“ Ta không mang họ Hiên Viên.” Lưu Diệp Phong trừng mắt nhìn nam nhân uy nghiêm đối diện
“ Vậy từ giờ ngươi mang họ Hiên Viên là được.” Bình thản nói ra, khẽ nhấc tay nâng chén trà đến bên môi người đối diện . Ôn nhu nói “ Phong nhi, uống đi không cổ họng khô, chút còn cãi nhau với phụ hoàng a.”
Gạt phăng chén trà, Lưu Diệp Phong tức đến cơ hồ muốn thổ huyết
“ Ta không cần. Lục hoàng tử của ngươi đã chữa khỏi. Ta cũng hết nhiệm vụ, ta liền ly khai.”
Bước xuống giường nhưng khí lực không đủ, người mới ốm dậy mềm nhũn, chao đảo muốn té, Hiên Viên Ngạo Thiên nhanh tay đỡ lấy thiên hạ ôm vào trong lòng. Mềm giọng nói:
“ Ngươi nghĩ muốn đi được sao? Tiểu tử này, có biết người đang suy yếu hay không?”
“ Mặc xác ta, gọi Nhược nhi đến đây.”
“ A, Nhược nhi ta đã có phân phó nha. Ngươi ở lại đây sẽ gặp hắn.”
“ Ngươi … vô sỉ … vô lại … mặt dày …!@%@%!%.”
Lưu Diệp Phong xung máu, cơ hồ nổi điên lên được. Hiên Viên Ngạo Thiên lần đầu tiên bị người ta xỉ vả, nhưng lại rất tự nhiên rót thêm chén trà khác, đưa đến trước miệng bảo bối.
“ Uống đi, còn chửi tiếp a.”
Trừng mắt nhìn kẻ nam nhân là “ phụ hoàng” của mình. Lưu Diệp Phong khô giọng cũng đành lấy chén trà, uống vào. Bực bội không thèm chửi nữa. Vì hình như kẻ cần nghe thì rất bình thản, còn hắn chửi thì càng chửi cáng nóng, mồm chửi tai liền nghe, ích lợi gì đâu.
“ Phong nhi ngoan a, trong lúc con ngủ ta đã bố cáo thiên hạ, con là Hiên Viên Diệp Phong, chính là cửu hoàng nhi của ta a.”
“ Ngươi … chó má … Ta … mẹ nó …!@%!@%!$%.”
Vậy là Hiên Tường cung một trấn nháo loạn, cung nhân bên ngoài nghe thấy tiếng chửi vả, rõ ràng nhằm bệ hạ bọn họ, ấy vậy mà bệ hạ cứ ra sức cười lớn hơn. Làm bọn họ cơ hồ muốn xỉu.
“ Phong nhi đã chửi đã chưa?”
“ Chưa. Chửi ngươi mười năm không đã a.”
“ Vậy a, chửi xong rồi liền gọi phụ hoàng một tiếng đi a.”
“ …”
“ Lý Nhược kia a…”
“ …”
“ Thật ra đứa bé đó rất đáng yêu a …”
“ Phụ hoàng.” Lưu Diệp Phong máu nóng tràn não.
“ Ân, nữa nào.”
“ Phụ hoàng..”
“ Ân. Nữa. Một tiếng nữa.”
“ Phụ hoàng.”
“ Phong nhi ngoan, tiếp a.”
“ Phụ hoàng…” Lưu Diệp Phong nghiến răng ken két.
“ Ân. Gọi thêm lần nữa a.”
“…”
“ 1 tiếng nữa thôi. Ngoan nào.”
“ Hiên – Viên – Ngạo – Thiên, ngươi điên a?”
“ A, hảo. Gọi tên ta một tiếng nữa nào.”
“ Hiên Viên Ngạo Thiên, ngươi đi chết đi.”
“ Hảo, bảo bối gọi thật êm tai, gọi thêm lần nữa a.”
“ …”
Lưu Diệp Phong muốn ngất ngay lập tức. Tên phụ hoàng chết tiết làm hắn muốn tự sát. Sao lúc nãy hắn không chết đi cho rồi cơ chứ.
—
Vậy là cửu hoàng tử Hiên Viên Diệp Phong mất tích mấy năm trước đã được tìm lại. Hoàng đế tuyên cáo toàn thiên hạ, mở yến hội ba ngày, cùng triều thần và nhân dân ca vũ, mừng đại hỉ này.
