Hiên Viên Ngạo Thiên bế Lưu Diệp Phong đi vào một tửu lâu lớn nhất. Tất nhiên cái gì lớn đều là của Lưu gia hết nha.
Lảo bản vừa thấy thiếu gia nhà mình đến, lại thấy Lý Nhược khẽ ra hiệu, hắn biết không được để lộ. Liền ân cần đón tiếp, mời cả đoàn người vào một nhã gian hạng nhất.
Nhà gian này có lẽ khác so với các tửu lâu khác nhiều lắm. Cửa sổ lớn được buông rèm trong suốt nhưng cũng đủ để người trong nhã gian này nhìn ra hồ bên ngoài. Qủa thực là một mảng phong cảnh trữ tình vô hạn.
Bên trong là một chiếc bàn tròn lớn, phủ lên khăn trải bàn tinh tế mà lại đơn giản. Ở tường là những bức tranh thủy mặc phong cảnh rất đẹp. Treo thêm vài bức tự đặc sắc.
Qủa thật nhã gian nhìn như đơn giản mà lại tinh tế, khéo léo tận dụng hết tất cả vẻ đẹp trang nhã mà không làm người ta lóa mắt.
Hiên Viên Ngạo Thiên thầm khen kẻ bày biện nhã gian này thật có một gu thẩm mĩ tuyệt vời. Còn Lưu Diệp Phong thì mỉm cười đắc ý. Tất cả từ trong ra ngoài tửu lâu này đều do một tay hắn xếp. Nên việc nó trở thành tửu lâu lớn nhất kinh đô cũng là điều không khó hiểu.
Hiên Viên Ngạo Thiên gọi lên một ít đồ ăn. Rất ngạc nhiên khi trên bàn có một phong giấy hồng trang nhã, được trang trí nổi bật xa hoa, ghi tên tất cả món ăn. Tiểu nhị linh hoạt, chỉ cần khách chỉ món nào liền có thể thao thao bất tuyệt về món đó.
Hiên Viên Ngạo Thiên trong lòng đánh giá chủ Lưu gia này cao thêm một bậc. Qủa thật là kẻ kinh thương tuyệt vời.
Chỉ gọi mấy món điểm tâm nổi tiếng, Hiên Viên Ngạo Thiên thử một món điểm tâm. Món điểm tâm này rất lạ, trên có lớp kem, lại vừa mềm mại, thơm quyến rũ của mùi trái cây. Qủa thật hắn chưa ăn món này bao giờ.
“ Tiểu nhị, món này là gì?”
“ Dạ, đó là món bánh kem. Còn đây là món bánh táo, đây là … đây nữa là.. Đều là đặc sắc của quán chung tôi nha khách quan.”
“ Vậy sao? Ai nghĩ ra những món này vậy?”
“ A … cái này là do lão gia nhà chúng tôi nghĩ ra.”
Lưu Diệp Phong nghe hai từ “ lão gia” suýt thì chết nghẹn. Hắn lâu rồi không được ăn món bánh điểm tâm ưa thích. Vậy mà … mình lại già đi bao nhiêu tuổi. Đã lên được chức lão gia nha.
Hiên Viên Ngạo Thiên thấy bảo bối nhăn nhó, liền tự tay rót trà đưa đến miệng, dỗ ngọt
“ Phong nhi. Cẩn thận a. Ngươi ăn từ từ. Kẻo nghẹn.”
Tiểu nhị đáng thương thấy thiếu gia trừng mình. Liền ba chân bốn cẳng vọt lẹ. Ai làm cho Lưu gia mà không biết thiếu gia “ kinh dị” đến thế nào cơ chứ.
Hiên Viên Ngạo Thiên tự tay uy đồ ăn cho Phong nhi của mình. Một bên mềm nhẹ hỏi.
“ Phong nhi, còn muốn đi đâu nữa không?”
Lưu Diệp Phong khẽ liếc, rồi cười gian manh nói:
“ Phụ thân, dẫn ta đi thanh lâu nha.”
