Hai người kia đi rồi, Lộ Tiểu Vũ đột nhiên nhớ ra mình mới đun nước mà chưa kịp pha trà, thế là tự pha cho mình một ly trà sữa.
A Quyển trong phòng cào cào cửa.
Lộ Tiểu Vũ mở cửa, thả nó ra, A Quyển ngửi thấy mùi trà sữa, sán lại gần muốn uống theo. Lộ Tiểu Vũ không biết nó uống được không, đổ một ít vào bát nhỏ của nó.
Đương nhiên Lộ Tiểu Vũ không tin lời ông cụ Chu, song cảm xúc của cậu cũng bị ảnh hưởng đôi chút, cậu hai tay nâng tách trà chờ nó nguội, A Quyển thì liếm liếm thấy không nóng lắm, uống ngon lành.
Buổi tối Trầm Thiên Ảnh về, Lộ Tiểu Vũ bê nguyên xi câu chuyện kể cho anh nghe.
Trầm Thiên Ảnh châm thuốc nằm xuống sofa, nhíu mày suy nghĩ, thật lâu không nói gì.
Lộ Tiểu Vũ chạy tới chạy lui trước mặt anh dọn dẹp nhà.
Lúc trước Trầm Thiên Ảnh chỉ lo đám phóng viên sẽ quấy rầy Lộ Tiểu Vũ, lại quên mất người nhà họ Chu. Thử so sánh, người nhà họ Chu không thể gây ra ảnh hưởng quá lớn tới hai anh em họ, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì anh không phải Chu Minh Thiêm, không có tình cảm gì với gia đình họ, cũng không tham tiền của nhà họ, anh không cần gì cả, có gì thì dẫn Lộ Tiểu Vũ đi là được.
Nhưng chuyện vẫn chưa đến mức ấy. Trầm Thiên Ảnh nghĩ đến bà Chu hai mắt đẫm lệ ôm anh gọi Thiêm Thiêm, không khỏi cảm thấy không đành lòng, hơn nữa Lộ Tiểu Vũ sắp bảo vệ khóa luận, không thể để chuyện này ảnh hưởng tới cậu.
“Lộ Tiểu Vũ.” Anh gọi.
Lộ Tiểu Vũ từ phòng bếp ngó đầu ra, “Sao vậy?”
Trầm Thiên Ảnh nói, “Lại đây.”
Lộ Tiểu Vũ tiến đến, “Có chuyện gì thế?”
Trầm Thiên Ảnh ngoắc ngoắc tay bảo cậu lại gần, giữ chặt cậu nằm bên cạnh mình. Sofa có hơi chật chội, nửa người Lộ Tiểu Vũ đều đè lên người anh, cậu nghe Trầm Thiên Ảnh nói bên tai mình, “Anh nghĩ rồi, mai bảo sư huynh em đón em về ký túc xá ở.”
Lộ Tiểu Vũ ngửa đầu nhìn anh, “Vì sao?”
Trầm Thiên Ảnh nhéo mũi cậu, “Nhiều chuyện lắm, em đến ở tới khi nào xong bảo vệ tốt nghiệp mới thôi, anh xử lý xong chuyện bên này sẽ tới đón em.”
Lộ Tiểu Vũ nói, “Em không sao mà…”
“Đi đi.” Trầm Thiên Ảnh nói, “Không tới hai tháng đâu, em ở trường sẽ không ai tới quấy rầy em, cũng tiện chuẩn bị khóa luận hơn. Khi nào rảnh anh sẽ tới đưa em đi ăn cơm.”
Lộ Tiểu Vũ không trả lời, tựa đầu vào vai Trầm Thiên Ảnh.
Trầm Thiên Ảnh nhéo nhéo vành tai cậu tới đỏ lên, nói, “Dưới lầu có phóng viên chầu chực, anh không tiện đưa em đi, em bảo sư huynh em tới đón em.”
Lộ Tiểu Vũ, “Được rồi, nhưng A Quyển thì sao?”
