Chu Phi Lương lần thứ hai ở buổi tối đi vào cửa hàng bách hóa, không có nhìn thấy cô, anh còn tưởng cô không còn muốn cực khổ tiếm tiền nữa.
Ai ngờ mấy ngày sau, lúc đi ngang qua cửa hàng, anh liếc mắt lại nhìn thấy bóng người cô. Sau khi đỗ xe, anh liền trực tiếp đến hỏi.
" Đám người kia có quay lại kiếm chuyện hay không?"
Phó Tự Nhạc rất kinh ngạc.
" Sao anh lại đến đây?"
" Tôi vừa mới tam tầm."
Anh nhìn một nhân viên khác của cửa hàng, thở phảo nhẹ nhõm.
" Ngày hôm nay không chỉ có mình cô nữa."
" Hôm đó là ngoại lệ."
" Đám người kia có trở lại không ?"
" không có. "
" Cho tôi một bao thuốc lá.”
Phó Tự Nhạc yên lặng đưa tới.
Anh đi tới chỗ cửa sổ ngồi xuống, bóc bao thuốc, lấy ra một điếu.
cô rốt cục không nhịn được, bước về phía trước vài bước nói.
" Cửa hàng cấm hút thuốc. "
Chu Phi Lương nhất thời ho khan, buổi tối hôm đó anh hút liền một bao thuốc , cô không hề nói một câu.
" Xem ra tôi cũng chỉ có thể được đặc xá một lần a. "
cô gật đầu.
" Cửa hàng không thông gió được, khói thuốc không tản đi được."
Anh đem điếu thuốc nhét lại vào trong bao, ngẩng đầu ra hiệu cho cô tới ngồi cùng. cô đến bên cạnh anh nhưng không ngồi xuống.
" Chuyện gì ? "
Tôi nói sao cô còn trực đêm. Lần trước không thấy cô, còn tưởng cô nghe lời. " cô cười nhạt.
" Tiền lương cao."
Anh vươn người, nửa dựa vào cạnh bàn, để thuận tiện nhìn cô.
" cô một tuần làm ca đêm mấy lần ?"
" một lần."
Phó Tự Nhạc nói xong mới ý thức được, cô đối với anh đã không còn đề phòng.
" Vâỵ còn được, tôi còn tưởng cô liều mạng, nhất định làm hết ca trực tối. "
cô lẳng lặng nhìn xuống. Anh cùng cô thật không thể nói là quen biết, nhưng anh một bộ dáng tư thái tự nhiên, quả thật làm cho cô thoải mái. Người với người chính là kỳ quái như thế.
Có nhiều người, mỗi ngày dù ở chung nhưng vẫn thấy xa cách, mà sao đối với người xa lạ, lại làm cho cô thả lỏng trái tim.
Sau đó, Chu Phi Lương ngẫu nhiên tăng ca xong sẽ lại đến cửa hàng bách hóa mua bao thuốc, có khi đụng mặt Phó Tư Nhạc, liền ngồi tán gẫu một chút.
Kỳ thực, bình thường anh hút thuốc đều là vị mạnh, Phó Tư Nhạc lại chọn cho anh loại này, rất nhạt, nhạt đến mức anh cảm thấy hút lên đều không có mùi vị. Nhưng anh chẳng muốn đổi sang loại khác, đi đến cửa hàng bách hóa đều trực tiếp mua loại này.
Ngày đó, Chu Phi Lương cùng Hạ Khuynh liên hoan, anh đem mình làm cho Khổng minh Dao cùng Hạ Khuynh mặt trắng không còn giọt máu. Hạ Khuynh hoàn toàn không chú ý.
Kỳ thực, Chu Phi Lương sớm đoán được, Hạ Khuynh sở dĩ ở cùng một chỗ với Khổng Minh Dao, chính là ham muốn một chút thuận tiện.
Hạ Khuynh cùng Phó Tự Hỉ đi rồi, Vương Thần lãng mạn ôm bạn gái đi, Hề Thế Hàm bởi vì có vị hôn thê loạn thần kinh cũng đã sớm trở về. Lưu lại một Chu Phi Lương cực kỳ vô vị.
Anh nhớ tới hôm nay là ngày Phó Tự Nhạc trực đêm, liền phóng xe tới cửa hàng bách hóa. Phó Tự Nhạc nhìn thấy anh đã không còn kinh ngạc.