Đoanh~~~ một tiếng như sét đánh giữa trời thanh. Tiểu Trác cùng vài thị vệ ho khan dữ dỗi,sắc mặc Hiên Viên Ngạo Thiên thì ngày một xám.
“ Ai dạy Phong nhi đi đến nơi đó?”
“ Ai nha. Không cần dạy nha. Là nam nhi là phải biết nơi đó.”
Sắc mặt Hiên Viên Ngạo Thiên ngày một đen.
“ Ngươi không phải nam nhi. Ngươi là hài tử?”
“ Ta là nam nhi. Ngươi cuối cùng có đi không?”
“ Không. Trở về.”
“ Đi?”
“ Về.”
“ Đi …. Đi. Phụ thân a. Ngươi dẫn ta đi.” Lưu Diệp Phong ủy khuất quệt quệt mắt cho ra nước.
“ Ngươi đi làm gì?” Hiên Viên Ngạo Thiên thở dài …
“ Ta … muốn đi nha. Đi xem thôi nha.” Lưu Diệp Phong ủy khuất cực kì. Hắn ngày trước xem phim vẫn thấy thanh lâu này kia. Nghe bảo thanh lâu kĩ viện là đặc sắc nhất của thời xưa nha. Không đi xem rất phí. Mà hắn sống 10 năm ở đây. Trước 6 tuổi ở thôn quê, ngay cả quán rượu còn chả có chứ đừng nói thanh lâu. Sau 6 tuổi thì không có được đi. Lý Nhược bên cạnh lúc nào cũng càu nhau. Lý Thành thì liếc cái y như sắc mặt người chết. Làm hắn không thể 1 mình “ xông pha” chiến trường. Có lần dụ dỗ Hàn Tự Thiên, tên đó chỉ đứng yên bất động không nói gì, hỏi ra mới biết y là xử nam, còn không biết đến cầm tay con gái là như thế nào. Sau đó rủ Độc Cô Thiên mới biết, trong ma giáo có sẵn, khỏi phải đi đâu.
Huhu. Hắn chỉ muốn đi có một lần nha. Mà không được a.
Nhìn bé ủy khuất, lại ra sức dụi dụi vào ngực mình, Hiên Viên Ngạo Thiên thở dài. Bế bé đứng dạy, vừa nói vừa bóp bóp cái mũi nhỏ tinh tế của bé.
“ Ngươi nha. Được rồi. Chúng ta đi.”
Lưu Diệp Phong thôi không huh u ra tiếng nữa mà nhoẻn miệng cười dào dạt đắc ý. Cuối cùng hắn cũng có thể đi được rồi a. Thanh lâu ơi, ta đến đây nha…. Nha nha …
Nhìn vẻ cười hớn hở của Lưu Diệp Phong, Hiên Viên Ngạo Thiên cũng chỉ biết lắc đầu, nhu nhu cái trán.
Nhưng quan trọng là … đường đến thanh lâu như thế nào nha?
Thấy Hiên Viên Ngạo Thiên đứng giữa ngã ba đường cái. Lưu Diệp Phong khẽ liếc mắt khinh thường. Hóa ra là lão cha hắn không biết nha.
“ Phụ thân. Ngươi không biết?”
“ …”
“ Qủa thật là không biết a. Vậy đi đường giữa đi.”
“ Sao ngươi biết???”
“ Thì, nơi đó đông nam nhân. Nơi nào đông nam nhân là nơi đó có kĩ viện nha.”
Hiên Viên Ngạo Thiên thật sự muốn uống thuốc an thần ngay lập tức.
Không muốn nhưng vì nụ cười hớn hở của ai đó. Hiên Viên Ngạo Thiên đành bước vào một tòa thanh lâu có vẻ lớn nhất ở đây.
Vừa đến cửa đã thấy ma ma đon đả ra tiếp. Ma ma là kẻ có kinh nghiệm lành nghề, chỉ cần nhìn là biết người mới vào kẻ nào là đại phu kẻ nào đại quý kẻ nào tầm thường.
