Vài tiếng súng gần như vang lên đồng thời. Viên đạn của Lãnh Tường Vân bắn trúng Toàn Uy Thạc. Tư Đồ Khắc Tai đứng che trước Sở Mộ Hân đỡ viên đạn của Toàn Uy Thạc, đồng thời nổ súng về phía Lê Tiêu Quyên.
“Tư Đồ!”
“Giám đốc!”
Lãnh Tường Vân và Từ Minh Triết cùng kêu lên, thấy trên mặt Tư Đồ Khắc Tai có một vệt máu. Viên đạn sượt qua thái dương, găm vào tường. Nhìn lại Toàn Uy Thạc và Lê Tiêu Quyên, hai người đều trúng đạn ngã xuống đất.
“Tôi không sao, Lãnh, cậu ổn không”. Tư Đồ Khắc Tai tùy tiện lau đi vết máu trên mặt, xé áo của mình buộc chặt vào vị trí chảy máu của Lãnh Tường Vân sau đó quay người ôm lấy Sở Mộ Hân rồi nhanh chóng đi ra cửa.
“Từ quản lí, phiền cậu xử lí”
“Tôi biết rồi”, Từ Minh Triết nhận lệnh. Dù trên người đầy máu nhưng Lãnh Tường Vân vẫn trưng ra vẻ mặt hồn nhiên.
“Tư Đồ”, Lãnh Tường Vân đột nhiên biểu lộ ánh mắt cầu xin. Tư Đồ Khắc Tai nhíu mày nhìn y, hắn biết rõ khi Lãnh Tường Vân dùng loại ánh mắt này nói với hắn thì sẽ có chuyện không tốt. “Làm sao?”
“Tôi muốn ngồi xe cứu thương. Tôi chưa bao giờ được ngồi xe cứu thương cả….”. Giống như tiểu cẩu lấy lòng chủ nhân, ánh mắt Lãnh Tường Vân lóe sáng, “Gọi xe cấp cứu tới đi, được không?”
Tư Đồ Khắc Tai khôi phục vẻ mặt diện vô biểu tình, nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang tha thiết chờ đợi của Lãnh Tường Vân.
“Cậu đi bộ”.
Sở Mộ Hân được đưa vào phòng cấp cứu. Chương Trọng Phẩm đã chờ ở đó từ sớm. Vừa nhìn thấy Sở Mộ Hân, anh hoảng hốt vội vã kéo người bạn bên cạnh:
“Thiệu Kì, mau cứu người!”
Thiệu Kì vỗ vỗ Chương Trọng Phẩm đang mất bình tĩnh “Yên tâm, cậu ấy sẽ không sao đâu”.
Tư Đồ Khắc Tai vẫn luôn nhìn Sở Mộ Hân đang nhắm chặt hai mắt, tự trách bản thân không thôi.
Nếu tôi vẫn luôn mang em ấy theo bên người thì tốt rồi, như vậy em ấy sẽ không phải chịu loại tra tấn như thế này. Còn nói cái gì mà bảo vệ, ngay cả người mình yêu cũng bảo vệ không tốt thì còn nói chuyện yêu đương cái gì?
Nhớ lại cuộc điện thoại hôm qua, Sở Mộ Hân khóc gọi tên mình mà chính hắn không có cách nào giúp cậu thoát khỏi nơi đó. Cậu vẫn luôn tin tưởng hắn như thế, luôn đơn thuần như vậy, chỉ cần có hắn ở bên cạnh, cậu liền cảm thấy hạnh phúc. Hôm nay hắn đã cho cậu được cái gì? Ngoài tổn thương….
Chương Trọng Phẩm nhìn Tư Đồ Khắc Tai vẫn luôn ngồi ghế, đầu cúi thấp, trầm mặc không nói một lời, bực bội xông lên. Anh sải bước tới trước mặt Tư Đồ Khắc Tai, nắm lấy cổ áo cho hắn một quyền. Máu lập tức từ khóe môi hắn chảy xuống nhưng Chương Trọng Phẩm làm như không thấy tiếp tục cho hắn vài cái tát. Tư Đồ Khắc Tai không đánh lại cũng không tránh né, cứ để mặc cho Chương Trọng Phẩm đánh.
