c“ Bình tĩnh đi Phong nhi.” Lưu Diệp Tĩnh vỗ vỗ đầu đứa con nhỏ của mình. Đứa bé này trước giờ dù là hài đồng, nhưng đối ai cũng bình tĩnh. Ngay cả trước kẻ như hắn cũng không lộ ra tia sợ hãi hay tình cảm nào dư thừa. Hắn biết nó coi hắn và Minh nhi như người nhà, tình cảm so với ngoại nhân khác biệt đôi chút. Nhưng đối với ai cũng tuyệt không sợ hãi. Kẻ “ phụ hoàng” kia lại khiến hắn nôn nóng muốn chạy như vậy. Qủa khiến kẻ khác tò mò.Ước chừng kẻ kia sắp đến, Lưu Diệp Minh cùng Lưu Diệp Phong, Lưu Diệp Tĩnh, Ánh nhi chạy vào nội viện. Ở đó có một đám trúc nhỏ, Lưu Diệp Tĩnh đếm số cây rồi đưa tay kéo lại. Cây trúc ngả nghiêng tạo ra một đường hầm đi xuống ở ngay sân. Một nhà bốn ngươi chạy vào, vừa lúc ngoài cửa có tiếng đập mạnh.
Quan quân chạy vào, nhưng căn nhà sớm đã vườn không nhà trống. Không một bóng người, đồ đạc còn nguyên vẹn, cứ như người nhà Lưu gia đã bốc hơi vào không khí.
Hiên Viên Ngạo Thiên cuồng nộ, trốn, lại trốn. Đứa bé kia sao phải trốn hắn. Hắn cảm thấy tim nhói đau trong một khắc.
“ Tìm cho trẫm, dù có lật tung cả viên ngói hòn gạch cũng phải tìm hắn cho trẫm.”
Nhưng vô ích, dù tìm thế nào cũng là vô ích. Người, đã biến mất.
Dưới hầm
Gọi là hầm nhưng cũng đủ ánh sáng, thứ ánh sáng nhu hòa phảng phất chiếu rọi. Lưu Diệp Phong ngồi trong lòng Lưu Diệp Minh tò mò nhìn người đối diện hắn – Lưu Diệp Tĩnh. Có vẻ người này rất bình tĩnh thì phải.
“ Phụ thân a, ngươi tính bao giờ lên?”
“ Không cần lên nữa.”
“ Không lên?” Chẳng lẽ ở đây cả đời sao. Lưu Diệp Phong ngẫm nghĩ.
“ Không thể lên nữa.” Lưu Diệp Tĩnh cười ôn hòa, hắn vẫn ngồi yên lặng trên ghế.
“ Vậy thì chúng ta cũng phải đi thôi. Trời sắp tối rồi a.”
Lưu Diệp Phong mỉm cười. Hắn chắc chắn đây là cái hầm chỉ dùng một lần. Khởi động sau đó sẽ biến mất hoàn toàn. Chỉ có một đường đi ra. Khi ra rồi thì cái hầm này sẽ hoàn toàn biến mất. Phụ thân hắn quả thâm sâu khó lường a.
“ Quả là hài tử của ta a.” Lưu Diệp Tĩnh thỏa mãn xoa xoa đầu bé con, dắt tay ái nhân đi về phía trước.
Lưu Diệp Minh một bên ngây ngô hỏi
“ Tĩnh ca, chúng ta đi đâu a?”
“ Chơi trò chuột bắt mèo. Ha hả. Minh nhi, đi thôi.” Lưu Diệp Tĩnh sảng khoái cười nói.” Tiểu phụ thân thật ngốc.” Lưu Diệp Phong tiếp lời.
Lưu Diệp Minh một bên nhìn một hồ ly lớn, một hồ ly nhỏ mà ấm ức không thôi. Hai người này lúc nào cũng chơi xỏ y mà.
Đi một lúc, 4 người mở ra cửa hầm. Nơi đến là một căn ốc nhỏ trong rừng trúc. Rất tiếc nó vẫn ở trong thành.
“ Chuẩn bị đi. Sớm mai chúng ta đi ra thành a.” Lưu Diệp Tĩnh mỉm cười thâm trầm nói
“ Lại đeo diện cụ sao?” Lưu Diệp Minh may mắn cũng có lúc thông minh.