" Ngày hôm nay đến sớm vậy. "
" Cho anh bao thuốc lá."
Anh nói xong câu cửa miệng, mới giải thích.
" Hôm nay không tăng ca, vốn là muốn cùng anh em ra ngoài chơi, nhưng bọn họ đều có phụ nữ vây quanh, tất cả đều là đồ trọng sắc khinh bạn."
cô đem bao thuốc đưa cho anh.
" không cần tăng ca thì về sớm một chút nghỉ ngơi."
" Anh ngủ trễ quen rồi."
Anh liếc nhìn quầy mì Quan Đông.
"Anh chưa ăn cơm tối, cho anh bát mì."
Sau đó anh vô lại cười.
" Tiền lần trước cho em, vẫn còn chứ."
Ở cửa hàng bách hóa hầu như khách hàng rất ít cho tới rạng sáng. Chu Phi Lương ăn xong, nhàn nhã ngồi xỉa răng, sau đó nhìn thân ảnh bận rộn của Phó Tự Nhạc qua cửa sổ thủy tinh.
Phó Tự Nhạc thấy Chu Phi Lương vẫn không muốn đi, nghĩ thầm , sợ là bệnh lắm lời của anh lại tái phát. Chu Phi Lương đến đây, liền thích cùng cô nói đông nói tây, thiên nam địa bắc mà tán gẫu.
Phó Tự Nhạc không phải người thích nói chuyện, nhưng cô nghe là hiểu được tâm tình của anh, có lúc sẽ đáp lại anh mấy câu. Chu Phi Lương không hề có bất kỳ biểu hiện ý đồ nam nữ nào.
Anh rất hiểu bản thân. Anh trước đây không có kết giao qua với những cô gái đứng đắn, có khi chỉ là tình một đêm, cả hai đều không phải là trinh nam liệt nữ, không hợp thì chia tay, không dính dáng đến nhau, không chịu trách nhiện về bất cứ vấn đề gì.
Phó Tự Nhạc này, anh trêu chọc không nổi.
Cứ nghĩ cô là thiếu nữ nông cạn, anh có thể vung tiền mà bao dưỡng cô. Nhưng nếu như cô đúng là loại phụ nữ này, thì anh phải nhìn cô bằng con mắt khác. Anh vì trong lòng đối với cô tán thưởng mà tuân thủ quy củ nghiêm ngặt.
Nhưng là, buổi tối ngày thứ 2, anh gặp lại cô, liền nổi trận lôi đình. Buổi chiều ngày kế, Hạ Khuynh gọi điện tới hỏi buổi tối có chương trình gì không, Chu Phi Lương vừa nghe, cười mắng Hạ Khuynh tối hôm qua giả vờ đứng đắn.
Chu Phi Lương an bài cho Hạ Khuynh đến thỏa đáng, ai ngờ Hạ Khuynh chưa lâm trận đã bỏ chạy, lưu lại nữ tiếp rượu điềm đạm đáng yêu ngồi ở kia. Lúc ấy, một ý nghĩ xẹt qua đầu Chu Phi Lương.
" Hạ Khuynh sẽ không phải là trở về tìm mấy cô em gái tự nhiên thuẩn khiết đi."
Rượu quá ba tuần, anh ôm người phụ nữ bên cạnh đi xuống lầu. Ra khỏi thang máy, anh và bạn gái nói chuyện vài câu, chớp mắt, đã thấy được Phó Tự Nhạc ở cuối hành lang. cô quay lưng về phía anh, hơi cúi người, không biết đang làm gì.
Anh một chút liền khẳng định, chính là cô. Anh buông bạn gái ra, an ủi vài câu, bảo cô đến phòng đợi trước. cô gái kia cười đáp ứng.
Chu Phi lương thẳng tắp đi tới phía sau Phó Tự Nhạc. Vừa định lấy tay ra đỡ cô, nhưng lại ngừng, cho tay vào túi quần.
" Em làm gì ở đây."
Phó Tự Nhạc sợ hết hồn, quay đầu lại. cô hai má đỏ hồng, ánh mắt phát ra từng tia từng tia kiều mị, hoàn toàn không còn vẻ thanh nhã bấy lâu nay.