“Anh đã đồng ý với tôi cái gì? Tư Đồ, anh nói anh sẽ không để tiểu Hân bị tổn thương, anh nói sẽ bảo vệ tốt em ấy, sẽ hảo hảo yêu thương em ấy, kết quả là gì? Tiểu Hân sao lại thành ra như thế này? Đây là kết quả của việc bảo vệ tốt em ấy sao? Tư Đồ Khắc Tai, đây là cách anh thương em ấy hả? Em ấy vất vả lắm mới thoát khỏi hồi ức kia, tại sao giờ lại để em ấy gặp chuyện tương tự? Nói!”
Vì bị tát liên tục nên hai má Tư Đồ Khắc Tai có chút sưng lên, Chương Trọng Phẩm chán nản ngồi xuống bên cạnh.
“…..Là tôi sai, tôi không bảo vệ tốt cho tiểu Hân. Là tôi quá sơ ý để em ấy gặp phải chuyện này. Tôi biết bây giờ có nói xin lỗi cũng vô ích, nhưng tôi thật sự yêu em ấy. Dù có chuyện gì đi chăng nữa, tôi vẫn muốn bảo vệ em ấy. Tôi sẽ tuyệt đối không giẫm lên vết xe đổ…..”
Vùi mặt vào hai bàn tay, Tư Đồ Khắc Tai phiền muộn không muốn nói thêm gì. Thời gian gần đây, cứ động tới chuyện có liên quan tới Sở Mộ Hân thì tính quyết đoán, bình tĩnh, sự thông minh của hắn không còn nữa.
“Hân…….” Em ngàn vạn lần phải mạnh khỏe, ngàn vạn lần phải hồi phục…..
“Ở đây vị nào là Tư Đồ Khắc Tai tiên sinh?”
Âm thanh trong trẻo của y tá phá tan bầu không khí khiến người buồn bực. Nghe thấy vậy, Tư Đồ Khắc Tai lập tức đứng bật dậy.
“Là tôi, là tôi, đã xảy ra chuyện gì? Hân làm sao vậy?”
Không che giấu được sự hoang mang, Tư Đồ Khắc Tai lay hai vai y tá. Lãnh Tường Vân đã xử lí vết thương ổn thỏa đứng bên cạnh vội vã kéo Tư Đồ Khắc Tai.
“Tư Đồ! Anh bình tĩnh một chút được không, nghe người ta nói đã”.
Thật vất vả mới làm cho Tư Đồ Khắc Tai buông tay, y tá bị dọa cho hoảng sợ lúc này mới nói tiếp.
“Bác sĩ Thiệu muốn mời anh vào trong”
Không chờ y tá dẫn đường, Tư Đồ Khắc Tai liền đi thẳng vào trong phòng bệnh. Lãnh Tường Vân đứng bên cạnh lắc đầu.
Từ nhỏ đến lớn, y chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng này của Tư Đồ Khắc Tai. Hoảng hốt như thế này, bộ dạng thất hồn lạc phách làm trong lòng Lãnh Tường Vân có cảm giác kì lạ, giống như…… trong lòng có nhiều loại cảm xúc. Bởi vì Sở Mộ Hân tiến vào thế giới của hắn mà làm thay đổi….ách, phải nói là xuất hiện mới đúng, làm cho Tư Đồ Khắc Tai thay đổi có…..cảm giác con người. Loại thay đổi này có lẽ là gần như hoàn mỹ. Một Tư Đồ Khắc Tai không có nhược điểm lại sợ hãi. Con người lúc nào cũng như vậy, nếu gặp được đúng người thì trong lòng càng thêm mạnh mẽ nhưng lại cũng càng thêm yếu mềm…. Lãnh Tường Vân thực sự vui vẻ khi Tư Đồ Khắc Tai có thể thay đổi như thế này. Đây đều là vì Sở Mộ Hân.
