu Vũ.
Lộ Tiểu Vũ vươn tay vào khoảng không, bình luận, “Con chó này thật thú vị.” Hắn hỏi, “Em không đeo dây xích không sợ nó chạy lung tung à?”
Lộ Tiểu Vũ, “Không đâu, nó ngoan lắm.”
Thư Minh Viễn đứng dậy, “Được rồi, em muốn đi đâu? Để anh đưa em đi.”
Lộ Tiểu Vũ vội vàng từ chối, “Không cần đâu sư huynh. Anh có việc bận thì cứ đi trước đi, không cần để ý đến em đâu.”
Thư Minh Viễn, “Anh không bận gì, chỉ định tới đưa tài liệu cho em.”
Lộ Tiểu Vũ không biết phải từ chối thế nào, cúi đầu liếc Trầm Thiên Ảnh một cái.
Một chiếc taxi không khách lại chạy vụt qua.
Thư Minh Viễn mở cửa xe, “Lên đi.”
Lộ Tiểu Vũ ngượng ngùng gãi đầu, “Vậy cảm ơn anh.”
Lộ Tiểu Vũ ngồi ở ghế phó lái, Trầm Thiên Ảnh tự giác xuống ghế sau.
Lộ Tiểu Vũ viết địa chỉ lên một mẩu giấy nhỏ, giờ cậu đưa nó luôn cho Thư Minh Viễn. Thư Minh Viễn lái xe cũng không tốt lắm, rất hay tăng tốc rồi phanh gấp.
Thư Minh Viễn và Lộ Tiểu Vũ ngồi trước thắt dây an toàn còn may, chứ Trầm Thiên Ảnh ngồi ghế sau đang nằm lim dim ngủ gật thì bị phanh gấp làm lăn quay xuống ghế, lập tức xù lông.
Trầm Thiên Ảnh xụ mặt, tựa vào ghế sau sinh bực bội.
Thư Minh Viễn để ý thấy, hơi lo lắng hỏi, “Có cần ngừng xe không?”
Lộ Tiểu Vũ không hiểu.
Thư Minh Viễn nói tiếp, “Anh sợ chó của em muốn đi tè.”
Lộ Tiểu Vũ, “…Không phải đâu, anh yên tâm.”
Trầm Thiên Ảnh vừa lên kế hoạch mua ô tô, vừa thúc giục Lộ Tiểu Vũ mau đi thi lấy bằng lái.
Vậy là Lộ Tiểu Vũ bận tối tăm mặt mũi, mỗi ngày đi học lái xe đi làm thí nghiệm về còn phải nấu cơm, tắm rửa, gãi lông, châm thuốc các loại cho Trầm Thiên Ảnh.
Tất nhiên Trầm Thiên Ảnh cũng không nhàn rỗi. Anh liên hệ với người đăng bài kia, hai người quyết định gặp nhau một lần. Đương nhiên Trầm Thiên Ảnh không dễ dàng kể hết chuyện của mình cho người ta, anh tính để Lộ Tiểu Vũ đi tới nói chuyện trực tiếp xem sao đã.
Cuối tuần, Trầm Thiên Ảnh dắt Lộ Tiểu Vũ đi theo địa chỉ tìm người. Cơ mà trong mắt người khác lại là Lộ Tiểu Vũ dẫn một chú chó đi chờ xe.
Địa chỉ Trầm Thiên Ảnh muốn đến nằm ở ngoại ô thành phố, các xe taxi thấy Lộ Tiểu Vũ vừa mang chó theo còn vừa muốn đi xa như vậy, đều không có ý muốn chở hai người.
Đợi gần nửa tiếng, Thư Minh Viễn lái xe tới.
“Sư huynh?” Lộ Tiểu Vũ kinh ngạc hỏi.
Thư Minh Viễn xuống xe, đưa tập tài liệu cho cậu, “Cho em.”
“Cái gì vậy?” Lộ Tiểu Vũ nhận lấy, mở ra xem.
Thư Minh Viễn, “Đây là tài liệu xin học bổng của kì này, anh lấy cho em một bộ, cũng thuận tiện xin chữ ký luôn rồi.”
“A? Cảm ơn sư huynh. Anh đến để đưa em cái này à?”
Thư Minh Viễn “Ừ” một tiếng, “Hôm qua em không đến phòng thí nghiệm.”
Lộ Tiểu Vũ gật đầu, “Dạo này em bận quá… Anh đến đây phải gọi điện trước chứ, suýt nữa bọn em đi mất rồi.”
Thư Minh Viễn nghiêng đầu, nhìn Trầm Thiên Ảnh đứng bên cạnh Lộ Tiểu Vũ, hỏi, “Đi đâu? Dắt chó đi dạo?”
Lộ Tiểu Vũ trả lời, “Không phải… Em đi tìm một người…”
Thư Minh Viễn ngồi xổm xuống định xoa đầu Trầm Thiên Ảnh, Trầm Thiên Ảnh lập tức bước vài bước rụt về sau Lộ Tiểu Vũ.
Lộ Tiểu Vũ vươn tay vào khoảng không, bình luận, “Con chó này thật thú vị.” Hắn hỏi, “Em không đeo dây xích không sợ nó chạy lung tung à?”
Lộ Tiểu Vũ, “Không đâu, nó ngoan lắm.”
Thư Minh Viễn đứng dậy, “Được rồi, em muốn đi đâu? Để anh đưa em đi.”
Lộ Tiểu Vũ vội vàng từ chối, “Không cần đâu sư huynh. Anh có việc bận thì cứ đi trước đi, không cần để ý đến em đâu.”
Thư Minh Viễn, “Anh không bận gì, chỉ định tới đưa tài liệu cho em.”
Lộ Tiểu Vũ không biết phải từ chối thế nào, cúi đầu liếc Trầm Thiên Ảnh một cái.
Một chiếc taxi không khách lại chạy vụt qua.
Thư Minh Viễn mở cửa xe, “Lên đi.”
Lộ Tiểu Vũ ngượng ngùng gãi đầu, “Vậy cảm ơn anh.”
Lộ Tiểu Vũ ngồi ở ghế phó lái, Trầm Thiên Ảnh tự giác xuống ghế sau.
Lộ Tiểu Vũ viết địa chỉ lên một mẩu giấy nhỏ, giờ cậu đưa nó luôn cho Thư Minh Viễn. Thư Minh Viễn lái xe cũng không tốt lắm, rất hay tăng tốc rồi phanh gấp.
Thư Minh Viễn và Lộ Tiểu Vũ ngồi trước thắt dây an toàn còn may, chứ Trầm Thiên Ảnh ngồi ghế sau đang nằm lim dim ngủ gật thì bị phanh gấp làm lăn quay xuống ghế, lập tức xù lông.
Trầm Thiên Ảnh xụ mặt, tựa vào ghế sau sinh bực bội.
Thư Minh Viễn để ý thấy, hơi lo lắng hỏi, “Có cần ngừng xe không?”
Lộ Tiểu Vũ không hiểu.
Thư Minh Viễn nói tiếp, “Anh sợ chó của em muốn đi tè.”
Lộ Tiểu Vũ, “…Không phải đâu, anh yên tâm.”