Lộ Tiểu Vũ xoay người chậm rãi quay về chỗ Trầm Thiên Ảnh, “Hôm nay sư huynh nói chuyện kì lạ ghê.” Lộ Tiểu Vũ mờ mịt không hiểu.
Trầm Thiên Ảnh chờ cậu lên xe, đóng cửa xe ghế phó lái rồi đi vòng qua đầu xe về ghế của mình, vừa thắt dây an toàn vừa nói, “Chẳng phải cậu ta lúc nào cũng kì lạ sao? Em đừng nghĩ nhiều.”
Lộ Tiểu Vũ đặt chó con lên đùi, hỏi, “Em đặt tên nó là A Quyển (quăn quăn loăn xoăn) được không?”
Trầm Thiên Ảnh nói, “Lông nó đâu có xoăn.”
Lộ Tiểu Vũ đáp, “Không, chỉ là em muốn nuôi một con chó tên là A Quyển thôi, mười năm trước em đã nghĩ xong tên rồi.”
Trầm Thiên Ảnh, “….Tùy em.”
Khi Trầm Thiên Ảnh tắm rửa xong bước ra ngoài, Lộ Tiểu Vũ đang ở trong phòng bếp hâm nóng sữa cho A Quyển.
Sữa cậu mới mua trong siêu thị 24 giờ dưới lầu, Lộ Tiểu Vũ định mua bánh quy cho chó, đáng tiếc siêu thị nhỏ không bán, cho nên cậu đành mua tạm đồ khác thay thế.
Quần áo cũ của Trầm Thiên Ảnh đều để gọn gàng trong tủ, giờ lấy ra mặc, khéo thay lại rất vừa người.
Trầm Thiên Ảnh mặc quần lót, để trần nửa thân trên nhìn bản thân trong gương phòng tắm, tâm tình phức tạp, thân thể này như được tạo ra vì anh, chuyện trải qua cũng như được ông trời sắp đặt. Anh nhớ lại tai nạn giao thông lúc đó, chính mắt anh nhìn thấy linh hồn Chu Minh Thiêm rời khỏi cơ thể, mang theo khuôn mặt chết lặng đi về phía trước, anh vốn muốn đi theo sau nhìn xem, nào ngờ hai mắt tối sầm, mất ý thức, đến khi tỉnh lại anh đã biến thành Chu Minh Thiêm nằm trên giường bệnh.
Sườn bụng phải của Trầm Thiên Ảnh còn có một vết thương do vụ tai nạn ấy gây ra, giờ nó trở thành một vết sẹo hơi trắng, nổi bật trên làn da màu mật ong khỏe mạnh rắn chắc, càng thêm phần gợi cảm.
Trầm Thiên Ảnh mặc áo ngủ, đi đến cửa phòng bếp.
Lộ Tiểu Vũ bị anh đẩy đi tắm trước, giờ cũng đang mặc một bộ áo ngủ màu trắng canh bếp. A Quyển quấn quýt bên chân cậu, không ngừng cắn ống quần cậu, Lộ Tiểu Vũ cúi người, hai tay chống gối nhìn lửa, nói, “Sắp được rồi, mày đừng vội.”
Lộ Tiểu Vũ rót rửa nóng vào một cái chén nhỏ, cậu không dám để A Quyển uống luôn, đặt lên bàn. Thấy Trầm Thiên Ảnh, cậu nói, “Anh đi ngủ trước đi, em cho A Quyển ăn xong đã.”
Trầm Thiên Ảnh đi đến bàn bên cạnh, ngồi xuống, “Không vội, anh chờ em.”
Lộ Tiểu Vũ ngồi đối diện cậu, che miệng ngáp một cái.
“Mệt à?” Trầm Thiên Ảnh hỏi cậu.
Lộ Tiểu Vũ gật đầu, “Tối qua em ngủ không ngon.”
Trầm Thiên Ảnh ngoắc ngoắc cậu, “Lại đây.”
Lộ Tiểu Vũ, “Sao?”
Trầm Thiên Ảnh lại nói, “Bảo em lại đây.”
Lộ Tiểu Vũ “À” một tiếng, đứng dậy đi đến cạnh Trầm Thiên Ảnh.
Trầm Thiên Ảnh vươn tay ôm thắt lưng cậu, kéo cậu ngồi xuống đùi mình.
Lộ Tiểu Vũ tức thì mất tự nhiên, chống tay lên bàn muốn đứng dậy, chỉ tiếc tay Trầm Thiên Ảnh ôm chặt eo cậu, cậu vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.
Lộ Tiểu Vũ khẽ nói, “Anh để em dậy đi, thế này kì lắm.”
Trầm Thiên Ảnh, “Kì chỗ nào? Lâu lắm anh mới về được mà không thể để anh ôm một cái sao?”
Lộ Tiểu Vũ, “Nào có người anh nào ôm em trai như thế chứ?”