Nhưng mà, nghe thì lý do này có vẻ thật hợp tình hợp lý, cơ mà, người tìm được con là hoàng đế a. Vị hoàng đế này ngoài vẻ lạnh lùng lãnh đạm, tính tình không trọng nhân thân, vậy mà lại vì tìm được một cửu hoàng tử trong thập tứ hoàng tử của hắn mà làm đại lễ. Có ma mới tin nổi lý do này.
Chỉ có trong cung, ngoài cung đều đồn đại, hoàng đế cực sủng cửu hoàng tử. Cái đó cũng không phải không có lý do.
Cửu hoàng tử được ở tại Hàn Mai cung, không nói nó là nơi gần nhất với Hiên Tường cung, còn là cung điện đẹp nhất, trang nhã nhất, hoa lệ nhất. Kẻ ở Hàn Mai cung thường là quý phi được bệ hạ sủng nhất, dù với hoàng đế hiện tại thì chưa ai vào được Hàn Mai cung, vì đối hắn, chẳng phi tử nào đạt được một phân lượng trong lòng. Ấy thế mà cửu hoàng tử chẳng biết đâu ra đã được ở Hàn Mai cung.
Đã thế bệ hạ sớm chiều liền chạy đến Hàn Mai cung. Một tháng có 30 ngày thì hết 28 ngày ở Hàn Mai cung “ bồi” cửu hoàng tử. Bên ngoài dị nghị chỉ nói một câu liền đánh gẫy “ Cửu hoàng tử của trẫm thân thể yếu ớt, chẳng lẽ trẫm không thể chăm con mình sao.” Tất nhiên là, tất nhiên là … câu đó hợp lý, bởi Hiên đế còn kèm theo cả một ánh mắt lặng băng đủ đông chết cả một đàn voi chứ không chỉ là một đám người a.
Người được “ ba vạn sủng ái tại một thân” thì ngày một buồn bực, chuyên đập bàn đập ghế, không thì cũng nháo loạn cả cung điện lên – Lưu Diệp Phong của chúng ta, ngày một thấy mình suy yếu.
Hắn muốn nghỉ ngơi, thì lão phụ hoàng kia lại ngày nào cũng đến, tối nào cũng ngủ cùng, ăn cũng đòi ăn cùng, may mà tắm bị hắn phản đối kịch liệt không chắc cũng …
“ Thiếu gia, sắc mặt người không tốt a.”
Lý Nhược rụt rè hỏi. Mới ở trong cung một tháng, sắc mặc thiếu gia liền ngày một trầm trọng. Ai~. Tại hoàng đế kia chin phần a.
“ Ngươi thấy ta tốt sao? Hừ. Mang cho ta một ly nước cam. Cấm những kẻ khác vào, kể cả tên kia. Ta muốn uống xong thì đi ngủ.”
“ Ơ, thiếu gia a. Kẻ muốn chặn nhất là vô pháp chặn a.”
“ Kệ ngươi.” Nói rồi uống xong ly cam vắt, Lưu Diệp Phong bò lên giường, chum chặt chăn.
—
“ Các ái phi muốn gặp cửu hoàng nhi sao?”
“ Dạ thưa hoàng thượng, thần thiếp muốn xem cửu hoàng tử điện hạ có hảo hay không? Nghe nói cửu hoàng tử bị bệnh.”
“ Ái tử chưa hết mệt. Các ngươi đợi vài ngày nữa liền đến thăm. Giờ thì không được kẻ nào làm phiền.”
Nói rồi phất tay áo ly khai, Hiên Viên Ngạo Thiên thừa biết đám phi tần hậu cung muốn gì, muốn giở trò sao? Có thể giờ trò được với bảo bối của hắn, thật là tài giỏi. Phong nhi là kẻ dễ dàng tính kế sao? Đến ta.. cũng phải … nghĩ nát óc a.~~
Đang trên đường trở về Hàn Mai cung, thì thấy đoàn người của đại hoàng tử đi đến. Đại hoàng tử Hiên Viên Gia Huân cúi mình thi lễ với Hiên Viên Ngạo Thiên.
“ Nhi thần thỉnh an phụ hoàng.”
“ Ân. Huân nhi là đi đâu đây?”
“ Nhi thần đang cùng lễ bộ chuẩn bị cho đại lễ Ngũ Quốc hội bàn.”
“ Ân. Vậy Huân nhi sắp xếp kĩ lưỡng, ta sẽ kiểm tra. Hảo hảo giữ sức khỏe.”