Khí chất trên người Hiên Viên Ngạo Thiên có thể nói không kẻ nào sánh bằng.
“ Các vị đại gia, lần đầu ghé Bách Hợp Lâu nga. Mời vào, mời vào.”
Ma ma kia khẽ liếc mắt qua đứa bé trong lòng nam nhân thì cả kinh. Qủa là quốc sắc thiên hương, không, phải nói là đứa nhỏ này đẹp đến mức chỉ cần cười một lần thôi, đã đủ làm cho tất cả nam nhân vì bé mà dâng lên toàn bộ gia sản ( Nguyệt: Mỗi lần em cười với người lạ là mỗi lần em hạ độc người ta mà =)). Ko dâng hết tài sản lên mà chết à)
“ Ngươi rảnh mắt quá sao?”
Thấy ma ma kia nhìn Phong nhi nhà mình, thì kéo bé bảo bổi của mình vào sâu trong ngực. Hắn bất kể ai cũng không được nhìn đến đứa con bảo bối của hắn nha.
“ Ai da. Ai da. Tại vị tiểu công tử đây quả thật xinh đẹp. Làm hai mắt lão nương muốn đui mù nha.”
“ Hừ…” Hiên Viên Ngạo Thiên không nói gì, quét mắt khắp gian phòng, thấy bọn nam nhân đồng dạng như hổ đói nhìn Phong nhi của hắn thì âm trầm tia ra vài đạo hàn quang khiến tất cả mọi người cúi đầu xuống.
Hôm nay Bách Hoa lâu tổ chức bán lần đầu của hoa khôi Doanh Doanh. Cô hoa khôi này, cầm kì thi họa đều rất giỏi. Sắc nước hương trời. Khuôn mặt như họa, nụ cười như tiên nữ, vốn chỉ bán nghệ không bán thân. Nhưng hôm nay đột nhiên “ bán mình”, cho ai mà cô ta khâm phục nhất. Tất nhiên là trả giá cao nhất .
Nam nhân nơi này ai ai cũng tham vọng muốn làm người đầu tiên của mĩ nhân.
Lưu Diệp Phong không ngồi yên mà cứ ngó ngoáy xung quanh. Hai thị nữ cùng một tiểu quan tuyệt đẹp mời rượu cùng ân cần chăm sóc Hiên Viên Ngạo Thiên. Lưu Diệp Phong sau một hồi liếc ngang liếc dọc. Thấy một màn các cô nương cùng tiểu quan kia ngả ngón tính rơi vào lòng Hiên Viên Ngạo Thiên, thì chạy lại, nhảy vào lòng phụ hoàng. Như tuyên bố “ chỗ này là của ta ” làm hai người kia chẳng biết phải làm thế nào. Đành hậm hực rót rượu “ chay ”.
Trên kia đã lên đến cao trào, bao nhiêu ngươi trả giá hàng ngàn, hàng vạn lượng. Con số cứ tặng không ngừng.
Doanh Doanh kia trên lâu, nhìn quanh bao nam nhân như hổ đói ở dưới. Thở nhẹ thất vọng. Toàn bọn dung tục, không đáng để Doanh Doanh ta trao thân.
Doanh Doanh dừng mắt lại trên người Hiên Viên Ngạo Thiên. Một thân quý khí bất phàm, khuôn mặt tuấn tú tà mị. Qủa thật là người Doanh Doanh nàng mơ ước từ lâu. Cho dù nam nhân này không trả một đồng, nàng cũng cam tâm. Nhưng chẳng phải hôm nay đến đây đều vì nàng mà đến sao. Liền e dè bước xuống đài, thướt tha đến trước mặt Hiên Viên Ngạo Thiên, e lệ hành lễ.
Hiên Viên Ngạo Thiên ngước mắt lên nhìn nữ tử trước mắt, rồi lại coi nàng như không khí, không tái để ý thêm.