Trầm Thiên Ảnh, “Để lại anh trông cho.”
Lộ Tiểu Vũ quay đầu nhìn A Quyển dưới sofa đang nỗ lực nhảy lên, “Thôi, em vẫn nên đưa cho sư huynh nuôi hộ thì hơn.”
…
Lộ Tiểu Vũ quay về trường, luận văn cũng tới giai đoạn chuẩn bị cuối cùng, cậu đưa cho thầy chỉnh sửa, sau đó in thành sách, gửi cho giám khảo. Cũng may phòng thí nghiệm có tổng cộng sáu thạc sĩ và tiến sĩ chuẩn bị tốt nghiệp, cậu không cần một thân một mình chạy đi chạy lại lo liệu mọi việc.
Hôm về lại trường là Thương Minh Viễn tới đón cậu. Thương Minh Viễn lên lầu giúp cậu xách hành lý bỏ vào cốp, Lộ Tiểu Vũ bế A Quyển xuống lầu đi từ cửa phụ vào xe.
Trầm Thiên Ảnh nói gì đó với Thương Minh Viễn, nhưng Lộ Tiểu Vũ không rõ họ nói gì, hai người họ cũng không có ý định nói cho Lộ Tiểu Vũ nghe.
Lộ Tiểu Vũ về trường, bận rộn chân tay, thời gian trôi qua nhanh vùn vụt. Lúc đầu, gần như ngày nào Trầm Thiên Ảnh cũng tới đưa cậu đi ăn tối, nhưng càng tới gần ngày phản biện, Trầm Thiên Ảnh đến càng ít. Hai tuần trước ngày phản biện, Trầm Thiên Ảnh không tới nữa.
Lộ Tiểu Vũ rất nhớ anh, nhưng lại lo anh có việc bận, ngại không dám gọi điện bảo anh tới. Trầm Thiên Ảnh gọi cho cậu, nói gần đây anh hơi bận, không có nhiều thời gian tới thăm cậu, dặn dò cậu phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.
Một tuần trước phản biện, Trầm Thiên Ảnh bảo người tới đưa cho Lộ Tiểu Vũ một bộ âu phục. Bộ âu phục sẫm màu được cắt may khéo léo hoàn mỹ, vừa khéo ôm lấy cơ thể, làm nổi bật đường lưng eo tinh tế của cậu.
Lý Phương Thiên cùng phòng huýt sáo khen, “Đúng là tiểu soái ca.”
Lộ Tiểu Vũ đứng trước gương, bỗng thấy rất nhớ Trầm Thiên Ảnh.
Cậu cầm điện thoại ra khỏi phòng, gọi cho anh.
“Alo.” Giọng nói khi nghe điện thoại của Trầm Thiên Ảnh luôn không có ngữ điệu cảm xúc gì.
“Anh.” Lộ Tiểu Vũ khẽ gọi.
Trầm Thiên Ảnh nghe thấy tiếng Lộ Tiểu Vũ, lập tức hỏi, “Em nhận được quần áo chưa?”
Lộ Tiểu Vũ, “Rồi ạ.”
Trầm Thiên Ảnh, “Để em mặc lúc phản biện.”
Lộ Tiểu Vũ, “Em biết.”
Trầm Thiên Ảnh khẽ hỏi, “Đã thử chưa? Có đẹp không?”
Hai má Lộ Tiểu Vũ chợt ửng hồng, cậu nói, “Bạn cùng phòng bảo đẹp.”
Trầm Thiên Ảnh, “Đừng cho cậu ta xem, mặc cho anh xem.”
Lộ Tiểu Vũ tựa lưng vào tường, kéo kéo áo, “Vậy anh tới xem em phản biện nhé.”
Trầm Thiên Ảnh, “Đương nhiên phải tới rồi. Hôm đó em mặc âu phục anh chọn, phản biện thật tốt, rồi anh đưa em đi ăn, chịu không?”
Lộ Tiểu Vũ đáp, “Vâng.”
Trầm Thiên Ảnh cười, “Ngoan.”
