"Là mẹ tôi nói thế"
"Mẹ nó, vậy tối nay cậu đừng có đem con nhỏ ngốc ấy đến đây."
"Thần kinh! cô ấy tên Phó Tự Hỉ, đừng có tùy tiện hở một chút đặt loạn biệt danh cho người khác."
"Ok ok, tối nay gặp."
Hạ Khuynh cúp điện thoại sau đó vẫn còn ngồi trong phòng sách nghiên cứu tài liệu.
Hạ Hàm Thừa, bố hắn bây giờ đang cố giao hết mọi trọng trách trong công ty cho hắn tiếp nhận, để bản thân ông ấy có thể ngày ngày an dưỡng hưởng phúc, tự do tự tại.
….
Buổi tối Hạ Khuynh tự mình lái xe ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên sau vụ tai nạn hắn tự lái xe nên cũng có chút lo lắng.
Khi đến nơi vừa nhắc đến tên của Chu Phi Lương nhân viên không dám chậm trễ lễ phép cung kính dẫn hắn đi đến phòng bao, mới phát hiện tên Chu Phi Lương thật đúng là gọi đến không ít người.
Có khoảng bảy tám người, còn hai ba người kia hắn không biết mặt.
Chu Phi Lương nhìn thấy hắn, liền lôi kéo giới thiệu.
Kỳ thật, tuy chưa từng gặp nhưng mọi nguời đều biết hắn là thiếu gia độc nhất của Hạ gia.
Có người đánh giá cái chân thương tật của Hạ Khuynh mỉa mai: "Có tiền thật là tốt, dù trở thành người tàn tật đều được chúng tinh phủng nguyệt*."
*Chúng tinh phủng nguyệt: tất cả vì sao đều vây quanh mặt trăng – ý nói là người trung tâm, được mọi người vây quanh
Hạ Khuynh nghe được, nhíu mày.
Chu Phi Lương cũng nổi đóa: "Tả Phóng, mày giữ miệng mồm sạch sẽ một chút đi."
Tả Phóng là em trai Tả An. Mọi người ở đây phần lớn đều quen biết Hạ Khuynh nên nghe Tả Phóng dám mỉa mai hắn như vậy cũng sựng người sửng sốt.
Tả An thấy vậy vội vàng kéo Tả Phóng cúi đầu xin lỗi Hạ Khuynh.
Chu Phi Lương nhìn sắc mặt Hạ Khuynh nói vào vài câu giảng hòa.
Hạ Khuynh chỉ cười lạnh: "Có tiền cũng chưa chắc. Để tao thử đưa mày tiền rồi đánh cho mày tàn phế, lúc đó cả con chó còn không thèm nhìn đến mày."
Tả Phóng vừa tức vừa hoảng mặt từ đỏ lại chuyển sang trắng bệch bị Tả An gắt gao lôi kéo đến một góc khuất xa.
Hạ Khuynh nói xong cũng không thèm nhìn bọn họ, chỉ đi đến chủ vị ngồi xuống, Chu Phi Lương thấy vậy cũng cười cười đi theo. Còn những người khác đều tự tìm chỗ ngồi xuống.
Cảm thấy ổn rồi Chu Phi Lương mới lên tiếng: "Tên Tả Phóng đó là con ngoài giá thú, trước đó không lâu mới được Tả gia thừa nhận."
Hạ Khuynh gật đầu. Dù sao đó cũng là sản phẩm kết tinh của tình yêu. Chu Phi Lương cũng không muốn nói đến đề tài này nữa. Hôm nay chủ yếu hắn muốn để Hạ Khuynh vui vẻ một chút.
"Để tôi đổi gió cho cậu, nhìn khá giống Phó Tự Hỉ nha." hắn thì thầm vào tai Hạ Khuynh.
Hạ Khuynh nổi nóng, thằng Chu Phi Lương này con mắt nào của nó nhìn thấy mình có ý với Phó Tự Hỉ?
Chu Phi Lương bên này cũng chẳng nhìn ra suy nghĩ của Hạ Khuynh. thật ra hắn cũng không biết nhiều về Phó Tự Hỉ. Nghe Hạ Khuynh nói, cô đầu óc có chút vấn đề, nên hắn cũng không có hứng thú với cô. Nhưng từ tối hôm qua nhìn thấy Hạ Khuynh dẫn theo cô đến, đã vậy còn diễn một màn ra sức chăm sóc che chở thật là làm hắn hết sức tò mò nha.
Vương Thần còn nói, khi Hạ Khuynh biết Khổng Minh Dao dẫn Phó Tự Hỉ đi mất, sắc mặt thay đổi âm u. hắn cảm thán một câu: "Tên Hạ Khuynh hình như không còn hứng thú với dạng thanh lịch dịu dàng, giờ hắn chuyển qua các em gái Lolita ngực khủng rồi."