Đối với Hiên Viên Gia Huân, Hiên Viên Ngạo Thiên rất hài lòng. Đứa con này giống hắn, đều một dạng lạnh lùng lãnh đạm, ngay cả khi hắn giết mẫu hậu của y, y cũng lãnh đạm nhìn, không nói tiếng nào. Có thể nói, trên đời này đối Hiên Viên Gia Huân không kẻ nào có thể được hắn coi trọng, kể cả thân tình.
Y giống hắn, đứa con lớn nhất của hắn giống y như hắn, bất chấp thân tình để đạt được thứ mình muôn. Bất quá, giờ hắn có thêm một bảo bối, người hắn coi trọng nhất.
Dù lời nói ra đầy quan tâm, nhưng mà vẫn là ngữ khí lạnh lùng bất cận thân tình, Hiên Viên Gia Huân không mảy may để ý, cúi chào rồi ly khai.
Đối Hiên Viên Ngạo Thiên, Hiên Viên Gia Huân chỉ có chức vụ quân thần.
Dời bước đến Hàn Mai cung, không ai có thể ngăn cản Hiên Viên Ngạo Thiên đi vào trong. Lý Nhược chỉ đành cười khổ đối Hiên Viên Ngạo Thiên nói
“ Bệ hạ, thiếu gia đã ngủ.”
Hiên Viên Ngạo Thiên đối với cách Lý Nhược gọi Lưu Diệp Phong cũng không mấy để tâm. Dù sao Lý Nhược cũng không phải nô tài của hắn.
“ Ân. Ngươi lui.”
“ A…”
“ Sao nữa.”
“ A.. không. Lý Nhược cáo lui.”
Lý Nhược trong lòng cầu nguyện lúc thiếu gia tỉnh đừng lôi hắn ra trù dập. Hoàng đế kia thật kinh khủng, hắn thật đối mặt không được a.
Cho lui tất cả mọi người, Hiên Viên Ngạo Thiên đến gần giường, ôn nhu ngồi xuống. Vuốt tóc bé con, kìm không được hôn xuống má phấn nộn của bé.
“ Phong nhi a Phong nhi. Ngươi muốn phụ hoàng làm sao đây.”
—
Khi chiều về, Lưu Diệp Phong hé mắt tỉnh dậy, thấy chung quanh ấm áp, mơ hồ lại vùi vào cái ấm áp bên cạnh. Chỉ khi nghe thấy giọng nói quen thuộc
“ Phong nhi. Dù yêu phụ hoàng cỡ nào cũng không cần phải bám chặt phụ hoàng thế này a.”
Âm điệu mang theo ý cười làm Lưu Diệp Phong giật mình, mở to mắt nhìn thấy mình đang ôm lấy Hiên Viên Ngạo Thiên, cứ y như con gấu mĩ ôm lấy thân cây.
“ A…. a. a..a Ngươi, đến đây làm gì?”
“ Thăm bảo bối của phụ hoàng a.”
“ A~ phi. Ta không cần. Buông a, buông.”
“ Ngoan a. Phong nhi, đói không? Dùng thiện với phụ hoàng a.”
Hiên Viên Ngạo Thiên cười “ hiền lành “ nói.
“ Không a. Có ngươi ta nuốt không trôi.”
“ Thì ta uy bảo bối a. Thôi đứng dậy nào.”
Nói rồi chẳng sợ Lưu Diệp Phong có đồng ý không? Hiên Viên Ngạo Thiên liền bế bé con đi xuống giường, phân phó người mang thiện lên.
“ Phong nhi muốn đến Đông Vũ Quốc chơi không?”
“ Đông Vũ Quốc? Đến làm chi a.”
Lưu Diệp Phong đáp, hắn có quen ai đâu mà qua đó. Nhàm chán. A~ không, Thất hoàng tử của Đông Vũ Quốc a, hảo hảo muốn gặp đồng hương. Lưu Diệp Phong vội nói
“ Ân. Có. Ngươi mang ta đi a.”
“ Hảo. Đến ngày Ngũ Quốc hội bàn còn 3 tháng nữa. Bảo bối chuẩn bị a..”
“ Ân. Hảo.”
Sờ poi nha~~
Lưu Diệp Phong nhìn Vũ Tập Ân mỉm cười nói
” Ta không tín yêu, càng không tin có từ vĩnh viễn. Ngươi cứ chọn lựa lấy hạnh phúc đi. Ngắn cũng được, dài cũng được. Nhưng không là vĩnh viễn.”