Doanh Doanh cắn môi nói
“ Vị công tử này. Doanh Doanh quả thật nhất kiến chung tình với người. Doanh Doanh nguyện vì người mà dâng mình.”
Một câu liền làm tất cả nam nhân ở đây đối Hiên Viên Ngạo Thiên một bộ ghen tỵ đến chết. Ánh mắt giết người nhìn về phía Hiên Viên Ngạo Thiên.
Lưu Diệp Phong trong lòng hậm hực. Nữ nhân này dám đến tranh phụ hoàng với hắn a.
[ Nguyệt: Dấm nga dấm ~~ ]
Hiên Viên Ngạo Thiên lại lần nữa ngẩng đầu đối diện với Doanh Doanh. Nhìn hời hợt nàng ta. Dù có tư sắc nhưng cũng không phải đẹp nhất. Trong cung mĩ nữ hắn nhìn không hết cái dạng tư sắc này nha. Nếu nói đẹp, có thẻ … chỉ là người đang ngồi trong lòng mình này thôi.
Mải miên man suy nghĩ đến Phong nhi một bộ e lệ trước mặt mình. Hiên Viên Ngạo Thiên không biết Lưu Diệp Phong đang nhìn mình ánh mắt tóe ra lửa.
Lão già chết tiệt. Tam cung lục viện chưa đủ hay sao? Mà ngay cả ca kĩ cũng si mê như thế.
Lại nhìn bộ mặt e thẹn của Doanh Doanh kia mà xung khí.
Liền giơ tay ôm lấy cổ nam nhân, một hơi hôn lên môi Hiên Viên Ngạo Thiên. Làm những người ở đây sắc mặt tái xanh, nhất là những người đi theo Hiên Viên Ngạo Thiên.
Sau đó mặc kệ cho mọi người đang trong giai đoạn ngây ngất, thở không nổi.
Chỉ vài Hiên Viên Ngạo Thiên, đối Doanh Doanh kia nói
“ Người này là của ta..”
Lại thêm vài s yên lặng. Hiên Viên Ngaọ Thiên bật cười ha ha.
“ Phong nhi. Phải nói là ngươi là của ta chứ không phải ta là của ngươi.”
“ Ngươi là của ta. Không thích thì … về …”
“ Ân. Ta của ngươi. Ha hả. Bé con, về thôi.”
Nói rồi, không để ý sắc mặt mọi người ở đầy càng thêm tràn đầy ghen tị với mình liền đặt một chi phiếu trên bàn rồi ly khai.
Đám nam nhân ở Bách Hoa lâu đã quên mất Doanh Doanh cô nương rồi. Hiện tại, hài tử tuyệt sắc kia mới làm họ bận tâm. Qủa thật, vẻ đẹp của Doanh Doanh đứng cạnh hài tử kia chỉ là hoa dại so với mẫu đơn vương thôi.
Doanh Doanh té xỉu. Ma ma cũng không để tâm lắm. Bà ta thấy tờ chi phiếu 2 ngàn lượng liền mừng như điên. Chỉ hầu trà nước mà nhiêu đó tiền. Qủa thật đại quý đại phú nha.
—
Trên đường vê cung thấy sắc mặt Hiên Viên Ngạo Thiên đắc ý, Lưu Diệp Phong liền nói
“ Ngươi đừng tưởng bở nha. Ta là cứu nàng ấy chứ không phải lo cho ngươi. Nàng ấy thà ở thanh lâu còn hơn bị ngươi chú ý mang vào cung … Cung của ngươi ấy à … bla bla…”
Hiên Viên Ngạo Thiên biết thừa ai đó đang ngượng, liền vỗ đầu bé, nén cười nói
“ Ân. Ta hiểu nha. Phong nhi là thương hoa tiếc ngọc.”
“ Hiên Viên Ngạo Thiên, ngươi cười thì cười đi. Lần sau còn thế ta cùng họ với ngươi…”
Những người đi sau tâm sự: Không thế thì ngươi trên cơ bản vẫn cùng họ với hắn đấy thôi …
Hiên Viên Ngạo Thiên bế Lưu Diệp Phong đi vào một tửu lâu lớn nhất. Tất nhiên cái gì lớn đều là của Lưu gia hết nha.