“Tư Đồ tiên sinh phải không? Tôi là Thiệu Kì, bác sĩ chính cho tiểu Hân”.
Sau khi vào cửa liền nhìn thấy Sở Mộ Hân nằm trên giường, trong mắt Tư Đồ Khắc Tai không còn nhìn thấy người nào khác. Lúc trước, Thiệu Kì đã nghe Chương Trọng Phẩm nói qua về mối quan hệ của bọn họ. Sau khi quan sát, đối với tình cảm của hai người lại càng khâm phục. Tuy Tư Đồ Khắc Tai không nghe thấy mình giới thiệu tên nhưng Thiệu Kì cũng chỉ nhún vai không để ý.
“Em ấy sao vậy?” Tư Đồ Khắc Tai đứng ở cuối giường, khẽ vuốt tấm drap giường màu trắng, ngẩn ngơ nhìn Sở Mộ Hân, không hề ngẩng đầu.
“Trên người tiểu Hân có rất nhiều vết thương nhưng những vết thương này cũng không nghiêm trọng. Có điều vấn đề nghiêm trọng bây giờ là cậu ấy sốt đến 40 độ. Thân thể vốn không tốt, hơn nữa lúc mọi người đem cậu ấy tới, thân thể gần như xích lõa, sợ là bị dính gió lạnh. Còn nữa, vết thương nặng nhất là vết thương bị xé rách”.
Không đành lòng nói ra, nhưng trong lòng biết rất rõ, Tư Đồ Khắc Tai xót xa, vừa đau vừa hận chính mình không thể thay đổi sự thật. Cảm giác vô lực khiến hắn không dám đối mặt với Sở Mộ Hân.
“Đáng chết, tôi thật đáng chết……ngay cả người yêu thương nhất, coi trọng nhất cũng không thể bảo vệ được…..”
“Tư Đồ tiên sinh, anh không cần tự trách. Đây không phải là lỗi của anh hay tiểu Hân mà là của bọn cầm thú kia”. Thiệu Kì vỗ vai Tư Đồ Khắc Tai. Lúc này Tư Đồ Khắc Tai mới ngẩng đầu lên nhìn. “Tình huống hiện tại không cho phép anh tự trách mình. Anh hiểu được tình huống hiện tại của tiểu Hân, anh không thể làm cậu ấy thêm lo lắng. Hiện tại chỉ có anh mới là chỗ dựa cho cậu ấy. Trọng Phẩm có thể cho cậu ấy tình thân nhưng cái cậu ấy cần nhất chính là vị trí không thể thay thế trong lòng anh. Đây cũng là lí do vì sao tôi gọi anh vào. Tư Đồ tiên sinh, tiểu Hân mẫn cảm chắc anh cũng biết. Hiện giờ cậu ấy bị tổn thương một lần nữa, vết thương trong lòng khó mà bình phục. Anh hãy ở bên cạnh cậu ấy, chỉ có anh mới làm được điều này, Tư Đồ tiên sinh”.
Lời nói của Thiệu Kì khiến Tư Đồ Khắc Tai bừng tỉnh, thông suốt.
Hiện tại Hân chỉ có hắn, cậu ấy chỉ có hắn….
“Còn nữa, sau khi cơn sốt lui xuống, tiểu Hân có thể xuất viện về nhà nhưng với tình huống hiện tại của cậu ấy, có thể sẽ còn phải ở đây thêm một thời gian”
“Tôi có thể ở trong này cùng em ấy không?”
Tư Đồ Khắc Tai chăm chú nhìn đôi môi tái nhợt mím chặt của Sở Mộ Hân, Thiệu Kì gật đầu.
“Không vấn đề, anh ở đây có thể sẽ khiến tiểu Hân sớm tỉnh lại”
“Cảm ơn anh”. Tư Đồ Khắc Tai chân thành nói lời cảm ơn với Thiệu Kì. Thiệu Kì chỉ cười, lắc đầu.