“ Ân.” Nói rồi Lưu Diệp Tĩnh đi về phía tủ, lấy một ít quần áo ném cho ba kẻ còn lại trong phòng.
Lưu Diệp Phong đưa lên, đôi mắt kinh hoàng. Y phục của bé gái a. _._”
“ Phong nhi à, nếu con không cải trang làm một nữ hài, e rằng con phải ở trong thành này một mình chờ “ phụ hoàng” con đến đón a.”
Nhìn thấy tia không phục của Lưu Diệp Phong, Lưu Diệp Tĩnh có vài lời “ khích lệ”
“ Con có nói gì đâu, phụ thân.” Khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Diệp Phong méo xẹo. Cười còn hơn khóc. Thôi coi như là tham gia lễ hội hóa trang đi.
Bốn người chuẩn bị chút đồ ăn rồi đi nghỉ ngơi. Đêm buông xuống, ai ai cũng yên giấc.
Nhưng có một người không yên.
“ Cái gì? Ngươi nói lại trẫm nghe.”
Viên quan đứng dưới run lẩy bẩy. Hắn đã gần như phá sập căn nhà đó, mà một con kiến cũng không tìm được chứ đừng nói một con người sờ sờ.
Tức giận đá ngã viên quan quỳ dưới đận, Hiên Viên Ngạo Thiên quay lại phòng. Trong căn phòng dường như không có người. Hiên Viên Ngạo Thiên gọi
“ Ám? Đọc đi.”
Trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng nói đều đều quỷ dị. Nếu có người nhát gan thấy, chắc sẽ kinh sợ đến mức nào.
“ Theo điều tra, đó là cửu hoàng tử, con của Nhã phi. 5 năm trước đã biến mất. Nhà họ Lưu đó có 4 người. 2 người kia là an hem, hành nghề y. Ngoài ra không thể điều tra thêm được nữa. Họ xuất hiện phù hợp với lúc cửu điện hạ biến mất.”
“ Tên nó là gì?”
“ Cửu điện hạ chưa được đặt tên. Bệ hạ đã sai người giết.”
Âm thanh lạnh lùng như dao cắt vào tim Hiên Viên Ngạo Thiên. Hài tử tuyệt mĩ đó chưa được hắn đặt tên, đã muốn giết đi. Vì thế hắn hận ta sao. Là ta sai. Nhưng ta sẽ bắt ngươi về. Từ giây phút gặp ngươi, trong ta đã có một điều gì sôi sục.
Ánh mắt mê người kia, không hề chứa hình ảnh ta. Ta sẽ bắt ngươi, bắt đôi mắt kia chỉ chứa một mình ta.
“ Tên hắn khi ở Lưu gia là gì?”
“ Lưu Diệp Phong”
Lưu Diệp Phong? Hảo, Diệp Phong. Lá Phong kia của ta, ta sẽ không cho ngươi thoát.
Sáng sớm hôm sau.
“ Tại sao đã dịch dung còn hóa trang thành xinh đẹp thế này?”
Lưu Diệp Phong đứng trước gương nhíu mày. Hắn vừa uống thuốc dịch dung. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước gương, dù khác hắn thập phần nhưng cũng vô cùng xinh đẹp, khẽ nhíu mày.
“ Ha ha. Nếu Phong nhi uống thuốc này vào, 2 tuần sau mới hết tác dụng. Ta sợ thấy khuôn mặt bình thường, Phong nhi sẽ sock a.”
Lưu Diệp Tĩnh khoái chí ngồi cạnh Lưu Diệp Minh, giúp hắn chỉnh trang quần áo.
Lưu Diệp Phong nói không thành lời. Hình như phụ thân hắn đặc biệt cần chỉnh hắn. Không phải ghen tỵ vì hắn ngồi trong lòng tiểu phụ thân nhiều hơn chứ.