Lảo bản vừa thấy thiếu gia nhà mình đến, lại thấy Lý Nhược khẽ ra hiệu, hắn biết không được để lộ. Liền ân cần đón tiếp, mời cả đoàn người vào một nhã gian hạng nhất.
Nhà gian này có lẽ khác so với các tửu lâu khác nhiều lắm. Cửa sổ lớn được buông rèm trong suốt nhưng cũng đủ để người trong nhã gian này nhìn ra hồ bên ngoài. Qủa thực là một mảng phong cảnh trữ tình vô hạn.
Bên trong là một chiếc bàn tròn lớn, phủ lên khăn trải bàn tinh tế mà lại đơn giản. Ở tường là những bức tranh thủy mặc phong cảnh rất đẹp. Treo thêm vài bức tự đặc sắc.
Qủa thật nhã gian nhìn như đơn giản mà lại tinh tế, khéo léo tận dụng hết tất cả vẻ đẹp trang nhã mà không làm người ta lóa mắt.
Hiên Viên Ngạo Thiên thầm khen kẻ bày biện nhã gian này thật có một gu thẩm mĩ tuyệt vời. Còn Lưu Diệp Phong thì mỉm cười đắc ý. Tất cả từ trong ra ngoài tửu lâu này đều do một tay hắn xếp. Nên việc nó trở thành tửu lâu lớn nhất kinh đô cũng là điều không khó hiểu.
Hiên Viên Ngạo Thiên gọi lên một ít đồ ăn. Rất ngạc nhiên khi trên bàn có một phong giấy hồng trang nhã, được trang trí nổi bật xa hoa, ghi tên tất cả món ăn. Tiểu nhị linh hoạt, chỉ cần khách chỉ món nào liền có thể thao thao bất tuyệt về món đó.
Hiên Viên Ngạo Thiên trong lòng đánh giá chủ Lưu gia này cao thêm một bậc. Qủa thật là kẻ kinh thương tuyệt vời.
Chỉ gọi mấy món điểm tâm nổi tiếng, Hiên Viên Ngạo Thiên thử một món điểm tâm. Món điểm tâm này rất lạ, trên có lớp kem, lại vừa mềm mại, thơm quyến rũ của mùi trái cây. Qủa thật hắn chưa ăn món này bao giờ.
“ Tiểu nhị, món này là gì?”
“ Dạ, đó là món bánh kem. Còn đây là món bánh táo, đây là … đây nữa là.. Đều là đặc sắc của quán chung tôi nha khách quan.”
“ Vậy sao? Ai nghĩ ra những món này vậy?”
“ A … cái này là do lão gia nhà chúng tôi nghĩ ra.”
Lưu Diệp Phong nghe hai từ “ lão gia” suýt thì chết nghẹn. Hắn lâu rồi không được ăn món bánh điểm tâm ưa thích. Vậy mà … mình lại già đi bao nhiêu tuổi. Đã lên được chức lão gia nha.
Hiên Viên Ngạo Thiên thấy bảo bối nhăn nhó, liền tự tay rót trà đưa đến miệng, dỗ ngọt
“ Phong nhi. Cẩn thận a. Ngươi ăn từ từ. Kẻo nghẹn.”
Tiểu nhị đáng thương thấy thiếu gia trừng mình. Liền ba chân bốn cẳng vọt lẹ. Ai làm cho Lưu gia mà không biết thiếu gia “ kinh dị” đến thế nào cơ chứ.
Hiên Viên Ngạo Thiên tự tay uy đồ ăn cho Phong nhi của mình. Một bên mềm nhẹ hỏi.
“ Phong nhi, còn muốn đi đâu nữa không?”
Lưu Diệp Phong khẽ liếc, rồi cười gian manh nói:
“ Phụ thân, dẫn ta đi thanh lâu nha.”