Trầm Thiên Ảnh cười lạnh, “Em có mấy người anh? Hay là em đến sống nhờ ở nhà ai có anh em trai rồi à? Sao em biết người ta không ôm như thế?”
Lộ Tiểu Vũ, “…”
Cậu không giãy ra nữa, lòng thầm nghĩ, em chưa thấy, nhưng em cũng có thường thức mà…
Trầm Thiên Ảnh nói, “Anh cũng mệt, chỉ nghĩ mãi chuyện của em, đầu đau hết cả, có ngủ được đâu!”
Lương tâm Lộ Tiểu Vũ hơi hơi bất an.
Trầm Thiên Ảnh chôn má vào cần cổ trắng nõn của Lộ Tiểu Vũ.
Hai người đều mặc áo ngủ mỏng manh, da thịt cận kề dán sát như vậy, rất nhanh liền có thể cảm giác được thân nhiệt của đối phương. Đã vậy, hơi thở ẩm ướt của Trầm Thiên Ảnh còn phả vào cổ Lộ Tiểu Vũ, khiến hai má cậu đỏ bừng. Lộ Tiểu Vũ thử nhích nhích cổ, môi Trầm Thiên Ảnh liền tùy theo cử động của cậu mà dán sát theo, Lộ Tiểu Vũ như phải bỏng, dùng sức đẩy Trầm Thiên Ảnh, bật dậy.
Lộ Tiểu Vũ nói, “Sữa hết nóng rồi.”
Trầm Thiên Ảnh không làm khó cậu, “Vậy em cho chó ăn đi.”
Trầm Thiên Ảnh vào phòng trước, Lộ Tiểu Vũ ngồi xổm xuống nhìn A Quyển uống sữa.
Hai tai Lộ Tiểu Vũ vẫn ửng đỏ, cậu vừa xoa đầu A Quyển vừa nói, “Trước kia anh ấy vẫn — giống mày thế này này, tao ôm anh ấy, chôn má vào cổ anh ấy đều cảm thấy bình thường, thế nên giờ anh ấy làm thế với tao, có phải tao không nên nói gì không?”
Đương nhiên A Quyển sẽ không trả lời cậu.
Lộ Tiểu Vũ nghĩ, có lẽ Trầm Thiên Ảnh nhất thời chưa sửa được thói quen, nói đi nói lại vẫn là do cậu, không thể trách anh được.
Chờ A Quyển uống sữa xong, Lộ Tiểu Vũ bỏ nó vào hộp giầy cho nó ngủ. A Quyển ăn no uống say, nằm trên khăn mặt mềm mềm, ngáp một cái nhắm mắt lại.
Trầm Thiên Ảnh chờ cậu lên xe, đóng cửa xe ghế phó lái rồi đi vòng qua đầu xe về ghế của mình, vừa thắt dây an toàn vừa nói, “Chẳng phải cậu ta lúc nào cũng kì lạ sao? Em đừng nghĩ nhiều.”
Lộ Tiểu Vũ đặt chó con lên đùi, hỏi, “Em đặt tên nó là A Quyển (quăn quăn loăn xoăn) được không?”
Trầm Thiên Ảnh nói, “Lông nó đâu có xoăn.”
Lộ Tiểu Vũ đáp, “Không, chỉ là em muốn nuôi một con chó tên là A Quyển thôi, mười năm trước em đã nghĩ xong tên rồi.”
Trầm Thiên Ảnh, “….Tùy em.”
Khi Trầm Thiên Ảnh tắm rửa xong bước ra ngoài, Lộ Tiểu Vũ đang ở trong phòng bếp hâm nóng sữa cho A Quyển.
Sữa cậu mới mua trong siêu thị 24 giờ dưới lầu, Lộ Tiểu Vũ định mua bánh quy cho chó, đáng tiếc siêu thị nhỏ không bán, cho nên cậu đành mua tạm đồ khác thay thế.
Quần áo cũ của Trầm Thiên Ảnh đều để gọn gàng trong tủ, giờ lấy ra mặc, khéo thay lại rất vừa người.
Trầm Thiên Ảnh mặc quần lót, để trần nửa thân trên nhìn bản thân trong gương phòng tắm, tâm tình phức tạp, thân thể này như được tạo ra vì anh, chuyện trải qua cũng như được ông trời sắp đặt. Anh nhớ lại tai nạn giao thông lúc đó, chính mắt anh nhìn thấy linh hồn Chu Minh Thiêm rời khỏi cơ thể, mang theo khuôn mặt chết lặng đi về phía trước, anh vốn muốn đi theo sau nhìn xem, nào ngờ hai mắt tối sầm, mất ý thức, đến khi tỉnh lại anh đã biến thành Chu Minh Thiêm nằm trên giường bệnh.
Sườn bụng phải của Trầm Thiên Ảnh còn có một vết thương do vụ tai nạn ấy gây ra, giờ nó trở thành một vết sẹo hơi trắng, nổi bật trên làn da màu mật ong khỏe mạnh rắn chắc, càng thêm phần gợi cảm.