Bốn ngươi thuê một cái xe ngựa, Ánh nhi cùng Lưu Diệp Phong là một đôi mẫu tử đang đi ra ngoài thành thắp nhang. Huynh đệ lưu gia là người đánh xe
Khi ra đến cửa thành, dù bị soi xét kĩ càng, nhưng vì Ánh nhi cùng Diệp Phong dịch dung thành thập phần giống nhau nên cũng không ai nghi ngờ
Khi ngựa chuẩn bị ra khỏi thành, bỗng một tiếng lạnh lùng vang lên
“ Khoan đã, chiếc xe ngựa kia quay lại đây.”
c“ Bình tĩnh đi Phong nhi.” Lưu Diệp Tĩnh vỗ vỗ đầu đứa con nhỏ của mình. Đứa bé này trước giờ dù là hài đồng, nhưng đối ai cũng bình tĩnh. Ngay cả trước kẻ như hắn cũng không lộ ra tia sợ hãi hay tình cảm nào dư thừa. Hắn biết nó coi hắn và Minh nhi như người nhà, tình cảm so với ngoại nhân khác biệt đôi chút. Nhưng đối với ai cũng tuyệt không sợ hãi. Kẻ “ phụ hoàng” kia lại khiến hắn nôn nóng muốn chạy như vậy. Qủa khiến kẻ khác tò mò.Ước chừng kẻ kia sắp đến, Lưu Diệp Minh cùng Lưu Diệp Phong, Lưu Diệp Tĩnh, Ánh nhi chạy vào nội viện. Ở đó có một đám trúc nhỏ, Lưu Diệp Tĩnh đếm số cây rồi đưa tay kéo lại. Cây trúc ngả nghiêng tạo ra một đường hầm đi xuống ở ngay sân. Một nhà bốn ngươi chạy vào, vừa lúc ngoài cửa có tiếng đập mạnh.
Quan quân chạy vào, nhưng căn nhà sớm đã vườn không nhà trống. Không một bóng người, đồ đạc còn nguyên vẹn, cứ như người nhà Lưu gia đã bốc hơi vào không khí.
Hiên Viên Ngạo Thiên cuồng nộ, trốn, lại trốn. Đứa bé kia sao phải trốn hắn. Hắn cảm thấy tim nhói đau trong một khắc.
“ Tìm cho trẫm, dù có lật tung cả viên ngói hòn gạch cũng phải tìm hắn cho trẫm.”
Nhưng vô ích, dù tìm thế nào cũng là vô ích. Người, đã biến mất.
Dưới hầm
Gọi là hầm nhưng cũng đủ ánh sáng, thứ ánh sáng nhu hòa phảng phất chiếu rọi. Lưu Diệp Phong ngồi trong lòng Lưu Diệp Minh tò mò nhìn người đối diện hắn – Lưu Diệp Tĩnh. Có vẻ người này rất bình tĩnh thì phải.
“ Phụ thân a, ngươi tính bao giờ lên?”
“ Không cần lên nữa.”
“ Không lên?” Chẳng lẽ ở đây cả đời sao. Lưu Diệp Phong ngẫm nghĩ.
“ Không thể lên nữa.” Lưu Diệp Tĩnh cười ôn hòa, hắn vẫn ngồi yên lặng trên ghế.
“ Vậy thì chúng ta cũng phải đi thôi. Trời sắp tối rồi a.”
Lưu Diệp Phong mỉm cười. Hắn chắc chắn đây là cái hầm chỉ dùng một lần. Khởi động sau đó sẽ biến mất hoàn toàn. Chỉ có một đường đi ra. Khi ra rồi thì cái hầm này sẽ hoàn toàn biến mất. Phụ thân hắn quả thâm sâu khó lường a.
“ Quả là hài tử của ta a.” Lưu Diệp Tĩnh thỏa mãn xoa xoa đầu bé con, dắt tay ái nhân đi về phía trước.
Lưu Diệp Minh một bên ngây ngô hỏi
“ Tĩnh ca, chúng ta đi đâu a?”
“ Chơi trò chuột bắt mèo. Ha hả. Minh nhi, đi thôi.” Lưu Diệp Tĩnh sảng khoái cười nói.” Tiểu phụ thân thật ngốc.” Lưu Diệp Phong tiếp lời.
Lưu Diệp Minh một bên nhìn một hồ ly lớn, một hồ ly nhỏ mà ấm ức không thôi. Hai người này lúc nào cũng chơi xỏ y mà.
Đi một lúc, người mở ra cửa hầm. Nơi đến là một căn ốc nhỏ trong rừng trúc. Rất tiếc nó vẫn ở trong thành.
“ Chuẩn bị đi. Sớm mai chúng ta đi ra thành a.” Lưu Diệp Tĩnh mỉm cười thâm trầm nói
“ Lại đeo diện cụ sao?” Lưu Diệp Minh may mắn cũng có lúc thông minh.