Đoanh~~~ một tiếng như sét đánh giữa trời thanh. Tiểu Trác cùng vài thị vệ ho khan dữ dỗi,sắc mặc Hiên Viên Ngạo Thiên thì ngày một xám.
“ Ai dạy Phong nhi đi đến nơi đó?”
“ Ai nha. Không cần dạy nha. Là nam nhi là phải biết nơi đó.”
Sắc mặt Hiên Viên Ngạo Thiên ngày một đen.
“ Ngươi không phải nam nhi. Ngươi là hài tử?”
“ Ta là nam nhi. Ngươi cuối cùng có đi không?”
“ Không. Trở về.”
“ Đi?”
“ Về.”
“ Đi …. Đi. Phụ thân a. Ngươi dẫn ta đi.” Lưu Diệp Phong ủy khuất quệt quệt mắt cho ra nước.
“ Ngươi đi làm gì?” Hiên Viên Ngạo Thiên thở dài …
“ Ta … muốn đi nha. Đi xem thôi nha.” Lưu Diệp Phong ủy khuất cực kì. Hắn ngày trước xem phim vẫn thấy thanh lâu này kia. Nghe bảo thanh lâu kĩ viện là đặc sắc nhất của thời xưa nha. Không đi xem rất phí. Mà hắn sống năm ở đây. Trước tuổi ở thôn quê, ngay cả quán rượu còn chả có chứ đừng nói thanh lâu. Sau tuổi thì không có được đi. Lý Nhược bên cạnh lúc nào cũng càu nhau. Lý Thành thì liếc cái y như sắc mặt người chết. Làm hắn không thể mình “ xông pha” chiến trường. Có lần dụ dỗ Hàn Tự Thiên, tên đó chỉ đứng yên bất động không nói gì, hỏi ra mới biết y là xử nam, còn không biết đến cầm tay con gái là như thế nào. Sau đó rủ Độc Cô Thiên mới biết, trong ma giáo có sẵn, khỏi phải đi đâu.
Huhu. Hắn chỉ muốn đi có một lần nha. Mà không được a.
Nhìn bé ủy khuất, lại ra sức dụi dụi vào ngực mình, Hiên Viên Ngạo Thiên thở dài. Bế bé đứng dạy, vừa nói vừa bóp bóp cái mũi nhỏ tinh tế của bé.
“ Ngươi nha. Được rồi. Chúng ta đi.”
Lưu Diệp Phong thôi không huh u ra tiếng nữa mà nhoẻn miệng cười dào dạt đắc ý. Cuối cùng hắn cũng có thể đi được rồi a. Thanh lâu ơi, ta đến đây nha…. Nha nha …
Nhìn vẻ cười hớn hở của Lưu Diệp Phong, Hiên Viên Ngạo Thiên cũng chỉ biết lắc đầu, nhu nhu cái trán.
Nhưng quan trọng là … đường đến thanh lâu như thế nào nha?
Thấy Hiên Viên Ngạo Thiên đứng giữa ngã ba đường cái. Lưu Diệp Phong khẽ liếc mắt khinh thường. Hóa ra là lão cha hắn không biết nha.
“ Phụ thân. Ngươi không biết?”
“ …”
“ Qủa thật là không biết a. Vậy đi đường giữa đi.”
“ Sao ngươi biết???”
“ Thì, nơi đó đông nam nhân. Nơi nào đông nam nhân là nơi đó có kĩ viện nha.”
Hiên Viên Ngạo Thiên thật sự muốn uống thuốc an thần ngay lập tức.
Không muốn nhưng vì nụ cười hớn hở của ai đó. Hiên Viên Ngạo Thiên đành bước vào một tòa thanh lâu có vẻ lớn nhất ở đây.
Vừa đến cửa đã thấy ma ma đon đả ra tiếp. Ma ma là kẻ có kinh nghiệm lành nghề, chỉ cần nhìn là biết người mới vào kẻ nào là đại phu kẻ nào đại quý kẻ nào tầm thường.