“ Ta không mang họ Hiên Viên.” Lưu Diệp Phong trừng mắt nhìn nam nhân uy nghiêm đối diện
“ Vậy từ giờ ngươi mang họ Hiên Viên là được.” Bình thản nói ra, khẽ nhấc tay nâng chén trà đến bên môi người đối diện . Ôn nhu nói “ Phong nhi, uống đi không cổ họng khô, chút còn cãi nhau với phụ hoàng a.”
Gạt phăng chén trà, Lưu Diệp Phong tức đến cơ hồ muốn thổ huyết
“ Ta không cần. Lục hoàng tử của ngươi đã chữa khỏi. Ta cũng hết nhiệm vụ, ta liền ly khai.”
Bước xuống giường nhưng khí lực không đủ, người mới ốm dậy mềm nhũn, chao đảo muốn té, Hiên Viên Ngạo Thiên nhanh tay đỡ lấy thiên hạ ôm vào trong lòng. Mềm giọng nói:
“ Ngươi nghĩ muốn đi được sao? Tiểu tử này, có biết người đang suy yếu hay không?”
“ Mặc xác ta, gọi Nhược nhi đến đây.”
“ A, Nhược nhi ta đã có phân phó nha. Ngươi ở lại đây sẽ gặp hắn.”
“ Ngươi … vô sỉ … vô lại … mặt dày …[email protected]%@%!%.”
Lưu Diệp Phong xung máu, cơ hồ nổi điên lên được. Hiên Viên Ngạo Thiên lần đầu tiên bị người ta xỉ vả, nhưng lại rất tự nhiên rót thêm chén trà khác, đưa đến trước miệng bảo bối.
“ Uống đi, còn chửi tiếp a.”
Trừng mắt nhìn kẻ nam nhân là “ phụ hoàng” của mình. Lưu Diệp Phong khô giọng cũng đành lấy chén trà, uống vào. Bực bội không thèm chửi nữa. Vì hình như kẻ cần nghe thì rất bình thản, còn hắn chửi thì càng chửi cáng nóng, mồm chửi tai liền nghe, ích lợi gì đâu.
“ Phong nhi ngoan a, trong lúc con ngủ ta đã bố cáo thiên hạ, con là Hiên Viên Diệp Phong, chính là cửu hoàng nhi của ta a.”
“ Ngươi … chó má … Ta … mẹ nó …[email protected]%[email protected]%!$%.”
Vậy là Hiên Tường cung một trấn nháo loạn, cung nhân bên ngoài nghe thấy tiếng chửi vả, rõ ràng nhằm bệ hạ bọn họ, ấy vậy mà bệ hạ cứ ra sức cười lớn hơn. Làm bọn họ cơ hồ muốn xỉu.
“ Phong nhi đã chửi đã chưa?”
“ Chưa. Chửi ngươi mười năm không đã a.”
“ Vậy a, chửi xong rồi liền gọi phụ hoàng một tiếng đi a.”
“ …”
“ Lý Nhược kia a…”
“ …”
“ Thật ra đứa bé đó rất đáng yêu a …”
“ Phụ hoàng.” Lưu Diệp Phong máu nóng tràn não.
“ Ân, nữa nào.”
“ Phụ hoàng..”
“ Ân. Nữa. Một tiếng nữa.”
“ Phụ hoàng.”
“ Phong nhi ngoan, tiếp a.”
“ Phụ hoàng…” Lưu Diệp Phong nghiến răng ken két.
“ Ân. Gọi thêm lần nữa a.”
“…”
“ tiếng nữa thôi. Ngoan nào.”
“ Hiên – Viên – Ngạo – Thiên, ngươi điên a?”
“ A, hảo. Gọi tên ta một tiếng nữa nào.”
“ Hiên Viên Ngạo Thiên, ngươi đi chết đi.”
“ Hảo, bảo bối gọi thật êm tai, gọi thêm lần nữa a.”
“ …”
Lưu Diệp Phong muốn ngất ngay lập tức. Tên phụ hoàng chết tiết làm hắn muốn tự sát. Sao lúc nãy hắn không chết đi cho rồi cơ chứ.
—
Vậy là cửu hoàng tử Hiên Viên Diệp Phong mất tích mấy năm trước đã được tìm lại. Hoàng đế tuyên cáo toàn thiên hạ, mở yến hội ba ngày, cùng triều thần và nhân dân ca vũ, mừng đại hỉ này.