“ Ân.” Nói rồi Lưu Diệp Tĩnh đi về phía tủ, lấy một ít quần áo ném cho ba kẻ còn lại trong phòng.
Lưu Diệp Phong đưa lên, đôi mắt kinh hoàng. Y phục của bé gái a. _._”
“ Phong nhi à, nếu con không cải trang làm một nữ hài, e rằng con phải ở trong thành này một mình chờ “ phụ hoàng” con đến đón a.”
Nhìn thấy tia không phục của Lưu Diệp Phong, Lưu Diệp Tĩnh có vài lời “ khích lệ”
“ Con có nói gì đâu, phụ thân.” Khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Diệp Phong méo xẹo. Cười còn hơn khóc. Thôi coi như là tham gia lễ hội hóa trang đi.
Bốn người chuẩn bị chút đồ ăn rồi đi nghỉ ngơi. Đêm buông xuống, ai ai cũng yên giấc.
Nhưng có một người không yên.
“ Cái gì? Ngươi nói lại trẫm nghe.”
Viên quan đứng dưới run lẩy bẩy. Hắn đã gần như phá sập căn nhà đó, mà một con kiến cũng không tìm được chứ đừng nói một con người sờ sờ.
Tức giận đá ngã viên quan quỳ dưới đận, Hiên Viên Ngạo Thiên quay lại phòng. Trong căn phòng dường như không có người. Hiên Viên Ngạo Thiên gọi
“ Ám? Đọc đi.”
Trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng nói đều đều quỷ dị. Nếu có người nhát gan thấy, chắc sẽ kinh sợ đến mức nào.
“ Theo điều tra, đó là cửu hoàng tử, con của Nhã phi. năm trước đã biến mất. Nhà họ Lưu đó có người. người kia là an hem, hành nghề y. Ngoài ra không thể điều tra thêm được nữa. Họ xuất hiện phù hợp với lúc cửu điện hạ biến mất.”
“ Tên nó là gì?”
“ Cửu điện hạ chưa được đặt tên. Bệ hạ đã sai người giết.”
Âm thanh lạnh lùng như dao cắt vào tim Hiên Viên Ngạo Thiên. Hài tử tuyệt mĩ đó chưa được hắn đặt tên, đã muốn giết đi. Vì thế hắn hận ta sao. Là ta sai. Nhưng ta sẽ bắt ngươi về. Từ giây phút gặp ngươi, trong ta đã có một điều gì sôi sục.
Ánh mắt mê người kia, không hề chứa hình ảnh ta. Ta sẽ bắt ngươi, bắt đôi mắt kia chỉ chứa một mình ta.
“ Tên hắn khi ở Lưu gia là gì?”
“ Lưu Diệp Phong”
Lưu Diệp Phong? Hảo, Diệp Phong. Lá Phong kia của ta, ta sẽ không cho ngươi thoát.
Sáng sớm hôm sau.
“ Tại sao đã dịch dung còn hóa trang thành xinh đẹp thế này?”
Lưu Diệp Phong đứng trước gương nhíu mày. Hắn vừa uống thuốc dịch dung. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước gương, dù khác hắn thập phần nhưng cũng vô cùng xinh đẹp, khẽ nhíu mày.
“ Ha ha. Nếu Phong nhi uống thuốc này vào, tuần sau mới hết tác dụng. Ta sợ thấy khuôn mặt bình thường, Phong nhi sẽ sock a.”
Lưu Diệp Tĩnh khoái chí ngồi cạnh Lưu Diệp Minh, giúp hắn chỉnh trang quần áo.
Lưu Diệp Phong nói không thành lời. Hình như phụ thân hắn đặc biệt cần chỉnh hắn. Không phải ghen tỵ vì hắn ngồi trong lòng tiểu phụ thân nhiều hơn chứ.
Bốn ngươi thuê một cái xe ngựa, Ánh nhi cùng Lưu Diệp Phong là một đôi mẫu tử đang đi ra ngoài thành thắp nhang. Huynh đệ lưu gia là người đánh xe
Khi ra đến cửa thành, dù bị soi xét kĩ càng, nhưng vì Ánh nhi cùng Diệp Phong dịch dung thành thập phần giống nhau nên cũng không ai nghi ngờ
Khi ngựa chuẩn bị ra khỏi thành, bỗng một tiếng lạnh lùng vang lên
“ Khoan đã, chiếc xe ngựa kia quay lại đây.”