Chu Phi Lương cũng đã thật sự tận mắt chứng kiến Hạ Khuynh thân mật với con nhóc kia. Vậy mà tên này cứ một mực nói rằng mẹ hắn bắt ép, hắn cứ làm như ông đây hồ đồ lắm vậy à?? Lúc nãy hắn vừa nhìn thấy một em có vẻ thanh thuần ngây thơ cảm thấy rất giống Phó Tự Hỉ, có vẻ hợp khẩu vị Hạ Khuynh, liền cân nhắc một chút muốn cô ta qua tiếp Hạ Khuynh.
"Cậu đừng có nhìn thấy hễ ai ngực to là nói giống Phó Tự Hỉ." Hạ Khuynh trong lòng cũng có chút không thoải mái khi bọn họ cứ chằm chằm vàò bộ ngực của Phó Tự Hỉ. "thật sự rất giống mà. Để tôi kêu cô ta lại đây." Chu Phi Lương vừa nói vừa nhấn chuông.
Chỉ chốc lát sau, có thêm một vài cô gái trẻ ăn mặt thiếu vải uốn éo đi vào. "Kia kìa." Chu Phi Lương chỉ ngón tay về phía cửa.
Dưới ngọn đèn vàng chiếu sáng lờ mờ, Hạ Khuynh chỉ nhìn thấy cô ta có một điểm duy nhất giống với Phó Tự Hỉ: ngực to.
Chu Phi Lương ngoắc tay gọi cô ta bước đến. "Hì hì, sao? Tôi không lừa cậu chứ, thanh thuần mà ngực to." Mãi khi cô ta đến gần thì Hạ Khuynh mới nhìn rõ bộ dáng. Quả thật nhìn cũng có vẻ ngây thơ thanh thuần. Tuy gương mặt không giống với Phó Tự Hỉ, nhưng thần thái cũng có chút tương tự, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu. cô ta mặc một cái váy bó sát ngắn lộ ra hơn nửa bầu ngực, đẩy đà cũng không kém cô ấy.
Chu Phi Lương cười nham nhở nói với cô ta, "Hầu hạ anh trai này cho tốt nhé em gái!" cô ta cười nũng nịu vắt vẻo chân ngồi xuống bên cạnh Hạ Khuynh. Hạ Khuynh quay đầu sang nhìn, cô ta giống như đang thẹn thùng cúi đầu xuống đỏ mặt. hắn cảm thấy cô ả này thật là quá giả tạo.
"cô muốn ra vẻ ngây thơ thì chạy đến chỗ của tên mặc áo sơ mi hồng phấn kia kìa, hắn ta mới mê cái loại này." cô ta cứng người, rồi vội điều chỉnh vẻ mặt tươi cười quyến rũ.
Hạ Khuynh nâng ly rượu, có chút bực bội. Quả thật là Chu Phi Lương nói rất đúng, cô ta nhìn từ trên xuống dưới cũng có chút giống.
Càng uống càng tỉnh, tay hắn lần mò vào trong áo cô ta sờ thử một chút. Mẹ nó, chẳng thoải mái tý nào! Hàng giả vừa cứng vừa thô này mà cũng có thể so sánh với Phó Tự Hỉ sao, chỉ sợ nếu hắn lỡ tay dùng lực mạnh quá thì nó sẽ vỡ ra hư mất. Còn của con nhóc kia vừa mềm mại vừa tạo ra được đủ loại hình dạng. Nghĩ vậy thấy hứng thú, động tác của hắn mạnh mẽ càng rỡ hơn. đang sờ ngực cô ả tiếp viên mà trong đầu hắn lại tưởng tượng là của Phó tự Hỉ.
hắn kéo cô ta sát lại, định cúi đầu hôn xuống nhưng khi vừa nhìn thấy gương mặt xa lạ kia bỗng tụt hết cảm xúc, buông cô ta ra, ngửa đầu uống hết ly rượu.
Sau khi suy đi nghĩ lại, hắn mới xác nhận được một việc. hắn quả thật có ý niệm dục vọng đối với thân thể của Phó Tự Hỉ. không biết có phải do uống rượu mà ra hay không, hắn cũng không hề bài xích đối với cái suy nghĩ này. Ngược lại còn có chút chờ mong.
Hôm nay là thứ tư. Phó Tự Nhạc ngày kia mới trở về. Nghĩ vậy, hắn muốn thừa dịp hai ngày này mà xuống tay, không phải rất tốt sao? Quyết định nhanh chóng trong đầu, Hạ Khuynh nói với Chu Phi Lương hắn có việc muốn đi về trước.
Chu Phi Lương nghe vậy bất mãn gào lên : "Ông đây cất công chuẩn bị thịnh yến cho nhà ngươi! Tôi mẹ nó còn giúp cậu đặt một phòng tốt nhất nữa!"