Anh vừa thấy vẻ mặt cô, liền cau mày, hỏi lại.
" Em làm gì ở đây."
" Em…"
cô vửa mở miệng, liền cảm thấy âm thanh không đúng, ho hai cái, điều chỉnh lại âm điệu." Em đang chuẩn bị về nhà.
Cô mặc dù đã điều chỉnh âm thanh của mình, nhưng vẫn thấy không ổn. Rất không thích hợp. Chu Phi Lương nghe âm thanh này của cô, nhìn sắc mặt cô, rõ ràng là tình cảnh nam hoan nữ yêu. Anh nhất thời trong lòng bốc hỏa. Con mẹ nó, nguyên tắc cái quái gì, hóa ra là ở trước mặt anh giả vờ thuần khiết. Anh mở ra nụ cười giả dối
." Về nhà ? Làm xong chuyện rồi ?"
Phó Tự Nhạc cảm thấy chính mình hiện giờ có chút mất khống chế, trong thời gian ngắn cũng khó mà giải thích, liền gật đầu.
Anh còn tưởng rằng, cô sẽ giải thích làm sao, nhưng thật không ngờ cô thừa thận. Tất cả những thứ thô tục trong lòng anh đều muốn phát ra, trào phúng nói.
" Sao sớm thế ? Còn phải đi chợ à ?”
cô sốt ruột muốn rời đi, cũng không muốn cùng anh nói nhảm, trực tiếp bước qua người anh, hường về phía thang máy. Chu Phi Lương tay nắm túi quần đã bóp đến nhăm nhúm, anh nhắm mắt , quả quyết kéo vai cô lại.
" Sớm nói cô thiếu tiền đến mức này a. không phải tiền sao, tôi cho cô."
Phó Tự Nhạc bị anh nói một tràng như thế, có chút hoa mắt, cũng không hiểu anh đang nói gì. Anh thấy cô không đáp lời càng táo bạo.
" cô một buổi tối bao nhiêu tiền ? Ra giá đi, tôi trả cho cô gấp mười."
cô lấy lại bình tĩnh, lần này đã rõ ràng. cô chỉ cảm thấy đau đầu, sao lại bị anh bắt gặp ở lúc này.
" Này."
cô nhẹ nhàng mở miệng.
" Đừng lắc nữa, em chóng mặt."
Anh ổn định lại cô.
" Bao nhiêu tiển ?"
cô kỳ quái nhìn anh.
" Tôi nói thật."
Anh tỉ mỉ xem nét mặt của cô, làn da của cô không phải cực kỳ tốt. cô than thở.
" Em thật sự sẽ ngất."
Đây là sự thật, cô cả người đều không thoải mái, đều sắp không đứng vững, tầm mắt có chút mơ hồ, hơn nữa cô không muốn giải thích cho anh ở chỗ này.
Chu Phi Lương da mặt căng lên.
" cô là đang ám chỉ muốn ở trên giường nằm mới không ngất ?"
nói xong cũng không đợi cô đáp lời, liền lôi kéo cô về phòng. Sau khi tiến vào, anh đem Phó Tự Nhạc vứt trên ghế salong, sau đó cất bước đi vào phòng tắm, trực tiếp mở cửa, nói với cô bạn gái đang tắm.
" Nhiệm vụ của cô đã xong. hiện tại, đi ra ngoài."
cô bạn gái luống cuống chân tay, vội vã mặc quần áo liền đi ra, trừng mắt một chút với Phó Tự nhạc, thầm mắng chuyện làm ăn của mình bị cướp. Phó Tự nhạc nhìn thấy cô gái này, liền rõ ràng Chu Phi Lương vào căn phòng này là có mục đích gì.
Chu Phi Lương thấy ánh mắt hiểu rõ của Phó Tự Nhạc, đầu tiên có chút lúng túng, sau đó ngẫm lại, cô bán thân, còn anh chơi gái. không phải vừa vặn sao ?
Cơn chóng mặt đi qua, Phó Tự nhạc quay đầu, hướng phía Chu Phi Lương đang muốn nhào tới khẽ nói.
" Anh không thấy được là em bị bỏ thuốc ?"
Anh mặt âm trầm.
" Ai biết được có phải cô cùng một vị khách nào đều dùng."