Khí chất trên người Hiên Viên Ngạo Thiên có thể nói không kẻ nào sánh bằng.
“ Các vị đại gia, lần đầu ghé Bách Hợp Lâu nga. Mời vào, mời vào.”
Ma ma kia khẽ liếc mắt qua đứa bé trong lòng nam nhân thì cả kinh. Qủa là quốc sắc thiên hương, không, phải nói là đứa nhỏ này đẹp đến mức chỉ cần cười một lần thôi, đã đủ làm cho tất cả nam nhân vì bé mà dâng lên toàn bộ gia sản ( Nguyệt: Mỗi lần em cười với người lạ là mỗi lần em hạ độc người ta mà =)). Ko dâng hết tài sản lên mà chết à)
“ Ngươi rảnh mắt quá sao?”
Thấy ma ma kia nhìn Phong nhi nhà mình, thì kéo bé bảo bổi của mình vào sâu trong ngực. Hắn bất kể ai cũng không được nhìn đến đứa con bảo bối của hắn nha.
“ Ai da. Ai da. Tại vị tiểu công tử đây quả thật xinh đẹp. Làm hai mắt lão nương muốn đui mù nha.”
“ Hừ…” Hiên Viên Ngạo Thiên không nói gì, quét mắt khắp gian phòng, thấy bọn nam nhân đồng dạng như hổ đói nhìn Phong nhi của hắn thì âm trầm tia ra vài đạo hàn quang khiến tất cả mọi người cúi đầu xuống.
Hôm nay Bách Hoa lâu tổ chức bán lần đầu của hoa khôi Doanh Doanh. Cô hoa khôi này, cầm kì thi họa đều rất giỏi. Sắc nước hương trời. Khuôn mặt như họa, nụ cười như tiên nữ, vốn chỉ bán nghệ không bán thân. Nhưng hôm nay đột nhiên “ bán mình”, cho ai mà cô ta khâm phục nhất. Tất nhiên là trả giá cao nhất .
Nam nhân nơi này ai ai cũng tham vọng muốn làm người đầu tiên của mĩ nhân.
Lưu Diệp Phong không ngồi yên mà cứ ngó ngoáy xung quanh. Hai thị nữ cùng một tiểu quan tuyệt đẹp mời rượu cùng ân cần chăm sóc Hiên Viên Ngạo Thiên. Lưu Diệp Phong sau một hồi liếc ngang liếc dọc. Thấy một màn các cô nương cùng tiểu quan kia ngả ngón tính rơi vào lòng Hiên Viên Ngạo Thiên, thì chạy lại, nhảy vào lòng phụ hoàng. Như tuyên bố “ chỗ này là của ta ” làm hai người kia chẳng biết phải làm thế nào. Đành hậm hực rót rượu “ chay ”.
Trên kia đã lên đến cao trào, bao nhiêu ngươi trả giá hàng ngàn, hàng vạn lượng. Con số cứ tặng không ngừng.
Doanh Doanh kia trên lâu, nhìn quanh bao nam nhân như hổ đói ở dưới. Thở nhẹ thất vọng. Toàn bọn dung tục, không đáng để Doanh Doanh ta trao thân.
Doanh Doanh dừng mắt lại trên người Hiên Viên Ngạo Thiên. Một thân quý khí bất phàm, khuôn mặt tuấn tú tà mị. Qủa thật là người Doanh Doanh nàng mơ ước từ lâu. Cho dù nam nhân này không trả một đồng, nàng cũng cam tâm. Nhưng chẳng phải hôm nay đến đây đều vì nàng mà đến sao. Liền e dè bước xuống đài, thướt tha đến trước mặt Hiên Viên Ngạo Thiên, e lệ hành lễ.
Hiên Viên Ngạo Thiên ngước mắt lên nhìn nữ tử trước mắt, rồi lại coi nàng như không khí, không tái để ý thêm.