Nhưng mà, nghe thì lý do này có vẻ thật hợp tình hợp lý, cơ mà, người tìm được con là hoàng đế a. Vị hoàng đế này ngoài vẻ lạnh lùng lãnh đạm, tính tình không trọng nhân thân, vậy mà lại vì tìm được một cửu hoàng tử trong thập tứ hoàng tử của hắn mà làm đại lễ. Có ma mới tin nổi lý do này.
Chỉ có trong cung, ngoài cung đều đồn đại, hoàng đế cực sủng cửu hoàng tử. Cái đó cũng không phải không có lý do.
Cửu hoàng tử được ở tại Hàn Mai cung, không nói nó là nơi gần nhất với Hiên Tường cung, còn là cung điện đẹp nhất, trang nhã nhất, hoa lệ nhất. Kẻ ở Hàn Mai cung thường là quý phi được bệ hạ sủng nhất, dù với hoàng đế hiện tại thì chưa ai vào được Hàn Mai cung, vì đối hắn, chẳng phi tử nào đạt được một phân lượng trong lòng. Ấy thế mà cửu hoàng tử chẳng biết đâu ra đã được ở Hàn Mai cung.
Đã thế bệ hạ sớm chiều liền chạy đến Hàn Mai cung. Một tháng có ngày thì hết ngày ở Hàn Mai cung “ bồi” cửu hoàng tử. Bên ngoài dị nghị chỉ nói một câu liền đánh gẫy “ Cửu hoàng tử của trẫm thân thể yếu ớt, chẳng lẽ trẫm không thể chăm con mình sao.” Tất nhiên là, tất nhiên là … câu đó hợp lý, bởi Hiên đế còn kèm theo cả một ánh mắt lặng băng đủ đông chết cả một đàn voi chứ không chỉ là một đám người a.
Người được “ ba vạn sủng ái tại một thân” thì ngày một buồn bực, chuyên đập bàn đập ghế, không thì cũng nháo loạn cả cung điện lên – Lưu Diệp Phong của chúng ta, ngày một thấy mình suy yếu.
Hắn muốn nghỉ ngơi, thì lão phụ hoàng kia lại ngày nào cũng đến, tối nào cũng ngủ cùng, ăn cũng đòi ăn cùng, may mà tắm bị hắn phản đối kịch liệt không chắc cũng …
“ Thiếu gia, sắc mặt người không tốt a.”
Lý Nhược rụt rè hỏi. Mới ở trong cung một tháng, sắc mặc thiếu gia liền ngày một trầm trọng. Ai~. Tại hoàng đế kia chin phần a.
“ Ngươi thấy ta tốt sao? Hừ. Mang cho ta một ly nước cam. Cấm những kẻ khác vào, kể cả tên kia. Ta muốn uống xong thì đi ngủ.”
“ Ơ, thiếu gia a. Kẻ muốn chặn nhất là vô pháp chặn a.”
“ Kệ ngươi.” Nói rồi uống xong ly cam vắt, Lưu Diệp Phong bò lên giường, chum chặt chăn.
—
“ Các ái phi muốn gặp cửu hoàng nhi sao?”
“ Dạ thưa hoàng thượng, thần thiếp muốn xem cửu hoàng tử điện hạ có hảo hay không? Nghe nói cửu hoàng tử bị bệnh.”
“ Ái tử chưa hết mệt. Các ngươi đợi vài ngày nữa liền đến thăm. Giờ thì không được kẻ nào làm phiền.”
Nói rồi phất tay áo ly khai, Hiên Viên Ngạo Thiên thừa biết đám phi tần hậu cung muốn gì, muốn giở trò sao? Có thể giờ trò được với bảo bối của hắn, thật là tài giỏi. Phong nhi là kẻ dễ dàng tính kế sao? Đến ta.. cũng phải … nghĩ nát óc a.~~
Đang trên đường trở về Hàn Mai cung, thì thấy đoàn người của đại hoàng tử đi đến. Đại hoàng tử Hiên Viên Gia Huân cúi mình thi lễ với Hiên Viên Ngạo Thiên.
“ Nhi thần thỉnh an phụ hoàng.”
“ Ân. Huân nhi là đi đâu đây?”
“ Nhi thần đang cùng lễ bộ chuẩn bị cho đại lễ Ngũ Quốc hội bàn.”
“ Ân. Vậy Huân nhi sắp xếp kĩ lưỡng, ta sẽ kiểm tra. Hảo hảo giữ sức khỏe.”