Trầm Thiên Ảnh mặc áo ngủ, đi đến cửa phòng bếp.
Lộ Tiểu Vũ bị anh đẩy đi tắm trước, giờ cũng đang mặc một bộ áo ngủ màu trắng canh bếp. A Quyển quấn quýt bên chân cậu, không ngừng cắn ống quần cậu, Lộ Tiểu Vũ cúi người, hai tay chống gối nhìn lửa, nói, “Sắp được rồi, mày đừng vội.”
Lộ Tiểu Vũ rót rửa nóng vào một cái chén nhỏ, cậu không dám để A Quyển uống luôn, đặt lên bàn. Thấy Trầm Thiên Ảnh, cậu nói, “Anh đi ngủ trước đi, em cho A Quyển ăn xong đã.”
Trầm Thiên Ảnh đi đến bàn bên cạnh, ngồi xuống, “Không vội, anh chờ em.”
Lộ Tiểu Vũ ngồi đối diện cậu, che miệng ngáp một cái.
“Mệt à?” Trầm Thiên Ảnh hỏi cậu.
Lộ Tiểu Vũ gật đầu, “Tối qua em ngủ không ngon.”
Trầm Thiên Ảnh ngoắc ngoắc cậu, “Lại đây.”
Lộ Tiểu Vũ, “Sao?”
Trầm Thiên Ảnh lại nói, “Bảo em lại đây.”
Lộ Tiểu Vũ “À” một tiếng, đứng dậy đi đến cạnh Trầm Thiên Ảnh.
Trầm Thiên Ảnh vươn tay ôm thắt lưng cậu, kéo cậu ngồi xuống đùi mình.
Lộ Tiểu Vũ tức thì mất tự nhiên, chống tay lên bàn muốn đứng dậy, chỉ tiếc tay Trầm Thiên Ảnh ôm chặt eo cậu, cậu vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.
Lộ Tiểu Vũ khẽ nói, “Anh để em dậy đi, thế này kì lắm.”
Trầm Thiên Ảnh, “Kì chỗ nào? Lâu lắm anh mới về được mà không thể để anh ôm một cái sao?”
Lộ Tiểu Vũ, “Nào có người anh nào ôm em trai như thế chứ?”
Trầm Thiên Ảnh cười lạnh, “Em có mấy người anh? Hay là em đến sống nhờ ở nhà ai có anh em trai rồi à? Sao em biết người ta không ôm như thế?”
Lộ Tiểu Vũ, “…”
Cậu không giãy ra nữa, lòng thầm nghĩ, em chưa thấy, nhưng em cũng có thường thức mà…
Trầm Thiên Ảnh nói, “Anh cũng mệt, chỉ nghĩ mãi chuyện của em, đầu đau hết cả, có ngủ được đâu!”
Lương tâm Lộ Tiểu Vũ hơi hơi bất an.
Trầm Thiên Ảnh chôn má vào cần cổ trắng nõn của Lộ Tiểu Vũ.
Hai người đều mặc áo ngủ mỏng manh, da thịt cận kề dán sát như vậy, rất nhanh liền có thể cảm giác được thân nhiệt của đối phương. Đã vậy, hơi thở ẩm ướt của Trầm Thiên Ảnh còn phả vào cổ Lộ Tiểu Vũ, khiến hai má cậu đỏ bừng. Lộ Tiểu Vũ thử nhích nhích cổ, môi Trầm Thiên Ảnh liền tùy theo cử động của cậu mà dán sát theo, Lộ Tiểu Vũ như phải bỏng, dùng sức đẩy Trầm Thiên Ảnh, bật dậy.
Lộ Tiểu Vũ nói, “Sữa hết nóng rồi.”
Trầm Thiên Ảnh không làm khó cậu, “Vậy em cho chó ăn đi.”
Trầm Thiên Ảnh vào phòng trước, Lộ Tiểu Vũ ngồi xổm xuống nhìn A Quyển uống sữa.
Hai tai Lộ Tiểu Vũ vẫn ửng đỏ, cậu vừa xoa đầu A Quyển vừa nói, “Trước kia anh ấy vẫn — giống mày thế này này, tao ôm anh ấy, chôn má vào cổ anh ấy đều cảm thấy bình thường, thế nên giờ anh ấy làm thế với tao, có phải tao không nên nói gì không?”
Đương nhiên A Quyển sẽ không trả lời cậu.
Lộ Tiểu Vũ nghĩ, có lẽ Trầm Thiên Ảnh nhất thời chưa sửa được thói quen, nói đi nói lại vẫn là do cậu, không thể trách anh được.
Chờ A Quyển uống sữa xong, Lộ Tiểu Vũ bỏ nó vào hộp giầy cho nó ngủ. A Quyển ăn no uống say, nằm trên khăn mặt mềm mềm, ngáp một cái nhắm mắt lại.