" Phiền phức, cho em một cốc nước lạnh."
cô thật sự không muốn cùng anh tranh luận vấn đề này, cô chính là đang rất khó chịu. Anh nhìn chằm chằm cô một lúc, thấy ánh mắt cô càng ngày càng kiều mị, rốt cục đi rót cho cô một cốc nước.
một cốc nước đá này vào bụng, Phó Tự Nhạc mới cảm giác đỡ hơn một chút, cô liếc nhìn anh.
" Anh ngồi xa một chút, em mới dễ nói chuyện."
Anh nghe xong, ngược lại ngồi càng gần.
" Cứ như vậy nói đi. Tôi muốn xem xem, em có thể bịa ra được chuyện gì."
Phó Tự Nhạc biết anh cố ý, chính là muốn làm cô khó chịu.
cô trông thấy điều khiểm tivi, liền ấn vào công tắc mở. Trong tay ta cầm Lưu Tinh Loan Nguyệt đao, hô vang dội khẩu hiệu.
…
cô hắng giọng một cái.
" Câu này hát không sai."
Chu Phi Lương căn bản không có tâm tư nghe nhạc, anh thiếu kiên nhẫn.
" nói đi tiểu thư. Em không nói liền trực tiếp làm."
…
Phó Tự Nhạc cá tính khá là quái gở, hầu như không có bạn bè, bạn cùng lớp quan hệ rất bình thường. Thế nhưng bởi vì có dung mạo ưu thế, quan hệ khác phái rất tốt.
Trong lớp học, có một bạn học nữ thầm mến một nam sinh, nhưng nam sinh này lại ngưỡng mộ Phó Tự Nhạc, thế là bạn học nữ này muốn Phó Tự Nhạc giúp đưa thư tình. Phó Tự Nhạc không hề liếc để ý.
Thái độ của cô như vậy đã chọc giận bạn học nữa kia. Gần nhất, trường học một năm một lần có một tiết của nữ sinh, nam sinh của lớp mời các bạn nữa đi hát.
Phó Tự Nhạc thường không thích loại không khí náo nhiệt này, nhưng bởi vì là hoạt động tập thể, cô liền ngồi một chút rồi sẽ đi. Sau khi ngồi một lúc, cô chuẩn bị đi về, vừa đứng lên mới có chút chột dạ.
Trong lòng cô biết không đúng. cô chỉ uống hai cốc nước. trên đường tới, lớp trưởng đều phát cho toàn thể nữ sinh một chai nước. Trong lúc ngồi đây, một bạn học nữ kia, đưa cho cô một cốc nước.
cô đi hai bước liền loạng choạng, từng cơn choáng váng. cô bạn học kia đúng lúc đỡ lấy cô. Lớp trưởng lo Phó Tự Nhạc sinh bệnh, thân thiết hỏi thăm. Phó Tự Nhạc ý thức đã có chút mơ hồ, loáng thoáng nghe thấy bạn học nữ kia nói trước đi tới gian phòng kia, cho cô nghỉ ngơi một chút.
Phó Tự Nhạc sau khi tỉnh lại đã ở một gian phòng cao cấp, phản ứng của cơ thể làm cho cô thấy rõ được nguy cơ. cô nghe thấy bạn học nữ ở phòng khách đang cùng ai nói chuyện điện thoại, thoáng thở ra một hơi, xem ra vẫn chưa có con trai đến qua.
cô đi vào phòng rửa tay, âm thanh rào rào truyền tới bạn học nữ kia. Bạn học nữ kia ngạc nhiên vì nhanh như vậy cô đã tỉnh lại.
Phó Tự Nhạc tuy rằng bị hạ độc, nhưng muốn đánh ngã một bạn học nữ vẫn là thừa sức. Ra khỏi gian phòng, chân cô run lên, liền bám lấy vách tường để đỡ.
Sau đó, Chu Phi Lương liền xuất hiện. Chu Phi Lương sau khi nghe xong mặt không cảm xúc, thấy cô nói xong một đoạn lớn như thế có chút thở gấp, hỏi.
" Khó chịu."
cô bất đắc dĩ gật đầu.
" Ồ."
Anh nói xong tầm mắt lại chuyển qua tivi, lại nói.
" Cái kia… chúng ta đến làm một lần."