Đối với Hiên Viên Gia Huân, Hiên Viên Ngạo Thiên rất hài lòng. Đứa con này giống hắn, đều một dạng lạnh lùng lãnh đạm, ngay cả khi hắn giết mẫu hậu của y, y cũng lãnh đạm nhìn, không nói tiếng nào. Có thể nói, trên đời này đối Hiên Viên Gia Huân không kẻ nào có thể được hắn coi trọng, kể cả thân tình.
Y giống hắn, đứa con lớn nhất của hắn giống y như hắn, bất chấp thân tình để đạt được thứ mình muôn. Bất quá, giờ hắn có thêm một bảo bối, người hắn coi trọng nhất.
Dù lời nói ra đầy quan tâm, nhưng mà vẫn là ngữ khí lạnh lùng bất cận thân tình, Hiên Viên Gia Huân không mảy may để ý, cúi chào rồi ly khai.
Đối Hiên Viên Ngạo Thiên, Hiên Viên Gia Huân chỉ có chức vụ quân thần.
Dời bước đến Hàn Mai cung, không ai có thể ngăn cản Hiên Viên Ngạo Thiên đi vào trong. Lý Nhược chỉ đành cười khổ đối Hiên Viên Ngạo Thiên nói
“ Bệ hạ, thiếu gia đã ngủ.”
Hiên Viên Ngạo Thiên đối với cách Lý Nhược gọi Lưu Diệp Phong cũng không mấy để tâm. Dù sao Lý Nhược cũng không phải nô tài của hắn.
“ Ân. Ngươi lui.”
“ A…”
“ Sao nữa.”
“ A.. không. Lý Nhược cáo lui.”
Lý Nhược trong lòng cầu nguyện lúc thiếu gia tỉnh đừng lôi hắn ra trù dập. Hoàng đế kia thật kinh khủng, hắn thật đối mặt không được a.
Cho lui tất cả mọi người, Hiên Viên Ngạo Thiên đến gần giường, ôn nhu ngồi xuống. Vuốt tóc bé con, kìm không được hôn xuống má phấn nộn của bé.
“ Phong nhi a Phong nhi. Ngươi muốn phụ hoàng làm sao đây.”
—
Khi chiều về, Lưu Diệp Phong hé mắt tỉnh dậy, thấy chung quanh ấm áp, mơ hồ lại vùi vào cái ấm áp bên cạnh. Chỉ khi nghe thấy giọng nói quen thuộc
“ Phong nhi. Dù yêu phụ hoàng cỡ nào cũng không cần phải bám chặt phụ hoàng thế này a.”
Âm điệu mang theo ý cười làm Lưu Diệp Phong giật mình, mở to mắt nhìn thấy mình đang ôm lấy Hiên Viên Ngạo Thiên, cứ y như con gấu mĩ ôm lấy thân cây.
“ A…. a. a..a Ngươi, đến đây làm gì?”
“ Thăm bảo bối của phụ hoàng a.”
“ A~ phi. Ta không cần. Buông a, buông.”
“ Ngoan a. Phong nhi, đói không? Dùng thiện với phụ hoàng a.”
Hiên Viên Ngạo Thiên cười “ hiền lành “ nói.
“ Không a. Có ngươi ta nuốt không trôi.”
“ Thì ta uy bảo bối a. Thôi đứng dậy nào.”
Nói rồi chẳng sợ Lưu Diệp Phong có đồng ý không? Hiên Viên Ngạo Thiên liền bế bé con đi xuống giường, phân phó người mang thiện lên.
“ Phong nhi muốn đến Đông Vũ Quốc chơi không?”
“ Đông Vũ Quốc? Đến làm chi a.”
Lưu Diệp Phong đáp, hắn có quen ai đâu mà qua đó. Nhàm chán. A~ không, Thất hoàng tử của Đông Vũ Quốc a, hảo hảo muốn gặp đồng hương. Lưu Diệp Phong vội nói
“ Ân. Có. Ngươi mang ta đi a.”
“ Hảo. Đến ngày Ngũ Quốc hội bàn còn tháng nữa. Bảo bối chuẩn bị a..”
“ Ân. Hảo.”
Sờ poi nha~~
Lưu Diệp Phong nhìn Vũ Tập Ân mỉm cười nói
” Ta không tín yêu, càng không tin có từ vĩnh viễn. Ngươi cứ chọn lựa lấy hạnh phúc đi. Ngắn cũng được, dài cũng được. Nhưng không là vĩnh viễn.”