Doanh Doanh cắn môi nói
“ Vị công tử này. Doanh Doanh quả thật nhất kiến chung tình với người. Doanh Doanh nguyện vì người mà dâng mình.”
Một câu liền làm tất cả nam nhân ở đây đối Hiên Viên Ngạo Thiên một bộ ghen tỵ đến chết. Ánh mắt giết người nhìn về phía Hiên Viên Ngạo Thiên.
Lưu Diệp Phong trong lòng hậm hực. Nữ nhân này dám đến tranh phụ hoàng với hắn a.
[ Nguyệt: Dấm nga dấm ~~ ]
Hiên Viên Ngạo Thiên lại lần nữa ngẩng đầu đối diện với Doanh Doanh. Nhìn hời hợt nàng ta. Dù có tư sắc nhưng cũng không phải đẹp nhất. Trong cung mĩ nữ hắn nhìn không hết cái dạng tư sắc này nha. Nếu nói đẹp, có thẻ … chỉ là người đang ngồi trong lòng mình này thôi.
Mải miên man suy nghĩ đến Phong nhi một bộ e lệ trước mặt mình. Hiên Viên Ngạo Thiên không biết Lưu Diệp Phong đang nhìn mình ánh mắt tóe ra lửa.
Lão già chết tiệt. Tam cung lục viện chưa đủ hay sao? Mà ngay cả ca kĩ cũng si mê như thế.
Lại nhìn bộ mặt e thẹn của Doanh Doanh kia mà xung khí.
Liền giơ tay ôm lấy cổ nam nhân, một hơi hôn lên môi Hiên Viên Ngạo Thiên. Làm những người ở đây sắc mặt tái xanh, nhất là những người đi theo Hiên Viên Ngạo Thiên.
Sau đó mặc kệ cho mọi người đang trong giai đoạn ngây ngất, thở không nổi.
Chỉ vài Hiên Viên Ngạo Thiên, đối Doanh Doanh kia nói
“ Người này là của ta..”
Lại thêm vài s yên lặng. Hiên Viên Ngaọ Thiên bật cười ha ha.
“ Phong nhi. Phải nói là ngươi là của ta chứ không phải ta là của ngươi.”
“ Ngươi là của ta. Không thích thì … về …”
“ Ân. Ta của ngươi. Ha hả. Bé con, về thôi.”
Nói rồi, không để ý sắc mặt mọi người ở đầy càng thêm tràn đầy ghen tị với mình liền đặt một chi phiếu trên bàn rồi ly khai.
Đám nam nhân ở Bách Hoa lâu đã quên mất Doanh Doanh cô nương rồi. Hiện tại, hài tử tuyệt sắc kia mới làm họ bận tâm. Qủa thật, vẻ đẹp của Doanh Doanh đứng cạnh hài tử kia chỉ là hoa dại so với mẫu đơn vương thôi.
Doanh Doanh té xỉu. Ma ma cũng không để tâm lắm. Bà ta thấy tờ chi phiếu ngàn lượng liền mừng như điên. Chỉ hầu trà nước mà nhiêu đó tiền. Qủa thật đại quý đại phú nha.
—
Trên đường vê cung thấy sắc mặt Hiên Viên Ngạo Thiên đắc ý, Lưu Diệp Phong liền nói
“ Ngươi đừng tưởng bở nha. Ta là cứu nàng ấy chứ không phải lo cho ngươi. Nàng ấy thà ở thanh lâu còn hơn bị ngươi chú ý mang vào cung … Cung của ngươi ấy à … bla bla…”
Hiên Viên Ngạo Thiên biết thừa ai đó đang ngượng, liền vỗ đầu bé, nén cười nói
“ Ân. Ta hiểu nha. Phong nhi là thương hoa tiếc ngọc.”
“ Hiên Viên Ngạo Thiên, ngươi cười thì cười đi. Lần sau còn thế ta cùng họ với ngươi…”
Những người đi sau tâm sự: Không thế thì ngươi trên cơ bản vẫn cùng họ với hắn đấy thôi …