Hắn quả thật rất vất vả quan tâm đến Hạ lão nhị! Đúng là bị đả kích quá nặng mà!
"Được rồi, được rồi, hôm nay bao nhiêu cứ tính vào tôi hết. Lần khác tôi sẽ tạ lỗi với cậu." hắn hạ quyết tâm phải đi về không để ý đến Chu Phi Lương đang gào khóc thảm thiết.
Đêm nay thật sự đã uống không ít, hắn gọi nhân viên chạy xe ra bãi rồi vội vàng lái xe trở về. Hy vọng Phó Tự Hỉ vẫn còn chưa ngủ. không thôi hắn chỉ sợ vì đánh thức cô mà phải làm kinh động đến người khác.
Về đến nhà hắn liền chạy đến phòng Phó Tự Hỉ gõ cửa. Phó Tự Hỉ đang tắm, chuẩn bị tắm rửa xong leo lên giường ngủ. Bỗng nghe được tiếng đập cửa thì ngây ngẩn cả người, mọi người đều biết cô đi ngủ rất sớm mà, đương nhiên sẽ không trễ như vậy mà tìm cô. Sợ chính mình nghe lầm, cô tắt vòi hoa sen để nghe rõ ràng hơn một chút.
Hạ Khuynh thấy hơn nửa ngày ở bên trong vẫn im lặng, tâm tình hắn xao động gõ mạnh hơn, tiếng vang ầm ĩ. Bây giờ thì nghe rõ rồi, nhưng lúc này toàn thân cô đều là bọt xà phòng.
cô lớn tiếng hỏi: "Ai vậy?" "Phó Tự Hỉ... Mở cửa!" Hạ Khuynh thấp thoáng nghe được tiếng động liền gọi to.
"Ơ… ." cô chợt luống cuống tay chân.
"Em còn chờ cái gì nữa. Mở cửa mau!" "Hạ Khuynh... đợi tôi rửa sạch bọt đã, quá trời bọt xà phòng luôn a. . ."
Vừa nghe đã hiểu, thì ra là cô đang tắm. À, tốt lắm! Phó Tự Hỉ vội vàng xối nước rồi lau khô thân mình, mặc áo ngủ vào rồi ra mở cửa.
Đột nhiên nhớ đến cái gì, lại chạy về phòng tắm rửa sạch một lần nữa. "Phó Tự Hỉ, em còn muốn tắm bao lâu nữa hả?" Hạ Khuynh đã hết kiên nhẫn gầm lên, chân hắn cũng bắt đầu đau. "Đến đây."
Phó Tự Hỉ mở cửa, đứng phía sau cửa ló đầu ra hỏi: "Hạ Khuynh, anh có chuyện gì vậy?"
Hạ Khuynh hất mạnh cửa đi vào, xém chút nữa đụng cô ngã. Phó Tự hỉ vội vàng mở cửa ra nhưng Hạ Khuynh đã nhanh tay hơn đóng cửa rồi khóa trái lại. hắn không trả lời mà nhìn chằm chằm vào cô, cô vừa tắm xong khuôn mặt hiện một tầng đỏ ửng càng thêm đáng yêu. Phó Tự Hỉ bị nhìn chằm chằm như vậy cảm thấy hơi mất tự nhiên, rồi đột nhiên nhớ tới cái gì mới nói: "Hạ Khuynh, anh đến đây xem cái này."
cô đi ra ban công chỉ vào cái váy hồi sáng "Tôi đã giặt sạch rồi, nhưng nó vẫn còn nhăn…" cô sợ hắn nghĩ cô đang nói dối hắn.
Hạ Khuynh cũng đi qua liếc mắt nhìn cái váy "Ừ" Sau đó kéo cô đến bàn trà, hắn nhìn thấy rất nhiều đồ ăn vặt đang bày la liệt trên đó.
"Ăn nhiều như vậy muốn biến thành heo à!" "Tôi thích vừa ăn vừa xem TV." "Hèn gì em béo như vậy." hắn liếc mắt nhìn xuống ngực cô.
cô theo hắn ánh mắt, cũng cúi đầu xem.
Nhớ lại có lần Phó Tự Nhạc dắt cô đi mua nội y, cô còn than vãn: "Tự Nhạc vì sao chị lại béo như vậy..."
Tự Nhạc gầy hơn cô rất nhiều. không chỉ có mình Tự Nhạc, cô còn thấy phu nhân, dì Quan cũng không có béo như vậy Phó Tự Nhạc cười cười miết mặt cô:
"Cái này không phải béo. Cái này gọi là đầy đặn." Sau đó còn nói: "Nhưng nhất định phải mặc áo con nha, không thôi thịt nó sẽ chạy đi chỗ khác hết á."