Lộ Tiểu Vũ cúp máy, lại càng thêm nhớ anh.
A Quyển trong phòng cào cào cửa.
Lộ Tiểu Vũ mở cửa, thả nó ra, A Quyển ngửi thấy mùi trà sữa, sán lại gần muốn uống theo. Lộ Tiểu Vũ không biết nó uống được không, đổ một ít vào bát nhỏ của nó.
Đương nhiên Lộ Tiểu Vũ không tin lời ông cụ Chu, song cảm xúc của cậu cũng bị ảnh hưởng đôi chút, cậu hai tay nâng tách trà chờ nó nguội, A Quyển thì liếm liếm thấy không nóng lắm, uống ngon lành.
Buổi tối Trầm Thiên Ảnh về, Lộ Tiểu Vũ bê nguyên xi câu chuyện kể cho anh nghe.
Trầm Thiên Ảnh châm thuốc nằm xuống sofa, nhíu mày suy nghĩ, thật lâu không nói gì.
Lộ Tiểu Vũ chạy tới chạy lui trước mặt anh dọn dẹp nhà.
Lúc trước Trầm Thiên Ảnh chỉ lo đám phóng viên sẽ quấy rầy Lộ Tiểu Vũ, lại quên mất người nhà họ Chu. Thử so sánh, người nhà họ Chu không thể gây ra ảnh hưởng quá lớn tới hai anh em họ, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì anh không phải Chu Minh Thiêm, không có tình cảm gì với gia đình họ, cũng không tham tiền của nhà họ, anh không cần gì cả, có gì thì dẫn Lộ Tiểu Vũ đi là được.
Nhưng chuyện vẫn chưa đến mức ấy. Trầm Thiên Ảnh nghĩ đến bà Chu hai mắt đẫm lệ ôm anh gọi Thiêm Thiêm, không khỏi cảm thấy không đành lòng, hơn nữa Lộ Tiểu Vũ sắp bảo vệ khóa luận, không thể để chuyện này ảnh hưởng tới cậu.
“Lộ Tiểu Vũ.” Anh gọi.
Lộ Tiểu Vũ từ phòng bếp ngó đầu ra, “Sao vậy?”
Trầm Thiên Ảnh nói, “Lại đây.”
Lộ Tiểu Vũ tiến đến, “Có chuyện gì thế?”
Trầm Thiên Ảnh ngoắc ngoắc tay bảo cậu lại gần, giữ chặt cậu nằm bên cạnh mình. Sofa có hơi chật chội, nửa người Lộ Tiểu Vũ đều đè lên người anh, cậu nghe Trầm Thiên Ảnh nói bên tai mình, “Anh nghĩ rồi, mai bảo sư huynh em đón em về ký túc xá ở.”
Lộ Tiểu Vũ ngửa đầu nhìn anh, “Vì sao?”
Trầm Thiên Ảnh nhéo mũi cậu, “Nhiều chuyện lắm, em đến ở tới khi nào xong bảo vệ tốt nghiệp mới thôi, anh xử lý xong chuyện bên này sẽ tới đón em.”
Lộ Tiểu Vũ nói, “Em không sao mà…”
“Đi đi.” Trầm Thiên Ảnh nói, “Không tới hai tháng đâu, em ở trường sẽ không ai tới quấy rầy em, cũng tiện chuẩn bị khóa luận hơn. Khi nào rảnh anh sẽ tới đưa em đi ăn cơm.”
Lộ Tiểu Vũ không trả lời, tựa đầu vào vai Trầm Thiên Ảnh.
Trầm Thiên Ảnh nhéo nhéo vành tai cậu tới đỏ lên, nói, “Dưới lầu có phóng viên chầu chực, anh không tiện đưa em đi, em bảo sư huynh em tới đón em.”
Lộ Tiểu Vũ, “Được rồi, nhưng A Quyển thì sao?”
Trầm Thiên Ảnh, “Để lại anh trông cho.”