“Không có gì, đây là việc tôi nên làm”
Thiệu Kì dặn y tá đem ghế cho Tư Đồ Khắc Tai rồi đi ra ngoài.
Si ngốc nhìn chăm chú khuôn mặt Sở Mộ Hân, Tư Đồ Khắc Tai đau lòng cầm tay cậu, không ngừng hôn lên.
Tay lạnh quá……
Nhìn người yêu vẫn còn đang ngủ say, Tư Đồ Khắc Tai đem bàn tay nhỏ lạnh lẽo áp vào hai má. Nước mắt cứ im lặng chảy xuống. Nam nhân không dễ rơi lệ, chỉ là chưa tới lúc thương tâm. Tình huống như vậy, làm sao dùng hai từ thương tâm ngắn ngủi mà nói cho được?
“Hân, tôi đến rồi, em nghe thấy không? Tôi đến giúp em. Đều là do tôi không tốt, là vì tôi nên em mới gặp chuyện như thế này. Thực xin lỗi, Hân, tôi tới chậm……”
Nói đến đây, Tư Đồ Khắc Tai không nhịn được nữa, hôn lên bàn tay mềm lạnh của Sở Mộ Hân rồi khóc. Đến bây giờ hắn mới hiểu rõ, Sở Mộ Hân đối với hắn quan trọng đến nhường nào, ý nghĩa đến nhường nào. Hắn hồi trước không nói chuyện tình cảm, không yêu thật lòng, chỉ là trạm dừng chân, mà cái này cũng chỉ là kích thích mới mẻ một chút thôi, cho tới khi Sở Mộ Hân bước vào thế giới của hắn.
Lần đầu tiên nhìn thấy Sở Mộ Hân, cậu không tiếc gì mà cho hắn một nụ cười rạng rỡ tỏa sáng cuộc đời hắn. Cứ ngây thơ, hồn nhiên như vậy khiến người ta không tự chủ mà sinh lòng yêu thương. Lúc mới nhìn Sở Mộ Hân, có lẽ sẽ khiến người ta có cảm giác yếu đuối ỷ lại. Tư Đồ Khắc Tai cũng không ngoại lệ. Cho đến khi ở chung cùng cậu, hắn mới hiểu được……Tùy hứng cùng kiên trì, cái này khiến Tư Đồ Khắc Tai càng thêm thích cậu.
Cậu cười, cậu tức giận, cậu tùy hứng, hay giận dỗi không nói lời nào. Từng biểu cảm dù rất nhỏ nhưng cũng đủ ảnh hưởng tới toàn bộ tâm trạng Tư Đồ Khắc Tai. Đây là Hân của hắn, là người yêu của hắn, là cả thế giới của hắn.
Nước mắt thấm ướt bên gối của Sở Mộ Hân, cũng khiến cho Tư Đồ Khắc Tai cảm thấy buồn ngủ sau mấy ngày chưa hề nghỉ ngơi, hắn liền nằm xuống bên cạnh Sở Mộ Hân.
Cậu mơ một giấc mơ, một giấc mơ dài.
Cậu mơ thấy mình đang đứng trong không trung, rất gần mặt đất. Gió rất lớn, hung hăng kiêu căng thổi. Phía trước có một người, hình như đang nói với cậu.
“…….Cái gì?” Cậu cố gắng nghe cho rõ nhưng gió cuốn âm thanh đi, không để lại chút gì.
“………..Hân, Hân……”
Là ai đang nói? Ai đang gọi? Giọng nói đặc biệt này, âm thanh này, nó khiến trái tim cậu đau nhói. Là ai?
“Hân….”
Gió gào thét cuốn chiếc lá rụng, tung lên bầu trời như bướm đang khiêu vũ, phảng phất có tiếng hòn đá ném vào nước, sóng lăn tăn nổi lên giao hòa vào nhau. Hai thứ rõ ràng là đường thẳng song song không cắt nhau nhưng lại ngẫu nhiên xảy ra. Thình lình xảy ra một trận mưa lớn. Gặp nhau là duyên phận.