Phó Tự Hỉ sau đó rất nghe lời mỗi ngày đều kiên trì ngoan ngoãn tập mặc nội y.
cô nhớ rõ Phó Tự Nhạc đã nói đây là béo tốt, nhưng khi bị Hạ Khuynh chê như vậy, cô lại có cảm giác xấu hổ. Đúng vậy, cô quả thật rất béo.
"Phó Tự Hỉ, tôi nói với em một chuyện." Hạ Khuynh đem ánh mắt di chuyển từ ngực lên gương mặt cô. "Ừ." cô biết Hạ Khuynh đến tìm là vì có việc muốn nói.
"Đêm nay tôi không có chỗ ngủ. Em phải mang nửa cái giường chia cho tôi." cô trừng mắt "Giường của anh so với tôi còn tốt hơn nhiều kìa."
"Em nghĩ rằng tôi thích ngủ trên giường của em lắm sao. Tôi làm mất chìa khóa phòng nên không vào được. đã trễ thế này cũng không tìm được người mở khóa." Hạ Khuynh rất vô liêm sỉ giải thích.
Phó Tự Hỉ đã hiểu nhưng vẫn do dự "Nhưng tôi cũng không thể chia cho anh một nửa đâu."
"..."
"Còn có Đại Hùng Bảo Bảo muốn ngủ." Giường nhỏ như vậy, còn phải chia cho hắn một nửa, Đại Hùng Bảo Bảo một nửa, vậy thì cô phải ngủ ở đâu đây?
hắn thật muốn nói, cứ vứt đại con gấu rách nát đó sang một bên là được chứ gì!
"Vậy chia làm ba." ok, nhượng bộ một chút cũng được vậy.
Phó Tự Hỉ nghĩ nghĩ cũng đồng ý. Đêm mưa hôm ấy hắn đã chăm sóc cô, hôm nay hắn không có chỗ ngủ thì đến lượt cô giúp đỡ hắn vậy.
cô ngửi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người hắn, bĩu môi: "Người anh thật thối." Hạ Khuynh mặt đen lại. "Em mới thối!"
"Tôi mới vừa tắm xong nhé, thơm phức!" cô nâng tay đưa lên chóp mũi hắn. Là mùi sữa tắm trộn lẫn với mùi hương tinh khiết của cô, thật là dễ chịu. Kìm long không đậu, Hạ Khuynh cầm ngón trỏ của cô ngậm vào miệng, nhẹ nhàng liếm rồi cắn nhẹ.
cô giật mình phản ứng vội lùi ra sau. Hạ Khuynh cắn một cái rồi nói."Tôi muốn đi tắm, khăn mặt của tôi lần trước còn ở đây không?"
Phó Tự Hỉ lắc đầu, cô đã lấy mang đi lau bàn rồi. "Để tôi tìm một cái khăn mới." Sau đó cô chạy ra ngoài tìm, một hồi vẫn chưa tìm được cái khăn mới, trở về nói với hắn: "không tìm được cái khăn mới rồi."
Hạ Khuynh nắm tay cô đi vào phòng tắm, hỏi "Cái nào là khăn của em?" cô chỉ chỉ vào cái khăn to có họa tiết hoạt hình. "Vậy thì tôi cho anh mượn khăn của tôi."
"Ngoan." Hạ Khuynh ôn nhu sờ sờ đầu cô "Chờ tôi tắm xong."
"Ừ biết rồi."
Phó Tự Hỉ ngồi trên giường chờ Hạ Khuynh tắm, cảm thấy rất vui, lúc trước cô rất thích ba mẹ vuốt đầu y như vậy khen mình ngoan.
Hạ Khuynh tắm xong lau khô cơ thể, rất tự nhiên khỏa thân bước ra.
Phó Tự Hỉ nghe được tiếng cửa phòng tắm mở bèn ngồi dậy "Hạ Khuynh..." rồi sau đó sững sờ nhìn xuống hông của hắn.
cô nghĩ rằng chỉ có ngực của mình mới béo hơn của hắn thôi.
Lại cảm thấy có gì đó không ổn thì tự thì thầm: "Tại sao nó không giống?" "Cái gì mà không giống." Hạ Khuynh nghe được, theo hướng mắt cô đang nhìn chằm chằm vào bụng dưới của hắn. Xong cô lại cúi đầu nhìn phía dưới của mình, trống không.
Hạ Khuynh bước đến ôm chằm cô "Nó không giống với cái của tôi?" "Ừ đúng rồi." cô ngước mặt nhìn hắn ngây thơ nhẹ nhàng trả lời.
Tay hắn sờ xuống quần của cô, thỏa mãn cười xấu xa. "Cái của em nó như thế nào, cho tôi nhìn thử xem, được không?"