Lộ Tiểu Vũ quay đầu nhìn A Quyển dưới sofa đang nỗ lực nhảy lên, “Thôi, em vẫn nên đưa cho sư huynh nuôi hộ thì hơn.”
…
Lộ Tiểu Vũ quay về trường, luận văn cũng tới giai đoạn chuẩn bị cuối cùng, cậu đưa cho thầy chỉnh sửa, sau đó in thành sách, gửi cho giám khảo. Cũng may phòng thí nghiệm có tổng cộng sáu thạc sĩ và tiến sĩ chuẩn bị tốt nghiệp, cậu không cần một thân một mình chạy đi chạy lại lo liệu mọi việc.
Hôm về lại trường là Thương Minh Viễn tới đón cậu. Thương Minh Viễn lên lầu giúp cậu xách hành lý bỏ vào cốp, Lộ Tiểu Vũ bế A Quyển xuống lầu đi từ cửa phụ vào xe.
Trầm Thiên Ảnh nói gì đó với Thương Minh Viễn, nhưng Lộ Tiểu Vũ không rõ họ nói gì, hai người họ cũng không có ý định nói cho Lộ Tiểu Vũ nghe.
Lộ Tiểu Vũ về trường, bận rộn chân tay, thời gian trôi qua nhanh vùn vụt. Lúc đầu, gần như ngày nào Trầm Thiên Ảnh cũng tới đưa cậu đi ăn tối, nhưng càng tới gần ngày phản biện, Trầm Thiên Ảnh đến càng ít. Hai tuần trước ngày phản biện, Trầm Thiên Ảnh không tới nữa.
Lộ Tiểu Vũ rất nhớ anh, nhưng lại lo anh có việc bận, ngại không dám gọi điện bảo anh tới. Trầm Thiên Ảnh gọi cho cậu, nói gần đây anh hơi bận, không có nhiều thời gian tới thăm cậu, dặn dò cậu phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.
Một tuần trước phản biện, Trầm Thiên Ảnh bảo người tới đưa cho Lộ Tiểu Vũ một bộ âu phục. Bộ âu phục sẫm màu được cắt may khéo léo hoàn mỹ, vừa khéo ôm lấy cơ thể, làm nổi bật đường lưng eo tinh tế của cậu.
Lý Phương Thiên cùng phòng huýt sáo khen, “Đúng là tiểu soái ca.”
Lộ Tiểu Vũ đứng trước gương, bỗng thấy rất nhớ Trầm Thiên Ảnh.
Cậu cầm điện thoại ra khỏi phòng, gọi cho anh.
“Alo.” Giọng nói khi nghe điện thoại của Trầm Thiên Ảnh luôn không có ngữ điệu cảm xúc gì.
“Anh.” Lộ Tiểu Vũ khẽ gọi.
Trầm Thiên Ảnh nghe thấy tiếng Lộ Tiểu Vũ, lập tức hỏi, “Em nhận được quần áo chưa?”
Lộ Tiểu Vũ, “Rồi ạ.”
Trầm Thiên Ảnh, “Để em mặc lúc phản biện.”
Lộ Tiểu Vũ, “Em biết.”
Trầm Thiên Ảnh khẽ hỏi, “Đã thử chưa? Có đẹp không?”
Hai má Lộ Tiểu Vũ chợt ửng hồng, cậu nói, “Bạn cùng phòng bảo đẹp.”
Trầm Thiên Ảnh, “Đừng cho cậu ta xem, mặc cho anh xem.”
Lộ Tiểu Vũ tựa lưng vào tường, kéo kéo áo, “Vậy anh tới xem em phản biện nhé.”
Trầm Thiên Ảnh, “Đương nhiên phải tới rồi. Hôm đó em mặc âu phục anh chọn, phản biện thật tốt, rồi anh đưa em đi ăn, chịu không?”
Lộ Tiểu Vũ đáp, “Vâng.”
Trầm Thiên Ảnh cười, “Ngoan.”
Lộ Tiểu Vũ cúp máy, lại càng thêm nhớ anh.